Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 76



Vancouver mấy ngày nay mưa dầm liên tục.

Giản Lộ đã tìm được khu nghỉ dưỡng mà Lâm An Thâm đang ở. Khu nghỉdưỡng chiếm một phần lớn diện tích của một quả đồi, giống như mấy tòabiệt thự, mỗi một khu lại có phong cách kiến trúc khác nhau, tọa ở mỗiquả đồi riêng biệt. Mỗi khu bên cạnh đều chuyên về một vấn đề tâm lýkhác nhau. Nhà cao hai tầng, hai khu cách nhau cũng đến 500 thước, có đủ loại cây cối phong phú. Giản Lộ cảm thấy khu nghỉ dưỡng giống như mộttác phẩm nghệ thuật, sang trọng mà im ắng.

Cũng đúng, nghệ thuật có thể trui rèn tính cách.

Nhưng mà tất cả có vẻ không tác động nhiều lắm tới Lâm An Thâm được.

Bác sĩ của Lâm An Thâm? Bone Bode, là bác sĩ mà Lâm mẹ mời từ Hà Lantới, cũng là bác sĩ tâm lý từ nhỏ của Lâm An Thâm. Bác sĩ Phạm nói vớiGiản Lộ tình trạng gần đây của Lâm An Thâm liên tục đi xuống, không nênquấy rầy anh, nhất là lúc trời nhiều mây. Giản Lộ đành phải theo bác sĩđến phòng bệnh của Lâm An Thâm, bác sĩ đi vào trước, sau đó tự mình nhìn từ phía xa.

15 phút sau, bác sĩ đi ra.

Giản Lộ lập tức hỏi tình hình của Lâm An Thâm.

Bác sĩ không trả lời ngay, ngược lại hỏi Giản Lộ một số vấn đề.

“Lúc ở Trung Quốc, hai người đều ở cùng nhau?”

“Đúng vậy. Tôi là vợ anh ấy.”

Bác sĩ Phạm có hứng thú đánh giá Giản Lộ: “Cô… là Giản Lộ?”

Giản Lộ ngạc nhiên khi bác sĩ biết cô: “… Đúng, là tôi.”

Bác sĩ Phạm hiểu ra, nở nụ cười, dơ tay ra với Giản Lộ: “Xin chào Lâm phu nhân.”

Mặt Giản Lộ nóng lên: “Xin chào.” Nắm lấy tay ông.

Bác sĩ Phạm nói: “Lâm phu nhân, tôi biết cô hơn mười năm rồi. Côthích xem ti vi, nhất là phim nhiều tập; thích tóc dài với quần áo màutrắng; thích thực tế, ví dụ như muốn có 110 đồng nguyên chứ không thíchhoa hồng. Tôi còn biết rất nhiều về cô.”

Giản Lộ kinh ngạc.

Bác sĩ Phạm chậm rãi giải thích: “Tôi cũng không khác gì nhìn Lâm AnThâm lớn lên. Mười mấy năm nay tôi vẫn theo dõi tâm lý của cậu ấy. Tôivới cậu ấy trị liệu, nói về cô là nhiều nhất. Lúc nói về cô Lâm An Thâmmới đồng ý nói chuyện với tôi, nói cũng nhiều.”

Giản Lộ cúi đầu.

Bác sĩ Phạm dễ dàng hiểu cảm xúc của Giản Lộ: “Muốn gặp cậu ấy… cũng không dám?”

Giản Lộ gật đầu, lại gật đầu. Đúng vậy, cô từng nghĩ đến lúc gặp lạiLâm An Thâm sẽ chỉ thẳng vào mũi anh mà mắng. Nhưng mà, bây giờ chỉ cách một bước chân có thể gặp lại anh, mà cô lại muốn lùi bước. Lần nay LâmAn Thâm trốn đi, Giản Lộ đối với tất cả của anh đều cẩn thận hơn. Côluôn sợ hãi, có thể có một giây nào đó, Lâm An Thâm lại đột nhiên biếnmất nữa…

Vì thế, cô rất thận trọng.

Bác sĩ Phạm vỗ vai Giản Lộ: “Lâm phu nhân, nếu ngày mai thời tiếtđẹp, cô nên nói với Lâm An Thâm là cô đã đến. Nói chuyện với cậu ấy, cóthể khắc khẩu, thậm chí có thể làm cho cảm xúc của cậu ấy không tốt.”

