Gia Cố Tình Yêu

Chương 18: Nỗi đau cũ vết thương mới



Buổi tối, Cam Lộ khó khăn lắm mới chợp mắt được mộtlúc thì di động reo lên. Căn nhà này không lắp điện thoại, cô đã hứa với ThượngTu Văn, di động lúc nào cũng phải ở chế độ mở để tiện hai người liên lạc.

Cô nhổm người dậy, cầm điện thoại lên, nhìn vào mànhình hiển thị màu xanh nhạt thì thấy số nhà cha cô gọi đến nên vội vàng bắtmáy.

Giọng hoảng loạn của dì Vương vọng đến: “Lộ Lộ, chacon đột nhiên nôn ra máu, làm sao bây giờ?”

Cam Lộ thất kinh: “Dì gọi 120 ngay, gọi xe cấp cứuđến. Sau đó giữ liên lạc với con, nói cho con biết cha được đưa đến bệnh việnnào.”

Sức khỏe của ông Cam, cha Cam Lộ, luôn không được tốtcho lắm, trước đây cô đã từng có kinh nghiệm ứng phó với tình huống thế này,nên vẫn giữ được phần nào bình tĩnh, vội vàng xuống giường, bỗng dưng nhớ ra cảdì Vương và cha cô đều không có điện thoại di động, số của cô lại được cài phímtắt trong điện thoại bàn, với sự bàng hoàng, bấn loạn của dì Vương hiện giờ,lát nữa có nhớ liên lạc với mình không đã là vấn đề lớn, cô lo lắng đến mứctoàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Cô lấy điện thoại gọi đi, điện thoại bên đó đang bậnmáy. Cô với tay lấy áo khoác, trán đập mạnh vào cây cột ở cuối giường, đau đếnthấu trời xanh, lúc đó mới nhận ra, mình không bật đèn phòng. Cô ôm lấy đầu, sờsoạng trong bóng tối, mượn ánh sáng leo lét trên màn hình điện thoại, mò mẫm mởcông tắc đèn, cố gắng bình tĩnh trở lại, rồi đột nhiên nghĩ ra cách đối phó.

Cô tìm tên Nhiếp Khiêm trong sổ danh bạ điện thoại,sau vài tiếng chuông, Nhiếp Khiêm nghe máy: “Lộ Lộ, muộn thế này rồi, có chuyệngì…”

Cô vội vàng nói: “Xin lỗi, Nhiếp Khiêm, cha em bị bệnhrồi, có lẽ đã gọi được xe cấp cứu, em lập tức đến đó ngay, anh ở gần đó, có thểgiúp em qua đó xem sao, xe cấp cứu đưa đến bệnh viện nào, sau đó báo cho embiết.”

“Anh đi ngay.” Nhiếp Khiêm trả lời ngắn gọn, cúp điệnthoại.

Cam Lộ đã phần nào bình tĩnh trở lại, mặc áo khoác,xách giỏ, nhanh chóng ra khỏi khu chung cư, hấp tấp định đón một chiếc taxi,nhưng đã quá 12 giờ đêm, xe cộ phóng như bay trên đường, khó khăn lắm mới đónđược chiếc xe trống, cô vừa yên vị thì điện thoại Nhiếp Khiêm gọi đến: “Xe cấpcứu đã đến rồi, nói là Bệnh viện số ba của thành phố, anh lái xe chạy theo sau,em đừng vội.”

“Được, em đến ngay.”

Lúc Cam Lộ chạy đến khoa cấp cứ của Bệnh viện số bathành phố, ông Cam đang ở trong làm các xét nghiệm, dì Vương ngồi thẫn thờ trênhàng ghế dài ngoài hành lang, ánh đèn hắt xuống trông gương mặt bà càng trắngbệch.

“Dì Vương, chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

“Dì cũng không biết nữa Lộ Lộ, lúc ăn cơm tối ông ấycòn khỏe mạnh là thế, trước khi đi ngủ nói có chút khó chịu, dì vốn dĩ đã địnhgọi cho con, ông ấy lại bảo đừng làm phiền con, ngày mai hẵng nói. Khó khăn lắmmới ngủ thiếp đi, ông ấy đột nhiên ngồi dậy nói buồn nôn, dì còn chưa kịp dìuông ấy sang nhà vệ sinh thì ông ấy đã há miệng, nôn ra toàn máu.”

“Cha dạo này có uống rượu không?”

Dì Vương ngần ngừ, Cam Lộ sốt ruột: “Dì Vương, ngay từđầu con đã nói rất rõ ràng với dì, cha đã từng phẫu thuật dạ dày, bác sĩ dặnkhông được uống rượu nữa mà.”

“Tính khí ông ấy con không phải không biết, dì khôngngăn ông ấy được.”

Nhiếp Khiêm cầm hóa đơn viện phí lại, nhẹ nhàng vỗ vaiCam Lộ: “Em đừng lo lắng quá, xem bác sĩ nói sao đã.”

Cam Lộ trong lòng vô cùng sốt ruột, cố gắng kìm nénlại, nhưng không nhịn được hỏi dì Vương: “Cha uống bao nhiêu?”

“Hôm nay không nhiều lắm, chỉ có hai chung nhỏ rượutrắng.”

Cam Lộ thất kinh: “Cái gì mà hôm nay không nhiều lắm,chẳng lẽ cha ngày nào cũng uống ư? Lần trước con hỏi, dì còn nói với con ông ấykhông uống giọt rượu nào.”

Dì Vương mặt mày trắng bệch, đành nói ngang: “Ông ấykhông cho dì nói. Thật ra ông ấy vẫn uống dì nhiều nhất cũng chỉ có thể kiềmchế ông ấy, không cho ông ấy uống rượu nặng, uống quá nhiều mà thôi.”

Cam Lộ biết sự buông thả của cha với chính bản thânông, vì chuyện này mà tức giận cả với dì Vương thật không công bằng, cô khôngthể nói gì thêm được nữa. Vừa bước xuống taxi cô đã chạy như bay vào đây, bâygiờ mới thấy toàn thân không còn chút sức lực, trước mắt tối sầm lại, vội vànglùi ra sau ngả người ngồi xuống ghế.

Nhiếp Khiêm nhíu mày nhìn cô: “Ông xã em đâu?”

“Anh ấy đi công tác rồi.”

“Chủ tịch mới của Húc Thăng mà, chắc chắn là bận rộnlắm.”

Cam Lộ lấy làm lạ, quy mô của Húc Thăng không phải nhỏnhưng dù sao cũng chỉ là một doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh bên, ngành nghề kinhdoanh cũng không phải là nghề đang hot hiện này, chẳng có danh tiếng gì, ít rabáo chí ở đây cũng chẳng hề đăng bài về buổi họp báo của Húc Thăng. Nhưng côlại nghĩ, Nhiếp Khiêm làm trong ngành nhà đất, dĩ nhiên sẽ lưu ý đến tin kinhtế ở các báo đài, Tín Hòa và Húc Thăng lại có chút quan hệ, anh biết cũng chẳngcó gì là lạ.

