Gia Cố Tình Yêu

Chương 15: Em luôn thành thật hơn anh



Cam Lộ đi chuyến bay cuối cùng trong ngày, bâygiờ đã là đêm khuya, hành khách đi cùng chuyến này không nhiều, ai cũngmệt mỏi, đờ đẫn.

Cô xuống máy bay ra ngoài đón taxi, tài xế hỏicô về đâu, cô lại một lần nữa cảm thấy không có nơi nào để về, đànhbảo ông ta cứ chạy đi, sau đó lấy điện thoại ra mở máy, không để tâmđến tín hiệu không ngừng báo có tin nhắn, gọi cho Tiền Giai Tây.

Tiền Giai Tây kêu toáng lên: “Cậu ở đâu đấy? Cậulàm tớ sốt ruột chết được. Điện thoại thì không mở, hồi chiềuchồng cậu gọi điện cho tớ, hỏi tớ có gặp cậu không.”

“Tối nay tớ muốn tìm một nơi để ở, chỗcậu có tiện không? Nếu không tớ ở khách sạn cũng được.”

“Giữa chúng ta còn phải hỏi điều này sao? Cậuđến ngay đi.”

Cam Lộ thở phảo: “Anh ấy có hỏi nữa thì cậucứ nói không gặp tớ là được rồi.” Cô nói với tài xế taxi địa chỉnhà của Tiền Giai Tây, tiện tay xóa tất cả các tin nhắn chưa đọc rồitắt nguồn.

Tiền Giai Tây sống ở một chung cư cao tầng cáchđài truyền hình không xa, một phòng ngủ một phòng khách, chỗ ở quảthật không lớn lắm, lại thêm cô bình thường lười dọn dẹp, nên trôngrất lộn xộn. Cam Lộ vào nhà, dẹp đống quần áo trên ghế sô pha sangmột bên ngồi xuống, mệt mỏi nói: “Đừng hỏi gì hết, Giai Tây ạ, tớmệt lắm rồi.”

Tiền Giai Tây dù có một bụng nghi vấn cũngđành nén lại, lấy áo ngủ đưa cho cô: “Vậy cậu đi tắm rồi đi ngủ đi,nhìn mặt cậu kìa, thật chẳng còn thần sắc gì nữa.”

“Tớ ngủ ở sô pha là được rồi.” Cam Lộ biếtgiường của Tiền Giai Tây nhỏ, càng biết tối nay mình sẽ trằn trọckhông ngủ yên nên không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn.

“Cậu vào giường ngủ giùm tớ cái, tớ còn việcphải làm, chưa biết lúc nào mới ngủ.”

Phòng khách nhà Tiền Giai Tây kiêm luôn cả phòngăn và phòng làm việc, lúc này ở một góc máy tính đang mở, Cam Lộcũng chẳng cần khách khí với cô, ngồi thêm một lát mới cố vực dậytinh thần đứng lên đi tắm.

Lúc cô bước ra, Tiền Giai Tây đã ngồi trước mànhình máy tính, quay sang nói: “Chồng cậu hình như có linh cảm, vừamới gọi đến, tớ không hề nói gì, nhưng anh ấy thì dặn tớ để cậunghỉ ngơi.”

Cô cười buồn lắc đầu, dĩ nhiên biết năng lựcphán đoán mạnh mẽ của Thượng Tu Văn từ trước đến nay: “Cậu làm việcđi, tớ đi ngủ trước đây.”

Tiền Giai Tây rất thường thức khuya, ngủ muộndậy muộn đã thành thói quen, đến khi đèn ngoài phòng khách tắt hẳnthì đã là nửa đêm rồi.

Bóng tối và cô đơn chẳng giúp được gì cho CamLộ, cô nằm bất động, thân thể mệt mỏi đến mức chuyển mình cũngkhông có sức lực, mắt thì muốn díp lại nhưng đầu óc cô lại chẳngchịu hợp tác, rất nhiều suy nghĩ cứ lần lượt xuất hiện trong đầucô, lởn vởn như những bóng ma lượn lờ không thành hình thành dángnhưng chẳng thể xua tan.

Đến gần sáng, cô mới chìm vào giấc ngủ mộng mị,mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh, tiếng chuông báo thức từ điệnthoại vừa vang lên, cô liền mở mắt ngồi dậy, mặc quần áo xong nhónchân nhẹ nhàng đi đánh răng súc miệng, sau đó mở cửa đi làm.

Hôm nay là ngày học sinh đến báo danh, trườngtrung học trực thuộc đại học sư phạm là trường nội trú nên học sinhcần mang theo hành lý đến ký túc xá, rất nhiều phụ huynh đưa conđến, những gia đình lắm tiền nhiều của thì khỏi phải nói. Rấtnhiều loại xe dàn hàng đậu trước cổng trường, giao thông cứ đến hẹnlại lên mỗi năm hai lần báo danh đều ùn tắc nghiêm trọng, các báctài mất kiên nhẫn nhấn còn liên hồi, làm cho đoạn đường vốn dĩ yên tĩnhmới sáng sớm đã huyên náo chưa từng có.

Cam Lộ xuống xe buýt đi bộ vào trường, chốc chốc cóhọc trò cũ chào cô: “Chào buổi sáng cô Cam” hoặc là “Chúc cô Cam năm mới tốtlành”, cô hồn để tận đẩu đâu, cũng gật đầu theo thói quen đáp lại.

Đang định bước vào cổng trường thì một cánh tayđột nhiên vươn tới, nắm chặt lấy cánh tay cô, bước chân cô vốn nhẹ tênh khôngchút sức lực, hơi khựng lại một chút nhưng chưa kịp quay đầu lại thì trongkhoảnh khắc, một vòng tay rắn chắc ôm choàng lấy cô.

Đó là cái ôm mà cô vô cùng quen thuộc, từ cách xiếtchặt cho đến mùi cơ thể, mặt cô áp vào tay áo vest màu xám đậm trước mặt, thậmchí chất vải cô cũng không xa lạ, cô vừa nuốt tiếng kêu khẽ vào trong thì nghexung quanh vọng đến tiếng xì xào của học sinh, không chỉ một, mà râm ran khôngngớt, bất giác cảm thấy lúng túng, hoang mang mà dùng sức vùng ra.

Nhưng Thượng Tu Văn chỉ hơi thả lỏng ra một chút, sửathành một cánh tay ôm lấy vai cô, cô vùng thoát ra thì bắt gặp ánh mắt đangnhìn mình của phó hiệu trưởng Vạn và trưởng bộ môn đang đứng trước cổng trườngđón học sinh đến báo danh, vẻ mặt hai người không chút tán thành; cô quét mắtnhìn quanh, người xung quanh đang nhìn cô quả không ít, học sinh nam nữ phấnkhích chỉ trỏ, phụ huynh đi theo dĩ nhiên cũng rất lấy làm ngạc nhiên.

Trước giờ cô chưa gây ra điều tiếng gì ở nơi làm việc,dù trấn tĩnh thế nào mặt cô cũng từ từ đỏ lên, lúng túng như gà mắc tóc. May màtrưởng bộ môn đằng hắng một tiếng, giải vây giúp cô: “Cô Cam, bệnh cảm đã đỡchưa.”

Cam Lộ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đang định nóithì Thượng Tu Văn đã mở miệng trước: “Cô ấy vẫn còn mệt nặng, không ăn sáng,lại không muốn xin nghỉ phép, nói hôm nay công việc ở trường rất nhiều, tôithật không yên tâm, nên đến đây xem sao.”

Giọng nói của Thượng Tu Văn thành khẩn mà thận trọng,cùng với cử chỉ ân cần của anh lúc nãy, phó hiệu trưởng Vạn nhìn gương mặt tiềutụy, nhợt nhạt của Cam Lộ, bèn cười khoan dung: “Vợ chồng trẻ yêu thương nhaumà, cậu dẫn cô Lộ đi ăn chút gì đi, hôm nay căn tin trường chưa mở cửa.”

Cam Lộ không muốn đứng trước cổng trường tiếp tục làmtrò cười, đành đi theo Thượng Tu Văn đến quán đậu nành Vĩnh Hòa ngay ngã tưtrước mặt.

Họ đi ngược với dòng người đang ùn ùn kéo vào trường,bước đi không nhanh lắm, Thượng Tu Văn nhìn cô: “Sắc mặt em không được tốt lắm,hay là xin nghỉ phép về nhà nghỉ ngơi đi.”

Cam Lộ lắc đầu đến khúc rẽ bỗng khựng lại: “Ở buổi họpbáo em hỏi anh trước, sau đó lại ra tay tát anh, làm bẽ mặt anh; hôm nay anhchạy đến trường diễn tuồng tình cảm, coi như phục thù rồi. Có thể về đượcchưa?”

Thượng Tu Văn sa sầm mặt: “Em cho rằng anh đến đây đểđem em ra làm trò cười cho thiên hạ sao? Em lại không chút nghĩ đến từ hôm quađến hôm nay anh lo lắng đến mức độ nào. Anh chạyđến sân bay, vừa kịp chuyến bay, gọi em không được, đành về trước rồi tìm emsau. Hôm nay đến trường nếu không gặp được em, anh đã chuẩn bị tối nay đếntrước cửa nhà Tiền Giai Tây đợi rồi.”

“Đừng khoa trương sự lo lắng của anh như vậy, khôngphải anh đã sớm đoán được em đang ở chỗ Tiền Giai Tây sao? Với mức độ lý trícủa anh, anh chắc nghĩ buổi sáng chạy đến dỗ dành em một chút là được rồi chứgì. Huống hồ” Cam Lộ cười buồn, “Em hình như trước nay luôn tỏ ra rất dễ dỗdành, chỉ cần một cái ôm một cái hôn là em sẽ tự động giải thích thay anh tấtcả, thậm chí không cần anh phải phí sức tốn lời đúng không?”

