Gai Hồng Mềm

Chương 90: Ngoại truyện 2: Ý đồ của Lâm Tố rất rõ ràng.



Hôn lễ của Lâm Tố và Đào Mục Chi được tổ chức ở sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô của nhà họ Đào.

Đào Mục Chi cầu hôn vào lễ Giáng Sinh, sau đó Lâm Tố phải quay phim điện ảnh, Đào Mục Chi cũng phải bận rộn với công việc, hôn lễ của hai người bèn trì hoãn đến tháng chạp.

Đêm trước hôn lễ, thành phố A đổ tuyết.

Sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô của nhà họ Đào là sơn trang tư nhân, ẩn náu ở một chỗ trên núi vùng ngoại ô. Nơi này bình thường cực kỳ yên tĩnh, phong cảnh hợp lòng người. Một trận tuyết rơi xuống, toàn bộ núi đều bị phủ kín một mảng trắng xóa, trong sự trắng xóa này, sơn trang dùng màu đỏ tô điểm, nhìn từ xa, càng mang theo một vẻ đẹp rung động.

Nghi thức hôn lễ của hai người dùng chính là kiểu Trung Quốc, toàn bộ hôn lễ đều cử hành ở sơn trang, hai ngày trước hôn lễ, các khách khứa cũng đã tập trung ở sơn trang, chờ đợi hôn lễ của hai người.

Hôn lễ dựa theo yêu cầu của Lâm Tố, cũng không có làm lớn gì, càng giống như một lần họp mặt người thân bạn bè. Về cơ bản đến đây đều là người thân bạn bè có quan hệ tốt nhất, nhưng dù vậy, đặt mình vào trong sơn trang trắng đỏ, trái tim Lâm Tố theo từng bước đến gần hôn lễ mà xao động không thôi.

Trước khi lên kế hoạch hôn lễ, ông bà nội đã nói cho cô biết, chuyện hôn lễ không cần cô nhọc lòng, cô chỉ cần đợi làm cô dâu là được rồi. Lâm Tố cũng quả thực không nhúng tay, về cơ bản đều là Đào Mục Chi và người nhà họ Đào bận rộn. Mà chờ đến khi hôn lễ càng lúc càng gần, Lâm Tố mới cảm nhận được lúc ấy cô hẳn nên tham gia vào chuyện hôn lễ.

Bởi vì nếu như có một số việc bận rộn, cô sẽ không nhàn rỗi suy nghĩ căng thẳng.

Nhưng chuyện hôn lễ đều đã lo liệu đến gần xong cả, cô muốn giúp đỡ cũng không có gì để giúp được, cho nên cô vẫn tràn ngập suy nghĩ căng thẳng.

Ngày mai sẽ là đám cưới, Đào Mục Chi đến phòng tiếp khách của sơn trang, cùng người trong nhà và khách khứa chạy chương trình một lần. Sau khi chạy xong, Đào Mục Chi đã bị ông bà nội đuổi về phòng.

“Ngày mai là kết hôn rồi, đến lúc đó có cháu bận rộn, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Đúng vậy. Những chuyện này chúng ta lo liệu là được rồi, cháu ở chỗ này bận bịu cái gì.”

Ông bà nội kẻ xướng người họa, Đào Mục Chi đã bị đuổi ra khỏi phòng tiếp khách.

Rời khỏi phòng tiếp khách, cửa của phòng tiếp khách cũng được đóng lại, Đào Mục Chi ở bên ngoài bị ngăn cách với hơi ấm của phòng tiếp khách, anh đứng ở bên ngoài phòng tiếp khách, nghe tiếng trò chuyện phức tạp bên trong, hơi cụp mắt cong khóe môi.

Bên trong đều là người nhà của anh, ngoài ra còn có mẹ của Lâm Tố, bọn họ đều là vì chuyện ngày mai của anh và Lâm Tố mà bận rộn chuẩn bị. Đào Mục Chi đứng đợi ở bên ngoài phòng tiếp khách một lúc, sau đó anh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sân.

Sơn trang suối nước nóng tư nhân này của nhà họ Đào, sớm từ khi Đào Mục Chi còn bé đã có rồi. Sơn trang là phong cách kiểu Nhật, các phòng nối liền bởi hành lang dựng cao, quây thành một cái sân. Sân cũng là phong cách sân kiểu Nhật, có núi giả, có nước chảy. Bây giờ là tháng chạp, hoa mai trong sân đã nở, hoa mai nhuộm đỏ và đèn lồng đỏ treo trên đình bổ sung cho nhau, khiến tuyết tháng chạp cũng không còn lạnh như vậy.

