Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 6



Bangười đấu võ mồm trêu đùa nhau trong phòng bệnh rồi ăn một bữa trưa náo nhiệt,Kiều Ưu Ưu cuống lên đòi về nhà, bệnh viện vốn dĩ cũng chẳng phải nơi tốt đẹpgì, không bệnh không tật mà ở lại đây không về, không lẽ muốn tự tìm xui xẻo sao?

Kiều ƯuƯu và Trử Tụng đều rất tự giác không nhắc tới chuyện con cái, cũng không nhắctới Tống Tử Đồng. Trử Tụng về được mấy ngày thì lại cùng với đám bạn từ thuởnhỏ ăn cơm, uống rượu, chơi trò chơi. Hôm nay vốn anh đã có hẹn, nhưng vì Kiều ƯuƯu nên anh từ chối hết. Thế nhưng đám người này nghe nói Kiều Ưu Ưu bị ốm liềntranh nhau tới thăm cô, Trử Tụng nói Ưu Ưu cần yên tĩnh nghỉ ngơi thì họ lạinói: chúng tôi sẽ giữ trật tự.

Kiều ƯuƯu rất hiếm khi qua lại với bọn họ, bận là lí do, lí do khác nữa chính là lười.Cứ có thời gian rảnh rỗi là Kiều Ưu Ưu lại nằm lì ở nhà, cô ghét nhất là tụ tậpchơi bời.

Chốclát nhà cô đã có bao nhiêu người tới, Kiều Ưu Ưu lấy lí do là mệt nên nằm ởtrong phòng xem phim, để mặc mấy người bạn nô đùa bên ngoài. Trong lúc đó cônhận được điện thoại hỏi thăm của Sở Hân Duyệt, cô ấy muốn tới thăm thì Kiều ƯuƯu lấy lí do muốn được yên tĩnh để từ chối thẳng thừng.

“Cốc,cốc!”

Kiều ƯuƯu động đậy, “mời vào!”

Cánhcửa phòng ngủ được mở ra, ánh đèn từ ngoài phòng khách rọi vào, đối ngược lạivới sự tối tăm trong phòng ngủ, Tần Niệm đứng ở cửa nói: “Làm gì thế Ưu Ưu, đèncũng không bật, tiết kiệm tiền điện cho Trử Tụng à?”

Kiều ƯuƯu ấn điều khiển bật đèn lên, “Niệm Niệm tới rồi à, con gái cậu đâu?”

“Đitrên đường thì ngủ quên nên mình đang cho nằm trong phòng khách nhà cậu.” TầnNiệm ngồi xuống giường, đưa cái cốc đang ở trong tay cho Kiều Ưu Ưu, “nghe TrửTụng nói cậu thích kiwi.”

“Bế nólại đây cho ngủ với mình, nhanh lên, bế sang đây!” Kiều Ưu Ưu cầm lấy chiếccốc, giục Tần Niệm.

“Thôi,khó khăn lắm nó mới ngủ được một lúc, bế sang đây có khi lại tỉnh mất. Đầu cậukhông sao chứ?”

Kiều ƯuƯu cười hì hì: “Không sao, đây chẳng qua chỉ là cái cớ để mình nằm lười ở nhàthôi mà.”

TầnNiệm bĩu môi, trêu chọc cô: “Ôi, cậu cũng biết tranh thủ lười biếng sao? Lạthật đây?”

Kiều ƯuƯu chớp mắt, cười nói: “Được rồi, cứ coi như cậu đang khen mình.”

“Xemcậu kìa! Nói thực đi, có phải là Trử Tụng bắt nạt cậu không? Nếu đúng thì đểchị em trả thù cho cậu, cậu cứ yên tâm.”

Kiều ƯuƯu ngồi bậy dậy, hai tay nắm chặt lấy tay Tần Niệm, “thật không?”

TầnNiệm nheo mắt, cao giọng hỏi: “Anh ấy thực sự đã bắt nạt cậu à?”

Đúnglúc đấy thì cửa phòng lại mở ra, Trử Tụng ngó vào hỏi: “Tần Niệm, con gái cậudậy rồi, Tử Tuấn không dỗ được, đang gọi cứu binh kìa.”

TầnNiệm càu nhàu: “Thật kém quá, Ưu Ưu cậu nghỉ đi.” Khi đi ra, cô đi ngang quaTrử Tụng rồi trừng mắt nhìn anh, Trử Tụng nhíu mày nhìn Kiều Ưu Ưu, thật khôngngoài dự đoán của anh, cô đang rất đắc ý.

