Gian Khách

Quyển 4 - Chương 209: Chờ đợi đoàn tàu



Sứ đoàn của Tổ chức Bình dân Phản kháng của Đế Quốc bên kia, hiện tại đã hoàn thành xong quá trình viếng thăm Tây Lâm rồi, các trình tự đàm phán về công việc viện trợ tương quan cũng đang trong quá trình dần dần được tiến hành chứng thực rõ ràng. Nhưng mà cũng không biết vì cái gì, cácthành viên của sứ đoàn cũng không có ý tứ ngay lập tức rời đi, quay trởlại Đế Quốc, mà là vẫn như cũ trú lại trong căn phòng tại tầng cao nhấtcủa Đại khách sạn Kim Tinh.

Lúc này Hoài Thảo Thi đang khẽ nhíumày nhìn chằm chằm vào màn hình TV lớn trước mặt. Nàng ta quả thật không thể nào chấp nhận nỗi mấy cái hình ảnh quảng cáo do những diễn viên ănmặc cực kỳ hở hang kia đóng được. Mấy đoạn quảng cáo này nếu như xuấthiện trên màn hình TV của bên Đế Quốc, khẳng định ngày hôm sau ông chủcủa Đài truyền hình kia tuyệt đối sẽ bị Bộ Văn hóa Nghệ thuật mời điuống trà. Còn về phần những hình ảnh chiến trường được truyền phát trênKênh tin tức kia, lại khiến cho nàng ta không thể nào tin nổi được.Những tin tức liên quan đến cơ mật quân sự như thế này, không có bất cứĐài truyền hình nào bên phía Đế Quốc dám công khai những nội dung tintức như vậy, chẳng lẽ bọn nọ không lo lắng sẽ bị bắt vào Bộ Tình BáoHoàng gia Đế Quốc tiến hành thẩm vấn đặc biệt hay không?

Nhữnghình ảnh Tổng tuyển cử tại các Châu bên trong Liên Bang này, cùng vớicác tin tức về cuộc biểu tình du hành thị uy linh tinh kia, tất cả cũngđều khiến cho cô nàng Công chúa Điện hạ Đế Quốc cảm thấy phi thường lạlẫm. Lúc trước còn có một Đài truyền hình tư nhân nào đó lập trườngtrung hòa bên trong Liên Bang không ngờ lại còn đưa tin về một gã LữĐoàn trưởng nào đó của Lữ đoàn Phản ứng nhanh của Quân khu IV, bởi vìcãi lại quân lệnh của thượng cấp mà bị cách chức, lại khiến cho cô nàngcó chút khó thể nào thích ứng nổi.

- Dựa theo thuyết pháp lúctrước của cậu, cái này chính là đại biểu cho bên phía nhà cũ Chung Giađã tiến thêm một bước thất thế nữa. Cái gã Chung Tử Kỳ, theo như trongtin tức tình báo chính là cực kỳ ngu xuẩn, không ngờ lại có thể bắt đầudần dần nắm được cục diện trong tay hay sao?

Hoài Thảo Thi lạnh lùng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mộc Ân một cái, nói.

Mộc Ân ngưng trọng nói:

- Cho dù là Chung Tử Kỳ có thể lên đài cũng chỉ là một con rối gỗ màthôi, kẻ chân chính nắm thế cục của Tây Lâm trong tay hẳn là cái vị Tổng thống tiên sinh kia!

Hoài Thảo Thi trầm mặc một lát, đột nhiênmới nhớ tới cái tin tức mà ngay khi mình vừa đáp xuống Lạc Nhật Châu đãnhận được kia, chính là cái tin tức Hứa Nhạc bị chính thức truy nã toànbộ Liên Bang, không biết vì cái gì, bên trong cặp mắt của cô nàng chợtlóe lên một tia lửa phẫn nộ mà cực kỳ nguy hiểm.

Mặt cô nàng không có một tia biểu tình gì, giương mắt nhìn Mộc Ân, trầm giọng nói:

- Bên phía Liên Bang đối với yêu cầu của chúng ta đưa ra phản hồi như thế nào?