Cô không tỏ ra bất cứ thái độ gì chuyển đề tài: “Cámơn anh, Nhiếp Khiêm, làm phiền anh thật ngại quá, anh về trước nghỉ ngơi đi.”

Nhiếp Khiêm ngược lại đến ngồi bên cạnh cô, chăm chúnhìn cô: “Trán em bị sao thế?”

Cô mơ màng đưa tay lên sờ trán lúc đó mới nhận ra, cúva chạm với thành giường lúc nãy không phải là nhẹ, trán hơi sưng lên, sờ vàothấy đau: “Không cẩn thận cụng đầu ấy mà.”

Nhiếp Khiêm quan sát chỗ bị sưng, ánh mắt anh khiến côthấy ngượng ngùng, nhất là ý thức được sự có mặt của dì Vương, đành ngả đầu vềsau: “Không sao đâu, cũng không đau lắm.”

Nhưng Nhiếp Khiêm vẫn dán chặt mắt vào chỗ bị thương:“Có thật là không cẩn thận bị va đầu không?”

Cam Lộ thật không biết phải nói thế nào: “Thế anh cholà gì?”

“Em nên chú ý, không cẩn thận bị va đầu khiến càngngốc thêm thì có mà chết.”

Cam Lộ sững người, nhưng liền gượng cười: “Nói nhưvậy, ai cũng biết em là một con ngốc rồi.”

Nhiếp Khiêm hối hận vì lời vừa nói lúc nãy: “Xin lỗi,em đừng suy đoán lung tung, anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

“Không sao, tự biết mình ngốc còn hơn bị người kháccông nhận là ngốc mà mình không biết.”

Khẩu khí tự mỉa mai đầy chua chát của Cam Lộ khiếnNhiếp Khiêm nhất thời không biết phải nói gì. Một lát sau, anh mới lên tiếng:“Làm gì đến mức mọi người đều công nhận, đa số đều cho rằng vợ chồng em khôngthích ồn ào.”

Dù trong lòng có nặng nề thế nào, nghe xong câu đó CamLộ cũng phải bật cười, cười đến nỗi hai vai rung lên, tưởng như không thể dừng lạiđược. Dì Vương kinh ngạc nhìn cô cười như người điên, sợ hãi nhìn Nhiếp Khiêm,Nhiếp Khiêm chưa bao giờ thấy Cam Lộ như thế này, anh lại vỗ nhẹ vai cô: “LộLộ, trấn tĩnh lại đi.”

Cam Lộ cúi đầu, mặt vùi trong hai lòng bàn tay, cốgắng ngăn tiếng cười mà chính cô còn cho là kỳ quái phát ra khỏi miệng. Dãyhành lang bệnh viện bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.

Một lúc sau, y tá bước ra, bảo họ có thể vào. Mấyngười họ vội vã bước vào trong phòng bệnh. Căn phòng theo dõi diễn tiến bệnhnày có 4 giường bệnh, nhưng chỉ có mình cha Cam Lộ nằm đó, bác sĩ trực nói vớiCam Lộ, kết quả siêu âm cho thấy gan và lá lách đều có bất thường, tối nay cầnphải ở lại bệnh viện để kiểm tra và truyền địch, phải đến ngày mai mới có kếtquả chính xác.

Y tá dặn dò người thân chú ý quan sát dịch truyền, cóphản ứng xấu phải báo cho bác sĩ ngay. Cam Lộ lo lắng cám ơn họ, quay đầu nhìnông Cam sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trên chiếc áo ngủ phần ngực vẫncòn vệt máu đỏ sậm, nhìn thật đáng sợ.

Cam Lộ ngồi xuống, mệt mỏi nói: “Nhiếp Khiêm, phiềnanh thuận đường đưa dì Vương về nhà giùm em, tối nay em sẽ ở đây.”

Dì Vương lo lắng nhìn cô: “Lộ Lộ, sắc mặt không đượctốt, để dì ở đây được rồi.”

Cô lắc đầu: “Dì đừng giành với con nữa, xem ra chaphải nhập viện rồi, dì về nhà thu dọn quần áo và các vật dụng cần thiết, ngàymai mang đến đây, sáng mai con có tiết dạy, nếu không xin nghỉ được, ban ngàychỉ có mình dì ở đây thôi. Về nhà nghỉ ngơi trước đi ạ.”

Nhiếp Khiêm không nói gì, dẫn dì Vương đi ra.

“Lộ Lộ, người cha vô dụng này lại gây phiền phức chocon nữa rồi.” ông Cam cố gắng mở cặp mắt lờ đờ, nói không ra hơi.

“Sao lại phiền phức ạ, cha đâu cần phải nói với congái mình những lời như vậy?” Cam Lộ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, cố gắngtươi tỉnh an ủi ông, “Đừng nói gì nữa, ngủ đi cha à, nếu thấy chỗ nào khôngkhỏe, phải nói với con ngay đấy.”

Ông Cam nhắm mắt lại, hơi thở có phần nặng nhọc, khôngbiết có ngủ được không. Cam Lộ thẫn thờ ngồi nhìn cha, gương mặt ông vàng vọthơi sạm lại, tiều tụy đến mức nhìn già hơn tuổi thật đến cả chục năm, sống mũicô cay cay, cô phải tự kìm nén mình không suy nghĩ lung tung.

Dung dịch thuốc từng giọt từng giọt chầm chậm rơixuống chảy qua ống truyền vào cơ thể cha cô, cảnh tượng đơn điệu ấy hình như cóchút hiệu qua gây buồn ngủ, cô cũng không biết mình vô nghĩ cô lo, đầu óc trốngrỗng thiếp đi trong bao lâu, Nhiếp Khiêm đã quay trở lại, không một tiếng độnglấy áo khoác đắp lên người cô, sau đó kéo ghế ngồi cạnh cô.

“Anh về nhà nghỉ ngơi đi, không cần ở đây với em đâu.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em nên sớm nghĩ đến mới phải, dì Vương sao có thểngăn được cha, haizzz, thói nghiện rượu của cha rõ ràng là chẳng thể cai được,em sơ suất quá.”

“Em lại thế nữa rồi, cha em là người trưởng thành, đãmột lần phẫu thuật, nên biết rõ hậu quả của việc uống rượu mới phải, em khôngcần tự trách mình như vậy đâu.” Nhiếp Khiêm chau mày, “Với lại anh không nói vềcha em, anh là nói em đấy. Bộ dạng vừa nãy của em, thật không bình thường chútnào. Lúc em 17 tuổi, em đưa cha đến bệnh viện phẫu thuật, tình thế còn nguyhiểm hơn lúc này nhiều nhưng không thấy em mất bình tĩnh như vậy.”

Cam Lộ mím chặt môi không nói.

“Nói như vậy, anh đoán không sai rồi, em thật ngốc đếnnỗi hoàn toàn không biết gì về thân thế của chồng mình.” Nhiếp Khiêm lặng lẽnhìn cô.

