Gia Cố Tình Yêu

Chương 16: Những thứ anh cho, em không nhận nổi



Thượng Tu Văn lái xe đưa Cam Lộ đến một khách sạn,thuê một phòng suite rồi đưa cô lên phòng, đợi cô tắm rửa lên giường, anh bướcvào phòng ngủ, Cam Lộ đầu quay sang một bên, mắt nhắm nghiền, gương mặt thanhtú có chút sưng lên, điều mà trước nay chưa hề có, chiếc gối trắng toát cànglàm tăng thêm vẻ nhợt nhạt và tiều tụy. Anh không cầm lòng được đưa tay ra,định vuốt ve cô nhưng khoảnh khắc vừa chạm vào da cô, khóe mắt đang nhắm nghiềnbỗng trào ra nước mắt.

Anh khựng tay lại, hồi lâu, anh cúi xuống, hôn lêngiọt nước mắt ấy, mùi vị mặn chát từ đầu lưỡi anh xuống đến tận tim gan anh,rồi lan tỏa khắp nơi. Anh đắp chăn cho cô, rồi vội vã ra ngoài, đóng cửa phòngngủ lại.

Ngày hôm sau, Cam Lộ thức dậy thì thấy Thượng Tu Vănđã quần áo chỉnh tề ngồi trên sô pha ở phòng khách.

Sự mệt mỏi mấy ngày liền tấn công cô, cô dù khó khănlắm mới ngủ được một giấc nhưng ngủ rất say, cơ bản không biết anh cả đêm ngủ ởghế sô pha ngoài phòng khách, hay là vừa mới sáng ra đã đến rồi.

Lúc đánh răng, cô lại bị một trận nôn khan. Cô cố gắngnhớ lại sách hướng dẫn thai kỳ mà mình mua, hình như từ ngày thứ 50 bắt đầu cóhiện tượng nôn vào buổi sáng, không biết bị trước như vậy có bình thường không,chứ đừng nói đến lúc ngồi trên máy bay đến thành phố J, cô bị chảy máu cam,nhưng cô không còn tâm trí, sức lực đâu để lo lắng đến chuyện này.

Cô đứng thẳng người lên, rửa mặt rồi thoa kem dưỡng,những động tác đơn giản lặp đi lặp lại mỗi ngày thế này gần như đã biến thànhtrách nhiệm mỗi buổi sáng, toàn thân cô mệt đến rã rời, hai tay vịn vào thànhla va bô, nhìn vào gương chỉ thấy một người phụ nữ từ tóc tai, da dẻ đến thầnthái đều chẳng chút sức sống, dường như chỉ sau một đêm mà già đi đến mấy tuổi.

Cô bất giác nhớ đến một đồng nghiệp ở trường Trung họcVăn hóa ngày trước, sau khi có thai, chồng cô ấy ngoài việc đưa đón mỗi ngày dùchỗ làm của hai vợ chồng không hề gần nhau, anh còn thường xuyên lái xe máymang cơm canh nóng hổi đến cho cô vào buổi trưa, đồng nghiệp xung quanh thườngtrêu chọc: “Cơm hộp tình yêu phục vụ tận nơi đến rồi.”

Thai phụ đó được chăm sóc kỹ đến mức da dẻ hồng hào,gương mặt lúc nào cũng rạng ngời hạnh phúc, thỉnh thoảng còn đầy vẻ tự hào kểcho các đồng nghiệp chưa sinh em bé nghe những gì mình trải qua trong quá trìnhmang thai.

Niềm vui bình dị như thế khiến người khác thật ngưỡngmộ, cũng làm giảm đi rất nhiều nỗi sợ hãi đối với việc mang thai của các cô gáitrẻ trong đó có cả Cam Lộ.

Nhưng bây giờ đến lượt cô, cô lại vô cùng hoang mang, đừngnói đến sự kỳ vọng đối với đứa con này, cô thậm chí còn không biết ngày mai sẽra sao.

Nghĩ như thế, cô không thể nào tươi tỉnh bước ra khỏinhà vệ sinh.

Không biết đứng ngây ra bao lâu, Thượng Tu Văn xuấthiện trong gương từ lúc nào, anh bước đến, hai tay đặt lên vai cô: “Không khỏeà?”

“Vẫn tốt.” Cô cố gắng vực dậy tinh thần, cầm lấy sonmôi, nhưng lập tức nhớ ra lúc mang thai không nên trang điểm, lại đặt xuống,“Đi thôi.”

Thượng Tu Văn đưa Cam Lộ đi xem nhà. Khu vực gầntrường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm nhà cho thuê nhiều vô kể, không ítphụ huynh thuê nhà ở đây để tiện chăm sóc con cái. Cam Lộ cũng không muốn ở quágần trường, những nhà cô chọn đều cách trường mấy trạm xe buýt. Nhưng đã xemliên tiếp hai nhà, một nhà thì đã cũ, kết cấu không hợp lý, thông gió, ánh sángđều không tốt; một căn thì mới tinh nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn trangtrí, môi trường xung quanh phức tạp.

Không đợi Cam Lộ nói gì Thượng Tu Văn sau khi nghexong điện thoại ngoài hành lang quay vào, nhìn khắp lượt căn hộ, lập tức nóicảm ơn rồi tạm biệt chủ nhà, không nói không rằng kéo cô ra ngoài.

Cô cũng không thích căn hộ này, càng chẳng có sức đểgiằng co với anh, lên xe, cô lấy địa chỉ, số điện thoại đã ghi sẵn, đang địnhgọi điện cho vị chủ nhà thứ ba thì điện thoại của Thượng Tu Văn reo lên. Anhcầm lên nghe, ban đầu chỉ trả lời rất đơn giản “ừm”, “ồ”, sau đó nói: “Cháubiết rồi cậu, ngày mai cháu sẽ đến đó.”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, anh lại nói: “Được,cháu biết rồi. Chúng ta nói sau vậy.”

Cam Lộ tháo dây an toàn: “Anh đi lo việc của anh đi,tự em đi xem căn hộ còn lại được rồi, đều gần đây mà.”

Thượng Tu Văn giữ tay cô: “Em kiên quyết dọn ra ngoàisống, anh không ngăn cản, nhưng nhất định phải tìm cho em một chỗ ổn định anhmới yên tâm.”

Khóe miệng Cam Lộ nở một nụ cười chua chát, mệt mỏinói: “Đúng rồi, em bây giờ là được thơm lây nhờ con mà, phải chú ý giữ gìnchứ.”

“Lộ Lộ, anh biết em xem trọng đứa bé, nhưng đó chỉ làvì muốn có con với em. Đừng nói những lời như thế nữa...”. Điện thoại anh lạireo lên, anh buồn phiền đưa lên xem, sau đó nhấn nút nghe, “Dĩ An, có chuyện gìkhông?”

Một lát sau, anh nói: “Dĩ An, cậu đến thành phố Jtrước, ngày mai tôi sẽ đến.” Ngừng một lát, anh cười, “Mẹ hoặc cậu tôi đã nóigì với cậu rồi đúng không.”

Lại một lát sau, anh gật gù: “Được, chúng tôi sẽ đếnngay.” Đặt điện thoại xuống, anh quay sang nói với Cam Lộ: “Dĩ An có một căn hộcòn trống, cậu ấy nói em nếu đang vội tìm nhà có thể đến ở chỗ cậu ấy trước,chúng ta đến xem nhé.”

Cam Lộ không ngờ anh lại nhờ đến viện binh nhưthế, nhíu mày nói: “Hà tất phải làm phiền anh ấy, em không muốn phải mắc nợtình cảm.”

“Cậu ấy nói nhà cậu ấy trang trí nội thất đâu vào đóđã bỏ trống gần một năm rồi, không xa trường em. Em đến xem trước đi đã, nếuthích, anh vẫn sẽ trả tiền thuê nhà cho cậu ấy.”

Phùng Dĩ An đã đến đó đợi sẵn, căn hộ của anh nằm ởtầng 25 của một tòa chung cư cao tầng bên bờ hồ, cảnh quan, vị trí đều rất đẹp,nội thất mới tinh, Phùng Dĩ An giơ tay chỉ chỉ: “Từ lúc mua nhà đến lúc thiếtkế tôi đều không quan tâm, hoàn toàn là theo ý của cha mẹ tôi nhưng cũng khôngđến nỗi khó coi lắm. Hơn nữa, mẹ tôi yêu cầu rất cao, tất cả thiết bị đều bảovệ môi trường, đồ điện gia dụng đều được trang bị đầy đủ, chỉ thiếu đồ dùngsinh hoạt mà thôi.”

