Gian Khách

Quyển 4 - Chương 321: Ngày mai hãy nói



Sau khi tiến vào một gian hầm mỏ bỏ hoang, Hùng Lâm Tuyền một phen đemsự lo lắng của chính mình cùng với những phân tích của Hứa Nhạc nói chođám đội viên biết. Bên trong căn hầm ngầm với những vách tường bằng đácứng rắn, so với bên ngoài sơn cốc lại càng thêm u ám hơn rất nhiều, bắt đầu tràn ngập một bầu không khí khẩn trương cùng với áp lực.

Biểu tình của đám đội viên ai nấy cũng đều vô cùng trầm trọng, thỉnh thoảnglại còn ngẩng đầu lên, nhìn qua giống như vô tình, khẽ liếc mắt nhìn vềphía thân ảnh của Hứa Nhạc. Tất cả bọn họ đều rõ ràng, nếu như chínhmình trước khi bước chân lên trên Phi thuyền, lại bị Doanh đoàn Robotcận vệ của Thượng tá Lý Phong chặn lại, vậy thì một tia một phần triệuhy vọng cuối cùng có thể sống sót rời đi của chính mình, hoàn toàn làđặt ở trên người của Lão đại mà thôi.

Đám tù binh Đế Quốc ở bêntrong chi đội ngũ này nghe được Bảo La hạ thấp thanh âm phiên dịch lạinhững lời nói của đám người Liên Bang bên kia, trên những khuôn mặt baophủ bởi những chòm râu quai nón nồng đậm nhất thời tràn đầy một loại cảm giác hoảng sợ cùng với kinh hãi cùng cực, thậm chí so với đám đội viênTiểu đội NTR bên kia càng thêm kinh hãi. Bởi vì mãi cho đến lúc này, tất cả bọn họ cũng không có ai biết được thân phận chân chính của Hứa Nhạclà cái gì, thế nhưng bọn họ lại phi thường rõ ràng cái gã quân nhân sĩquan Liên Bang mệnh danh Lý Cuồng Nhân kia là sự tồn tại khủng bố đángsợ đến cỡ nào.

Ngọn đèn khai thác mỏ có chút tối tăm u ám trênđỉnh hầm khai thác mỏ khẽ lóe sáng lên một chút. Một gã tù binh người Đế Quốc có chút tuyệt vọng ôm chặt đầu mình, dùng một loại ngôn ngữ ĐếQuốc mang đậm làn điệu thổ ngữ Bắc bộ Tinh vực Tả Thiên, lớn tiếng mắngchửi mấy câu gì đó không ai nghe được.

Bọn họ ở trên cái khỏaTinh cầu Mặc Hoa, sớm đã biến thành một cái máy xay thịt này, liều mạngchiến đấu rất nhiều ngày rồi, cuối cùng ở bên cạnh bờ hồ lại bị bên phía Liên Bang đánh thành một đám tàn binh, sau đó lại kỳ diệu không hiểu bị chi Tiểu đội Liên Bang đang đào vong này bắt làm tù binh. Trải qua mấylần tiến hành chiến đấu, tiến vào Cao nguyên Bỉ Cơ này, lại gặp phải một tràng động đất khủng bố, kết quả lại vẫn như cũ không thoát khỏi đượcbóng râm của tử vong đang dần dần phủ xuống.

Nhưng mà hiện tạinơi này lại đã là xâm nhập vào khu vực khống chế thực tế của bên phíaQuân đội Liên Bang, bọn họ ngoại trừ việc đi theo chi Tiểu đội Liên Bang cô độc này liều mạng mà bôn đào, đặt toàn bộ hy vọng sống sót của mìnhlên trên cái khóe môi nở nụ cười tràn ngập ý tứ hàm xúc chế nhao càngngày càng nồng đậm của Nữ Thần May Mắn ra, thì còn có thể làm được cáigì cơ chứ?

Cái gã quân nhân Đế Quốc đang vùi đầu vào giữa hai đầu gốc gục xuống kia, ngữ khí mắng chửi cũng càng ngày càng nhanh hơntrước. Thanh âm khàn khàn u oán của hắn cũng chợt trở nên phi thường bén nhọn, sau đó không hề có bất cứ dấu hiệu gì, biến thành một thanh âmgào khóc rít gào hỗn tạp với nhau, hai bả vai gầy yếu không ngừng runrẩy kịch liệt, nước mắt nước mũi theo chòm râu dày dơ bẩn không ngừngrơi tích tích xuống dưới đất.