“Sao anh đoán được? Sao không như người khác nghĩ emkhông thích ồn ào, chẳng lẽ thái độ thường ngày của em không lặng lẽ, là ngườithích khoe mẽ sao?” Mặt Cam Lộ lại tỏ ra thái độ tự giễu mình.

“Sao anh ấy lại giấu em như thế? Cứ cho là không muốnem nhòm ngó đến tài sản của anh ấy, cũng có thể công chứng tài sản trước khikết hôn, thậm chí ký hợp đồng hôn nhân mà. Làm ra vẻ bí mật như vậy, có lý dogì đặc biệt không?”

“Không phải chuyện gì cũng có đầy đủ lý do, thật ra đaphần lý do chỉ là một cái cớ mà thôi.” Cam Lộ buột miệng nói, nhưng lập tức hốihận ngay. Cô nghĩ, lôi bạn trai cũ đến giúp đỡ, tuy chỉ là bất đắc dĩ nhưngcũng có phần quá đáng, lại còn kể tội chồng với bạn trai cũ thì thật chẳng rasao.

Nhiếp Khiêm hoàn toàn không để tâm đến vẻ hối hận củacô: “Anh luôn cho rằng, em là người biết sắp xếp cuộc sống của mình đâu ra đó.”

“Em cũng từng cho là vậy.” Cam Lộ cảm thấy mất hứng,“có người nói, người tính không bằng trời tính, lúc đó em còn cười mỉa mai côta. Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Ngày mai anh còn phải đi làm, về nhà đi, hômnay thế là phiền anh lắm rồi.”

“Sắc mặt em kém lắm, lên giường bên kia nằm chút đi,anh sẽ ngồi chờ dịch truyền hết gọi y tá rút kim ra rồi về.” Anh nhướng màykhông cho Cam Lộ từ chối, “Được rồi, đừng khách sáo nữa. Em còn phải chăm sóccha em, không thể ngã quỵ trước được.”

Cam Lộ cơ bản là không hề buồn ngủ, nhưng đúng là cảmthấy lưng đau nhức, mỏi nhừ, toàn thân chẳng còn chút sức lực. Cô không kháchsáo nữa, cởi giày, nằm trên chiếc giường bệnh bên cạnh. Vừa đặt lưng nằm xuống,cảm giác mệt mỏi xâm chiếm khắp cơ thể cô, khiến cô không muốn nhúc nhích nữa.Nhiếp Khiêm đắp áo khoác lên người cô, cô thậm chí đến lời cảm ơn cũng khôngcòn sức để nói.

Dĩ nhiên, lúc 17 tuổi, cô từng đối mặt với sự việctương tự thế này. Nhưng lúc đó khó khăn lớn nhất mà cô gặp phải chỉ là kết quảkỳ thi tốt nghiệp trung học không được như ý muốn. Dù không có bất kỳ sự hỗ trợnào, một mình cô cũng đủ sức để đối phó.

Bây giờ cô đã có đủ kinh nghiệm, lại không cần phải lolắng vấn đề tiền bạc. Cô cũng biết chỉ cần một cú điện thoại, Thượng Tu Vănchắc chắn sẽ chạy đến ngay, gánh vác giúp cô, để cô được nghỉ ngơi.

Thế nhưng, cô lại chẳng thể nào làm cho mình nhẹ nhõm,mấy hôm nay trái tim cô đã căng như dây đàn, dường như không thể chịu đựng đượcbất kỳ sự trêu ngươi nào nữa.

Ánh mắt khép hờ của Cam Lộ hướng về phía Nhiếp Khiêm,chỉ thấy anh ngồi tựa lưng vào thành ghế, hình như đang lên mạng bằng di động,cứ chốc chốc anh ngẩng đầu lên nhìn ông Cam rồi lại nhìn giá truyền dung dịch.

Cô thấy hơi yên tâm, nhắm mắt lại.

Ban đêm, bệnh viện vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảngnghe thấy tiếng bước chân vọng lại bên ngoài hành lang. Cô không biết mình mơmơ màng màng trong bao lâu, lúc giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy y tá đang giúpông Cam rút kim tiêm ra, thu dọn dụng cụ truyền dịch, đồng thời dặn dò NhiếpKhiêm: “Lấy bông gòn giữ cho ông ấy một chút.”

Cô vội vàng nhổm người dậy bước xuống giường: “Để đấyem.”

Nhiếp Khiêm không có ý tranh giành, nhường vị trí đứngcho cô: “Cũng không cần giữ quá lâu, chút nữa lên giường nằm nghỉ thêm đi, anhvề trước đây.”

“Cám ơn anh, áo khoác của anh này.”

“Cứ giữ lấy đi, ở đây không có chăn, khoác lên người,cẩn thận đừng để bị cảm lạnh đó. Có chuyện gì, cứ gọi cho anh ngay nhé.” NhiếpKhiêm trù trừ một lát, nói thêm một câu: “Dù là có chuyện gì.”

Cam Lộ cảm thấy bây giờ lại nói lời cảm ơn thì thật làgiả tạo, đành gật đầu: “Anh về nghỉ ngơi đi, lái xe cẩn thận.”

Ngày hôm sau, Cam Lộ gọi điện lên trường xin phép, đổitiết sang buổi chiều. Dì Vương sáng sớm đã mang đồ ăn sáng đến bệnh viện, ôngCam cần phải để bụng rỗng để làm xét nghiệm, Cam Lộ sau khi được dì Vươngkhuyên giải, miễn cưỡng ăn chút cháo, quả nhiên lập tức cảm thấy buồn nôn, đànhchạy ngay vào nhà vệ sinh, lúc trở về phòng bệnh, lại nhìn thấy ông Cam và dìVương đồng thời nhìn cô, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

“Lộ Lộ, có phải con có rồi không?” Dì Vương thận trọnghỏi cô.

Cam Lộ nhìn vẻ mặt chờ đợi của cha và dì, nỗi xót xadậy lên trong lòng, sống mũi cay cay, đành miễn cưỡng gật đầu. Ông Cam lập tứcmặt mày rạng rỡ: “Lộ Lộ, sao con không nói sớm, hôm qua lại thức cả đêm ở đây,mau ngồi xuống mau ngồi xuống.”

Cam Lộ đành ngồi xuống: “Còn chưa đến 50 ngày mà,không sao đâu, cha nằm yên là được rồi.”

“Con xem trán con kìa, thâm tím một vệt lớn như vậy,sau này đi đứng phải cẩn thận đấy.” Dì Vương dặn dò cô, cô cười gật đầu.

Ông Cam thở vắn than dài: “Cha bệnh thật không đúnglúc chút nào. Haizzz, lúc nào cũng gây thêm phiền phức cho con. Tu Văn đâu, lúcnày mà còn đi công tác chưa về sao?”

“Anh ấy sắp về rồi.”

Đang nói chuyện thì y tá cầm đến bảng chi phí xétnghiệm, dì Vương nói để dì đi, Cam Lộ vội vàng ngăn dì lại: “Dì đã tuổi nàyrồi, đừng chạy tới chạy lui nữa, để con đi, bây giờ vận động một chút cũngkhông có vấn đề gì, con sẽ cẩn thận mà.”