Thượng Tu Văn vừa theo Phùng Dĩ An vào xem tấtcả các phòng, vừa hỏi tình hình trị an. Cam Lộ nhìn hai người họ đi qua đi lạihết phòng này đến phòng khác, đầu óc mù mờ, nhất thời không biết nói gì, chỉđứng đờ ra ở phòng khách.

Hai người trở lại phòng khách, Thượng Tu Văn nói vớiCam Lộ: “Lộ Lộ, ở đây được đấy, không cần phải đi xem nhà khác nữa, lát nữa anhsẽ đi mua những thứ còn thiếu cho em.”

Cô không muốn giằng co với anh trước mặt Phùng Dĩ An,chỉ mím chặt môi không đáp.

Phùng Dĩ An chẳng hề có ý hỏi rõ ngọn nguồn, đưa chùmchiếc khóa cho Cam Lộ: “Chị chỉ cần yên tâm mà ở thôi, chìa khóa đều đưa chịhết, tôi sẽ không đến đây đâu.”

Cam Lộ vẫn lừng khừng, Thượng Tu Văn đã đón lấy:“Cám ơn cậu, Dĩ An.”

“Tu Văn, giữa chúng ta có cần phải khách sáo thếkhông?” Dĩ An cười nói, quay sang Cam Lộ: “Lộ Lộ, sáng mai Húc Thăng có hộinghị bán hàng, liên quan đến việc điều chỉnh kế hoạch bán hàng cả năm, vô cùngquan trọng, e rằng ngày mai chúng tôi đều phải đích thân đến thành phố J.”

“Lời nói này thật...” Cam Lộ chán nản nói: “Dĩ An, anhcó khi nào thấy tôi cản đường ai đó chưa.”

Thượng Tu Văn cười gượng: “Được rồi Dĩ An, tôixuống dưới mua chút đồ, cậu ở đây đợi tôi một lát.”

Phùng Dĩ An tiện tay kéo tấm vải trắng che bụi ra, đểlộ chiếc sô pha màu nâu: “Lộ Lộ, sắc mặt chị không tốt, đến đây ngồi một látđi, tôi đến chỗ quản lý chung cư xem xem có người giúp việc không, kêu họ đếnlau dọn cho sạch sẽ.”

“Dĩ An, anh khoan đi đã.” Cam Lộ ngồi xuống: “Tôi cóchuyện muốn nói với anh, anh đã biết vai diễn của Tu Văn ở Húc Thăng từ lâu rồiphải không?”

Phùng Dĩ An giơ tay lên: “Có trời đất chứng giám, anhấy trước giờ chưa hề nói với tôi. Tôi cũng là xem báo mới biết chủ tịch mới củaHúc Thăng là ai, lúc đó còn rất ngạc nhiên nữa là. Sau khi nói chuyện điệnthoại với tổng giám đốc Ngụy ở bộ phận quản lý bán hàng, tôi mới hiểu được đôichút.”

Cam Lộ biết tổng giám đốc Ngụy mà anh nói là con rểthứ hai của Ngô Xương Trí, Ngụy Hoa Sinh, cô nghĩ, chí ít, người nhà họ Ngôcũng đã biết từ lâu, cô thẫn thờ nhìn về phía trước không nói gì nữa.

“Ngụy tổng nói với tôi, hội đồng quản trị họp rất lâu,Tu Văn trước sau đều từ chối, nhưng ngoài phải làm vậy ra không còn cách nàokhác để giải quyết vấn đề mà Húc Thăng đang gặp phải. Một mặt, chủ tịch Ngôgánh một phần trách nhiệm thay cho quý tử của ông ấy, không thể tiếp tục ngồi ởvị trí đó; mặt khác Viễn Vọng rót vốn vào là có điều kiện, anh ấy phải có tráchnhiệm với cổ đông của Viễn Vọng. Ngoài anh ấy ra, không còn ai thích hợp cả.”

“Rốt cuộc chỉ có mình tôi là con ngốc trong con mắtcủa mọi người.” Cam Lộ cười tự mỉa mai.

“Lộ Lộ, cô không vui vì chuyện này sao? Tu Văn có suynghĩ của anh ấy, lại cũng chẳng phải việc gì lớn, sự việc quá cấp bách nênkhông kịp thương lượng với cô, không cần phải tức giận như thế.”

Cam Lộ chua chát nói: “Tôi không tức giận, chẳng lẽphải chấp nhận nó như một chuyện sung sướng bất ngờ hay sao?”

“Có lẽ anh ấy có nỗi khổ riêng.”

“Ai cũng có nỗi khổ riêng, nếu thật có nỗi khổ thì tốtnhất là nuốt vào trong tự mình giữ lấy, đâu cần phải hi vọng người khác thôngcảm một cách điều kiện như vậy được.”

Phùng Dĩ An rõ ràng không ngờ Cam Lộ lại nói những lờilạnh lùng như vậy, liền ngớ ra: “Lộ Lộ, chị là vợ anh ấy, không phải ngườikhác, nên thông cảm cho anh ấy mới phải.”

“Dĩ An, anh chưa kết hôn, nhưng anh cũng từng yêu, nếungười yêu của anh chuyện gì cũng giấu anh, anh sẽ làm như không có chuyện gìkhông?”

Phùng Dĩ An nghĩ ngợi, thở dài: “Không, thẳng thắn mànói, đối với những chuyện này, càng yêu lại càng tính toán, không yêu mới cóthể ra vẻ thản nhiên. Nếu tôi không xét nét, chắc đã không chia tay với TânThần. Vốn dĩ tôi muốn kết hôn với cô ấy xong sẽ sống ở đây, nhưng bây giờ khôngmuốn nhìn thấy căn nhà này thêmphút giây nào nữa.”

Cam Lộ không ngờ mình lại đụng chạm đến chuyệnđau lòng của anh ta, nhưng bây giờ cô chẳng có sức lực đâu để đi an ủi anh ta,chỉ im lặng thở dài.

“Tu Văn rất quan tâm đến chị, anh ấy bình thường làngười rất thản nhiên, chị xem bộ dạng lúc nãy của anh ấy, rõ ràng là đã mất đivẻ bình tĩnh thường thấy. Lúc anh ấy kiểm tra phòng tắm còn thử xem nền nhà lúcướt có trơn trượt không nữa, nói phải mua vài miếng thảm chống trơn, chị bâygiờ tuyệt đối không thể bị ngã.”

Cam Lộ cười thê lương: “Anh ấy chỉ là quan tâmđến đứa con trong bụng tôi mà thôi.”

Phùng Dĩ An nhất thời không biết nói gì.

Cam Lộ mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Phùng Dĩ An ngày đầu tiên nhận được thông báo họp hộinghị bán hàng, anh và Ngụy Hoa Sinh trước nay giao tình rất tốt, đã nghe anh takể đại khái vụ việc xảy ra trong buổi họp báo. Lúc Ngụy Hoa Sinh kể đến đoạnThượng Tu Văn bị vợ tát ngay trước mặt bao nhiêu người, anh cũng vô cùng kinhngạc. Hôm nay lại lần lượt nhận được điện thoại của Ngô Xương Trí và Ngô LệQuân, hai người đều giao phó cho anh nhiệm vụ phải khuyên Thượng Tu Văn đếnthành phố J họp đúng giờ, cách nói cũng vô cùng căng thẳng, anh không biết giữavợ chồng Thượng Tu Văn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc này chỉ thấy sắc mặtCam Lộ nhợt nhạt, tiều tụy, anh thật không nhẫn tâm chút nào.

“Như vầy đi, chị vào phòng nằm một lát, trong đó cómột cái tràng kỷ, sẽ thoải mái hơn ở đây.”

Phùng Dĩ An dìu Cam Lộ vào phòng ngủ, bên trong trênchiếc giường chỉ trải một tấm drap hiệu Simmons, bên cửa sổ là một chiếc tràngkỷ màu đỏ sậm, Phùng Dĩ An kéo tấm vải trắng che bụi ra. Cô nằm lên đó, cơ thểyếu ớt dán chặt vào chiếc nệm êm mịn dưới lưng, từ từ thở ra.

Cô cảm thấy việc mình nằng nặc đòi dọn ra ngoài rõràng là chuyện riêng giữa cô và Thượng Tu Văn, nhưng bị Phùng Dĩ An đột nhiênkhơi ra thì lại trở thành việc cô gây chuyện vô lối.

Nằm trong căn phòng xa lạ, trái tim cô tê dại, khôngbiết ngày mai mình sẽ ra sao. Tay cô bất giác đưa lên vuốt ve bụng mình.

Đầu hè năm ngoái, để chuẩn bị cho việc có thai, Cam Lộđã mua không ít sách về nghiên cứu tỉ mỉ, cô đã có những kiến thức lý thuyết vềviệc thụ thai cũng như quá trình phát triển của thai nhi, nhưng giờ phút này,cô lại chẳng có chút khái niệm gì với sinh linh bé nhỏ đang dần thành hìnhtrong bụng cô, mấy hôm nay lúc đi tắm, cô thậm chí còn không dám nhìn trực diệncơ thể mình.

