Gia Cố Tình Yêu

Chương 19: Có những lúc chỉ có thểtrốn chạy



Cam Lộ bị các triệu chứng mất ngủ, nằm mơ thấy ácmộng, giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm gây khó khăn một thời gian. Cô mở mắt ra,mơ màng nhìn trần nhà trắng toát, lại nhìn tấm chăn cũng trắng toát đắp trênngười, ngạc nhiên vì mình có thể ngủ ngonđến thế ở nơi bệnh viện lạ lẫm này, thậm chí không hề nằm mơ, chuyện xảy ra mấyhôm nay đè nặng trong lòng cô đến mức nghẹt thở dường như đã buông tha cho cô.Cô chỉcó thể nghĩ rằng, mình có lẽ đã vô tâm đến một mức độ nhất định nào rồi.

Thế nhưng cô lập tức nín thở, nhận thức được chuyện gìđang xảy ra.

Tối qua, từ lúc Thượng Tu Văn bế cô vào khoa phụ sảnkiểm tra, cô đã rơi vào trạng thái Hysteria [1], cứnắm chặt tay áo cúa Thượng Tu Văn không buông, đến khi y tá mời anh ra ngoài,cô hoảng loạn nắm chặt vạt áo mình, không thể giữ bình tĩnh nghe bác sĩ nói,mãi đến khi được tiêm một liều thuốc an thần.

“Hợp tác một chút, dangrộng đùi ra, đừng động đậy.”

“E rằng cô đã sảy thai rồi.”

“Không, chồng cô bây giờ không thể vào.”

“Chúng tôi phải nạo tử cung.”

“Bình tĩnh lại, cô vẫn còn trẻ, sau này còn có cơhội...”

Câu nói cuối cùng đó của bác sĩ là những gì Cam Lộ cònnhớ về ngày hôm qua. Cô từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tấm chăn ra, sờlên bụng mình, dĩ nhiên ở đó cũng chẳng có gì khácbiệt. Nhưng cô vội vàng rụt tay lại, hiểu một cách rất rõ ràng và biết rằng:Đứa con trong bụng cô không còn nữa. Một nỗi đau xé ruột xé gan đột ngột đâmxuyên trái tim cô, khiến cô nghẹt thở.

Thượng Tu Văn đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Cô từ từ quay đầu sang, chỉ thấy Thượng Tu Văn ngồibên mép giường, tóc hơi rối một chút, trên gương mặt điềm tĩnh, hai đầu chânmày dính chặt vào nhau, ánh mắt hai người chạm nhau, lại gần như đồng thờichuyến sang hướng khác.

“Mấy giờ rồi?" Giọng cô khô khốc đến nỗi chính côcòn cảm thấy xa lạ.

“Chín giờ.”

Chưa xin nghỉ phéplại không đến trường, cô giật mình lo sợ ngồi bật dậy:

“Trời ơi, em...”

Thượng Tu Văn nhẹ nhàng ấn cô nằm xuống:“Đừng lo. Bácsĩ đã cho nghỉ dưỡng bệnh 5 ngày, anh đã gọi đến trường nói rõ sự việc rồi.”

Cô yên tâm trở lại, đờ đẫn “ồ” một tiếng.

“Đói không, muốn ăn gì, anh đi mua.”

Cô chẳng hề thấy đói, lại không muốn đối diện vớiThượng Tu Văn như thế này, liền nói:

“Mua chút cháo trắng là được rồi."

Bàn tay Thượng Tu Văn dừng ở vai cô một lát, sau đóvội vã đi ra.

Cam Lộ xuống giường, phát hiện trên chiếc túi nhỏ ởđầu giường có một bao đồ, gồm quần áo lót sạch, đồ dùng vệ sinh cá nhân, côtranh thủ đi vào nhà vệ sinh rửa ráy, vừa đưa bàn chải vào miệng, cảm giác buồnnôn lại ập đến, cô nôn khan, mơ hồ nghĩ, con đã không còn nữa, sao cảm giácbuồn nôn vẫn còn ?

Con đã không còn nữa...

Đó là đứa con mà cô từng rất trông chờ, đó là đứa conmà cô do dự không biết có nên giữ lại hay không, sống trong bụng cô không quá50 ngày thì đã tự mình quyết định bỏ cô mà đi.

Cô đứng thẳng người lên, tay bóp chặt bụng, nướcmắt trào ra. Cô nhìn hình dáng tiều tụy cô đơn của mình trong gương, nước mắttheo khoé mắt chảyxuống, lập tức khô ngay trên mặt, cô chỉ cảmthấy mắt cay xè đến khó chịu.

Cam Lộ thay quần áo xong bước ra, nhưng không muốnquay lại giường nằm, bèn ngồi trên chiếc ghế gần đó, Bác sĩ bước vào hỏi thămtình hình của cô, dặn dò cô những điều cần lưu ý, cô chỉ gật đầu như cái máy.

Một lát sau, Thượng Tu Văn về, tay xách theo hộp cháotrắng.

“Ăn đi cho nóng, giáo sư Khưu đã khám cho cha, mộtchút nữa anh đưa em sang đó xem, sau đó đưa em về nhà, bác sĩ nói em phải ở yêntrên giường nghỉ ngơi vài ngày.”

Cô “ừm” một tiếng, chầm chậm ăn cháo, ăn được một nửa,Lục Huệ Ninh gấp gáp đẩy cửa bước vào:“Lộ Lộ...”

Cô không ngẩng đầu lên: “Mẹ, sao mẹ đến đây ?”

“Thật... sảy thai rồi sao ? Là vìnhững điều hôm qua mẹ nói với con ?"

Giọng Cam Lộ đều đều: “Không liên quan gì tới mẹ hết.”

Lục Huệ Ninh sững sờ nhìn con gái, rồi lại nhìn ThượngTu Văn: “Tu Văn, con nói cho mẹ nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì"

“Có gì đâu mà phải giải thích” Cam Lộ đẩy bát cháosang một bên đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc, vẫn không nhìn bất kỳ ai, rồi khó chịunói; “Mẹ về đi.”

Lục Huệ Ninh hừm một tiếng: “Con ngồi xuống cho mẹ,sảy thai cũng cần phải nghỉ dưỡng,” Bà bướctới ấn Cam Lộ ngồi xuống ghế, “Lớn thế này rồi còn không biết trân trọng bảnthân. Con muốn bị di chứng, sau này cả đời ân hận mới được à?”

“Mẹ...” Cam Lộsuy cho cùng còn rất yếu, không thể vùng vẫy, chỉ cười buồn: “Mẹ bỏ tay ra đi,con đi thăm cha, ông ấy cũng đang nằm viện. Thăm cha xong, con sẽ về nghỉngơi.”

“Ông ấy lại bị sao thế ?”

Cam Lộ ngần ngừ: “Xơ gan.”

“Mẹ biết ngay mà, cũng tại ông ấy. Hồi đó nếu khôngphải chăm sóc ông ấy, với thành tích của con, chắc chắn đã thi đậu một trường đại họctốt hơn rồi.”Lục Huệ Ninh tức giận nói, “Con lo lắngcho ông ấy lâu như thế, sao không hiểu ông ấy chẳng thể chịutrách nhiệm về cuộc đời của chính mình, mãi mãi sống buông thả kiểu đó, đợingười khác đến thu dọn bãi rác cho ông ấy.”

“Cha chỉ là vô dụng một chút thôi, hơn nữa vì điểm nàymà đã bị mẹ bỏ từ lâu rồi, mẹ đâu cần phải nói cha như thế.”

“Nếu không phải vì con, mẹ chẳng hơi sức đâu mà lo đếnông ấy. Bây giờ thì tốt rồi. Con vì ông ấy mà đứa con trong bụng cũng khôngcòn.”

“Mẹ, đừng nói nữa.” Khôngđợi Cam Lộ tức giận, Thượng Tu Văn đã lên tiếng trước, giọng lạc đi, “Bác sĩnói tâm trạng Lộ Lộ cần giữ ổn định.”

Lục Huệ Ninh dịu giọng lại, kèm thêm chút thận trọng:“Các con còn trẻ, sau này...”

Cạm Lộ quả thực không thể chịu đựng thêm khi lạinghe câu nói này, sỗ sàng cắt ngang: “Đừngnói nữa, con đi thăm cha đây. Mẹ về đi.”

Lục Huệ Ninh đi rồi, Cam Lộ và Thượng Tu Văn đến phòngbệnh ở khoa ngoại, cô nhỏ giọng nói: “Tạm thời đừng nói cho cha em biết chuyệnnày”

Thượng Tu Văn gật đầu: “Anhbiết rồi.”

Giáo sư Khưu đã sắp xếp cho ông Cam làm thêm vài xétnghiệm nữa, đang đợi kết quả, ông Cam xem ra tinh thần, tâm trạng vẫn ổn định.Cam Lộ cũng khôngở lâu, sau khi thăm ông mộtchút, hai người ra ngoài lên xe về nhà, Thượng Tu Văn nói: “Về nhàở nhé, mẹ chăm sóc em tốt hơn”

“Hay là về chỗ Dĩ An được rồi, không cần phiền đến mẹđâu.”

Thượng Tu Văn không nói gì nữa, lái xe về chung cư nhàPhùng Dĩ An, Vừa bước vào nhà,điện thoại Thượng Tu Văn reo lên, anh nghe máy: “Cậu ạ, có chuyện gì không?”

Cam Lộ đi thẳng vào phòng ngủ, nhưng vẫn có thể ngheThượng Tu Văn hơi lớn tiếng, rõ ràng là đang tức giận: “Cái gìanh ấy lại có thể làm như thế sao?Anh ấy điên rồi à ?”

Một lát sau, Thượng Tu Văn cũng bước vào: “Lộ Lộ, xinlỗi, bây giờ anh phải ra ngoài một chút"

“Được.”

“Anh đã nói với chị Hồ rồi, chút nữa chị ấy sẽ đến đâynấu cơm cho em, em nghỉ ngơi đi nhé.”

Cam Lộ gật đầu: “Em biết rồi.”

Thượng Tu Văn đi rồi, Cam Lộ thay áo ngủ, vừa nằmxuống là ngủ vùi, mãi đến trưa chị Hồ mới đến gọi cô dậy: “Tiểu Cam, sắp 1 giờrồi, dậy đi, dậy ăn một chút.”

