Em Thả Thính Anh Đi

Chương 1



Edit: Qing Yun

Màn đêm vừa buông xuống, ngọn đèn dầu khẽ động.

Đại sảnh của lầu một, đồng hồ kiểu Âu để trong góc, kim phút "tích" một tiếng vang nhỏ.

Qua 7 giờ.

Quầy bánh ngọt kiểu Âu, cô gái mặc đồng phục nhân viên đưa hộp bánh trong tay cho khách, đồng thời lộ ra một nụ cười mềm mại.

"Hoan nghênh lần sau lại đến."

"..."

Nữ khác hàng lông mi chải chuốt liếc nhìn Đinh Cửu Cửu phía sau quầy một cái, mặt không chút cảm xúc vươn tay ra____

Đúng lúc này, một loạt âm thanh vang lên.

"...."

Nữ khách hàng sửng sốt, ngay sau đó quay lại lấy di động. Chỉ là khi vừa thấy rõ tên người gọi tới, biểu cảm kinh hỉ trên mặt cô ấy lập tức đông cứng lại.

Tiếng chuông vang lên mấy chục giây.

Những khách hàng khác trong tiệm tò mò nhìn lại, một nhân viên phục vụ ở quầy cũng dán bên người Đinh Cửu Cửu, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Mình dám cam đoan, đại tiểu thư này đang chờ điện thoại của bạn trai, kết quả không phải."

"...."

Đinh Cửu Cửu nghe vậy, ấn đường non mịn khẽ nhíu.

Người phục vụ kia cũng không để ý việc Đinh Cửu Cửu không trả lời, tự nhỏ giọng hơn.

"Ban nãy mình thấy cô ấy đứng bên dưới chờ gần nửa giờ. Một đại mỹ nhân nũng nịu như vậy, mình nhìn cũng đau lòng, không biết vị bạn trai kia nghĩ như thế nào?"

Mà lúc này, điện thoại được nắm chặt trong tay khách nữ cuối cùng cũng được bắt máy.

Điện thoại vừa kết nối, Đinh Cửu Cửu ở cách một cái quầy cũng có thể nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở đầu bên kia.

Đinh Cửu Cửu ngẩn ra.

Đây không phải là.... bản nhạc DJ yêu thích hay mở trong quán bar cô làm thêm sao?

Bên ngoài quầy, đôi môi đỏ mọng của nữ khách hàng mấp máy, cô ấy hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc.

"Hàn Thời đâu, tại sao sao anh ấy không tiếp điện thoại của tôi?"

"Em gái Như Vũ, em đừng kích động____" Vì tiếng nhạc ồn ào, người đàn ông ở đầu dây bên kia giống như cố nói to hơn, "Hàn Thời cậu ấy—- cậu ấy không tiện, không thể đi được—-"

"..."

Sau quầy, Đinh Cửu Cử bị làm lơ, cô đặt hộp xuống, xoa xoa cánh tay đã mỏi, đồng thời nhăn khuôn mặt nhỏ.

Hừm... không tiện, giải thích thật dễ hiểu.

Ai mỗi tháng mà không có mấy ngày như vậy.

"Tôi mặc kệ, anh nói anh ấy nghe điện thọai!"

Đáng tiếc mỹ nhân váy đỏ bên ngoài quầy không thể hiểu được.

Bàn tay nắm chặt đặt trên mặt kính, nhìn khí thế kia như là có thể đập vỡ nó bất cứ lúc nào.

Bên kia vẫn ồn ào như cũ.

Chẳng được bao lâu, vẫn là âm thanh này, chẳng qua là dường như đã cách xa hơn chút, âm nhạc ầm ĩ mơ hồ vọng lại____

"Tiểu Hàn tổng, tìm cậu. Đại tiểu thư Tống gia của chúng ta, vừa nãy đã gọi cho câu mấy chục lần."

"...."

Yên lặng một lúc, di động mơ hồ truyền đến âm thanh hít thở, thanh âm khàn khàn mang theo chút tùy ý.