Có thật phải sinh con ra trong hoàn cảnh này không? Ýnghĩ này vừa xuất hiện đã rất khó xua đi.

Cô tự biết ý nghĩ này rất tội lỗi, nhưng lại nghĩ, chỉlà một phôi thai còn chưa biết cả giới tính, tiếng Anh thậm chí còn dùng “it”để gọi. Mình đến ngay cả bản thân còn không rõ bước tiếp theo phải làm gì, vớitâm trạng hiện giờ của cô, sao có thể bảo đảm đứa bé phát triển khỏe mạnh đượcđây? Cô và Thượng Tu Văn đi đến nước này, có thể cho con một môi trường pháttriển lành mạnh và hòa thuận được không?

Cam Lộ chìm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trong mơmàng cô cảm giác Thượng Tu Văn có đi vào một lần, giúp cô đắp chăn, anh đứngbên cạnh cô, cô biết anh tất nhiên là đang nhìn mình nhưng cô lại không thể mởmắt nhìn anh. Rất lâu sau, anh nhẹ nhàng đi ra.

Đợi Thượng Tu Văn bước vào một lần nữa gọi cô dậy, côgần như đã sức cùng lực kiệt. Nằm rất lâu như thế nhưng cô lại chẳng có cảmgiác đỡ mệt hơn chút nào, cơ thể vẫn rất nặng nề, căn bản là chẳng muốn cựamình. Nhưng Thượng Tu Văn đã đỡ cô ngồi dậy, giọng lo lắng: “Em đang chảy máucam kìa.”

Cô đưa tay lên quệt mũi, quả nhiên máu dính đầy tay:“Không sao, giúp em lấy khăn lại đây.”

“Anh đưa em đến bệnh viện.”

“Chảy máu cam làm gì phải đi bệnh viện? Mấy hôm naychảy mấy lần rồi, một lát là hết thôi.” Cô buồn bực nói, đứng lên chuẩn bị đivào nhà tắm, đột nhiên nhớ ra đây là nhà của người khác, không có khăn, bènquay người ra phòng khách, lấy khăn giấy trong giỏ mình ra lau máu.

Thượng Tu Văn bước tới, chẳng nói chẳng rằng, lấy áokhoác định mặc cho cô: “Đến bệnh viện với anh, xem bác sĩ nói sao.”

Phùng Dĩ An đang ngồi trong phòng khách cũng phụ họatheo: “Đúng đấy, mau đi bệnh viện đi.”

Cam Lộ bực bội hất tay Thượng Tu Văn ra: “Em đã nóikhông đi rồi mà.”

“Lộ Lộ, vô duyên vô cớ chảy máu cam mấy lần, phải đixác định nguyên nhân là gì, xem có ảnh hưởng gì đến con không chứ.”

Cam Lộ đặt tấm khăn giấy dính máu xuống, cười nhạt:“Tu Văn, anh quan tâm đến con như vậy sao?”

“Con và em, anh đều quan tâm.”

“Em không đi bệnh viện, con nghe theo ý trời là đượcrồi.”

Thượng Tu Văn giận tím mặt: “Em đừng có quá đáng nhưvậy...” Anh đột ngột dừng lại, chỉ thấy cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sánglên bất thường, gần như sẵn sàng gây hấn, lại dường như bình thản đợi anh nổigiận. Anh hoàng toàn xa lạ với một Cam Lộ như thế này, còn Phùng Dĩ An ở bêncạnh đã đứng dậy, ra sức ra hiệu cho anh, anh cố gắng dịu giọng lại, “Lộ Lộ,anh nói rồi, đừng nói con chúng ta như thế.”

“Vậy anh muốn em phải nói thế nào. Chẳng còn cách nàokhác, bản thân em cũng phó mặc cho trời, Thượng Tu Văn, nếu không có đứa connày, em còn đứng đây nói những lời vô ích này với anh sao?”

Bầu không khí trong phòng trở nên yên lặng đến nghẹtthở, sặc mùi chết chóc, Phùng Dĩ An vô cùng bất an, muốn khuyên giải nhưng hoàntoàn không biết phải nói gì.

Cam Lộ vẫn bình thản trước ánh mắt của Thượng Tu Văn,nhưng không còn có ý định gây hấn nữa. Ánh mắt cô trở nên u ám, dường như sựthiêu đốt trong phút chốc đã bị dập tắt, chỉ còn lại nắm tro tàn bi thương, “DĩAn không phải nói các anh phải đến thành phố J sao? Xin các anh đấy, bây giờ đigiùm cho, để tôi yên tĩnh một mình.”

Cô quay người đi về phòng ngủ, thuận tay đóng sầm cửalại.

Thượng Tu Văn nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, từ từthả lỏng bàn tay đang nắm chặt. Phùng Dĩ An thở hắt ra: “Tu Văn, anh bình tĩnhchút đi. Cô ấy đang mang thai, bây giờ tâm trạng lại không ổn định, anh khôngthể so đo với cô ấy.”

Thượng Tu Văn không nói lời nào, một lát sau, hạ giọngnói: “Đi thôi.”

Hai người cùng xuống lầu đến bãi đỗ xe, Phùng Dĩ Annói: “Hay là để tôi chở cho, anh có thể nghỉ ngơi trên xe một lát.”

Thượng Tu Văn do dự, Phùng Dĩ An lấy làm kỳ lạ: “Saothế, đến thành phố J sẽ có xe cho anh dùng mà, anh không nỡ rời chiếc BMW củaanh à?”

Thượng Tu Văn gượng cười: “Dĩ An, tôi đang nghĩ có nênđưa chìa khóa xe cho Lộ Lộ hay không, để cô ấy lái xe đi làm, không phải chenchúc trên xe buýt.”

Phùng Dĩ An giơ tay đầu hàng: “Anh hôm nay tỉ mỉ đếnnỗi tôi không dám tin, chạy tới chạy lui đi siêu thị, chợ, mua đủ thứ đồ dùng,thức ăn. Tốt thôi, anh lên đó lần nữa vậy.”

“Thôi, bây giờ tôi lại xuất hiện trước mặt cô ấy, chắccô ấy sẽ điên lên mất. Vả lại tinh thần cô ấy không tốt, lái xe e không tậptrung, để cô ấy đi taxi vậy.”

Hai người lên chiếc Mazda 6 của Phùng Dĩ An, Phùng DĩAn lái xe ra khỏi hầm để xe, bên ngoài trời đã tối hẳn, thành phố đã lên đèn.Phùng Dĩ An vừa lái xe vừa bàn bạc với Thượng Tu Văn tình hình bán hàng sa sútnghiêm trọng gần đây.

“Lần này phải xử lý Ngô Úy thế nào đây?” Phùng Dĩ Antrước nay vẫn không có ấn tượng tốt với Ngô Úy.

“Còn thế nào nữa? Cậu tôi đã làm tới nước này rồi, dùcó bán cả tài sản cũng đành bảo vệ anh ta. Hơn nữa trọng tâm hiện nay khôngphải là ở anh ta, nếu Tỷ Tân thật sự ký được hợp đồng với thành phố, sáp nhậpxưởng luyện thép, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”

“Tu Văn, có một chuyện vợ anh không hỏi anh thì tôicũng phải hỏi anh. Lần này Hạ Tĩnh Nghi hùng hùng hổ hổ như vậy, thật sự chỉ vìmuốn lấy xưởng luyện thép về cho Tỷ Tân thôi chứ?”

“Cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi cảm thấy không dừng lại ở đó, nhưng cô ấy hao tâmtổn trí như vậy buộc anh phải xuất đầu lộ diện, có thể đối với Húc Thăng mà nóilại là một chuyện tốt. Chủ tịch Ngô mấy năm gần đây tư tưởng bảo thủ, chỉ bằnglòng với việc chiếm giữ thị phần chủ yếu ở hai cái thị trường bé xíu ở hai tỉnhnày, cứ giữ rịt lấy như thế, đã vô hình trung trói buộc sự phát triển của doanhnghiệp. Anh lại ẩn mình ở phía sau, không muốn trực tiếp can thiệp vào việckinh doanh của ông ấy, nếu không Húc Thăng đâu chỉ dừng lại ở quy mô như hiệnnay, việc sáp nhập xưởng luyện thép đâu có kéo dài đến hôm nay.”

“Tôi có cách nghĩ của tôi, Dĩ An ạ. Hơn nữa Húc Thăngcó thể được như hôm nay không thể tách rời với những cố gắng của cậu tôi, cóthể nói doanh nghiệp này là toàn bộ tâm huyết của ông ấy.”