TrửTụng giơ tay ra sau đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Kiều Ưu Ưu, “em lại nóixấu gì anh rồi? Tần Niệm cứ như sắp ăn thịt anh không bằng.”

Kiều ƯuƯu bưng cốc nước trái cây lên uống: “Còn cần em kể xấu sao? Anh cả năm không vềnhà, cả thế giới đều biết anh có lỗi với em.”

TrửTụng không nói được gì nữa, bởi điều Kiều Ưu Ưu vừa nói đúng là sự thực.

“Em đóichưa?”

“Khôngđói!”

“Tốinay muốn ăn gì?”

“Anhđang muốn lấy lòng em đấy à?” Kiều Ưu Ưu nhướn mày, vờ cười: “Đã quá muộn rồi,Tần Niệm đã tưởng thật rồi. Haizz, chẳng có cách nào khác chỉ có một người chịem tốt như vậy.”

“Vậy emăn cháo nhé, cháo trắng?”

“Khôngăn!”

“Ăn kèmvới chút dưa muối?” Trử Tụng không thèm để ý tới Kiều Ưu Ưu mà tự lên thực đơncho cô.

Kiều ƯuƯu mở ti vi cho âm thanh lên to nhất nhằm lấn áp giọng nói của anh. Cháo trắngư? Đừng có đùa, cô ghét nhất là phải ăn những món thanh đạm.

* * *

Kiều ƯuƯu không biết rốt cục Tần Niệm đã đối phó với Trử Tụng ra sao mà ngay sau khihọ về, anh giống như một chú gà trống thua chiến, không còn sức lực, cũng khôngcòn sự kiêu ngạo, nằm bên cạnh cô mà không nói năng gì.

Kiều ƯuƯu ban ngày vì ngủ nhiều quá nên tới đêm làm cách nào cũng không thể ngủ tiếpđược, cô nằm trên giường không ngừng lật qua lật lại. Trử Tụng không biết làmthế nào bèn lấy hai chân đè lên người Kiều Ưu Ưu, hai cánh tay anh ôm chặt lấycô, làm cô không thể cử động được nữa. Nhưng càng làm như vậy thì Kiều Ưu Ưulại càng cảm thấy không thoải mái, cô nằm trong lòng anh mà cứ quay đi quaylại, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi vòng tay anh.

“KiềuƯu Ưu, anh cảnh cáo em, nếu em không ngủ thì em đi ra ngay cho anh!” Trử Tụngtức giận nghiến răng nói, thật anh chỉ muốn nuốt chửng lấy cô cho xong.

“Anhbuông tay ra, buông tay ra thì em đi ngay.” Kiều Ưu Ưu tiếp tục cựa quậy, TrửTụng vẫn không buông lỏng tay.

TrửTụng cằn nhằn mấy câu, anh thề rằng trong lúc này anh vốn không muốn làm gì cô,đấy là do cô không biết điều, cứ muốn thử thách lòng kiên nhẫn của anh. Thực raanh cố nhịn để không chạm vào người cô đã quá khó khăn rồi, nhưng cô lại cứ dàyvò anh.

“Ưm…lưu manh…”

Nhữngcâu nói của Kiều Ưu Ưu đều đã bị Trử Tụng nuốt vào bụng, cơ thể bị ép trongngười anh dùng hết sức để đẩy ra nhưng nụ hôn sâu của anh đã dần khiến cô mấtđi ý thức cũng như sức lực, chỉ còn lại sự đón nhận và sung sướng.

“Lưumanh? Được thôi, để anh thử làm lưu manh cho em xem, dù sao đây cũng không phảilà lần đầu tiên.”

TrửTụng không biết có phải trên cơ thể mỗi người phụ nữ đều tỏa ra một mùi hươnglàm say lòng người hay không, vừa thơm vừa mềm mại, dù sao thì hương thơm củaKiều Ưu Ưu chỉ cần có thể thưởng thức một lần thôi cũng đủ khiến anh cả đời khóquên. Đã bao nhiêu đêm chăn đơn gối chiếc anh nhớ cô tới thấu ruột thấu gan.

