Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 79



Edit: Yan

——

Tân Uyển Quân xuất thân danh môn danh viện nên cái cần biết cô đều biết nhưng mà thế sự vô thường, gia tộc dần dần xuống dốc. Anh cả trong nhà và cha mẹ đều nghiện thuốc phiện ngày tiêu ngàn vàng. Tân Uyển Quân bất đắc dĩ đành phải thường xuyên ra vào câu lạc bộ cao cấp làm quen với nhiều nhân vật có tiếng tăm trở thành một đoá hoa giao tiếp, cũng chẳng qua là gái gọi cao cấp mà thôi.

Chu Quân nhờ người tìm được cô bao cô ba tháng nói là có mấy trường hợp xã giao cần bạn nữ đi cùng. Cô vốn tưởng cũng giống như những người trước đó cần cô đi cùng, trong đó cũng bao gồm một ít nhu cầu. Nhưng mà Chu Quân không như vậy, hắn săn sóc có lễ nghĩa chưa bao giờ có hành động thất lễ. Sau đó cô nghe nói trong nhà Chu Quân xảy ra chuyện, Chu Quân cũng không bảo cô đi tiếp khách nữa. Vốn tưởng Chu Quân sẽ tìm đến cô lấy lại tiền còn thừa nhưng không ngờ đối phương cơ bản không nhắc tới chuyện này.

Lại sau đó, cô gặp được người định mệnh của mình. Khi đó Chu Quân không tìm cô nên mỗi ngày của cô liền có thời gian nhàn rỗi. Tân Uyển Quân cảm thấy rất vui vẻ, cuộc sống của cô trải qua yên bình ngày ngày ra cửa mua đồ nấu cơm cắm hoa, thỉnh thoảng đi dạo triển lãm tranh. Có lẽ là thấy ngày tháng của cô trôi qua quá sung sướng nên trời cao mới sắp xếp một ít chuyện bất ngờ cho cô.

Cô cứu một người, thân phận người nọ không rõ người bị trọng thương. Đây có lẽ là một chuyện cũ vô cùng cẩu huyết, cô cứu người nọ yêu người nọ cũng xảy ra quan hệ với người nọ. Tân Uyển Quân biết người thân trong nhà mình là cái động không đáy, cô không có tư cách theo đuổi tình yêu chỉ còn cách hút khô tấm thân này, có lẽ một ngày nào đó chết đi mới có thể tự do.

Nhưng mà tình yêu khiến người ta mê muội, càng khiến người ta giật mình chính là thân phận của người nọ. Cô không rõ lắm, chỉ biết người nọ với mấy vị có quyền thế đều có qua lại. Người nọ chính trực trung niên, lúc bị thương chưa phát hiện ra đến khi dần tốt lên mới bày ra khí thế toàn thân. Người nọ không nói cho cô chuyện của mình chỉ nói mình họ Thi, Tân Uyển Quân vẫn luôn gọi người nọ là Thi tiên sinh.

Thi tiên sinh nói sẽ báo đáp cô, ở nhà cô nửa tháng thường xuyên có người mặc tây trang đen ra vào phòng ở của cô mật đàm với Thi tiên sinh. Lúc đó Tân Uyển Quân sẽ mang đến cho bọn họ vài món điểm tâm rồi tránh đi.

Tân Uyển Quân biết rất nhiều thứ, dù sao cũng từng được giáo dục bởi danh viện chính quy nên biết rất nhiều ngôn ngữ, cũng biết vài loại nhạc cụ. Ngày đó Thi tiên sinh kêu cô vào phòng nắm tay hỏi cô: "Đã nghĩ xong em muốn cái gì chưa?" Tân Uyển Quân cảm nhận được lòng bàn tay người kia, thất thần lúc chạm vào chiếc nhẫn nơi ngón áp út người đó mãi hồi lâu sau mới buồn bã nói: "Em không muốn tiếp tục trải qua ngày tháng trước đây." Em muốn ngài... Si tâm vọng tưởng mà thôi.

Lời còn lại cũng không cần nói nhiều, ngày đó Thi tiên sinh rời khỏi chung cư nhỏ của cô, buổi chiều cùng ngày một vị trợ lý cầm theo rất nhiều tài liệu tới nhà thăm hỏi. Tân Uyển Quân mờ mịt ký mấy tập lúc này mới chợt nhận ra hỏi những tài liệu này là gì. Hóa ra Thi tiên sinh sắp xếp đường đi mới cho cô, chính là diễn một bộ phim.

