Gian Khách

Quyển 4 - Chương 235: Đại Sư Phạm và phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu



Sương mù mênh mông, mặt đất ẩm ướt, tàng cây rậm rạp, hai chị em trầm mặc đứng không nói tiếng nào…

Đỉnh núi Mạc Sầu phủ đầy tuyết trắng phía xa xa lúc này chợt bởi vì một chút sương mù ban mai tan bớt mà dần hiện ra, phản xạ ánh sáng mặt trời từphía Đông chiếu rọi đến, đi vào phía trên mảnh hồ cạn ẩm ướt này, phá vỡ đi sự trầm mặc trong thời gian khá dài cùng với bầu không khí áp lựckhó hiểu ở nơi đây.

- Cô định như thế nào quay trở về Đế Quốc?

Hứa Nhạc chợt mở miệng hỏi.

Hoài Thảo Thi bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, không một chút do dự nói:

- Dẫn theo cậu quay trở về!

Bản thân mình hỏi chính là phương pháp như thế nào quay về Đế Quốc, mà nàng ta trả lời thì lại là trạng thái trong khi quay về Đế Quốc. Sự chênhlệch giữa hỏi và đáp như thế này, khiến cho một loại cảm xúc kỳ lạ khóhiểu chợt xâm lấn vào trong cơ thể của Hứa Nhạc, khiến cho trái tim củahắn chợt khẽ co rút lại một chút, cặp mày rậm rạp khẽ nhướng lên, thấpgiọng tự giễu nói:

- Rèn luyện tố chất nhân văn, văn học, rồithêm gánh vác trách nhiệm… Chẳng lẽ cô thật sự đúng là trông cậy vàochuyện tôi sẽ quay về Đế Quốc, làm cái gì đó mà Thái Tử gia, trong tương lai sẽ suất lĩnh Quân đội Đế Quốc quay lại tấn công Liên Bang hay sao?

Bình thản nhìn thẳng vào cặp má có chút gầy yếu của Hứa Nhạc, Hoài Thảo Thi đột nhiên mở miệng nói:

- Kỳ thật, trong lòng ta vốn dĩ rất nói đến mấy chuyện tình như là ý thức trách nhiệm của một nam nhân gì gì đó. Bởi vì tuy rằng ta nhìn bề ngoài rất giống như một nam nhân, tính tình lại càng giống nam nhân, nhưng mà chung quy, ta vẫn không phải là nam nhân.

Ánh mắt của nàng khẽnheo lại một chút, hai tay chậm rãi chắp lại sau người, ở bên trongluồng nắng sớm nhàn nhạt mà đảo mắt nhìn khắp nơi xung quanh. Bộ dángnhư thế này, phối hợp với sự bá đạo đặc biệt chỉ có của nam nhân, hoặcnói là sự cường thế mạnh mẽ, nhưng mà một đoạn lời nói như thế lại xuấtra từ trên người một kẻ như vậy, cũng không hề có chút cảm giác buồncười nào, mà ngược lại còn có chút ưu thương nhàn nhạt.

- Nhưngmà lúc này ta đột nhiên lại không nghĩ muốn nói đến những thứ đó. Tacũng không nghĩ muốn nói cho cậu biết vì trận chiến tranh này, mà Hoàngtộc Đế Quốc đã chết đi bao nhiêu người rồi. Vì cái Kế hoạch Anh hùngnày, Phụ hoàng cùng với vài vị Thân vương Điện hạ đã hy sinh bao nhiêucon cháu rồi… Ta thật sự không quan tâm cậu có phải là người cuối cùngcòn sống sóng trong cái kế hoạch này hay không, cũng không thèm để ý đến chuyện cậu có thể vì Đế Quốc, trong hồi chiến tranh này mà mang lạinhững lợi ích như thế nào…

Nàng đột nhiên quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào hai mắt Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:

- Ta chỉ biết rằng, hiện tại ta cũng chỉ còn lại duy nhất một gã đệ đệ là cậu, cho nên ta phải bằng mọi giá đem cậu sống sót trở về. Đối với tamà nói, đây là chuyện tình quan trọng nhất!

