Ghi Chép Pháp Y

Chương 10: Vụ án hồ sơ số 4 - Thi thể thiếu nữ không lành lặn: Kẻ thủ ác bỉ ổi lẩn trốn trong trường học (P2)



Trên đường về, trước hết chúng tôi đến Công an Thành phố gửi các mẫu sinh học tới phòng DNA để xét nghiệm. Bác sĩ Khương dặn dò kỹ lưỡng bác sĩ Từ của phòng DNA, vụ án này tương đối nan giải, hy vọng sớm nhận được kết quả một cách nhanh nhất.

Về đến văn phòng, chẳng ai còn để tâm đến bữa trưa. Bác sĩ Khương mua về một cái nồi, đổ đầy nước và đặt lên bếp điện, bỏ liên kết xuơng mu lấy được từ trên phần thân người vào nước.

Lý Tranh kéo tôi sang một bên, thì thầm to nhỏ: "Bác sĩ Khương đang làm gì vậy, không phải là định nấu canh đấy chứ?"

"Trí tưởng tượng phong phú quá đấy!" Lời của cô suýt nữa làm tôi bật cười, "Cũng gần giống hầm canh, đây người ta gọi là hầm xương."

Tôi giải thích với Lý Tranh, sau khi đun sôi, các mộ gắn liền với xương được loại bỏ, đặc điểm liên kết xương mu mới dân được lộ ra.
Liên kết xương mu nằm ngay mặt trước xương chậu và có thể dựa vào đặc điểm của nó để suy đoán ra độ tuổi của một người.

Chẳng bao lâu, phòng thí nghiệm bốc khói nghi ngút, và một mùi hôi thối bao trùm. Tôi cảm thấy côn cào trong bụng và buồn nôn kinh khủng.

Tôi mau chóng mở quạt thông gió hút mùi của phòng thí nghiệm, tiện tay mở luôn của sổ, mùi hôi thối bắt đầu tản ra bớt.

Luộc xương cần rất nhiều thời gian. Chúng tôi thay nhau đi ăn cơm, nguời ở lại canh chừng đổ thêm nước thường xuyên. Tôi đã quên mất trưa hôm đó mình ăn gì, tóm lại chỉ nhớ rằng rất khó nuốt.

Chập tối, bác sĩ Từ gọi điện đến báo rằng đã có kết quả xét nghiệm

DNA, tất cả các bộ phận cơ thể đều thuộc về cùng một người phụ nữ.

Bên ngoài trời đã nhá nhem, bác sĩ Khương nhìn đồng hồ: "Cũng gần được rồi, tắt bếp đi" Bác sĩ Khuơng lấy liên kết xương mu ra, dùng kẹp loại bớt những phấn mô còn lại.
Chúng tôi đứng xung quanh quan sát cẩn thận. Tôi lấy bút và giấy ghi chép những đặc điểm mấu chốt của liên kết xương mu này.

"Hiểu Huy, đã tính ra được chưa?" Bác sĩ Khương hỏi, "Nạn nhân này có vẻ độ tuổi không quá cao."

"Dạ đúng, khoảng 15 tuổi!" Khi tôi nói ra con số đó, Lý Tranh ngạc nhiên kêu lên. Tôi cuời thầm trong bụng.

điểm trên trong phạm vi quyền hạn của mình. Nếu có manh mối xin liên hệ với Trưởng phòng Vuơng..."

Nhìn thấy vài chữ "người mất tích", tôi vỗ tay lên trán và chợt nhớ ra mình phụ trách việc nhập thông tin của "hai hệ thống" ở khu Tây Hồ.

Trong thời gian dó, Công an tỉnh mới bắt đầu xúc tiến "hai hệ thống". Bất cứ khi nào gặp phải thi thể không rõ danh tính, thông tin được nhập vào "Hệ thống thi thể chưa rõ danh tính"; đối với những người báo mất tích tại đồn công an, thông tin được tổng hợp vào "Hệ thống nguời mất tích bị nghi ngờ là nạn nhân"
Hai hệ thống này không hề độc lập, chúng có thể liên kết đối chiếu. Bất kể là báo cáo mất tích hay phát hiện thi thể chưa rõ danh tính, đều có thể so sánh với hệ thống còn lại.

Giả dụ thông tin đối chiếu thành công, thì có thể xác định danh tính thi thể vô danh hoặc vị trí của người mất tích.

Tôi lập tức chạy về văn phòng và mở máy tính, nhập thông tin thi thể nữ giới vô danh vào "hệ thống thi thể chưa rõ danh tính"

Nhập thông tin DNA vào và tiến hành đối chiếu với hệ thống người mất tích, nhưng không khớp với thông tin nào. Trong trường hợp này có hai khả năng, thứ nhất là người nhà nạn nhân không báo án, thứ hai là Đồn công an không thu thập đủ thông tin DNA của người nhà nạn nhân.

"Hai hệ thống" mới bắt đầu đi vào hoạt động, một số Đồn công an chưa báo cáo kịp thời, thông tin chưa quy chuẩn nên số liệu trong hệ thống hiện tại không nhiều.

Tôi nhập "nữ giới" vào hệ thống những người mất tích để tra cứu, tổng cộng tìm thấy 6 người.

Một trong những thông tin thu hút sự chú ý của tôi: Vào ngày 25 tháng 5, Tôn Chính Lương, một cư dân thuộc khu chung cư Biện Tôn Gia, phố Thành Nam đã đến Đồn công an để báo mất tích. Anh ta nói rằng con gái anh Tôn Tiểu Đan đã một ngày một đêm không thấy về nhà.

Cô bé Tôn Tiểu Đan này vừa tròn 15 tuổi, mà từ ngày 25 tháng 5 cho đến nay cũng vừa tròn thời gian một tuần!

Tôi lập tức quay số liên lạc trong hồ sơ người mất tích. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối và giọng nói của một người đàn ông ở đầu dây bên kia vang lên.

"Alo, ai đấy ạ?"

"Chào anh, tôi là bác sĩ pháp y của Cơ quan công an muốn hỏi anh một chút, nhà mình đã tìm thấy cháu Tôn Tiểu Đan chưa ạ?"

"Tìm thấy rồi, nó tự quay về nhà rồi."

Tôi hơi thất vọng, nhưng chợt nghĩ lại cô bé đó bình an về nhà là việc tốt mà! "Tìm thấy là tốt rồi! Lát nữa tôi sẽ sửa lại trong hệ thống, trường hợp mất tích này của anh coi như được hủy bỏ ạ!"

"Dạ vâng, phiền các anh quá, tạm biệt!" Bố của Tôn Tiểu Đan dường như không thích nói nhiều.

Giờ đã 10 rưỡi tối, tôi tắt máy tính chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, thì đột nhiên văn phòng có người buớc vào.

Vương Mãnh đẩy cửa gọi với: “Nhanh chóng sắp xếp thu dọn đi rồi lập tức xuất phát, lại phát hiện thêm một chiếc túi nilon đen!"