Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 139




Cố Cửu Tư mạnh mẽ kéo Thẩm Minh trở về rồi để lại người tiếp tục lùng bắt ở phạm vi lớn, Thẩm Minh ngồi ở trong xe ngựa, lẳng lặng dựa vào thành xe. Mấy ngày liền bôn ba như vậy, thân thể của hắn đã sớm đến cực hạn, giờ phút này hắn dựa vào xe ngựa, Cố Cửu Tư lại không nói một lời, chẳng sợ trong lòng Thẩm Minh đầy ắp chuyện thì hắn cũng nhịn không được mà cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh mà mê man đi.
 

Cố Cửu Tư một mặt lật hồ sơ, một mặt giương mắt nhìn về phía Thẩm Minh, thở dài nói: “Đệ đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho khoẻ trước đi.”
 
“Cửu ca……” Thẩm Minh nhắm nghiền hai mắt, chậm rãi nói “Có phải là ta làm sai rồi không?”
 
“Sai không phải do đệ.”
 
Cố Cửu Tư lắc đầu: “Mỗi người đều chỉ là đang tận lực làm những chuyện mình có thể làm, đệ đã cố hết sức, vậy là đủ rồi.”
 
Thẩm Minh không nói gì, Cố Cửu Tư biết mình không khuyên được hắn, nghĩ một chút xong, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: “Đệ nghỉ ngơi cho tốt đi, suy nghĩ nữa cũng vô dụng. Sau khi trở về, đệ còn phải đi gặp Tần Nam, đường còn chưa đi tới khúc cuối, chúng ta còn có thể nghĩ cách.”
 
Nghe được lời này, thân mình của Thẩm Minh cứng đờ, một lát sau, hắn lại cúi đầu xuống, khàn khàn nói một tiếng: “Dạ.”
 
Hắn cũng không nghĩ về chuyện này nữa, dù sao cũng đã là loại kết quả này rồi, sau khi Thẩm Minh buông lỏng thì cũng chìm vào giấc ngủ thật nhanh.
 
Thẩm Minh nhắm mắt lại, đần độn mà ngủ một giấc, thời điểm hắn tỉnh lại thì hai người đã về tới phủ đệ. Cố Cửu Tư đánh thức hắn, Thẩm Minh mở to mắt ra, sau khi hoảng hốt một lát rồi hắn mới nhận ra mình đã tới nhà, hắn lập tức bật dậy xuống xe ngựa.

 
Mới vừa xuống xe ngựa đi vào bên trong không được một lát, Cố Cửu Tư liền bị Lý Ngọc Xương ngăn ở trên đường, hắn nhíu chặt mày, thần sắc không tốt lắm, Cố Cửu Tư vừa thấy biểu tình của Lý Ngọc Xương thì trong lòng liền lộp bộp một chút, hắn tiến lên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Tần đại nhân tỉnh rồi.”
 
Lý Ngọc Xương giương mắt nhìn về phía Cố Cửu Tư: “Yêu cầu được về nhà, nói bản thân chỉ là ra ngoài một chuyến, quên báo lại mà thôi.”
 
Nghe được lời này, thần sắc của Cố Cửu Tư nhanh chóng lạnh xuống, Tần Nam nói như vậy, chính là hoàn toàn phủ nhận thân phận nhân chứng của ông ta, không muốn bị dính vào vụ án này nữa.
 
Cố Cửu Tư trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Đổi toàn bộ người hầu bên người Tần Nam một lần, khẳng định có người của Vương gia.”
 
“Đã đổi rồi.”
 
Lý Ngọc Xương mở miệng, sau đó hai người liền lâm vào cục diện bế tắc.
 
Lý Ngọc Xương tra án này, tất cả manh mối liên quan tới Vương Hậu Thuần đều bị chặt đứt cả, mà Vương Hậu Thuần lại đem tất cả đổ hết lên trên người Phó Bảo Nguyên, vụ án này, nếu dựa theo cục diện như vậy thì cũng chỉ có thể xử lý Vương Hậu Thuần cùng Phó Bảo Nguyên mà thôi.
 