Sau khi song phương chấm dứt đàm phán xong, sứ đoàn của Tổ chức Bình dânPhản kháng của Đế Quốc đột nhiên hướng về bên phía Chính phủ Liên Bangđưa ra yêu cầu, muốn được đi thăm viếng Thủ Đô Tinh Quyển một chuyến,nhằm để xúc tiến sự nhận thức cùng với trao đổi giữa dân chúng songphương. Cái này nhìn qua tựa hồ như là một lời đề nghị rất có đạo lýcùng với rất tốt đẹp, thế nhưng lại làm cho bên phía Chính phủ Liên Bang cảm thấy nghi hoặc không thôi.

- Đối phương phản hồi còn đang trong thời gian suy nghĩ cùng với sắp xếp, vẫn không có đưa ra lời trả lời chính xác.

Mộc Ân hạ thấp giọng trả lời.

- Nói cho bọn họ, ông yêu cầu phải tiến hành gặp mặt trực tiếp Thượng táHứa Nhạc, cứ việc nói rằng ông chỉ tin tưởng vào một mình hắn mà thôi.Tất cả các nội dung hợp tác phải gặp mặt trực tiếp Thượng tá Hứa Nhạcmới cam đoan có khả năng có hiệu lực!

Hoài Thảo Thi nghiêm giọng ra mệnh lệnh.

Mộc Ân tiên sinh có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Hứa Nhạc hiện tại đang bị Chính phủ Liên Bang tiến hành truy nã, bọn họ như thế nào lại đồng ý yêu cầu này được cơ chứ?

- Tôi mặt kệ ông làm như thế nào…

Ánh mắt nguy hiểm của Hoài Thảo Thi quay sang nhìn chằm chằm Mộc Ân, lạnh giọng nói:

- Xuất ra mọi biện pháp, thể hiện thái độ cực kỳ cứng rắn mạnh mẽ nhất của ông, bằng mọi giá phải đạt được mục đích!

o0o

Trong một khu căn cứ nào đó bên trong Quân đoàn Cảnh vệ Cảng Đô, những đầuRobot MX kiểu mới vừa mới được những chiếc xe tải đa trục tải trọng caovận chuyển vào, lúc này đang được bắt đầu tiến hành rót năng lượng vào.Những thanh âm điện tử của trình tự Robot tự kiển rất nhỏ không ngừngvang lên ở cùng một chỗ, cực kỳ rõ ràng truyền ra con đường quốc lộ nằmngay bên cạnh khu căn cứ kia.

Sáu bát cơm trắng, một ký thịt khoninh nhừ, một lọ tương lạt đỏ au lâu năm, Lý Cuồng Nhân lúc này đangngồi bên trong một quán cơm nhỏ bên ven đường thể hiện ra sức ăn mạnh mẽ kinh người của chính mình. Món canh thịt hầm ở nơi này tuy rằng khôngcó được hương vị thơm ngon chính tông như tại các quán ăn dọc hai bênĐường lớn Số II tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm, nhưng mà vẫn có thểtạm dùng để giải niềm thương nhớ. Sau đó vành tai linh mẫn hơn ngườibình thường không biết bao nhiêu lần của hắn rõ ràng bắt giữ được nhữngthanh âm Robot tự kiểm tra cực kỳ quen thuộc này.

Cặp lông màythanh tú tràn ngập tinh thần phấn chấn mạnh mẽ lúc này đột nhiên chậmrãi nheo lại một chút, lại một lần nữa bắt đầy toát ra cái loại hương vị thô bạo cuồng nhiệt mà trong khoảng thời gian gần đây đã thiếu vắng.Căn cứ theo tin tức tình báo mà hắn nhận được từ bên phía nhà cổ tại Đại khu Tây Lâm bên kia, thì hiện tại bởi vì cái quyền hạn cao cấp cực kỳquỷ dị kia của Hứa Nhạc, cho nên Chính phủ Liên Bang trong quá trìnhtiến hành đuổi bắt hắn rất ít khi nào sử dụng đến những loại vũ khítrọng hình, ví dụ như là Robot, thậm chí là những trận địa đạn đạo không đối địa cường hãn. Bên phía Chính phủ Liên Bang lo lắng rằng mấy loạivũ khí trọng hình tinh vi cần phải có trình độ tự động hóa cao kia,ngược lại trong quá trình chiến đấu sẽ bị cái quyền hạn cao cấp quỷ dịkia của Hứa Nhạc nắm bắt được, đồng thời cướp đi mất tấn công ngược lạichính mình. Vậy thì những thanh âm tự kiểm tra của Robot giờ phút nàyvang lên trong căn cứ là có ý nghĩa gì?