Thanh toán tiền xong, cô thuê một chiếc xe lăn, cùngdì Vương đưa cha đến chỗ làm các xét nghiệm, buổi sáng trôi qua rất nhanh. Rấtnhiều kết quả xét nghiệm không thể lấy ngay, cô đành ghi lại cố di động, dặn dòdì Vương, có chuyện gì phải lập tức gọi cho cô, bây giờ cô đi làm, hết giờ làmsẽ đến ngay.

Cam Lộ mặc nguyên bộ quần áo nằm trên giường bệnh cảbuổi tối, tự cảm thấy bộ dạng mình lúc này vô cùng tiều tụy và nhếch nhác, côtrở về nhà trước, nhanh chóng tắm gội thay quần áo, rồi đón taxi đến trường,vừa đến cổng trường thì nhận được điện thoại của Thượng Tu Văn.

“Lộ Lộ, ăn cơm chưa?”

Cô “ừ” đại một tiếng, chợt nhớ ra đã quá giờ ăn trưa,liền quay người đi về phía quán ăn Vĩnh Hòa, chuẩn bị ép mình ít nhiều cũngphải ăn một chút.

“Ngày mai anh về, nếu em thấy không ngon miệng, hay lànói chị Hồ làm cơm mang đến cho em, bây giờ phải đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ.”

Cô mệt mỏi đến mức không còn sức lực để nói, chỉ “ừ”một tiếng: “Đợi anh về rồi nói vậy.”

Điện thoại của Thượng Tu Văn đã nhắc nhở cô, cô gọicho chị Hồ, nhờ chị ấy giúp cô hầm một nồi cháo bổ dưỡng thanh đạm, cơm canhcho ba người.

“Tiểu Thượng hôm nay về à? Vậy để tôi đi mua ít tômsú…”

“Không phải đâu chị Hồ, cha em bị bệnh phải nhập viện,đừng nấu hải sản, bây giờ không biết có gì không được ăn hay không, làm mấy mónthường ngày là được rồi.”

“Bệnh gì vậy, có nặng không? Ở bệnh viện nào? Tôi làmxong sẽ mang đến đó nhé.”

“Là bệnh viện số ba, không cần phiền thế đâu chị Hồ ạ.Đúng rồi, chị giúp em mua mấy hộp giữ ấm thức ăn loại lớn, nấu xong thì cho vàođó, khoảng 5 giờ rưỡi em về lấy mang đến bệnh viện.”

Chị Hồ vội vàng đồng ý.

Cam Lộ cố gắng dạy hết tiết học với tâm trạng bất an,nhưng không nhận được cuộc gọi nào từ dì Vương, cô tự an ủi mình, có lẽ bệnhtình của cha không nghiêm trọng như cô tưởng tượng.

Hết giờ làm, cô vội vã về nhà, lấy mấy hộp cơm chị Hồđã chu đáo để sẵn, rồi lại vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, ông Cam đãchính thức nhập viện phòng bệnh không bằng phòng theo dõi đặc biệt hôm qua, bêntrong kê 6 chiếc giường, đều đầy người, mang không khí hỗn tạp đặc trưng củabệnh viện, Cam Lộ vừa bước nào phòng, bất chợt cơn buồn nôn lại đến, đành cốgắng kìm nén.

Dì Vương nói kết quả kiểm tra ở chỗ bác sĩ, họ chỉtrao đổi với người thân trực hệ. Cô dặn dò hai người ăn cơm trước rồi đi tìmbác sĩ hỏi thăm.

Bác sĩ điều trị họ Triệu, là một người đàn ông mập mạpchừng 40 tuổi, lấy bệnh án và kết quả kiểm tra ra, sắc mặt lạnh lùng vừa nhìnvừa nói: “Cô nên chuẩn bị tâm lý, bệnh tình cha cô không hề khả quan.”

Cam Lộ bất chợt thấy chân mình mềm nhũn: “Bác sĩ, chatôi rốt cuộc là bị bệnh gì?”

“Ông ấy uống rượu một thời gian dài, dẫn đến xơ gan,đồng thời cũng bị tràn dịch ổ bụng ở mức độ nhẹ, hiện đang ở giai đoạn mất bùchức năng gan.”

Lần trước ông Cam nhập viện phẫu thuật, Cam Lộ sau khinghe bác sĩ khuyến cáo, đã từng đi tra cứu tư liệu, đối với các triệu chứng củabệnh này cũng có chút khái niệm. Lòng cô bấn loạn, một lát sau mới hỏi: “Vậyông ấy sao lại nôn ra máu? 9 năm trước ông ấy từng nôn ra máu, đã phầu thuậtcắt một phần dạ dày, có phải dạ dày lại có vấn đề rồi không?”

“Xuất huyết đường tiêu hóa thường là do bị tĩnh mạchthực quản gây nên, cũng là một triệu chứng của xơ gan. Cứ nằm viện theo dõithêm mấy ngày nữa, khi cần, có thể phải mổ thắt tĩnh mạch đáy vị.”

“Dạ dày ông ấy còn có thể phẫu thuật ư?”

“Xem tình hình đã.”

Bác sĩ Triệu nói vô cùng ngắn gọn, rõ ràng không địnhgiải thích cặn kẽ cho bệnh nhân và người nhà biết, nói xong thì thu dọn bàn làmviệc, làm bộ dạng sắp hết giờ làm đến nơi, Cam Lộ đầy bụng thắc mắc cũng đànhtranh thủ hỏi: “Bệnh tình của cha tôi có nguy hiểm không ạ?”

“Cái này không nói trước được. Xơ gan không thể điềutrị triệt để, không phát triển thành hôn mê gan hoặc ung thư gan là may mắn lắmrồi.”

Cam Lộ quay về phòng bệnh, nhất thời không muốn bước vào,ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang, mặt thẫn thờ. Nhiếp Khiêm xách một túi hoa quảđi tới, dừng lại trước mặt cô: “Lộ Lộ, em ngồi đây làm gì thế?” Anh nhìn sắcmặt cô, rồi ngồi xuống bên cạnh, “Có phải kết quả kiểm tra không tốt.”

“Xơ gan, còn bị tràn dịch ổ bụng bác sĩ nói không khảquan.”

“Bác sĩ bây giờ toàn là dự báo trước kết quả xấu nhất.Trị khỏi thì là do tay nghề họ giỏi, trị không khỏi thì đổ thừa này nọ. Quy môbệnh viện này nhỏ, có thể chuyển đến bệnh viện lớn hơn mời chuyên gia hội chẩn,em đừng bi quan như vậy.”

Cam Lộ đang định nói gì đó thì sững lại, nhìn thấyThượng Tu Văn và mẹ anh Ngô Lệ Quân đi tới.