Sơn Pháo, Châu Tử cùng với mấy gãquân nhân binh lính Liên Bang bên kia sau một thoáng ngây người, ngheđược tiếng khóc của hắn, mới kinh ngạc mà lại cảnh giác nhìn chăm chúvào cái góc vắng vẻ đằng kia. Bàn tay bọn họ thì lại theo bản năng chậmrãi cầm lấy khẩu súng ống bên cạnh thân thể chính mình. Bọn họ cũngkhông nghĩ muốn tại thời khắc mấu chốt như thế này, lại bởi vì một gã tù binh Đế Quốc bị tinh thần hỏng mất, khiến cho chính mình trở thành vậthy sinh của những viên đạn lạc đến từ nơi nào đó…

- Hắn đangkhông ngừng mắng chửi Quân Bộ Đế Quốc, còn có mắng chửi đám quý tộc tocó nhỏ có từ trên xuống dưới ở quê nhà của hắn. Ân, quanh đi quẩn lạicũng chỉ là mấy loại câu mắng chửi như là đem mẫu thân đại nhân hay mười tám đời tổ tông của đối phương ra thăm hỏi một lần mà thôi, cũng chẳngcó chút ý mới mẻ nào cả. Các cậu đại khái cũng không biết rõ ràng lắmđâu, ở bên trong cảnh nội của Đế Quốc, những bình dân bá tánh bìnhthường, nhất là nô lệ, không có quá nhiều cơ hội có thể nhận được sựgiáo dục thỏa đáng.

Hứa Nhạc nhìn về phía gã binh lính tù binh Đế Quốc đang ôm mặt khóc rống trong góc khuất người, cặp mày khẽ nheo nhẹmột cái, trầm mặc lắng nghe một lúc sau, mới tiếp tục hướng về phía đámđội viên phiên dịch, nói:

- Hiện tại thì hắn đã mắng tới Bộ TìnhBáo Hoàng gia Đế Quốc. Cái đám quan hàm văn chức khốn kiếp bên kia cảngày cũng chỉ biết đùa bỡn với âm mưu quỷ kế, hãm hại đồng nghiệp, mọtphen đem chi bộ đội dự bị cường đại nhất của bọn họ quẳng ném vào bêntrong vòng vây của ba cái Sư đoàn Robot cường đại của Quân đội LiênBang… Liền bởi vì chi Đại đội của bọn họ cũng không có quan chức xuấtthân từ tầng lớp Hoàng gia Quý tộc, hơn nữa bọn họ lại là đến từ khu vực Bắc bộ của Tinh vực Tả Thiên, từ trước đến nay cùng với đám người chính thống của Quân Bộ Đế Quốc vốn dĩ không hợp nhãn lẫn nhau.

Ngheđược lời phiên dịch lại của Hứa Nhạc, cảm xúc khẩn trương cảnh giác củađám đội viên dần dần trở nên phai nhạt dần. Bọn họ trầm mặc nhìn về phía bên kia, hết sức tự nhiên nhớ tới những cảnh ngộ mà chính mình đã gặpphải trước đây.

Bọn họ nhớ tới sự truy sát điên cuồng không ngừng đến từ bên phía căn cứ Quân đội Liên Bang bên kia, nhớ tới cái banngành điều tra liên hợp của Chính phủ Liên Bang mà xú danh đã lan xatoàn bộ Liên Bang, còn có cái chi bộ đội chiến đấu đặc chủng trực thuộcBiệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, những kẻ đã khiến rất nhiều rất nhiều nhữnghuynh đệ của chính mình phải ngã xuống bên trong vũng máu, trong lòngnhất thời trở nên đồng cảm, hơn nữa phi thường tự nhiên hiểu được, hóara tất cả mọi người ở đây ai nấy cũng đều không sai biệt lắm cũng làđang nằm bên trong cùng một tình trạng giống nhau.

Bên trong cănhầm khai thác mỏ bỏ hoang nhất thời biến thành một mảnh im lặng. Nhữngngười Liên Bang cùng với những người Đế Quốc này, trong khoảng thời gian hơn mười ngày gần đây, vẫn luôn cùng nhau sóng vai tác chiến, mặc dùkhông có phát sinh tình cảm thân thiết, nhưng cũng là có được một chúttín nhiệm nhàn nhạt, cũng có cùng một loại cảm xúc giống nhau. Vì thếtất cả mọi người ai nấy cũng đều có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, bắt đầuchuẩn bị cùng nhau ngênh đón tràng chiến đấu cuối cùng vào ngày mai kia.

Hứa Nhạc cũng không có nhắm mắt lại tiến hành nghỉ ngơi, mà hắn tiến lại dò xét một lần tình huống thân thể của Đạt Văn Tây. Sau đó hắn ngồi xuốngngay bên cạnh cái cáng cứu thương lâm thời đơn sơ làm bằng các cành câyrừng, đưa tay xoa xoa một chút cặp mày có chút rối rắm trên mặt mình,yên lặng đảo mắt nhìn một vòng trên mặt tất cả mọi người một lần, có thể nhìn ra được sự bất lực cùng với cảm giác áp lực nặng nề bao phủ tronglòng tất cả mọi người.

