Gả Cho Vương Gia Ốm Yếu

Chương 12



“A tỷ, a tỷ, thủ hạ lưu tình chút đi mà!” Thẩm Thừa Dực che tai lại, không ngừng xin tha.

Ta trừng mắt nhìn, đẩy hắn một cái ra, ôm hai tay hung dữ hỏi hắn: “Nương đâu rồi?”

“Tỷ phu phái người trông chừng nương rồi, tỷ yên tâm đi.”

Thẩm Thừa Dực cười hì hì tiến lên bóp vai cho ta, nói, “A tỷ, đệ không cố ý giấu tỷ đây, chuyện này thật sự rất nguy hiểm, đệ và tỷ phu đều không muốn tỷ giẫm vào vũng nước này.”

“Cũng may cho đệ đó, còn sống mà trở về gặp ta!”

Ta hung tợn hất tay hắn ra, sau đó nhìn về phía Tiêu Cảnh Hành.

Bây giờ mới vỡ lẽ, khó trách lúc ấy dù tra thế nào cũng không biết A Dực rốt cuộc đang làm gì, hóa ra hắn làm việc cho Tiêu Cảnh Hành, có lẽ dưỡng binh lính riêng, cũng có thể đang thu thập tình báo?

Có điều những chuyện này không quan trọng nữa.

Thấy ta nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Hành, Thẩm Thừa Dực thức thời dẫn người lui xuống. Trên đường lúc này chỉ còn hai bọn ta, hắn ho khan vài tiếng, vô cùng đáng thương nhìn ta.

“Điện hạ, giờ trên đường chỉ có hai người chúng ta thôi, đừng diễn nữa.”

Ta nhíu mày, không chút khách khí vạch trần hắn.

Giờ mà còn diễn trò này, tưởng ta khờ thật hả?

Tiêu Cảnh Hành mím môi, mở miệng giải thích: “Ta thật sự không cố ý giấu diếm chuyện của A Dực đâu, không muốn nàng biết cũng là ý của đệ ấy.”

“Ừ.”

“Nương của nàng đang sống trong phủ đệ ta mua ở Lăng Châu, bà vẫn rất ổn.”

“Ừ.”

“Sau khi trừ khử hết dư đảng của Tiêu Ngạn Lễ, ta cũng tra ra được Thẩm Tông kết đảng nhận hối lộ. Hiện tại ông ta đã bị giam vào ngục, ít ngày nữa sẽ bị lưu đày.”

“Ừ.”

Trên mặt Tiêu Cảnh Hành hiện vẻ suy sụp, duỗi tay kéo lấy ta: “Thẩm Oản Oản, nàng có thể nói thêm vài câu với ta không?”

“Điện hạ.” Ta nâng mắt nhìn về phía hắn, “Chàng từng hỏi ta muốn cuộc sống thế nào, tại sao không suy nghĩ cho bản thân, bây giờ ta muốn sống vì mình.”

“Gì cơ?” Tiêu Cảnh Hành ngẩn người, bàn tay cũng nắm chặt hơn vài phần.

“Ta muốn đi, để ta đi đi!”

Ta nhìn hắn, nghiêm mặt nói.

“Oản Oản?” Tiêu Cảnh Hành nhìn ta, dường như đang cố gắng tìm được chút sơ hở trên khuôn mặt ta, cuối cùng thoáng buông tay.

Ta vẫn nhìn hắn, nam nhân khàn giọng nói: “Nàng chẳng có chút lưu luyến nào với ta ư?”



“Có, cũng xem như có chút lưu luyến.”

Trong khoảng thời gian sống chung, nói không hề rung động là không thể nào. Nhưng có thì sao chứ, ta và hắn đã chú định không phải người đi chung một con đường.

Cuộc sống ở Bình Hoài Vương tuy rất tốt, nhưng đó không phải thứ ta muốn.

Ta nhìn hắn, không kìm được nhón chân lên hôn lên đôi môi kia.

Tiêu Cảnh Hành, ta và chàng chỉ có thể bước đến đây thôi.