".....Ai?"

Tiếng nói của người đàn ông nhận điện thoại đầu tiên mang theo bất đắc dĩ, "Em họ tôi, Tống Như Vũ!"

"Em cậu chứ có phải em tôi đâu."

Âm cuối người nọ hơi cao lên, giống như còn cười hừ khẽ một tiếng, đạm mạc lười nhác.

Nói xong câu này, chẳng cho ai chút thời gian phản ứng, điện thoại đã tít một tiếng, cúp máy rồi.

Trong tiệm tĩnh mịch vài dây, cô gái ẩn nhẫn nãy giờ cuối cùng cũng bùng nổ___

"Hàn Thời! Anh khốn nạn!"

"...."

Đinh Cửu Cửu cách gần nhất nghiễm nhiên trở thành người đứng mũi chịu sào, bị ma âm rót vào muốn ù cả tai.

Chờ khi ổn lại, cô còn chưa kịp đưa bánh trong tay ra thì cô gái kia đã bỏ đi mà không quay đầu lại.

Bóng dáng mười phần sát khí.

"Oa..." Nhân viên phục vụ ở phía sau Đinh Cửu Cửu ló đầu ra, cảm khái mà vỗ tay một cái, "Dũng sĩ chân chính nha, đại mỹ nữ như vậy cũng từ chối nói chuyện."

Đinh Cửu Cửu bất đắc dĩ, "Cô ấy không lấy bánh kem, không biết đến khi nào mới có thể nhớ tới."

"Bạn nên hết hy vọng đi, cô ấy không có khả năng nhớ tới đâu— thấy vòng tay của cô ấy không?"

Đinh Cửu Cửu suy nghĩ, thành thật lắc đầu: "Không chú ý."

"Đó là sản phẩm mới năm nay, số lượng có hạn! Không đến sáu số tuyệt đối đừng nghĩ mua được nó."

"...." Đinh Cửu Cửu ngốc vài giây, "Một cái vòng tay, hơn một triệu sao?"

"Là mấy triệu! Đây là chênh lệch giữa người với người—- tuổi tác so với bọn mình không chênh lệch nhiều, nhưng bạn nhìn người ta, đã xinh đẹp, còn 36D, bọn mình thì sao."

"...."

Đinh Cửu Cửu chớp mắt, giống như hồi thần. Nghe nữ nhân viên oán giận, cô chỉ cười, không tiếp lời.

"Đúng rồi Cửu Cửu, mình nghe quản lý nói hôm nay là ngày cuối cùng bạn làm thêm?"

"Ừ."

"Nghỉ hè có sắp xếp gì chưa? Nếu chưa thì ở đây mình có mấy chỗ làm thêm, có thể giới thiệu cho bạn, cũng không tệ lắm."

"Cảm ơn, nhưng mà mình đã tìm được rồi."

"Nhanh như vậy? Làm thêm ở đâu hay là đi thực tập?"

"Đều không phải." Đinh Cửu Cửu ngẩng đầu cười, "Cảm ơn đã chỉ giáo hai tháng."

"...."

Thay đồng phục ra, đi đến bên đồng hồ ở sảnh, Đinh Cửu Cửu nhẹ nhàng thở ra.

Rốt cuộc... cũng là ngày làm thêm cuối cùng.

Di động trong túi rung lên, cũng gọi ý thức Đinh Cửu Cửu trở về, con ngươi dần có tiêu điểm, cô cúi đầu lấy di động.

Tên hiển thị là ba chữ "Lâm Yến Thanh."

Đinh Cửu Cửu nghe điện thoại.

"Xin lỗi, Cửu Cửu, đột nhiên giảng viên dạy thêm tiết, đêm nay tớ không qua được."

Giọng nam cố đè thấp, "Cậu có thể tự về trường học được không?"

Khóe mắt Đinh Cửu Cửu cong cong, "Cậu cho tớ là trẻ ba tuổi sao?"