Cam Lộ đứng dậy: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Thượng Tu Văn nhìn thấy Nhiếp Khiêm, hơi ngạc nhiênnhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, gật đầu chào anh: “Chào anh, Nhiếp tổng.” Sau đóquay sang Cam Lộ, “Anh gọi điện cho chị Hồ, mới biết cha bị bệnh phải nhậpviện, anh vội về ngay. Mẹ không yên tâm nên cũng đến xem thế nào.”

Cam Lộ nói: “Cám ơn mẹ. Tu Văn, tối qua là Nhiếp Khiêmđưa cha đến bệnh viện.”

Thượng Tu Văn lập tức bày tỏ lòng biết ơn: “Cám ơnNhiếp tổng, phiền anh rồi, chúng ta cùng vào đi.”

Nhiếp Khiêm cũng đứng dậy, mỉm cười: “Tôi là bạn họccũ của Lộ Lộ, bạn bè giúp đỡ một tay ấy mà, Thượng tiên sinh không cần kháchsáo như thế.” Anh đưa túi hoa quả cho Thượng Tu Văn, “Vậy tôi không vào nữa,tạm biệt.”

Cam Lộ vội vàng nói: “Anh đợi một chút.” Cô vội vãchạy vào phòng bệnh cầm chiếc áo khoác của Nhiếp Khiêm ra đưa cho anh, “Cám ơnanh, lẽ ra phải giặt sạch sẽ rồi trả anh nhưng thật sự không có thời gian.”

Nhiếp Khiêm cười cười: “Em giữ gìn sức khỏe, anh điđây.”

Ông Cam nhìn thấy Ngô Lệ Quân bước vào, vô cùng ngạcnhiên, vội vàng nhổm dây định ngồi lên: “Con bé Lộ Lộ không hiểu chuyện sao lạiphiền bà đến đây thế này.”

“Lộ Lộ rất hiểu chuyện, ông nằm xuống đừng động đậy.”Ngô Lệ Quân đứng ở cuối giường, lạnh nhạt nói, đưa mắt đảo quanh phòng bệnh hỗntạp, chợt nhíu mày lại, “Có kết quả kiểm tra chưa?”

Cam Lộ dĩ nhiên không muốn nói trước mặt cha mình: “Córồi, bác sĩ nói không sao, chỉ là một vài chỉ số có vấn đề, xem ra phải nằmviện nghỉ ngơi mấy ngày.”

Ông Cam liền nói: “Nếu không sao thì cha xuất viện vềnhà nghỉ ngơi là được rồi, hà tất phải nằm viện.”

Dì Vương cũng phụ họa theo: “Đúng đó, ở đây không tiệnchút nào.”

Cam Lộ miễn cưỡng cười: “Cái này phải nghe theo bác sĩrồi.”

“Bác sĩ dĩ nhiên là muốn cha nằm viện rồi. Lộ Lộ, conbây giờ phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được, không thích hợp chạy đi chạy lạiở bệnh viện đâu.”

Thượng Tu Văn cười nói: “Cha, cha nghe lời bác sĩ thìtốt hơn, con sẽ chăm sóc Lộ Lộ chu đáo.”

Lúc này có người đàn ông dáng người thấp đậm, hói nửađầu xuất hiện trước cửa phòng bệnh: “Ngô sở trưởng, sao chị đến mà không gọiđiện trước, nếu không phải lúc nãy ra ngoài gặp tài xế của chị, tôi đã khôngbiết chị đến.”

Ngô Lệ Quân gật đầu: “Lưu viện trưởng, chúng ta đếnvăn phòng anh nói chuyện, anh cho gọi bác sĩ điều trị cho bệnh nhân này, tiệnthể đem bệnh án và kết quả xét nghiệm đến luôn.”

Ở văn phòng của viện trưởng Lưu, Ngô Lệ Quân vừa lậtxem xấp báo cáo kết quả xét nghiệm vừa nghe bác sĩ Triệu nói lại ý kiến chẩnđoán. Anh ta nói không khác gì so với những lời nói với Cam Lộ ban nãy chỉ cóđiều thái độ rất kính cẩn, ngữ khí đã mềm mỏng thận trọng hơn rất nhiều: “Xơgan là một quá trình không thể đảo ngược, cần được điều trị theo triệu chứng,làm chậm sự phát triển và giảm thiểu các biến chứng. Thường thì 40% bệnh nhânbị xuất huyết do giãn tĩnh mạch thực quản chỉ nôn ra máu rất ít, có thể tự hết,không nhất thiết phải làm phẫu thuật thắt tĩnh mạch thực quản.”

Ngô Lệ Quân đưa xấp kết quả kiểm tra cho anh ta: “Cámơn cậu, bác sĩ Triệu, vất vả rồi.”

Bác sĩ Triệu đi ra, viện trưởng Lưu lập tức nói ngay:“Ngô sở trưởng, tôi sẽ sắp xếp chuyển viện ngay. Dĩ nhiên không phải tôi khôngmuốn nhận trách nhiệm, bác sĩ Triệu cũng là cốt cán của bệnh viện chúng tôi,nhưng khoa gan của bệnh viện trung tâm dù là thiết bị hay kỹ thuật đều rấtmạnh, giáo sư Khưu Minh Đức là chuyên gia ở lĩnh vực này, đứng đầu trong nước.Chuyển sang đó càng có lợi cho việc điều trị.”

Ngô Lệ Quân hơi gật gù: “Vậy anh sắp xếp đi.”

Viện trưởng Lưu lập tức gọi điện sắp xếp xe và nhânviên y tế đi theo.

“Cám ơn mẹ.” Cam Lộ nói lí nhí.

Ngô Lệ Quân không hề nhìn cô: “Người một nhà, khôngcần phải nói cám ơn. Con bây giờ lo giữ gìn sức khỏe của mình là quan trọngnhất. Bệnh của cha con là bệnh mãn tính, cần phải kiểm tra kỹ lưỡng, tiên lượngbệnh là cả một quá trình, đừng quá sốt ruột.”

Đây là lời quan tâm nhất mà Cam Lộ từng nghe mẹ chồngnói, cô lặng lẽ gật đầu đồng ý.

Lúc Cam Lộ vừa ngồi ở ngoài hành lang đã nghĩ đến việcnhờ Ngô Lệ Quân giúp đờ, bà là phó giám đốc sở y tế tỉnh, sắp xếp chuyển viện,tìm chuyên gia không phải là vấn đề gì to tát. Dĩ nhiên, tuần trước đòi bỏ nhàra đi trước mặt mẹ chồng, bây giờ quay sang cầu cứu bà, quả thật cần phải mặtdày mày dạn, nhưng đây không phải là lúc nghĩ đến lòng tự trọng, cô đành cốgắng sắp xếp từ ngữ, không biết có nên báo cho Thượng Tu Văn trước để anh về nóilại thì có hiệu quả hơn hay không.

Bây giờ không cần cô phải mở miệng, thậm chí Ngô LệQuân cũng chẳng cần phải lên tiếng, viện trưởng Lưu đã tự động có sự sắp xếpthỏa đáng, cho dù tâm trạng của cô trước đó có như thế nào thì bây giờ chỉ cònlại sự thán phục và cảm kích.