“Không, anh đã chuẩn bị để giải thích tường tận vớiem, cầu mong em tha thứ.”

“Em có thể tha thứ gì cho anh chứ? Anh chẳng lừa em,quá lắm cũng chỉ là không kể hết toàn bộ sự thật mà thôi. Thật ra không cần anhphải đến đây thế này, em cũng sẽ không đình công, càng không chơi trò mất tích,dù rằng hôm qua em thật sự muốn mình cứ thế biến mất như vậy cũng tốt, khôngcần phải đối diện với những việc em không muốn đối diện.” Cam Lộ chán nản nói,hai người im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, Thượng Tu Văn nắm lấy tay Cam Lộ: “Emkhông thể để bụng đói đi làm, vào ăn gì đó rồi nói.”

Ở đây vẫn không ngớt học sinh đi qua, Cam Lộ đành theoThượng Tu Văn vào Vĩnh Hòa. Anh chọn chỗ ngồi gần cửa sổ bảo cô ngồi xuống rồiđi chọn bữa sáng, vừa quay về chỗ ngồi thì Cam Lộ bỗng đứng phắt dậy, từ hômqua cô chưa ăn gì, nhưng không hề có cảm giác đói, chỉ định vào đây rồi tìmcách đuổi khéo Thượng Tu về, nhưng mùi quẩy trên bàn bên cạnh bay tới, cô chợtcó cảm giác buồn nôn, bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh chật chội trong quán,nôn mật xanh mật vàng, đầu óc váng vất, mắt hoa đi, khó khăn lắm mới dừng nôn,cúi xuống hớp nước súc miệng.

Trong hàng loạt suy nghĩ rối rắm trong đầu, vấn đề màcô luôn trốn tránh cuối cùng cũng bày ra trước mắt. Cô nghĩ, cảm giác buồn nônnày xảy ra không phải nhất thời vì mùi vị của món ăn nào đó, nhớ đến tờ giấyxét nghiệm có thai trong giỏ xách, lại nghĩ đến người đàn ông đang ngồi ngoàikia, cô cắn chặt răng lại.

Một nhân viên phục vụ mở cửa bước vào: “Tiểu thư, côkhông sao chứ, chồng cô bảo tôi vào xem sao.”

Cô lắc đầu không chút sức lực: “Không sao, cám ơn.”

Cam Lộ cẩn thận chỉnh lại tóc tai, trang phục, cố gắngchịu đựng bước ra ngoài, Thượng Tu Văn đang đợi ở bên ngoài nhà vệ sinh, mặtđầy vẻ lo lắng: “Sao thế Lộ Lộ, không khỏe ư?”

“Không sao.”

Anh dìu cô về chỗ ngồi, nhân viên phục vụ bê một báthoành thánh rau thịt lên, đây là món cô rất thích ăn, nhưng lúc này vừa nhìnthấy, cô lại chẳng muốn ăn chút nào. Cô miễn cưỡng kìm nén, cầm thìa múc mộtít, từng miếng từng miếng nhỏ vào miệng, ép mình phải ăn.

“Khó chịu lắm à Lộ Lộ?”

“Ừm.”

“Hay là em xin nghỉ phép một hôm về nghỉ ngơi chokhỏe.”

Cam Lộ ngẩng đầu lên, cười thê thiết: “Về đâu ?”

“Đừng vì ngày hôm qua mà phủ định hết tất cả những gìthuộc về chúng ta.” Thượng Tu Văn đưa tay nắm lấy tay cô : “Cho anh cơ hộigiải thích nhé Lộ Lộ, đừng vội phán đoán.”

“Tất cả phán đoán của em bây giờ dường như chỉ là tròcười, có gì phải vội vàng chứ.” Cam Lộ hờ hững nói, rụt tay về, cố gắng khắcchế cảm giác buồn nôn, cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh, ăn được vàimiếng cuối cùng không cố gắng được nữa, cô đặt muỗng xuống, xáchgiỏ đứng lên, Thượng Tu Văn ấn cô ngồi xuống.

“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Cam Lộ nhìn xung quanh, lắc đầu : “Tối vềnhà rồi nói, em phải đi làm rồi.” Cô nhìn Thượng Tu Văn do dự mộtlát, nụ cười thoáng qua trên nét mặt trông càng thảm hại, “Dĩ nhiênem biết anh mới nhậm chức, chắc chắn là rất bận rộn. Nếu không cóthời gian, em có thể hiểu mà, nói hay không thực ra cũng không có gìquan trọng.”

Anh bị chặn họng đến nỗi không còn gì để nói,đành chịu thua : “Hết giờ làm anh đến đón em.”

Anh tiễn Cam Lộ đến cổng trường, nhìn cô hai taygiữ chặt chiếc áo khoác ngắn màu xám, cúi đầu vội vã bước vàocổng trường, hòa vào dòng học sinh đông đúc mới quay đi. Anh đến từrất sớm, đỗ xe bên đường rồi ngồi trong xe đợi cô, lúc này xe anh nằmlọt thỏm trong hàng xe rồng rắn trước cổng trường, tạm thời khôngthể lấy ra được, nhưng anh cũng không hề sốt ruột.

Chiều hôm đó, Thượng Tu Văn đang dõi mắt theochiếc Mercedes chở Cam Lộ đang lao nhanh đi, định gọi tài xế đến thìNgô Xương Trí đuổi theo phía sau gọi anh lại : “Tu Văn, chúng taphải đến cục quản lý tài sản quốc hữu ngay bây giờ.”

Lịch trình của anh đúng là sau buổi họp báosẽ cùng với Vương Phong, Ngô Xương Trí đến gặp lãnh đạo của Ủy banKinh tế và Cục Quản lý tài sản quốc hữu của tỉnh, thương thảo vềviệc sáp nhập xưởng luyện thép, sau đó mới ra sân bay, đang lúc nóichuyện, chiếc Mercedes đã mất hút khỏi tầm mắt của anh.

Ký giả vây xung quanh mặt đầy vẻ hiếu kỳ nhìnanh, anh biết rõ cái tát của Cam Lộ lúc này khiến nhiều người đoángià đoán non, nhưng không chút bận tâm, lấy điện thoại gọi cho vợ, diđộng của cô đã tắt nguồn. Anh suy nghĩ một lát rồi gọi cho Hạ TĩnhNghi.

Hạ Tĩnh Nghi không chút né tránh thừa nhận cóliên quan đến chuyện này, anh hiểu rất rõ tính cách của cô ta, sau khicô ta hứa sẽ đưa Cam Lộ ra sân bay, anh không nói thêm gì nữa.

Vương Phong cũng bước ra, tổng giám đốc công tyđầu tư Viễn Vọng Lộ Phi bị tai nạn giao thông ở Quý Dương, hiện đangđược điều trị, đa số sự vụ của công ty đều do ông đích thân giảiquyết, lịch trình của ông cũng vô cùng kín kẽ, buổi chiều cũng phảiđi công cẩn ở một địa phương khác, Thượng Tu Văn đành cùng họ lên xeđi đến Cục Quản lý tài sản quốc hữu tỉnh.

Khó khăn lắm mới đàm phán xong, tài xế lái xechở anh ra sân bay, anh tìm lịch trình bay, chuyến bay giữa hai thànhphố một ngày có đến mấy chuyến, gọi điện cho Cam Lộ, máy cô vẫntắt nguồn. Anh không thể nghĩ gì hơn, đành bước vào cửa hải quan, HạTĩnh Nghi đột nhiên xuất hiện từ phía sau, gọi tên anh.

Anh đứng lại, ánh mắt sắc sảo nhìn cô :“Vợ tôi đâu ?”

Hạ Tĩnh Nghi xua tay kèm theo nụ cười: “Xin lỗi,Tu Văn, cô ấy nằng nặc đòi xuống xe, em không thể làm trái ý cô ấy,em đoán cô ấy đã về trước rồi.”

Anh hơi gật gù: “ Cám ơn em đã dụng tâm sắp xếpmàn kịch ngày hôm nay.”

“Đừng khách sáo. Nhưng em ngay từ đầu đã khôngđịnh đối chọi với anh. Lẽ ra có thể tránh được những chuyện này,nếu anh sớm nói cho em biết vai trò thật sự của anh ở Húc Thăng.”

“Tĩnh Nghi, anh trước nay chưa hề có ý định hỏiem về thời gian ở Tỷ Tân.”

Mặt Hạ Tĩnh Nghi đột nhiên trắng bệch: “Anhmuốn ám chỉ điều gì ?”

“Anh không cần phải ám chỉ gì cả. Sau khi đườngai nấy đi, kết cục tốt nhất vẫn là để cho quá khứ ngủ yên.”

Hạ Tĩnh Nghi lấy lại bình tĩnh: “Bây giờ chúngta đều đã trèo lên lưng cọp rồi. Anh đã công khai tiếp quản Húc Thăngnhư vậy, e rằng chúng ta không thể nào để cho quá khứ ngủ yên đượcrồi.”

“Tĩnh Nghi, anh có thể khẳng định, việc sápnhập này không thuận lợi như là em tưởng, sách lược của anh đối vớiHúc Thăng cũng không dễ nhúng tay vào như em tưởng.”

“Cái xưởng luyện thép bé tí ấy trước giờ chỉlà một trong những mục tiêu của em mà thôi, nhưng anh sao có thể nghĩđược Tỷ Tân có hứng thú với Húc Thăng thế.”

“Thiếu Côn nói anh ấy không hề liên lạc với em,em vừa nghe đến Brazil đã nghĩ ngay đến anh ấy. Vậy thì ít nhất emcũng hiểu rất rõ khâu thu mua nguyên liệu của Húc Thăng, chỉ muốn sápnhập xưởng luyện thép thì không cần mất nhiều công sức như vậy.”