Nhưng một khi án này lấy kết quả như vậy mà kết án, vậy lực uy hiếp của triều đình sẽ bị giảm xuống rất lớn, toàn bộ Vĩnh Châu đều sẽ biết, triều đình không làm gì được Vương Tư Viễn. Ngày sau nếu lại muốn làm gì Vĩnh Châu, vậy thì sẽ càng khó.
 
Nhưng chứng cứ mấu chốt ở trong tay Tần Nam, Tần Nam nếu không đưa ra chứng cứ, lại tra tiếp nữa thì sợ là Phó Bảo Nguyên không chờ nổi đến lúc đó.

 
Hai người trầm mặc không nói lời nào, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa, bọn họ vừa quay đầu liền nghe thấy giọng nói vui vẻ của Vương Tư Viễn vang lên: “Lý đại nhân.”
 
Mọi người đều quay lại nhìn, Vương Tư Viễn dẫn theo hạ nhân, bước xuống từ trên xe ngựa, ông ta nhìn Lý Ngọc Xương nói: “Hạ quan nghe nói Tần đại nhân đã trở lại, nơi này còn có rất nhiều công vụ phải bàn lại với Tần đại nhân, không biết ngài ấy có thời gian hay không?”
 
Ba người đều không nói lời nào, Vương Tư Viễn đi vào sân, thở dài nói: “Lúc trước Tần đại nhân nói với ta sức khoẻ của mẫu thân hắn không tốt, muốn đưa về quê tĩnh dưỡng, ta còn khuyên hắn đừng gấp gáp như vậy, đột nhiên phải bôn ba mấy ngày như thế, rất nhiều chuyện cũng không có ai làm, hạ quan sợ hắn tiếp tục trì hoãn nên chỉ có thể tự mình tới đón người, hiện nay có rất nhiều quan viên còn đang chờ Tần đại nhân ở huyện nha để cùng họp bàn chính vụ nha.”
 
Ý tứ trong câu này, ai cũng đều có thể nghe hiểu được, Vương Tư Viễn đây là tới đòi người.
 
Nếu Tần Nam không nói rõ thân phận nhân chứng của mình, ông ta là Thứ sử, nên Cố Cửu Tư cũng vậy, Lý Ngọc Xương cũng thế, bọn họ đúng là thật sự không có lý do gì để giữ ông ta.
 
Vương Tư Viễn đợi một hồi, sau đó có chút kỳ quái mà nói: “Hai vị đại nhân vì sao lại không nói lời nào?”
 
“Tần đại nhân mới nghỉ ngơi rồi” Cố Cửu Tư rốt cuộc mở miệng nói “Hôm nay thân thể ông ấy không khỏe, không bằng ngày mai Vương đại nhân lại đến đi.”
 
“Nga?” Vương Tư Viễn lộ ra biểu tình quan tâm nói “Thân thể của Tần đại không khỏe? Vậy chẳng phải là hạ quan càng nên nhanh chân đến thăm sao, tới cũng đã tới rồi, vậy mà cũng không nhìn mặt người ta lấy một lần, không phải là quá mức thất lễ sao?”
 
Lời này làm tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc xuống, Cố Cửu Tư suy tư, đang muốn mở miệng thì nghe thấy Thẩm Minh đột nhiên nói: “Ta đi nói với Tần đại nhân một tiếng, ông ấy chắc là còn đang nghỉ ngơi.”
 
Nói xong, Thẩm Minh liền xoay người rời đi. Vương Tư Viễn cười nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Lý Ngọc Xương: “Lý đại nhân, ngày hành hình của Phó đại nhân đã quyết định xong chưa?”
 
Bước chân của Thẩm Minh dừng lại, thần sắc Lý Ngọc Xương bình tĩnh mà nói: “Có chứng cứ mới, đợi lùi lại.”
 
“Nếu không có chứng cứ mới thì sao?” Vương Tư Viễn nhìn Lý Ngọc Xương nói “Nghe nói Lý đại nhân là người tuân thủ kỷ cương nhất, mọi việc đều phải xem chứng cứ, xem điều lệ, văn bản rõ ràng, nếu là không có chứng cứ mới, vậy thì chứng cứ hiện giờ của Phó đại nhân vô cùng xác thực, cũng là lúc nên tuyên án hành hình đi?”
 
