Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 66: NGAY CẢ ĐỨA TRẺ CŨNG BỊ THÁI TỬ GHÉT.



Edit: Khả Khả

Hàn Ức có cái gì để mà bị Thái Tử đố kỵ?

Một là hắn được sủng ái, hai là Mẫu thân hắn còn sống.

Thái tử vốn cho rằng mình nhất định sẽ là người kế nghiệp Hoàng đế. Thái tử cũng cho rằng Hoàng đế và Thái hậu vẫn luôn yêu thương hắn, trong lòng chỉ có mỗi mình hắn.

Sau đại họa bệnh dịch kia thì càng nên yêu thương hắn nhiều hơn

Cho dù bên cạnh còn có hạt giống là Hàn Mẫn, nhưng vì trước đây hắn không được chú ý, sau này hắn trưởng thành lại không thân cận với ai, so với Thái tử, hắn vẫn còn kém xa, hơn nữa lúc đó Hàn Mẫn còn làm thủ hạ cho Thái tử, vô tình được hoàng đế và Thái hậu bố thí chút tình thương.

Nhưng Hàn Ức không giống vậy, Hàn Ức là hoàng tử duy nhất được sinh ra sau đại họa kia, lại là con mọn lúc tuổi già, vừa sinh ra liền thu hút vô vàn ánh mắt ở trong cung. Hoàng đế cùng Thái hậu nâng niu hắn, để trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, xem hắn như bảo bối.

Thái tử vốn ích kỷ lại vô cùng tham lam, sao có thể chịu đựng được sự sủng ái vốn có của mình bị phân tán nơi khác, nhưng Hoàng đến và Thái hậu vô cùng săn sóc Hàn Ức, hắn còn có thêm mẫu thân, Thái tử không thể làm gì được Hàn Ức, lâu lâu chỉ có thể lén lút bắt nạt hắn một chút.

Lần bắt nạt đó Hàn Ức nhớ kỹ, từ đó Hàn Ức mới biết bề ngoài Thái tử đạo mạo chính nhân quân tử, sau lưng lại toàn làm chuyện xấu.

Đương nhiên là điều hắn ghét nhất chính là Mẫu thân Hàn Ức vẫn còn sống.

Hàn Mẫn không cần phải nói, mẫu thân hắn xuất thân thấp hèn lại mất sớm, Thái tử đương nhiên không thèm so đo với hắn.

Nhưng Hàn Ức không giống vậy, mẫu thân hắn xuất thân cao môn, thanh danh gia thế cũng không thua kém cố Hoàng hậu lúc trước, chỉ thua ở dung mạo tính tình lại không được hoàng đế yêu thích bằng, vào cung nhiều năm rồi vẫn luôn lạnh nhạt.

Nhưng người ta nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc đến cuối đời. Đại họa kia tổn hại rất nhiều hoàng tử và công chúa, nhưng phi tần cung nhân lại chết nhiều hơn, mẫu thân Hàn Ức tránh được một kiếp nên được Hoàng đế và Thái hậu yêu thương, đương nhiên may mắn không nằm ở đây mà nằm ở việc nàng hạ sinh Hàn Ức.

Thái tử căm ghét điều này, mẫu thân hắn thì không may gặp nạn trong đại dịch năm đó còn Trần Hiền phi lại tránh được một kiếp, lúc sau lại sinh ra Hàn Ức, lấy đi phân nửa ân sủng thuộc về hắn.

Lúc Hàn Ức còn nhỏ Thái tử nói qua không chỉ một lần rằng nếu mẫu thân hắn còn sống, nhất định Hàn Ức không thể sinh ra.

Hàn Ức đem lời này nói cho Trần Hiền phi nghe, Trần Hiền phi chị bảo hắn nhịn đi, đợi lớn lên thì sẽ tốt thôi, nhưng hắn cũng lờ mờ hiểu được câu nếu còn hoàng hậu thì hắn không thể sinh ra.

Nhân sinh của người lớn thật phức tạp, người nhỏ tuổi như Hàn Ức không thể hiểu được, nhưng có một chuyện hắn hiểu được đó là so với Thái tử hắn ủng hộ Hàn Mẫn làm Hoàng đế hơn, hắn cũng nguyện ý làm thuộc hạ dưới tay Hàn Mẫn.

Ít ra Hàn Mẫn vẫn có chút đạo lý.

Hàn Mẫn ít nhiều đọc được suy nghĩ của hắn, Hàn Mẫn cũng sớm đã nhìn thấy con người của Thái tử, lúc trước vẫn luôn ẩn thân nhịn nhục vì cảm thấy làm thuộc hạ cũng không sao cả. Nhưng hắn không phải kẻ hèn, sự việc thu tiễn năm đó hắn không thể đối với Thái tử như trước được nữa, hiện tại lại có thê tử, hắn càng không thể trở về như lúc trước, phải vì tương lai tốt đẹp mà tranh đua một lần….

Hàn Mẫn rất hiểu được con người Hàn Ức.

Chẳng ai muốn có một thuộc hạ không biết nói đạo lý cả.

Chẳng qua là…

“Chuyện này, Trần Hiền phi cũng biết?”

Hàn Ức cười ranh mãnh: “Hồi cung rồi nói.”

Được, Hàn Mẫn đã hiểu, tiểu gia hỏa này đang chơi chiêu tiền trảm hậu tấu.

Âu cũng là vì Trần Hiền phi này bo bo giữ mình quá.