Ở trong bìa rừng dưới tuyết bên ngoài nhà giam quân sự Khuynh Thành mấy hôm trước, câu nóicủa Hoài Thảo Thi càng đơn giản hơn hôm nay rất nhiều, nhưng mà ý tứ hàm xúc mà nàng ta muốn biểu đạt thì trên cơ bản cũng không có chút thayđổi nào cả. Hơn nữa Hứa Nhạc cũng thật sự tin tưởng rằng đây chính làsuy nghĩ thật sự trong lòng của nàng ta, cũng không phải là cảm tình giả vờ chút nào cả. Hoài Thảo Thi thân là Công chúa Điện hạ của Đế Quốc,lại mạo hiểm băng ngay dãy ngân hà chạy vào Liên Bang, bất luận là cónhững lợi ích khổng lồ đến thế nào đi chăng nữa, cũng đều không thể đủbù đắp lại sự phiêu lưu tổn thất của nàng ta, thậm chí của cả Đế Quốckhi mà nàng ta bị bại lộ thân phận.

Bởi vì tin tưởng đây chính là lời nói thật lòng, cho nên Hứa Nhạc mới cảm động, bởi vì sự cảm độngnày cùng với sự nhận thức về thân phận của chính mình trộn lẫn lại vớinhau, cho nên mới khiến cho Hứa Nhạc đã từng mơ hồ bối rối nhàn nhạt.Nhưng mà cho đến giờ phút này, khi đứng bên dưới tàng cây ẩm ướt giữađám sương mù ban mai, Hứa Nhạc chân chính đã cảm động.

Mặc dùngoài miệng vẫn như cũ không chịu gọi ra cái câu xưng hô kia, nhưng màbên trong cặp mắt Hứa Nhạc lại càng ngày càng trở nên bình tĩnh cùng với ấm áp hơn rất nhiều. Trong lòng hắn thầm nghĩ, có lẽ bên trong vũ trụnày thật sự không có đạo lý, nhưng mà lại có thể có một vài thứ quan hệthân thiết tự nhiên nào đó, thật sự rất đáng quý.

Hắn nhìn chằmchằm Hoài Thảo Thi một chút, chú ý đến mái tóc của nàng ta không biết từ lúc nào đã nhuộm thành một màu tím biếc, trong lòng lập tức nghĩ đến,cái này có lẽ là bởi vì muốn che giấu đi thân phận Hoàng tộc Đế Quốc của chính mình, chỉ là vì cái gì lại lựa chọn màu tím biếc chứ?

- Giản Thủy Nhi đã nhuộm đầu màu đen lại rồi!

Hứa Nhạc bật cười một tiếng, nói.

Hoài Thảo Thi cũng nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Tuy rằng nàng ta cũng là em gái của ta, nhưng mà ta và nàng ấy là cùngmẹ khác cha, còn ta và cậu là cùng cha khác mẹ, cho nên giữa cậu và nàng ta căn bản không hề có chút quan hệ huyết thống nào cả. Cậu cũng khôngcần phải quá khẩn trương về chuyện này.

o0o

Từ cái địaphương ẩm ướt nơi hai người Hứa Nhạc đang đứng di chuyển sang hướng TâyBắc một chút, men theo nguồn chảy của cái đầm nước nhỏ này mà lên, xuyên qua cả khu vực bảo hộ động vật hoang dã, băng qua tòa núi cao chắnđường, chạy tới một chút liền có thêm một cái hồ nước phi thường tĩnhlặng ở bên dưới chân núi. Nói thì dài dòng, thế nhưng nếu đi theo đườngthẳng, thì cái phiến địa phương đó cũng không quá xa xôi cho lắm. Tạicái địa phương đó, có một cái sân nhà lộ thiên.