Hạ Tĩnh Nghi cười: “Xem ra cuộc sống gia đìnhtầm thường mấy năm nay vẫn không làm anh đần độn hoàn toàn. Sau nàycơ hội gặp mặt của chúng ta còn rất nhiều, tiện thể nói cho anhbiết, chủ tịch Trần, ông chủ em, tuần sau sẽ đến thành phố J, gặpmặt thị trưởng Khổng, tin rằng chuyện sáp nhập xưởng luyện thép sẽcó kết quả nhanh thôi. Còn tiếp sau đó thế nào, mọi người cứ chốngmắt chờ xem.”

Thượng Tu Văn cũng cười, một nụ cười lạnhlùng: “Thì ra hàng loạt sự sắp đặt của em đều rất kín kẽ, anh cònnghĩ rằng, em ngồi vào được vị trí ấy, thật sự đã thích nghi vớicác nguyên tắc trên thương trường, có thể làm bất cứ việc gì mà mặtcũng không biến sắc. Nhưng em vẫn hấp tấp như xưa, không thể đợi cờđến tay mình mới phất khiến cho người khác kinh ngạc, trước đây hànhđộng này có thể noi là có chút trẻ con, rất thú vị. Bây giờ vẫn nhưthế, chẳng có lợi gì cho em cả.”

Hạ Tĩnh nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Đúng vậy, anhluôn là người hiểu tính của em nhất, hơn nữa bây giờ còn lấy mộtngười tính cách hoàn toàn trái ngược em làm vợ, xem ra anh cũng rấtphản cảm đấy.”

“Tĩnh Nghi, đây cũng là sự cố chấp mà anh khôngthể hiểu nổi của em. Hình như em trước sau đều cho rằng anh làm gìcũng là vì để xóa đi sự tồn tại của em. Thực ra, chúng ta đã chấmhết từ lau rồi, cũng hoàn toàn thoát ra khỏi cuộc sống của nhau.Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ, anh lấy Lộ Lộ chỉ vì anh yêu cô ấyư ?”

Cô ta trừng mắt nhìn Thượng Tu Văn, rất lâu,khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng : “Đi mà làm thánhvới vợ anh ấy, thử xem qua ngày hôm nay, còn có thể thuyết phục côta: Anh thật ra dùng một cách đặc biệt để yêu em nữa không. Theo emthấy, đầu óc cô ta không đơn giản, không dễ dỗ dành đâu.”

“Anh hoàn toàn tin vào năng lực phán đoán củacô ấy. Chúng ta gặp sau vậy.”

Hệ thống loa phát thanh báo đến giờ lên máybay. Hai người họ một trước một sau bước vào, ngồi ở vị trí cách xanhau, không nói với nhau thêm câu nào nữa.

Máy bay hạ cánh, Thượng Tu Văn lại gọi cho Cam Lộ, máyvẫn tắt.

Anh bắt đầu suy nghĩ những nơi cô có thể đến. Với sựchăm sóc và bảo vệ từ tinh thần đến vật chất của cô đối với cha mình, cô khôngthể giống như những người phụ nữ bình thường khác, giận dỗi là quay về nhà chamẹ để khóc lóc than thở rồi ở đó luôn. Nhưng anh vẫn gọi cho ông Cam trước, hỏithăm cha vợ, chỉ nói mình mới đi công tác về, Tết không đến chúc Tết ông đượcthành thật xin lỗi, quả nhiên ông Cam luôn miệng nói không sao, công việc quantrọng mà, bảo anh hôm nào rảnh rỗi cùng Cam Lộ đến ăn cơm.

Anh biết bạn thân nhất của Cam Lộ là Tiền Giai Tây,nhưng khi gọi cho cô, Tiền Giai Tây kinh ngạc, nói không gặp Cam Lộ, còn chấtvấn ngược lại anh : “Anh làm gì cô ấy rồi, cô ấy không phải người hễ giậndỗi là làm nũng tắt máy chơi trò mất tích như vậy.”

Thượng Tu Văn đành nói : “Hai chúng tôi có chúthiểu nhầm, mong cô nếu gặp cô ấy, lập tức gọi điện cho tôi ngay được không.”

Tiền Giai Tây bán tín bán nghi, chỉ ậm ừ rồi cúp máy.

Đúng như Tiền Giai Tây từng nói, Cam Lộ không phải hayhờn dỗi. Trước đó, cô chỉ quay người bỏ đi khi bị Ngô Lệ Quân ép vào tình huốngthế đã rồi phải chuyển công tác đến trường mới. Khi hết giận về nhà, Thượng TuVăn nhìn thấy quần áo mà cô vừa dạo phố về, từ áo khoác cho đến nội y đều vôcùng gợi cảm chịu chơi, còn có một chiếc quần ngắn cũn cỡn in hoa, không nénnổi bật cười. Cam Lộ bị anh cười chọc quê, đỏ mặt giằng lại, anh nắm chặt khôngbuông : “Mặc cho anh xem nào.”

“Không mặc.”

“Mua rồi sao lại không mặc, mặc không cho anh ngắm thìcho ai ngắm ?” Anh áng chừng chiếc áo ngực màu da báo cười cười.

“Hứ, anh mà không qua đây dỗ dành em, em quét hết tiềnkhông thẻ anh thỏa sức mua sắm, nếu không chắc em tức chết mất.”

Anh kéo cô vào lòng ôm chặt lại : “Ai nói anhkhông dỗ dành em, nhưng anh phải thừa nhận, anh rất hoan nghênh em mua loại nộiy gợi cảm thế này, coi như đó là phúc lợi của anh đi.”

Cô quả thật rất có khả năng tự giải tỏa, không vì mộtviệc không thể giải quyết được mà oán trời trách người. Nhưng Thượng Tu Văncũng hiểu rất rõ, cô có giới hạn của mình, còn anh thì hình như đã chạm phảimức giới hạn thấp nhất đó của cô, sự phẫn nộ này có lẽ chẳng thể nhờ vào muasắm để giải tỏa được.

Nhưng anh vẫn lái xe đến khu mua sắm lớn nhất trongthành phố, sau cơn bão mua sắm bùng nổ vào dịp Tết, không khí nơi đây có chútđìu hiu.

Anh dạo tới dạo lui những nơi cô có thể đến nhưngchẳng thu hoạch được kết quả gì, đành quay về nhà.

Anh ước đoán tất cả phản ứng có thể của cô, nhưng từcâu hỏi trong buổi họp báo đến cái tát trước sảnh khách sạn, hành động của côđã hoàn toàn vượt ngoài tầm phán đoán và kiểm soát của anh.

Đợi đến khuya, cô vẫn không nghe điện thoại, anh cànglúc càng đứng ngồi không yên, lại gọi điện thoại cho Tiền Giai Tây, nhưng khôngđợi anh mở miệng, Tiền Giai Tây đã tuôn một tràng: “Tu Văn, tôi phảihỏi anh trước, rốt cuộc là anh đã làm gì, khiến Cam Lộ lang thangngoài đường trong thời tiết giá rét, không muốn về nhà chứ ?”

Lần đầu tiên anh thấy mình thật thảm hại, nhưnglại lập tức đoán chắc vợ anh đang ở chỗ cô ta, một lát sau anh mớinói: “Xin lỗi, xin hãy để cô ấy nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ đón côấy.”

Đặt điện thoại xuống, nỗi bồn chồn trong anhkhông thế nào tan biến đi được, sáng sớm ngày hôm sau, anh liền lái xeđến trước cổng trường đợi, hơn một giờ đồng hồ sau Cam Lộ mới xuấthiện trong tầm mắt, anh gần như không kịp suy nghĩ bước xuống xe, đixuyên qua dòng người ôm lấy cô.

Thế nhưng Cam Lộ rõ ràng không hề tỏ ra yếumềm trước cái ôm siết chặt trước con mắt của bao nhiêu người đó.

Buổi chiều, Thượng Tu Văn lại đến cổng trườngsớm hơn giờ tan sở, lúc Cam Lộ bước ra, anh đang nghe điện thoại gọitừ thành phố J. Cam Lộ nhìn quanh, thấy xe anh, mỉm cười chào đồngnghiệp rồi đi tới bước lên xe, thần thái vô cùng điềm tĩnh. Anh vộivàng kết thúc cuộc điện thoại: “Lộ Lộ, chúng ta đi ăn ở ngoài nhé,tìm chỗ nào đó để nói chuyện.”

“Không cần đâu, em thấy nhạt miệng, về nhà ăncũng được.”

Anh không muốn trái lời cô, vừa gọi điện thoạicho chị giúp việc vừa lái xe về nhà.

Lúc họ về đến nhà, Ngô Lệ Quân đã về trướcrồi, ngày hôm đó nói chuyện điện thoại với Ngô Xương Trí, bà đã đạikhái biết được tình hình, rất lấy làm ngạc nhiên. Thượng Tu Văn nửađêm trở về, mặt mày phờ phạc, từ chối thảo luận với bà. Cam Lộvẫn như ngày thường, vừa bước vào đã gọi “mẹ”, bà lặng lẽ thở ra,vờ như không có chuyện gì nói: “Ăn cơm thôi.”

Ba người cùng ngồi ăn cơm, Cam Lộ ngoài việcthấy nhạt miệng ra, không khác gì so với bình thường. Bữa cơm ăn trongyên tĩnh như thường lệ, ăn xong, Cam Lộ dọn dẹp bát đĩa, rồi lên lầu.

Thượng Tu Văn lại nhận được điện thoại của NgôXương Trí, đến khi nói xong, đi lên lầu thì thấy Cam Lộ đang quỳ trướctủ quần áo, thu dọn đồ đạc, quần áo cho vào va li.

Anh đứng sững lại: “Em đang làm gì vậy ?”

“Em định dọn ra ngoài ở một thời gian.” Côngẩng đầu lên nhìn anh, bình tĩnh trả lời.

Thượng Tu Văn sải bước tới, gần như thô lỗ kéoCam Lộ đứng dậy.

“Chúng ta cần phải ngồi xuống nói rõ ràng.”

