Gian Khách

Quyển 2 - Chương 127: Ta là



Khi Hứa Nhạc đã hạ quyết tâm làm chuyện gì đó, ai cũng không thể ngăn cản nổi hắn. Rõ ràng hắn biết chiếc búa này khi hạ xuống, thì rất có thể khiến cho công tác nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới của Liên Bang sẽ bị lui lại mấy năm thậm chí hàng thập kỷ nữa. Nhưng hắn vẫn dứt khoát đập xuống. Đây chỉ là nhân sinh quan của một cô nhi khu quặng mỏ thuần chất… Thứ không phải của các người, các người đừng hòng cướp, nếu các người cướp, vậy thì ta cũng hủy nó đi.

Tất cả mọi thứ trong phòng thí nghiệm lúc này, đều là những thứ mà Giáo sư Trầm Lão cho hắn, cho nên hắn dám đập, đây là một thái độ, thà trở thành ngọc nát cũng không để người khác cướp đi một mảnh ngói của nhà mình.

Những tia lửa điện màu u lam, trắng xỉn, xanh sậm theo nhát búa nặng nề bổ xuống văng tung tóe ra khắp nơi. Hộp dự trữ kim loại cứng chắc cũng đã hóa thành những mảnh vụn kim loại sắc nhỏ, bay loạn về bốn phía của phòng thí nghiệm. Chất liệu từ tính cao trong hộp thì biến thành một đám mưa bụi thê thảm dưới chiếc búa.

Dưới trình độ kỹ thuật hiện nay của Liên Bang, sử dụng các biện pháp kỹ thuật để xóa đi dữ liệu, đều có khả năng khôi phục lại. Hứa Nhạc từ sau khi hạ quyết tâm vào đêm qua, đã quyết định dụng cách vật lý bạo lực đơn giản này để tiến hành xóa bỏ dữ liệu.

Bề mặt hợp kim cứng chắc này cho dù là đạn cũng không bắn xuyên được, người bình thường cho dù dám xóa bỏ dữ liệu bằng cách vật lý khủng khiếp như của Hứa Nhạc, chỉ e rằng cũng không tìm được cách nào. Nhưng Hứa Nhạc lại có, trong tay hắn có một chiếc búa Thái Bình nặng nề, trong cơ thể hắn lại tràn đầy một nguồn lực lượng rung động nóng ran không bình hòa.

Búa Thái Bình từ từ nâng cao lên, rồi hạ xuống nặng nề, Hứa Nhạc im lặng thô bạo phá hủy đi tất cả mọi thứ trên giá dữ liệu. Nhưng khi hắn đập, tâm trạng hoàn toàn không hề dễ chịu gì, trong lòng ngược lại còn tràn đầy sự đau khổ và sự bi ai sâu sắc. Mỗi một búa được đập xuống, lại hủy đi một phần dữ liệu, giống như là đang đập vào chính cơ thể của hắn.

Giáo sư Trầm Lão giữ những số liệu này hơn mười mấy năm, không để ý đến gió cát mưa sa bên ngoài, chỉ biết để lại những thứ này, những thứ này vẫn không có được bất cứ kết quả gì, nhưng trong quá trình đã để lại những thành quả nghiên cứu đầy trí tuệ… .

Lúc này nó đang dần bị biến mất dưới những nhát búa Thái Bình nặng nề.

Giống như những gì mà Lợi Tu Trúc nghĩ, trước mặt chế độ lớn mạnh của Liên Bang, ai cũng không có cách nào lấy trộm đi những dữ liệu trong Sở Nghiên Cứu. Hứa Nhạc tuy có những di sản quý báu mà Phong Dư đại thúc đã để lại cho hắn, nhưng cũng không thể làm được chuyện này, sự bảo vệ của Liên Bang với những dữ liệu này, quả thực là đến mức khó có thể tưởng tượng.