Không có kỹ thuật diễn cũng không sao huấn luyện khẩn cấp là được, đóng phim xong rồi chụp quảng cáo. Bây giờ kiếm tiền nhanh nhất không gì bằng minh tinh điện ảnh. Thi tiên sinh sẽ nâng đỡ cô, đợi đến khi cô một đường thành công thì hai người bọn họ sẽ không ai nợ ai. Mang cá cho người không bằng dạy người bắt cá, Thi tiên sinh biết thứ lớn nhất cô có thể dựa vào là nhan sắc, hắn làm hậu trường cho cô, cho cô một một con đường sáng sủa tiền đồ vô hạn. Nhưng mà Tân Uyển Quân lòng tham không đáy, cô đóng phim đóng quảng cáo lại lần lên báo, rất nhanh cô đã nổi tiếng, mặc dù cũng mệt nhưng không còn giống trước đây, bất kể ai cũng có thể coi rẻ cô nữa. Có thể con người chính là sinh vật không biết thỏa mãn, trong lòng Tân Uyển Quân vẫn cứ ẩn giấu rất nhiều tâm tư, Thi tiên sinh mua cho cô một loạt biệt thự nhỏ nhưng Tân Uyển Quân rất ít khi ở, ngược lại cô thường trở về chung cư nhỏ trước đây của mình.

Nơi đó còn có rất nhiều hồi ức của hai người bọn họ, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương còn sót lại của Thi tiên sinh. Hắn sớm đã không còn gặp cô kể từ khi sắp xếp để cô là minh tinh điện ảnh. Thái độ rõ ràng nhưng cô lại mang thai ba tháng, cô không dám đánh cuộc thái độ của Thi tiên sinh với đứa nhỏ này.

Tìm tới Chu Quân cũng là trùng hợp. Tối hôm qua cô đang cùng ăn cơm với đạo diễn và diễn viên chính, sau khi ăn xong bọn họ muốn đi uống rượu, Tân Uyển Quân không tiện từ chối dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên cô diễn, chỉ nghĩ được chén nào hay chén đó, bọn họ biết sau lưng cô cơ người cũng sẽ không ép cô. Không ngờ lại đụng phải Chu Quân đang ngã trên mặt đất suýt nữa bị người ta đánh.

Tân Uyển Quân bảo trợ lý nâng người dậy vốn định dẫn người rời đi. Ai ngờ có một người trẻ tuổi che trước người cô hỏi: "Cô muốn mang bạn của tôi đi đâu?" Tân Uyển Quân nhớ đến tiếng kêu cứu của Chu Quân, hơn nữa nhìn trạng thái của Chu Quân. Cô cũng là người từng gặp việc đời biết có vài thủ đoạn hèn hạ có lẽ người dùng còn là người thân cận nhất.

Tân Uyển Quân không muốn tin bất cứ ai chỉ muốn mang Chu Quân đi. Dù sao cô cũng sẽ không hại Chu Quân, cô bảo trợ lý trước tiên gọi một người đến lái xe, nói với người trẻ tuổi: "Tôi là bạn của Chu Quân, tôi thấy trạng thái anh ấy không tốt chuẩn bị đưa đi bệnh viện anh muốn cùng đi sao?" Nghe thấy hai chữ bệnh viện trên mặt người trẻ tuổi hẹn lên một chút không được tự nhiên.

Cô khẽ mỉm cười cũng không miễn cưỡng, xoay người rời đi.Cô không đưa Chu Quân đi bệnh viện bởi vì hiện tại dù sao cô cũng là người nổi tiếng từng lên báo vài lần. Đêm khuya ra vào bệnh viện với đàn ông mà bị viết lung tung một hồi làm Thi tiên sinh hoài nghi sẽ không tốt. Tân Uyển Quân bảo trợ lý đưa người về chung cư lại gọi bác sỹ tư nhân tới.

