Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 67: Cách phu thê sống chung với nhau



Edit: Hiên Viên Linh

Beta: Phong Nguyệt

Chuyện Tống Tiểu Hoa mang thai đối với phần đông người của Lục gia mà nói chỉ là một chuyện không lớn không nhỏ, vậy mà đối với ‘Niệm viên’ mà nói đây là chuyện cực kỳ lớn, dưới sự chỉ huy của nam chủ tử, tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu vô cùng khẩn cấp.

Nếu như tính từ lúc còn là nòng nọc nhỏ, Lục Lăng sống ở trên đời này đã năm năm, thời gian Lục Tử Kỳ làm cha trước sau cộng lại cũng chưa đến hai năm. Hơn nữa khoảng thời gian từ nòng nọc hóa thành hình người, lại trải qua ở nhà giam mà cách xa nhau, chưa gặp mặt được.

Lần này, hắn giống như là muốn bù cho đủ tất cả tiếc nuối trước kia, ngoại trừ lúc vào triều hận không thể thời thời khắc khắc ở cạnh Tống Tiểu Hoa, chốc lát không rời, ngay cả công vụ phải mang về nhà cũng phải dời đến phòng ngủ mà xử lý.

Lúc biết được, cái thai đã hai tháng, đây chính là lúc cần tĩnh dưỡng, cho nên mấy ngày nay Tống Tiểu Hoa trở thành một “trạch nữ” tiêu chuẩn, trạch đến nỗi ngay cả cửa phòng ngủ cũng rất ít đi ra, chỉ có thể ở trong phòng dưỡng thai, buồn bực muốn chết.

Lục Tử Kỳ biết nàng không muốn xã giao với những người khác, nên lợi dụng lý do thân thể không tốt không thể mệt nhọc để từ chối, gần như tất cả những người đến thăm đều bị từ chối phải đợi ở bên ngoài của sân, chỉ có mấy người thực tình đối tốt với nàng thì thỉnh thoảng đến thăm, trò chuyện mấy câu.

Vì vậy, những người thường ở cạnh Tống Tiểu Hoa nhất ngoại trừ hạ nhân trong viên thì chỉ còn Lục Lăng và Tống Vô Khuyết, sau đó là Lục Tử Kỳ người ở lâu nhất. Thật là buổi sáng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hắn, buổi tối nhắm mắt lại cũng nhìn thấy hắn, lúc nửa mê nửa tỉnh u u mê mê vẫn nhìn thấy hắn.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc thân mật chưa từng có này, Lục Tử Kỳ dần dần tìm ra được ‘chứng tinh thần mất cân đối tổng hợp lúc mang thai sơ kỳ’ của Tống Tiểu Hoa và cách sống chung với nàng——

"Đông Thanh chàng xem, bộ y phục này như thế nào?"

"Hình như...... Hơi rộng một chút?"

"Thật sao? Vậy ta cho Vô Khuyết thử."

"...... Ta còn tưởng rằng nàng làm nó cho đứa nhỏ chưa ra đời."

"Ta không biết số đo của nó, làm sao mà làm được?"

"...... Vô cùng có lý!"

Điều thứ nhất: Thê tử nói vĩnh viễn là đúng. Điều thứ hai: Nếu như nói sai, xin tham khảo điều thứ nhất.

"Đông Thanh, khi nào thiếp mới có thể ra ngoài chơi vậy?"

"Mùa xuân năm sau cả nhà chúng ta cùng đi đạp thanh(đi chơi trong tiết thanh minh)."

"Đông Thanh, khi nào thiếp mới có thể học cưỡi ngựa?"

" Mùa xuân năm sau khi đi đạp thanh sẽ để cho nàng cưỡi đủ thì thôi."

"Bây giờ cách mùa xuân sang năm còn bao lâu?"

"Chỉ hơn bảy tháng mà thôi, rất nhanh."

"Đều tại chàng, không nói sớm cho ta biết mật đạo đó, bằng không, ta đã đi Kinh Thành chơi một lần!"

"Đúng đúng đúng, đều là ta không tốt."

"Còn nữa, không nói sớm cho ta biết cái chuồng ngựa đó, nếu không, ta đã học cưỡi ngựa lâu rồi!"