Bàn taythô bạo của Trử Tụng chà sát lên làn da mềm mại của cô như muốn thiêu đốt cô,nụ hôn của anh đặt lên môi, lên cổ, lên xương quai xanh của cô. Kiều Ưu Ưu ômchặt lên chiếc eo gầy của anh, cong người lên đón nhận, cô run rẩy rên lên,cùng với đó là sự cảm nhận khi anh mạnh mẽ tiến vào. Cô dường như đã khóc cầuxin anh, nhưng mỗi lần anh rút ra cô lại cảm thấy hoảng hốt, khi anh tiến sâuvào cơ thể cô lại thắt lại, chỉ muốn cứ thế mà ngất đi.

Từngđợt lại từng đợt tiến vào, Kiều Ưu Ưu ép sát đầu vào cổ anh, cơ thể cô tuyệtđẹp và mềm mại không gì sánh bằng, khiến cho Trử Tụng không nỡ rời xa. Khi lêntới cao trào, cả người Kiều Ưu Ưu co lại, cô cắn lên vai anh. Trử Tụng khẽ “hừ”một tiếng rồi lại tiếp tục tiến vào.

Cả đêmcứ triền miên như vậy khiến họ quên mất là phải tránh thai. Có lẽ có người quênthật nhưng có người cố tình quên.

Ngàyhôm sau, Trử Tụng dậy rất sớm, âm thanh của tiếng động đã đánh thức được KiềuƯu Ưu từ trong giấc mơ, cô vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy dáng cười cao ráo củaanh trong bộ quân phục xanh lam.

Kiều ƯuƯu chợt tỉnh táo hẳn, cô ngồi bật dậy, cắn môi rồi nhận ra toàn thân ê ẩm, côhỏi anh: “Anh phải đi à?”

“Emmuốn anh đi sao?” Trử Tụng thắt cà vạt rồi quay lại nhìn cô.

“Tùyanh.” Kiều Ưu Ưu khó chịu trả lời rồi lại nằm gọn vào trong chăn. Cô nhắm mắtlại nhưng trong đầu óc lại rối bời.

“Này!”Trử Tụng không biết từ lúc nào đã tiến đến bên Kiều Ưu Ưu, khuôn mặt anh ở rấtgần cô.

“Hômtrước em đồng ý đi với anh đến một nơi.”

Hômtrước? Kiều Ưu Ưu nghĩ lại, mở mắt phản đối: “Em chưa đồng ý.”

“Vậyhôm nay đồng ý đi.”

“Tạisao?”

TrửTụng không trả lời mà đứng thẳng người lên, chỉnh lại quần áo rồi cười hỏi cô:“Đẹp trai không?”

Kiều ƯuƯu luôn thắc mắc tại sao quân phục trông lại không thuận mắt như vậy, bây giờcô mới phát hiện ra, trước ngực áo có thêm đường viền màu vàng, cả tay áo cũngcó hai đường viền vàng. Cô nheo mày nói: “Sao anh mặc sặc sỡ thế? Muốn quyến rũcác cô gái à?”

“Đúngvậy, anh đang muốn dụ dỗ vài cô cho vào quân ngũ đây.”

“Ai màthèm đi theo anh?” Kiều Ưu Ưu chễ giễu.

Đối vớiKiều Ưu Ưu mà nói thì anh vĩnh viễn không bao giờ hoàn hảo, Trử Tụng làm đứtmạch suy nghĩ của cô, kéo cô ngồi dậy, mở chiếc hộp trong tay, “đeo lên giúpanh.”

Mộthàng huân chương sáng rực rỡ, nó gần như có thể làm lóa mắt Kiều Ưu Ưu. Cô nhìnchằm chằm vào cái hộp không chớp mắt, những chiếc huân chương quân đội nàynhanh chóng tấn công tuyến nước mắt của cô, khiến cô bỗng dưng muốn khóc, côcũng không hiểu rốt cuộc là mình bị làm sao.

“Anhmuốn làm gì?” Kiều Ưu Ưu mơ hồ ngẩng đầu, nhìn thấy Trử Tụng, thấy đôi mắt sắcnhư lưỡi kiếm và cái mũi thẳng tắp của anh.

“Giúpanh đeo lên.” Giọng nói anh không phải đang bông đùa mà rất trang nghiêm. KiềuƯu Ưu ngoan ngoãn quỳ xuống bên giường, ngón tay nhẹ nhàng lấy từng chiếc huânchương ra. Cô chưa bao giờ biết anh đã lập được nhiều công như vậy, cô tưởng rằnganh vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn mà quên rằng chồng mình là một phi công đặccấp xuất sắc nhất của đất nước.