Chẳng lẽ là nói Đỗ ThiếuKhanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn đã có cách nào đó nắm chắckhiêu chiến được với quyền hạn cao cấp của Hứa Nhạc sao? Lý Phong rúthai tờ khăn giấy lung tung chà xát miệng mình, đứng thẳng người lên.

Theo những động tác bất ngờ của hắn, đám quân nhân binh sĩ phụ trách theodõi hắn ở bốn phía xung quanh tiệm cơm nhỏ này nhất thời cũng khẩntrương đứng thẳng người lên. Một gã Thượng úy trong đó tiến lại gần, cất giọng khuyên bảo:

- Thượng tá, xin mời ngài…

Câu nói cònchưa có cơ hội kết thúc trọn vẹn, thì thân thể của gã Thượng úy đã trựctiếp hất văng lên trên không trung, nặng nề mà nện thẳng lên vách tườngcũ kỹ của cái tiệm cơm nhỏ. Ngay sau đó bên trong tiệm cơm chợt vang lên tiếng quyền phong mãnh liệt, những thanh âm bàn ghễ gãy rạp không ngừng thay nhau vang lên. Chỉ trong vòng không đầy một phút đồng hồ, toàn bộđám quân nhân binh sĩ ở gần Lý Phong nhất cũng đều đã bị hắn đánh hôn mê ngã rạp xuống mặt đất.

Khi mà mớ tro bụi tản ra hết, thì đámquân nhân binh sĩ Liên Bang trong ngoài tiệm cơm kia rốt cuộc đã khôngnhìn thấy tới thân ảnh của Lý Phong ở đâu nữa. Trên cái bàn ăn duy nhấtcòn hoàn hảo không có bất cứ tổn hao gì, vẫn còn đặt ngay ngắn sáu cáibát cơm đã hết nhẵn cùng với hơn phân nữa tô canh thịt hầm chưa ăn hết,còn có mấy tờ tiền mặt nữa.

o0o

Tổng thống tiên sinh đếnđây, Tổng thống tiên sinh lại một lần nữa rời đi. Trên danh nghĩa là đến đây nhằm tạo thế cho hồi Tổng tuyển cử Tổng thống sắp tới, nhưng màtrên thực tế trong một ngày một đêm ở tại Cảng Đô này, ông ta cũng chỉghé ngang một bữa tiệc rượu quy mô khá nhỏ mà thôi.

Từ chỗ CảngĐô quay trở lại Đặc khu Thủ Đô, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh lựa chọn đi bằng tàu hỏa cao tốc Cao Thiết. Tuy rằng tốc độ có chậm hơn so vớiđi phi cơ chuyên dụng một chút, nhưng mà lại an toàn hơn nhiều. Hơn nữaông ta còn có thể ở bên trong những hàng ghế của tàu hỏa cao tốc mà tiến hành công tác thường ngày của mình. Đối với Cục Đặc Cần cùng với Biệtđội Cặp Mắt Ti Hí mà nói, nguyên nhân quan trọng nhất lựa chọn tàu hỏacao tốc chính là vì một khi Tổng thống tiên sinh gặp phải tập kích, ítnhất cũng còn có cơ hội để mà rút lui được.

Những lộ tuyến dichuyển cùng với an bày hành trình chuyến đi của Tổng thống từ trước chođến nay vẫn luôn được tiến hành bảo hộ cực kỳ nghiêm mật. Nhưng mà những sự bảo hộ nghiêm mật này đối với một người nào đó mà nói, muốn đạt được thời khóa biểu hành trình chính xác, cũng không phải là chuyện tình gìquá mức khó khăn cả.

o0o

Trên người mặc một kiện áo khoácthể thao màu sẫm, lưng đeo một cái ba lô lữ hành bộ dáng khá nặng nề,vào thời gian rạng sáng ngày hôm nay Hứa Nhạc đã tiến vào bên trong khucông nghiệp cực kỳ quen thuộc kia. Chỉ có điều là bởi vì lần này hắn lựa chọn chính là những con đường thông đạo ngầm bên dưới lòng đất, cho nên hắn cũng không có thể nào nhìn thấy được những gian nhà xưởng to lớncùng với những đoàn tàu vận chuyển hàng hóa liên miên không dứt chạyxuyên qua, những hình ảnh vốn dĩ đã vô cùng quen thuộc đối với hắn.