Lý Ngọc Xương gật gật đầu: “Theo luật, hẳn là vậy.”
 
Vương Tư Viễn thở ra một hơi, hắn lộ ra biểu tình tán thưởng nói: “Ta liền biết Lý đại nhân là một người có đạo đức tốt, là vị đại nhân làm cho người ta yên tâm nhất ở Hình Bộ.”
 
Lần này Lý Ngọc Xương không có đáp lời, Thẩm Minh nắm chặt nắm tay, cất bước rời đi.
 
Chờ sau khi Thẩm Minh rời đi rồi, Vương Tư Viễn nghĩ lại nghĩ, ông ta nhìn sắc trời rồi nói: “Sắc trời đã tối rồi mà Tần đại nhân còn đang nghỉ ngơi, vậy thì ngày mai hạ quan lại tới đi. Chờ đến ngày mai” Vương Tư Viễn lộ ra nụ cười đầy ý vị thâm sâu “Tần đại nhân, cũng đừng tiếp tục không khỏe nữa nhé.”
 
Sau khi nói xong, Vương Tư Viễn cung kính cáo từ, dẫn theo người tiêu sái rời đi.
 
Chờ đình viện chỉ còn lại hai người Lý Ngọc Xương và Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư mới quay đầu nhìn về phía Lý Ngọc Xương, thanh âm lạnh lùng nói: “Mặc dù biết Phó đại nhân có thể là bị oan, Lý đại nhân cũng sẽ phán xử sao?”
 
Lý Ngọc Xương giương mắt nhìn về phía Cố Cửu Tư: “Có chứng cứ sao?”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, Lý Ngọc Xương tiếp tục nói: “Ngươi nói ông ta không làm, có chứng cứ sao?”
 
“Ngươi biết rõ Tần Nam phản cung……”
 
“Ngươi cũng biết ông ta phản cung.”
 
Lý Ngọc Xương bình tĩnh nói: “Hình Bộ làm việc, xem chứng cứ, nói luật pháp, luật pháp quy định thế nào thì phải hành sự như thế đấy. Phán một người có tội thì phải xem chứng cứ, phán một người có tội là vô tội cũng phải xem chứng cứ. Phán như thế nào phải xem điều lệ, phán khi nào, cũng phải xem điều lệ. Nếu chưa được viết ở trong “Luật Đại Hạ” thì ta còn có thể làm việc bằng lương tâm, nếu đã viết, vậy ta phải làm việc bằng luật pháp.”
 
“Vậy ngươi đối diện được với lương tâm của mình không?!”
 
Cố Cửu Tư nhịn không được mà cao giọng: “Thị thị phi phi, trong lòng ngài không rõ sao?!”
 
“Tâm của ta, là nhất định sẽ đúng sao?”
 
Lý Ngọc Xương giương mắt nhìn Cố Cửu Tư, hai người bình tĩnh đối lập: “Cố đại nhân, trên đời này quan viên có nhiệt huyết giống như ngài, các ngươi tin tưởng đôi mắt của mình, tin tưởng tín ngưỡng của chính mình, tin tưởng sự kiên trì của chính mình, ta hiểu được, cũng tán thành. Nhưng trên đời này có tình, thì phải có lý. Cái gọi là lý, cũng chỉ có thể căn cứ vào chứng cứ đã có, không thể căn cứ vào phỏng đoán mơ hồ. Nếu mỗi người đều dựa vào hai mắt của mình, tâm của chính mình, đạo nghĩa của chính mình để phán đoán thế gian này ai đáng chết, ai không đáng chết, ai nên tiếp nhận phán quyết như thế nào, ai nên sống như thế nào, nhưng mỗi người trên đời này đều có lập trường riêng của mình, mỗi người đều có cách nhìn nhận riêng, cùng một người, ngươi thấy hắn đáng chết, ta thấy hắn không đáng, như vậy phải phán quyết như thế nào?”
 