Thời gian vàosáng sớm, Thai phu nhân đột nhiên bị một cú điện thoại quan trọng khẩncấp mà đánh thức khỏi giấc ngủ. Lúc này trên người bà ta vẫn còn đangkhoác kiện áo ngủ, vẻ mặt không một chút biểu tình đứng trên sân thượnglộ thiên kia, ánh mắt liếc nhìn về mặt hồ với những gợn sóng lăn tăn nhẹ nhàng, trầm mặc lắng nghe cái thanh âm mạnh mẽ trầm thấp hữu lực bênkia đầu dây điện thoại.

Những dòng không khí ấm áp mà ướt át,không biết thông qua phương thức gì mà hội tụ lại nơi này, đem cái sânthượng lộ thiên giữa trời đông giá rét biến thành ấm áp một cách lạthường.

- Phu nhân, ta đã biểu lộ ra thân phận có thể có củangười đó rồi, nếu như ngài vẫn kiên trì cung cấp sự bảo hộ cho hắn ta,như vậy thì bên phía Chính phủ sẽ không thể nào không áp dụng các biệnpháp cưỡng chế mạnh mẽ. Những chuyện tình liên quan đến lợi ích căn bảncủa Liên Bang, ta sẽ tuyệt đối không có chút nhượng bộ nào!

Ngheđược thanh âm trảm đinh chặt sắt mạnh mẽ của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trong điện thoại, khuôn mặt của Thai phu nhân căn bản không có chút thay đổinào cả, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên lan can, trầm mặc trong một khoảng thời gian rất dài, sau đó mới mở miệng nói:

- Tổngthống tiên sinh, nếu như hệ thống tình báo của Chính phủ Liên Bang cácngài vẫn còn có chút hữu dụng nào đó, như vậy thì các người hẳn là biếtrất rõ ràng, hiện tại cái vị khách nhân đang ở trong phía sau hậu sơnnúi Mạc Sầu này, nếu như quả thật đúng chính là các người mà các ngườiđã dự đoán, như vậy hắn không chỉ có được thân phận cực kỳ được tôn sùng bên phía Đế Quốc, hơn nữa cũng là người duy nhất trong giai cấp thượngtầng của Đế Quốc tôn sùng chủ nghĩa hòa bình. Nếu như ngài thật sự làđang suy nghĩ vì lợi ích của Liên Bang, như vậy thì phải đối đãi với hắn như thế nào, cùng là một vấn đề phi thường đáng suy nghĩ sâu xa đó!

- Phu nhân, chẳng lẽ ngài không cho rằng làm như vậy chính là đang khôngsuy nghĩ cho mặt mũi của Chính phủ Liên Bang hay sao? Ta không ần quantâm cái gã người Đế Quốc kia có phải là người tôn sùng chủ nghĩa hòabình hay không, nhưng ta chỉ cần biết rằng, hắn chính là Đại Sư Phạmđương kim của Đế Quốc! Bất luận là suy nghĩ từ phương diện nào đi chăngnữa, thì ngài tiếp đãi hắn theo phương diện cá nhân, đó chính là một sựlựa chọn phi thường sai lầm của ngài rồi!

- Có một chút vấn đề a! Ta phải giải thích rõ ràng với ngài, hy vọng rằng ngài hãy lắng nghe phi thường rõ ràng một chút!

Những ngọn gió đông lại lẽo thổi quét qua khu vực sân thượng lộ thiên, dừnglại trên khuôn mặt Thai phu nhân đã biến thành cực kỳ ấm áp, không hề có chút cảm giác lạnh thấu xương nữa, thế nhưng lại càng khiến cho vẻ mặtcủa bà ta trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, lạnh giọng nói:

- Từđầu cho đến cuối, ta cũng đều không biết rằng hắn có phải là Đại Sư Phạm của Đế Quốc hay không, mà hắn chính là một thành biên của Sứ đoàn Tổchức Bình dân Phản kháng của Đế Quốc đến thăm hỏi Chính phủ Liên Bang,hơn nữa đang ở tại Đặc khu Thủ Đô tham quan. Hắn ta chính là người đượcđích thân vị Trưởng đoàn Mộc Ân tiên sinh tự mình dẫn đến đây gặp ta.Hắn ta tiến đến phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu của ta chính là để đàm phán những công việc liên quan đến duy trì ổn định việc khai thác tinh quặng mỏ tại Tinh hệ X3! Ngài đã nghe rõ ràng rồi chứ?

