Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 4



Sau tiết học buổi sáng thì tới giờ nghỉ trưa, tiếng chuông vừa reo lên thì mọi người đợi giáo viên bước ra thì ồ ạt đi xuống nhà ăn. Mộng Phạn ngồi bên cạnh Cố Thường Hi lấy trong cặp sách ra một cái thẻ học sinh, quay sang nhìn cô: "Đi thôi, chúng ta phải nhanh lên mới còn món sườn xào chua ngọt. Cậu mới chuyển tới nên chưa có thẻ này nên nay để mình khao cậu."

"Như thế thì không hay cho lắm." Cô nhìn cô bạn cùng bàn của mình đang háo hức chuẩn bị xuống nhà ăn quyết tâm giành được món sườn xào chua ngọt, đắn đo nói.

Tần Minh không biết từ lúc nào đứng sau lưng cô, nhìn hai người bọn cô rồi nói: "Phần ăn của Thường Hi hôm nay tôi trả."

Cậu ấy nói xong câu đó thì bước ra khỏi lớp để cho hai người bọn cô mắt to trừng mắt nhỏ, phản ứng không kịp. Ngay cả cậu bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy là Bách Khanh cũng ngạc nhiên, nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi quần rồi đuổi theo. Trước khi đi còn dặn dò hai cô: "Hai người còn không mau xuống là sẽ hết món ngon."

Hai người bọn cô nghe vậy thì hoàn hồn vội vàng đứng dậy cùng nhau đi xuống nhà ăn. Khi xuống tới đã thấy rất nhiều người đứng xếp hàng, Mộng Phạn đang kiếm chỗ xếp hàng thì thấy Bách Khanh cậu ta đang vẫy tay với hai người bọn cô.

Mộng Phạn kéo cô tới chỗ bọn họ, cậu ta chỉ hai chỗ phía trước mặt: "Mau vào xếp hàng đi."

Hai người bọn cô cảm ơn cậu ta xong thì đi vào chỗ xếp hàng. Đứng xếp hàng Cố Thường Hi mới để ý người đứng trước mặt mình là Tần Minh, cậu ấy như cảm nhận được ánh mắt của cô thì quay đầu sang nhìn. Cô vội thu hồi tầm mắt, quay xuống nói chuyện với Mộng Phạn đợi tới lượt.

Tới lượt Tần Minh, cậu lấy thẻ học sinh ra đưa: "Cho con lấy hai phần vài hai chai sữa chua."

Dì ấy nhận lấy thẻ học sinh rồi lát sau đem hai phần ra cho cậu, cậu nhận lấy rồi đưa một phần cho cô đang đứng phía sau. Cố Thường Hi nhận lấy phần cơm và chai sữa chua của mình, thấy cậu cầm phần cơm ở bản thân đi kiếm chỗ ngồi cô cũng đi theo sau lưng cậu.

Bách Khanh nhìn chăm chú nãy giờ, tặc lưỡi một cái đưa tay khều cô bạn Mộng Phạn đang đứng đằng trước: "Lần đầu tiên thấy cậu ta mời người ta ăn cơm bằng tiền của mình đấy."

Mộng Phạn đang đứng đợi lấy phần cơm của mình nghe nói vậy thì gật đầu đồng ý: "Học cùng cậu ấy mấy năm đây là lần đầu mình thấy."

Còn ở chỗ của Cố Thường Hi, cô và Tần Minh tìm được bàn hai người bọn họ ngồi xuống ăn phần cơm của mình. Cô gắp rau để sang một bên, nhìn cậu: "Lần sau mình có thẻ học sinh sẽ khao cậu lại."

Cậu ấy không biết là có nghe lời cô nói hay không nhưng lại chẳng trả lời. Tầm 1 phút sau cậu ấy nói: "Không cần đâu. Cậu chưa nhận đồng phục thể dục một lát tôi dẫn cậu đi lấy, ngày mai có tiết."

"Được, làm phiền cậu rồi."

Lúc này Mộng Phạn và Bách Khanh hai người bọn họ bưng phần cơm đi tới ngồi xuống. Bách Khanh vừa ăn vừa nói: "Cũng may còn hai phần sườn xào chua ngọt nếu không là không có để ăn rồi."