“Cái gọi là luật pháp, bất quá cũng chỉ là biện pháp để làm ra phán xét công chính nhất mà thôi, dù cho nó sẽ có sai, nhưng nếu nó đã là biện pháp tốt nhất thì ta đây phải giữ gìn sự công chính của nó. Không thể vì một ít người bị luật pháp xử lý, một ít người bởi vì tâm ta tin tưởng hắn, nên là có thể không bị luật pháp trừng phạt. Cố Cửu Tư, chính nghĩa của ngươi là tâm của ngươi” Trong mắt lạnh lẽo trong suốt của Lý Ngọc Xương không mang theo một tia cảm xúc “Nhưng chính nghĩa của ta, chính là pháp của ta.”
 
“Nếu ngươi muốn cứu Phó Bảo Nguyên” Lý Ngọc Xương nhấn giọng “Đem chứng cứ tới!”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hai người lẳng lặng đối lập nhau, sau một hồi, Cố Cửu Tư nâng tay lên đặt ở trước người mình rồi hắn khom lưng thật sâu với Lý Ngọc Xương.
 
“Ngài đây là có ý gì?”
 
Lý Ngọc Xương cứng giọng, Cố Cửu Tư ngồi thẳng dậy: “Lý đại nhân” hắn nhìn Lý Ngọc Xương, nghiêm túc nói “Ngài nói không sai, Đại Hạ có ngài, là Đại Hạ may mắn.”
 
“Theo như lời ngài nói” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói “Ta sẽ đi tìm chứng cứ, còn mong đại nhân, ở trong giới hạn của luật pháp, cố gắng hết sức để kéo dài.”
 
Lý Ngọc Xương không có lên tiếng trả lời, liền coi như là cam chịu.
 
Cố Cửu Tư xoay người sang chỗ khác, đi chưa hai bước thì Lý Ngọc Xương lại đột nhiên gọi hắn: “Cố đại nhân” Cố Cửu Tư dừng lại bước chân đưa lưng về phía hắn, Lý Ngọc Xương tạm dừng một lát, trúc trắc nói một câu “Đại Hạ có ngươi, cũng là may mắn.”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, một lát sau, hắn quay đầu lại, nở nụ cười với Lý Ngọc Xương rồi nói: “Phải, ngài nói thật không sai.”
 
Cái quốc gia này, sẽ có tương lai thật tốt. Bởi vì có một đám người trẻ tuổi giống như hắn.
 
Cố Cửu Tư nói xong, hắn hít sâu một hơi, cất bước đi ra ngoài.

 
Trong lúc Cố Cửu Tư trò chuyện với Lý Ngọc Xương thì Thẩm Minh đi vào phòng của Tần Nam.
 
Tần Nam đang thu thập quần áo, thần sắc của ông ta thật bình tĩnh, giống như đã đoán trước được tất cả mọi chuyện.
 
Thẩm Minh đứng ở cửa, hắn nhìn bóng dáng của Tần Nam, hồi lâu sau, hắn mới khàn khàn lên tiếng: “Thật xin lỗi.”
 
Động tác của Tần Nam dừng một chút, một lát sau, ông ta chậm rãi thở dài thành tiếng: “Ngươi tận lực rồi” ông ta thấp giọng nói “Ta hiểu được, ngươi không cần áy náy.”
 
“Thật xin lỗi……” Thẩm Minh cõng đao, nước mắt chảy dài xuống, hắn không ngừng nói “Thật xin lỗi…… Thật xin lỗi……”
 
Tần Nam không sắp xếp đồ nổi nữa, ông chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn thanh niên đứng ở cửa.
 
Hắn giống như một đứa nhóc còn chưa lớn lên, nghẹn giọng khụt khịt.
 
Tần Nam lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, hồi lâu sau, ông ta lại bước đến trước mặt hắn, đưa cho hắn một tấm khăn tay, ôn hòa nói: “Đừng khóc, ngươi không sai, ngươi chỉ là……”
 
Nói rồi, Tần Nam lại cười khổ: “Quá trẻ tuổi.”
 