Cam Lộ bị anh kéo mạnh mất thăng bằng, nhíumày kêu khẽ: “Anh làm đau em.”

Thượng Tu Văn thả lỏng ra: “Xin lỗi.”

“Nếu anh nhất định muốn nói chuyện, chúng tacó thể nói. Nhưng chúng ta từ lúc quen nhau cho đến lúc kết hôn thờigian dài như vậy, Tu Văn, lúc anh có thể nói rõ nhất thì lại khôngnói, kéo đến bây giờ e rằng có nói trời nói đất như thế nào cũngchẳng thể lấy được lòng tin của em, khiến em thay đổi quyết định.”

Thượng Tu Văn nắm lấy tay cô, dẫn cô đến ngồibên chiếc ghế nhỏ cuối giường, chăm chú nhìn cô : “Lộ Lộ, anhbiết anh đã không giữ được lời hứa không đến Húc Thăng làm việc vớiem. Nhưng tình thế Húc Thăng hiện tại rất nguy cấp, Ngô Úy đã làm rachuyện tày đình này, tình hình còn nghiêm trọng hơn là trong bài đăngtrên báo. Nếu anh ta chỉ là lãnh đạo cấp cao và nắm giữ 10% cổ phầncủa Húc Thăng, thì nếu truy cứu đến cùng, anh ta phải ngồi tù. Chỉvì cậu với anh ta phụ tử tình thâm, cho dù có giận đến mức nàocũng không thể để anh ta tự làm tự chịu. Nhưng nếu tha cho anh ta, đểHúc Thăng phải gánh trách nhiệm này, thì đối với một doanh nghiệpđang đương đầu với phong ba bão táp mà nói, thì đã đến bờ tậndiệt.”

“Anh muốn em hiểu cậu anh phải làm động tácnhận trách nhiệm và xin từ chức để đánh lừa mọi người, sau đó anhtiếp nhận chức vụ đó là chuyện chẳng đặng đừng đúng không ?Được ,điểm này theo em thấy thì không được quang minh lỗi lạc cho lắm,nhưng cũng không đến nỗi phức tạp. Nhưng nói thật, em không quan tâmđến Húc Thăng, tương lai của nó có liên quan gì đến em?” Cam Lộ lạnhlùng nói.

“Lộ Lộ, tiếp theo anh giải thích về cổ phầncủa anh trong Húc Thăng một chút.” Thượng Tu Văn chần chừ một lát,“Trước đây anh không nói không phải là có ý muốn giấu em. Chuyện nàyliên quan đến một vài chuyện trong quá khứ, anh chưa từng nói với em,thật ra là bởi vì anh có quá nhiều nỗi đau.”

“Anh vẫn có thể không nói mà Tu Văn, em chưa baogiờ truy hỏi anh bất kỳ chuyện gì, bây giờ em cũng không hiếu kỳ cholắm, anh không cần phải khoét sâu vết thương cũ để đổi lấy sự thônghiểu của em.”

“Anh không thẳng thắn với em lần này, e rằngmãi mãi không bao giờ có được lòng tin của em nữa, kiên nhẫn nghe anhnói được không ?”

Cam Lộ cụp mắt xuống, yên lặng lắng nghe.

“Anh rất ít khi nhắc đến cha mình với em. Thậtra so với mẹ, anh và cha thân thiết hơn nhiều, cha nhìn xa trông rộng,nhạy bén, đối đãi nồng hậu với tất cả mọi người lại uyên bác, gầnnhư có thể nói là thập toàn thập mỹ, anh từ nhỏ đã sùng bái ông.Cha trước kia là quan chức thành phố J, sau đó vì ủng hộ mẹ theođuổi con đường chính trị đã từ chức đổi nghề, bắt đầu làm kinhdoanh, công ty vận hành rất tốt, năm anh 24 tuổi, có thể nói giántiếp nguyên nhân do anh, công ty cha bị lôi vào một vụ án kinh tế phứctạp chấn động lúc bấy giờ, vụ án đó liên đới rất rộng, liên quanđến rất nhiều người trong giới doanh nghiệp, giới chính khách của cảhai tỉnh. Hôm qua, em nhìn thấy chủ tịch công ty đầu tư Viễn Vọng,Vương Phong, cũng có liên đới trong đó, vì chuyện này ông ta bị hai nămtù treo.”

Giọng nói của Thượng Tu Văn có phần khàn vànhỏ, ngừng một lúc, dường như anh đang chìm trong quá khứ. Cam Lộ độtnhiên thấy kích động, muốn đứng dậy đi thẳng không quay đầu lại. Côđã sức cùng lực kiệt, đã không gánh nổi nỗi đau của người khác nữarồi, nhưng cô chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo, ép mình ngồi yênkhông nhúc nhích.

“Lúc đó, mẹ anh đang là phó thị trưởng củathành phố lớn thứ hai ở tỉnh bên, đường hoan lộ rộng thênh thang, bàtrước nay coi trọng sự nghiệp, giữ mình trong sạch, chuyên tâm vào côngviệc, nhưng không thể không bị liên đới.” Nói đến đây, nét mặt anh vôcùng bình tĩnh, chỉ có nơi sâu thẳm trong ánh mắt là một màn u tối,nỗi thống khổ hiện lên trong đáy mắt, “Lúc việc điều tra đang tiếnhành được một nửa thì cha anh đột ngột qua đời.”

Cố giấu cảm xúc của mình như thế nào thì đếnđây Cam Lộ cũng bộc lộ sự kinh ngạc tột độ.

Thượng Tu Văn cố gắng kiềm chế cảm xúc, tiếptục nói : “Cha bị giữ điều tra liên tiếp nhiều ngày liền, hôm đómới được thả về nhà. Cha một mình trong thư phòng, anh… nửa đêm vềnhà mới thấy cha đã ngã bất tỉnh trên sàn từ lúc nào, không còn thởnữa. Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói ông ấy chết vì bệnh timđột ngột phát tác.”

Cam Lộ nhận ra, sự ra đi đột ngột của cha anh erằng không chỉ đơn giản do bệnh tật. Cô ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấyThượng Tu Văn đang cắn chặt răng, chặt đến nỗi xương hai bên gò má hóplại. Lòng cô chợt mềm nhũn, đưa tay ra nắm lấy tay anh : “Chuyệnđã qua rồi Tu Văn, đừng tự trách mình.”

“Cha đúng là có bệnh tim, nhưng mỗi năm đềukiểm tra định kỳ, không hề nghiêm trọng đến mức đó, thuốc cấp cứutrong tay ông, ông cũng không động đến. Mẹ thì bận báo cáo, giảithích với tổ chức, anh thì bận thu dọn mớ hỗn loạn của mình. Anhvà mẹ đều không hề lưu tâm đến áp lực mà cha phải chịu từ gia đìnhvà công ty quá lớn, tâm trạng vô cùng thất thường.”

Thượng Tu Văn bất giác ngoẹo đầu sang một bên,vẫn cắn chặt răng. Cam Lộ chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh, hai ngườingồi cạnh nhau không nói, đợi bình tâm trở lại.

Thượng Tu Văn tiếp tục nói, giọng hơi lạcđi : “Anh không thể không tự trách mình, bao nhiêu năm rồi, anh chưatừng tha thứ cho mình. Sau khi cha mất, một phần điều tra liên quan đếnông coi như là kết thúc, mẹ cũng không có sai phạm nào liên quan đếnpháp luật. Nhưng bà chịu một cú sốc quá lớn nên đã đề đạt nguyệnvọng xin chuyển công tác với cấp trên, đến Sở Y tế ở đây đảm nhậnchức vụ nhàn hạ, gần như đoạn tuyệt với công danh. Thiệt hại củacông ty mà cha để lại lớn đến nỗi không thể lường hết được, anh cũngchẳng còn tâm trí tiếp tục vận hành nó, đành đem phát mãi, vộivàng kết thúc tất cả mọi sự có liên quanđến công ty. Lúc đó cậu đang làm ở một công ty sắt thép, ông nhìnthấy sự phát triển của ngành gang thép trong nước, nên quyết địnhthành lập công ty riêng, sau đó đến đây.” Anh lật ngược tay nắm lấy tayCam Lộ, “Bây giờ em đã có thể lý giải vì sao anh lại tránh nói vềchuyện này rồi chứ ?”

“Tu Văn, anh kể ra câu chuyện quá khứ khiến anhđau lòng như thế, em nói em không hiểu, thì quá thật máu lạnh rồi.Mỗi người ít nhiều đều có tâm sự không thể kể cho người khác, anhkhông muốn nhắc đến nhưng chuyện đau lòng đó với vợ mình, có lẽ emcũng không nên quá khắt khe. Nhưng đừng nói đến những thứ khác, anhnghĩ rằng tình hình kinh tế của anh là bí mật của anh và gia đìnhanh, cái thái độ đó làm tổn thương em.”

Thượng Tu Văn nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt thâmsâu chăm chú nhìn cô: “Đó không hề là bí mật, chỉ là chuyện mà anhvà mẹ không muốn nhắc đến mà thôi. Anh từng có quá khứ tuổi trẻbồng bột, hơn nữa phải trả một cái giá quá đắt, quá thê lương. LộLộ, sau khi cha mất, anh đã cảnh tỉnh bản thân, không thể sống mãicuộc sống như trước. Húc Thăng đối với anh mà nói, chỉ là một vụđầu tư thành công, trong tay cậu nó phát triển rất nhanh. Nhưng nókhởi nguồn từ một doanh nghiệp quốc doanh bị phá sản, nên Ủy ban Kinhtế thành phố J cũng nắm một số lượng cổ phần không nhỏ, quyền lựcphân tán. Để ngăn chặn việc kinh doanh của cậu bị chi phối, anh mớiđể cậu đứng tên phần cổ phiếu của mình, để dưới danh nghĩa là cổđông lớn nhất, nắm quyền cổ phiếu tuyệt đối. Anh thừa nhận anh cótham dự một phần vào việc kinh doanh, nhưng trước giờ chưa hề có hứngthú với nó. Mấy năm nay anh dần dần bán bớt cổ phần trong tay mình,để cậu trở thành cổ đông lớn nhất. Anh không thể vừa mới quen em đãđề cập đến chuyện này. Lần lữa đến sau này, anh nghĩ, nếu không cógì ngoài ý muốn, anh sớm muộn cũng sẽ rút hoàn toàn khỏi HúcThăng, nên không cần phải nói đến nữa.”