“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng anh cũng chẳng thểphủ nhận những gì tôi nói. Nhất là sự nuông chiều của ông ấy đối với Ngô Úy mớidẫn đến hậu quả ngày hôm nay. Năm ngoái, trong hội nghị bán hàng, đã có ngườitrực tiếp phản ánh với ông ấy về những vấn đề tồn tại khi làm việc với bộ phậnbán hàng, phân chia khu vực bán hàng tùy tiện, tổng bộ không ngó ngàng gì đếnlợi ích của các đại lý nhỏ, nhưng ông ấy chẳng có động thái nào, làm cho mọingười đều ngao ngán. Nếu không sao có thể đợi đến khi có người khác tố cáo, cơquan chức năng vào cuộc, ông ấy mới biết.”

Thượng Tu Văn dĩ nhiên hiểu rất rõ tình hình mà PhùngDĩ An nói, nhưng anh ngay từ đầu đã ủy thác toàn quyền cổ phiếu của mình dướidanh nghĩa Ngô Xương Trí, chỉ cùng hợp tác mở công ty đại lý kinh doanh thươngmại ở thành phố này, cũng không muốn can dự vào việc kinh doanh cụ thể của HúcThăng. Ban đầu cố nhiên vì muốn Ngô Xương Trí nắm quyền khống chế cổ phiếutuyệt đối trong hội đồng quản trị, đem lại quyền lợi rất lớn trong Ủy ban Kinhtế của thành phố J. Quan trọng hơn là, lúc đó lòng anh nguội lạnh, chẳng thiếttha với bất cứ thứ gì.

Sau đó, trong tay cậu anh, Húc Thăng phát triển thuậnlợi đến một quy mô nhất định, con trai của Ngô Xương Trí là Ngô Úy và hai ngườicon rể đều là lãnh đạo cấp cao trong doanh nghiệp, chia nhau quản lý những bộphận chủ chốt của công ty. Thượng Tu Văn ngoài lợi nhuận hằng năm ra, khôngmuốn tham gia vào đó.

Ngô Xương Trí lại rất xem trọng ý kiến của anh, mỗilần phải ra quyết sách lớn, quan trọng, nhất định phải cùng anh bàn bạc. NhưngNgô Xương Trí học chuyên ngành tài chính, tốt nghiệp đại học đã được phân vềcông ty sắt thép quốc doanh – tiền thân của Húc Thăng, từ một nhân viên kỹthuật dần lên tới chức phó tổng nên đối với từng mắt xích trong khâu vận hành doanhnghiệp sắt thép ông đều rất thành thạo. Ông tự hào là người trong ngành, cũngchẳng ai phủ nhận điểm này. Ông có tư tưởng kinh doanh của ông, hơn nữa vô cùngtự phụ, cố chấp. Thượng Tu Văn không phải lúc nào cũng có thể thuyết phục đượcông, phần lớn thời gian, anh chỉ đưa ra ý kiến, không muốn lấy thân phận là cổđông lớn nhất bắt ép cậu mình phải thay đổi quyết định.

Một mặt, mấy năm nay Húc Thăng phát triển nhanh chóng,nhưng mặt khác, đúng như Phùng Dĩ An nói, sự bảo thủ trong tư tưởng kinh doanhcủa Ngô Xương Trí và lỗ hỏng trong khâu quản lý đã tạo thành nguy cơ ngầm ngàymột nhiều, tập trung vào nửa cuối năm ngoái bắt đầu lộ đuôi ra.

Ngô Xương Trí không thể không thừa nhận, Thượng Tu Vănnhiều lần nhắc nhở ông là đúng, còn Ngô Úy càng lúc càng làm ông thất vọng. Ôngđành coi trọng Thượng Tu Văn hơn trước, không ngừng gọi anh đến để bàn bạcphương châm kinh doanh tiếp theo, chỉ là tất cả đều đã có chút muộn màng.

Cách nghĩ của Thượng Tu Văn là thu hút đầu tư của ViễnVọng để chế tài Ngô Xương Trí, sau đó sẽ đảm đương chức tổng giám đốc điều hànhđể cải tạo lại việc vận hành doanh nghiệp, nhưng không đợi đến lúc kế hoạch củaanh thành hiện thực, hàng loạt các động thái của Hạ Tĩnh Nghi khiến tất cảnhững mâu thuẫn tồn tại trong Húc Thăng bị khơi ra, dồn anh phải ngồi vào vịtrí mà anh có muốn khước từ cũng không được.

“Anh Ngụy là người rất thực tế, mấy năm nay luôn bấtđắc chí, bây giờ điều anh ấy từ quản lý chất lượng sang quản lý bán hàng, anhấy rất hăng hái, hôm qua chúng tôi có nói chuyện điện thoại gần một tiếng, tôicảm thấy chúng tôi có rất nhiều suy nghĩ giống nhau.”

Thượng Tu Văn đưa tay nắn nắn huyệt thái dương, chỉ“ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Phùng Dĩ An phát hiện tâm trí anh không đểở đây, bèn dừng nói chuyện công việc.

“Tu Văn, Lộ Lộ e rằng không chỉ vì chuyện anh khôngnói cho cô ấy biết về cổ phần, không bàn bạc với cô ấy trước mà đã đảm nhậnchức chủ tịch hội đồng quản trị của Húc Thăng mà tức giận đâu, suy cho cùngtrước đây cô ấy đâu quan tâm đến việc kinh doanh của anh.”

“Đó chỉ là một trong những nguyên nhân thôi.” ThượngTu Văn trả lời ngắn gọn, trong khoảnh khắc, chỉ thấy khóe miệng Phùng Dĩ An khẽnhếch lên một nụ cười bí hiểm, “Dĩ An, nghĩ gì thế hả?”

“Nói thật nhé Tu Văn, chúng ta là cộng sự lâu như vậy,giao tình cũng không phải ít. Nhưng sự việc trước mắt, nếu anh cho phép tôi suyđoán, tôi cũng rất dễ nghĩ đến ân oán, vướng mắc riêng tư giữa anh và Hạ TĩnhNghi, đừng nói đến Lộ Lộ nghĩ thế nào, phụ nữ bình thường cũng rất để bụng chuyệnnày đấy.”

Thượng Tu Văn buông tay xuống, nhìn thẳng phía trước,nói với giọng bình thản: “Dĩ An, Lộ Lộ không phải là phụ nữ bình thường.”

“Lộ Lộ có thể rất rộng lượng rất lý trí, nhưng anhđừng xem vợ mình là một thánh nhân có thể bao dung mọi thứ, nếu cô ấy yêu anh,dĩ nhiên sẽ không thể chấp nhận anh có quan hệ không rõ ràng với người phụ nữkhác.”

“Đó là chuyện đã kết thúc từ lâu rồi.”

“Tôi hiểu cách sống và ý chí của anh, không có ý nóianh có gì mờ ám với Hạ Tĩnh Nghi. Nhưng lần đó Hạ Tĩnh Nghi đến công ty tìmanh, tôi đã nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người. Cái thái độdò xét mọi ngóc ngách trong văn phòng của chúng ta giống hệt như nữ vương đithị sát dân tình. Đúng lúc hai người vừa đi ăn trưa trở về thì lại bị Cam Lộbắt gặp. Anh đừng nói với tôi là, anh không thấy ánh mắt không chút thiện cảmmà Hạ Tĩnh Nghi nhìn vợ anh. Nếu là mối quan hệ đã kết thúc từ lâu, cô ta thậtchẳng cần phải tỏ ra như thế. Những thứ tôi có thể nhận ra, làm sao Cam Lộkhông có cảm giác gì được?”

Chuyến viếng thăm đột ngột ngày hôm đó của Hạ TĩnhNghi và sự gặp gỡ bất ngờ với Cam Lộ dưới văn phòng công ty anh, Thượng Tu Văndĩ nhiên nhớ rất rõ.

Hạ Tĩnh Nghi nhìn khắp lượt khu văn phòng mở có phầnchen chúc bằng một thái độ kỳ lạ, không chút để tâm đến ánh mắt hiếu kỳ củanhân viên trong công ty, tia nhìn quét qua tất cả mọi người, sau đó bước vàovăn phòng mà anh và Phùng Dĩ An dùng chung, ánh mắt dừng ở bức ảnh đặt trên bànlàm việc của anh.

Đó là hình anh và Cam Lộ chụp chung trong chuyến đitrăng mật đến Maldives, anh vận áo sơ mi màu trắng, Cam Lộ mặc chiếc đầm hoamaxi dài, hai người ngồi ở ban công lộ thiên trên biển, tay anh choàng qua vaicô, ánh hoàng hôn vàng rực phủ bóng lên hai người, Cam Lộ hướng mắt ra xa cườitươi như hoa, còn anh thì chăm chú nhìn nụ cười rạng rỡ đó, khóe miệng khẽ mỉmcười. Tấm hình này là do Thượng Thiếu Côn chụp, anh và Cam Lộ rất thích nó.