Nhìn dáng vẻ ngây người của hắn, ta duỗi tay nhéo mặt nam nhân, cười nói: “Tiêu Cảnh Hành, đừng như thế chứ. Ta nói rồi, chàng phải tỏa sáng như ánh nắng, chứ không phải luôn thất bại suy sụp thế này.”

Ánh mắt Tiêu Cảnh Hành lóe lên, ôm lấy mặt ta hôn điên cuồng, công thành đoạt đất, cũng rất hung dữ, đúng là phong cách của hắn.

Hắn ôm chặt ta, như muốn khảm ta vào trong xương cốt.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Thẩm Oản Oản, ta sẽ để nàng được như ước nguyện.”

Ngày hôm sau, ta cầm thư hòa li ngồi xe ngựa đi đến Lăng Châu.

Về Lăng Châu chẳng bao lâu, A Dực cũng từ quan trở về tìm bọn ta. Nương suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng thu dọn đồ đạc dẫn ta và đệ đệ đến Lê Dương.

Lê Dương là quê nhà của nương, trước đây nhà ngoại cũng kinh doanh buôn bán ở đây, nương rất quen thuộc với chỗ này, ta, A Dực và nương bắt đầu lại nghề cũ – bán thuốc.

Ngót nghét một năm, quả thực cũng rất khấm khá, khí sắc của bà cũng tốt hơn lúc ở Thịnh Kinh rất nhiều.

Hôm nay đang tính toán trong cửa hàng, nghe thấy người khuân vác dược liệu tám chuyện với nhau, gì mà: “Mấy hôm trước ta chuyển hàng đi ngang qua Thịnh Kinh, hình như có quan lớn nào mất ấy, toàn bộ Thịnh Kinh đều treo lụa trắng, không còn nói cũng biết lớn thế nào.”

“Quan lớn gì chứ, ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp, người kia là Bình Hoài Vương, chiến thần tướng quân của Đại Tề chúng ta hồi trước. Có điều cũng trong dự kiến rồi, thái y đều bảo hắn không sống quá 22.”

Tim ta đột nhiên lỡ một nhịp, ngay cả bút cũng không cầm được, nghiêng ngả lao đến giữ chặt hắn: “Vừa nãy ngươi bảo ai chết cơ?”

Người nọ bị ta dọa sợ, vội đỡ người ta rồi trả lời: “Cô nương sao thế?”

“Ta hỏi ngươi vừa nãy bảo ai chết!” Ta hô lên.

“Bình…… Bình Hoài Vương……”

Tiêu Cảnh Hành chết?

Ta chẳng nghe lọt tai những câu hắn nói tiếp đó, lúc này chỉ cảm thấy máu trong người như chảy ngược. Cả người rét run, tình cảm bị đè nén từ lâu dưới đáy lòng điên cuồng xé bỏ lớp ngụy trang, ép đến mức ta không thở nổi.

Ta bước lảo đảo đi ra ngoài.

Hắn vẫn chưa giải được độc do tiên đế hạ ư? Hay tân đế không chấp nhận được việc có thêm người biết được bí mật của hắn? Rất nhiều câu hỏi đang không ngừng xoay chuyển trong đầu ta.

Ta muốn đi tìm hắn, nhưng hai chân mềm đến mức không bước được qua cạnh cửa.



Ta đỡ cửa vô lực ngồi xuống, òa khóc không kiềm chế được.

“Thẩm Oản Oản.”

Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ.

Ta cuống quít ngẩng đầu nhìn qua, người tới mang bạch y đứng ngược sáng, dáng người đĩnh bạt, không phải hắn thì là ai?

Tiêu Cảnh Hành bước đến bế ta lên, khàn giọng nói: “Thẩm Oản Oản, ta thả nàng đi là muốn nàng vui vẻ.”

“Tiêu Cảnh Hành, chàng lại gạt ta!” Ta đẩy vai hắn một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được ôm lấy nam nhân.