“Vậy là anh đã có dự tính xuất hiện trướcmặt em với diện mạo là một người làm ăn nhỏ rồi.”

Thượng Tu Văn nghe ra ý mỉa mai trong lời nóicủa cô, cười buồn: “Không, trước Tết anh có dẫn em đến dự tiệc củacông ty Viễn Vọng, còn nhớ không? Gần một năm trước anh đã từng bướcchuyển nhượng cổ phiếu và đầu tư một phần lợi nhuận vào Viễn Vọng,giao tình giữa Vương Phong và cha anh là một chuyện, anh rất tán thànhcon đường và quan niệm kinh doanh của ông ấy, hơn nữa, đầu tư và điềuhành vốn là chuyên môn của anh, nên anh tự tin sẽ làm tốt. An Đạtngừng kinh doanh cố nhiên cũng có nhân tố bảo toàn cho Húc Thăng ởtrong đó, nhưng cũng là việc nằm trong kế hoạch của anh. Anh vốn dĩđã có kế hoạch, chuyển nhượng toàn bộ cổ phiếu còn lại trong taymình cho Viễn Vọng, Viễn Vọng sẽ tham gia vào quyết sách của hộiđồng quản trị của Húc Thăng, hạn chế hành vi của cậu, đưa công tytrở về với quỹ đạo, sau Tết anh sẽ về Viễn Vọng làm việc, sau đótừ từ nói cho em biết về cổ phần của anh trong Viễn Vọng, không để emcảm thấy đột ngột.”

“Em chỉ có thể nói, anh sắp đặt rất chu đáo.”

“Nếu không phảỉ Thiếu Côn xảy ra chuyện ởBrazil, Ngô Úy không xảy ra chuyện ở đây, anh đã không để em tiếp nhậntin này trong tình huống đột ngột như vậy. Tha thứ cho anh Lộ Lộ,đừng tính toán chuyện này nữa được không ?”

Sau một hồi yên lặng, Cam Lộ ngẩng đầu lên,gương mặt trắng bệch nhìn anh: “Thượng Tu Văn, anh bảo em đừng tínhtoán. Anh xem em là gì chứ? Là một con ngốc từ đầu đến cuối đúngkhông?”

“Đừng nói như vậy…”

“Vậy em phải nói thế nào? Đúng rồi, cứ coi nhưem không là con ngốc đi, thì cũng chỉ là con cờ trong tay anh. Anhquyết định vào thời gian nào, với tư cách gì xuất hiện trước mặtem; đến lúc nào, anh cảm thấy thích hợp, lâu lâu lại tặng một chútchân tướng cho em. Anh sắp đặt chu đáo như vậy, em không vỗ tay tánthưởng, rõ ràng là có lỗi với sự nhọc lòng của anh. Nếu không xảyra chuyện ngoài ý muốn, em hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh,giống như Hạ Tĩnh Nghi nói, cuộc sống trong thiên đường của kẻ ngốcmà anh cho em, còn cảm thấy hạnh phúc của mình chẳng có chút thiếusót nào, thật mỉa mai.”

“Chúng ta cơ bản không cần để ý đến những lờicô ấy nói, cô ấy hiện tại chỉ là người qua đường chẳng có chút liênquan gì đến cuộc sống của chúng ta mà thôi.”

“Đối với anh, cô ấy thật sự đã trở thành thóiquen rồi, thậm chí không thành thật với chính bản thân anh. Chúng talà vợ chồng, em giúp anh đối diện là được rồi. Cái quá khứ bồngbột, bốc đồng của anh phần lớn bao gồm cả Hạ Tĩnh Nghi nữa đúngchứ.” Cô nhìn Thượng Tu Văn đang mím chặt môi, nhưng không chút lưu tìnhtiếp tục nó , “Lái xe thể thao BMW, thường xuyên ra nước ngoài vàHồng Kông mua sắm, để bạn gái quẹt thẻ mua hàng hiệu thỏa sức màkhông hề chớp mắt…”

Thượng Tu Văn sa sầm mặt: “Là cô ấy nói với emđúng không ?”

“Không sai, em ngốc vẫn hoàn ngốc, nhưng khôngphải sống trong môi trường chân không, hoàn toàn không hề biết một thứgì, vả lại em đã nghe chuyện này từ rất lâu rồi, chứ không phải làngày hôm qua. Thật đáng thương, lúc đó em còn tự nói với mình, chồngmình vừa mới thất bại trong kinh doanh, mình đã không quan tâm đếnhưởng thụ vật chất, vậy thì tốt nhất nên hiểu đại cuộc, nghĩ đếnlòng tự trọng của anh ấy, đừng nhắc đến chuyện cũ trước mặt anhấy.” Cam Lộ cười ha ha, đầy vẻ tự giễu mình, “Tu Văn, anh phải thừanhận, em tỏ ra rất đức hạnh đúng chứ.”

“Xin lỗi, Lộ Lộ, cô ấy không có quyền khíchbác em như vậy.”

“Chúng ta đừng vội phê phán cô ấy, anh cũngđừng vội xin lỗi thay cô ấy, có lẽ cô ấy nghĩ mình quả thật có cáiquyền mà cả em và anh không biết cũng không chừng.” Cam Lộ cười nhạt,“Khoảng thời gian hai người chia tay nhau, lại rất trùng hợp với việccha anh qua đời. Xem ra, quả đúng như lời anh nói, liên đới đến cả haigia đình, là một sự chia tay không ai muốn. Chẳng trách anh luôn tựtrách mình, tinh thần suy sụp còn cô ấy thì vẫn thương nhớ không nguôiđến tận bây giờ, sau khi gặp lại vẫn bám riết không buông tha cho anh,cũng không ngừng quấy rầy em.”

“Không phải như em nghĩ đâu, Lộ Lộ, đừng suyđoán lung tung.”

“Vậy thì phải thế nào đây? Anh đã biến cuộcsống của em thành một bộ tiểu thuyết trinh thám, cố tình diễn vởkịch phức tạp trước mặt em, em bỗng dưng bị kéo vào mà không hiểuvì sao, nhưng cũng không thể không chuẩn bị tâm lý tham gia. Nếu khôngcác người diễn đặc sắc như thế, lại không có ai vỗ tay hoan hô thìthật mất hứng.”

“Đừng suy đoán về quá khứ như vậy Lộ Lộ à.”Giọng nói Thượng Tu Văn có chút gì đó nghiêm khắc lạnh lùng, “Anh đãcố hết sức thẳng thắn, những gì kể với em đều là những chuyệnkhông bao giờ anh đi nói với bất kỳ người nào khác.”

“Vậy em nên cảm kích sao? Có lẽ vậy, suy chocùng không biết những chuyện đó em cũng sống với anh một thời giankhá dài rồi, em phải thừa nhận, phần lớn thơi gian em cứ nghĩ rằngmình sống cũng rất tuyệt đấy chứ, không biết gì đôi khi lại là mộtthứ hạnh phúc.”

“Lộ Lộ, chung sống với em, anh rất hài lòng,từ lúc cầu hôn em cho đến khi chuẩn bị có con…”

Thượng Tu Văn lúc này bỗng dưng nhắc tới concái, Cam Lộ như bị điện giật đứng phắt dậy, lùi lại một bước, đủkhoảng cách để nhìn rõ mặt anh, vẻ hoảng loạn trên gương mặt côkhiến anh kinh ngạc : “Sao thế, Lộ Lộ ?”

Cam Lộ hất tay anh ra: “Xin lỗi, anh cho rằngmình đã thẳng thắn, một sự thẳng thắn chưa từng có rồi đúng không,nhưng đối với em, sự thẳng thắn như nặn kem đánh răng này chẳng có ýnghĩa gì hết.”

“Chúng ta hà tất phải dằn vặt vì những chuyệnđã qua từ rất lâu.”

“Em không để bụng anh có quá khứ như thế nàovới ai, Tu Văn ạ, em luôn cho rằng anh là người có thể kiểm soát cảmxúc và cuộc sống của mình. Nhưng bây giờ xem ra, anh có lẽ cũng hiểurõ như em, nếu tất cả đã sớm kết thúc, hơn nữa không để lại bất kỳảnh hưởng nào, anh sẽ không từ lúc quen nhau cho đến khi kết hôn luôntránh nói về tài sản của mình với em; Hạ Tĩnh Nghi cũng sẽ khôngbám riết lấy anh, từ chuyện công cho đến chuyện riêng tư. Hai người đãcó với nhau một quá khứ rất dài, cứ cho rằng em có thể thuyết phụcmình cho qua điểm này, nhưng hành động của hai người bây giờ theo emthấy, rõ ràng là vẫn sa vào đó dù bằng những cách không giống nhau,hơn thế có thể gọi là yêu không biết mệt mỏi đấy nhỉ.”

“Cáo buộc này thật không công bằng với anh, LộLộ. Anh biết bây giờ anh có giải thích thế nào em đều không lọt tai.Nhưng có một điều xin em tin anh, đối với anh, quá khứ đã là quákhứ, người anh yêu là em, anh vì lý do này mà kết hôn với em, đây mớilà điều quan trọng nhất.”

“Thật ư? Nhưng xin lỗi, em không tài nào liên hệngười đàn ông mà em lấy với anh. Anh khiến em cảm thấy thất bại, từhoài nghi trí khôn của mình, mắt mình, đến hoài nghi sự lựa chọncủa mình, hôn nhân của mình.” Cam Lộ cười thảm hại, “Em không thíchanh đưa em vào tình thế đã rồi. Em cần yên tĩnh để suy nghĩ càng nênlàm thế nào.”