“Ngươi với Cố Cửu Tư nha, cũng không biết người ở trên đời này có thể xấu xa tới mức độ nào. Các ngươi không biết Vĩnh Châu này, từ trên xuống dưới có bao nhiêu người là người của bọn họ, không biết bọn họ đã có thể ở trên địa bàn này sống lâu như vậy thì sẽ có năng lực cỡ nào. Thẩm Minh, ngươi đã tận lực. Ta trước kia……”
 
Tần Nam do dự một lát, rốt cuộc vẫn là cười nói: “Với Bảo Nguyên, cũng là giống như vậy.”
 
“Khi đó ta, Bảo Nguyên, còn có vài người bằng hữu, cùng bị điều đến Vĩnh Châu.”
 
Tần Nam nói, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa, trong thần sắc mang theo hoài niệm: “Lúc chúng ta tới, cũng đều nghĩ phải làm lớn một hồi. Hai mươi năm trước, chúng ta ở Vĩnh Châu liên tiếp tham tấu hơn trăm vị quan viên.”
 
Thẩm Minh dừng lại, hắn có chút kinh ngạc, hắn căn bản không cách nào tưởng tượng được, Tần Nam cùng Phó Bảo Nguyên, vậy mà cũng có cuộc sống như thế.
 
Hắn ngơ ngác nhìn Tần Nam, Tần Nam bình tĩnh nói: “Ta với Bảo Nguyên là hai người có chức quan thấp nhất, cho nên chuyện bản thân có thể làm cũng ít, khi đó chúng ta có sáu người, mỗi ngày nhiệt huyết sôi trào thảo luận, làm sao để giải quyết lũ lụt của Hoàng Hà, làm sao để cho bá tánh ở Vĩnh Châu có những ngày tháng tốt nhất. Chúng ta không hiểu, sau khi liên tiếp tham tấu hơn trăm tên quan viên xong, sáu người chúng ta, bị ám sát cũng có, bị lưu đày cũng có, còn có một vị” Tần Nam cười khổ “Ở Vĩnh Châu bị hàm oan, bị xẻo đi xương bánh chè, hắn một đường bò tới được Đông Đô, đánh vang lên cửa lớn của Đại Lý Tự của Đông Đô.”
 
“Sau đó thì sao?” Thẩm Minh nghe được có chút sững sờ, Tần Nam cười cười, ôn hòa nói “Sau đó hắn bị người của Đại Lý Tự ném ra ngoài. Khi đó là mùa đông, hôm đó Đông Đô rơi tuyết cả một đêm, lúc ta tìm được hắn” Tần Nam dừng một chút, sau đó hắn quay đầu đi, trong thanh âm mang theo tia nghẹn ngào “Thi thể bị chôn ở trong tuyết, đã hoàn toàn cứng lại rồi.”
 
Thẩm Minh nghĩ rồi hỏi: “Vậy, còn một vị nữa đâu?”
 
Tần Nam không nói chuyện, hồi lâu sau, hắn mới cười nhẹ trả lời: “Còn có một vị, bị ta cùng Phó Bảo Nguyên liên thủ tố giác, chém rồi.”
 
“Ngài……”
 
Thẩm Minh mở to hai mắt, Tần Nam quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Lúc ấy chúng ta biết chúng ta đã bị theo dõi, nếu không đẩy hắn ra để chứng minh lập trường, ba người chúng ta, một người cũng đều không sống được.”
 
“Nhưng hắn là huynh đệ của các ông……”
 
Thẩm Minh lẩm bẩm ra tiếng, Tần Nam khàn khàn nói: “Hắn cũng biết.”
 
“Chúng ta cho rằng hắn không biết, nhưng lúc tiễn đưa hắn, hắn nói với chúng ta, hắn biết, cũng nguyện ý. Hắn chỉ cầu một chuyện, ta và Phó Bảo Nguyên, cả đời này, phải nhớ rõ hắn, là vì sao mà chết.”
 
“Ta với Bảo Nguyên ở Vĩnh Châu, chúng ta giấu tài, chuẩn bị ròng rã hai mươi năm” Tần Nam hít sâu một hơi “Cả đời chúng ta nhớ rõ bọn họ là chết như thế nào, chẳng sợ ta cùng Bảo Nguyên hiện tại đã không có tâm tư bảo hộ bá tánh, bảo vệ thiên hạ lê dân gì đó, nhưng mà ta cùng Bảo Nguyên, cũng sẽ tuân thủ hứa hẹn của chính mình.”
 
