Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 35: Đến Căn Nhà Mới Ngay Trong Đêm



Tuệ Khanh không nghĩ tới kế hoạch của mình có thêm nhân tố mới là dì quản lý. Cô chỉ muốn cho người khác thấy được tính càn rỡ và bạo lực của Bảo Vy nên chỉ im lặng mà run rẩy sau lưng những bạn muốn che chở cho mình. Tất nhiên hình ảnh này trong mắt của dì quản lý trở nên đáng thương biết bao nhiêu.

Không cần ra tay đánh nhau, Tuệ Khanh vẫn có thể nở nụ cười đắc thắng. Đám người của Bảo Vy bị phạt nặng, thậm chí bị tách riêng ra một căn phòng khác. Dì quản lý lo sợ Tuệ Khanh sẽ bị bắt nạt lần nữa nếu để Bảo Vy ở chung nên hỏi liệu cô có chấp nhận sự sắp xếp này hay không. Cô chìm trong suy nghĩ, nếu bản thân ở lại thì việc đối đầu với Bảo Vy chỉ là chuyện sớm hay muộn. Cô không muốn rơi vào phiền phức lần nữa, nên quyết định xin phép được chuyển khỏi kí túc xá.

Việc này cần phải xác định lại rõ ràng lần nữa, nhưng trước tiên Tuệ Khanh không ở lại, lấy lí do qua nhà người thân để rời đi. Dì quản lý nhíu mày, định bụng sẽ không đồng ý, nên cô đành phải lấy ra đoạn tin nhắn có chứa cả địa chỉ của căn nhà cho dì xem.

“Được rồi, em đi đứng cẩn thận đấy.”



Được sự chấp thuận của dì quản lý, Tuệ Khanh lập tức thu dọn chút đồ đạc vệ sinh cá nhân, rồi bắt xe thẳng đến nơi mà cha mẹ đã chuẩn bị riêng cho cô. Đoạn đường đi không quá xa trường, ngược lại xung quanh có khá nhiều hàng quán, dễ dàng cho dân cư sinh sống ở đó mua thực phẩm. Không những vậy, trạm dừng chân của xe buýt cũng sát bên cạnh. Tất cả đặc điểm này vô cùng tiện nghi và lý tưởng cho sinh viên.

Tuy nhiên, thứ làm Tuệ Khanh không ngờ tới chính là căn chung cư sang trọng trước mắt. Cô ngẩng đầu, mồm há cả ra khi cố gắng đếm số tầng của nơi đây, trong đầu dấy lên nghi ngờ nơi này là khách sạn cao cấp chứ nào phải căn chung cư bình thường như cha mẹ cô đã nói qua.

Cánh cửa được thiết kế cảm ứng nhiệt để tự động mở ra đón chào khách hàng. Dù vậy khi bước vào trong, bảo vệ vẫn đứng sẵn ngay bên cạnh để kiểm tra những người ra về căn chung cư.

“Nhìn cô có vẻ lạ, mới đến đây à?” Bảo vệ có trách nhiệm nhớ mặt dân cư ở đây nên khi thấy Tuệ Khanh cứ chần chừ mà thắc mắc xen lẫn nghi ngờ.

“Vâng, cha mẹ cháu bảo có đặt một phòng ở đây.” Tuệ Khanh nhanh chóng lấy ra chiếc thẻ được xem như chìa khoá ra vào theo như lời người nhà đã căn dặn.



Bảo vệ kiểm tra qua một lượt, xác nhận chiếc thẻ đen này là thuộc về chung cư thì thể hiện vẻ niềm nở, khác hẳn khuôn mặt nghiêm nghị ban nãy: “Cháu đi tới thang máy, để thẻ vào thì sẽ lên đúng tầng của mình.”

Nghe chú chỉ dẫn một cách chăm chú, Tuệ Khanh gật đầu cảm ơn, sau đó băng qua một dãy tủ lớn, dường như là để đựng các đồ cần vận chuyển lên từng nhà. Cô làm theo lời của bảo vệ, thành công nhìn thang máy khởi động đi lên. Khung cảnh bên ngoài chỉ còn một màn u tối, đèn đường heo hắt chiếu sáng một đoạn đường ngắn rồi thôi, vốn không đủ công suất để soi rọi cả khu phố dân cư đông đúc này. Có lẽ nếu vào sáng sớm tinh mơ, những thứ bên dưới tầm mắt của cô sẽ có sức sống và lộng lẫy hơn.

Thang máy kêu đinh lên một tiếng, sau đó mở cửa. Dãy hành lang dài và rộng cũng từ đó hiện ra trước mắt Tuệ Khanh, nhưng lại không có ánh đèn nào. Cô bắt đầu thấy sợ hãi, cảnh tượng này có khác gì các bộ truyện kinh dị nổi tiếng đâu. Đột nhiên, cánh cửa của một căn phòng mở ra kêu lên tiếng kẽo kẹt khiến cô rợn da gà, không tự chủ được mà lùi về sau, lưng áp sát vào tường của thang máy, trong lòng còn niệm những bài kinh ấn xua đuổi tà ma.

May mắn, đó chỉ là một người ở cùng tầng với Tuệ Khanh mở cửa để đem rác xuống dưới lầu. Ánh đèn cảm ứng nhiệt cũng sáng lên, tạo cảm giác an toàn với một người đang đắm chìm vào sự rùng rợn của phim ma như cô. Nhận ra ánh mắt tò mò của người ta, cô nhanh nhẹn bước ra khỏi thang máy, sau đó nhìn trái nhìn phải để tìm số phòng của mình.

Căn phòng nằm ở đoạn giữa, khá thuận tiện cho việc đi tới thang máy cũng như thang bộ và nơi quăng rác xuống hầm. Cô âm thầm gật đầu, đúng là sự lựa chọn của cha mẹ luôn ưu tiên những điều tiện lợi nhất cho con cái. Tuy nhiên, cô thấy khá sợ với những cây đèn cảm ứng nhiệt như thế này, cứ tưởng tượng chỉ mỗi chổ mình đứng được thắp sáng và hai bên rơi vào đêm tối thì đã có hàng tá câu chuyện lại được thêu dệt lên. Đó cũng là một trong những lí do cô thích ở chỗ đông người, và ở kí túc xá thay vì thuê riêng một căn trọ nhỏ.

Đang loay hoay trong dòng suy nghĩ, Tuệ Khanh không để ý cánh cửa thang máy lại được mở ra, và có người đang dần bước tới gần cô. Bên tai vang đều tiếng bước chân chậm rãi, sau đó dừng hẳn ở kế bên cô.

“À xin chào, tôi…”

Tuệ Khanh nghĩ bản thân cũng có ý định sẽ dọn tới đây sinh sống, nếu làm quen được với những người hàng xóm gần đây thì có ích hơn, vì thế cô ngẩng đầu rồi nở nụ cười không quá năm giây.

“Sao lại là chú?”