“Thế cũng không cần dọn ra ngoài, Lộ Lộ.”Thượng Tu Văn đứng dậy, bước tới trước mặt cô, dang tay ôm lấy cô, “Ởlại đi em, trước khi em nghĩ thông, anh sẽ không quấy rầy em.”

Cánh tay rắn chắc của anh vòng qua eo cô, cô lạimột lần nữa nhận ra, cô từ lâu đã quen được anh ôm, giống như cái ômbất ngờ trước cổng trường vào ban sáng, cơ thể cô đã phản ứng trướccả trái tim cô, tự động nép vào vòng tay anh, thân thể mệt nhoàinhiều ngày qua phó mặc trong tay anh, còn anh thì giữ chặt lấy cô.

Cô hơi ngả đầu về phía sau để nhìn khôn mặtđối diện mình, ánh mắt anh sâu thẳm, đồng tử đen láy, cô có thểnhìn thấy rất rõ hình bóng mình trong đáy mắt anh. Họ từng vô sốlần nhìn nhau như thế này, ánh mắt của anh vẫn vậy, kiên định, khôngchút mập mờ.

Cô từng cho rằng, người đàn ông có ánh mắt nhưvậy có thể đủ để làm cho cô yên tâm đặt niềm tin. Bây giờ cô chỉ cóthể cười chua chát, đưa tay lên vuốt ve mặt anh: “ Em luôn thành thậthơn anh Tu Văn ạ, có hai việc em cần phải nói với anh: “Thứ nhất, sáng hômqua em vừa đi xét nghiệm, em đã có thai rồi.”

Thượng Tu Văn như không tin vào tai mình nhìn cô, sauđó niềm vui sướng tột độ lập tức hiện trên nét mặt.

Thế nhưng, cô bình tĩnh đáp: “Thứ hai, em không chắcmình có nên giữ đứa bé này không.”

“Lộ Lộ…” Thượng Tu Văn bị chấn động mạnh, ngón tay bấuchặt vào eo cô, dùng lực mạnh đến nõi cô bất chợt co rúm người lại trong ánhmắt và trong tay anh.

“Đây là con của hai chúng ta, em sẽ không một mìnhquyết định bất cứ điều gì. Nhưng em cần phải ra khỏi đây, suy nghĩ kỹ càng vềmột số chuyện.”

Cô gỡ tay anh ra khỏi eo mình, lùi ra khỏi vòng tayanh, nhưng tay anh lại nắm chặt lấy tay cô: “Lộ Lộ, đừng lấy con ra để trừngphạt anh.”

Giọng của anh sốt ruột và cầu khẩn, cô cụp mắt xuống,nhìn những ngón tay thon dài của anh, nước mắt cuối cùng cũng dâng đầy khóemắt, từng giọt từng giọt tuôn ra: “Em quả thật từng có ý định này, TuVăn, em rất muốn trừng phạt anh, nhưng… ”

Hôm qua, cô ngồi trong công viên ở thành phố Jđến khi mặt trời xuống núi, nhóm người hát kinh kịch cũng đã thudọn đồ đạc, hai ba người bắt cặp vừa trò chuyện vừa đi ngang qua chỗcô ngồi, đột nhiên có vài người dừng lại bên cô, một ông lãonói : “Cô gái, cô cũng thích kinh kịch chứ, ngồi đây nghe lâu nhưvậy mà.”

Cam Lộ ngừng suy nghĩ vẩn vơ, miễn cưỡng nở nụcười, “dạ” một tiếng: “Nghe rất thú vị.”

Một bà lão trong đó cười: “Đừng ngồi đây lâuquá, cô gái ạ, bên hồ khí ẩm nhiều, cẩn thận coi chừng bị cảm đấy.Chỉ cần thời tiết tốt, chúng tôi mỗi tối thứ ba, năm, bảy đều đếnđây, nếu cháu thích, cũng có thể tham gia học theo từ từ, thật hiếmcó người trẻ nào thích môn nghệ thuật quốc túy của chúng ta.”

Nhóm nghệ sĩ nghiệp dư đi ra khỏi công viên, CamLộ ngồi thêm chút nữa, rồi cũng đứng lên ra về. Nhưng trong buổichiều tà nhập nhoạng thế này, rảo mắt nhìn thành phố xa lạ, cô vẫnkhông biết nên đi đâu.

Trước mặt không xa có một bến xe buýt, cô theophản xạ đi đến đó, nhìn bảng hướng dẫn trạm và tuyến, từng tên địadanh lạ lẫm, từng tuyến đường chẳng biết đi đến đâu, hoàn toàn chẳngcho cô chút khái niệm gì về phương hướng.

Bảng quảng cáo phía sau bến xe đột nhiên sángđèn, ở đây cũng giống thành phố nơi cô sống, đâu đâu cũng có quảngcáo về bệnh viện tư nhân, một bác sĩ đeo kính và một cô y tá xinhđẹp mĩ miều cùng mỉm cười nói với mọi người chỉ cần đến chỗ họthì từ các loại bệnh nan y phức tạp, sản phu khoa đến những điềuthầm kín khó nói, đều có thể giải quyết một cách nhanh chóng chuyênnghiệp.

Ánh mắt cô dừng lại ở mục ba tháng đầu thaikỳ, dòng chữ phẫu thuật nạo hút thai nhanh chóng, không đau, không đểlại di chứng nhảy nhót trước mặt cô, cô bất giác rùng mình, khôngbiết là do khí lạnh lúc sẩm tối nhiễm vào cơ thể hay là dòng chữđó làm tim cô nhói đau.

Tay cô bất giác đưa lên sờ bụng mình, ở đó vẫnbằng phẳng như thường, lúc nhận kết quả xét nghiệm vào buổisáng, cô cũng từng sờ qua,lúc đó là niềm vui sướng xen lẫn bối rối, vậy mà chỉ mới qua nửangày, tâm trạng của cô lại nặng nề tựa như rơi xuống vực thẳm.

Đây là đứa con mà người đàn ông chung sống cùngcô đêm ngày mong ngóng, cô cũng nghĩ rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàngtâm lý làm mẹ đứa con của anh. Nhưng bỗng chốc, cô lại không rõ bộmặt thật của người đàn ông này rồi.

Ánh mắt cô dừng ở hộp đèn quảng cáo, bác sĩmặc áo blouse trắng cười khoe hàm răng tiêu chuẩn 8 cái, vô cùng hòanhã vui vẻ, dường như cái mà anh ta đối mặt hằng ngày không phảibệnh tật, nỗi hoảng sợ, bi thương và ưu sầu vậy, phía dưới là dòngchữ nhỏ: Chuyên gia khoa phụ sản khám bệnh đến 9 giờ tối hằng ngày,giải trừ phiền muộn cho bạn.

Một ý nghĩ lạnh như băng xẹt ngang qua đầu cô,cô bị chính ý nghĩ của mình làm cho giật mình, tay bấu chặt vạt áokhoác ngoài. Cô hoảng loạn chạy đi, vẫy tay đón một chiếc taxi :“Đến sân bay, cảm ơn.”

“… Nhưng một người sống bằng đạo lý đã thànhthói quen, đã không còn biết hờn giận, đối xử cảm tình với bất kỳai, chỉ cần mới nghĩ qua đã cảm thấy tội lỗi rồi. Em chỉ muốn, emđối xử hợp tình với người khác, vậy thì người khác cũng sẽ đốixử hợp tình với em…” Cam Lộ không ngăn nổi tiếng nấc, nước mắt từnggiọt lã chã rơi xuống tay Thượng Tu Văn.

Thượng Tu Văn lại một lần nữa ôm cô vào lòng.

“Xin lỗi…” Anh không thể nói gì thêm nữa, chỉ ômchặt lấy cô.

Cam Lộ khóc như chưa bao giờ được khóc.

Thật ra, cô không phải là người dễ khóc, bạnthân của cô Tiền Giai Tây còn có một tật buồn cười lạ lùng hơn, cóthể cười khanh khách khi xem những đoạn phim sướt mướt, cái sự hàihước vô duyên này trong cả cái ký túc xá chỉ mình cô là chịu được.Bình thường, cô cũng chẳng thấy buồn cười trước những cảnh đó nhưngcũng không thể giống như những cô gái khác cảm động đến sụt sùi.

Chung sống với Thượng Tu Văn, anh chưa từng chọcgiận cô đến mức phải khóc. Chỉ khi cùng anh xem bộ phi “Trí tuệ nhântạo” của đạo diễn lừng danh Steven Spielberg, đến đoạn người mẹ Monicađem cậu con trai nuôi người máy David bỏ vào rừng sâu, nước mắt của côcứ lặng lẽ lăn dài trên má. Lúc đó, Thượng Tu Văn ngồi bên cạnh cô,ánh mắt nhìn màn hình, không hề nhìn cô nhưng một tay anh vòng qua ômlấy vai cô, một tay đưa khăn giấy cho cô.

Cô cẩn thận quẹt nước mắt, tự nhạo mình :“Em hình như đang thổi phồng tình mẫu tử.”

“Ai cũng có lúc yếu mềm. Lúc muốn khóc thìcứ khóc cho thỏa thích, như vậy rất có lợi cho tâm lý mà.”

“Vậy điểm yếu của anh là gì ?”

Thượng Tu Văn hình như bị câu hỏi làm cho ngẩnra, im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Điểm yếu của anh,có lẽ là em đấy.”

Câu trả lời này rõ ràng chỉ là để làm vuilòng cô, nhưng lúc nói câu này, anh nở nụ cười từng khiến cô mê mệt,giọng nói trầm ấm, nghe vô cùng ngọt ngào khiến niềm thương cảmnhững nhân vật trong phim tan hết.