Ba huânchương loại ba, ba huân chương loại hai, Kiều Ưu Ưu nhẹ nhàng hỏi anh nguồn gốccủa những chiếc huân chương này. Có lẽ do nhắc tới một số bí mật quân sự nênTrử Tụng luôn giải thích chung chung là diễn tập hoặc bay an toàn.

Kiều ƯuƯu rất cẩn thận vì cô sợ chẳng may sẽ làm hỏng chiếc huân chương nào đó. Chiếchuân chương nhỏ bé nhưng giá trị của nó lại lớn vô cùng, màu vàng lấp lánhkhiến Kiều Ưu Ưu không kiềm chế được lại hỏi: “Nó được làm từ vàng thật à? Cóthể đổi lấy rất nhiều tiền đấy nhỉ?”

“Em thửxem.”

“TrửTụng, anh mặc thế này lại đeo nhiều huân chương như vậy, rốt cuộc là muốn điđâu? Hay là quân đội không cần anh nữa nên anh phải chuyển nghề trong vinhquang?”

TrửTụng nhìn cô: “Kiều Ưu Ưu, em có thể nghĩ về anh tốt hơn một chút được không?”

“Xongrồi!” Kiều Ưu Ưu cẩn thận cài chiếc huân chương cuối cùng lên, sung sướng nhìnlên hai hàng huân chương vàng rực, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng khiến cho lòng cônhư bị rất nhiều thứ đè nén lên, có chút không vui.

“Vì saokhông có huân chương hạng nhất?” Lời nói vừa dứt cô mới thấy hối hận, rụt rè bòtừ trên giường xuống nhưng cuối cùng lại bị Trử Tụng tóm lấy.

“Thayquần áo đi, muộn rồi.”

“Làmgì?”

TrửTụng chỉ lên trước ngực, “ở đây vẫn còn thiếu một cái, em phải đi với anh.”

Kiều ƯuƯu lắc đầu, “đó không phải nơi em nên đến, em không phải quân nhân, không vàođược đâu Trử Tụng, em ở nhà đợi anh, tối nay sẽ ăn tối cùng anh để chúc mừng.

“Điềuđó em không cần phải lo, quân phục anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, tí nữa mặcvào, anh ở ngoài chờ em, ngoan nào.” Nói xong anh hôn nhẹ lên trán cô rồi bướcnhanh ra khỏi phòng ngủ.

Cửaphòng vừa đóng thì đèn phòng ngủ sáng lên, bộ quân phục màu xanh lam đậm đặttrên chiếc ghế đập thẳng vào mắt cô. Anh đang muốn làm gì vậy? Giả làm quânnhân sao? Nếu bị phát hiện ra thì sẽ là tội chết đó, đến đó cũng như việc biếtcó hổ mà vẫn vào rừng, anh ta bị làm sao thế?

Nămphút sau, Trử Tụng gõ cửa, “Ưu Ưu, nếu em cứ chần chừ như vậy thì anh khôngngại mặc quần áo giúp em đâu.”

Kiều ƯuƯu quay người, lười biếng trả lời: “Em đi không thích hợp, giả làm quân nhânnhỡ mà bị phát hiện thì sẽ bị xử phạt ngay tại chỗ đấy, không chừng còn bị chudi chín đời, nhà em tám đời dân thường không chịu được cảnh này đâu.”

Đã nóirồi mà, Trử Tụng mặc quần áo vào cũng là lưu manh. Trước mặt Kiều Ưu Ưu anh sẽkhông diễn vai chính nhân quân tử gì cả, anh bước nhanh tới cởi bỏ quần áo trênngười Ưu Ưu xuống rồi ném cô xuống giường.

Kiều ƯuƯu không một mảnh vải che thân nằm xuống giường, “tôi khinh!”

“Khinhai?”

“Anh!”

Kiều ƯuƯu ngồi dậy phản kháng lại thì bị chân anh đè xuống, ép chặt hai tay cô lêntrên đầu. Lông mày anh cong lên, cười, nói, “được!”

Kiều ƯuƯu đâu phải là đối thủ của anh? Sức lực không bằng, cơ thể lại càng không bằng,hơn nữa cả đêm qua đã làm cô không còn chút sức lực nào cả, chỉ còn nước thuậntheo anh.