Gấm Rách

Chương 55: Cô cũng có việc giấu anh



Cô lái xe về nhà, phòng của Thánh Khi bị khóa, cô không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mẹ kế, bảo quản gia tìm chìa khóa mở cửa. Trong phòngtoàn mùi ẩm mốc, tuy không có người ở chưa đến một tháng, nhưng gần đâythời tiết vừa ẩm vừa nóng, liền có mùi khó chịu này. Cô thử lật xem đồcủa Thánh Khi một lát, không có gì đặc biệt, quần áo, đồ trang điểm, túi xách tinh xảo…..bất cứ cô gái nào cũng có…….

Cô thất vọng đóng tủ quần áo lại, bỗng nhiên nghĩ ra, tiền tiêu vặt hàng tháng của ThánhKhi không hề nhiều, nó lại có một tủ quần áo hàng hiệu thời trang, đaphần đều là 3,4 vạn tệ mới có thể mua được, thậm chí có cái hơn 5 vạn.Những túi xách đó đều là hàng hiệu, thậm chí có cả một bộ kiểu mới mùanày của Luis Vuitton.

Trong chốc lát tim cô nhảy lên, cô lại mở tủquần áo, lật quần áo. Có mấy bộ mới chưa mặc, bên trên còn có mác cửahàng, cô gom mấy bộ đó lại, cười cười với mẹ kế đứng ở cửa: “Tối qua tôi mơ thấy Thánh Khi, con bé nói có mấy bộ quần áo mới chưa mặc, mấy bộnày tôi đem đến đốt trước mộ con bé.” Cũng không quan tâm mẹ kế có tinhay không, để quần áo vào túi mang đi.

Cô biết những cửa hàng nổitiếng đó tuyệt đối không tiết lộ cho cô mấy bộ quần áo này là thẻ tíndụng nào ký hóa đơn——thậm chí có lẽ là dùng tiền mặt trả. Nhưng cô phảiđánh cược, cô cầm quần áo đến văn phòng Trịnh Tấn raayrt nổi tiếng trong giới này. Văn phòng Trịnh Tấn chuyên phục vụ cho các gia đình giàu có,đa phần đều là điều tra việc ngoại tình của chồng cho các bà phu nhân,danh tiếng đương nhiên cũng rất không tốt. Cô cũng không để ý nhiều nhưvậy, ở trong phòng tiếp khách, giám đốc vừa nhìn thấy cô liền lộ ra mộtnụ cười đã hiểu rõ: “Cô Phó, chào cô.”

Cô biết anh ta nghĩ thế nào, nhưng việc đến ngày hôm nay, cô cũng đành đâm lao phải theo lao thôi.Cô lấy quần áo ra: “Tôi muốn biết mấy bộ quần áo này là do thẻ tín dụngcủa ai ký hóa đơn.”

“Cái này đơn giản.” Không đợi cô đưa ra yêucầu, giám đốc liền nói: “Chúng tôi sẽ cúng cấp cho cô danh sách hàngtung 24h của ngài Dịch, và tất cả hóa đơn tín dụng của ngài ấy.” Anh tacười sâu sa: “Như thế, mỗi đồng tiền của ngài ấy tiêu đến đâu, cô Phó cô đều biết rõ như lòng bàn tay.”

Cô vô cùng lúng túng, bối rối gậtđầu. Giám đốc lại nói, “Những vụ như ngài Dịch, đa phần đều tương đốinan giản, bởi vì đối với sự an toàn của ngài ấy Đông Cù chắc chắn là cócả một phương án bảo vệ, cho nên tiền chúng tôi thu rất cao.”

Cô thấp thỏm không yên, miệng lại nói: “Đó là đương nhiên.”

Trả tiền đặt cọc cao ngất, vẫn chưa đi ra khỏi cửa Trịnh Tấn, điệnthoại reo lên, là Dịch Chí Duy gọi đến. Cô đang chột dạ, giật bắn mình:“Việc gì thế?”

“Việc gì?” Anh hỏi vặn lại, trong giọng nói lộ ra sự không vui vẻ, tim cô đập thình thịch.

“Bản thân em đồng ý ăn cơm trưa với anh, em xem bây giờ mấy giờ rồi?”

Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Xin lỗi, tắc đường, em lập tức đến ngay.”

Vội đến Đông Cù, Dịch Chí Duy đang đợi ở nhà hàng đến mức sốt ruột, côvội vàng cười: “Em đi dạo phố—–thứ 7 tuần sau là sinh nhật anh, em đixem xem tặng anh thứ gì.” Anh sững lại một lát: “Thứ 7 tuần sau?”

“Đúng thế, thứ 7 tuần sau không phải chính là ngày 17 sao?” Cô hơi buồncười, “Anh bận đến mức hồ đồ rồi à, ngay cả sinh nhật mình cũng quên?”