Chỉ là mới nghe được cái tên của Lý CuồngNhân mà thôi, liền đã suýt chút nữa khiến cho tinh thần của một gã binhlính Đế Quốc lâm vào hỏng mất, có thể nhìn ra được ở trong lòng của bọnhọ, cái gã nam nhân kia đáng sợ đến thế nào. Chính là bao gồm cả SơnPháo, Châu Tử, thậm chí là cả Hùng Lâm Tuyền nữa, đám quân nhân binhlinh Liên Bang cũng đồng dạng cảm thấy khẩn trương cùng với áp lực không thể chịu nổi, hơn nữa còn có một chút tuyệt vọng trong đó nữa… Nếu nhưlà cuộc chiến ngày mai có được sự công bằng về mặt chiến lực mà nói, như vậy thì đám đội viên Tiểu đội 7 sẽ tuyệt đối có lòng tin tưởng trànngập đối với Hứa Nhạc. Nhưng mà hiện tại vấn đề chính là, bên phía Quânđội Liên Bang sẽ làm gì cấp cho bọn họ cơ hội chiến đấu công bằng đây cơ chứ?

Những âm mưu phía sau tấm màn đen, sự vu oan, đuổi giếtđiên cuồng, chênh lệch lực lượng của cả một căn cứ quân sự tiền tuyếncùng với một chi Tiểu đội cô độc quân số không đầy mười người… Giới hạngiữa chính nghĩa cùng với sự phản bội… Những chuyện tình này, ngay cảbản thân chúng cũng đã không có bất cứ sự công bằng gì đáng nói rồi.

- Ngày mai có lẽ tôi sẽ phải chết rồi, cho nên tôi có mấy lời nghĩ muốn nói rõ với cậu một phen…

Đông Phương Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương ngay bên cạnh cáng cứu thương của Đạt Văn Tây, nơi Hứa Nhạc đang ngồi. Vị quân nhân đã từng là quânnhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 7 này, bởi vì miệng vếtthương lại vỡ ra, cho nên sớm đã cực kỳ suy yếu, lúc này lại cố gắnggian nan ngẩng đầu lên một chút, dùng thanh âm khàn khàn nhàn nhạt nói:

- Cái động thái tẩy trừ mạnh mẽ nhằm vào đám người của Tiểu đội 7 cũ này, tuyệt đối không có bất cứ một chút quan hệ nào cùng với Sư Đoàn trưởng… Tôi hy vọng ít nhất các người có thể tin tưởng vào điểm này…

Đám đội viên của Tiểu đội NTR đang ngồi dựa lưng vào những bức vách bằng đá dọc theo căn hầm khai thác mỏ bỏ hoang này, mặc dù hai con mắt đangnhắm lại nghỉ ngơi, thế nhưng trong lòng thì lại đang hồi tưởng về rấtnhiều những chuyện tình khác nhau. Có lẽ giống như là những gì trong các tiểu thuyết văn nghệ hay miêu tả vậy, trước khi bước vào cuộc quyếtchiến cuối cùng, thì mọi người sẽ đều nắm chặt những cơ hội cuối cùng mà tưởng niệm lại những ký ức tươi đẹp, những hồi tưởng vui vẻ nhất trongcuộc đời của chính mình, vốn dĩ cũng không có ai thật sự ngủ cả, cho nên khi nghe Đông Phương Ngọc nói đến câu nói kia, tất cả đều đồng loạt mởra ánh mắt, nghi hoặc nhíu mày nhìn chằm chằm về phía hắn.

ĐôngPhương Ngọc phảng phất như là căn bản không hề cảm thụ được những ánhmắt hỗn loạn đủ các loại tình tự của đám đội viên đang nhìn chằm chằm về phía mình, trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình nào cả, thanh âmkhàn khàn vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh đến mức dị thường. Thật rõ rànghắn chính là có ý đồ trước khi thật sự rời khỏi cái thế giới này, muốnđể lại một vài sự giao phó, hoặc là muốn giải thích một vài chuyện tìnhmà theo như suy nghĩ của hắn là vô cùng tất yếu.