Bác sĩ này là bạn học cấp ba của cô, đã từng được Tân Uyển Quân giúp nên vẫn luôn giữ liên lạc với cô. Coi như là một người biết giữ mồm giữ miệng cũng là một người bạn rất tốt. Tân Uyển Quân kiểm tra mình có mang thai hay không cũng là ở chỗ bác sĩ này. Bác sĩ khám cho Chu Quân xác định không có trở ngại liền rời đi. Bác sĩ mới vừa đi, chung cư của cô chợt hiếm thấy có điện thoại.

Rất ít người biết số điện thoại chung cư của cô, ngoại trừ trợ lý thì chỉ có thể là Thi tiên sinh. Lúc đó Tân Uyển Quân đang giúp Chu Quân cởi quần áo bị tiếng chuông này hù nhảy dựng. Cô chạy chậm đến máy điện thoại hít sâu một hơi lúc này mới cẩn thận nhận điện thoại. Là giọng Thi tiên sinh đã lâu cô chưa được nghe, bây giờ chỉ nghe người nọ hỏi một câu ngắn gọn, "em ở đâu" đã làm hốc mắt Tân Uyển Quân nóng lên.

Cô nhỏ giọng nói: "Chung cư của em." Thi tiên sinh trầm mặc một hồi mới nói: "Ngày mai tôi sắp xếp thêm cho em hai vệ sĩ nữa." Tân Uyển Quân vội nói: "Không...... Không cần, bây giờ em khá tốt, có trợ lý......" Thi tiên sinh đánh gãy cô: "Tôi không phải đang thương lượng với em." Tân Uyển Quân im lặng cô thấp giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thi tiên sinh không đáp, Tân Uyển Quân lại nói: "Chúng ta...... Còn có thể gặp lại không?" Giọng Thi tiên sinh lạnh nhạt: "Trên hợp đồng viết rõ ràng sau khi em có được cái em muốn chúng ta sẽ không còn liên quan." Tay Tân Uyển Quân run rẩy gần như không cầm được điện thoại, cô muốn hỏi một câu vì sao lại sợ tự rước lấy nhục. Còn có thể vì sao, nghĩ hẳn là cuối cùng cũng điều tra ra chuyện trước đây của cô, ghét bỏ cô không muốn tiếp tục có bất kể liên quan gì đến cô.

Tân Uyển Quân ngồi ở phòng khách đến nửa đêm, bụng của cô sớm muộn cũng không giấu được. Thi tiên sinh không muốn có liên quan đến cô sẽ đối xử với đứa nhỏ như thế nào cũng có thể nghĩ được. Chi bằng...... Tân Uyển Quân nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng suy nghĩ đến một biện pháp ngu xuẩn tìm một người cha cho đứa nhỏ. Ngày hôm sau Chu Quân tỉnh lại cô sẽ thương thương lượng với hắn, đương nhiên là Chu Quân không đồng ý. Bởi vậy cô lừa Chu Quân, nói dưới lầu đã có rất nhiều phóng viên, hoặc là công khai hoặc là đồng ý với cô. Biểu cảm trên mặt Chu Quân buồn rầu, thật sự bất đắc dĩ nói với cô: "Còn có cách khác không, tôi có người mình yêu em náo loạn như vậy người đó sẽ rời khỏi tôi. Tân tiểu thư, em chớ làm hư nhân duyên của tôi mà."

Tân Uyển Quân hổ thẹn gục đầu xuống: "Có, thật sự xin lỗi đã cầu xin anh đường đột như vậy, có thể không công khai. Cầu xin anh giúp em, Chu tiên sinh xem như tối qua em giúp anh. Anh chỉ cần ở trước mặt một người làm bộ là cha của đứa nhỏ trong bụng em. Không cần người khác biết, chỉ cần vị kia."

Chu Quân lấy điếu thuốc trên miệng cô xuống nhíu mày nói: "Cũng đã là người có thai rồi hút thuốc làm gì." Chỉ một câu này đã khiến nước mắt Tân Uyển Quân đột nhiên không kịp phòng bị rơi xuống, cô lấy mu bàn tay đè lên hốc mắt: "Xin lỗi, vừa nãy là... em lừa anh, dưới lầu không có phóng viên. Chỉ là em không có cách nào..." Cô vừa khóc vừa lắc đầu: "Coi như em chưa từng nói chuyện này đi, là em làm khó người khác anh đừng để trong lòng mà tức giận với em."