“Chứng cứ ta sẽ để lại cho ngươi.” Tần Nam nhắm lại hai mắt, thống khổ lên tiếng “Ta sẽ giả vờ hợp tác với bọn họ, ngươi nói cho Cố Cửu Tư chuẩn bị tốt, một khi bọn họ chuẩn bị tuyên án, Vĩnh Châu nhất định sẽ đại loạn. Bọn họ là tính nước ấm nấu ếch hay là dao sắc chặt đay rối, đó là do bọn họ quyết định. Ta chỉ cầu một chuyện……”
 
“Cái gì?”
 
“Bảo vệ được Phó Bảo Nguyên.” Tần Nam quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Minh, thần sắc nghiêm túc “Ta có thể chết, con trai ta ta đã an trí xong rồi, tuổi tác của mẫu thân ta cũng lớn. Nhưng Bảo Nguyên thì không giống, hắn còn có đứa nhỏ, có gia đình. Ta hy vọng hắn có thể sống thật tốt.”
 
“Bọn họ dự định chờ Cố Cửu Tư với Lý Ngọc Xương chém Phó Bảo Nguyên xong, để ta đứng ra làm chứng, thuyết minh các ngươi giết nhầm Phó Bảo Nguyên, đến lúc đó Vương Tư Viễn phỏng chừng sẽ tùy tiện đẩy vài người ra đi đền tội, sau đó lấy tội danh này vặn đổ Cố Cửu Tư cùng Lý Ngọc Xương. Ta sẽ giả vờ hợp tác với bọn họ, chứng cứ ta để lại ở chỗ của các ngươi, các ngươi nắm chắc thời cơ rồi ra tay, ta sẽ tùy thời phối hợp.”
 
“Người nhà ngươi đâu?”
 
Thẩm Minh ngơ ngác mở miệng: “Mặc kệ sao?”
 
“Từ khi ta trở về thì đã bắt đầu chuẩn bị xong tất cả” Tần Nam bình tĩnh nói “Quản không được nữa.”
 
“Chỉ là” Tần Nam cười khổ nói “Phải quay lại tự mình chọn quyết định này rồi đi đối mặt nó, quả thật là có chút quá mức tàn nhẫn.”
 
Thẩm Minh không nói chuyện, Tần Nam đẩy hắn một phen: “Được rồi, đừng ngốc ở đây nữa, đi tìm Cố Cửu Tư thương lượng đi. Ta không thích nói chuyện với thằng nhóc đó.”
 
Thẩm Minh bị ông đẩy như vậy liền ngơ ngác đi về phía trước.
 
Bên ngoài mưa nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
 
Trong đầu hắn quanh quẩn rất nhiều lời nói, lúc hắn niên thiếu bước vào đời, học nghệ nhà nhà, hắn từng làm dân đen, từng làm sơn phỉ, từng làm quan viên.
 
Sư phụ hắn từng nói cho hắn biết, người trong giang hồ, nặng nhất chính là hứa hẹn.
 
Mà Tần Nam cũng nói với hắn, ông ta với Phó Bảo Nguyên, đều giữ một cái lời hứa, giữ một cái là giữ cả đời.

 
Quân tử nhất nặc nhị thập tái, hà phương sinh tử úy cố nhân(*)
 
Hắn ngừng ở cửa, trong đầu hiện lên bộ dáng của mẫu thân Tần Nam, bà ấy ôn nhu lại hiền lành, lúc nằm ở trên giường bệnh sẽ kể cho hắn nghe chuyện khi Tần Nam còn nhỏ.
 
Hắn nhớ lại hình ảnh của Tần Nam trước đây, ông ngồi ở trong phòng trúc, nghiêm túc vẽ quạt giấy, làm bạn với một chiếc bài vị, vừa nhàn nhã vừa tự tại.
 
Ông ấy muốn Phó Bảo Nguyên còn sống, bởi vì Tần Nam không có nhiều vướng bận như Phó Bảo Nguyên.
 