Phùng Dĩ An dĩ nhiên nhận ra tia nhìn khác lạ của HạTĩnh Nghi, anh đồng cảm nháy mắt ra hiệu với Thượng Tu Văn rồi rút lui.

“Tĩnh Nghi, hôm nay đột nhiên đến đây có chuyện gìkhông?”

Hạ Tĩnh Nghi cười mà như không cười, lại nhìn khắp vănphòng nhỏ xíu của anh, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh: “Chúng tanói chuyện ở đây à? Hay là tìm một chỗ nào đó yên tĩnh hơn đi, sắp đến giờ ăntrưa rồi còn gì.”

Thượng Tu Văn thật sự không muốn cô ta ở lâu trongcông ty mình nên gật đầu đồng ý. Hai người lái xe đến một nhà hàng Tây, sau khigọi món, Hạ Tĩnh Nghi chỉ ăn một chút, rồi hình như thở dài: “Tu Văn, em khôngngờ anh bây giờ lại yên phận với việc kinh doanh nhỏ như vậy.”

“Mọi người có thể thích nghi với nhiều môi trường khácnhau đâu phải là chuyện gì xấu.” Thương Tu Văn thủng thẳng nói.

Đợi đến lúc Hạ Tĩnh Nghi đề xuất An Đạt trở thành nhàcung cấp vật liệu thép xây dựng cho dự án đầu tư sắp được triển khai ở thànhphố này của Tỷ Tân, anh nhất quyết cự tuyệt: “Tĩnh Nghi, nếu em không phải lầnđầu tiên chủ trì dự án cho Tỷ Tân thì cũng nên biết rõ, sự đầu tư quy mô nhưthế, không cần phải đàm phán hợp đồng cung ứng với một công ty đại lý, trựctiếp để các xưởng sản xuất tham gia đấu thầu là được rồi.”

“Anh cho rằng em có thể hợp tác với cậu anh sao?” Côcười nhạt.

“Em chẳng có lý do gì để hận ông ấy, năm đó ông ấy vàem chẳng có xung đột lợi ích gì, tất cả những gì ông ấy làm đều vì anh.”

Hạ Tĩnh Nghi hừ một tiếng, không muốn nhắc đến NgôXương Trí nữa: “Anh là vì đề nghị đó đến từ em nên mới từ chối đúng không?”

“Sai.” Anh bình thản trả lời, “Đối với anh, làm ăn làlàm ăn, chỉ có hợp lý hay không, không tồn tại yêu ghét cá nhân.”

“Anh thay đổi rồi Tu Văn ạ.” Hạ Tĩnh Nghi mở to đôimắt đẹp chăm chú nhìn anh, “Từ khi chúng ta gặp lại nhau lần đầu tiên, anh luôndùng thái độ và lời nói khách sáo với em. Em đành phải đoán rằng, anh luôn rấthận em.”

“Anh chưa bao giờ hận em, Tĩnh Nghi ạ, chứ đừng nói làluôn, chuyện quá khứ hãy để cho nó ngủ yên.” Anh bật cười, “Nhìn thấy em bâygiờ thành công trong sự nghiệp, anh rất mừng cho em.”

“Nhưng nhìn bộ dạng an phận thủ thường, già nua cằncỗi của anh em không vui chút nào. Sao anh lại không nắm bắt cơ hội này để làmlại sự nghiệp, bán sức cho cậu anh thì phát triển được bao nhiêu chứ. Lần trướcở thành phố J, em đã nói với anh rồi, anh có giúp ông ấy thì cũng chẳng thể cảithiện cục diện của Húc Thăng.”

“Anh rất hài lòng với cuộc sống hiện nay của mình,không định thay đổi bất cứ điều gì. Còn với Húc Thăng, anh có thể hiểu em đangđứng trên lập trường làm việc cho Tỷ Tân.”

Hạ Tĩnh Nghi cười nhạt: “Tu Văn, nếu anh không nhấnmạnh anh hài lòng với cuộc sống hiện nay như vậy, có lẽ em thực sự nghĩ rằng,anh quả là đã quên đi quá khứ.”

Thượng Tu Văn đành gượng cười: “Em luôn thích suy đoándựa vào trực giác nhỉ, có thể có được kết luận không bình thường đấy nhưng độtin cậy thì hơi kém rồi.” Anh nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, anh phải về làmviệc, đi thôi.”

Hạ Tĩnh Nghi lái xe đưa anh đến phía dưới văn phòng,vừa lúc đó thì gặp Cam Lộ và Phùng Dĩ An đi ra.

Thượng Tu Văn trong giây lát có chút bồn chồn mơ hồ,nhưng nhìn thấy thái độ điềm tĩnh, thản nhiên của Cam Lộ, anh yên tâm trở lại.

Nhưng, hình như cũng chính lần gặp đó lại khiến cho HạTĩnh Nghi có ý nghĩ thăm dò tiếp theo. Cô ta thuyết phục Tín Hòa đứng ra tố cáoAn Đạt, hòng để anh quay sang ký hợp đồng với cô, anh ngoài tức giận ra, dĩnhiên vẫn cương quyết cự tuyệt, đồng thời đẩy mạnh hợp tác với Viễn Vọng, địnhhoàn toàn thoát ra khỏi Húc Thăng, cắt đứt mọi ý định của Hạ Tĩnh Nghi.

Chỉ là đợi đến khi anh nhận ra mưu đồ của Hạ Tĩnh Nghikhông chỉ đơn giản dừng lại ở việc chi phối anh, cũng không chỉ dừng lại ởxưởng luyện thép ở thành phố J thì sự việc đã phát triển vượt ngoài khả năngkiểm soát của anh.

Phùng Dĩ An lái xe ra khỏi thành phố đến đường caotốc, tiếp tục nói: “Bây giờ quay đầu nhìn lại, tôi đoán chính cô ta là ngườithao túng Tín Hòa tố cáo An Đạt cung cấp cốt thép kém chất lượng, còn việc cungcấp tư liệu lần này, đưa những việc mờ ám của Ngô Úy ra ánh sáng, ngoài cô tara thì còn ai khác nữa. Nếu chỉ vì một xưởng luyện thép thì không cần phải lôicả An Đạt vào mới phải. Tôi chỉ có thể đoán định, hoặc cô ta hận anh, muốn báothù, hoặc cô ta vẫn còn yêu anh.”

Thượng Tu Văn im lặng, anh không nghĩ rằng một PhùngDĩ An đang gặm nhấm nỗi đau thất tình trong một thời gian dài như vậy lại cóthể sáng suốt phân tích được mớ bòng bong mà mình đang gặp phải, nhưng anhkhông thể không thừa nhận, có những chuyện Phùng Dĩ An nói trúng phóc. Đâykhông phải là những chuyện cần đầu óc suy nghĩ phức tạp, chứ đừng nói đến ngườivô cùng thông minh, luôn có sở trường phân tích suy luận như Cam Lộ.

Phùng Dĩ An rõ ràng hiểu sự im lặng của Thượng Tu Văntheo cách của mình: “Tu Văn, Lộ Lộ luôn lý trí, biết lý lẽ, không giận anh lâuđâu.”

“Nếu cô ấy giận tôi thì có lẽ tôi còn yên tâm được mộtchút.” Thượng Tu Văn thở hắt ra, trước mắt anh chập chờn gương mặt bình thản cốý và đôi mắt đầy đau buồn của Cam Lộ.

“Cô ấy phản ứng dữ dội như vậy, chứng tỏ cô ấy rấtquan tâm đến anh. Anh mà gặp một người phụ nữ thờ ơ trong mọi tình huống thìcòn khổ hơn.”

Thượng Tu Văn dĩ nhiên biết Phùng Dĩ An muốn ám chỉđiều gì, nhưng lúc này anh chẳng có tâm trạng để thảo luận chuyện này với ngườikhác, chỉ cười gượng gạo rồi ngả người ra sau ghế, nhắm hai mắt lại, không nóigì thêm nữa.

Cam Lộ thế là sống ở căn hộ của Phùng Dĩ An. Cô nhanhchóng phát hiện, ở đây ngoài không có Ngô Lệ Quân ra, cơ bản chẳng khác gì cuộcsống lúc trước của cô.

Không biết Thượng Tu Văn hôm đó đã chạy tới chạy luimấy lần, nhưng ngày hôm sau khi Cam Lộ vừa từ phòng ngủ bước ra phát hiện phòngốc đã được sắp xếp đâu ra đó, những đồ dùng sinh hoạt anh hầu như đều mua đủhết, từ bàn chải, kem đánh răng, dép lê, khăn, chăn gối, đến thức ăn, trái câychất đầy trong tủ lạnh, đều là những thứ trước đây cô rất thích ăn.