"Đêm nay là buổi làm thêm cuối cùng của cậu ở cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu đúng không? Cậu đã nói chuyện với ông chủ quán bar chưa?"

"À..."

Đinh Cửu Cửu chột dạ mà chớp mắt, " Lúc giao ca làm tớ đã nói rồi."

Lâm Yến Thanh nhẹ nhàng thở ra, "Nhớ rõ ngồi xe trực tiếp về trưởng học, cậu con gái đi một mình buổi tối đừng có chạy lung tung."

Đinh Cửu Cửu vui đùa, "Được được được, dì Lâm, đều nghe cậu."

Bên kia lại dặn dò hai câu, lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Cất di động, Đinh Cửu Cửu đi đến trạm xe bus, vừa đi vừa dẫm lên bóng của mình.

Ở quán bar, cô xác thật đã tan ca.

Chỉ là cô không nói cho Lâm Yến Thành biết, buổi tối hôm nay cô vừa nhận điện thoại.

Ông chủ quán bar vẫn luôn chiếu cố cô, vì một nhân viên đột nhiên nghỉ việc nên gọi cô đến làm thay hai giờ.

..... Người không biết từ chối là một vấn đề khó khăn.

Đèn đường chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, cô xoa xoa mặt, khe khẽ thở dài.

*

Flower là quán bar cạnh trường đại học của Đinh Cửu Cửu.

Cho dù tên là tên tiếng Anh đầy phong tao nhưng nhìn thế nào cũng thấy không khí ái muội, nhưng đã làm ở thêm ở đây được một học kỳ nên Đinh Cửu Cửu rất rõ ràng, nơi này chỉ là một quán bar có âm nhạc khá đặc biệt thôi.

Lúc đẩy cửa Flower, âm thanh đinh tai nhức óc đập vào tai khiến Đinh Cửu Cửu khẽ nhíu mày.

Cô nghe tiếng đinh tai nhức óc kia___

Qủa nhiên, bản nhạc vọng qua điện thoại của nữ khách hàng ở quá bánh ngọt kiểu Âu kia chính là bản nhạc này....

Không chờ Đinh Cửu Cửu đóng cửa, một bóng dáng đã mang quần áo chạy vội đến.

"Cửu Cửu, em đi hơi muộn, mau mau thay quần áo đi."

"A... vâng, chị Linh."

Chờ Đinh Cửu Cửu thay đồ xong, vừa ra khỏi phòng thì chị Linh lại gọi cô.

"Lý Khiếu Kiệt, người mà lúc trước cứ bám lấy em, mấy ngày nay lại tới nữa, có lẽ anh ta vẫn không quên được mối thù trước kia bị bạn trai nhỏ của em đánh cho một trận đâu, em cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi chị một tiếng."

Đinh Cửu Cửu đau đầu tiếp lời: "Chị Linh, em đã nói với chị đấy không phải bạn trai em, chỉ là bạn từ nhỏ."

"Bây giờ không phải, về sau ai biết có phải hay không." Chị Linh xua tay, "Đi làm việc đi, em thay ca cho nhân viên ở khu VIP1."

"Vâng, cảm ơn chị Linh."

Khu VIP của Flower phân chia theo các tiêu chuẩn tiêu phí khác nhau. Hai khu được ngăn cách bởi một bức tường thấp, mật độ ánh sáng và dịch vụ.

Nhưng mà bất kể khu nào, cách vị khách cơ bản đều rất quy củ____

Nếu không gặp phải Lý Khiếu Kiệt kia, Đinh Cửu Cửu đã có thể bỏ đi hai chữ "cơ bản" này.

Nhưng bất hạnh là lúc Đinh Cửu Cửu tiến vào khu VIP1 chưa được vài bước thì gặp ngay khuôn mặt khiến người ta chán ghét của Lý Khiếu Kiệt.

Lý Khiếu Kiệt hiển nhiên cũng thấy cô.

