Gian Khách

Quyển 2 - Chương 119: Chống đỡ đi



Mưa phùn không ngớt đổ xuống trên nghĩa trang Ngân Hà, Hứa Nhạc dưới làm mưa rơi kia chậm rãi đi về phía tàng cây đại thụ… Vị Trâu Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng đứng dưới tàng cây kia vẫn lạnh lùng đứng nhìn hắn bước tới.

Khi hắn đi đến cách tàng cây còn khoảng năm thước hơn, hai gã quân nhân đứng sau lưng vị Trâu Phó Bộ Trưởng hơi hơi căng thẳng lên, cảnh giác chú ý đến hắn. Hứa Nhạc biết rõ bên người Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng khẳng định là sẽ có những quân nhân ưu tú nhất của Quân đội Liên Bang làm lá chắn an toàn… Nhưng hắn cũng không hề có ý dừng bước, ngay cả Lý Cuồng Nhân cũng không thể đánh bại được hắn, đám quân nhân bình thường của Quân đội này đối với công dân Liên Bang xem như là vô cùng cường hãn, nhưng cũng không thể làm cho Hứa Nhạc cảm thấy quá sợ hãi.

Cước bộ của Hứa Nhạc cũng không hề đình trệ chút nào, trong ánh mắt lạnh lùng của Trâu Phó Bộ Trưởng chợt xuất hiện một tia phức tạp, đôi tay đang chắp sau lưng của ông ta chợt khẽ phất nhẹ mấy cái, động tác tuy nhỏ, nhưng hai gã quân nhân Liên Bang kia cũng lập tức trầm mặc lui ra phía sau, để lại một mình ông ta đứng đó.

Hứa Nhạc bước tới trước mặt vị đại lão của Quân đội này, trầm mặc một lúc sau mới mở miệng nói:

- Chào ngài, tôi là Hứa Nhạc.

Trâu Phó Bộ Trưởng bình tĩnh nhìn hắn, nhìn một lúc thật lâu thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói:

- Ta là Trâu Ứng Tinh.

Trong Quân đội Liên Bang có rất nhiều phe phái khác nhau, đây là do lịch sử lâu đời cùng với trong thời chiến tranh mà tự nhiên hình thành. Nhưng bất luận nói thế nào đi nữa, trong Quân đội, phương diện Cục Hậu Cần có thể nói tuyệt đối có lực ảnh hưởng. Hơn nữa từ vị trí là Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, đến cương vị là ứng cử viên nặng ký nhất hướng tới ngai vàng Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng kia, Trâu Ứng Tinh không hề nghi ngờ là một trong những nhân vật đứng đầu của Quân đội Liên Bang.

Mặc dù chỉ là nhẹ nhàng tự giới thiệu, nhưng mà thanh âm của ông ta, mặc dù dưới làn mưa phùn rả rích, vẫn vô cùng rõ ràng, đầy đủ toát ra được cảm giác uy nghiêm của vị đại lão Quân đội Liên Bang này.

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, khóe mắt lại chú ý tới vị Chủ nhiệm Phòng 3 Sở Nghiên Cứu Quả Xác đáng giận đứng cách đó không xa. Ông ta đứng ở đó nhìn như vô tình, trên thực tế cũng là đang chăm chú nhìn chăm chú về phía này… Trong lòng Hứa Nhạc không khỏi sinh ra một ý tưởng…

- Trâu Úc hiện tại rất khỏe, không đụng tới bia rượu thuốc lá gì… Đứa nhỏ cũng đã rất tốt…

Hứa Nhạc đi thẳng vào vấn đề… Vị đại nhân vật quyền uy nhất phương của Liên Bang này, rõ ràng chỉ tạm thời tạt ngang nghĩa trang này mà thôi, đương nhiên không có khả năng cùng với Hứa Nhạc ở đây ngắm cảnh mưa được.

Trâu Phó Bộ Trưởng tựa hồ thật không ngờ gã thanh niên này cư nhiên lại có thể trực tiếp như thế, khẽ nhíu mày, trầm mặc một lúc mới nói:

- Mấy ngày trước, Úc tử có vào bệnh viện…

- Chỉ là có dấu hiệu có thể sẽ sinh non. Bất quá hiện tại cũng không có việc gì.

Hứa Nhạc trong nháy mắt này cũng đã cảm giác được áp lực cường đại. Đối phương nói không chừng quả thật sẽ xem mình như một gã con rể ngang hông, thân thể Trâu Úc có vấn đề, đó tự nhiên là vấn đề của mình.

- Áp lực quá lớn, quá mức khẩn trương.