Anh vượt qua sân, nhìn về phía căn phòng của Lâm Tố. Trong phòng của cô tối sầm, hình như đã ngủ rồi. Hôn lễ đến gần, Lâm Tố càng thêm cảm thấy nhàm chán, trong sự nhàm chán còn mang theo sự căng thẳng, ngủ sớm chút cũng tốt, ngày mai còn phải bận rộn một ngày, không nghỉ ngơi sớm, thể lực cũng không ứng phó được.

Nhìn căn phòng Lâm Tố một lát, Đào Mục Chi thu hồi ánh mắt, dọc theo hành lang, trở về phòng của mình.

-

Phòng của Đào Mục Chi ở sát vách phòng của Lâm Tố. Căn phòng giống như Lâm Tố, phòng của anh cũng không bật đèn. Đào Mục Chi dọc theo hành lang đi đến phòng của mình, cần thẻ phòng mở cửa, Đào Mục Chi kéo cửa phòng ra đi vào.

Kiến trúc cả tòa nhà giống nhau, gian phòng của sơn trang cũng là kiểu Nhật. Một căn phòng không phải rất lớn, trên mặt đất phủ một lớp chiếu, hơi nóng từ hệ thống sưởi xuyên qua chiếu tiến vào trong phòng. Trong phòng có bàn thấp, có chăn đệm. Ngoại trừ cái đó ra, đối diện với cửa kéo ra vào cũng là một cánh cửa kéo khác. Mở cửa đấy ra, chính là phòng suối nước nóng đơn độc.

Sau khi Đào Mục Chi đi vào căn phòng, chuẩn bị giơ tay bật đèn. Nhưng trước khi bật đèn, anh đã nhận ra điều gì đó. Động tác bật đèn của anh không tiếp tục nữa, một giây sau, trong căn phòng tối tăm có một luồng không khí lưu động, cánh tay Đào Mục Chi giang ra, luồng không khí kia kèm theo thân hình mỏng manh mảnh khảnh cùng nhau nhảy vào trong ngực anh.

“Đào Mục Chi…” Lâm Tố nhảy vào trong ngực Đào Mục Chi, hai tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Không biết Lâm Tố ở trong phòng của anh bao lâu rồi, trên người anh chỉ mặc một quần áo mỏng manh, cơ thể được độ ấm hệ thống sưởi sưởi ấm, cũng ấm áp. Cô vừa nhảy vào trong lòng anh như vậy, Đào Mục Chi giống như ôm lấy bếp lò ấm áp mềm mại. Cánh tay của anh vững vàng ôm cô vào trong lòng, sau khi ôm chặt, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, Đào Mục Chi ôm Lâm Tố, hỏi.

“Tới khi nào?”

Âm thanh của Đào Mục Chi rất nhẹ. Lời anh nói ở bên tai cô, hơi thở làm lay động tóc cô, gãi ở trong tai cô, khiến cô ngứa ngáy. Lâm Tố bò về phía cổ anh, nói.

“Qua đây từ sớm rồi, chờ anh rất lâu anh cũng không trở về.”

Trong giọng nói của Lâm Tố lộ ra chút nhàm chán, còn có chút trách cứ anh về muộn.

Ngày mai là ngày cưới của hai người, dựa theo nguyên tắc thì hôm nay không nên gặp mặt. Sau khi Đào Mục Chi nghe lời cô nói, ôm cô ngồi xếp bằng trên chiếu.

“Rất nhàm chán?” Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố được Đào Mục Chi ôm ngồi xuống, Đào Mục Chi ngồi trên chiếu, cô thì ngồi ở trong lòng anh. Nghe lời anh nói, cánh tay của Lâm Tố vẫn khoác trên cổ anh, gương mặt thì dán trước ngực anh, rầu rĩ đáp một tiếng.

“Ừm. Em muốn ngủ, nhưng không ngủ được.” Lâm Tố nói.

Đào Mục Chi hỏi: “Căng thẳng?”

Anh nói xong, Lâm Tố ngẩng đầu nhìn anh, trong bóng tối cũng không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đường nét của anh. Bị hỏi một câu như vậy, Lâm Tố hỏi ngược lại.

“Anh không căng thẳng?”

Bị cô hung dữ hỏi một câu, Đào Mục Chi cười khẽ một tiếng, nói: “Căng thẳng.”

Nghe được đáp án của Đào Mục Chi giống của mình, lúc này Lâm Tố mới thả lỏng cảm xúc một chút, cô một lần nữa vùi ở trong ngực anh, nói: “Sao em không nhìn ra?”