Bản thân hắn đã từng trải qua không biết bao nhiêu tràng chiến đấu, có kinh nghiệm tác chiến phi thường phong phú, cho nên cũng không có lựa chọntại thời điểm Tổng thống tiên sinh đang còn ở tại Cảng Đô mà tiến hànhtập kích bất ngờ. Bởi vì hắn tin tưởng rằng cho dù cái loại ngu xuẩn như là Lâm Đấu Hải kia cũng có thể tinh tường ngửi được cái hương vị bẫyrập khủng bố ẩn chứa phía sau cái lần thăm viếng đột nhiên Cảng Đô củaTổng thống tiên sinh này, huống chi là trong lòng hắn mãi vẫn luôn phậpphồng một cái bóng râm nguy hiểm cực kỳ khổng lồ kia.

Bên trongcon đường thông đạo dẫn nước ngầm dưới lòng đất trầm mặc im lặng nghỉngơi và hồi phục mấy ngày, lợi dụng mớ thực phẩm cùng với túi cấp cứutrộm được, hoặc là nói cướp được từ trong căn biệt thự sang trọng caocấp kia ở trong khu biệt thự cao cấp thuộc khu Bến cảng 17 kia, đối vớinhững thương thế nghiêm trọng bên trong thân thể tiến hành một tràngchữa trị toàn diện, trạng thái thân thể của hắn đã đạt được sự cải thiện thật lớn, trạng thái tinh thần cũng đã được điều chỉnh đến tình trạngtốt nhất.

Băng xuyên qua con đường thông đạo dài dòng sâu thămthẳm, đẩy ra cái nắp lối vào trên đỉnh đầu mình, hắn nhìn thấy được conRobot MXT phát ra quang mang kim loại sáng bóng đang bình tĩnh sừng sững đứng ngay phía trước cửa gian nhà kho, phảng phất như là đang một mựcchờ đợi chính mình.

- Phỉ Lợi Phổ!

- …

- Phỉ Lợi Phổ!

- Nghe!

- Lão Phỉ, cảm ơn ông giúp tôi sửa chữa tổng hợp những cái số liệu chết tiệt này!

Bên trong khoang điều khiển một mảnh tối tăm hôn ám, Hứa Nhạc bình tĩnhnhìn đầu Robot kia tiến hành kiểm tra những số liệu tự kiểm. Tuy rằnghắn tin tưởng rằng Thương Thu trước khi một phen đem đầu Robot Tiểu Bạch Hoa này lưu lại cho chính mình, cô nàng hẳn đã làm tốt công tác chuẩnbị bước đầu hoàn mỹ nhất. Nhưng mà thân là một gã phi công vương bàichân chính, ngay trước khi bắt đầu chính thức chiến đấu, hắn luôn luônquen với việc chính mình nắm vững hết thảy mọi thứ của con Robot nằmtrong tay chính mình.

Bởi vì kiêng kỵ đối với năng lực quỷ dị kia của Hứa Nhạc, cho nên bên phía Quân đội Liên Bang đã sớm khởi động cácphương án giới nghiêm lâm thời đối với các thiết bị điện tử hỏa lực cao. Hệ thống giám sát đối với sóng ngắn khởi động nhiệt của Robot mãi luônmột mực bằng vào hiệu suất hoạt động cao nhất không ngừng tiến hành theo dõi khắp nơi trên tất cả các thành phố lớn trong Tinh cầu S1. Nếu không phải nhờ có cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia trợ giúp Hứa Nhạcbóp méo các số liệu điện tử tương quan, ngay trong nháy mắt khi mà hắnkhởi động đầu Robot MXT kia, đối phương đã phát hiện ra tung tích củahắn.

- Không cần phải khách khí.

Lão già kia thoáng trầm mặc một lát sau, ngữ khí mang theo một sự trào phúng cực kỳ nồng đậm mà hồi đáp:

- Phụ vụ cho ngài là niềm vinh hạnh của tôi!