"Đúng đúng đúng, đều là sai lầm của ta."

Điều thứ ba: Thái độ khi nhận lỗi nhất định phải tích cực thành khẩn.

"Đông Thanh, ta lại đói."

"Để ta sai để Thính Huyền chuẩn bị chút điểm tâm, còn muốn ăn khổ qua không?"

"Muốn hai quả!"

"Được."

"Đông Thanh, mọi người đều nói chua nam cay nữ, mà tại sao ta thích ăn khổ qua là sao?"

"Nếm trải được khổ đau mới là người trên vạn người, điều này chứng minh tương lai đứa nhỏ của chúng ta khẳng định không phải là người tầm thường."

"Đông Thanh, mọi người đều nói mang thai sẽ nôn oẹ, không có khẩu vị, sẽ ăn cái gì ói cái đó, mà tại sao ta thấy cái gì cũng muốn ăn, hơn nữa giống như ăn bao nhiêu cũng không đủ no?"

"Điều này chứng minh nàng có phúc khí, đứa nhỏ của chúng ta cũng thông cảm cho nàng, không đành lòng để nàng chịu khổ."

"Nhưng mỗi ngày thiếp ngoại trừ ăn ra chính là ngủ, béo lên rất nhiều."

"Không có mà, nàng xem eo của nàng, vẫn chưa đầy một nắm tay của ta."

"Nhưng rất nhanh nó sẽ biến thành thùng nước lớn."

"Dù là thùng nước, cũng là một thùng nước xinh đẹp nhất!"

"Nghe nói sau khi nữ nhân sinh đứa nhỏ, vóc người sẽ biến dạng, thậm chí ngay cả dung mạo cũng sẽ có biến hóa, bây giờ thiếp phải làm thế nào?"

"Ai nói? Nàng nhìn di nương đi, cho đến bây giờ vẫn rất đẹp. Huống chi, nếu đến khi ta tóc bạc, da nhăn, vừa già vừa xấu nàng cũng không muốn buông tay, ta cũng sẽ vĩnh viễn không rời xa nàng, bất luận  nàng biến thành bộ dạng gì đi nữa."

Điều thứ tư: Mọi việc đều phải nói về mặt tốt của nó, cho dù có buồn nôn đến mức nào đi nữa.

"Đông Thanh, mấy tháng tới thiếp không thể làm chuyện cầm thú với chàng, nếu như chàng nhịn không được, vậy thì đi ra ngoài tìm “nữ nhân” giải quyết đi, nhưng mà không cho phép mang về nhà!"

"...... ‘Nữ nhân’......"

"Hay là chàng không hiểu nó có ý gì chứ?"

"Ta chỉ là có chút tò mò,làm sao nàng biết?"

"Ồ! Quả nhiên là chàng biết! Nói, có phải trước kia thường đi ra ngoài lêu lổng hay không?!"

"Không có! Chẳng qua là có nghe nói, chưa từng thử qua!"

"Thật? Vậy sau này chàng có thể thử rồi, có vui mừng không?"

"Không quan tâm thê tử đang mang thai, mà chỉ để ý đến việc tìm vui ngủ hoa ngủ liễu ở bên ngoài, há là tác phong của Lục Tử Kỳ ta? Nàng cũng không khỏi quá mức coi thường ta!"

"Đây chính là chính chàng nói, không phải là thiếp bức chàng nha!"

"Lời từ đáy lòng, ông trời chứng giám!"

"Ngoan ~"

Một điều cuối cùng: Lập trường kiên định, nắm bắt tất cả cơ hội để thể hiện sự trung thành ( trung trinh, trung......)

Sau khi ăn uống no đủ, lau mặt, súc miệng, Tống Tiểu Hoa hài lòng ngáp một cái, đang chuẩn bị đi gặp Chu công, lại nghe thấy hai tiếng gõ cửa vang lên: "Phụ thân, mẫu thân, Lăng Nhi có thể vào không?"

Kể từ khi mấy lần ‘gian tình’ bị phá, hai người bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu sẽ không kiềm chế được thú tính một khi đã phát, liền bắt Lục Lăng phải tập thói quen nhất định phải gõ cửa sau khi được cho phép mới vào nhà. Vì để cho đóa hoa của tổ quốc lớn lên khỏe mạnh toàn diện, lòng cha mẹ trong thiên hạ thật là đáng thương......