Vừa nhìn thấy ánh mắt đầy cảm thông của chị Hồ, Cam Lộbiết không phải Thượng Tu Văn mà là Ngô Lệ Quân nói cho chị biết. Cô bây giờ dĩnhiên không muốn nghe chị Hồ dông dài, đành tỏ rakhông muốn nói chuyện, mặt không cảm xúc bước vào phòng ăn, ởđó, canh gà hầm,hai món ăn, một bát cơm đã được dọn sẵn trên bàn.

Chị Hồ nói: “Chị sợ em lạt miệng, nên nấu không baonhiêu, chiều em muốn ăn gì, nói với chị, chị đi mua.”

“Cám ơn, em không đặc biệt thèm món gì, cứ thế này làđược rồi.” Cam Lộ húp một ngụm canh.

“Ăn xong cứ để bát đĩa đấy, đừng đi rửa, em không đượcđộng vào nước lạnh đâu.”

Chị Hồ thu dọn đồ đạc định đi nhưng điện thoại gọi cửabỗng vang lên, chị ta bước đến nghe, sau đó quay lại nói với Cam Lộ, “Tiểu Cam,phía dưới có một phụ nữ họ Lục, là mẹ em, đến thăm em đấy.”

Cam Lộ bỗng thấy đau đầu, cô dĩ nhiên không thể đốivới mẹ mình như đối với chị Hồ, nhưng càng không thể đóng chặt cửa không tiếp,đành nói: “Mời mẹ lên đi.”

Chị Hồ nhấn nút mở cửa dưới lầu, vừa khen ngợi:“Mẹ emtrẻ đẹp thật đấy, thật biết chăm sóc, giữ gìn nhan sắc.” Cam Lộchỉ “ừm” mộttiếng, một lát sau, chuông cửa vang lên, chị Hồ ra mở cửa, Lục Huệ Ninh xáchmột hộp đồ ăn đến: “Lộ Lộ, mẹ đem canh đếncho con,”

“Chị Hồ đã hầm canh cho con rồi, con đang ăn, sau nàymẹ đừng mất công như vậy nữa, chị Hồ nấu ăn rất ngon.”

Chị Hồ nghe thấy mặt sáng bừng, cười rạng rỡ: “Hai mẹcon nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”

Lục Huệ Ninh cười: “Cám ơnchị, đi cẩn thận ạ.”

Cam Lộ ra hiệu cho Lục Huệ Ninh ngồi: “Mẹ có muốn ănmột chút không?”

“Mẹ ăn rồi, con ăn canh thịt nai hầm thuốc Bắc mẹ mangđến đi, rất bổ máu.” Lục Huệ Ninh không chútkhách khí đẩy bát canh gà trước mặt cô sang một bên, vào bếp lấy một cái bátkhác, múc canh vào rồi bưng đến trước mặt cô.

Cam Lộ trước nay rất ghét canh hầm với thuốc Bắc, càngkhông thích những thức ăn kỳ quái, thường ngày rất ít gặp, nhưng do là tấmthịnh tình của mẹ cô nên cô đành cố nén ăn một hớp nhỏ mới phát hiện mùi vịtrong phạm vi có thể chấp nhận được, coi như có thể thư thái mà ăn.

Lục Huệ Ninh hài lòng cười: “Ngon đấy chứ. Mẹ phải đếnnhờ đầu bếp nổi tiếng của một nhà hàng Hồng Kông nấu đấy. Con nói chị giúp việcmấy ngày này đừng đưa canh đến cho con nữa, mỗi ngày mẹ đều sẽ mang đến, bảođảm không lặp lại món cũ.”

“Khoa trương quá đấy, sau này không cần mất công vậyđâu.”

Lục Huệ Ninh không để ý đến cô, đưa mắt dòm quanh cănnhà: “Căn nhà này mua lúc nào thế? Địa điểm thì được nhưng cách bài trí cứ cổlỗ sĩ thế nào ấy.”

“Đừng đánh giá lung tung, đây là nhà của bạn Tu Văn.”

Lục Huệ Ninh ngờ vực nhìn cô: “Nó không mua nổi mộtcăn hộ sao? Còn phải mượn nhà của bạn ở cơ à.”

Cam Lộ cúi gằm mặt húp canh chẳng nói chẳng rằng, lòngnghi ngờ của Lục Huệ Ninh càng lúc càng lớn, nhưng nhớ đến chuyện tối qua, đànhhỏi vòng vo tam quốc: “Con không phải ở với mẹchồng sao? Dọn đến đây ở lúc nào thế?”

“Sao lại lắm câu hỏi thế nhỉ?” Cam Lộkhó chịu, hỏi ngược lại mẹ: “Sao mẹ biết con đang ở đây ?”. Ngừng một lát,không nghe thấy câu trả lời, cô ngẩng đầu lên, thấy mặt mẹ mình đầy vẻ ngậpngừng, “Lại gì nữa thế?”

“Vừa nãy mẹ đến nhà hàng lấy canh thì gặp Tu Văn vàphó tổng giám đốc của Tỷ Tân Hạ Tĩnh Nghi đang ăn cơm ở đó, làcô gái mà lần trước đến dự sinh nhật chú Tần của con đó.”

Cam Lộ ồ một tiếng, biết Lục Huệ Ninh tuyệt đối khôngphải là người nhìn thấy mà vờ như không thấy, quả nhiên bà nói tiếp: “Mẹ đi tớihỏi nó, con thế nào rồi. Nó nói nó bàn công việc xong sẽ về với con liền, sauđó đưa địa chỉ ở đây cho mẹ.”

Cam Lộ không nói gì, cúi đầu húp canh.

“Nó có quan hệ gì với cô gáiấy?”

“Anh ấy nói với mẹ là bàn công việc thì chắc là quanhệ công việc rồi.”

Lục Huệ Ninh hừ một tiếng: “Không đúng, cô gái đó vớithái độ của chồng con thì không phải đơn giản là bàn công việc đâu.”

Miệng Cam Lộ khẽ nhếch lên thành một nụ cườinghĩ, HạTĩnh Nghi đúng là chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, chắc cũng chẳng bận tâmviệc bị mẹ cô bắt gặp: “Ý mẹ là họ có gian tình sao? Đã là giantình, dĩ nhiên việc đầu tiên là phải giấu vợ, nên đừng hỏi con, con không biếtgì đâu.”

Lục Huệ Ninh nhướng mày, nhưng lập tức kìm lại được,dịu giọng nói: “Được thôi, lần này dù làchuyện gì đi nữa thì mẹ thật đã nợ con rồi. Con gàn dở sao cũng được.”

Cam Lộ lại có phầnáy náy: “Mẹ, chuyện hôm qua...thật không liên quan đến mẹ, me đừng nghĩ lung tung nữa.”

“Coi như con còn có lương tâm.” Lục HuệNinh mắt đỏ hoe, quay mặt sang hướng khác che giấu: “Connghĩ mẹ rảnh rỗi gọi điện chọc tức con sao? Hôm qua mẹ nghe chú Tần con kểchuyện Húc Thăng còn cái công ty Tỷ Tần gì đó, phứctạp quá. Con trước giờ làm côgiáo kinh nghiệm đơn giản, mẹ sợ con bị lừa”

“Người ta lừa con,chắc là có mưu đồ gì với con. Con chỉ là một giáo viên trung học, có gìđể người ta lợi dụng chứ?” Cam Lộ lười nhác nói.

“Hay là có mưu đồ gì với chồng con?”

“Nếu bị ngườita cướp mất. thì số phận đã định đoạt không phải của con, vậy thì lấy đi làđược rồi.”

Câu trả lờingắn gọn dứt khoát khiến Lục Huệ Ninh sững sờ: “Con và Tu Văn xảy ra chuyện gì rồisao? Tại sao lại nói những lời đau lòng như thế? Cái gì gọi là sốphận định đoạt?”

“Về ngữ nghĩa thì là một sốviệc mà mình không có cách nào thay đổi.”

“Nói xàm, mẹ ghét nhất những người luôn đổ thừa cho sốphận. Con nhìn mẹ xem, từ quê lên, đi đến hôm nay, ai cho mẹ chứ. Nếu mẹ không tựgiành lấy. bâygiờ chắc đang ở quê với mộtbầy con chờ ngày lên chức bà nội rồi. Nếukhông thì suốt ngày cãi nhau với cha con chuyện cơm áo gạo tiền.”

Cam Lộ ngẩng đầu lên, nhìn bà cười mà như không cười. “Đúngvậy, làm vợ một người đàn ông không thành công, cả ngày lo chuyện cơm áo gạotiền, nuôi dạy con cái. chăm lo nhà cửa, dĩ nhiên không phải là số mệnh củamẹ.”

Lục Huệ Ninh lườm cô: “Biết là thế nàocon cũng xỏ xiên mẹ mà. Về điểm này mẹ chẳng có gì để nói, con cứ căm ghét mẹđi, mẹ đúng là không phải là người mẹ tốt”

“Thôi không phải ai cũng thíchhợp để làm mẹ hiền, mẹ cũng tuyệt lắm rồi. Con chưa từng hy vọngcó một người mẹ vừa tất tả ngược xuôi lo cho giađình vừa đầy bụng oán hận chồng vô đụng”

Lục Huệ Ninh không nghe những lời có vẻ như an ủi củaCam Lộ, bà chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm, nhưng không khỏi cảmthấy tiếc nuối khi đối diện với con gái, lúc này bà cảm thấy như có gì nghẹn ởcổ họng, một lát sau mới nói: “Mẹ khôngphải muốn lấy mình ra làm gương gì, chỉ muốn nói với con, đừng đổ thừacho số phận những việc mình có thể thayđổi được.”

“Con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng lần này mẹ đừngbận tâm đến con vội.” Cam Lộ gượng cười, “Đểcon nhốt mình trong nhà vài ngày lấy lại hơi sức đã, con thật sự rất mệt.”

Lục Huệ Ninh đi rồi, Cam Lộ về phòng tiếp tục ngủ, côngạc nhiên thấy mình vừa nằm xuống thì cơn buồn ngủ đã ập tới. Đến khi màn đêmbuông xuống, Thượng Tu Văn ngồi bên giường nhẹ nhàng gọi cô, cô mới tỉnh dậy.

“Trời tối rồi à” Cô dụi mắt, mơ màng hỏi.

“Ừ, đã 6 giờ rưỡi rồi, dậy ăn cơm đi.”

“Em sắp thành heo rồi, cả ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ dậylại ăn.” Cô làu bàu bước xuống giường.