Ngô Lệ Quân ra về trước, thủ tục chuyển viện nhanhchóng hoàn tất, một vị phó viện trưởng đích thân ra đón ở cửa bệnh viện trungtâm, lập tức sắp xếp cho ông Cam vào phòng có một giường bệnh và một giường đơndành cho người nhà. Giáo sư Khưu cũng đến, lật xem hồ sơ bệnh án và kết quảkiểm tra ở Bệnh viện số ba, nói với họ, ông cho rằng chẩn đoán của bác sĩ bênđó không có vấn đề gì, còn bước điều trị tiếp theo như thế nào còn phải làm mộtvài xét nhiệm có liên quan nữa mới xác định được phương án điều trị.

Sau khi giáo sư Khưu đi khỏi, ông Cam tỏ ra vô cùngbất an: “Lộ Lộ, có phải bệnh của cha nghiêm trọng lắm không?”

“Cha đừng nghĩ lung tung, ở đây điều kiện tốt hơn,giúp cha phục hồi một cách sớm nhất, còn Lộ Lộ đến đây cũng thuận tiện hơn.Tình trạng cô ấy hiện giờ không tiện chạy đi chạy lại nhiều.”

Thượng Tu Văn mỉm cười an ủi cha vợ, anh luôn có sứcmạnh khiến mọi người bình tâm, tin tưởng, ông Cam yên tâm được phần nào, nhưnglại như nhớ ra điều gì đó: “Phòng bệnh một giường chắc đắt lắm, không cầnphải tốn nhiều tiền như vậy đâu, đổi phòng bệnh bình thường là được rồi. Haicon sắp có con rồi, không được lãng phí.”

“Cha..” Cam Lộ cố gắng kiềm chế cảm xúc, “Chuyện tiềnnong cha đừng lo, Tu Văn… vừa mới đổi công việc, thu nhập rất khá, tụi con gánhvác được mà.”

Ổn định cho cha xong, dì Vương tiễn học ra về, muốnnói gì đó nhưng lại thôi, Cam Lộ chỉ thấy lưng đau nhói, cơ thể mất sức và nặngnề, đứng cũng đứng không vững, nhưng không thể không dừng bước: “Dì Vương à, dìcó gì muốn nói với con sao?”

Dì Vương ấp úng: “Lộ Lộ, tình hình của cha con, connói thật cho dì biết, để dì còn chuẩn bị tâm lý.”

“Con không giấu dì điều gì hết, lời của bác sĩ nói dìcũng nghe hết rồi đó, ngày mai ông ấy còn đến kiểm tra, dì có thể đứng bên cạnhnghe.”

Dì Vương mặt mày ủ rũ: “Chồng trước của dì bị ung thưphổi, dì hầu hạ ông ấy hơn hai năm. Dì không sợ khổ sợ mệt, chỉ có điều thật sưkhông muốn lại chứng kiến…”

Thượng Tu Văn lập tức nắm lấy bàn tay đang run lên củaCam Lộ, ngắt lời dì Vương: “Dì Vương, dì đừng nghĩ nhiều quá. Bệnh của cha làxơ gan, không phải là bệnh không trị được. Hiện nay điều trị cho cha là bác sĩnổi tiếng trong nước, ông ấy đã nói rất rõ, quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi,giữ tâm thái vui vẻ. Sự chăm sóc của dì rất quan trọng đối với cha, nếu dì nghĩtheo chiều hướng xấu, cha sẽ càng không có lòng tin phối hợp điều trị.”

Sức thuyết phục của anh rõ ràng rất có hiệu quả với dìVương, bà gật đầu: “Dì hiểu rồi, hai con ngày mai đều phải đi làm, mau về nhàđi.”

“Lộ Lộ ngày mai phải đi làm, con sáng mai sẽ đến đây,dì cũng nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì, lập tức gọi điện cho tụi con ngay nhé.”

Thượng Tu Văn nắm chặt tay Cam Lộ, vừa đi ra ngoài vừanói: “Đừng để bụng lời dì Vương nói, dì ấy chỉ là sợ hãi nên nói vậy thôi. Embây giờ phải lấy lại cân bằng, điều chỉnh tâm trạng, nếu không…”

“Nếu không sẽ không tốt cho con, em hiểu.” Cam Lộ nóikhông ra hơi.

Thượng Tu Văn im lặng một lát: “Anh quan tâm đến emhơn, Lộ Lộ ạ. Trán em bị sao vậy?”

Cô hờ hững nói: “Không cẩn thận va vào thành giường.”

“Nguy hiểm quá, ngày mai dọn về nhà ở đi, không thể đểxảy ra chuyện này nữa.”

Cam Lộ không trả lời, cô mệt đến nỗi không muốn nóichuyện, chân dường như đã không còn chạm đất, Thượng Tu Văn nhận ra ngày, vòngtay dìu cô đi, cô phó mặc một phần trọng lượng cơ thể mình cho cánh tay anh.

Hai người đến bãi đỗ xe, đang định lên thì điện thoạiCam Lộ reo lên, cô lấy ra nghe, là điện thoại của mẹ cô Lục Huệ Ninh, bà hỏiphủ đầu cô: “Lộ Lộ, mẹ nghe chú Tần con nói Tu Văn đã tiếp quản chức chủ tịchhội đồng quản trị của Húc Thăng, hơn nữa còn là cổ đông lớn nhất. Chuyện này làthế nào? Con có biết rõ tình hình của nó không vậy?”

Gánh nặng, nỗi lo trong lòng cùng với cơ thể mệt mỏilên đến cực điểm quấn riết lấy nhau khiến giọng nói của Cam Lộ rất nặng nề:“Con không rõ, sao con biết được, mẹ đi mà hỏi anh ấy, mẹ có phải là chưa gọicho anh ấy bao giờ đâu.”

Trước đây tuy Cam Lộ không gần gũi với mẹ mình, thithoảng còn nói những lời mang hơi hướng mỉa mai, nhưng trước giờ chưa bao giờnói những lời bất kính, Lục Huệ Ninh sững sờ, cũng tức giận theo: “Con bây giờđược lắm rồi đấy, có thể nói cái giọng đó với mẹ, con thật cho rằng kiếp trướcmẹ mắc nợ con chắc? Mẹ chỉ sợ con ngu ngốc bị người ta lừa thôi, rốt cuộc làcon có biết tốt xấu không hả?”

Nước mắt Cam Lộ ứa ra, vừa khóc vừa nói: “Con khôngbiết tốt xấu đấy, con…” Cô nấc không thành tiếng, hoàn toàn không thể nói đượcnữa. Thượng Tu Văn không ngờ cô bỗng dưng mất kiểm soát như vậy, một tay ôm cô,một tay giằng lấy điện thoại: “Mẹ, cha bị bệnh nhập viện rồi, tâm trạng Lộ Lộhiện giờ không được tốt, con sẽ gọi cho mẹ sau vậy.”

Anh đang định nói tiếp thì thấy Cam Lộ ôm bụng, trượtngười xuống khỏi vòng tay anh, ngồi bệt dưới nền đất, anh thất kinh, ôm lấy cô:“Lộ Lộ, sao thế?”