Bà ta trầm giọng nói.

Bên kia đầu dây điện thoại cũng không có hồi âm. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ hẳnlà đang ngẫm nghĩ, hoặc cũng có thể là đang cố gắng khống chế cảm xúcphẫn nộ bởi vì quyền uy của chính mình bị người khác tùy tiện khiêuchiến như thế.

Thai phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy ống nghe điện thoại, chậm rãi nói:

- Năm đó trong lúc còn đang tiến hành Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang, ngài đã sắp xếp vụ ám sát con trai ta. Cũng may là lúc đó A Nguyênkhông có chuyện gì hiện tại cái tấm màn đen này đã bị Thi Thanh Hải cùng với Hứa Nhạc vạch trần ra ánh sáng rồi. Nếu như bây giờ ngài còn có ýđồ muốn sử dụng cái thủ pháp vu hãm sau đó dùng bạo lực, để đối đãi vớimột người công dân nộp thuế đáng được tôn kính nữa, như vậy ta sẽ để cho ngài cùng với Chính phủ của ngài, cùng với tất cả những hùng tâm trángchí kia của ngài, toàn bộ bị hóa thành tro tàn, chôn vùi trong dòng lịch sử Liên Bang!

Phương thức tổ hợp lại những lời nói này nghe quagiống hệt như là những bà thím bán rau bán cá giữa chợ búa vậy, phithường trực tiếp mà mạnh mẽ. Nội dung nói ra thì lại cường hãn dịthường, thậm chí lại còn mang theo một loại cảm giác điên cuồng giốngnhư sẵn sàng mang theo một cái mồi lửa, sẵn sàng thiêu đốt toàn bộ thếgiới này vậy, thế nhưng không ngờ lại dùng loại ngữ khí đạm mạc, bìnhtĩnh vô cùng như vậy mà nói ra, có vẻ đặc biệt khiến kẻ khác phải sợhãi.

Không đợi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ kịp trả lời, Thai phu nhânđã trực tiếp lạnh lùng cắt đứt điện thoại, xoay người từ sân thượng lộthiên bước vào trong nhà.

Vừa bước vào trong phòng khách, ba taliếc nhìn về phía gã nam nhân trung niên đang ngồi trên ghế sô pha vậtlộn với tảng thịt bò hợp thành trước mặt mình. Thậm chí ngay cả bà ta,cũng không phải phải cảm thấy thưởng thức đến cực điểm bộ quần áo hànghiệu Liên Bang sang trọng đến cực điểm, đồng thời cũng phải đồng dạngthưởng thức như thế đối với cái dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ không cáchnào che giấu nổi của đối phương. Ánh mắt bà ta thoáng chớp nhẹ một cái,khẽ nhíu mày cười khổ, nói:

- Buổi tối hôm qua ngài ngủ có ngon không?

Vị trung niên nhân Đại Sư Phạm chậm rãi lấy ra cái khăn tay lau đi cái môi dính dầu mỡ có chút bóng lưỡng của chính mình, nhìn về phía Thai phunhân, khẽ thở dài, nói:

- Vị Công chúa Điện hạ của chúng ta khẳng định là chết mất xác đâu đó rồi, trong toàn bộ Liên Bang này, ngoại trừ nơi này của phu nhân ngài, ta còn có nơi nào có thể an toàn ngủ ngonhơn được nữa cơ chứ?