“Dạo này em gầy gò quá, phải nuôi thành heo mới được.”

Hai người nói toàn những lời trêu đùa, nhưng ngữ điệuthì khô khốc, chẳng có chút gì gọi là vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy thật khôngtự nhiên.

Ăn cơm xong, Cam Lộ đang định về phòng thì Thượng TuVăn gọi cô lại: “Lộ Lộ, chúng ta nói chuyện một chút.”

Cam Lộ im lặng, biết mình không thế tránh né mãi được,bèn gật đầu: “Được thôi.”

Hai người ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, giữkhoảng cách. Mặt Thượng Tu Văn lộ vẻ mệt mỏi: “Lúc trưa anh đang bàn chútchuyện với Hạ Tĩnh Nghi ở nhà hàng thì gặp mẹ.”

“Mẹ đưa canh đến cho em có nói rồi.” Cam Lộlạnh nhạt nói.

“Cô ấy đại diện cho Tỷ Tần, ra giá mua cổ phiếu HúcThăng của Ngô Úy, nghe nói Ngô Úy đã bước đầu đồng ý, đang thương lượng giá cả.Ngô Úy đang ở đây, nhưng tránh gặp mọi người. Anh gọi điện cho anh ta, anh tachối đây đẩy, không dám lộ diện. Cậu tức đến điên lên nhưnghoàn toàn không thể khống chế hay ngăn chặn anh ta, rất có khả năng vụ mua bánnày sẽ thành sự thực. Hạ Tĩnh Nghi gọi điện cho anh, hẹn anh ra gặp, anh đànhphải đi gặp cô ấy, tìm hiểu ý đồ tiếp theo của cô ấy.”

“Không biết em có thể suy đoán chính xác suy nghĩ thấuđáo của cô ta hay không: Cô ta muốn đẩy nhanh việc sáp nhập xưởng luyện thépbằng một con đường khác, cô ấy muốn đánh vào một số người, cô ta mưu đồ khốngchế Húc Thăng, cô ta muốn cùng anh họp hội đồng quán trị.”

Cam Lộ nói liền một mạch, cười mà như không cười nhìnđối phương. Cái ngữ điệu gần như chế giễu ấy dĩ nhiên càng khiến người ta bấtngờ hơn là trực tiếp nói “Em chẳng có hứng thú vớimấy chuyện này”, Thượng Tu Văn gật đầu: “Ngoàiđiểm cuối cùng ra, những cái khác không sai.”

“Em thì lại nghĩ điểm cuối cùng là đáng tin cậy nhất,nhưng đó là chuyện của cô ta. Anh muốn nói là chuyện này đúng không?”

“Ngày mai anh phải đi thành phố J, nhưng anh không yêntâm em.”

Cam Lộ lắc đầu: “Em không sao. Em có đồng nghiệp thậmchí vừa làm phẫu thuật xong ngày hôm sau đã đi làm rồi, em sẽ nghỉ đủ ngàyphép mà bác sĩ yêu cầu, đừng lo lắng cho em.”

“Tình hình bây giờ ai cũng không thể buông tay giữachừng. Anhvừa có trách nhiệm với HúcThăng vừa phải có trách nhiệm đối với việc đầu tư cúa Viễn Vọng, lần này, anh khôngbiết phải ở lại đó bao lâu, chỉ cóthế hễ có thời gian là về với em.”

“Anh mới nhậm chức, tiếp quản một Húc Thăng đang bịđộng, phức tạp như vậy, chắc có lẽ phải ở lại đó một thời gian, không cần phảigấp gáp về đây.”

Thượng Tu Văn khẽ gượng cười: “Lộ Lộ, em rất sốt ruộtmong anh đi sao?”

“Không, anh đi đến đó hay không đến đó, em đều khôngcan thiệp. Hay anh muốn ở lại, em đi cũng được.”

“Con đã không còn, em cảm thấy chúng ta không còn lýdo gì để tiếp tục đúng không?” Thượng Tu Văn cuối cùng cũng nhắc đến đứa con,giọng nói chùng xuống, ẩn giấu sự tức giận, “Hay làem cảm thấy may mắn vì cuối cùng đã được giải thoát.”

“Tu Văn...” Cam Lộmặt trắng bệch, giọng đanh lại, tay nắm chặt áo ngủ củamình, dừng một lúc, bờ vai cô cố gồng mình để giữ chothăng bằng rũ xuống, giọng nói đầy đau khổ, “Xin anh... đừng suy đoán về em nhưthế.”

Trong phòng im phăng phắc, rất lâu sau, Thượng Tu Vănmới lên tiếng: “Xin lỗi, anh không nên nói những lời như vậy."

Ánh mắt Cam Lộ nhanh chóng lộ vẻ chế giễu, cố gắng mởto nhìn đối phương: “Chuyện đứa con, em rất xin lỗi, Tu Văn.”

“Người nên nói xin lỗi là anh, nếu anh có mặt ở đây đãkhông xảy ra chuyện này.”

“Không, em tuy là đã đồng ý với anh giữ lại đứa bé,thử làm một người mẹ hợp cách nhưng em phải thừa nhận, từ ngày đầu tiên biết sựcó mặt của con, em đã không ngừng nghĩ... lần này mang thai không phải lúc. Anhxem, em không xứng để làm mẹ nên mới mất con.”

“Anh không có ý đó, em đừng nghĩ như thế, Lộ Lộ.”

“Em nghĩ dĩ nhiên không chỉ có vậy. Con không còn nữa,em... rất đau đớn, đau hơn anh tưởng nhiều, cảm giác đó giống như mất đi mộtphần cơ thể mình vậy, hơn nữa em còn biết rất rõ, sự mất mát này không cách nàolấy lại được nữa. Em chỉ có thể nói với mình: đây là sự trừng phạt mà em phảinhận.”

“Nếu nói như vậy, dĩ nhiên càng là sự trừng phạt dànhcho anh.”

“Anh không giống em, anh luôn thương yêu con. Conkhông còn nữa, em chẳng thể giải thoát như anh nói. Em chỉ có thể nghĩ, chắcchắn con biết em không muốn có nó nên nó quyết đinh ra đi. Nói đi nói lại, đólà nghiệp chướng của em.” Cam Lộ thản nhiên nói, dường như không phải là sự ănnăn mong người khác tha thứ mà là một người biết tội của mình mà không hề cóbất kỳ ý định biện hộ nào, cam tâm nhận tội, thái độ này khiến Thượng Tu Vănđau nhói.

“Quên chuyện này đi Lộ Lộ. Chúng ta đều còn trẻ, saunày còn có cơ hội...”

“Xin anh, đừng nói với em lời đó." Cam Lộ nhẹnhàng nhưng kiên quyết cắt ngang anh.

Thượng Tu Văn thấy lòng nhói buốt: “Ý em là, muốn rờibỏ anh sao?”

Cam Lộ cuối cùng quay đầu lại, ánh mắt cô lướt quakhuôn mặt anh, rồi cụp mắt xuống: “Có những chuyện đã xảy ra rồi, chúng takhông thể giả vờ nhưng không xảy rađược. Bây giờ chúng ta thậm chí không thểnhìn nhau nói chuyện, Tu Văn ạ, sống chung dưới một mái nhà, mọi người đều sẽrất gượng gạo. Chi bằng tách riêng ra, mỗi chúng ta đều có cơ hội suy nghĩ kỹcàng xem tiếp theo phải làm thế nào.”

Thượng Tu Văn im lặng rất lâu: “Nếu em có ý định này,anh nghĩ chúng ta sẽ càng ngày càng xa cách nhau.”

“Nhưng, chúng ta chưa bao giờ thật sự gần nhau.”Cam Lộtrả lời ngắn gọn, đứng dậy, đi vào phòng ngủ.

Thượng Tu Văn trước khi đi thành phố J, để chiếc BMWlại cho Cam Lộ: “Em vừa phải đi làm, vừaphải chăm sóc cha, lái xe sẽ tiện hơn rất nhiều.”

Cam Lộ không khách sáo với anh, nhận lấy chìa khóa xe.Sau 5 ngày phép, cô lại bắt đầu đi làm. Đưa giấy bác sĩ cho trường, mọingười đều đã biết cô bị sảy thai, đều nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm và quantâm. Cũng có giáo viên định trò chuyện cho cô nguôi ngoai nhưng cô đều rất lịchsự kiên quyết từ chối nói về đề tài này, dĩ nhiên, thái độ này mọi người cũngcó thế hiểu được.

Sau khi đi làm, cô nói sức khỏe mình đã hồi phục, báochị Hồ cứ chuyên tâm chăm sóc cho Ngô Lệ Quân, không cần phải đến chỗ cô nữa.Mỗi ngày đi làm về, cô đều lái xe đến bệnh viện thăm cha.

Bệnh tình ông Cam đã có chẩn đoán chính xác, Cam Lộ đãcó buổi trao đổi rất dài với giáo sư Khưu Minh Đức, để dì Vương yên tâm, cô đểdì Vương ngồi một bên cùng nghe.

Giáo sư Khưu nói với cô: “Điều trị xơ gan, chủ yếu làkhống chế sự xuất hiện của các loại biến chứng. Tràn dịch ổ bụng là biến chứngchủ yếu của xơ gan. 75% bệnh nhân mắc bệnh xơ gan bị tràn dịch ổ bụng. Trước mắt,biến chứng tràn dịch của cha cô ở cấp độ 2, tràn dịch sẽ làm cho bụng phình tolên đối xứng nhau, gây nên hội chứng gan thận không lây lan, không nghiêm trọnglắm, chảy máu ở đường tiêu hóa cũng đã tự ngưng, hiện nay chủ yếu là điều trịchứng tràn dịch. Sau khi các triệu chứng đã được loại bỏ bước đầu, sẽ phải làmphẫu thuật cho ông ấy, cắt bổ phần lá lách bịphù và xơ, sau đó phẫu thuật thắt mạch máu xung quanh tâm vị, làm chậm biếnchứng tăng huyết áp kịch phát, giảm nguy cơ chảy máu. Bệnh nhân cần phải nằmtrên giường tĩnh dưỡng, giữ tinh thần lạc quan, giảm lượng muối trong thức ăn,nếu cần thiết vẫn phải chọc hút dịch màng bụng. Cô và cha cô đều phải chuẩn bịtinh thần, đây không phải là quá trình điều trị có hiệu quá trong thời gianngắn.”