“Đau… hình như ra máu rồi.” Cô nói đứt đoạn.

Thượng Tu Văn mặt cắt không còn giọt máu, lập tức bếcô chạy vào bệnh viện.

Cam Lộ nhanh chóng được đưa vào khoa phụ sản. ThượngTu Văn vô cùng nóng ruột đợi bên ngoài, một lát sau, bác sĩ bước ra, mặt đầy vẻtiếc nuối: “E rằng không giữ được thai nhi rồi.”

Chỉ có Ngô Lệ Quân vừa mới chạy đến là vẫn giữ được vẻđiềm tĩnh: “Có triệu chứng gì?”

“Đã không còn ở trạng thái dự báo sảy thai mà là đãđến giai đoạn khó tránh khỏi sảy thai, lượng máu ra rất nhiều, cổ tử cung nởrộng, một phần bào thai bị tắc ngay cổ tử cung.”

Thượng Tu Văn chua xót hỏi: “Vợ tôi có nguy hiểm gìkhông?”

“Tạm thời không có nguy hiểm, nhưng phải tiến hành nongvà nạo tử cung, tiêm bắp oxytocin để dừng chảy máu.”

“Tôi có thể vào thăm cô ấy được không?”

“Tu Văn, đây chỉ là phẫu thuật nhỏ làm xong có thể vềnhà ngay. Để bác sĩ nạo tử cung cầm máu xong rồi con hẵng vào. Nếu không tinhthần nó kích động, ra máu càng nhiều hơn.” Ngô Lệ Quân ngăn cản anh, ra hiệucho bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật.

“Ngô sở trưởng, cô ấy quả thật tinh thần không ổnđịnh, có chút mất kiểm soát, vừa rồi lúc kiểm tra đều không hợp tác.” Bác sĩkhó xử nói, “Tôi thấy cần phải tiêm một liều thuốc an thần.”

Ngô Lệ Quân gật đầu: “Được, phẫu thuật xong, nhớ lấytổ chức bào thai đi xét nghiệm bệnh lý và phân tích DNA rồi đưa kết quả chotôi.”

Thượng Tu Văn sau khi ký vào tờ cam kết phẫu thuật nhưmột cái máy, ủ rũ ngồi phịch xuống hàng ghế trước phòng phẫu thuật chờ đợi.

Ngô Lệ Quân xuất thân là bác sĩ, trước khi bước vàocon đường chính trị có kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú, đã quen với bệnh tậtsống chết, nên không hề lo lắng cho cuộc phẫu thuật nhỏ phía trong, bà chỉ lo lắngnhìn thấy gương mặt thất thần của Thượng Tu Văn, nhưng không biết an ủi anh nhưthế nào.

Người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở đây là con trai độcnhất của bà, bà luôn bận rộn với sự nghiệp, vừa nghỉ thai sản xong, đã giao anhcho bảo mẫu trông nom, rất ít khi để tâm đến anh. Mỗi lần ngắm kỹ anh, bà đềungạc nhiên khi anh lớn nhanh như vậy, vừa có chút buồn buồn vừa cảm thấy tựhào.

Nếu bây giờ quay đầu nhìn lại, dù cho qua trải qua baolần thăng trầm, những năm tháng quá khứ cũng chỉ như viện đạn sượt qua da màthôi. Anh đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, chẳng còn là trẻ connữa. Lúc nhỏ anh giống bà, bây giờ tướng mạo vẫn mang hình bóng của bà nhưngkhí chất thần thái lại giống cha anh hơn.

Vừa nghĩ đến người chồng đã khuất, tim bà đập nhanh,hơn nữa còn loạn xạ. Bà ngồi xuống bên cạnh Thượng Tu Văn, để mình bình tĩnhtrở lại. Mấy năm trở lại đây bà đều như thế, Thượng Tu Văn thúc giục mãi bà mớiđi làm xét nghiệm cụ thể, loại trừ bệnh tim mạch, đành đổ cho yếu tố tâm lý.

Bà hiểu rõ nỗi đau của mình, cũng biết nỗi đau của contrai. Sau khi người thân thiết nhất của hai mẹ con mất đi, họ gần như dựa vàonhau để sống, quan tâm lẫn nhau, nhưng lại hầu như chẳng có cách nào đã gầngũi, có thể trút gánh nặng trong lòng mình - ít ra ở phương diện này, họ hoàntoàn thông hiểu sự kiêu ngạo của nhau, thà chọn cách giữ riêng cho mình, mộtmình mình chịu đựng chứ nhất quyết không nói ra.

Bà vẫn là lãnh đạo yêu cầu rất nghiêm khắc với mìnhvới người, nhưng đã không còn tham vọng trong sự nghiệp nữa, chỉ hài lòng vớicông việc hiện tại, tận tâm tận lực hoàn thành trách nhiệm. Nhưng bà biết contrai mình còn phải đi quãng đường rất dài, bà không hy vọng anh tiếp tục chánnản buông thả như thế nữa, lại càng không hy vọng đời sống tình cảm của anh chỉcòn là một khối trống rỗng.

Nhưng, bà trước nay không có khiếu trong việc khuyêngiải, Thượng Tu Văn có cố chấp của anh, có thể điềm nhiên từ chối tất cả mọingười.

Nghe Thượng Tu Văn đột nhiên muốn kết hôn, Ngô Lệ Quânkinh ngạc: “Con không thể kết hôn chớp nhoáng như thế được, hôn nhân là chuyệncả đời, phải thận trọng.”

Thượng Tu Văn lắc đầu buồn cười: “Con và cô ấy đã yêunhau được gần hai năm rồi, sao có thể nói là kết hôn chớp nhoáng được.”

Anh giới thiệu ngắn gọn về bạn gái: 24 tuổi, giáo viênlịch sử một trường trung học, cha mẹ đã sớm ly hôn, ở với cha, cha là kỹ sưtrong xưởng dệt, đã về hưu.

“Cô gái này tuổi còn nhỏ, sao lại muốn kết hôn sớm nhưvậy?

“Cô ấy không hề muốn kết hôn, nhưng con phải cầu hônđể trói chặt cô ấy, nếu không sớm muộn cô ấy cũng không cần con nữa.” Thượng TuVăn nửa đùa nửa thật.

Ngô Lệ Quân trước nay không có khiếu hài hước, cau màynói: “Mẹ thấy con nên đợi nó lớn chút nữa, suy nghĩ chín chắn rồi hẵng cưới,như vậy mới ổn định.”

“Cô ấy rất chín chắn rất lý trí, chẳng can hệ gì đếntuổi tác. Hơn nữa chỉ có với cô ấy, con mới cảm thấy, kết hôn, có con, có mộtgia đình là một việc đáng để nếm trải.”

Thượng Tu Văn đột nhiên nhắc đến con cái, ánh mắt haimẹ con chạm nhau lập tức hướng đi nơi khác.