Có điều Lợi Tu Trúc không thể tưởng tượng ra được, gã Thiếu Úy trẻ tuổi tên Hứa Nhạc ấy, một khi phát hiện dữ liệu không cách nào di chuyển đi, sẽ lại lựa chọn một cách làm đầy huyết tính như vậy. Dùng một chiếc búa nặng để phá hủy nó.

Hứa Nhạc không thể vô thanh vô tức để chuyển dời những dữ liệu này đi, thậm chí ngay cả ngấm ngầm hủy những dữ liệu này cũng không thể làm được. Trong Viện Khoa Học Liên Bang, Thiết Toán Lợi Gia… Và trước mặt những bóng đen của nhân vật chính trị… hắn muốn bảo vệ di sản của Giáo sư Trầm Lão, đã không tìm được cách, phía Thai Gia lại giữ thái độ im lặng, hắn chỉ là một nhân viên nghiên cứu, có thể làm được gì?

Điều hắn có thể làm, chính là lúc này hắn đang làm, dùng một chiếc búa để hành động.

Khi chiếc búa lần đầu chạm vào hộp dự trữ dữ liệu trên giá, đập nát ra bề mặt hợp kim bền chắc, phá hoại các chất liệu từ tính mật độ cao bên trong, ánh đèn trong phòng thí nghiệm chợt tối lại, sau đó đèn cảnh báo nhanh chóng vụt động, đồng thời âm thanh cảnh báo nhức tai cũng vang lên.

Tiếp sau tiếng cảnh báo là tiếng động vang lên hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm. Nhức nhói chói tai, âm thanh gấp gáp kinh tâm động phách.

Hệ thống cảnh báo của Phòng 3 Sở Nghiên Cứu đồng loạt được khởi động. Hệ thống phân hình ba lớp ở bên ngoài lối đi đang ở trong trạng thái khẩn cấp. Tất cả lối thông hành đều tạm thời bị khống chế. Hệ thống phòng ngự tự động cũng bắt đầu được vận hành.

Các nhân viên nghiên cứu vẫn đang ở lại phòng thí nghiệm. Theo chỉ thị mệnh lệnh của máy tính giám sát trung ương của Sở Nghiên Cứu, bước ra khỏi cánh cửa phòng thí nghiệm. Họ có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn về đèn cảnh báo ở trong hành lang. Phát hiện không phải là cảnh báo cháy. Không tránh khỏi nghi ngờ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chuông cảnh báo tại sao lại kêu gay gắt như vậy?

Tiếp theo đó, tiếng bước chân nặng dày đặc gấp gáp vang lên, một nhóm Hiến Binh mặc áo chống đạn màu sậm được trang bị vũ trang đang chạy đến từ phía đầu hành lang. Thần sắc nghiêm trọng, nhanh chóng bao vây cánh cửa của phòng thí nghiệm.

Những nhân viên nghiên cứu lúc này mới chú ý tới, trong tiếng cảnh báo, cánh cửa của gian phòng thí nghiệm ấy vẫn đóng chặt, giống như ở một thế giới khác, đó là… phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão?

Hiến Binh đã chuyển tiếp được với máy đàm thoại ngoài cửa phòng thí nghiệm, nhưng trong phòng thí nghiệm không có bất cứ hồi ứng nào, chỉ có những tiếng bình bình nặng nề vọng lại, giống như là có một quái vật đã đập thứ gì đó trong phòng thí nghiệm.

Thủ lĩnh Hiến Binh cau mày, vẫy cánh tay, chuẩn bị phát động tấn công mạnh.

Hứa Nhạc nghe thấy tiếng cảnh báo, động tác vẫn không hề ngừng lại, thậm chí hắn biết các Hiến Binh được trang bị vũ trang, lúc này chắc chắn đã bao vây ngoài phòng thí nghiệm, vì vậy động tác đập búa của hắn lại càng nhanh hơn.

Đập đi.