Cam Lộ lấy hết can đảm hỏi: “Giáo sư Khưu, tôi có tìmđọc một số tài liệu, rất nhiều trong số đó nói rằng nguy cơ xơ gan chuyển thànhung thư gan là rất cao. Với tình hình hiện nay cúa cha tôi, không biết cóchuyển biến... xấu đi hay không.”

“Đúng là có nguy cơ đó, nhưng sự phát triển này khôngphải là tất yếu, cô cũng đừng lo lắng quá, vấn đề hiện nay là phải điều trịtràn dịch, cải thiện chất lượng sinh tồn của bệnh nhân, hơn nữa có thể phòngngừa các biến chứng nghiêm trọng có thể phátsinh như SBP (viêm phúc mạng tự phát đo vi khuẩn).*

“Nếu cấy ghép gan có phải là cóthể giải quyết vấn đề đến tận gốc không?Còn nữa, tôi có xem một số báo cáo giới thiệucấy ghép tế bào gốc để điều trị xơ gan, việc điều trị nàycó khả thi không?”

Giáo sư Khưu cười ha ha: “Xem ra côđã tốn không ít công sức, hiện nay những kiến thức mà bệnh nhân và người nhàtìm kiếm trên mạng về bệnh của mình thật đáng ngạc nhiên. Tôi cũng đã từnggặp một bệnh nhân nghiêm túc thảo luận với tôiliều lượng dùngspironolactone ở mức độ nào thì tốt, thêm turosemide lúc nào thì tốt, anh tadùng những tờ chuyên ngành vô cùng thông thạo làm cho mấy nghiên cứu sinh tiếnsĩ đi theo tôi bái phục sát đất.”

Cam Lộ đỏ mặt: “Giáo sưKhưu, tôi biết mình hiểubiết nông cạn, hỏi vừa không chuyên nghiệp vừa dàidòng, sợ bác sĩ thấy phản cảm.”

“Không, tôi rất tán thành việc trao đổi thế này, hiểurõ bệnh trạng là việc tốt cho cá bác sĩ lẫn bệnh nhân”Giáo sư Khưu ôn tồn nói,“Về thứ gọi là cấy ghép tế bào gốc có nhiều bài báothổi phồng lên quá mức, có tác dụng thần kỳ nhưng hiện nay vẫn chưa có một sốliệu nghiên cứu đáng tin cậy nào, cũng chưa được phát biểu trong bất kỳ luậnvăn chính thức nào, cá nhân tôi vẫn còn nhiều hoài nghi về nó. Quốc tế côngnhận, hiện nay cấy ghép gan mớỉ là phương pháp hiệu quả sau cùng để điềutrị xơ gan và các biến chứng của nó, có điều rất khó tìm được người cho tươngthích”

“Giáo sư Khưu, nếu cần phải phẩu thuật cấy ghép, tôilà người thân trực hệ duy nhất của ông ấy, tôi tự nguyện cấy một bộ phận gancủa mình cho ông”

Giáo sư Khưu tỏ ra rất ngạc nhiên, gật đầu: “Tôi đãnói rồi, cấy ghép gan là phương pháp sau cùng, cần có chỉ thị cụ thể, toàn diệnvà rõ ràng, tràn dịch ổ bụng hình thành chỉ là một trong những chỉ thị được xemxét để cấy ghép gan. Nhưng trong nước các phẫu thuật cấy ghép phầnnhiều là do cha mẹ hiến cho con cái, ngược lại thì rất hiếm gặp, côcó sự chuẩn bị và quyết tâm như vậy là rất tốt. Bệnh xơ gan củacha cô là do chất độc trong rượu gây nên, xem kết quả xétnghiệm thì tràn dịch ố bụng không nghiêm trọng lắm,chỉ cần phối hợp điều trị, sau này phải tuyệt đối cai rượu,mới có thể không cần phải đi đến nước đó.”

Ra khỏi văn phòng cúa giáo sư Khưu, dì Vương lập tứcnói: “Lộ Lộ, con nhất thiết đừng nói với cha việc con cắt gan cho ông ấy, conđang mang thai, nếu nhắc đến, ông ấy sẽ rất lo lắng. Ông ấy là người rất íchkỷ, trước nay chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, nhưng ông ấythương con thì khỏi phải nói.”

Cam Lộ do dự một lát, quyết định tạm thời không nóicho họ biết mình đã bị sảy thai, đợi ông Cam phẫu thuật cắt bỏ lá lách xong rồihẵng nói: “Dì Vương, dì nghe giáo sư Khưu nói rồi đó, đó là giải pháp cuốicùng, bệnh tình của cha không đến mức đó, bây giờ điều có thể làm là tĩnhdưỡng, phối hợp điều trị. Con gọi dì đến nghe là vì không muốn giấu dì. Cho dùtrường hợp xấu nhất xảy ra thì cũng có cách để cứu cha, dì đừng lo.”

Dì Vương gật đầu: “Lònghiếu thuận của con cũng khỏi phải nói, con trai của dì mà bằng một nửa con thôidì chết cũng nhắm mắt. Con yên tâm, con trước nay đều không coi dì là ngườingoài, Tiểu Thượng lúc sắp đi công tác có đến tìm dì, tiền điều trị, ăn uốnghàng ngày cho cha con đều đã sắp xếp đâu vào đó, còn cố nhét cho dì một khoảnnữa. Dì nhất định sẽ dùng số tiền này cho cha con, chăm sóc ông ấy cho tốt. Consức khỏe không cho phép, còn phải đi làm, không cần phải đến đây thường xuyên.”

Nói thì nói vậy nhưng Cam Lộ vẫn ngày ngày đến bệnhviện, nhìn thấy tác dụng bước đầu của việc điều trị, sắc mặt ông Cam tốt dầnlên, không còn u ám như trước nữa, tinh thần cũng đã phục hồi được một chút.Chỉ có điều ông và dì Vương cứ trò chuyện với nhau là lại nhắc đến đứa con đãkhông còn tồn tại trong bụng cô, khiến cô vô cùng đau xót.

Hôm nay ông Cam vô cùng phấn khởi,nói là muốn đặt tên cho đứa bé, mặtCam Lộ càng lúc càng tái đi, ngón tay bấuchặt vạt áo, cơ hồ như không muốn ép mìnhnghe thêm nữa, chỉ muốn chạy trốn đi cho xong.

Thượng Tu Văn đột nhiên bước vào phòng bệnh,anh vừanhìn thấy vợ mình thần thái khácthường liền choàng tay ôm lấy vai cô: “Sao thế, Lộ Lộ.”

Cam Lộ miễn cưỡng cười: “Khôngsao.”

Ông Cam nói với Thượng Tu Văn: “TuVăn, Lộ Lộ có thai rồi, con không thể cứ đicông tác mãi, để nó một mình ở nhà như thế. Tuỵ nói là có chị giúp việc nấu cơmdọn dẹp nhà cửa nhưng nó cũng cần có người ở bên cạnh.”

Đáy mắt Thượng Tu Văn thoáng u ám, khóe miệng lại nở nụcười: “Con biết rồi thưa cha. Công việc conphụ trách sắp giải quyết xong rồi, cha yên tâm, con nhất định sẽ ở bên cạnh LộLộ nhiều hơn”

Hai người ngồi thêm một lúc nữa rồi cáo từ ra về.

“Em không định nói cho cha biết sao?”

“Sao có thểkhông nói?” Cam Lộ chua chát nói.ÔngCam có lẽ bảo thủ nhưng không phải kẻ ngốc,cô không thể giấu ông ấy mãi được. Hơn nữacứ giấu nhưthế, bản thân cô cũng chịu không nổi, “Sángmai cha sẽ làm phẩu thuật cắt bỏ lá lách, đợi phẩu thuật xong, tình hình ổnđịnh em sẽ nói cho cha biết.”

“Sáng mai làm phẩu thuật sao? Anh cómột cuộc họp, họp xong anh sẽ đến bệnh viện ngay.”

“Em đã xin nghỉ phéprồi, anh cứ bận việc của anh đi, không cần phải đến đâu, cuộc phẩu thuật cũngkhông lớn lắm”

“Lộ Lộ, chúng ta sau này đừng nói những lờikhách sáo, xa cách như vậy có được không?”

Cam Lộ im lặng, cô thật sự không biết phải trả lởi thếnào, mấy hôm nay, bệnh tình cha cô choán hết tâm trí cô, cô thì lại cốý không muốn nghĩ đến quan hệ với Thượng Tu Văn, bởi vừa nghĩ đến anh, cô lạiliên tưởng đến đứa con vừamất, trướcmắt cô vẫn chưa có dũng khí để làm liền vết thương.

Họ đi đến bải đậu xe, cô vừa định thò tay lấy chìakhóa trong túi xách thì Thượng Tu Văn vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cô bấtngờ không kịp trở tay, khẽ kêu lên một tiếng, cảm nhận thấy môi anh áp vào tócmình, trong khoảnh khắc, cô thấy toàn thân cứng đờ, cứ đứngbất động như thế.

Sự cự tuyệt của cơ thể trực tiếp hơn là lời nói,Thượng Tu Văn dĩ nhiên cảm nhận được sự kháng cự của cô nhưng vẫn ôm chặt lấycô không buông. Ngay lúc đó, điện thoại anh vang lên, Cam Lộ như trút được gánhnặng, cảm kích cuộc điện thoại đã giải vây cho cô, nếu không cô không biết cáiôm này còn đi đến đâu.

Thượng Tu Văn đành buông cô ra, lấy điện thoại ranghe, nói ngắn gọn sau mấy tiếng “ừm”, “Được,anh Ba; em sẽ đến ngay.” Anh bỏđiện thoại xuống, nói với Cam Lộ, “Ngô Úy đồngý gặp anh, anh phải đến đó ngay bây giờ.”

“Có cần em đưa anh đến đó không, hay là anh tự lái xeđi, em đi taxi về cũng được.”

“Không cần đâu, anh có lái xe đến mà.” Thượng Tu vănchỉ chiếc Lexus màu đen đang đậu cách đó không xa, “Lộ Lộ, em về trước nhé. Anhnói chuyện với anh ta xong sẽ về ngay, chúng ta cần nói chuyện, anh có rấtnhiều chuyện muốn nói với em.”

Cam Lộ ngồi trong xe, nhìn Thượng Tu Văn sải bước đi,lên chiếc Lexus đó, nhanh chóng khởi động xe rồi mất hút trong màn đêm.