Giản Lộ mở to hai mắt. Đây là quyền uy của bác sĩ sao… giải thích thật lạ lùng…

Bác sĩ Phạm hiểu được nghi ngờ của Giản Lộ: “Hai tháng nay Lâm An Thâm rất khép kín, cậu ấy cần một liều kích thích.”

Giản Lộ lo lắng: “Có thể… rất kích động… dễ dàng mất kiểm soát? Tôi không muốn làm hại đến anh ấy…”

Bác sĩ không nói thêm gì, chỉ ví dụ: “Một cái dây thun bị kéo nhanh, kéo đến giới hạn, cô nghĩ cái dây thun sẽ làm sao?”

Giản Lộ nói ra đáp án của mình: “Sẽ bị kéo căng mà đứt, như vậy sẽ không dùng được nữa.”

Bác sĩ Phạm lại lắc đầu, thong thả nói: “Đúng là bị kéo đứt. Nhưngmột cái dây thun bị kéo đứt đó lại trở thành hai cái dây thun khác.”

Giản Lộ ngẩng đầu, hiểu ra.

Bác sĩ Phạm ngẩng đầu nhìn trời u ám sau cơn mưa. Ông nói: “Thời gian này Lâm An Thâm không muốn nói với tôi về bất cứ cái gì. Hai thángtrước cậu ấy chủ động nhận điều trị, tới Hà Lan tìm tôi, ở chưa được vài ngày lại vội vàng đi tới đây. Sau tôi lại nghe mẹ cậu ấy nói bởi vì cậu ấy biết cô đi tìm cậu ấy ở Hà Lan, cậu ấy muốn trốn cô. Nói muốn nhậnđiều trị, nhưng thực ra lại không có tâm tư điều trị. Tôi thấy cậu ấyđến đây vốn là tìm nơi không có cô, khép lại bản thân.”

Giản Lộ nghe mà sững sờ. Lâm An Thâm… làm gì…

Bác sĩ Phạm nhìn thẳng vào Giản Lộ: “Hy vọng ngày mai trời nắng. Nếutrời nắng, phải đi nói chuyện cùng Lâm An Thâm. Người Trung Quốc có câu, cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Kỳ thật giải quyết vấn đềtâm lý, không phải chỉ dựa vào thuốc, mấu chốt là dựa vào yếu tố conngười. Lâm phu nhân, Lâm An Thâm cần sự dũng cảm cùng kiên nhẫn của cô.”

Bác sĩ Phạm đi rồi.

Giản Lộ còn đứng ngyên tại chỗ. Cô là cái chuông trong lòng Lâm AnThâm, chắc chắn phải tự tay cởi xuống. Đối với Lâm An Thâm, cho tới bâygiờ cô vẫn chưa có dũng khí với kiên nhẫn.

Trời đã sáng. Mặt trời từ phía Đông từ từ mọc lên.

Ngày nắng.

Giản Lộ gặp bác sĩ Phạm ở chỗ nhận nhuốc của Lâm An Thâm. Đường đến“phòng bệnh” của Lâm An Thâm là một con đường núi nhỏ, hai bên đường làhai hàng cây. Thời tiết ban ngày của Vancouver rất ấm áp, gió núi vờnqua mặt cảm thấy rất mát mẻ, sảng khoái, căng thẳng trong lòng Giản Lộcũng theo đó mà tan đi.

Dùng thẻ mở cửa, Giản Lộ đi vào trong. Phòng ở trống trải, chỉ có bên cửa sổ là chiếc sô pha hai chỗ, thậm chí cả bàn trà cũng không có. Cònlại tất cả không gian đều để giá vẽ, năm hàng, năm cột, sắp xếp rất cókhí thế. Trên mỗi giá vẽ đều treo một tờ giấy, nhưng tất cả đều là giấytrắng. Ở gần giá vẽ cuối cùng có một cánh cửa đóng chặt, có vẻ Lâm AnThâm vẫn còn đang ngủ ở bên trong. Phong ngủ đó chỉ có Lâm An Thâm mớicó thẻ để mở, Giản Lộ cũng không sốt ruột gọi anh dậy. Cô ngồi trên sôpha lẳng lặng chờ.

Khoảng một tiếng sau, cửa phòng truyền đến tiếng động. Sau đó, cửamở. Lại sau đó, là khuôn mặt kinh ngạc của Lâm An Thâm. Cuồi cùng lạigặp lại khuôn mặt tối đen của anh. Giản Lộ mỉm cười giơ tay: “Hi, Lâm An Thâm.”

Tâm Lâm An Thâm siết lại, giọng nói như gió lạnh trên đỉnh núi: “Mẹ anh nói cho em biết chỗ này?”