Mộng Phạn ngồi bên cạnh cô đang tập trung ăn, nghe thế cũng gật đầu phụ họa: "Hi Hi cậu biết không, ở nhà ăn này món sườn xào chua ngọt được xem là món ngon nhất ở đây luôn đó. Bữa nào mà có món này mình đều phải tranh thủ chạy nhanh xuống đây xếp hàng."

Cố Thường Hi lắng nghe gật đầu, hóa ra mọi người đa số đều thích món này. Bách Khanh đang ăn vô tình nhìn sang phần cơm của cô thấy cô để rau sang một bên, thắc mắc hỏi: "Thường Hi, cậu không thích ăn rau hả?"

Cô nhìn phần rau của mình bỏ sang một bên, ngượng ngùng gật đầu: "Mình từ nhỏ không thích ăn rau cho lắm nên các phần cơm của mình trước giờ đều ít ăn rau."

Bách Khanh nghe vậy thì cười nói: "Cậu không thích ăn rau còn mình cũng không thích ăn đậu ve. Mỗi lần trong phần cơm của mình có món đậu ve mình phải đều gắp sang một bên."

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Tần Minh đã ăn xong, cậu đặt đôi đũa xuống tiếng động không lớn nhưng cũng đủ để hai người họ im lặng quay sang nhìn cậu.

Cậu chẳng để ý ánh mắt của họ, cậu cầm lấy chai sữa chua uống rồi nâng mắt nhìn cô. Cô đọc được ý trong mắt cậu là kêu cô ăn nhanh lên còn đi lấy đồ.

Cô vội vàng ăn xong phần cơm của mình, cầm lấy chai sữa chua uống cho xong. Còn hai người kia thì cứ thong thả ăn không hề phát giác sự bất thường của hai người họ.

Tần Minh thấy cô đã ăn xong thì cầm lấy khay đứng dậy nói với hai người kia đang cắm mặt xuống ăn: "Tôi với Thường Hi xuống phòng giáo viên lấy đồ, hai cậu cứ từ từ ăn."

Nói xong câu đó cậu liền xoay người rời đi, Cố Thường Hi cầm khay cơm của mình đứng dậy nhìn hai người họ: "Bọn mình đi trước đây." Rồi đuổi theo Tần Minh đang đi phía trước để cho Mộng Phạn và Bách Khanh hai người ngơ ngác nhìn nhau.

"Bách Khanh, chẳng lẽ cậu ấy có mối quan hệ gì mật thiết với bạn cùng bàn của cậu sao?"

"Mình cũng đang có thắc mắc giống cậu. Cậu biết không? "

"..." Cô mà biết thì hỏi tên ngốc này làm gì.

Tiếng chuông vào học reo lên, Cố Thường Hi và Tần Minh hai người bọn họ đi vào lớp. Mộng Phạn đợi cô ngồi xuống cất đồng phục thể dục rồi hỏi: "Cậu và Tần Minh, hai người biết nhau từ trước sao?"

Cố Thường Hi lấy sách ra nghe hỏi vậy thì gật đầu: "Đại khái là vậy."

"Hai người thân thiết lắm sao?" Mộng Phạn ghé sát vào cô tò mò hỏi.

Cô lắc đầu nhìn cô bạn cùng bàn của mình đang bày ra gương mặt hóng hớt: "Không có thân, có gì sao?"

Mộng Phạn nghe vậy thì bày ra vẻ mặt không thể nào, khều tay cô: "Mình không tin đâu. Cậu biết không cậu ta trước giờ chưa mời bạn nữ nào ăn cũng không đi cùng lấy đồng phục chỉ có một mình cậu thôi."

Cô nghe vậy thì cũng không ngạc nhiên lắm, tuy mới tiếp xúc với cậu ấy nhưng cô cũng có thể đoán được. Có lẽ cậu ấy giúp cô là nhờ dì Từ và chú Tần nói với cậu một tiếng. Cô đưa tay nhéo má Mộng Phạn một cái: "Những lời mình nói là thật cả đấy, mình chỉ mới quen biết cậu ấy gần đây thôi."

Bách Khanh ở phía sau lấy sách ra rồi lấy đại một bài toán đưa sang chỗ Tần Minh: "Bài này mình không biết làm cậu giảng cho mình bài này đi."

Tần Minh đang ngồi giải bài tập nghe cậu nói vậy thì nâng mắt quay sang nhìn, khó hiểu: "Cậu nay bị ấm đầu sao?"

"Hả...?" Bách Khanh ngơ ngác nhìn cậu.