"Mau vào đi."

"Lăng Nhi tới xem Bảo Bảo một chút."

Tiểu nắm gạo kiễn mũi chân làm như là kẻ trộm mà đi đến, trực tiếp chạy đến trước giường, nằm ở bên mép giường, thì thầm với bụng của Tống Tiểu Hoa: "Bảo Bảo ngươi hôm nay có ngoan hay không? Có lớn được thêm chút nào không? Hôm nay ca ca lại được phu tử khen ngợi, có phải ca ca rất lợi hại không? Vô Khuyết uống trộm rượu của gia gia, không cẩn thận bị gia gia bắt được, kết quả gia gia không tức giận, lại còn rất vui vẻ để cho Vô Khuyết uống cùng người. Vô Khuyết uống không thắng được gia gia, say ngã, cho nên tối hôm nay Vô Khuyết ở lại chỗ của gia gia, không thể qua đây thăm ngươi, thôi để ca đại diện đi! Được rồi, thời gian không còn sớm, ca cũng phải đi ngủ rồi. Bảo bảo ngủ ngon, sáng mai ca ca lại đến thăm ngươi."

Nói xong, bò dậy hôn Tống Tiểu Hoa một cái: "Mẫu thân ngủ ngon." Lại quy củ nói một tiếng với Lục Tử Kỳ: "Phụ thân nghỉ ngơi sớm một chút, Lăng Nhi cáo lui trước."

"Lăng Nhi, con vừa nói Vô Khuyết lại say, vậy con có uống cùng nó không?"

"Không ạ. Lăng Nhi đã đáp ứng phụ thân, chỉ có ngày lễ, ngày tết mới có thể uống rượu, nếu không sẽ trễ nải việc học."

Lục Tử Kỳ hài lòng gật đầu, Lục Lăng lại rón rén đi ra ngoài như lúc đến, Tống Tiểu Hoa rốt cuộc không nhịn được đặt câu hỏi: "Lăng Nhi, tại sao con lại phải cẩn thận như vậy?”

"Bởi vì con sợ sẽ đánh thức Bảo Bảo đang ngủ!"

"...... Nếu Bảo Bảo đã ngủ, tại sao con còn nói nhiều lời với nó vậy?"

"Như vậy Bảo Bảo có thể nằm mơ thấy Lăng Nhi, trước kia lúc mẫu thân kể chuyện xưa dỗ Lăng Nhi ngủ, Lăng Nhi lại có thể nằm mơ thấy mẫu thân."

Tống Tiểu Hoa lập tức bị cảm động đến không nói nên lời, vẫy tay ôm nó vào trong ngực hôn một trận: "Nếu như tương lai Bảo Bảo có thể hiểu chuyện như Lăng Nhi vậy thật tốt. Lăng Nhi, bây giờ mẫu thân không thể dỗ con cùng ngủ, đợi thêm mấy ngày Bảo Bảo ở ổn định trong bụng của mẫu thân rồi, nhất định mỗi đêm mẫu thân sẽ kể rất nhiều chuyện xưa cho Lăng Nhi nghe."

Ánh mắt của Lục Lăng sáng lên: "Có thật không? Thật ra, Lăng Nhi vẫn luôn muốn ngủ cùng với mẫu thân, nhưng mà Lăng Nhi muốn làm một đại anh hùng, làm nam tử hán, cho nên......"

Lục Tử Kỳ nhất quyết không muốn quay lại những ngày tháng một nhà ba người cùng ngủ chung, nên cố ý trêu giễu cợt, muốn bóp chết ý định này từ trong trứng nước: "Lăng Nhi, con dính với mẫu thân như vậy là không được, sau này có thê tử thì làm thế nào?"

Tiểu chính thái không chút suy nghĩ, rõ ràng, dứt khoát hồi đáp: "Rất dễ, Lăng Nhi ngủ cùng mẫu thân, để cho thê tử ngủ cùng phụ thân!"

Lục Tử Kỳ im lặng triệt để.