Không biết bắt đầu từ lúc nào, thanh âm của lão già kia mỗi lần vang lên ởtrong đầu của Hứa Nhạc cũng đều trở nên có chút quái dị. Có đôi lúc sẽbiến thành lạnh lùng như máy móc, có đôi khi lại hoạt bát sinh động, hơn nữa khoảng thời gian gián đoạn giữa hai câu trả lời trước sau của lãogià kia lại càng ngày càng lâu hơn, cảm giác giống như một người bìnhthường đang muốn nói gì đó lại thôi vậy.

Hiện tại đang phải đốimặt với tràng chiến đấu có thể là quan trọng nhất hoặc là nguy hiểm nhất trong cuộc đời này của mình, Hứa Nhạc cũng không có tâm tư để mà chú ýđến những cái này, rất dễ dàng bỏ qua những cái chi tiết này. Lúc nàyhắn chậm rãi vuốt ve cái hòm da lớn màu đen kia, cảm nhận được sự ấm ápdo Trâu Úc từ xa xa truyền đến, khẽ mỉm cười nhàn nhạt, bắt đầu mặc lêntrên người hệ thống cảm ứng ý nghĩ tiên tiến mà năm đó Giản Thủy Nhi đãgửi đến cho hắn.

- Lão Phỉ a, nếu như ông sớm đi theo tôi mộtchút, giống như là ngày hôm nay vậy, tiến hành hỗ trợ định vị toànphương diện cùng với giải mã hết thảy mọi tầng quản chế, như vậy trongtoàn Liên Bang này còn có thể có ai là đối thủ của chúng ta nữa?

Mỗi khi chuẩn bị đối diện với những tràng đại sự kiện chân chính, Hứa Nhạcluôn luôn sẽ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, sau đó quay trở lại cái bộ dáng đùa cợt hoang đường giống như là thời còn là một gã cô nhi ĐôngLâm năm xưa, nói:

- Thật sự không hiểu nổi lúc trước ông là đangsuy nghĩ những cái gì nữa, vì cái gì lại cứ muốn bày ra nhiều trò quyềnhạn xung đột này nọ như vậy, khiến cho tôi phải bị thương tích đầy người a!

Sự phẫn nộ trong lòng Hứa Nhạc kỳ thật cũng là phi thường cóđạo lý. Nếu như cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ngay từ đầu đã hợptác dễ dàng giống như hiện tại vậy, chấp nhận từ bỏ những sự trói buộcphiền phức do ba cái định luật quy định trong trình tự trung tâm kia,cũng chẳng thèm để ý gì đến cái điều lệ bảo hộ quyền hạn cá nhân củacông dân kia, một phen đem tất cả những chi tiết bên trong toàn bộ LiênBang này thể hiện rõ ràng ở ngay trước mắt hắn, thậm chí còn giúp hắntính toán những phương pháp chiến đấu hữu hiệu nhất, hợp lý nhất, thì có lẽ cái trận chiến tranh giữa Liên Bang cùng với một người này đã sớmlấy kết quả thắng lợi thuộc về Hứa Nhạc mà chấm dứt rồi. Bởi vì đối diện với cái gọi là Chính phủ của Liên Bang kia, thì Quang huy Đệ Nhất HiếnChương này chính là chân chính tất cả mọi thứ, là sự tồn tại vĩ đạikhông gì có thể chống lại được.

o0o

Trong ánh nắng sángsớm, đầu Robot Tiểu Bạch Hoa, trên mình vẫn còn ướt đẫm nước, nhanhchóng rời khỏi Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác. Đám công nhânđiều khiển cần cẩu hạng nặng bên ngoài khu công nghiệp đến sớm về sauchợt nhớ lại, bọn họ xác thực đã từng nhìn thấy qua một đầu Robot quândụng màu ngân bạch ở bên trong ánh nắng sáng sớm mênh mông hướng về phía khu vực rừng núi xa xa mà phóng nhanh tới. Chỉ có điều lúc đó bên trong khu công nghiệp cũng không có vang lên bất cứ thanh âm báo huy nào cả,cho nên cũng không có bất luận kẻ nào chú ý đến một màn này.

Trong một phiến núi rừng nào đó thuộc khu Nam Giao Châu của Cảng Đô, conđường ray bằng hợp kim tổng hợp cứng rắn của đường tàu hỏa cao tốc CaoThiết dưới ánh nắng sớm lóe lên ánh sáng lập lòe. Đầu Robot MXT màu ngân bạch lúc này đang ẩn nấp bên trong phiến núi rừng bên cạnh, ngẫu nhiêncũng sẽ tản mát ra một vài tia quang mang sáng bóng, chỉ có điều đã bịnhững phiến lá mùa thu dày đặc che phủ bên trên cắt nhỏ ra thành vô sốtia sáng nhỏ bé, phảng phất như là một vài vũng sương sớm đọng lại trênlá rừng mà thôi.