Quả thực như vậy. Hôm qua bọn họ đã đến sơn trang suối nước nóng, Lâm Tố ở trong sơn trang nhàn rỗi, ngoại trừ đi ngủ chính là ngâm suối nước nóng. Đào Mục Chi thì bận rộn chỗ này chỗ kia, lúc Lâm Tố nhìn anh, về cơ bản anh đều đang bận rộn. Mặc dù bận rộn, nhưng vẻ mặt anh như thường, bận cũng làm đâu vào đấy, không hề nhìn ra ngày mai là ngày cưới của anh.



Lâm Tố ít nhiều có chút tâm lý không công bằng. Đào Mục Chi nghe cô nói xong, hai tay men theo giữa chân của cô đi đến hông cô. Đặt tay trên eo của Lâm Tố, Đào Mục Chi hơi dừng sức, bế Lâm Tố lên.

“A!” Lâm Tố bị Đào Mục Chi ôm lên, sau đó, cơ thể cô được Đào Mục Chi xoay vòng trên không, cô đổi hướng ngồi trong ngực Đào Mục Chi.

Sau khi ngồi xuống, mặt của Lâm Tố lại dán vào trong ngực Đào Mục Chi. Trong tai cô truyền đến tiếng sột soạt da của cô ma sát với quần áo của anh, ngoài ra còn có tiếng tim đập của Đào Mục Chi.

Nhịp tim của Đào Mục Chi vững vàng lại nhanh, nghe không giống bình thường lắm.

Nhịp tim của anh mạnh mẽ cách quần áo mỏng manh vang lên bên tai cô, tai của Lâm Tố vẫn như cũ dán trước ngực của anh, ngẩng đầu về phía anh. Đào Mục Chi thì cúi đầu nhìn cô, hỏi.

“Tin không?”

Lồng ngực của anh theo tiếng nói chuyện của anh chấn động màng nhĩ của cô, chấn động màng nhĩ truyền đến trong lồng ngực của cô, chấn động đến nhịp tim của Lâm Tố còn nhanh hơn lúc trước một chút.

Tim đập nhanh hơn, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Hai tay Lâm Tố ôm lấy Đào Mục Chi, cười khẽ một tiếng, nói.

“Tin.”

Cô nói xong, Đào Mục Chi cúi đầu hôn cô.

Trong bóng tối môi hai người hôn nhau, trong phòng bốc lên hơi nóng, nụ hôn này tinh tế kéo dài lại thâm tình. Hôn một lúc, Lâm Tố đã ngồi ở trên người Đào Mục Chi.

Cảm xúc của cô hình như thả lỏng được đôi chút, nụ hôn của Đào Mục Chi rơi trên hai má mi tâm của cô, cuối cùng hôn nhẹ lên chóp mũi của cô một cái, nói: “Có muốn ngâm suối nước nóng một lát không?”

Cảm xúc được thả lỏng, cơ thể cũng nên thả lỏng, như vậy tối nay Lâm Tố mới có thể ngủ ngon được một chút.

Anh nói xong, Lâm Tố gật đầu. Sau khi cô nhận lời, Đào Mục Chi bế cô từ trong ngực lên, sau đó, hai người cùng đi vào trong suối nước nóng phía sau căn phòng của Đào Mục Chi.

-

Bọn họ đến sơn trang suối nước nóng từ hôm qua. Sau khi Lâm Tố đến sơn trang suối nước nóng, ngoại trừ ngủ thì vẫn luôn ngâm nước nóng. Hoặc là một mình cô ngâm, hoặc là cùng mẹ ngâm, vẫn chưa từng ngâm suối nước nóng cùng Đào Mục Chi.

Hai người vào trong suối nước nóng, cũng không bật đèn. Dưới bóng tối, lá trên cây cối bốn phía suối nước nóng ở trong gió vang lên xào xạc. Lâm Tố ở trong sự ấm áp và yên bình này, chầm chậm thả lỏng.

“Đừng ngủ.” Lúc Lâm Tố nhắm mắt chậm rãi chìm vào trong nước, trong bóng tối Đào Mục Chi gọi cô một tiếng.

Lâm Tố còn chưa kịp phản ứng, tiếng nước róc rách vang lên, cánh tay cô được một tay khác nắm lấy. Sau đó, Lâm Tố bị kéo vào trong ngực Đào Mục Chi.

Cô ở trong suối nước nóng, lúc bị kéo lên, Lâm Tố cảm nhận được mình giống như đang bay. Cánh tay Đào Mục Chi dùng sức, mũi chân rời khỏi đáy suối nước nóng, một giây sau, cả người Lâm Tố được ôm ở trong ngực Đào Mục Chi.