Ngô Lệ Quân không phải là người dông dài chấp vặt, tuyđầy bụng hoài nghi nhưng không muốn vặn vẹo gì thêm chỉ nói: “Dẫn nó đến gặpmẹ.”

Cam Lộ ngồi trước mặt Ngô Lệ Quân có dáng vẻ thanh tú,điềm đạm. Dưới ánh mắt dò xét mà cấp dưới không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắtcủa bà, cô vẫn tỏ ra vô cùng trấn tĩnh, không có chút nào là sợ sệt, không phảilà loại con gái thích phô trương, tình cảm nông nổi, hời hợt mà bà trước nayrất ghét.

Nhưng đó không phải là trọng điểm. Ngô Lệ Quân nhìnThượng Tu Văn, chỉ thấy anh gắp thức ăn cho cô gái này, ánh mắt dịu dàng, còncô ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của anh liền nhìn sang hướng khác, nụ cườilướt qua trên khóe môi cũng dịu dàng như thế.

Ngô Lệ Quân nghĩ, cô gái này tuy không thể nói là xuấtsắc nhưng có sức ảnh hưởng tích cực đến con trai bà. Thượng Tu Văn rõ ràng rấtthích con bé, muốn cùng cô sống một cuộc sống bình dị. Điều này khiến trái timbà được an ủi phần nào.

Bà vẫn không yên tâm, cho người điều tra về gia cảnhcủa Cam Lộ: Cô tốt nghiệp Đại học Sư phạm, biểu hiện ở trường rất tốt; sau khitốt nghiệp đi dạy học ở trường trung học văn hoá, là giáo viên giỏi nghề vàđược học sinh yêu mến; ông Cam cha cô sức khỏe không được tốt lắm, thú tiêukhiển mỗi ngày chỉ là qua là nhà hàng xóm đánh mạt chược; mẹ cô đã cải giá từlâu, giữa hai người ít khi qua lại; gia đình cô chẳng có ai thân thích ở thànhphố này.

Ngô Lệ Quân đã đoạn tuyệt với suy nghĩ thăng tiến, dĩnhiên cũng không có ý lấy hôn nhân của con trai để đổi chác. Có đồng liêu nghenói bà có con trai còn độc thân, tỏ ý muốn giới thiệu cho anh một cô gái connhà môn đăng hộ đối, bà dứt khoát từ chối. Bà không muốn lại một lần nữa nhúngtay vào hôn nhân của con trai, gợi nhắc những chuyện đã qua. Cái bà quan tâmhơn là đối tượng đó có đem lại phiền phức và xấu hổ cho Thượng Tu Văn không,gia cảnh đơn giản của Cam Lộ khiến bà cảm thấy rất thích hợp.

Với người ít bộc lộ cảm xúc như Ngô Lệ Quân, bà có vẻxa cách với con trai, dĩ nhiên càng giữ khoảng cách với con dâu, không thể nàothân mật được. May mà tính cách Cam Lộ trầm tính, gần như cũng chẳng có ý đồmuốn làm thân với bà, cũng hài lòng với cách chung sống giữ lễ này.

Ngô Lệ Quân là người nghiêm khắc, nhưng không kénchọn, nếu có người nhất định hỏi bà, bà sẽ thẳng thắn thừa nhận bà cơ bản hàilòng về con dâu.

Bà không phải là bà mẹ chồng góa bụa có suy nghĩtruyền thống rằng con trai là tất cả của mình, ghen ghét con dâu, sự đánh giánày hoàn toàn không mang màu sắc thương ghét và yếu tố tình cảm, mà được xây dựngbởi phản ứng của con trai đối với hôn nhân.

Bà có thể nhìn thấy rõ ràng, Thượng Tu Văn càng ngàycàng thoát khỏi trạng thái lúc trước mà bà luôn lo lắng, tinh thần bắt đầu sángsủa, ánh mắt nhìn vợ ngày càng dịu dàng. Hạnh phúc của con trai khiến bà yêntâm.

Thế nhưng, bây giờ Cam Lộ bị sảy thai ngoài ý muốn,dường như gợi nhắc lại hồi ức đau thương của Thượng Tu Văn, bà không thể khônglo lắng, đau lòng.

Cuộc phẫu thuật tiến hành không lâu, bác sĩ bước nói:“Ngô sở trưởng, cuộc phẫu thuật đã thành công, con dâu chị đang ngủ, tốt nhấtkhông nên đánh thức cô ấy dậy. Tôi đã cho y tá chuyển cô ấy vào phòng bệnh đơn,ở đó rất yên tĩnh.”

Ngô Lệ Quân nói: “Cho nằm viện một tối theo dõi xemthế nào, vất vả rồi.”

Thượng Tu Văn lập tức chạy vào phòng theo dõi, chỉthấy Cam Lộ mặt tái xanh nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, đầu ngoẹosang một bên, không biết là đang ngủ hay đang hôn mê. Anh bước tới, giúp cô véntóc, vết thâm trên trán lộ ra, anh lấy ngón tay nhẹ nhàng rờ lên đó, chỉ cảmthấy lạnh ngắt.

Ngô Lệ Quân cũng theo sau, chau mày nhìn anh: “Tu Văn,đừng nghĩ nhiều quá, các con vẫn còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội.”

“E rằng Lộ Lộ không cho con cơ hội nữa rồi.” Thượng TuVăn đau xót.

“Nói bậy, việc xảy thai lần này không phải do lỗi củacon, nó có lý do gì để trách con chứ.”

Anh không trả lời, một lát sau mới nói: “Mẹ, mẹ về nhànghỉ ngơi trước đi, con ở đây với Lộ Lộ.”

Ngô Lệ Quân đi rồi, Thượng Tu Văn ngồi xuống bêngiường, nắm lấy tay Cam Lộ, bàn tay anh rất quen thuộc giờ đây xanh xao, lạnhngắt, lớp sơn móng tay màu hồng đã bong tróc lỗ chỗ, anh đưa tay cô lên áp vàomôi mình, nhẹ nhàng hôn lên đó.

Lòng anh tràn ngập những lời tự trách mình.

Dĩ nhiên, lúc biết mình mang thai, Cam Lộ đáp máy bayđến thành phố W, bàng hoàng biết được sự thật mà bao năm qua anh giấu cô, sauđó trở về với tâm trạng đầy phẫn nộ. Anh tận mắt nhìn thấy cô bị ốm nghén, mỗingày một tiều tụy lại không thể bỏ công việc, chạy đến thành phố J, để cô phảimột mình đối diện với việc cha cô bị bệnh nhập viện, phải chạy tới chạy lui lotoan.

Cơ thể mệt mỏi, tâm trạng suy sụp như thế, anh sao cóthể nói cô bị sảy thai không phải là lỗi của anh.

Quan trọng hơn là, Cam Lộ vừa tỏ ý muốn vì đứa con màhòa giải với anh, bây giờ con không còn, anh không thể tưởng tượng sau này côsẽ đối xử ra sao với anh.

Vừa nghĩ đến con, tim anh thắt lại, cổ họng nghẹn lạiđến mức không thể thở được nữa.