Giản Lộ vờ như không nghe thấy câu hỏi, vẫn mỉm cười như cũ: “Khôngkhí ở đây thật thoải mái, khung cảnh cũng đẹp, là nơi tốt để chọn!”

Mặt Lâm An Thâm vẫn lạnh như băng: “Em đi đi.”

“Chỉ có không quen với buổi tối một chút, nhiệt độ chênh lệch với ban ngày quá lớn, không quen lắm…” Giản Lộ chu miệng.

“Đi!”

“Sớm biết vậy em đã mang thêm áo khoác đến!”

Lâm An Thâm nắm chặt tay: “Em không đi, anh đi.”

“Anh có mang thừa một cái đến? Đêm nay cho em mượn em mặc.”

Lâm An Thâm không thèm nhắc lại, xoay người vào phòng đóng cửa.

Giản Lộ xông đến, giữ lại cửa phòng: “Em nói với anh rồi! Buổi tối lanh lắm, em muốn mượn áo để mặc!”

Lâm An Thâm hít vào dồn dập, giống như không thể chịu được sự tồn tại của Giản Lộ dù chỉ một khắc: “Giản Lộ, anh xin em đi đi.”

Giản Lộ kiên định không lui: “Đi lại đi! Vì sao nhất định phải đi!Chồng của em đâu, em sẽ ở đó! Lâm An Thâm, bây giờ anh bị bệnh nan y hay sao? Ung thư gan, ung thư phổi, hay ung thư da? Aids? Hay anh có ngườiđàn bà khác? Anh đồng tính?! Nếu đều không phải, anh dựa vào cái gì mànói em đi! Em không đi, em muốn cả đời theo anh!”

Vẻ mặt Lâm An Thâm rất khó chịu, khom lưng dứt tóc, hai tay giống như muốn mở tung đầu mình ra, miệng đau đớn rên rỉ: “Không cần như vậy… bỏanh… bỏ anh…”

Giản Lộ thấy anh như vậy, đỡ lấy anh: “Anh… làm sao vậy? Đau lắm à? Kiên nhẫn một chút, em giúp anh qua đằng kia nằm!”

Một tay Lâm An Thâm gạt Giản Lộ ra, lảo đào đi đến giữa phòng, vịn vào giá vẽ miễn cưỡng đỡ bản thân. Đầu không ngừng đau.

Giản Lộ bị Lâm An Thâm đột nhiên xanh mét dọa sợ, cuống quýt chạytheo không kịp, kéo tay anh đến sô pha: “Anh chờ một chút, em đi gọi bác sĩ đến!”

Lần này, Lâm An Thâm càng dùng sức đẩy Giản Lộ ra.

Giản Lộ lùi lại vài bước, thiếu chút nữa đứng không vững. Giản Lộphát hỏa: “Sao anh đẩy mạnh như vậy! Bảo anh chờ em một chút, em đi tìmbác sĩ cho anh!”

Tay vịn giá vẽ nổi lên gân xanh, Lâm An Thâm đánh vào cái giá: “Chờcái gì mà chờ! Anh chờ em bỏ đi! Rời khỏi chỗ này! Em đi đi!”

Giản Lộ hét lại: “Em nói không đi!”

Lâm An Thâm trừng mắt với Giản Lộ: “Làm thế nào em mới chịu đi! Cóphải để anh ung thư gan, ung thư phổi? Hay để anh tìm người phụ nữ kháccùng lên giường với cô ta!”

Mặt Giản Lộ trắng bệch vì tức, mắt đỏ hồng thét chói tai: “Anh dám?! Anh dám?! Anh mà làm như vậy rồi em chết cho anh xem!”

Lâm An Thâm bị lời của cô làm nổi giận thềm, đầu càng đau đén tê tâm phế liệt, lấy tay đấm vào đầu mình.

Lâm An Thâm dùng sức, Giản Lộ sợ hỏng chuyện, cố giữ lấy tay không cho anh tự làm đau bản thân.

Anh lại đẩy cô ra, rống lên: “Anh nói em đi –!!”

Giản Lộ bị đẩy lùi vài bước, cô muốn cứng rắn lần nữa, quay lại giữlấy anh, cũng nhìn thấy cảm xúc của Lâm An Thâm đã đến đỉnh. Anh lại xôngã vào cái giá vẽ nữa, giống như đống giá vẽ đó là Giản Lộ, anh muốnmột bên xô một bên hét: “Đi! Đi! Đi tất cả đi –!!”

Rầm! Rầm!