Cô nghĩ, người đàn ông biết lựa lúc thích hợpnhất để thỏa mãn tâm lý thích nghe những lời ngon ngọt dỗ dành củabạn gái thật tuyệt, rõ ràng chẳng có một lời hứa hẹn thực tế nàonhưng khiến cô ngây ngất vì sung sướng. Cô rúc mình trong vòng tay anh,tiếp tục xem phim, không hỏi gì thêm nữa.

Vẫn cái ôm đó, nhưng tất cả đã không còn nhưtrước. Cho dù có đau đớn thế nào thì nước mắt cũng có lúc cạnkiệt.

Cam Lộ quyết liệt thoát ra khỏi vòng tay anh,vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó bước ra: “Xin đừng ngăn cản em. Emvẫn câu nói này, con là của hai chúng ta, em sẽ không tự mình quyếtđịnh bất cứ điều gì liên quan đến con mà không nói với anh. Nhưng emthật sự cần không gian để nghĩ thông mọi việc.”

“Em định sống ở đâu ? Đến chỗ Giai Tâyư ?”

“Không, chỗ Giai Tây chật chội, em không thể làmphiền cô ấy mãi. Tối nay em định ra ở khách sạn, lúc chiều em đã lênmạng xem được một vài căn hộ cho thuê, cách trường không xa lắm. Em đãhẹn trước với chủ nhà rồi, ngày mai sẽ đi xem nhà.”

Thượng Tu Văn nhíu mày: “Lộ Lộ, em định sống lythân với anh phải không ?”

Cam Lộ mệt mỏi nói: “Em không biết, nhưng bâygiờ em không thể ở cùng anh.”

“Anh có thể ngủ ở phòng khách.”

“Anh đang giả ngốc đấy à ? Được, em nói rõhơn một chút nhé, em không thể chung sống với anh dưới một mái nhà.”

“Lộ Lộ…”

“Anh cứ cho là em cảm tính đi. Đúng, em đúng làmuốn mình trở nên cảm tính một chút. Em chưa bao giờ thích sống ởđây, trước đây vì hôn nhân của chúng ta, em phải chấp nhận, phải chịuđựng. Bây giờ em thấy không còn lý do gì để tiếp tục chịu đựng nữa,em không có tâm trạng để miễn cưỡng sống với bất kỳ người nào, chỉhy vọng có một chỗ nào đó để sống một mình một thời gian, phòngốc lộn xộn cũng không cần phải miễn cưỡng dọn dẹp; muốn không gặpai cũng có thể khóa cửa không tiếp; muốn ngủ thì ngủ, muốn dậy lúcnào thì dậy, không cần phải tìm bất kỳ lý do gì.”

Cô lại ngồi xổm xuống, thu dọn hành lý. Độngtác của cô lúc nào cũng nhanh lẹ, thuần thục, lúc này cũng khôngngoại lệ, quần áo nhanh chóng được thu xếp gọn gàng vào va li, lúcđứng dậy, chỉ thấy Thượng Tu Văn vẫn đứng ngây người ở chỗ cũ nhìncô.

“Em đang có thai, anh sao có thể để em sống mộtmình ở ngoài được.” Giọng nói Thượng Tu Văn lạc đi, “Vả lại nhà thuêcái gì cũng không thuận tiện, cũng chưa chắc đã an toàn.”

“Thế anh còn có tài sản nhà đất gì mà em chưabiết sao ? Nghe nói kẻ lắm tiền thích mua nhà, không sao, bây giờanh có đưa thêm ra thì em cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên nữa.”

Thượng Tu Văn nhìn thẳng vào mắt cô: “Lộ Lộ,đừng phủ nhận tất cả như vậy. Nếu không phải vì nguyên nhân hoàn toàncá nhân đó, anh sẽ không giấu em điều gì, chứ đừng nói là tài sản.Chọn kết hôn với em, anh đã chuẩn bị chia sẻ cùng em tất cả nhưng gìmà mình có rồi.”

“Đây là cách chia sẻ vô cùng kỳ lạ, anh khiếnem phải chấp nhận trong khi không biết một tý gì, bao gồm cả quá khứcủa anh, tình cảm của anh đúng không ?” Cam Lộ cũng nhìn thẳngvào mắt anh, nhẹ nhàng hỏi, “Hai người các anh cũng thật kỳ lạ.Chúng ta yêu nhau hơn một năm, chung sống hai năm, thân mật đến mức độnào nhưng anh chưa bao giờ mở miệng nói với em về quá khứ của anh;Hạ Tĩnh Nghi chỉ là người xa lạ, nhưng mỗi lần gặp em, cô ta như khôngthể chờ đợi hơn được nữa hồi tưởng lại từng chi tiết về quá khứcủa hai người. Em rất mơ hồ, không biết người mà cô ta từng yêu vớingười mà mình lấy có phải là một hay không? Rốt cuộc anh là ai, TuVăn? Em có thật sự quen với anh không?”

“Nếu em muốn biết, bây giờ anh sẽ kể cho em nghechuyện giữa anh và cô ấy từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc. Anh nhấtđịnh sẽ không giấu giếm bất kỳ điều gì.” Thượng Tu Văn nói chậmrãi, “Có một điều em đoán không sai, Hạ Tĩnh Nghi quả thực có liênquan đến cái chết của cha anh.”

Anh đột ngột dừng lại, trong phòng lại mộtlần nữa xuất hiện sự im lặng khiến người ta cơ hồ không thể chịuđựng nổi. Cam Lộ đang định nói gì thì anh lại nói tiếp.

“Khi anh vừa vào đại hoc đã đến công ty cha làmthêm. Anh quen biết Hạ Tĩnh Nghi là do Thiếu Côn giới thiệu, họ trướcđây là hàng xóm của nhau. Lúc đó cô ấy vừa thi đậu đại học khônglâu, là đàn em của anh. Gia cảnh của cô ấy bình thường, sau khi bọnanh quen nhau, anh thừa nhận, anh quả thật nuông chiều cô ấy. Nhữngchuyện hoang đường mà cô ấy nói với em, anh đều đã từng làm, thậmchí nhiều hơn thế.”

Cam Lộ quyết liệt cắt ngang anh: “Đừng đừngđừng, đừng nói nữa Hoàng tử gặp cô bé Lọ Lem mang giày thủy tinh,rất thơ mộng, rất thú vị hệt trong cổ tích… Nhưng thôi, xin tha thứcho sự yếu đuối này của em, em không thể chấp nhận chồng mình làhoàng tử của người khác, em không muốn nghe nữa, càng không muốn bắtép anh phải nói. Từ giờ trở đi, em không định hỏi bất cứ điều gìliên quan đến quá khứ của anh nữa, anh giữ những ký ức đẹp đó choriêng anh là được rồi.”

“Những chuyện tiếp sau đó không phải là cổtích cũng chẳng đẹp đẽ nữa, anh không thích nhắc đến phần cuộc sốngnày của mình với người khác, nhưng anh không muốn em suy đoán lung tungrồi tự giày vò mình, hôm nay chúng ta sẽ nói hết với nhau.”

Trong giọng nói của Thượng Tu Văn có gì đó sắclạnh hệt như một tảng băng, Cam Lộ đành mím môi im lặng.

“Khi yêu nhau, ban đầu anh chỉ chăm sóc cho cuộcsống của cô ấy, sau này là chăm lo cho cả gia đình cô ấy. Mẹ cô ấy ởnhà làm nội trợ, cha và anh trai buôn bán nhỏ, miễn cưỡng sống quangày. Lúc đầu, anh sắp xếp cho họ mở một công ty nhỏ, kinh doanhngành nghề giống cha, thu nhập ổn định, đủ để gia đình họ có mộtcuộc sống đầy đủ, nhưng không thể giàu sụ chỉ sau một đêm, dần dầnhọ không thỏa mãn với nó nữa. Đợi đến khi anh nhận ra họ lợi dụngdanh nghĩa công ty của cha ra ngoài hợp tác làm ăn với người ta, thậmchí còn khoe khoang chức vụ của mẹ anh, nhận quà biếu của ngườikhác, nói là có thể lo được những việc nhạy cảm, sắp xếp đấu thầucác công trình, sự việc phát triển đến mức gần như không thể thudọn.”

Giọng Thượng Tu Văn đã trở lại bình tĩnh nhưmọi khi, như thể đang thật lại câu chuyện chẳng liên quan đến mình.

“Mẹ anh là người rất coi trọng thanh danh cũngnhư sự nghiệp của mình, sau khi nghe được lời ong tiếng ve đã vô cùngtức giận, gọi anh và cô ấy đến mắng cho một trận tơi tả; cha anh trởnên thận trọng, cắt đứt hết mọi hợp đồng làm ăn với nhà họ. Bọnanh vì chuyện này mà xảy ra tranh cãi không chỉ một lần, sau khi trởvề, cô ấy cũng cãi vã với gia đình, nhưng cũng chẳng có hiệu quảgì mấy. Dục vọng ấy mà, giống hệt một con thú hoang, một khi đãsổng ra, muốn nhốt lại vào lồng thật sự rất khó. Cô ấy và gia đìnhđều không thể trở lại cuộc sống bình dị, đạm bạc ngày xưa nữa.”

“Cha mẹ anh hy vọng anh chia tay với cô ấy, anhthừa nhận anh cũng bị lung lay, nhưng cô ấy không muốn buông tay, dùngmọi cách… rất quyết liệt. Suy cho cùng mọi chuyện là do gia đình côấy gây ra, cô ấy vẫn còn là sinh viên, lại không can dự vào, hơn nữa,nói cho cùng, anh cũng có trách nhiệm, tại sao có thể bỏ cô ấy nhưvậy. Cứ kéo dài như thế cho đến lúc xảy ra một chuyện động trờikhông thể cứu vãn được nữa.”