Hứa Nhạc nhanh chóng nói tiếp, nói cũng không cần ẩn giấu, trực tiếp nói thẳng ra, tự nhiên là chính Trâu Gia đã gây cho nàng áp lực quá lớn.

- Nó nếu đã dùng tính mạng của mình để cứu lấy tính mạng đứa nhỏ kia, liền phải biết rằng, loại áp lực này cũng không phải là trong nhà gây cho nó, mà là chính bản thân nó gây ra.

Khuôn mặt lạnh lùng của Trâu Phó Bộ Trưởng không hề có chút mềm xuống, ông ta nhìn khuôn mặt bình thường, giản dị của Hứa Nhạc, khẽ nhíu mày.

Dưới làm mưa phùn rả rích mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ để làm ướt quần áo mọi người đứng trong nghĩa trang… Đã có người bắt đầu chú ý tới vị Trâu Phó Bộ Trưởng đứng dưới tàng cây nói chuyện gì đó với một gã thanh niên… Nhưng bọn họ cũng không cách nào biết được nội dung cụ thể câu chuyện là gì, đều bắt đầu lục tục ra ô tô trở về. Giáo sư Trầm còn phải xử lý một ít chuyện lặt vặt còn lại… Bên trong khu nghĩa trang trống trải, sự yên lặng bắt đầu bao trùm trở lại, cũng chỉ còn lại vài gã quân nhân lác đác, cho đến bị Trâu Phó Bộ Trưởng cùng với Hứa Nhạc…

Đương nhiên, cũng còn có vị quan chức Chủ nhiệm của Sở Nghiên Cứu Quả Xác, đang giả vờ kiếm chỗ trú mưa, nhưng không tìm ra nói thích hợp…

Nước mưa rơi xuống vành nón quân phục của Hứa Nhạc, hơi hơi rung động, sau đó chảy dài xuống khuôn mặt của hắn, khiến hắn không khỏi hơi hơi nheo mắt lại. Trâu Phó Bộ Trưởng đứng ở đối diện với hắn, lại vẫn như cũ chắp hai tay sau lưng đứng đó, căn bản không thèm để ý tới nước mưa đang rơi xuống xung quanh.

Hôm nay Hứa Nhạc mặc quân phục, Trâu Phó Bộ Trưởng lại mặc thường phục. Nhưng mà, trong không khí trầm mặc mà kỳ dị nơi đây, cảm giác mà hai người gây ra cho người khác lại hoàn toàn trái ngược. Trâu Phó Bộ Trưởng vẫn như cũ toát ra cảm giác là một gã quân nhân chân chính.

Sau một lúc lâu trầm mặc, vị Trâu Phó Bộ Trưởng bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Đã làm bụng con gái ta to lên, còn dám đường đường chính chính đứng trước mặt ta, trên mặt không hề mang theo chút nào ý xấu hổ… Chỉ có ba loại khả năng. Một, cậu là người ngu xuẩn đến cực điểm, căn bản không biết chữ chết viết như thế nào. Hai, cậu là người có lòng tin rất lớn đối với mình… ý đồ muốn nhân chuyện này để chiếm được mục đích vô sỉ nào đó… Nhưng mà, điều này lại càng là ngu xuẩn hơn nữa.

Thân hình Hứa Nhạc vẫn đứng thẳng trong mưa, bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nào của cha Trâu Úc, trong lòng lại bắt đầu dần dần khẩn trương lên.

- Người có thể lọt vào mắt của Thai Chi Nguyên, chắc chắn cũng không phải là người ngu xuẩn đến như vậy.

Trâu Phó Bộ Trưởng lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, nói:

- Cậu đã có thể dám đứng trước mặt ta như vậy, chỉ có thể là loại tình huống thứ ba.

Hứa Nhạc cũng không biết nên nói tiếp thế nào, đành phải trầm mặc đứng dưới mưa, đứng dưới hàng cây, thành thành thật thật đứng ở trước mặt vị đại lão Quân đội này.

Trâu Phó Bộ Trưởng bỗng nhiên thở dài một hơi, khẽ híp mắt lại, xoay nửa thân trên một chút, nhìn một mảnh sương mù trắng xóa dưới chân núi, chậm rãi nói:

- Con gái của ta, bản thân ta chung quy là quản giáo không nghiêm… Ta không cần cậu đưa lưng ra gánh đỡ cho ai… Nhưng nếu không phải là Thai Chi Nguyên, mà cậu lại chủ động đứng ra gánh cái oan ức này trên lưng, vậy thì cậu… hãy tiếp tục chống đỡ đi…

Nghe được nửa câu đầu của câu nói kia, trong lòng Hứa Nhạc dâng lên một tia cảm xúc, thầm nghi đến lúc trước gặp hai anh em Trâu Gia tại hộp đêm Lâm Hải Châu, bọn họ kiêu ngạo lãnh khốc đến mức thế nào… Ông thân là cha, trên phương diện quản giáo con cái, đúng là tương đối thất bại… Nhưng mà khi nghe đến câu nói cuối cùng, thân thể Hứa Nhạc nhất thời căng thẳng lên. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên khuôn mặt nháy mắt già đi không biết bao nhiêu tuổi của vị Trâu Phó Bộ Trưởng kia, không biết nên nói thế nào.