Cô ngồi thẫn thờ trong xe một lát mới lái xe về. Rakhỏi bệnh viện, lại không muốn về nhà, cô hoàn toàn không chờ đợi buổi “nóichuyện” với Thượng Tu Văn khi anh về nhà. Từ sau buổi họp báo ở thành phố J,mỗi lần nói chuyện với Thượng Tu Văn cô đều cảm thấy sức cùng lực kiệt, đau đớnkhôn xiết. Bây giờ cô muốn chạy trốn đi đâu đó thật xa, nhưng cũng biết rất rõràng rằng cô chẳng có nơi nào để trốn.

Sống trong nhà của bạn Thượng Tu Văn, cô không thếnhốt anh ở ngoài; cha cô vẫn cònnằm viện đợi phẫu thuật, cô không thế dứt khoát vứt bỏ mọi thứ ra đi cho xong.

Cô lái xe lòng vòng, có lúc cô cầm điện thoại lên,định như lúc trước gọi điện cho Tiền Giai Tây tán gẫu, giải tỏa căng thẳng,nhưng lại lập tức xua đi ý nghĩ này.

Cô đã có quá nhiều chuyện khôngkể cho Tiền Giai Tây nghe, đâu có quyền gọi bạn ra nghe mình kể khổ, huống hồgì nỗi khổ đổ hiện giờ cô thậm chí còn không muốn nghĩ đến, sao có thể thảnnhiên kể cho người khác nghe.

Cam Lộ lái xe lòng vòng không mục đích hơn 1 tiếngđồng hồ, cuối cùng đừng lại ở nhà cha cô. Dì Vương đang ở bệnh viện cùng cha,ngủ nghỉ luôn ở đó, buổi tối không về nhà. Lái xe lâu như vậy khiến cô mệtnhoài, cô bây giờ rất cần ở một mình nên quyết định ở lại đây.

Cô vào nhà bật đèn lên, căn phòng trước mặt đã được dìVương dọn dẹp sạch sẽ, đâu ra đấy. Cô ngã người xuống sô pha, thẫn thờ nhìnphía trước.

Trong trường cô né tránh sự quan tâm của đồng nghiệp,lúc ở chỗ cha thì cô tránh né nói sự thậtCô chạy trốn cái ôm của chồng né tránh nói chuyện với anh, cô còn muốn né tránhgì nữa? Cứ né tránh như vậy không biết có thể né tránh đến chừng nào ?

Cô không thể cho mình một đáp án.

Không biết ngồi như thế bao lâu, cô cảm thấy khát, vàonhà bếp rót một cốc nước, uống ừng ực, rồi đột nhiên nhớ đến một sự việc. HồiTết, cô về nhà cha làm cơm tất niên, nghe ông nói muốn “uống một chút rượu” nhưngrồi lập tức phủ nhận ngay sau đó, lòng cô không yên tâm, nên lúc dọn dẹp bátđĩa trong nhà bếp, quả thật có âm thầm kiểm tra tất cả hộc tủ nhưng không thấyrượu đâu, lúc đó cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ở bệnh viện vừa nghe dì Vương nói, ông Camrõ ràng chưa hề từ bỏ rượu, chẳng trách mấy hôm đó đến buổi tối ông cứ giục côvề nhà, không muốn con gái ngủ lại qua đêm.

Cô lại lật nhà bếp lên một lần nữa, nhưng mới mở đượchai hộc tủ thì một chai rượu trắng to còn một nửa đã đập vào mắt. Cô lấy ra,định giống như lúc 17 tuổi, giận dữ đập nát, nhưng cô lại hoàn toàn không lấyđược dũng khí, chỉ ôm chặt lấy chai rượu, trong lòng tràn ngập cảm giác thấtbại.

Một lúc sau, cô mớ chai rượu ra, rót nửa cốc nhỏ, mùirượu nồng nặc lan tỏa khắp gian bếp nhỏ, cô cầm cốc lên, uống một ngụm, mùi vị caynồng như ngọn lửa đốt cháy cổ họng cô, khiến cô ho sặc sụa.

Chuông cửa đột ngột vang lên, cô kinh ngạc suýt chútnữa đánh rơi cốc rượu xuống đất, định thần lại, cô vội vàng đặt cốc xuống bướcra phòng khách, nhìn vào lỗ mắt cáo ở cửa ra vào, đứng trước cửa lại là NhiếpKhiêm.

Cô mở cửa, Nhiếp Khiêm nhìn thấy cô cũng vô cùng kinhngạc: “Anh đi ngang qua dưới nhà, thấy đènsáng, tưởng dì Vương về, định lên hỏi xem tình hình cha em thế nào rồi ?”

“Cha vẫn tốt, ngày mai phẫu thuật.”

Cam Lộ vừa lên tiếng, Nhiếp Khiêm đã ngửi thấy mùirượu, lại càng thêm kinh ngạc: “Em đang uống rượu à? Em không phải không uốngđược rượu sao?”

“Đúng vậy, lần đầu tiên uống rượu bị bắt quả tangrồi.” Cam Lộ cười gượng, “Vào nhà ngồi đi.”

Nhiếp Khiêm vào ngồi, chiếc ghế sô pha nhỏ thấp so vớithân hình cao lớn của anh rõ ràng khiến anh không được thoái mái cho lắm, anhliên tục đối tư thế, nhưng chẳng tìm thấy một tư thế thích hợp, đành duỗi thẳngchân ra, chẳng cần giữ kẽ nữa.

“Sao một mình ngồi uống rượu vậy? Lo lắngcho cuộc phẫu thuật ngày mai của cha em à?”

Cam Lộ lắc đầu: "Không phải, đang rất muộn phiền,định thử xem rượu cóthật là có khả nănggiải sầu hay không, có ma lực thế nào mà cha em hơn nửa đời người cứ chìm vàonó không dứt ra được.”

“Đến đây, một mình uống rượu giải không nổi sầu đâu,anh cùng uống với em.”

Cam Lộ do dự một lát, cũng thật sự không chịu nổi cảnhmột mình ngồi suy nghĩ lung tung, mượn rượu tiêu sầu. Cô vào bếp lấy bình rượulúc nãy và hai chiếc cốc ra, Nhiếp Khiêm đón lấy bình rượu giải thích:“Uống thứnày em không chịu nổi đâu, đây là rượu trắng rất rẻ tiền, nồng độ không thấpđâu, còn rượu nào khác không?”

“Cha em chắc chắn tiếc tiền không mua rượu tốt đâu.”

“Không thôi để anh ra ngoài mua rượu vang nhẹ một chútcho em nhé.”

“Thôi khỏi, không cần mất công thế đâu, uống cái nàyđược rồi.”

Nhiếp Khiêm rót cho mỗi người nửa cốc, hai người cùngnâng ly, nhấp môi một ngụm nhỏ, anh nhìn bộ dạng Cam Lộ nhíu mày nín thở, khôngkhỏi bật cười:“Uống không quen đúng không? Thế thìtrước đây nói dị ứng với chất cồn lầ nói dối rồi.”

Cam Lộ có chút ngượng ngùng, liền sau đó gượng cười: “Anhkhông phải là khôngbiết, cha em nổi tiếng là con sâu rượu ở khu vực này, từ nhỏ em đãchứng kiến ông ấy say sưa bét nhè, nếu em không muốn thành con sâu rượu, chỉcòn cách coi rượu là ma quỷ tránh xa ra một chút.”

“Em trước nay luôn tự kiềm chế mình rất thành công,anh gần như có thể quả quyết cứ cho là em đã nếmđược mùi vị của rượu cũng không cókhả năng biến thành một con sâu rượu. Cha em chỉ mượnrượu đế trốn chạy thực tế mà thôi, không thể trách rượu được.”

“Được rồi, đừng phê bình ông ấy nữa”

Nhiếp Khiêm thở dài: “Mẹ em lúctrước nói không sai, em quá bảo vệ cha mình rồi.”

“Cha luôn không biết trân trọng chính mình, em bỏ ôngấy nữa thì cuộc đời ông ấy thật quá thảm thương.”

“Cho nên em chỉ thương xót với kẻ yếu, còn những ngườikhác nhìn có vẻ mạnh mẽ, biết tự lo cho mình, là em để mặc họra đi.”

“Anh nói gì thế ?”

“Em chẳng biết chút gì về tài sản của chồng mình đã cóthể minh chứng rất rõ cho điều này rồi.”

Cam Lộ lại nghe anh nhắc đến điều cô không muốn nghe,bất giác nổi giận: “Ý anh là em bị bưng bítnhư vậy là đáng đời đúng không?”

“Không phải như vậy. Anh ấy không có quyền giấu em, đãdám giấu em thì phải chấp nhận hậu quả, anh thừa nhận, anh không chút đồng tìnhvới anh ấy.”

Cam Lộ cầm cốc lên uống một ngụm nữa, để cho cảm giácnóng rát thiêu đốt nỗi chua xót trong lòng, ủ rũ nói: “Anh ấy đâu cần ngườikhác phải thông cảm, nếu anh rảnh rỗi thì thông cảm cho em là được rồi.”

“Em cũng không cần phải thông cảm, ai thông cảm em, emchắc chắn sẽ nói cám ơn, sau đó tránh ra thật xa.”

Cam Lộ phải thừa nhận rằng đa số tình huống đều là nhưthế: “Anh hiểu em đấy.”

“Bởi vì anh luôn quan tâm đến em.”

Giọng nói Nhiếp Khiêm ôn tồn, dường như đang thuật lạimột câu chuyện vô cùng bình thường, Cam Lộ kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ, ít ra từ khigặp lại nhau, Nhiếp Khiêm quả thật rất quan tâm đến cô, vờ như không biết thảnnhiên chấp nhận sự quan tâm của người khác không phải là tác phong hành sự củacô từ nào đến giờ.

Cam Lộ gượng cười: “Em cũng rất muốn quan tâm đến anh,nhưng sự nghiệp của anh thành công, cuộc sống mỹ mãn, em không biết phải quantâm từ đâu.”

Nhiếp Khiêm hình như bị trêu đùa thấy rất vui vẻ: “Chỉlà cái cớ thôi, hơn nữa lại là cái cớ chẳng có chút thành ý nào. Em chỉ là tựcho anh là kẻ biết tự lo cho mình, khôngphải là loại người cần được quan tâm”

Hai người chạm cốc, uống mộtngụm lớn, Nhiếp Khiêm tiếp thêm rượu: “Emtrước nay chưa từng quantâm đến anh, đúng không?”