- Một vị khách nhân từ đường xa mà đến, mộtkhi ngài đã biết được thân phận của chính mình đã bị bại lộ rồi, vì cáigì lại có thể ngủ ngon, ăn ngon đến như thế?

Thai phu nhân chậmrãi ngồi xuống trên ghế sô pha, mỉm cười hớp nhẹ một ngụm trà xanh trêncái tách sứ cổ còn đang nghi ngút khói, dùng một câu trêu ghẹo tùy tiệnmà chính thức bắt đầu cuộc nói chuyện có lẽ sẽ vô cùng quan trọng sắptới.

- Thân là một vị trung niên văn học cực kỳ ham muốn hòa bình cùng với tình yêu mà nói, địa phương cực kỳ có sức thu hút tại LiênBang của ta chính là khu vực bảo hộ động vật hoang dã phía sau kia.

Đại Sư Phạm dùng nĩa xiên nhẹ vào miếng thịt bò tái bằng vật liệu tổng hợp trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú nói:

- Tuy rằng hương vị của loại thịt tổng hợp này thật sự là rất tệ, nhưngmà ta trước giờ vẫn phi thường ủng hộ việc không sát sinh bừa bãi, chonên ta nhất định phải ăn nó cho bằng được, nhằm để thể hiện sự kính ýcủa mình đối với các vị tiền bối mà ta không biết tên bên trong tiểu tổnăm người năm xưa, những kẻ đã đề ra đạo luật Bảo hộ Động vật Hoang dãkia!

Thai phu nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn cực kỳ gian nanđem khối thịt bò tái tổng hợp không thèm cắt gì kia mà nuốt trọng xuốngcổ họng, sau đó mới nhẹ nhàng nói:

- Đến bây giờ ta vẫn mãi cảm thấy nghi hoặc không hiểu, vì cái gì mà ngại lại lựa chọn Thai Gia chúng ta?

- Nạp Tư Lý đã từng nói qua rằng, bên trong Liên Bang này, cũng chỉ cómỗi mình gia tộc của ngài là có đầy đủ khí độ cùng với đảm lượng, để màche chở cho một người khác tha hương đáng thương như ta vậy.

ĐạiSư Phạm hướng về phía Cận quản gia, lúc này đang tiến tới thu thập daonĩa ăn xong, cực kỳ lễ phép gật đầu cảm ơn một cái, sau đó mới nhìn sang phía Thai phu nhân, có chút bộ dáng đau khổ không chịu nổi, nói:

- Vị Công chúa Điện hạ kia của chúng ta đã không một chút do dự mà vứt bỏ đi kẻ đáng thương ta đây, cho nên ta cũng chỉ đành phải vác cái mặt dày mà chạy tới thỉnh cầu ngài trợ giúp một phen mà thôi.

- Nạp Tư Lý? Ta chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ, hẳn là một cái tên khác của kẻ đó sử dụng bên Đế Quốc?

Thai phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, chỉ là bàn tay phải đang đặt hờtrên thành ghế của bà chợt không tự chủ giơ lên, vuốt nhẹ mái tóc trênđầu mình:

- Với tình hữu nghị thân mật giữa ngài cùng với gia tộc của bọn họ, có thể biết được cái tên này cũng không phải là chuyệnkhiến ta cảm thấy khó hiểu.

Sau đó Thai phu nhân thoáng trầm mặc một chút, chợt nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Nhưng mà cho dù có là Thai Gia chúng ta đi chăng nữa, cũng không có khả năng bảo hộ một vị Đại Sư Phạm của Đế Quốc trong một thời gian quá dàiđược. Phải biết rằng hành động như thế chính là tuyên bố đối địch vớitoàn bộ Liên Bang a. Ta thật sự không muốn cơ nghiệp ngàn vạn năm củaThai Gia lại bị hủy hoại bên trong lửa giận phẫn nộ của dân chúng LiênBang!