Hai người ôm nhau, cách suối nước nóng ấm áp, Lâm Tố nghe được tiếng nước bắn lên và tiếng rên nhẹ của anh khi cô đụng vào trong ngực Đào Mục Chi.

“Hì hì.” Lâm Tố ôm lấy Đào Mục Chi.

Bị Lâm Tố ôm như vậy, Đào Mục Chi cũng không để ý, anh giơ tay xoa cái đầu nhỏ xù tóc của cô dựa ở trong lòng anh.

“Buồn ngủ?” Đào Mục Chi hỏi.

“Ừm.” Lâm Tố đáp lại.

Lúc ở trong phòng của mình, ngâm suối nước nóng thế nào cũng không có cảm giác, nhưng ở trong phòng của Đào Mục Chi, Lâm Tố cảm giác ngâm một lúc đã buồn ngủ.

“Trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Đào Mục Chi nói.

“Ừm.” Lâm Tố lại đáp một tiếng.

Sau khi Lâm Tố đám lại, Đào Mục Chi cúi đầu hôn lên trán cô. Sau đó anh từ trong suối nước nóng đứng dậy, ôm theo Lâm Tố cùng ra khỏi suối nước nóng.

Lâm Tố cảm thấy mình giống như gấu túi. Cô cứ ôm Đào Mục Chi như vậy, mặc cho Đào Mục Chi ôm cô ra khỏi suối nước nóng lau sạch cơ thể cho cô, còn mặc áo ngủ cho cô.

Cơ thể của Lâm Tố vốn nóng, sau khi ngâm xong suối nước nóng, thân thể Lâm Tố không chỉ nóng, còn mang theo hơi ẩm ướt trơn bóng. Thay áo ngủ cho cô xong, Đào Mục Chi cũng không thả cô từ trong ngực xuống, trực tiếp bế cô lên, muốn bế cô trở lại phòng.

Nhưng lúc anh đứng dậy, hai tay Lâm Tố lại vòng qua cổ anh kéo xuống dùng chút sức.

Chút sức này cũng không thể ngăn chặn Đào Mục Chi, nhưng Đào Mục Chi nhận ra được ý đồ của Lâm Tố, vẫn ngồi trở lại chiếu một lần nữa.

“Sao thế?” Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố ấm áp vùi ở trong ngực anh, ngón tay của cô giao nhau giữ lấy phần gáy của anh, ngón tay cái của cô ở trên gáy nhẵn mịn của anh khẽ ma sát một chút, nói.

“Em vẫn căng thẳng.” Lâm Tố nói, “Trở về cũng không ngủ được.”

Ở sau gáy ngón tay cô tỉ mỉ ma sát, trong bóng tối, ánh mắt của Đào Mục Chi trở nên tối đi, anh cúi đầu nhìn Lâm Tố, hỏi.

“Vậy em muốn thế nào?”



Âm thanh của người đàn ông nương theo động tác của cô, đã nổi lên một tầng khàn khàn.

Nghe tầng khàn khàn mỏng manh này, khóe môi Lâm Tố khẽ nhếch, cô từ trong ngực Đào Mục Chi ngồi dậy, cách bóng tối nhìn anh.

“Em cảm thấy em căng thẳng như vậy, cần làm chút gì đó rời lực chú ý.”

Ý đồ của Lâm Tố rất rõ ràng.

Yết hầu Đào Mục Chi khẽ cử động.

Trái tim của anh theo lời nói của cô nặng nề gõ vào lồng ngực, nhưng lý trí vẫn còn, anh nhìn Lâm Tố trước mặt, nói: “Ngày mai sẽ rất bận, rất mệt, thể lực của em không chống đỡ được làm sao bây giờ…”

Anh vừa hỏi như vậy, Lâm Tố đã lần theo phương hướng tiếng nói chuyện của anh hôn lên. Đôi môi hai người chạm vào nhau, Lâm Tố trực tiếp bổ nhào vào Đào Mục Chi.

“Em còn trẻ mà, ngủ một giấc là khỏe re.”

Nói rồi, Lâm Tố bắt đầu động thủ.

Lúc cô động thủ, hai tay Đào Mục Chi đã bắt được cổ tay của cô.

“Chờ lát nữa, trong phòng không có đồ.”

Bọn họ đều không ngờ đến sẽ ở trước khi cưới xảy ra chuyện gì, cho nên trong phòng của mỗi người bọn họ đều đặt đồ tránh thai, chỉ ở phòng cưới của bọn họ ngày mai mới đặt.