Cam Lộ lòng sầu dạ rối cũng bật cười “Anh cóchỗ cần được người khác quan tâm ư ?”

“Tất nhiên là có, trướcđây anh cho rằng để điều này lộ ra ngoài là yếu đuối, sau này mới phát hiện, tỏra yếu đuối trước mặt một người thích hợp là rất cần thiết.”

Cam Lộ không có lời nào để nói cô không tiện cho rằngmình là người thích hợp đó, cũng thật sự khôngthể tưởng tượng ra Nhiếp Khiêm tỏ ra yếu đuối sẽ như thế nào, đành nâng cốcuống rượu.

“Uống từ từ thôi, rượu này nặng lắm.” NhiếpKhiêm nhắc nhở cô, “Thật ra nói uống rượu gíảí sầu hoàn toàn là sự suy diễn vớvẩn của thơ ca. Tiếp khách làm ăn cũng khống thể không uống rượu, anh có mộtlần uống đến nỗi phải vào viện truyền nước biển, lúc đó cảm thấy không cònthiết sống nữa, thật ra không thích thứ này một chút nào”

Cam Lộ đờ ra, không ngờ Nhiếp Khiêm cùng từng có lúcchán nản, suy sụp như thế, đây là khởi nguồn của cái gọi là yếuđuối sao? Cô đang định nói thì Nhiếp Khiêm giơ cốc rượu về phía cô, sau đó ngửađầu uống cạn.

Cam Lộ ngập ngừng: “Mộtmình bị bệnh ở bên ngoài, chắc... khóchịu lắm.”

“Đúng vậy, nhất là lại còn bị bạn gái bỏ rơi, nỗi buồnchồng chất, thê thảm vô cùng.”

Cam Lộ hoàn toàn chết lặng, không ngờ mình cũng bị lôivào câu chuyện, không biết có phải do tác dụng của rượu không, mặt cô đỏ rầnrần như phát sốt.

Nhiếp Khiêm liếc nhìn cô một cái, lại cười: “Đừngcăng thẳng đừng căng thẳng, anh nói đùa thôi”

Cam Lộ thuộn mặt ra: “Đùa gìchẳng vui chút nào”

Năm đó cô do dự năm lần bảy lượt; bấm sốđiện thoại Nhiếp Khiêm đến nửa chừng rồi lại bỏ điện thoại xuống, nhưng cuốicùng vẫn gọi cho anh, nói lời chia tay. Cô chỉ nghĩđược là hai người đã kéo dài hơn ba năm nhưng đó chỉ là thứtình cảm mong manh đến tội nghiệp, hơn nữa chẳng nhìn thấy tương lai. Cứ kéodài như thế, đối với cả hai đều chẳngcòn ý nghĩa gì, mình thẳng thắn nói lời chia tay, chắc anh ít nhiều cũng cảmthấy nhẹ nhõm hơn. Theo cô thấy, Nhiếp Khiêm chắc chắn không vui vẻ gì khi chiatay, nhưng cũng không đến nỗi quá đau buồn.

Tận đáy lòng cô cảm thấy bất an, nhìn Nhiếp Khiêm lúcnày đang ngồi đối diện với cô, anh đang nâng cốc thủy tinh lên, lắc nhẹ dướiánh đèn, gương mặt cương nghị, tuấn tú thấp thoáng nụ cười, hình như đúng thậtlà đang nói đùa, cô mới yên tâm trở lại.

Lần đầu tiên uống rượu lại uống phải loại rượu rẻ tiềnnồng độ cao, cho dù Nhiếp Khiêm không khuyên giải thì CamLộ cũng chẳng uống được bao nhiêu đã nhanh chóng cảm nhận được tác dụng của nó,mắt lờ đờ, giọng nói bắt đầu lè nhè.

Nhiếp Khiêm cười: “Tửu lượng thấp như vậy, sau nàyđừng say khướt ở ngoài đấy.”

“Em chưa say mà.” Côkhông phục nói, nhưng rõ ràng thò tay với cốc rượu định uống thì lại chụp phảikhông khí, quờ quạng một hồi mới chạm được vào cốc.

Nhiếp Khiêm cười lắc đầu nói: “Đừnguống nữa, nếu không ngày mai sẽ đau đầu lắm đấy. Hôm nay em ngủ lại đây hay vềnhà? Có cần anh đưa về không?”

Cam Lộ lờ đờ nhìn anh, như thế không hiểu anh đang nóigì, một hồi sau mới nói: “Ồ, không uống nữa à? Được, cái thứ này chẳng ngon gìcả.”

Nhiếp Khiêm đang định nói thì tiếng di động trongphòng vang lên, anh nhìn quanh quất, lấy giỏ xáchcủa Cam Lộ đưa cho cô, cô lại không nhận lấy, anhkhông biết làm thế nào đành giúp cô lấy chiếc di động không ngừng réo vang từtrong giỏ ra dúi vào tay cô: “Lộ Lộ, nghe điện thoạinày”

Cam Lộ đón lấy, lè nhè “Alo” mộttiếng: “Ai đấy?”

Giọng nói Thượng Tu Văn vọng đến: “Lộ Lộ,là anh đây, em ở đâu thế?”

Thượng Tu Văn vội lái xe đến khách sạn mà Ngô Úy hẹnmình, hai người gặp nhau ở quầy bar trên tầng thượng, Ngô Úy ở đó trước, trướcmặt đã là ly whisky thứ ba rồi

“Cậu uống gì?”

Thượng Tu Văn cũng gọi một ly whisky thêm đá, đặttrước mặt nhưng không động đến. Anh nhìn Ngô Úy đang uốngrượu như uống nước một thôi một hồi mới nói: “AnhBa, uống ít thôi. Mấy hôm trước có gọi cho anh, anh cứ tắt máy suốt. Hôm naysao lại rảnh rỗi gọi tôi ra thế này?”

Cổ áo sơ mi của Ngô Úyphanh ra, trông bộ dạng cóvẻ chán nản anh ta đặt cốcrượu xuống, cười nói:“Tình cảm giữa hai anh em mình trước giờ rất tốt, anhkhông gặp cậu là do không muốn làm cậu khó xử.”

Thượng Tu Vẫn phì cười “Anh suy nghĩ thấu đáo thậtđấy, cám ơn. Vậy hôm nay có chuyện không muốn làm tôi khó xử muốn nói với tôisao?”

“Tu Văn, Vũ Phi muốn ly hôn với anh”

“Tôi chỉ có thể nói là anh tự chuốc lấy thôi.” ThượngTu Văn không chút khách khí nói, “Hôm nay tìm tôi ra đây để kể khổ thì thôivậy, việc nhà của anh, tôi không có hứng thú để nghe, cũng không có hứng thúxen vào.”

“Chưa chắc chỉ đơn thuần là việc nhà của anh đâu.” NgôÚy nhếch miệng, cười u ám, đưa một tập hồ sơ choThượng Tu Văn, “Xem ra ông già vẫn chưa có can đảm nói với cậu. Xem đi, là vợanh mới gửi cho anh đấy.”

Thượng Tu Văn cầm lấy xem, là hợp đồng hôn nhân, rõràng là do luật sư phác thảo, hình thức, cách viết đều rất chặt chẽ và chuyênnghiệp, liệt kê chi chít điều kiện phân chia tài sản, anh xem một mạch, bêntrong có một điều nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh: Trần Vũ Phi yêu cầuđược chia 80% trong 10% cổ phiếu mà Ngô Úy nắm giữ.

“Thấy rồi chứ, cô ta nói cô ta có đầy đủ bằng chứng cóthể chứng minh anh là kẻ phá vỡ hôn nhân. Cô ta chỉ cần cổ phần, không cần tiền,hơn nữa còn đánh tiếng là sẽ lập tức xin đóng băng mọi giao dịch cổ phiếu đứngtên tôi, tất cả chuyển nhượng riêng chưa được sự đồng ý của cô ta đều được xemlà bất hợp pháp. Chiêu này chắc chắn là do ông già mách nước cho cô ta, để giữcho Húc Thăng không bị Tỷ Tân chen chân vào, ông ấy thật là nghĩ nát nước mớicổ vũ con dâu ly hôn với con trai mình.”

Thượng Tu Văn không thể không thừa nhận, với mưu tínhlão luyện của Ngô Xương Trí, niềm hy vọng duy nhất củaa đời ông gửi gắm vàothằng con trai độc nhất, ông không thể đưa con trai vào tù, nhưng cũng tuyệtđối không thể ngồi nhìn Ngô Uý làm chuyện xằng bậy, khảnăng Ngô Úy nói là có thật, hơn nữa chiêu này quả thật có hiệu nghiệm.

Anh đưa bản hợp đồng lại cho Ngô Úy, lạnh lùng nói:“Với những chuyện mà anh gây ra, chị Ba có trăm lý do để ly hôn với anh, hà tấtphải cần ai cổ vũ. Cậu là vì muốn bảo vệ anh, đành phải từ chức chủ tịch hộiđồng quản trị, đối với anh như vậy là chí tình chí nghĩa rồi. Anh còn lấy cổphần trong tay mình ra o ép ông ấy, nói là muốn bán cho Tỷ Tân, anh nghĩ hànhđộng của anh có coi được hay không?”

Ngô Úy giận dữ trợn mắt nhìn anh: “Cậu đừng có mà dạyđời tôi, cậu luôn làm giảm giá cố phiếu, chẳng hề suy tính cho Húc Thăng, chứcchủ tịch hội đồng quản trị lẽ ra sớm muộn gì cũng thuộc về tôi. Nếu không phảiông ấy siết chặt tôi, làm vốn trong tay tôi eo hẹp thì tôi đâu cần dùng tới hạsách ấy. Cứ cho là như thế đi, rõ ràng là có thể tìm đại một giám đốc bộ phậnnào đó ra mặt chịu trách nhiệm chuyện này thì chuyện lớn đã biến thành chuyệnnhỏ rồi. Vậy mà ông ấy lại dứt tình, đạp tôi ra ngoài cuộc. Bây giờ thì cậu đãlà ngư ông đắc lợi nên dĩ nhiên phải nói ông ấy là chí tình chí nghĩa rồi. Dùsao bây giờ tôi chẳng có phần ở Húc Thăng nữa rồi, ông ấy bất nhân trước, saolại trách tôi bất nghĩa.”