Đến 3 giờ chiều, chị Hồ giúp việc lấy chìa khóa mở cửavào, tay xách đầy thức ăn, cô cũng không thấy ngạc nhiên nữa.

Chị Hồ vui mừng nói: “Tiểu Cam, chúc mừng cô.”

“Chúc mừng gì ạ?” Lời vừa nói xong cô cũng giật mìnhhiểu ra, ngượng ngùng nở nụ cười, thầm thừa nhận mấy hôm nay mình đã trở nênđần độn đi rất nhiều.

“Tiểu Thượng nói với tôi, cô có thai rồi, ở đây đi làmtiện hơn, sau này sẽ sống ở đây. Cậu ấy nói cô đã quen ăn thức ăn tôi nấu, nênbảo tôi đến đây chăm sóc cô. Tiểu Thượng thật chu đáo, còn nói với tôi mấy hômnay khẩu vị của cô không tốt, bảo tôi nấu mấy món nhiều dinh dưỡng và ít dầu mỡcho cô, còn đưa thực đơn hàng ngày cho tôi tham khảo nữa đấy.”

Cam Lộ vờ tươi tỉnh hỏi: “Vậy ai nấu cơm cho mẹ?”

“Sở trưởng Ngô cũng bảo tôi sang đây, bà ấy nói sẽ tìmmột người giúp việc khác, bây giờ chăm sóc cô là quan trọng nhất mà.” Chị Hồthoăn thoắt sắp xếp những thứ mang đến, “Hôm nay tôi đến sớm, đi xung quanh xemrồi, gần đây có một chợ rau rất lớn, mua rau quả rất thuận tiện, cô muốn ăn gìcứ nói với tôi.”

“Cảm ơn chị Hồ.”

“Cảm ơn gì chứ. Tiểu Cam này, mẹ chồng cô tốt lắm đấy.Nhưng người trẻ thường thích tự do. Nhớ năm đó lúc tôi mang thai đứa con đầulòng...”

Chị Hồ vừa bận rộn luôn tay luôn chân vừa nói chuyệnrôm rả, khiến cho ngôi nhà rộng lớn lạnh lẽo có thêm chút sinh khí. Cam Lộ nghetiếng được tiếng mất, chỉ cảm thấy sự sắp đặt này của Thượng Tu Văn khiến choviệc bỏ nhà ra đi của cô càng lúc càng trở thành một trò nhõng nhẽo vô vị, đúnglà dở khóc dở cười, nhưng cô chẳng buồn nói gì.

Mấy ngày liền tinh thần cô mệt mỏi, miệng nhạt thếch,càng không có tâm trạng để chăm sóc bản thân. Hôm qua cô ngủ mê man, Thượng TuVăn đi lúc nào cô cũng không biết. Ngủ đến khi bụng đói cồn cào, cô mới xuốnglầu mua ít thức ăn, nhưng chỉ ăn được một nửa, lại có cảm giác buồn nôn, khókhăn lắm mới cố nén không nôn ra tiệm của người ta, vội vàng đặt muỗng đũaxuống quay về nhà. Buổi tối đi ngủ, cô cũng trải đại tấm drap giường lên, mởtấm chăn bông mới mua ra đắp lên người, cứ thế là ngủ, cơ bản là chẳng có chútsức lực để làm việc nhà.

Bây giờ chị Hồ đến đây, nhặt rau hầm canh trước, sauđó dọn dẹp nhà cửa, cô dĩ nhiên không ngăn cản, cũng không cố chấp, không địnhbảo chị Hồ ra về, để một mình mình tự sinh tự diệt.

Cam Lộ đến thứ hai đi làm đúng giờ, học kỳ mới đãchính thức bắt đầu. Dù có không khỏe thế nào cũng không thể không làm việc, côcố nén cảm giác khó chịu trong người. Dù mệt hơn lúc trước nhưng ngược lại côchẳng thể ngủ say như hôm đầu tiên, cảm giác vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng.

Hết giờ làm, cô vừa bước ra khỏi cổng trường, ThượngTu Văn đã đứng chờ sẵn tự bao giờ, một tay anh xách giỏ cho cô, một tay dìu cô,cô đành phó mặc theo anh lên xe.

“Sáng nay có cảm giác buồn nôn không?”

“Có một chút.”

“Có chảy máu cam nữa không?”

“Không.”

“Anh đã đi hỏi bác sĩ, bà ấy nói có lẽ do thời tiếtbiến đổi khiến niêm mạc mũi co lại, nếu tiếp tục bị chảy máu cam, tốt nhất làđến khoa tai mũi họng khám.”

“Ừm.”

“Bữa trưa ở căn tin trường ăn có được không? Nếu khônganh bảo chị Hồ đến trường đưa cơm trưa cho em.”

“Không cần đâu.”

Câu chuyện không thể tiếp tục nữa, hai người im lặngsuốt quãng đường về, về đến nhà, chị Hồ đã nấu cơm xong, thức ăn bày trên bànđều là những món ngày thường cô rất thích ăn. Dù không thèm ăn, cô cũng ráng ănchút canh và nửa chén cơm. Ăn cơm xong, cô theo thói quen định dọn dẹp bát đĩathì Thượng Tu Văn ngăn cô lại: “Để anh.”

Thượng Tu Văn từ trước đến nay chưa hề mó tay vào việcnhà, nhưng cô cũng chẳng buồn khách khí với anh, lập tức rửa tay rồi trở vềphòng.

Căn phòng ngủ đã được chị Hồ dọn dẹp sạch sẽ, chăn gốitrên giường do Thượng Tu Văn mua trong lúc vội vàng, dù vừa nhìn là biết ngaykhông hề rẻ nhưng chẳng hợp chút nào với rèm cửa, tường trong phòng, càng tăngthêm cảm giác ở nhờ, tạm bợ trong cô.

Cam Lộ dời cây đèn đứng ra gần sát cửa ban công, côngồi bên cửa, mở sách giáo viên, giáo án ra, soạn và học thuộc giáo án, chuẩnbị nội dung cho các tiết dạy trong tuần như thường lệ. Cô luôn không thể chấpnhận việc không chuẩn bị bài giảng, chỉ dựa vào kinh nghiệm dạy học, cho dù làdạy những nội dung đã thuộc nằm lòng, mà phải kết hợp với trình độ của học sinhvà tiến độ bài dạy. Huống hồ đang trong giai đoạn thử nghiệm cải cách chươngtrình học, tổ bộ môn phân cho cô một phần nội dung dạy thử, cô cần phải nộp báocáo trong học kỳ này nên không muốn làm qua loa cho xong chuyện.

Một lát sau, Thượng Tu Văn bước vào: “Lộ Lộ, sangphòng làm việc đi, ngồi đây rất dễ bị mệt đó.”

Cô để tập giáo án trên đùi, quả thật không phải là tưthế thoải mái gì cho lắm. Không đợi cô nói gì, Thượng Tu Văn đã đến thu dọnđống sách vở cô đang bày ra, rồi dìu cô đứng lên.

Cô đành gượng cười: “Em chưa đến mức đi lại khó khănmà.”

Mấy hôm nay cô chẳng hề có ý định sang tham quan cácphòng khác trong ngôi nhà này, bây giờ đi theo Thượng Tu Văn vào phòng làmviệc, cô mới phát hiện căn phòng này có cùng ban công với phòng ngủ, bài trírất đơn giản, kệ sách dựa sát tường trống huơ hoác, trên bàn làm việc có máytính và những sách cô thường dùng tới, chắc chắn là Thượng Tu Văn đem đến chocô.

“Cảm ơn anh.” Cô đúng là trong lúc nóng giận, vội vãđi quên mang số sách này theo đang tính xem có nên mua lại hay không thì anhlại đem đến cho cô.

Thượng Tu Văn nở nụ cười gượng gạo: “Đừng khách sáo.”

Cô tiếp tục chuẩn bị bài giảng, gần một tiếng sau,Thượng Tu Văn lại bước vào: “Anh đưa em đi dạo một lát nhé, đừng ngồi một chỗlâu như thế.”

Anh vẫn cái cách chăm sóc chu đáo đó khiến cô chuaxót. Cô cúi đầu im lặng một lát, sau đó mặc áo khoác theo anh xuống lầu.

Bên cạnh tòa nhà chung cư này có một cái hồ nhỏ, thànhphố này tuy sông hồ dày đặc, có những hồ rất nổi tiếng nhưng khu vực trung tâmsầm uất lại rất ít hồ, lại thêm một quảng trường xanh ngát, không chỉ là điểmthu hút người mua của các tòa nhà mọc sừng sững xung quanh mà còn là nơi tụ tậpthư giãn của người dân thành phố. Bây giờ đã là cuối đông, trời vẫn lạnh lẽo,trên quãng trường chỉ còn một tốp phụ nữ trung niên đang thích thú múa theonhạc, nhiều trò chơi dành cho trẻ con như xe điện đụng nằm im lìm ở một góc.