- Phu nhân, trước khi lên đường đến nơi này, ta đã cùng với Mộc Ân tiên sinh đàm phán xong xuôi hết rồi. Bắt đầu từ bây giờ, ta đãtrở thành vị Thủ lĩnh tinh thần của Tổ chức Bình dân Phản kháng của ĐếQuốc rồi, về mặt tinh thần là ủng hộ bọn họ tiến hành đối kháng vớiHoàng tộc Bạch Cận. Với địa vị đặc biệt của ta tại Đế Quốc, Liên Banghẳn cũng sẽ có thể mở ra cho ta một con đường sống nào đó chứ?

Đại Sư Phạm lúc này giống hệt như một đứa bé con vô tội, mở rộng cặp mắt to tròn xoe của mình, bộ dáng cực kỳ đáng thương nhìn chằm chằm vào khuônmặt của Thai phu nhân.

Mặc dù là với lòng dạ của Thai phu nhân,sau khi chợt nghe xong câu nói đó, trong lòng cũng không khỏi cảm thấycó chút khiếp sợ, ngữ khí tràn ngập không thể tin nổi, nói:

- Ngài và Hoàng thất Đế Quốc thật sự trở mặt với nhau sao?

- Ài, tổ tông của ta trước giờ tựa hồ như cũng rất thường xuyên làm raloại sự tình như thế này rồi. Đương nhiên, ta cũng chỉ là ủng hộ bọn họvề mặt tinh thần mà thôi, từ trước đến giờ cũng chưa từng bao giờ gặpphải sự phản đối quá mức kịch liệt nào từ bên phía Hoàng tộc Bạch Cậncả. Cho nên ta nghĩ thỉnh thoảng làm một chút cũng vui, chẳng có chuyệngì phải lo lắng cả.

Thai phu nhân nở nụ cười có chút quái dị, nói:

- Thậm chí ngay cả ta cũng đều không tin tưởng vào điều đó, ngài cho rằng bên phía Chính phủ Liên Bang sẽ tin tưởng vào điều đó sao? Giống nhưlúc này vậy, nghe được ngài nói chuyện bằng ngôn ngữ Liên Bang cực kỳlưu loát, chính xác như vậy, ta làm sao có thể tin tưởng được những gìmà ngài từng nói, trước khi bắt đầu đi vào Liên Bang, ngài chưa từng bao giờ chú tâm học tập ngôn ngữ Liên Bang đây chứ?

- Người của giatộc chúng ta từ trước đến giờ luôn luôn thừa thải thiên tài. Nghe nóitrên đại của tổ tiên ta thậm chí còn có được năng lực khủng bố truyềnthừa kiến thức từ cha mẹ nữa… Còn về chuyện ngôn ngữ Liên Bang, lúc tacòn ở Đế Quốc, rất thường xuyên nghiên cứu tìm đọc những sáng tác tuyệtvời của Đại sư Tịch Lặc, đối với văn tự Liên Bang đã có những sự hiểubiết nhất định. Sau khi qua đến Liên Bang, nghe những người Liên Bangnói chuyện với nhau vài lần, việc học tập được ngôn ngữ Liên Bang cũngkhông có chút khó khăn nào cả.

Đại Sư Phạm đắc ý dào dạt, ngữ khí kiêu ngạo nói. Thế nhưng khi nghĩ đến việc Thai phu nhân đã cự tuyệtlời thỉnh cầu che chở chính mình trong khoảng thời gian dài, thần sắctrên mặt ông ta chợt trở nên cực kỳ thất vọng. Đột nhiên cặp mắt ông talóe sáng một cái, nói:

- Phu nhân, về chuyện an bày cho ta cùng với Thai Chi Nguyên tiên sinh gặp mặt như thế nào rồi?

- Tuy rằng đứa nhỏ kia hiện tại đã xong Lễ Thành Niên rồi, nhưng mà những chuyện tình liên quan đến những người có thân phận địa vị cao cấp giống như ngài vậy, thì trước giờ vẫn đều là do ta phụ trách xử lý cả. Nếunhư ngài có lời yêu cầu gì, không ngại nói ra nghe thử xem sao.