Thượng Tu Văn giận đến nỗi chỉ biết cười: “Anh Ba, mặtanh thông minh sáng sủa như vậy, chẳng lẽ nào chỉ là bã đậu thôi sao?Anh có bao giờ suy nghĩ cho đàng hoàng rằng từ khi có người nói cho chị ba biếtchuyện bẽ mặt của anh với Lý Tư Bích, anh cơ bản là đã rơi vào bàn tay toantính của người khác rồi không. Nếu không chị ba sao có thể biết được anh tiêutốn bao nhiêu tiền, mua nhà ở đâu, đặt xe của hãng nào cho cô gái ấy ?”

“Không phải là cô ta cho người theo dõi tôi sao? Cô tathừa sức làm việc đó.”

“Tôi đã hỏi chị Ba, những chuyện anh làm đã vượt quákhá năng chịu đựng của chị ấy từ lâu rồi, chị ấy đúng là định tìm thám tử tư đểthu thập chứng cứ, nhưng còn chưa kịp ra tay thì bắt đầu nhận được cuộc gọi bíẩn, lần nào cũng thông báo một cách tỉ mỉ hành tung, động thái của anh.”

Ngô Uý ngạc nhiên không ít, híp mắt nghĩ ngợi.

“Đến tài liệu tố cáo gửi cho cục kiểm định chất lượnglần này thì càng tường tận rồi, ngay cả chứng từ qua lại giữa anh và cái xưởngthép nhỏ ấy cũng bị photo gửi đirồi. Chuyện này, ai ra mặt gánh trách nhiệm đều phải thay anh bóc lịch mấy nămtrong tù, anh nghĩ anh có thể thuyết phục ai ở tù thay anh?”

“Đâu đến mức nghiêm trọng như cậu nói.” Giọng Ngô Úykhông còn hùng hổ như vừa nãy nữa.

“Húc Thăng không phải họ Ngô, không phải là công tycủa một mình cậu, anh Ba ạ. Ủy ban Kinh tế thành phố J nắm giữ 19% cố phần,ngoài ra còn vài cổ đông nhỏ khác, bao gồm cả cha vợ của anh, số lượng cổ phầntrong tay mỗi người họ tuy ít nhưng đều có quan hệdây mơ rễ má đến tất cả các phương diện. Chuyện anh làm đã tổn hại không chỉ làlợi ích của doanh nghiệp mà còn động chạm đến lợi ích của các cổ đông. Cậu vàtôi có thể chấp nhận tổn hại mà anh gây ra nhưng người ta có lý do gì phải âmthầm nuốt cục nợ đó, nhất là còn liên quan đến vốn nhà nước. Lần này nếukhông phải cậu từ chức, dằn lòng chuyển nhượng một phần cổ phần cho Viễn Vọng,thu hút đầu tư mới mang tính chiến lược, củng cố lòng tin của mọi người, anhnghĩ anh có thể đàng hoàng ngồi đây uống rượu sao?”

Ngô Úy cứng họng.

“Phiền anh động não một chút, hội đồng quản trị cúaHúc Thăng vừa họp đã lập tức có người tìm đến anh, ra giá mua lại cổ phần trongtay anh, quan hệ trung gian này, anh có cần tôi phải tiếp tục nói cho anh biếtkhông?”

Ngô Úy ôm đầu suy nghĩ rất lâu, nghiến răng nói: “Cậulà nói Hạ Tĩnh Nghi con đàn bà đó đang chơi tôi đúng không? Nhưngtôi với cô ta không thù không oán, cứ cho là ông già trước đây từng tìm cô ta,cũng là vì cậu, cô ta bị cậu bỏ rơi, muốn hận thì phải hận cậu chứ.”

Thượng Tu Văn sa sầm mặt: “Anh càng ngày càng trẻ conđấy, anh Ba ạ. Tranh giành lợi ích, anh nghĩ giống như phim kiếm hiệp, nhấtđịnh phải diễn lên núi tầm sư học đạo sau đó xuống núi báo thù sao? Anh đến bâygiờ vẫn chưa hiểu à? Cô ta đại điện cho Tỷ Tân, từ việc mua nguyên liệu thépcho đến mưu đồ sáp nhập xưởng luyện thép, có thể nói Húc Thăng luôn là mục tiêucủa cô ta. Nhưng trước đây cổ phần của tôi ủy quyền dưới tên cậu, Húc Thăng cóthể nói là tập trung quyền cổ phiếu cao độ, muốn mua không phải là chuyện dễdàng, thứ cô ta cần làm là tìm cơ hội lật đổ Húc Thăng, hạ giá bán lại. Bây giờViễn Vọng can dự vào, quyền cổ phiếu phân tán rồi. Nhờ sự hợp tác hiếm có củaanh, tự đưa đuôi cho cô ta nắm, khiến việc tiêu thụ cúa Húc Thăng bị đình trệ,sau đó còn muốn hai tay dâng 10% cổ phần cho cô ta.”

“Vậy... tiếp theo cô ta sẽ làm gì?”

“Cô ta lấy được cổ phần từ tay anh, bước tiếp theochắc chắn sẽ là trắng trợn loan tin, ngay cả nhà họ Ngô cũng không còn lòng tinvới Húc Thăng rồi, đang muốn bán đổ bán tháo cổ phiếu kiếm chút tiền sau đóthuyết phục vài cổ đông nhỏ mua cổ phần của họ. Nếu thuận lợi, thì Tỷ Tần cuốicùng sẽ nắm giữ 25% cổ phần của Húc Thăng, thay ViễnVọng trở thành cổ đông lớn nhất của Húc Thăng, tiếp theo sẽ thuyết phục ủy banKinh tế thành phố J chuyển nhượng cổ phần của họ không phải là việc không cókhả năng.”

Ngô Úy đờ người ra, hồi lâu sau mới ấp úng nói: “Vậytôi phải làm gì bây giờ?”

“Anh phải tự đi tìm cậu, xem cậu xử trí thế nào vớianh”

Ngô Úy nghĩ trước nghĩ sau: “Vợ tôi chắc chẳng dễ dàngtha cho tôi.”

“Chị Ba nói anh trước nay gì cũng không dám làm, nhưngchưa chắc gì cũng không dám nhận. Không thể không nói, chị ấy rất hiểu anh đấychứ. Chuyện này ai cũng không thể giúp được anh, anh phải tự cứu mình thôi.”Thượng Tu Văn đẩy cốc rượu whisky chưa uống giọt nào sang một bên, “Tôi còn cóviệc, đi trước đây.”

Thượng Tu Văn như cất được gánh nặng trong lòng, đừngnói Tỷ Tân nhìn chòng chọc vào Húc Thăng như hổ đói, chắc chắn không chỉ nhòmngó 10% cổ phần của Ngô Úy, hơn nữa anh tuyệt đối không muốn trong lúc quan hệvợ chồng đang căng thẳng như thế này, lại phải cùng Hạ Tĩnh Nghi có mặt tronghội đồng quản trị như lời Cam Lộ dự đoán.

Ra khỏi khách sạn anh lập tức gọi điện cho Ngô XươngTrí, kể lại vắn tắt tình hình anh vừa gặp Ngô Úy, Ngô Xương Trí rõ ràng đã códự liệu trước, chỉ thở dài: “Cha con với nhau mà thành ra thế này, thật buồnlắm thay.”

“Anh ấy chịu quay đầu, dù sao cũng là một việc tốt.”

“Tu Văn, bây giờ khó xử cho cháu rồi, vốn dĩ là ngườimuốn rút lui, lại phải lún sâu vào bãi chiến trường phức tạp này.”

“Hà tất phải nói như vậy, cậu à, Húc Thăng không phảilà bãi chiến trường, nếu không phải thấy tiềm năng của nó,Tỷ Tần làm saocó thể tốn công tốn sức như thế chứ.”

“Nói chung là cậu đã quá lơ đễnh, không nghe lời cháukhuyến cáo ra tay mua xưởng luyện thép trước, bây giờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứngđằng sau, mình cũng thành mục tiêu của người khác, tiến thoái lưỡng nan. Cậuchỉ có thể khống chế Ngô Úy, sau đó dỗ dành mấy cổ đông nhỏ, ngăn không cho TỷTân chen chân vào."

Thượng Tu Văn hiểu tâm tình của ông, đành an ủi ôngmấy câu, suy cho cùng tình thế vẫn chưa chuyển biến xấu, trước mắt sau khi đãhóa giải nguy cơ, tiếp đến là điều chỉnh tiêu thụ, vẫn còn hy vọng cứu vãn cụcdiện.

Nói chuyện điện thoại xong, Thượng Tu Văn không muốnCam Lộ đợi lâu, lập tức lái xe về nhà, thế nhưng điều khiến anh kinh ngạc làcăn nhà trống vắng không một bóng người.

Anh vội vàng gọi điện cho Cam Lộ, đợi một hồi, Cam Lộmới nghe máy.

“Lộ Lộ, em đang ở đâu?”

“Em,.. đang ở đâu?” Cam Lộlặp lại như cái máy, “Ở nhà mà.”

Thượng Tu Văn sửng sốt, anh chưa từng nghe thấy Cam Lộnói năng hàm hồ như vậy: “Lộ Lộ, em sao thế?”

“Không sao.” Cam Lộcố gắng tập trung tinh thần, nhưng hoàicông, chỉ cảm thấy trước mặt tất cả đều nhảy múa, Nhiếp Khiêm ngồi đối diệncũng hình như chao qua chao lại.

“Rốt cuộc là em ở đâu, Lộ Lộ, nói cho anh biết anh đếnđón em ngay.”

Cam Lộ cười khùng khục: “Nhiếp Khiêm, Tu Văn hỏi chúngta đang ở đâu kìa ?”

Nhiếp Khiêm dở khóc dở cười lắc đầu, đành cầm lấy điệnthoại trong tay cô: “Chào anh Thượng, Lộ Lộđang ở nhà cha cô ấy, cô ấy có uống một chút rượu, hình như...say rồi.”

Thượng Tu Văn lo lắng: “Cô ấydị ứng với chất cồn, sao lại uống rượu?”

Nhiếp Khiêm hình như đang lựa lời, dừngmột lát, chỉ cười nhẹ. “Đừng lo, cô ấy không uống bao nhiêu đâu, trước mắt vẫnchưa thấy dị ứng gì.”

“Xin đừng cho cô ấy uống nữa, tôi lập tức đến đón côấy ngay.” Thượng Tu Văn cúp điệnthoại.