Hứa Nhạc nhìn thấy trên màn hình của hệ thốngtheo dõi trực tiếp tầm ngắn SCC bao phủ toàn bộ khu vực bên trên cái mũđiều khiển, cùng với những đồ án ba chiều hồng ngoại hiển thị bên trongđồng tử mắt phải của chính mình, nhìn xuống con đường ray dài dằng dặcbên dưới chân núi, lắng nghe hết sức rõ ràng thanh âm đoàn tàu từ phíađằng xa đang tiến tới. Trong lòng hắn lặng im cảm khái một trận, thờigian tập kích mà cái lão già Phỉ Lợi Phổ này tính toán đi ra, quả thậtlà chính xác đến một trình độ phi thường khủng bố a!

Đoàn tàu lửa cao tốc mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đang có mặt trên đó, chỉtrong khoảng thời gian không đến mười phút đồng hồ sau đó sẽ chạy ngangtuyến đường ray nằm ngay chân núi bên dưới.

Thời gian chờ đợi chỉ là một lúc rất ngắn, nhưng mà lại là có cảm giác phi thường dài dòng.Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vốn dĩ đã trầm mặc trong khoảng thời gian dài kia, lúc này thanh âm đột nhiên lại vang lên bên trong đầu của hắn.

- Cậu đã từng hỏi qua tôi về bộ dáng của cái nền văn minhtrước khi tràng đại hạo kiếp kia xảy ra là cái gì… Theo như ý kiến củatôi, thì kỳ thật cái nền văn minh kia cùng với hiện tại giống hệt nhưđúc nhau mà thôi. Cái thế giới kia cùng với thế giới của Liên Bang còncó thế giới của Đế Quốc bên kia, về mặt bản chất cũng không có bất cứcái gì khác biệt cả. Nhân loại trôi qua vô số vạn năm rồi, thế nhưng tựa hồ như là không hề có bất cứ tiến bộ nào cả.

Hứa Nhạc lúc nàyđang lặng lẽ ngồi bên trong khoang điều khiển có chút tối tăm, thoángcúi đầu nhìn xuống thanh điều khiển đang nằm trong tay trái của chínhmình, mười đầu ngón tay nhanh như tia chớp không ngừng di động tốc độcao lướt trên mười bảy cái nút bấm gắn bên trên đó, trầm mặc lắng nghetừng lời của lão già kia.

- Cho dù cậu có giết chết Tổng thốngLiên Bang đương nhiệm đi chăng nữa, thì đối với cái thế giới này cũngchẳng hề có chút thay đổi nào về mặt bản chất cả. Hơn nữa căn cứ vào sựtính toán của tôi, cậu cần phải lo lắng cho Liên Bang bởi vì Tổng thốngđột nhiên chết đi mà trở nên rung chuyển bất an.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát sau, mới mở miệng hồi đáp:

- Lão nhân gia cùng với Trâu Bộ trưởng cũng đã từng cảnh cáo tôi giốngnhư vậy. Nhưng mà tôi thật sự rất am hiểu công việc của một gã công nhân quét đường a. Tôi phụ trách phá hoại, tin tưởng rằng bên trong LiênBang tự nhiên cũng sẽ có người ra tay dọn dẹp lại cho nó ổn định màthôi. Cái tên gia hỏa kia chết ở những địa phương càng hẻo lánh mộtchút, thì cái đám người phụ trách công tác dọn dẹp kia cũng sẽ càng dễdàng thu thập tàn cuộc hơn.

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Ông đã từng nói cho biết rằng, những vị Tổng thống Liên Bang đã từngchết bên trong các tràng ám sát của Thất Đại Gia Tộc kia, ở trong các sử sách lịch sử cũng đều ghi là đột nhiên phát bệnh chết, chẳng phải sau?

Cái đường ray bằng hợp kim tổng hợp cứng rắn bên dưới chân núi bắt đầu rung động với tần số càng ngày càng lớn, đoàn tàu hỏa cao tốc đã sắp sửatiến tới.