Vị đại lão của Quân đội Liên Bang này cư nhiên liền như vậy đã dễ dàng đoán ra được chân tướng sự việc! Hứa Nhạc giật mình nhìn ông ta, hai bàn tay lộ ra bên ngoài bộ quân phục hơi hơi nắm chặt lại. Cũng không phải hắn đang cảnh giác cái gì, mà là để che giấu đi sự khiếp sợ trong lòng mình.

Giờ khắc này đây, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã hiểu rõ Thai Gia thần bí nhất trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, vì cái gì rất lâu trước kia đã quyết định dốc toàn lực ủng hộ vị quân nhân cao cấp trước mặt này. Đây tuyệt đối cũng không phải bởi vì mối quan hệ giữa Thai Chi Nguyên và Trâu Úc lúc còn nhỏ, mà là vị đại lão Quân đội ở trước mặt này, có đầy đủ năng lực, cũng có đầy đủ quan hệ, đạt được tư cách để vị phu nhân kia của Thai Gia tôn trọng và hỗ trợ.

Liên tưởng đến vị Trâu Thiếu Tá kia, cho đến vị Trâu Úc hiện tại đang nằm chờ sinh đẻ trong căn nhà trọ kia, Hứa Nhạc không khỏi có chút thất thần… Người cha này, thật sự so với mấy đứa con hắn thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

- Nếu cậu đã lựa chọn chủ động đứng ra chống đỡ nó rồi, vậy thì hãy tiếp tục chống đỡ tiếp đi. Mặc dù nó có chút nặng nề, nhưng cuối cùng cũng sẽ mang lại một chút lợi ích cho cậu.

Trâu Phó Bộ Trưởng cũng không có nhìn Hứa Nhạc, vẫn lạnh lùng nhìn xuống chân núi, sau đó dợm bước định rời đi.

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, trong lòng rất nhanh phân tích tiêu hóa về cuộc nói chuyện trước đây… Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười tiến lên trước mấy bước nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của Trâu Phó Bộ Trưởng, giống như là hậu bối ôm lấy trưởng bối trong nhà vậy, thân thiết mà lễ phép ôm một cái, nháy mắt đã rời ra.

Khi phát hiện gã thanh niên này đột nhiên ôm lấy mình, trong tròng mắt bình tĩnh của Trâu Phó Bộ Trưởng chợt hiện lên một tia dị sắc, nhưng trên mặt ông ta cũng hiện lên một tia mỉm cười kỳ dị, cũng không chỉ không ngăn cản đối phương, ngược lại còn chủ động vươn tay ra, ôm lại Hứa Nhạc một cái, đồng thời vỗ vỗ nhẹ lên lưng hắn.

Trâu Phó Bộ Trưởng cùng với Hứa Nhạc rời ra, vẻ mỉm cười trên mặt cả hai người toàn bộ thu liễm lại, bình tĩnh mà chăm chú nhìn nhau. Trong ánh mắt của vị Phó Bộ Trưởng mơ hồ có thêm chút tia giận khi phát hiện mình bị người khác lợi dụng… Nhưng khi Hứa Nhạc ôm lấy ông ta, thông qua động tác sau lưng của mình, cũng đã biết rõ mặc dù trong lòng ông ta có tức giận, nhưng cũng không phải là quá mức, cho nên hắn cũng không quá úy kỵ về điều này.

Hắn bình tĩnh nhìn hai mắt của Trâu Phó Bộ Trưởng, nghĩ thầm nếu ta đã thay Trâu Gia ông đưa lưng ra chống đỡ, vậy ông cũng nên đưa lưng ra thay ta chống đỡ một chút đi…

- Mấy ngày nữa tôi và Úc tử sẽ trở về thăm ngài.

Dưới cơn mưa phùn rả rích tại nghĩa trang công cộng Ngân Hà, câu nói từ biệt kia của Hứa Nhạc với Trâu Phó Bộ Trưởng, có vẻ đã thể hiện vô cùng rõ ràng ý tứ của hắn.

o0o

Phòng làm việc Chủ nhiệm Phòng 3 Sở Nghiên Cứu Quả Xác.