Ta dẫn hắn về nhà, nương và A Dực thấy hắn đều sững sờ, sau đó lại vui đến mức nhảy cẫng lên, bận trước bận sau tiếp đón Tiêu Cảnh Hành.

A Dực kích động ôm hắn không chịu buông tay, Tiêu Cảnh Hành ghét bỏ đẩy hắn ra, nói: “Thẩm Thừa Dực, chuyện này tốt nhất nên để a tỷ của đệ làm.”

A Dực bật cười, thức thời gật đầu nói: “Đệ hiểu rồi, đệ đi đây, không quấy rầy huynh với a tỷ nữa.”

Ta trừng mắt nhìn hắn một cái.

Nhãi ranh, còn dám trêu ghẹo cả ta nữa!

Thấy hắn rời đi, ta liền nhìn về phía Tiêu Cảnh Hành, thấy hắn bước lên, ta thoáng ngửa đầu kéo dài khoảng cách với tên nam nhân này; “Chàng còn chưa giải thích rõ ràng với ta đấy!”

“Là ý của ta.” Tiêu Cảnh Hành cười cười, bất đắc dĩ giơ tay thành thật nói; “Ta và tân đế đã kí kết hiệp nghị, sau khi thay hắn bình định triều đình, hắn sẽ để ta rời đi. Hiện giờ ta mới có thể giả chết để thoát thân.”

“Nhưng mà, chàng biết nhiều bí mật của tân đế như thế, ngay cả tiên đế……” Nhìn ánh mắt kia, ta bỏ qua những câu sau: “Sao hắn có thể dễ dàng thả chàng đi thế được?

“Biết thì sao chứ?” Tiêu Cảnh Hành nhún vai, làm như không sao cả, cười nói, “Lúc tiên đế chết, hắn không hề ở đó. Người là do ta giết, trên tay hắn lại vô cùng sạch sẽ, một khi bị phát hiện, người bị bêu danh ngàn đời cũng chỉ có một mình ta.”

“Oản Oản, ta hiểu từ nhỏ nàng đã biết quyền thế và lợi ích là những thứ mê hoặc lòng người nhất, cho nên ta mới không thích phân tranh. Bây giờ ta đã là người rảnh rỗi, nàng có muốn giữ ta lại không?”

“Xem ra, trên người chàng quả thật không có uy hiếp gì……”

Ta ôm cánh tay nhìn hắn, nhấp môi cố nén cười, giả vờ miễn cưỡng gật đầu nói: “Được rồi, lợi cho chàng rồi đấy, vừa khéo tiệm thuốc Lâm thị vẫn đang thiếu người ở rể.”

Tiêu Cảnh Hành bật cười, tiến lên ôm ta vào trong lòng: “Oản Oản, đừng bỏ lại ta nữa nhé.”

“Ta biết rồi.” Ta cười đồng ý.

Ba tháng sau, ta và Tiêu Cảnh Hành lại cử hành hôn lễ khá đơn giản, không long trọng như ở Thịnh Kinh, nhưng chân thành hơn lúc ấy rất nhiều.

Ban đêm, âm thanh bên ngoài tiệc rượu dần lắng xuống, Tiêu Cảnh Hành đi đến trong tiếng trêu đùa ầm ĩ của mọi người, trên mặt nở nụ cười vén khăn voan, sau khi nghe mấy câu cát tường xong, hắn không chút lưu tình đuổi hết mọi người ra ngoài.

Hắn đi đến bên cạnh ta rồi ngồi xuống, ôm khuôn mặt nhỏ một lúc lâu, khàn giọng nói: “Thẩm Oản Oản, món nợ một năm này, nàng lo mà bồi thường cho ta đi.”

Sau đó ta mới biết được, tin đồn hắn ốm yếu bệnh tật đều là dối trá, thể lực như hắn mà còn không được, sợ rằng trên đời này không có người nào khỏe mạnh.

Ta và hắn lăn lộn đến nửa đêm, mệt đến mức chẳng có sức động đậy mấy ngón tay, lúc này hắn mới ôm ta bắt đầu nghỉ ngơi.