Đào Mục Chi vừa nhắc nhở như vậy, Lâm Tố đã biết đồ anh nói là cái gì. Nhưng bây giờ, cô nào có quan tâm được cái này.

“Không cần. Em không dễ dàng mang thai được. Lại nói, ngày mai chúng ta đã kết hôn rồi, có con cũng không cần lo lắng chuyện lên hộ khẩu.”

Lâm Tố nói ra một mạch những lời này, Đào Mục Chi cảm thấy buồn cười, nhưng theo động tác của cô, lý trí của anh cũng từng bước sụp đổ.

“Được.”

Cuối cùng, Đào Mục Chi vẫn thỏa hiệp.

-

Lâm Tố tự trải nghiệm đã chứng minh bản thân là món ăn lại thích trêu ghẹo, mà Đào Mục Chi thì tự trải nghiệm đã chứng minh bản thân vừa mạnh lại “biến thái ngầm”.

Lâm Tố một lần lại một lần nhắc nhở Đào Mục Chi ngày mai bọn họ còn có đêm động phòng, cứ như vậy Đào Mục Chi mới dừng lại. Nhưng cho dù như thế, Lâm Tố vẫn mệt mỏi đến ngủ mê mệt.

Lúc này cô cũng không rảnh rỗi suy nghĩ đến chuyện căng thẳng.

Sau khi chuyện này kết thúc, Lâm Tố mơ màng được Đào Mục Chi bế đi tắm rửa. Tắm xong, Đào Mục Chi giúp cô lau người sạch sẽ, thay quần áo, sau đó bế cô trở lại phòng của cô.

Trở lại phòng của mình, Đào Mục Chi đặt cô vào trong chăm đệm đã trải xong. Nằm trong chăn ấm mềm mại, cơ thể Lâm Tố mãn nguyện sà vào trong. Đào Mục Chi kéo chăn mỏng bên cạnh, đắp trên người cô.

Sau khi đắp chăn cho Lâm Tố, tay của Lâm Tố từ trong chăn vươn ra ngoài, kéo lấy tay Đào Mục Chi.

“Anh muốn đi sao?” Lâm Tố nắm lấy tay anh, hỏi một tiếng.

Chắn hẳn cô đã rất mệt rồi, giọng nói chuyện cũng rất nhẹ, giống như hoa tuyết tung bay trong bóng tối, rơi trong lòng bàn tay của anh rồi tan đi trong chốc lát.

Sau khi cô nói xong, Đào Mục Chi trở tay cầm lấy tay cô, đặt tay cô vào trong lòng bàn tay của anh, Đào Mục Chi nói.

“Chờ em ngủ.”

Nghe Đào Mục Chi nói vậy, lúc này Lâm Tố mới yên tâm. Cô tìm một tư thế thoải mái ở trong chăn, sau khi điều chỉnh một chút, nhắm mắt lại.

Lâm Tố điều chỉnh xong tư thế, sau khi nhắm mắt, trong phòng cũng rơi vào yên tĩnh. trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của Lâm Tố và Đào Mục Chi hòa lẫn vào nhau.

Đào Mục Chi cầm tay Lâm Tố, ngồi ở bên cạnh cô một lúc, sau đó dứt khoát nằm xuống, nằm ở bên cạnh cô. Sau khi anh nằm xuống, Lâm Tố còn chưa ngủ say đã xoay người qua, dựa vào lồng ngực anh.

Hai người cách chăn, ôm lấy nhau.

Đêm khuya tĩnh mịch, ngày mai là hôn lễ của bọn họ.

Lâm Tố tựa vào trong ngực Đào Mục Chi, nghe tiếng tim đập không bình tĩnh lắm của Đào Mục Chi, nhịp tim của cô cũng chậm rãi ổn định. Ở trong sự xoa dịu cảm xúc và dịu dàng của Đào Mục Chi, Lâm Tố nhắm mắt lại, ý thức biến mất từng chút một.

Trước lúc ý thức của cô hoàn toàn ngủ say, giọng của Đào Mục Chi nhẹ nhàng lại dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Trở thành vợ của anh không cần căng thẳng. Em chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc là được.”

Mi mắt Lâm Tố rung nhè nhẹ, khóe môi cô theo sự ngọt ngào dâng lên từ đáy lòng mà giương lên, cánh tay của cô đặt ở bên cạnh Đào Mục Chi, ôm chặt lấy anh.

“Ừm.” Lâm Tố đáp một tiếng.