Vậy Thẩm Minh hắn thì sao đây?
 
Cả đời này của hắn, cha mẹ mất sớm, lại không có huynh đệ tỷ muội, cả đời này, vướng bận duy nhất của hắn là……
 
Trong đầu Thẩm Minh hiện lên bóng dáng của một cô nương, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, trong tay nàng dính máu, cả người vừa cảnh giác lại vừa sợ hãi.
 
Hắn nhìn nàng như vậy liền không khỏi nở nụ cười, nói thẳng: “Giết người rồi sao?”
 
Cô nương không nói lời nào, hắn đi đến trước mặt nàng rồi đưa cho nàng một tấm khăn trắng: “Đừng hoảng hốt.”
 
Hắn thấp giọng nói: “Lần đầu tiên đều sẽ như vậy, máu người xấu lưu lại trên tay, là có thể rửa sạch.”
 
Cô nương kia ngẩn người, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
 
“Cả……” Nàng khàn khàn lên tiếng “Cảm ơn……”
 
Nhớ đến một tiếng cảm ơn kia, Thẩm Minh nhịn không được liền nhếch miệng cười.
 
Vướng bận duy nhất của hắn, cũng không coi như là vướng bận, thật ra cũng chỉ là một tiếng “Cảm ơn” như vậy mà thôi.
 
Không có hắn, cô nương kia cũng có thể sống được thật tốt, hắn lại quay lại cô độc một mình, nếu nơi này có một người có thể chết, hẳn chính là Thẩm Minh hắn.
 
Hắn quyết định như vậy xong, bình tĩnh mà nói với Tần Nam: “Ông đừng lo lắng.”
 
Tần Nam có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, Thẩm Minh đưa lưng về phía ông, kiên định lại nghiêm túc, nói: “Lão tử nói được thì làm được.”
 
Nói xong, hắn bước nhanh vọt ra ngoài, Tần Nam có chút mờ mịt không hiểu gì, mà trong lúc đó Thẩm Minh đã chạy nhanh tới chuồng ngựa, kéo một con ngựa ra rồi vụt ngựa xông ra ngoài.
 
Trận mưa thu đầu tiên tí tách tí tách rơi xuống, Liễu Ngọc Như bung dù đi về phủ, nàng vừa mới đến cửa liền thấy được bóng dáng Thẩm Minh xông ra ngoài. Liễu Ngọc Như không khỏi có chút nghi hoặc: “Đã giờ này rồi, còn gấp gáp đi ra ngoài như vậy làm cái gì?”
 
“Đúng vậy nha” Ấn Hồng cũng khó hiểu nói “Thư của Diệp tiểu thư mới đến, còn chưa kịp đưa cho hắn.”
 
Liễu Ngọc Như mím môi cười cười, ôn hòa nói: “Dù sao cũng sẽ trở về.”
 
Mà Thẩm Minh vụt ngựa, một khắc kia ở trong mưa gió, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có một loại dũng khí không giống như bình thường.
 
Người không biết trong núi có hổ mà lớn tiếng kêu la là người vô tri, nếu biết rõ núi có hổ lại vì giữ gìn tín ngưỡng mà khăng khăng tiến về phía trước, đó mới gọi là người dũng cảm.
 
Hắn chỉ là đột nhiên có chút tiếc nuối.
 
Hắn rất muốn nhìn thấy Diệp Vận một lần nữa, nói hai ba câu gì đó rồi nhìn thấy nàng ấy cười một cái.
 
Hắn nghĩ, hắn nên nói với Diệp Vận.
 
Lần đầu tiên ta gặp nàng, liền cảm thấy nàng cực kỳ đẹp.
 
Khoảnh khắc nàng ngửa đầu nói cảm ơn với ta, ta liền động tâm.



 
(*)Quân tử nhất nặc nhị thập tái, hà phương sinh tử úy cố nhân:  君子一诺二十载,何妨生死慰故人: Có nghĩa là quân tử dám giữ một lời hứa hơn hai mươi năm, vậy thì ta ngại gì sinh tử mà không an ủi cố nhân.