Anh cười: “Anh thật sự bận đến ngớ ngẩn rồi—–Thời gian qua thật nhanh.”

Cô thấy anh không hề vui, do đó hỏi: “Sao thế, sinh nhật cũng không vui?”

“Không phải.” Anh nói, “Công việc buổi sáng không thuận lợi, bây giờ hơi phiền lòng, lại đợi em mãi không đến.”

Trước đây anh chưa hề nói phiền não về công việc. Cô âm thầm dò xétanh, dáng vẻ này của anh cô không hiểu, thật ra cô chưa từng hiểu anh,ít nhất có một phần của anh, đối với cô mà nói, vẫn kín như bưng. Cũngkhông biết vì sao, cô luôn có ý chạy trốn. Có lẽ mỗi người đều có nơikhông thể chạm đến được, trên tạp chí tình yêu hàng tuần không phảithường hay nói, phải để lại khoảng cách hô hấp giữa hai người, vậy côkhông cần yêu cầu anh không giữ lại bất cứ cái gì. Huống hồ, bây giờ côcũng có việc giấu anh.

Chiều ngày hôm sau, báo cáo đầu tiên của văn phòng Trịnh Tấn liền gửi đến, hành động của họ tương đối chuyên nghiệp, không chỉ có văn tự tỉ mỉ nói rõ hành tung của Dịch Chí Duy, còn kèmtheo bảng thời gian, còn có ảnh hành trình quan trọng của Dịch Chí Duytrong một ngày, phản ánh rõ ràng từng hành động của anh trong 24h trước.

Cô vốn dĩ không có ý muốn biết hành tung của anh, nhưng, tronglòng nghĩ Trịnh Tấn đã gửi đến, có lẽ bản thân mình có thể tìm ra đượcdấu vết gì. Xem thật kỹ, không hề có điểm gì đặc biệt, chỉ có một bứcảnh, lại là chụp trong một nhà hàng ở thánh phố sáng hôm nay, ăn trưacùng Dịch Chí Duy không ngờ lại là Giản Tử Tuấn.

Hai người họ sao lại có thể cùng nhau ăn cơm? Có lẽ Giản Tử Tuấn đi vào đường cùng, đến tìm Dịch Chí Duy đàm phán?”

Sự nghi ngờ nặng trĩu chôn ở trong lòng, đợi Dịch Chí Duy đi làm về,anh có sở trường đặc biệt về khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt, vừa nhìn thấy cô liền hỏi: “Sao thế, trong lòng có chuyện à?”

Cô lắc lắc đầu, nói dối: “Không có gì—ở nhà gọi điện đến, nói là dì em ốm rồi, em thật sự hơi lo lắng.”

Buổi tối cô trằn trọc không yên, cũng làm Dịch Chí Duy tỉnh giấc, anhmắt lim dim hỏi: “Sao vẫn chưa ngủ?” Ngừng lại một lát lại hỏi: “ThánhHâm, có phải em có việc giấu anh không?”

Đêm yên tĩnh như vậy, cônghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình, cô trả lời không đúng câu hỏi: “Anh thật sự yêu em chứ?” Anh cười một tiếng, nói: “Đồ ngốc!”

Cô hỏi dồn: “Vậy anh yêu em nhường nào?”

Anh nghĩ một lát, nói: “Yêu em giống như là yêu Đông Cù vậy.”

Cô không hài lòng: “Vậy rốt cuộc là yêu em nhiều hơn, hay là yêu Đông Cù nhiều hơn?”

Anh nói: “Ngủ đi, nửa đêm bám lấy người ta hỏi này hỏi nọ.”

Cô nói: “Là anh hỏi em trước mà. Anh nói xem, trong lòng anh, rốt cuộc là Đông Cù quan trọng hay là em quan trọng?”

Anh phì cười: “Phụ nữ trên thế giới này sao đều thế chứ.”

Cô nắm được điểm sơ hở, đưa ngón tay trở ra đặt trên ngực anh: “Đượclắm, anh nói lỡ miệng rồi. Anh còn nói những lời như vậy với ai nữa?”

Anh nắm lấy tay cô: “Đừng ồn ào nữa, ngủ đi, sáng sớm gọi người ta dậy, bây giờ lại không cho anh ngủ.”

Cô đành không nói nữa, vẫn không ngủ được. Giản Tử Tuấn…….có phải là cô quá dễ tin anh ta rồi không? Có lẽ cô thật sự không nên tìm đến vănphòng Trịnh Tấn, bất kể Dịch Chí Duy làm gì, dù gì họ yêu nhau, điều đókhông phải đã đủ rồi sao?”