Thai phu nhân đem tách trà xanh bằng sứ sang trọng kia đặt xuống mặt bàn,tùy tiện nói ra một câu. Bầu không khí trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Thai phu nhân so với tất cả mọi người trong Liên Bangnày đều biết rõ ràng rằng, cái vị Đại Sư Phạm Đế Quốc đang ngồi đối diện này, mặc dù nhìn qua thì có chút điên khùng, thế nhưng lại có được địavị cùng với năng lực khủng bố đến thế nào. Một khi đã muốn tiến hành đàm phán, như vậy nhất định cũng sẽ có điều kiện tiền đề nào đó.

Đại Sư Phạm khẽ cười một tiếng, nhìn bà ta, chợt lắc lắc đầu, thở dài, nói:

- Phi thường đáng tiếc, tổ tiên ta có để lại di huấn, nghiêm cấm cùng với nữ nhân tiến hành bất cứ đàm phán nào, điều này thứ lỗi cho ta khôngthể vi phạm a!

Thai phu nhân thoáng khẽ rùng mình một cái, khôngngờ được rằng đối phương lại căn bản không chịu cùng với chính mình đàmphán như thế, cặp mày thanh tú khẽ nhăn lại một chút, nói:

- Căncứ vào sự hiểu biết của tôi về lịch sử của Đế Quốc các ngài, thì vị tổtiên đầu tiên của Hoa Gia các ngài khi xuất hiện tại Đế Quốc... cũngchính là một người nữ nhân mà?

Đại Sư Phạm khẽ mỉm cười, cũng không có giải thích gì cả.

Thai phu nhân cũng khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, lại một lần nữa cầm tách tràxanh lên hớp lấy một ngụm, có chút cảm khái lắc lắc đầu, sau đó mớihướng về phía Cận quản gia đang đứng bên cạnh mà phân phó:

- Cáiloại trà tên Tuyền Nhi Mị này thật sự không tệ. Từ nay về sau trongnhững buổi tiệc trà xã giao buổi chiều hãy sử dụng nó đi. Mặt khác, bảovới Trầm Cách thông báo cho bên Dinh thự Tổng Thống, Công ty Liên hợpTinh quặng mỏ Liên Bang, cho phép Bộ Tài Chính của Chính phủ rót vốn cổphần vào đó. Về số lượng khoáng sản khai thác được sắp tới, cứ dựa theotỷ lệ góp vốn cổ phần mà phân chia.

Sắc mặt đang vui cười hớn hởcủa Đại Sư Phạm chợt biến thành bình tĩnh nghiêm túc lại. Ông ta khẽnheo mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm vị nữ nhân đang cầm tách trà ngồi đối diện kia.

Một đoạn lời nói không quá dài kia của Thai phu nhânđã giao phó tổng cộng hai chuyện, một chuyện là việc uống trà, đó là một chuyện nhỏ, còn chuyện còn lại, chính là một hành động kinh thiên đủ để hoàn toàn thay đổi vận mệnh cả mấy ngàn vạn năm của Liên Bang. Bà ta có thể đem hai chuyện này dễ dàng phân phó xuống như vậy, hơn nữa lại kếthợp dễ dàng khiến cho người ta nghĩ thấy rằng đó hoàn toàn là chuyệnđương nhiên theo lẽ thường vậy!

- Bội phục! Bội phục a! Đây mới chân chính là ý nghĩa của câu Cử trọng nhược khinh a!

Ông ta nhìn chằm chằm Thai phu nhân, cực kỳ chân thành tán thưởng:

- Cộng thêm với đoạn đối thoại vừa rồi trên sân thượng lộ thiên nữa, tôicó thể khẳng định một điều, cái vị Tổng thống tiên sinh kia của các vị…tuyệt đối không phải là đối thủ của ngài!