Thượng Tu Văn và Cam Lộ đi bộ dọc bên hồ, mặt nước hồsóng sánh phản chiếu ánh đèn rực rỡ từ các tòa nhà cao tầng, cứ dập dờn khôngngơi nghỉ theo từng đợt gió thổi. Người tản bộ không nhiều, âm thanh huyên náocủa đủ loại xe cộ trên con đường lớn cách đó không xa càng khiến cho nơi nàyyên tĩnh một cách kỳ lạ.

Thượng Tu Văn nắm tay Cam Lộ, cô hơi co tay lại, nhưngđể mặc ngón tay lạnh buốt của mình nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh, họđều mang giày thể thao, đi trên con đường lát gỗ, tiếng bước chân vang lên nhẹnhàng, đều đều.

“Về chuyện quá khứ, anh nghĩ anh nên nói rõ với em hơnmột chút.”

“Tu Văn, lúc nhận được thông báo trúng tuyển vào khoalịch sử trường Đại học Sư phạm, em rất không vui, vì khó khăn lắm mới thoátkhỏi sự uy hiếp của kì thi tốt nghiệp, lại phải tiếp tục nhằn các môn học thuộclòng sau này.”

Thượng Tu Văn không hiểu sao cô lại đột nhiên nói đếnchuyện này, nhưng suốt mấy ngày qua đây là lần đầu tiên cô nói với anh bằnggiọng ôn hòa như vậy nên anh dĩ nhiên là không cắt ngang lời cô.

“Sau khi bắt đầu vào học thật sự, em mới biết, chỗphiền phức nhất của lịch sử không phải là phải học thuộc lòng mà là nó có tínhkhông xác định. Hoàng đế của các triều đại trong lịch sử Trung Quốc đều chútrọng tu sử, nền sử học rất phát triển, các tư liệu lịch sử rất phong phú,nhưng lịch sử Trung Quốc vẫn đầy rẫy những câu đố, các tư liệu lịch sử hư hưthực thực, dù đọc dưới góc độ nào đều sẽ có những cách lí giải không giốngnhau.”

“Cho nên em mới thật sự có hứng thú với lịch sử đúngkhông?”

Anh vừa mở miệng hỏi, Cam Lộ hình như có chút ngạcnhiên, nghiêng đầu nghĩ ngợi, khóe miệng hơi động đậy, nhưng cuối cùng khôngcười nổi, “Em đang muốn nói gì vậy nhỉ, haizzz, em hơi lạc đề rồi thì phải,thật ra em chỉ là muốn nói, thời gian làm cho lịch sử trở nên mơ hồ, cho dù cónghiên cứu thế nào, cũng không thể hoàn toàn là sự thật. Cụ thể đến lịch sử củamỗi người, đó càng thuần túy là chuyện rất riêng tư. Không ai là không giữ chútgì đó cho riêng mình, còn anh, anh đã bỏ lỡ thời gian thích sáp nhập để nói vớiem về quá khứ của anh, bây giờ em không còn hứng thú đi nghiên cứu lịch sử củaanh nữa.”

“Lộ Lộ, nếu em đã không muốn nghe giải thích, xinlỗi.” Giọng Thượng Tu Văn trầm xuống, mang chút chua chát, “Vậy thì, cứ xem nhưđứa con này là một sự khởi đầu hoàn toàn mới của hai chúng ta, chúng ta tiếptục vui vẻ sống với nhau nhé.”

“E rằng đứa con này không thể cho cuộc hôn nhân đầy nghivấn một sự khởi đầu hoàn toàn mới được. Em cũng kể chút quá khứ của em vậy.”Cam Lộ chần chừ một lát, “Trước đây em kể cho anh nghe chuyện lúc còn nhỏ,nhưng em rất ít khi nhắc đến mẹ em đúng không?”

“Bởi vì cha mẹ em ly hôn đúng không?”

“Ly hôn? Không, em không hận họ vì đã ly hôn. Từ lúcem bắt đầu hiểu chuyện, tình cảm giữa cha mẹ đã không tốt, trước khi ly hôn, họthường cãi nhau rất kịch liệt, rất thường xuyên. Họ không muốn cãi nhau trướcmặt em, luôn là sau khi em ngủ, họ đóng cửa phòng lại, cố gắng hạ giọng thấpnhất có thể. Nhưng cãi nhau ấy mà, rõ ràng là chẳng thể nào xảy ra trong lặnglẽ.” Cam Lộ nhìn xa xăm, gượng cười, “Em đứng ngoài cửa phòng họ nghe trộmkhông chỉ một lần, sợ đến phát run, nhưng hoàn toàn không biết làm thế nào đểhọ đừng cãi nhau nữa.”

Cô mơ màng nhìn phía trước, nhớ lại cô bé đứng ngoàicửa phòng đóng chặt, nghe tiếng cãi cọ và tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng từ bêntrong vọng ra, ánh trăng lạnh lẽo hắt vào nhà qua cửa sổ, thành một vệt ánhsáng dài hẹp, còn cô đứng nơi vệt sáng đó, tay bấu chặt vào gấu áo ngủ, cô đơnvà bất lực.

Dường như từ đó trở đi, cho dù đã trưởng thành thếnào, dù đã học được cách trấn tĩnh trước mọi việc bất ngờ xảy đến thì cô vẫngiữ thói quen bấu chặt gấu áo những lúc căng thẳng.

Thượng Tu Văn trước đây từng vừa xem ảnh cũ của CamLộ, vừa nghe cô kể những câu chuyện thú vị thuở ấu thơ, ví dụ như cha cô dẫn côđổi mấy lượt xe buýt ra ngoại ô bắt bướm về làm tiêu bản, rồi lỡ chuyến xe cuốicùng cuốc bộ về nhà thế nào.... Cô gần như không nhắc gì đến mẹ, chỉ nói qualoa về việc cha mẹ đã ly hôn mà không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, không ngờ côcũng có những ký ức không vui như vậy, anh biết cô hiện giờ không cần sự an ủicủa anh, chỉ xót xa nắm chặt lấy tay cô.

“Họ vì sao lại cãi nhau, em không mấy ấn tượng, nhưngem nhớ rất rõ một câu nói của mẹ. Mẹ nói với cha rằng: “Anh đừng mong dùng congái để níu kéo tôi, nếu không phải vì Lộ Lộ, tôi còn đứng đây nhiều lời với anhsao?” Cô quay sang nhìn Thượng Tu Văn, “Hôm trước em hình như đã nói câu đạiloại như thế với anh.”

Thượng Tu Văn có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh túa ratừ tay của cả hai: “Lúc tức giận nói không lựa lời là chuyện thường tình, em cólý do để giận anh, anh không để bụng câu nói đó đâu, em cũng đừng để những chuyệnkhông vui trong lòng như vậy.”

Cam Lộ không tỏ thái độ gì, lại nhìn về phía trước:“Em luôn cho rằng mình rất lý trí, thấu tình đạt lý hơn những đứa trẻ khác, cóthể bình tĩnh đón nhận việc cha mẹ ly hôn, chấp nhận cuộc sống mới của mẹ, dùsao mẹ và cha cũng không thể đi chung đường, miễn cưỡng nhau cũng chẳng ích gì,chỉ càng thêm chán ghét nhau mà thôi. Nhưng hôm trước vừa nói xong với anh câuđó, em chợt phát hiện ra, em chưa từng quên mẹ đã bỏ rơi em, cứ canh cánh tronglòng mãi.”

“Mẹ em rất quan tâm đến em mà, lần đó sau khi em dẫnanh đến gặp mẹ, mẹ đã gọi cho anh nói nếu công việc cần giúp gì cứ đến tìm mẹ,mẹ hi vọng anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn.”

Cam Lộ sững người, nhưng lập tức cười: “Mẹ em rất cómắt nhìn người, nhưng cũng bị anh giấu nhẹm giống như em, cứ nghĩ rằng anh chỉlàm ăn nhỏ, cần có người nâng đỡ, xem ra em cũng không việc gì phải bận tâm.”

“Lộ Lộ...”