Tống Tiểu Hoa vô cùng hiền hòa xoa đầu nắm bột nhỏ: "Lăng Nhi, nếu như lời nói của con thật có loại ý niệm này, mẫu thân bảo đảm, cái người này cả đời cũng sẽ không có con dâu."

Lục Tử Kỳ tiếp tục im lặng trăng rằm.

——— ————————

——— ————————

Đêm đã khuya, đắp chăn cho Tống Tiểu Hoa đã say giấc ngủ, lại điều chỉnh đèn lưu ly tối xuống một chút, Lục Tử Kỳ mở ra một phần công văn để sát lại ánh nến, chợt, đuôi lông mày nhếch lên, khóe miệng dần dần mím chặt.

Cân nhắc, suy nghĩ một hồi, nâng bút chấm mực, đang muốn viết chợt lại nghe bên trong viện truyền đến hai tiếng động vô cùng nhẹ.

Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, để bút xuống, đứng dậy, lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài.

Dưới bầu trời đầy ánh sao, có hai bóng dáng đang tìm kiếm phía cửa viện đang đóng chặt như kẻ trộm, một người cao lớn, một người nhỏ nhắn.

Nghe được tiếng bước chân, cùng nhau dừng động tác lại.

"Bây là giờ gì rồi?"

"Tỷ phu, lại đánh thức huynh nữa sao?"

"Huynh ấy sẽ không ngủ sớm như vậy đâu, không có đánh thức đến tiểu tẩu tử chứ?"

Nhìn hai gương mặt đều là nụ cười lấy lòng, Lục Tử Kỳ chỉ cảm thấy mọi lời trách cứ đều không thể nói nên lời, chỉ có thể than thở: "Ta không nên nói cho các ngươi chỗ này có cửa phụ!"

Đôi oan gia Hoắc Nam và Tiết Vũ Hàm này một lúc không cãi nhau thì cả người sẽ khó chịu, cuối cùng lại cảm thấy ở trong nhà cao cửa rộng cần kiêng dè nhiều nên cãi nhau không  thoải mái, định một mạch ra ngoài cãi nhau.

Nhưng nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu thường quang minh chính đại đi chung với nhau khó tránh khỏi người khác mượn cớ gây chuyện thị phi, Lục Tử Kỳ bị hạnh phúc làm cho hồ đồ thứ nhất là muốn giúp đỡ hai người, thứ hai là không muốn hai kì đà cản mũi này quá nhàm chán sẽ làm bậy, vì vậy đã có một ý nghĩ sai lầm là cho hai người biết cửa đạo ở ‘Niệm viên’, cuối cùng dẫn đến vô số phiền toái.

Những thứ khác không nói, riêng Tống Tiểu Hoa mỗi lần nhìn thấy bọn họ lợi dụng  nơi vốn để mình lén lút chạy đến chơi đùa vui vẻ, tất nhiên trong lòng sẽ khó chịu muốn tìm vài lý do phát tác lại  mắng mắng hắn một trận.

"Tiểu Hàm, đại ca muội để muội ở Lục phủ làm khách, nhờ ta chăm sóc muội. Nếu để cho huynh ấy biết ta lại dung túng muội hồ nháo như vậy, nhất định sẽ không để yên cho ta!"

Tiết Vũ Hàm đi tới kéo ống tay áo của Lục Tử Kỳ đang khó chịu, nhẹ nhàng lắc lắc, nói: "Tỷ phu, muội không hồ nháo, muội đang làm chính sự mà."

Hoắc Nam ôm cánh tay cười khẽ: "Làm gì có ai dư thời gian mà hồ nháo cùng nha đầu thối này chứ."

Lập tức từ thỏ trắng dịu dàng bé nhỏ biến thân thành con báo hung hãn: "Ngươi lại ngứa da đúng không?"

Người còn lại vẫn là biểu tình cà lơ phất phơ nói lại: "Có bản lãnh hãy đấu tay đôi với ta, không được dùng độc."

"Một đấng mày râu lại có thể ăn nói như vậy với một nữ tử, thật là uy phong!"

"Ngươi là nữ nhân?"

"Ngươi cũng không phải là nam nhân!"

"Có muốn hiện tại ta chứng minh luôn cho ngươi xem ta có phải nam nhân hay không?"