Mấy hàng giá vẽ vừa rồi còn chỉnh tề đã bị xô ngã lộn xộn.

Lâm An Thâm đứng giữa đống giá vẽ, không kiềm chế được, xé toạc toànbộ những tờ giấy vẽ trắng tinh, từng tờ, từng tờ, tiếng xé giấy chói tai lại vang lên, rồi anh lại giống như điên rồi, hất tung giá vẽ vào vách tường. Giá vẽ bị va gãy thành đống, vô cùng thê thảm.

Hiện trường hỗn loạn. Trạng thái cảm xúc của Lâm An Thâm đã vượt quangưỡng mà Giản Lộ có thể thừa nhận được, Lâm An Thâm như vậy thật sự làm cho cô sợ hãi. Giản Lộ chỉ có thể đứng một góc nhìn Lâm An Thâm mấtkiểm soát.

Bác sĩ Phạm ở ngoài cửa nghe thấy những tiếng va đập lớn ở trongphòng như vậy lập tức dẫn theo hai người trợ lý xông vào. Vừa vào cửa,nhìn thấy căn phòng tan hoang, không hai lời liền liếc mắt với hai người trợ lý một cái. Hai người kia hiểu ý, vội vàng mỗi người một bên, độngtác chuyên nghiệp bắt lấy cánh tay Lâm An Thâm, chặn lại khuỷu tay anhgiữ vào trong, ngăn lại anh mà không khiến anh chịu bất kỳ đau đớn nào.

Lâm An Thâm ở trong vòng của hai người trợ lý vẫn tiếp tục gào thét, giãy dụa không ngừng.

Giản Lộ che miệng, không dám để mình khóc thành tiếng. Lần trước ởbệnh viện, cô nghĩ Lâm An Thâm đã không không chế được rồi, nhưng mà hôm nay nhìn thấy tận mắt như vậy mới biết bệnh của Lâm An Thâm nghiêmtrọng đến mức nào.

Anh như vậy… đều là vì cô sao? Vì sự xuất hiện của cô… ảnh hưởng đến anh như vậy? Anh thật sự không muốn… nhìn thấy cô?

Bác sĩ Phạm tiến lại, tiêm cho Lâm An Thâm một mũi an thần.

Hai giây sau, hai người trợ lý chậm rãi buông tay, tay chân Lâm An Thâm dần dần thõng xuống, nằm ở trên sàn thở dốc.

Giản Lộ còn muốn tiến lên, nhưng mà nhận được ánh mắt không đồng ýcủa bác sĩ Phạm lập tức dừng lại, không dám cử động, tim dường như cũngmuốn dừng theo. Thì ra thực sự có một ngày như vậy… sự tiến lên của cô.. đã ảnh hưởng tới anh nghiêm trọng như vậy… Điều này với Giản Lộ mà nóinhư loại cảm giác rơi vào vực sâu, ngoại trừ kinh hoàng thì chỉ có tuyệt vọng.

Hai người trợ lý đỡ Lâm An Thâm nằm lên giường.

Bác sĩ Phạm đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Giản Lộ để cô ngồi lên sô pha: “Lâm phu nhận, rất sợ đúng không?”

Giản Lộ liếc mắt nhìn bác sĩ Phạm một cái rồi lại cúi đầu. Đúng vậy…

Bác sĩ Phạm mở hòm thuốc ra: “Mỗi lần đến đây nhìn Lâm An Thâm, tôi đều phải chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc an thần.”

Giản Lộ nhìn vào các bình thuốc, cái thì trắng đục, cái trong suốt, cái thì màu rám nắng, khó có thể nói hết.

“Mà lần này tôi chỉ dùng loại thuốc yếu nhất.”

Giản Lộ nắm chặt tay.

Lúc này hai người trợ lỹ đã ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửalại. Được sự cho phép của bác sĩ Phạm, bắt đầu ra tay dọn đống lộn xộn.

Giản Lộ nhìn chằm chằm vào đống giá vẽ tan nát, còn có màu trắng của giấy vẽ. Kinh tâm động phách.

Tiếng bác sĩ Phạm lại truyền đến: “Lâm phu nhân, Lâm An Thâm đã từng ép buộc cô chưa?”

Tay Giản Lộ lại càng nắm chặt hơn, tay lạnh buốt, trong đầu Giản Lộ hiện lên cái đêm thô bạo kia: “Có… nhưng mà… tôi không sợ…”

Bác sĩ Phạm lắc đầu: “Vấn đề không chỉ ở chỗ đó. Lâm An Thâm làm bịthương cô, có thể sau khi tỉnh táo lại, cậu ta sẽ hối hận, nhưng rồi lại để những thương tổn đó làm hại chính mình.”