Vị lãnh tụ học thuật vô sỉ trong viện nghiên cứu Liên Bang kia, năm đó đã để Giáo sư Trầm Lão lẳng lặng chịu oan khuất một hồi lâu, lần này sao có thể để đối phương đắc thắng lần nữa? Giáo sư Trầm Lão đang nằm trong nấm mồ kia có lẽ cũng sẽ ủng hộ mình làm như vậy. Thà đập nát những thứ này, tương lai sẽ có một ngày, trong Liên Bang cũng sẽ xuất hiện một nhân vật kiệt xuất bằng lòng ở lì trong phòng mấy chục năm để khai phá những thứ mà Giáo sư Trầm Lão đã nghiên cứu một lần nữa. Chỉ có điều sẽ muộn hơn đôi chút, nhưng rồi cũng sẽ tốt hơn. Đem những công thức hàm số và mô hình dữ liệu vốn bản thân nó không biết làm ác, chỉ có sự đẹp đẽ này giao cho những nhân vật vô sỉ đó, để làm công cụ giúp họ có được danh lợi…

Bộp một tiếng, chiếc búa Thái Bình đập mạnh xuống đất, bắn tóe ra những tia lửa nhỏ.

Hứa Nhạc thở dốc, không để ý lau đi mồ hôi chảy ròng trên trán mình, xoay người nhìn về màn hình giám sát, trên màn hình, Hiến Binh bên ngoài phòng thí nghiệm, đã bắt đầu chuẩn bị phá cửa vào.

Thứ nên hủy cũng đã hủy xong, tài sản mà Giáo sư Trầm Lão để lại, đã biến thành những dấu vết tàn phá thành mảnh nhỏ văng đầy đất. Hứa Nhạc tin rằng chiếc búa Thái Bình cộng thêm với sức mạnh của mình, đã có được sức tàn phá lớn nhất, những lão già trong Viện Khoa Học Liên Bang, muốn khôi phục lại dữ liệu, cũng đã biến thành một chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng đúng lúc này, mắt Hứa Nhạc nheo lại, đồng tử cũng co rút vào, bởi vì trên màn hình, hắn phát hiện ra một hàng chữ đang lóe sáng.

- Dữ liệu trung tâm ứng kích chuyển dời thành công, tạm thời giữ đến khu lưu trữ.

Tay cầm búa của Hứa Nhạc run lên, vụt quay đầu nhìn về thiết bị dự trữ phía sau giá dữ liệu, chợt trong lòng dâng tràn sự tuyệt vọng và không cam tâm mãnh liệt.

Ứng kích chuyển dời!

Vô số lần cây búa đập xuống, hủy đi những hộp dữ liệu ấy, nhưng dữ liệu lại đã tự động chuyển đến khu lưu trữ!

Hứa Nhạc sắc mặt cổ quái nhìn vào hàng chữ vụt hiện trên màn hình, cả người run rẩy, hắn biết mình đã thất bại, an ninh dữ liệu điện tử của kho dữ liệu trung ương còn mạnh hơn với sự tưởng tượng của hắn. Rõ ràng vừa rồi đã cắt đứt trước đường dẫn dữ liệu, tại sao những dữ liệu này có thể di chuyển từ khu này đến khu lưu trữ!

Sự không cam tâm và giận dữ mãnh liệt đã biến thành thất vọng, sau đó là tuyệt vọng, Hứa Nhạc lặng lẽ nhìn hàng chữ dữ liệu chuyển dời thành công trên màn hình, cúi đầu xuống, nhắm mắt lại.

Hắn nghe thấy âm thanh phá cửa của phòng thí nghiệm, giận dữ gằn giọng nói:

- Mẹ nó.

Kho dữ liệu trung ương Liên Bang, chính ở trong Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang, cách Phòng 3 Sở Nghiên Cứu Quả xác khoảng bốn mươi cây số, ở dưới lòng đất sâu không biết bao nhiêu km của Cục Hiến Chương Liên Bang.

Quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương bao trùm toàn vũ trụ, Hứa Nhạc chỉ dùng một cây búa Thái Bình, muốn hủy đi dữ liệu được bảo vệ trong bộ nhớ của Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang, lúc này xem ra, lại chính là một chuyện hoang đường.

Nhưng điều càng làm Hứa Nhạc không ngờ đến là, đối với Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang mà nói, tin tức được phát ra từ điểm tin tức sau gáy hắn, không hề xa lạ. Điều càng không thể tưởng tượng là, sau liên hệ loại thứ hai quái dị của lần đó, trong Liên Bang không có người nào biết được rằng, chiếc máy tính trung ương toàn năng kia, đã thiết lập một hệ thống quan sát với Hứa Nhạc, phòng lưu lại đường khôi phục dữ liệu.

Màn đêm u ám thanh tĩnh, dưới đất sâu thẳm, phần góc màn hình hiển thị của Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang, vô thanh vô tức hiện ra một hàng chữ.

- Mã số công dân: Thường, Họ tên: Hứa Nhạc.

- Ghi chú: người hiềm nghi tình huống dị thường số 72.

- Ghi chú: Mục tiêu liên hệ loại hai số một.

- Ghi chú: Công dân này là mục tiêu quan sát dài hạn số một, trước khi nhóm năm người hồi phục, đảm bảo phục hồi lại dữ liệu của mục tiêu này.

- Đề nghị: Đường khôi phục dữ liệu đã liên kết.

- Thiết lập liên hệ chủ động, sửa lại trạng thái dị thường, chấp nhận hay không?

Người có tính phẫn nộ, không cam lòng, có sự chấn động tinh thần, có thể khiến con người chớp mắt bộc phát được tiềm lực cực đại, hoặc là khiến các cơ thịt vào trong trạng thái kỳ dị. Hứa Nhạc không có, hắn chỉ nhìn trân trân vào màn hình, không ngừng hỏi Máy chủ của kho dữ liệu trung ương.

Hắn lúc này, hoàn toàn không rõ kho dữ liệu trung ương chính là Máy tính Hiến Chương mà hắn ghê sợ nhất. Nhưng lửa tức giận đã xông vào tim, sự phẫn nộ của hắn, sự tuyệt vọng của hắn, công sức cả đêm và sự hao phí tinh thần của hắn, khiến dòng khí nóng trong người đã truyền khắp vào tứ chi, bắt đầu nhanh chóng trở về lưng sau, khi đi qua sau gáy, lại lờ mờ chạm vào thứ gì đó, gây ra một cơn đâu dữ dội.

Cánh cửa của phòng thí nghiệm lúc này đã mở ra, Hiến Binh được trang bị vũ trang đã xông vào, khẩu súng trong tay ngắm vào Hứa Nhạc, đang kêu thét lớn cái gì đó.

Hứa Nhạc lại cảm thấy cơn đau sau gáy, sau đó hắn phát hiện động tác của những Hiến Binh ấy chậm lại.

Hoa mắt sao? Không, là trước mắt đen ngòm, hắn sửng sốt phát hiện hai mắt mình tối sầm, rơi vào trong trạng thái kỳ dị mà quen thuộc.

Hắn lại rơi vào giấc mơ màu đen một lần nữa.

Một hàng chữ sáng bạc từ xa bay đến, hiện ra trước mắt hắn.

- Thiết lập liên hệ chủ động, chấp nhận hay không?

Hứa Nhạc cả người buốt lạnh, nhất thời không biết đã nghĩ tới bao nhiêu chuyện trước đây, ngơ ngẩn trong giây lát, nhưng trong lòng lại run lẩy bẩy hỏi:

- Ngươi là ai?

Một thời gian yên ắng trôi qua, sau đó ánh sáng lại biến thành hàng chữ.

- Ta là ‘lão già’.