“Cha và anh cô ấy càng ngày càng khoe mẽ, thamgia vào một vụ tranh chấp kinh tế. Công bằng mà nói, bọn họ chỉ làcon chốt nhỏ, sự việc cũng chẳng phải do họ gây nên, tiến triển củanó về sau họ cũng chẳng thể khống chế. Nhưng lòng tham đã khiến họdần dần lún sâu vào trong đó, không thể thoát ra được, đồng thờicũng làm liên lụy đến công ty của cha anh.”

“Vụ án này ngày càng nghiêm trọng, liên quanđến cả sự thay đổi chính sách nhà nước, nguồn vốn ngân hàng bị thuhẹp, vì chuyện này gây ra hàng loạt các phản ứng liên hoàn khôngkhác gì hiệu ứng domino, cuối cùng vượt ra khỏi dự đoán cũng nhưtầm kiểm soát của tất cả mọi người. Nhiều quan chức cấp cao của haitỉnh vì việc này mà bị kiểm điểm, bãi nhiệm, thậm chí bị truy cứutrách nhiệm hình sự, mấy công ty bị niêm phong để phục vụ cho côngtác điều tra, mọi người đều lo sợ.”

“Sau đó, cha anh vì việc này mà mất đi, VươngPhong bị tù treo. Cha của Tĩnh Nghi trong thời gian cho tại ngoại đểđiều tra đã bị tai nạn giao thông mờ ám, sau khi được cấp cứu đã rơivào trạng thái sống thực vật, không thể phục hồi được nữa, kéo dàimạng sống hơn nửa năm cũng chết ở bệnh viện; anh cô ấy vì tội danh lừađảo với số tiền cực lớn, tình tiết nghiêm trọng đã bị phạt tùmười năm.”

Một câu chuyện gây chấn động như vậy lại đượcThượng Tu Văn kể với giọng đều đều, chậm rãi, không chút cảm xúc.

Cam Lộ không khỏi hoang mang, cô bất giác nhớlại lời Hạ Tĩnh Nghi từng nói.

“Nếu cô đã từng trải qua nhưng chuyện không vuinhư tôi sẽ biết những chuyện thế này chỉ là vụn vặt.”

Lúc đó cô không chút khách khí chế giễu giọngđiệu khoa trương của đối phương nhưng bây giờ xem ra Hạ Tĩnh Nghi đãrất kiềm chế khi nói những lời này, đây nào phải chỉ là nhữngchuyện không vui nhỏ nhặt – khi cô ta còn rất trẻ đã phải trải quanhững thay đổi kinh thiên động địa của số mệnh như vậy, thậm chí đếnmức tan cửa nát nhà, tình yêu tan vỡ.

Người phụ nữ đó đã cùng người đàn ông đangngồi trước mặt cô đây trải qua tất cả những điều đó.

Cô không thừa hơi để than vắn thở dài cho sốmệnh của người khác, chỉ chua xót nhận ra mình đã bị lôi kéo vàotrong cuộc sống của người đàn ông có quá khứ phức tạp này.

“Tình yêu là thức vốn dĩ rất yếu ớt, một khidính líu đến người và việc khác, sẽ từ từ không còn đẹp đẽ, thuầnkhiết nữa, chứ đừng nói là phải trải qua những chuyện như thế. Anhnghĩ em có lẽ cùng hiểu anh và cô ấy không còn có thể tiếp tục ởbên nhau được nữa.”

Cam Lộ hoàn toàn không có lời nào để nói, đànhtiếp tục im lặng.

“Sau khi cha anh mất, anh chính thức chia tay vớicô ấy, sau đó bọn anh không liên lạc gì với nhau nữa. Nghe nói cô ấybỏ học khi sắp tốt nghiệp, sau khi cha cô ấy mất, bèn một mình đếnthành phố khác sống.”

“Em rất xin lỗi.” Sau khi yên lặng rất lâu, CamLộ mở miệng nói, giọng vô cùng khô khốc, “Em không muốn nghe những gìthuộc về chuyện cổ tích của hai người. Những hồi ức đau thương nhưthế, em càng không nên miễn cưỡng anh kể ra.”

“Em không miễn cưỡng anh, em trước nay đều cho anhđủ không gian, còn anh lại lợi dụng sự tin tưởng và khoan dung của em,nên kể cho em hiểu rõ từ lâu mới phải.”

“Không, anh thấy cuộc trò chuyện này có thểgiải thích tất cả ư? Xin lỗi, em không cần cuộc trò chuyện như thếnày, Tu Văn ạ, em trước giờ vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với nhữngchuyện anh kể, nó chỉ càng làm em không thể chấp nhận được mà thôi.”

Miệng Thượng Tu Văn nở một nụ cười méo xệch,anh lại nắm lấy tay cô: “ Đó là những chuyện đã qua rất lâu rồi,trước khi bắt đầu với em, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

“Sau khi anh thẳng thắn như vậy, nếu em còn truycứu gì nữa thì chính em cũng cảm thấy khắc nghiệt. Nhưng quá khứcủa anh quá phức tạp, đã vượt ngoài phạm vi có thể hiểu và chấpnhận của em. Em thật sự muốn ở một mình để suy nghĩ thật kỹ.”

Cam Lộ đứng phắt dậy như thể đang chạy trốn, côkhom người xách va li sải bước ra ngoài, Thượng Tu Văn đuổi theo giằnglấy va li, kéo cô lại: “Lộ Lộ, chúng ta ngồi nói chuyện đi mà.”

“Từ hôm qua đến hôm nay, anh luôn muốn nói chuyệnvới em, chúng ta đã nói suốt một buổi tối rồi, anh không mệt, nhưngem thì mệt rồi.”

“Em luôn lý trí…”

Cam Lộ không còn kiên nhẫn cắt ngang giọng củaanh: “Nghe mà như một lời mỉa mai, chứ chẳng giống một lời khen chútnào.”

Thượng Tu Văn bất lực, đưa tay cô lên môi hôn nhẹ:“Là anh sai, nhưng đừng lấy cái sai của anh để trừng phạt bản thânmình như thế em à.”

“Em từng hỏi anh, có phải vì em lý trí mà anhlấy em không. Tu Văn, em nhớ rất rõ câu trả lời của anh, anh nói thứanh cần chỉ là niềm tin trong sự tự nguyện gắn kết cuộc sống chúngta lại với nhau, em cho anh cảm giác tin tưởng.” Cam Lộ cười, nước mắtlại dâng lên ầng ậc, “Anh có biết câu trả lời này của anh đã làm emcảm động rất lâu, tự dặn lòng mình không được tùy tiện nghi ngờ anh,chất vấn anh, cố gắng hết sức để anh có đủ không gian của riêngmình. Nhưng đến bây giờ em mới phát hiện ra, thật ra anh luông là mộtthiên tài siêu tỉnh…”

Cô không thể nói tiếp được nữa, lắc lắc đầu,muốn rụt tay lại nhưng Thượng Tu Văn vẫn giữ chặt lấy tay cô khôngbuông: “ Lộ Lộ, về chuyện này, xin đừng nghi ngờ thành ý của anh, hainăm chung sống cùng với em, thật sự là quãng thời gian anh vui nhất,hạnh phúc nhất.”

Cam Lộ chẳng buồn để ý, dùng sức thoát khỏianh, nhưng đều hoài công. Mấy ngày nay tinh thần không tốt lại thêm hômqua chạy tới chạy lui, cơ thể đã mệt nhoài, mới dùng sức một chútđã thở không ra hơi, nào thoát được anh, cô đành tức giận ngẩng đầulên nhìn anh: “Anh nhất quyết giằng co với phụ nữ có thai ư ?Được lắm, tiếp tục giằng co đi, để em khỏi phải khó xử trong việccó giữ đứa bé này lại hay không.”

“Lộ Lộ…”

Thượng Tu Văn kêu lên không lớn lắm nhưng giọngnói rất tức giận, Cam Lộ chưa bao giờ thấy anh tức giận như thế, bấtgiác rùng mình, chỉ thấy tia sắc lạnh lướt qua mắt anh, đây cũng làthứ mà cô chưa từng thấy qua, tim cô buốt giá, theo bản năng rụt taylại. Thượng Tu Văn nắm chặt không buông, một lát sau, giọng anh dịulại, mang theo chút thành khẩn : “Đừng nói như thế về con chúngta.”

Cam Lộ nhìn anh như nhìn người xa lạ, mắt trànđầy vẻ sợ hãi, nghi hoặc và đau đớn, dưới cái nhìn của cô, ThượngTu Văn từ từ buông tay cô ra, xách va li lên: “Nếu em kiên quyết ra ngoàisống, anh sẽ cùng em đi tìm nhà rồi nói.”

Họ bước xuống lầu, vừa lúc Ngô Lệ Quân đi tảnbộ về, bà nhìn chiếc va li trên tay Thượng Tu Văn, đang định mở miệngthì Thượng Tu Văn đã nói trước: “Mẹ, Lộ Lộ muốn ra ngoài ở vàingày, con đưa cô ấy đi.”

Ngô Lệ Quân sa sầm mặt: “Thế này còn ra thểthống gì, cô đến làm náo loạn ở buổi họp báo đã là rất vô lýrồi, hai vợ chồng có chuyện gì mà không thể nói rõ với nhau, giờcòn đòi bỏ nhà đi. Tôi trước nay luôn cho rằng cô biết điều, hiểu đạicuộc hơn Vũ Phi…”

“Mẹ, đây là việc riêng của hai vợ chồng con, mẹđi ngủ sớm đi, đừng lo.”

Ngô Lệ Quân còn định nói gì nữa nhưng ánh mắtThượng Tu Văn khiến bà im bặt, bà rất ít khi nhìn thấy con trai tỏ rakhốn đốn như vậy, nhưng Cam Lộ thì hoàn toàn thản nhiên không tỏ rabất kỳ một thái độ gì, môi mím chặt, rõ ràng là không định nóigì. Bà quét mắt nhìn hai người một cái rồi quay người đi thẳng vàophòng.