Vị Chủ nhiệm khiến người khác khinh bỉ kia, lúc này đang ngồi ngẩn người sau bàn làm việc của mình. Ngày hôm qua tại lễ tang của Giáo sư Trầm Lão, hắn đã phát hiện ra một chuyện khiến hắn vô cùng khiếp sợ… Gã nhân viên trợ lý nghiên cứu dám can đảm cãi lại mệnh lệnh của thượng cấp, không cho mình đi vào phòng thí nghiệm, do đó bị mình điều đến làm tạp dịch tại Cục Hậu Cần kia, cư nhiên… hình như là có quan hệ cực kỳ mật thiết với Trâu Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng!

Bản thân là một gã quan viên điều phối công việc, vị Chủ nhiệm này trên phương diện lĩnh vực kỹ thuật cũng không hề có thành quả nào khiến người ta phải khen ngợi cả. Sở dĩ hắn có thể không ngừng thăng chức trong Công ty Cơ khí Quả Xác này, chỗ dựa chính vẫn là các mối quan hệ bên trong cùng với xu nịnh. Mặc dù thân là Chủ nhiệm Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của Ban Giám Đốc, nhưng mà Trâu Ứng Tinh là ai? Là đại nhân vật có khả năng nhất trong việc tiếp nhận chức vụ Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng sau cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống năm nay. Nếu như mình đắc tội với người có quan hệ mật thiết với ông ta, tương lai sau này của hắn tuyệt đối sẽ thê thảm, sẽ xong rồi…

Ngay khi trở về đến phòng làm việc của mình ngày hôm qua, hắn lập tức đánh một cú điện thoại hỏi thăm tin tức về thân phận của gã nhân viên trợ lý nghiên cứu cứng đầu kia. Sau khi nhận được câu trả lời, biểu tình của vị Chủ nhiệm cực kỳ tái nhợt. Gã Thiếu Úy khuôn mặt cực kỳ bình thường kia, cư nhiên lại đã làm cho bụng của thiên kim Trâu Phó Bộ Trưởng lớn lên! Xem qua một màn ngày hôm qua, Trâu Phó Bộ Trưởng tựa hồ đối với gã gia hỏa làm cho gia môn hổ thẹn này, cũng không có chút phẫn nộ nào…

Nói đến cũng phải thôi, con gái cũng đã mang thai rồi, ngoại trừ việc kết hôn ra, còn có thể lựa chọn cái gì nữa? Cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc kia, làm sao lại có được vận số tốt đến như vậy? Trong lòng Chủ nhiệm rất nhanh suy nghĩ, nếu Hứa Nhạc cùng với thiên kim của Trâu Gia kết hôn, đó chính là con rể của Trâu Phó Bộ Trưởng a, năm tới liền trở thành con rể của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng… Mà mình hai ngày trước đã từng chỉ thẳng vào mặt của con rể Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng mà chửi ầm lên, thậm chí lại còn điều đối phương đi làm công việc quét rác nữa chứ!

Suy nghĩ đến đây, vị Chủ nhiệm này ngoại trừ trong lòng âm thầm chửi rủa Hứa Nhạc giả làm heo nhai đầu cọp ra, cũng cảm nhận được nguy cơ trước giờ chưa từng có…

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc chợt vang lên tiếng gõ cửa, biểu tình trên mặt vị Chủ nhiệm này nhất thời trở nên bình tĩnh lại. Hắn nhìn Hứa Nhạc đẩy cửa bước vào, trên mặt nặn ra một nụ cười ôn hòa thập phần khéo léo, nhẹ nhàng nói:

- Hứa Thiếu Úy, tôi biết ngày hôm trước sự điều động người như vậy, có thể sẽ khiến cho cậu có chút hiểu lầm. Tôi vốn cũng không định giải thích cái gì, nhưng mà tôi lo lắng nếu cứ để tiếp tục như vậy, có thể sẽ xảy ra một ít vấn đề.

Hắn thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Việc niêm phong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, chính là do Viện Khoa Học và Ban Giám Đốc công ty quyết định. Tôi đem cậu điều động đi nơi khác, chính là không muốn cậu và bọn họ xung đột với nhau… Chính là muốn bảo vệ cậu thôi.

Nghe được lời nói thấm thía như thế, Hứa Nhạc nhịn không được trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trực tiếp mở miệng nói:

- Cám ơn Chủ nhiệm đã quan tâm, tôi là nhân viên tạm thời của công ty, tự nhiên phải tuân thủ theo quy định của công ty. Chỉ là trong phòng thí nghiệm kia, còn có vài thứ thuộc về cá nhân tôi… Không biết là… có thể cho phép tôi vào đó thu thập đồ đạc một chút hay không…