Cam Lộ không để ý đến anh, tiếp tục nói: “Đúng vậy, mẹrất quan tâm đến em, thật ra mẹ muốn bỏ thứ gì là bỏ được ngay, chỉ có em là mẹkhông thể nào bỏ được. Nếu không phải là có em, mẹ có thể nói là chẳng có ràngbuộc gì, có thể sống thanh thản hơn một chút. Năm đó bà lẽ ra đã đi di dân cùngvới một người đàn ông điều kiện rất tốt, tuổi tác tương xứng rồi, nhưng nghĩ đinghĩ lại, nói chỉ sợ đi rồi thì tình cảm mẹ con sẽ ngày một xa cách, cuối cùngkhông đi nữa. Em biết rất rõ mẹ đối xử với em rất tốt, có lúc thậm chí có thểnói là dỗ dành em, nhưng em không muốn quá gần gũi với mẹ. Không biết là vì chaem hay là vì nỗi sợ hãi và căm ghét lúc nhỏ đã hằn sâu trong tim.”

Giọng nói cô nhẹ nhàng, từ tốn, chẳng khác gì so vớithường ngày, hình như đang nhớ lại những chuyện cũ với tâm thái nhẹ nhàng,nhưng Thượng Tu Văn vẫn nhận ra ý tứ trong lời nói của cô.

“Lộ Lộ, hoàn cảnh của chúng ta không giống với cha mẹem, anh yêu em mà.”

“Cha em cũng rất yêu mẹ em, mẹ hiểu rõ điều này hơnbất cứ người nào khác. Nhưng có ích gì cơ chứ?” Cô cười buồn bã, “Thứ cha chomẹ thì mẹ lại không cần, còn thứ mẹ cần, cha lại không thể cho. Tình yêu ấy mà,chỉ khi có sự đồng cảm, trân trọng của cả người cho và người nhận thì mới có ýnghĩa. Tình yêu của anh... rất đặc biệt, em không tài nào hiểu nổi, có thể cũngkhông dám nhận.”

Lời nói dứt tình thẳng thắn này khiến Thượng Tu Vănđứng khựng lại, cầm hai tay Cam Lộ lên, nhìn vào mắt cô: “Anh biết, sau khi anhthẳng thắn nói ra, em sẽ chỉ nghi ngờ càng nhiều hơn. Bây giờ em hiểu nỗi khổcó một số chuyện không thể nói ra rồi chứ.”

Cam Lộ lắc đầu cười mà như không cười: “Anh chắc mẩmem là một con ngốc không biết tí gì thì sẽ vui hơn đúng không?”

Thượng Tu Văn bất lực: “Với sự thông minh của em, LộLộ à, em có tự nguyện trói buộc với người đàn ông có quá nhiều chuyện quá khứkhông? E rằng anh thẳng thắn ngay từ đầu, em sẽ rời xa anh ngay.”

“Em phải thừa nhận, anh biết trước tất cả những phảnứng có thể của em, Tu Văn ạ. Nếu không phải cô người yêu cũ thân yêu của anhbỗng dưng nhảy vào, em chắc sẽ luôn ở trong tầm kiểm soát của anh rồi.”

“Là anh không đúng, anh chỉ là,” Thượng Tu Văn ngầnngừ, hạ thấp giọng, “Anh chỉ là không muốn bỏ lỡ em, càng sợ sẽ vuột mất em.”

“Ồ, nếu bây giờ vẫn còn nói những lời này, anh thật làđang sỉ nhục trí khôn của em đấy. Anh sợ gì chứ? Tất cả đều nằm trong tầm kiểmsoát của anh, em từ trước đến nay căn bản là chưa từng thoát ra khỏi kế hoạchcủa anh. Bây giờ nghĩ lại, em thật sự cảm thấy vừa sợ hãi vừa vinh dự, em cótài cán gì đáng để cho anh phải hao tâm tổn trí như thế.” Cam Lộ cười khôngthành tiếng, cười đến nỗi vai rung lên, nhưng không có chút gì là vui vẻ.

“Đừng tưởng tượng mọi hành động của anh đều có mụcđích xấu, Lộ Lộ, những chuyện đó thật sự đã qua rồi, anh chỉ không muốn em cứbị vây khốn bởi những chuyện cũ đó.”

“Không ai có thể hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ. Nóithẳng ra, nếu chúng ta không phải là vợ chồng, em đã có thể hiểu anh. Đổi lạilà em, em cũng sẽ không chủ động kể với người khác. Không phải ai cũng diễnđược vai cha cố, có thể khoan dung, thông cảm vô điều kiện.”

“Anh không có tư cách để xin em tha thứ vô điều kiện,cho dù em đã không còn tin anh nữa, anh cũng vẫn nói với em rằng, Lộ Lộ, anhkết hôn với em là vì yêu em.”

“Yêu bằng cách này sao? Em sẽ không cảm ơn anh vì anhđã chọn em đâu.” Nụ cười nở trên khóe miệng cô càng lúc càng thê lương, chuachát.

“Chúng ta còn rất nhiều thời gian, em cho anh một cơhội, chúng ta sẽ xây dựng lòng tin lại từ đầu.”

“Xin lỗi, anh vừa nói đến còn rất nhiều thời gian, emnghe mà càng thấy tuyệt vọng hơn.”

Giọng nói lạnh tanh của Cam Lộ khiến Thượng Tu Văn hụthẫng: “Lộ Lộ, em có thể đừng nghĩ thế không?”

“Em còn có thể nghĩ gì được nữa? Khi lần đầu tiên anhnói về chuyện có con, em thật sự đã rất do dự. Em không biết mình đã sẵn sànghay chưa, cũng không biết em có đủ tư cách làm mẹ chưa. Để khắc phục sự do dựnày, em cần phải hạ quyết tâm nhiều hơn rất nhiều những gì anh có thể tưởngtượng.” Cô chán nản lắc đầu, ký ức dường như đang nhảy múa trước mắt cô.

“Đây là quyết định của cả hai chúng ta, chính vì muốnmãi mãi chung sống với em, anh mới khát khao một đứa con của chúng ta.”

“Em không muốn uy hiếp anh, nhưng tình cảm bây giờ củachúng ta, thật không có gì đảm bảo sẽ không giống như cha mẹ em, trở thành kẻthù của nhau, như thế là không công bằng cho đứa trẻ.”

“Anh luôn cho rằng, một người sống cuộc sống như thếnào là do tự mình lựa chọn tự mình nắm bắt, em sao có thể quả quyết là chúng tasẽ lặp lại cuộc sống của người khác.”

“Em không được tự tin như anh, nhất là bây giờ, em mớiphát hiện, cuộc sống mà em sống lại là do người khác chọn cho. Anh lấy em đểthỏa hiệp với cuộc sống, bây giờ lại muốn em thỏa hiệp vì con, tiếp tục chungsống với anh.” Không đợi Thượng Tu Văn phản bác, Cam Lộ mỉm cười, “Nếu em khôngđủ nhẫn tâm để không cần đứa bé này thì chắc là không có lựa chọn nào khácrồi.”

“Không như em nghĩ đâu mà, anh lấy em là vì...”

“Đừng đừng, đừng nói những lời đó nữa. Sau khi nhìnthấy rõ tất cả mọi chuyện mà còn cần đến sự dỗ dành của anh, chắc là em ngốcđến không thể cứu vãn được nữa rồi.” Cam Lộ ngước mặt lên nhìn anh, nét mặtbình lặng, “Được rồi, trước khi có quyết định cuối cùng, em sẽ không lấy con rađể hờn trách nữa, xin anh thông cảm cho tâm trạng của em, đừng đến kích động emnữa.”

Thượng Tu Văn nắm lấy tay cô: “Lộ Lộ, phán đoán của emlà rất không cân bằng cho cuộc hôn nhân hai năm của chúng ta.”

“Về công bằng, chúng ta không cần phải tranh luận nữa,chẳng có ý nghĩa gì.” Cam Lộ tỏ vẻ chán chường, cúi đầu nhìn bóng mình trải dàitrên mặt đất. “Em bây giờ chỉ có thể cố hết sức không nghĩ về cuộc sống tronghai năm này, nếu không ngoài khâm phục anh ra, em chẳng có chút tự tin nào đểnói. Về thôi, em mệt rồi.”

Họ quay về nhà, Thượng Tu Văn vẫn nắm tay Cam Lộ, hơiấm của anh truyền sang tay cô, vai cô tựa vào bắp tay phải của anh, bóng họnghiêng nghiêng trong ánh chiều tà, một cao một thấp đi bên nhau.

Cảnh tượng này chẳng khác gì so với những lần dạo bộtrước của họ.

Thế nhưng, tất cả đã khác rồi – Cam Lộ có thể cảm thấytay Thượng Tu Văn nắm chặt lại, tay cô bị siết chặt trong lòng bàn tay anh. Sứcmạnh đó đủ để cô cảm thấy đau, nhưng cô không nói lời nào, để mặc anh dùng sứcnắm lấy, dường như cảm giác đau này có thể chế ngự nỗi đau từ tận sâu trong đáylòng mà cô không muốn đối mặt.