"Được, chứng minh như thế nào, cởi quần ra sao?"

"Ôi trời, ngươi cho rằng lão tử không dám?!"

Lục Tử Kỳ rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Càng nói càng vô lý! Hiện tại thành thật khai báo, đêm hôm khuya khoắt các ngươi rốt cuộc đến đây làm cái gì?"

Tiết Vũ Hàm thấy hắn nổi giận, vội vàng thu lại thần thái: "Chúng ta đi đến chỗ của Trần Khuê, vốn muốn tìm chút chứng cớ, không ngờ chỉ là phủ đệ của một quan ngũ phẩm lại có thể canh phòng nghiêm mật như vậy, suýt chút nữa mắc bẫy."

Lục Tử Kỳ nghe vậy giật mình, khó nén hỏi han ân cần: "Có bị thương không?"

Hoắc Nam vung tay lên lớn tiếng nói: "Yên tâm, đã có đệ ở đây......"

Khẽ quát một tiếng cắt ngang lời nói khoe khoang của hắn: "Vì sao không nói cho ta biết trước? Lỗ mãng như thế, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, thì phải làm thế nào bây giờ?"

"Tỷ phu đừng nóng giận nữa, sau này sẽ không như vậy nữa."

Sau khi bình ổn lại cảm xúc của mình nói với Tiết Vũ Hàm: "Tiểu Hàm, chuyện này chúng ta làm là được rồi, muội không cần tham gia vào." Lại quay lại trừng mắt với Hoắc Nam: "Còn ngươi nữa, nếu lại mang nàng đi hồ nháo nữa, lập tức cút về doanh trại cho ta!"

Dưới ánh trăng sáng, gương mặt của Lục Tử Kỳ càng lộ vẻ không chút sức sống, vậy mà giữa hai lông mày nghiêm nghị lại dường như khiến phần tái nhợt kia mang theo một chút ửng đỏ.

Hoắc Nam và Tiết Vũ Hàm rất hiếm thấy hắn tức giận như vậy, biết lần này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, nhất thời cúi đầu không nói nữa.

Cảm thấy mình quá mức nghiêm khắc, Lục Tử Kỳ thầm hít một hơi thả lỏng vẻ mặt căng thẳng: "Tiểu Hàm, chuyện này liên quan rất lớn, cực kỳ phức tạp, hơi lơ là một chút sẽ lâm vào tuyệt cảnh. Muội không phải là người trong triều, không nên dính vào chuyện nguy hiểm, ta cũng không muốn muội có bất kỳ nguy hiểm nào. Nếu không, sẽ phụ lòng của tỷ tỷ muội."

Tiết Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt như có ánh sáng lóe lên: "Tỷ phu, mấy năm qua muội sống ở trong quân doanh, biết rõ các tướng sĩ liều mình bảo vệ biên giới rất gian khổ cũng không dễ dàng. Cho nên càng hận bọn sâu mọt cắt xén quân lương, thông đồng với phản đồ ngoại tộc! Tuy muội không phải là nam nhi, cũng không có quan chức, nhưng hi vọng ít nhất có thể bỏ ra chút công sức để bắt được mấy loại cặn bã này, cũng coi như không uổng phí tình cảm cùng các huynh đệ sóng vai giết địch ở trên chiến trường! Huynh yên tâm, từ lâu muội đã không còn là một tiểu nữ tử chỉ biết nũng nịu mà không làm được gì rồi, muội sẽ bảo vệ mình thật tốt, không để mình gặp chuyện không may. Tin rằng tỷ tỷ cũng sẽ đồng ý cho muội làm như vậy, bởi vì, tỷ ấy cũng muốn có người cùng chia sẻ công việc với huynh, dù chỉ là một chút."

Đêm tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ như sấm đánh vào trái tim.

Hoắc Nam ôm cánh tay mà đứng như cũ, thoải mái giống như không để ý chút nào. Vậy mà, trên gương mặt luôn có vẻ đùa cợt kia chẳng biết đã bị vẻ mặt không thể nói rõ thay thế, con ngươi phát sáng đến kinh người, giống như là muốn nhìn thấu cái gì đó, lại giống như là muốn khắc mãi điều gì đó vào đáy mắt....