Giản Lộ căng thẳng nắm lấy ống tay áo của mình: “Cái kia… tôi… tôinên làm cái gì bây giờ? Tôi có thể vì anh ấy làm cái gì bây giờ? Chỉ cần có thể giúp anh ấy, cái gì tôi cũng làm!”

Bác sĩ Phạm rất nghiêm túc: “Rời bỏ cậu ấy đi.”

1 giây, mắt Giản Lộ trắng bệch: “Ông nói cái gì…?”

“Hai người tách ra đi. Không cần gặp lại, không tiếp xúc, không có đau thương.”

“Không phải ông để cho chúng tôi gặp nhau sao! Không phải để chúngtôi nói chuyện sao!! Không phải cởi chuông phải tìm người buộc chuôngsao?!” Giản Lộ càng nói càng kích động, nghĩ đến việc cô phải rời bỏ Lâm An Thâm cô đã muốn hét thật lớn.

Hai người trợ lý nghe thấy lớn tiếng cũng dừng tay nhìn qua bên này.

Bác sĩ Phạm vỗ vỗ sau lưng Giản Lộ, trấn an cảm xúc của cô: “Nhưngvậy, bây giờ tôi nói cho cô bệnh của Lâm An Thâm cần cô rời cậu ấy đi,cô có thể làm được không?”

Giản Lộ hoảng sợ nhìn môi bác sĩ Phạm mở ra rồi khép vào, chỉ có thể vô thức lắc đầu, lại lắc đầu…

Bác sĩ Phạm không dễ gì buông tha cho Giản Lộ: “Trả lời tôi, có thể làm được không?”

Giản Lộ hét lớn: “Không làm được! Không có cách nào làm được! Tôi sẽ không bỏ anh ấy! Không có khả năng!”

Hai người trợ lý lặng lẽ đi đến sau bác sĩ Phạm, như chờ sẵn lệnh,chỉ cần một ánh mắt của bác sĩ phàm là họ sẽ lao vào không chế Giản Lộ,sau đó để bác sĩ Phạm tiêm.

Mà lúc này bác sĩ Phạm lại nở nụ cười: “Lâm phu nhân, cô kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

Giản Lộ không tài nào hiểu được lời của bác sĩ Phạm.

Ông cũng không gấp, nói từng chữ: “Yên tâm, vừa rồi tôi chỉ thử côthôi. Kết quả là, tôi cần cô để giúp tôi điều trị bệnh cho Lâm An Thâm.Cô là nhân tố mấu chốt để giải quyết vấn đề tâm lý của Lâm An Thâm. Thật may mắn, cô là cô gái kiên cường. Lâm An Thâm cần cô kiên định như vậy, tôi tin tưởng cô có thể làm được.”

Giản Lộ cảm thấy mình như trải qua được kiếp nạn: “… cám ơn ông… tôi… phải làm gì để giúp ông?”

Bác sĩ Phạm suy nghĩ: “Ừ…. Trước hết ý tưởng của tôi là kích thíchLâm An Thâm một chút, làm cho cảm xúc của cậu ấy lên đến đỉnh điểm, sauđó có thể hạ xuống. Trong quá trình hạ xuống, tôi sẽ dùng các loại thuốc không chế cảm xúc của cậu ấy, làm cho cảm xúc của cậu ấy giảm bớt uuất. Lại thêm ít thuốc để duy trì trạng thái này. Lúc đó. Đại khái làLâm An Thâm có thể dừng trị liệu. Mà cô, không thể nghi ngờ là liềuthuốc kích thích tốt nhất cùng duy nhất. Nhưng mà…” Bác sĩ Phạm dừng lại một chút, “Vấn đề bây giờ là, cô vốn là liều thuốc kích thích vô cùnggiá trị với Lâm An Thâm. Cũng như người ta nói, không có cao nhất, chỉcó cao hơn.” Nói xong bác sĩ Phạm nhẹn nhàng cười thành tiếng.

Nhưng mà Giản Lộ không thoải mái lên được: “Vậy làm sao bây giờ!”

Bác sĩ Phạm trầm ngâm nửa khắc, rồi sau đó mở miệng nói: “Vậy dùng chính sách dụ dỗ đi.”

Dụ dỗ…?

Giản Lộ nuốt nước miếng khan.

Lâm An Thâm nói: Chúng ta ly hôn đi