"Mọi hôm không phải đều lấy điện thoại ra chơi game, sách không đụng tới một trang. Hôm nay bị ấm đầu nên mới cầm lấy sách ra hỏi bài sao?" Cậu nhàn nhạt nhìn cậu ta đang ngơ ngác cầm quyển sách, thu hồi tầm mắt.

Bách Khanh hoàn hồn, để cuốn sách mạnh lên bàn cao giọng nói: "Lão tử đây không có bị ấm đầu, hôm nay muốn cố gắng học tập nâng cao thành tích tốt lên không được sao?"

Cậu ta hơi cao giọng nên đợi khi ý thức lại thì mọi người trong lớp đều quay sang hướng ánh mắt nhìn cậu ta, ngay cả thầy giáo dạy toán đứng trên bục giảng cũng nhìn cậu ta.

Bách Khanh gãi đầu ho khan, cười gượng nhìn thầy giáo đứng ở trên đó. Thầy giáo chỉ nói một câu làm tắt ngay nụ cười của cậu: "Bách Khanh, cậu ra ngoài hành lang đứng phạt cho tôi."

Bách Khanh đứng dậy bước ra ngoài lúc đi ngang chỗ Mộng Phạn thì thấy cô ấy đang ngồi cười như được mùa. Cậu lấy cây viết trên bàn của cô rồi đi ra ngoài đứng, Mộng Phạn thấy cây viết mình bị lấy đi thì trừng mắt nhìn cậu.

Tiếng chuông tan học reo lên, đợi giáo viên bước ra thì Mộng Phạn quay xuống cầm sách đánh vào tay Bách Khanh: "Cậu có bị ngốc không vậy? Muốn hỏi cứ hỏi thẳng còn làm ra vẻ chăm học."

Bách Khanh đưa tay xoa chỗ bị đánh, quay sang nhìn Tần Minh rồi hỏi thẳng: "Cậu và Hi Hi có phải rất thân thiết không?"

Cố Thường Hi đang cầm bình nước uống nghe cậu ta hỏi vậy thì sặc nước ho khan, Mộng Phạn đưa tay vỗ lưng cô: "Cậu có sao không? Uống nước phải cẩn thận vào."

Cô xua tay cầm khăn giấy lau miệng: "Mình không sao."

Tần Minh nhìn thấy cô như vậy ý cười trong mắt cũng dễ thấy hơn, cậu đeo cặp lên vai đứng dậy hàm hồ nói: "Chắc là thân thiết. Thường Hi đứng ở ngoài cổng đợi tôi."

Cả ba người nghe xong câu trả lời thì rất sốc, hai người kia sốc vì không ngờ cậu và cô thân thiết như thế còn cô thì sốc vì câu trả lời khác với sự thật.

Cố Thường Hi cầm cặp sách đứng dậy vẫy tay với hai người còn đang ngơ ngác: "Mình về trước đây, mai gặp." Rồi quay người chạy ra ngoài đi mất.

Mộng Phạn và Bách Khanh nhìn nhau đồng thanh hỏi: "Sự thật sao?"

Ra tới cổng trường cô đã thấy Tần Minh đang ngồi trên xe đạp đậu ở dưới gốc cây, các nữ sinh xung quanh đều đưa mắt sang nhìn cậu. Cố Thường Hi đi sang vỗ nhẹ vai cậu: "Mình ra rồi, đi thôi."

"Lên xe đi."

Đợi cô lên xe ngồi thì cậu đạp xe chở cô về với bao ánh mắt ghen tị của các nữ sinh xung quanh dồn về phía cô, cô giả vờ như không biết gì nhìn chằm chằm lưng cậu.

Về tới nhà hai người bọn họ mới bước vào chưa kịp thay giày thì Từ Dĩnh từ trong phòng khách đi ra cười nói: "Hai đứa về rồi đó à, đi học có mệt lắm không?"

Tần Minh ngồi xuống cởi giày ra bỏ lên kệ: "Vẫn còn ổn."

Cố Thường Hi đặt giày lên kệ đi tới chỗ bà: "Không mệt lắm đâu dì."

Tần Dương từ trong phòng khách đi ra nhìn bọn họ rồi nói: "Mau đi tắm thay đồ rồi xuống dùng bữa."

Từ Dĩnh nghe thế thì gật đầu vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Hai đứa mau đi tắm đi, dì đi chuẩn bị bữa tối."