Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 84: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (4)



Những người xung quanh nghe chuyện xong liền nói ra cảm nhận của mình, lúc có người nói ra chữ "Không biết xấu hổ", Tưởng Tiêm Tiêm cười khanh khách, nhìn Tần Chỉ Ái một chút, trong mắt lộ vẻ đắc ý vênh váo.

Tần Chỉ Ái làm như không nhìn thấy gì, rũ mắt không nhanh không chậm uống một ngụm trà nóng, sau đó ngẩng đầu lên, tiếp theo lại ôn hòa mở miệng: "Người phụ nữ kia không biết xấu hổ, tốt xấu cũng chiếm được người đàn ông cô ấy muốn, tôi biết có một người phụ nữ, cô ta đeo bám một người đàn ông ba năm, cũng không chiếm được người đàn ông kia."

Tưởng Tiêm Tiêm và Lương Đậu Khấu cùng tuổi, năm đó cùng học trung học phổ thông.

Tưởng Tiêm Tiêm theo đuổi Ngô Hạo, trong trường cấp ba rất náo động.

Hứa Ôn Noãn là bạn thân của cô, lúc cấp ba đều đem chuyện của Tưởng Tiêm Tiêm nói tường tận cho cô biết.

Nếu Tưởng Tiêm Tiêm dùng kế cây dâu mắng cây hòe muốn khiến cô lúng túng, cô cũng sẽ dùng cách gậy ông đập lưng ông.

Tần Chỉ Ái không chút biến sắc nhìn lướt qua Tưởng Tiêm Tiêm, cô ta không nghĩ Tần Chỉ Ái là đang nói cô ta, lại cười chờ Lâm Quang Vinh đút cô ta ăn nho.

Ánh mắt Tần Chỉ Ái lóe lên, giống như kể chuyện xưa, tiếp tục nói: "Lúc nữ sinh kia quấn chặt lấy nam sinh, mỗi sáng đều đem bữa ăn sáng cho cậu ta, nam sinh kia ngày nào cũng đem thức ăn cô ta làm ném vào thùng rác, nữ sinh kia cứ như vậy không ngừng làm đồ ăn sáng ba năm."

Tần Chỉ Ái nói đến đây, liếc nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, cô cuối cùng hiểu Tần Chỉ Ái đang nói cô ta, giương khóe môi, nụ cười cứng lại.

Tần Chỉ Ái cười nhẹ, dùng cách kể chuyện của Tưởng Tiêm Tiêm, nhấn mạnh một câu: "Nữ sinh kia dính chặt lấy người ta, còn nhân lúc ở trong phòng KTV cởi quần áo, dụ dỗ người ta nữa."

"Loại con gái này thật đáng buồn nôn."

"Đúng vậy, người kia tốt xấu cũng đã là vợ chồng, cái gì đây, chẳng là cái thá gì, vẫn để bị coi thường như vậy ba năm, đúng là không biết xấu hổ."

"Đúng vậy, ở trong KTV dám cởi quần áo, thật là..."

Mọi người mỗi người một câu, nói càng ngày càng nặng.

Tưởng Tiêm Tiêm nghe được, nụ cười gắng gượng cũng ngày một méo mó.

Lúc này Tưởng Tiêm Tiêm càng cười không nổi, Tần Chỉ Ái lại muốn làm cho cô cười.

Cô ta vừa rồi không phải muốn làm cho người khác chửi cô sao? Được thôi, cô sẽ trả lại cho cô ta gấp bội.

Cô ta và Lương Đậu Khấu có thâm thù đại hận gì, cô mặc kệ, thế nhưng khi cô ta đã động đến cô rồi thì cô cũng sẽ không ngồi yên để nhìn cô ta mà không trả thù.

Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái cầm dĩa nho trước mặt mình đưa cho Tưởng Tiêm Tiêm: "Tiêm Tiêm, em rất thích ăn nho phải không? Phần của chị cho em."

Cô không chỉ làm cho cô cười, mà còn muốn cô ta phải cảm ơn cô!!

Tưởng Tiêm Tiêm khó chịu một lúc lâu, mới buộc mình nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, phí hết sức lực cố gắng nói câu: "Cảm ơn."