- Còn có cái sựkiện lần trước Tiểu đội 7 bị tập kích trên Hoàng Ách Tinh kia, cũngkhông hề có bất cứ quan hệ gì với Sư Đoàn trưởng cả… Bởi vì cái chuyệntình đó là do chính bản thân tôi làm. Cái sự kiện lần đó khiến cho Tiểuđội 7 của các người bị chết mất mấy người… theo đạo lý mà nói, tôi sớmđã đáng chết rất lâu rồi. Ngay cả chính bản thân tôi cũng muốn một phenđể cho chính mình liều mạng trên chiến trường mà chết phức đi cho rồi.Nhưng mà lại không nghĩ tới người xấu thì lại sống vạn năm như vậy. Ởtrong Tiểu đội NTR ngây người suốt ba năm thời gian, cuối cùng lại cũngkhông thể chết nổi. Tiến vào cao nguyên Bỉ Cơ, cái nơi tràn ngập phóngxạ như thế này, không ngờ lại vẫn như cũ còn sống, lần này nằm ở trêncáng cứu thương con mẹ nó không ngờ cũng đã suốt ba tháng trời rồi, cácngười lại con mẹ nó vẫn mãi khiêng theo tôi chạy khắp nơi, không chịucon mẹ nó một phen đem tôi vứt đi cho rồi…

Đông Phương Ngọc gắt gao nhíu chặt cặp mày lại, không ngừng hít thở hổn hển, nói:

- Được rồi, xem như tôi nhận cái phần ân tình này của các người… Nhưng mà tôi vẫn là muốn nói cho các người biết, chuyện tình này thật sự cùngvới Sư Đoàn trưởng cũng không có bất cứ quan hệ nào cả.

TrongLiên Bang vốn dĩ có một câu ngạn ngữ, những người sắp sửa tử vong sẽkhông bao giờ nói dối cả. Đám đội viên đang trầm mặc ngồi trong căn hầmmỏ bỏ hoang này cũng tin tưởng vào những lời giải thích của Đông PhươngNgọc, hơn nữa bọn họ cũng đã sớm vô cùng mỏi mệt, không còn khí lực bởivì chuyện tình năm đó trên Hoàng Ách Tinh là dâng trào lửa giận lên nữa…

Hứa Nhạc yên lặng nhìn chằm chằm vào cái lổ hổng chỗ lỗ tai của Đông Phương Ngọc lúc trước đã bị Lão Bạch xẻo xuống kia, đột nhiên mở miệng nhànnhạt nói:

- Từ đầu cho tới bây giờ tôi vẫn luôn không tin tưởngrằng Đỗ Thiếu Khanh sẽ làm ra cái loại chuyện tình như thế này! Nhưng mà tôi có một câu này mãi cũng luôn muốn hỏi cậu, lúc ở trên Hoàng ÁchTinh, trước khi cậu ra mệnh lệnh thay đổi nơi đóng quân, cậu có từngnghĩ tới rằng người của tôi sẽ phải chết hay không?

Đông Phương Ngọc gắt gao mím chặt cặp môi xám trắng nứt nẻ của chính mình, cũng không lên tiếng bất cứ lời nào.

- Trầm mặc cũng không có nghĩa là cam chịu hoặc là đồng ý, mà có lẽ có thể là đang muốn che giấu thay cho người nào đó…

Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Ngoại trừ Đỗ Thiếu Khanh ra, ở trên thế giới này có thể để cho cậunguyện ý gánh vác cái nỗi oan tình kia, thì chỉ có thể là cái gã chiếnhữu đã chết đi kia của cậu.

- Ngay từ rất sớm tôi đã biết rõ ràng chuyện kia chính là do ý tứ của Tây Môn Cẩn… thậm chí ngay cả việc sửachữa số liệu của Cục Hiến Chương cũng là do hắn đích thân làm. Hắn đã bị Thi công tử giết chết, hơn nữa còn đem thi thể treo ở bên ngoài Tòa nhà Nghị Viện mà thị chúng, nhận hết thảy những nhục nhã. Bây giờ cậu lạicòn muốn thay hắn bảo thủ bí mật, giữ gìn tôn nghiêm nữa, có phải là quá mức ngu xuẩn rồi hay không?

Đông Phương Ngọc trừng lớn cặp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Tôi mặc kệ cậu có từng nghĩ tới chuyện sẽ khiến cho người của tôi chếthay không, cũng không quản xem cậu có muốn một mình gánh lấy toàn bộ cái tội trạng này hay không! Cái mà tôi quan tâm chính là ngày mai cậu cầnphải tranh thủ sống sót, tất cả các chuyện tình khác thì về sau hãy nóiđi. Tôi tin tưởng rằng bất luận là Giải Tư, Giải Văn hay là Thi công tửđi chăng nữa, cũng đều đồng ý cách làm như vậy của tôi.

Đang nóiđến đây, thì đột nhiên ở chỗ sâu bên dưới lòng đất lại chợt truyền đếnmột lần chấn động mạnh mẽ. Cố Tích Phong phun nhanh cái cọng cỏ đangngậm trong miệng mình ra, gỡ xuống cái ống nghe điện tử, lớn tiếng nói:

- Phát hiện ra được rồi! Là dưới nền đất 1,2 km, ngay khu vực mạch khoáng!