Cách còn xa, hắn quét mắt một vòng quanh người Đinh Cửu Cửu. Xác định không có bóng dáng của chàng trai kia, Lý Khiếu Kiệt nhở nhẹ trong lòng, ngay sau đó thần sắc trở nên âm trầm, còn toét miệng cười.

Đinh Cửu Cửu không để ý đến hắn, chuyển tầm mắt, đi đến quầy phục vụ cảu khu.

Hai phục vụ nam ở hai đầu, vừa thấy Đinh Cửu Cửu mặc đồng phục đi đến, lộ ra dáng vẻ như thấy cứu tinh.

"Cô phụ trách khu 1."

"Ừ."

"Sao giờ cô mới đến, tôi bận đến mức hận không thể phân thân, đây là rượu của bàn số 3, cô mang đến cho bọn họ đi, tôi đi làm việc khác."

"Được."

Đinh Cửu Cửu nhận rượu, ngẩng đầu tìm vị trí bàn số 3.

Trùng hợp không đáng có, Lý Khiếu Kiệt đang ở ngồi bàn phía trước, hai bàn cách nhau chỉ một cái lỗ hổng.

Chẳng qua Lý Khiếu Kiệt kia từ nãy giờ giống như chưa đi lạc ánh mắt đến chỗ cô.

Đinh Cửu Cửu tự nhiên vui mừng vì được thanh tịnh.

Sau khi biết phải đi qua bàn của Lý Khiếu Kiệt, tâm thần cô cũng buông lỏng xuống, ánh mắt hướng về vị khách ở bàn số 3.

Cách cô gần nhất là cái ghế đơn của bàn số 3.

Trên ghế hình như có một người trẻ tuổi, nữa người trên bị che lấp dưới ánh đèn ái muội, chỉ nhìn đến cánh tay.

Tay áo sơ mi màu đen săn lên, lộ ra cánh tay xinh đẹp.

Người nọ quay lưng với cô, chân dài tùy ý cong lại, nhìn qua thật là một dáng người rất đẹp.

Nhưng dù là dáng ngồi, hay là ly thủy tinh cầm tùy ý trên tay kia, đều lộ ra hương vị lười biếng tản mạn.

Tựa hồ phát hiện được ánh mắt của Đinh Cửu Cửu, thân hình ghé trên ghế xoay lại nhìn.

Không chờ ánh mắt hai người gặp nhau, trong lòng Đinh Cửu Cửu bỗng nhiên đánh thịch.

Cùng lúc đó, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái chân—- là Lý Khiếu Kiệt vẫn luôn cúi đầu vươn ra.

Thấy được, nhưng không kịp tránh.

"Thình thịch" một tiếng.

Đinh Cửu Cửu làm rơi đồ là không ngoài ý muốn. Nhưng thẳng đến khi trong tay nhẹ bẫng, đồng thời bên tai vang lên tiếng loảng xoảng của ly rượu rơi xuống đất, Đinh Cửu Cửu mới phản ứng lại.

Rơi không ngoài ý muốn, nhưng cô quên mất trên tay cô còn bưng rượu.

Người trực tiếp bị hại là....

Đinh Cửu Cửu chột dạ đứng dậy từ mặt đất, ngẩng đầu, đối diện là một ống quần có giọt rượu đang chảy xuống.

Rượu chảy xuống tạo thành các vệt sẫm màu ở ống quần dài, giống như bùn mềm mại của gốm sứ mới bước đầu thành hình chảy xuống, lọt vào trong mắt, cực kỳ giống một tác phẩm nghệ thuật sắp xuất hiện.

Đinh Cửu Cửu ngây người, ".... Oa."

Người bị hắt một ly rượu lên, Hàn Thời cúi người nhìn, nghe thấy cô gái đang ngồi trước chân mình phát ra thanh âm tựa như kinh hỉ.

Cánh tay đang vươn ra giữa không trung dừng lại, lông mày khẽ nhếch.

"...."

Cô gái này...

Giống như còn rất vừa lòng?

Tác giả có lời muốn nói: Sách mới, đã làm các bảo bối phải chờ lâu.