Lúc mới quen nhau, Thượng Tu Văn đúng là không cho CamLộ dị ứng với chất cồn là thật, đó chỉ là cáicớ mà những cô gái không thích uống rượu thường lấy ra để từ chối thôi. Thếnhưng sau khi thân mật hơn, anh phát hiện Cam Lộ quả thật không đụng đến mộtgiọt rượu nào trong mọi trường hợp, dù trước mặt là rượu trái cây nồng độ cựcthấp hương thơm ngào ngạt hay là ly cocktail đầy màu sắc mà những cô gái bìnhthường khó lòng từ chối.

Nhưng bây giờ Cam Lộ không chỉ uốngrượu đến chếnh choáng, mà còn uống cùng Nhiếp Khiêm.

Anh là người nhạy bén, lúc không hẹn mà gặp NhiếpKhiêm ở cổng trường trung học thuộc ĐạihọcSư phạm, quan sát thấy Cam Lộ giới thiệu người bạn học cũ này, thái độ củahai người có gì đó không được tự nhiên. Sau đó anh gặp Nhiếp Khiêm thêm mấy lầnnữa ở những nơi khác nhau thì càng chắc chắn về điều này.

Nhưng anh nhiều nhất cũng chỉ nghĩmột cách thú vị rằng người này chắc hẳn là “chuyện cũ” mà Tiền Giai Tây từngkhuyên Cam Lộ quên đi, nhưng không hề để bụng chuyện này. Theo anh thấy, Cam Lộdĩ nhiên có quyền có quá khứ, sự ăn ý giữa hai người đã bao gồm cả việc khôngcần chuyện lớn chuyện bé gì cũng phải nói cho nhau nghe.

Thế nhưng sau cái hôm gặp Nhiếp Khiên ở bệnh viện,Thượng Tu Văn không thể xem như không có gì được nữa.

Vào thời điểm quan hệ giữa anh và Cam Lộ đang đứngtrước bờ vực thẳm, anh lại không ở bêncạnh vợ. Lúc Cam Lộ gặp khó khăn, lại lập tức chọn Nhiếp Khiêm để nhờgiúp đỡ có thểthấysự tin tưởng của cô đối với anh ta. Bây giờ Cam Lộ không chỉ cứng đờ người ra nhưmột sự kháng cự khi anh ôm cô ở bãi đậu xe mà còn không muốn về nhà, lại đi

uống rượu cùng với Nhiếp Khiêm.

Thượng Tu Văn tìm chỗ đậu xe xong, đi như chạy lên lầunhấn chuông cửa, người mở cửa cho anh là Nhiếp Khiêm. Anh bước vào, thì thấyCam Lộ đang ngả người trên một góc sô pha, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh,biểu lộ một chút kinh ngạc, một chút khó xử, dường như đột nhiên xuất hiệntrong tầm mắt cô là một vị khách vãng lai xa lạ, Thượng Tu Văn bị ánh mắt đólàm cho đau đớn.

Nhiếp Khiêm cầm áo vest ngoài của mình lên: “Lộ Lộ,anh đi trước đây, hôm khác anh sẽ đến bệnh viện thăm chú, có chuyện gì cứ gọicho anh, tạm biệt.” Anh lịch sự gật đầu chàoThượng Tu Văn, đĩnh đạc ra về.

Thượng Tu Văn ngồi xuống bên cạnh Cam Lộ, nhìn chairượu trắng và chiếc cốc thủy tinh còn một ít rượu, rồi lại nhìn Cam Lộ, gươngmặt xanh xao do mất máu của cô ửng đỏ, thần thái lờ đờ; ánh mắtmơ hồ như khói phủ, đờ đẫn vô hồn nhìn phía trước mặt.

“Có khó chịu không Lộ Lộ?”

Cam Lộ không đến nỗi uống say đến mất hết lý trí, chỉphản ứng chậm chạp hơn một chút mà thôi, cô “ồ” lên một tiếng trước, hồi saulắc đầu: “Xin lỗi, em uống hơi nhiều một chút.”

“Chúng ta về nhà thôi.”

“Về nhà?” Cô lặplại, “Ồ, được.” Cô vịn tay vào sô pha định đứng dậy, Thượng Tu Văn đỡ cô, giúpcô lấy giỏ xách, hai người đang định đi ra ngoài thì bỗng dưng Cam Lộ đứngkhựng lại, quay người cầm lấy chai rượu, lắc qua lắc lại suýt chút nữa bị chairượu đập vào người, Thượng Tu Văn tay mắt lanh lẹ, giữ chai rượu lại.

“Nếu muốn uống rượu thì ở nhà cũng có, không cần phảiuống loại rượu mạnh thế này. Vả lại sức khỏe em đang không tốt lắm, có thíchhợp để uống rượu không?”

Cam Lộ thì thào: “Em... chỉ định vứt nó đi,” Dừngmột lát, cô nói như thể muốn giải thích, “Để ởnhà... không tốt, cha về lại uống nữa.”

Thượng Tu Văn không nói gì, đón lấy chai rượu, dìu côra ngoài, xuống dưới lầu anh mở cửa xe, ra hiệu cho cô ngồi lên xe, sau đó đira xa khoảng chục mét, vứt chai rượu vào thùng rác, nhưng quay đầu lại nhìn,thấy Cam Lộ vẫn đứng ở chỗ cũ, ngẩng cổ thẩn thờ nhìn gì đó.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Cô lênxe, Thượng Tu Văn giúp cô đóng cửa xe lại từ góc độ của cô lúc nãy nhìn lên,chỉ thấy một cây ngô đồng Pháp to xù xì, nghiêng về phía lầu nhà cha cô, dướiánh đèn vàng vọt, nhánh cây vươn ra, để lại những bóng sáng loang lổ trên mặtđất, chẳng có gì là kỳ lạ cả.

Thượng Tu Văn phát hiện, Cam Lộ uống rượu tuy là việcrất đột ngột, tửu lượng cũng chẳng tới đâu, nhưng tửu phẩm thì hoàn toàn khôngvấn đề gì.

Cam Lộ lên xe, có lẽ do rượu nên cảm thấy rất nóngbức, cô hạ cửa kính xe xuống, làn gió còn hơi lạnh xộc vào xe. Thượng Tu Văn liếcnhìn cô một cái, ấn vào nút điều chỉnh kính xe, nâng kính xe lên chỉ chừa mộtkhe nhỏ: “Cẩn thận kéo bị cảm đấy, hơn nữa uống rượu rồi ra gió sẽ bị đau đầu.”

Cam Lộ cũng không phản đối, cuộn người trên ghế ngồi,suốt dọc đường không nói tiếng nào, không có cái kiểu lè nhè; nổi loạn thưởngthấy ở người say. Trong xe vô cùng yên tĩnh, đài truyền hình phát một tiết mụcâm nhạc nửa đêm, giọng DJ nam trầm ấm, giới thiệu ngắn gọn âm nhạc Bắc Âu, sauđó bắt đầu phát nhạc, trong xe chỉ có tiếng nhạc dìu dặt, du dương.

Về đến nhà, Cam Lộ đi thẳng vào phòng ngủ, chẳng baolâu sau, Thượng Tu Văn nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, nghĩ chắchẳn cô đang tắm.

Một lúc sau, ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ tắt ngóm,Thượng Tu Văn biết cô đã lên giường ngủ. Anh đi vào nhà bếp, lấymột điếu từ baothuốc lá để trên đầu tủ lạnh ra, vẫn đốt thuốc bằng bếp ga, sau đó bước ra bancông.

Cam Lộ có lẽ không muốn nói chuyện với anh, càng khôngmuốn đối diện với anh nên mới đi uống rượu. Anh đành rút ra kết luận như vậy.

Một người con gái chưa từng uống giọt rượu nào, cuốicùng cũng đi mượn rượu để trốn chạy, cô từng thân mật với anh như thế, bây giờlại né tránh anh đến mức này. Anh chua chát nghĩ, không biết tình trạng căngthẳng giữa hai người sẽ kéo dài đến bao giờ, phải phá vỡ nó thế nào đây.

Đừng nói đến dạo gần đây anh bận rộn thế nào, khôngthể ở bên cạnh từ từ thuyết phục cô, quan trọng hơn là, cô dường như bỗng nhiênhoàn toàn miễn dịch với sự quan tâm của anh, lời thổ lộ của anh, đã cố tình cựtuyệt anh - lịch sự, nhưng kiên quyết, không có chỗ cho sự thương lượng.

Hút xong điếu thuốc, anh vào nhà, nhẹ nhàng mở cửaphòng ngủ, mượn chút ánh sáng hắt vào từ phòng khách, chỉ thấy Cam Lộ cuộn mìnhtrong chăn, nằm không nhúc nhích, dường như đã ngủ rồi, vẫn nằm về phía bênphải giường.

Vị trí nằm quen thuộc của anh trước đây, bây giờ trốngtrải. Thời gian này ngủ một mình, anh nhận ra đã từ lâu, cho dù là ở đâu, chỉcần lên giường anh đều tự giác nằm về phía bên trái.

Họ đều đã quen với việc chia sẻ giường nằm cho ngườikia,bây giờ lại phải ngủ một mình lẻ loi. Hai người gần nhau như vậy, lại luôncó một hố ngăn cách vô hình, không thể bước qua.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, phòng ngủ lại chìm vàobóng tối.

Cam Lộ mở mắt ra,nghe tiếng cửa đóng sầm lại bên ngoài, biết Thượng Tu Văn đã rời khỏi. Cô khôngbiết mình có phải là thấy nhẹ nhõm rồi không.

Đối với một Thượng Tu Văn luôn hiểu suy nghĩ của cônhư lòng bàn tay thì dĩ nhiên có thể phán đoán ra một cách dễ dàng sự né tránhcủa cô. Anh không phải là người nói bừa làm càn, chọn cách im lặng ra về nhưvậy, cô không hề thấy ngạc nhiên.

Cuộc hôn nhân này cứ kéo dài như vậy, có cần thiếtphải tiếp tục không?

Hơi men khiến suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp, nghĩđến đây, đầu cô bỗng thấy nhức nhối. Cô đành tự nói với mình, đợi cha phẫuthuật xong, sức khỏe tốt lên rồi lại suy nghĩ chuyện này cũng không muộn.

__________________________________________

[1] Hysteria:triệu chứng bị kích động thái quá, không kiểm soát được bản thân.