Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 1



Ánhnắng chạy vắt qua bầu trời tĩnh lặng, len lỏi qua những đám mây trên nền trời xanh,tăng thêm nét rực rỡ cho màu xanh ngọc bích ảm đảm.

Trongkhông khí phảng phất mùi nhiên liệu tỏa ra từ động cơ.

Một vệtmàu đen tuyền như lưỡi kiếm bất ngờ lướt qua bầu trời, cùng với đó là tiếng nổmạnh mẽ của động cơ, khéo léo bay lượn giữa các tầng mây, bám sát theo chiếcmáy bay chiến đấu phía trước, động tác thành thục tựa như con chim ưng đang sảicánh bay, quyết không tha cho bất cứ một con mồi nào.

Trongbuồng lái, Trử Tụng khoác trên mình bộ quần áo phi công, bất ngờ kéo mạnh taylái, hoàn thành xuất sắc động tác “rắn hổ mang”, máy bay quay 120 độ, vận tốcgiảm mạnh xuống hơn 110km/h, thoát ra khỏi sự truy đuổi của kẻ địch, cũng tránhđược sự kìm kẹp của máy bay chủ lực. Các chỉ huy tại đài chỉ huy mặt đất nhìn lênmàn hình, đồng loạt thốt ra những tiếng kêu kinh ngạc.

TrửTụng chớp trúng thời cơ, chỉ huy các phi hành viên làm phân tán sự chú ý củađối thủ, nhanh chóng phát tín hiệu yêu cầu về đài chỉ huy mặt đất “hoàn thànhkhóa tên lửa 809 và yêu cầu phóng lên.”

“Có thểphóng lên.”

Chỉ huymặt đất hạ lệnh, mô hình máy bay chiến đấu 809 trên màn hình điện tử lập tứcnhằm trúng mục tiêu. Trử Tụng lại một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ gâynhiễu đối kháng trên không, hơn nữa còn lập kỉ lục mới trong bảng thành tíchchiến đấu của mình. Các chiến sĩ đến từ các quốc gia khác nhau tham gia quansát đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay tán dương.

TrửTụng thở phào. Đây là lần bay cuối cùng của anh ở doanh trại này, sau khi hạcánh anh sẽ rời khỏi đây. Ánh mắt anh lướt qua các trang thiết bị, sau khi trảiqua ba tháng đồng hành cùng chiếc máy bay chiến đấu F-15 đời thứ tư hiện đạinhất trên thế giới này, giờ đây phải chia tay, anh thật sự cảm thấy có chút gìđó không nỡ.

“809 xinlệnh chỉ huy, giảm độ cao hạ cánh.” Trử Tụng đưa ra quân lệnh cuối cùng của anhtại Doanh trại huấn luyện Không quân Quốc tế bằng vốn tiếng anh lưu loát củamình.

Các chỉhuy nhìn nhau rồi hạ lệnh “có thể giảm độ cao hạ cánh.”

Giảm độcao hạ cánh là phần quan trọng nhất trên không. Sau khi nhận được quân lệnh,Trử Tụng lái máy bay từ trên không đáp xuống, như một mũi kiếm đâm thẳng vàotrung tâm trái đất, mạnh mẽ, nhanh chóng và dứt khoát, ở độ cao cách mặt đấtkhoảng 100m tiếp tục bay thành những vòng tròn rồi đáp xuống, gần như không aicó thể tạo ra một cuộc hạ cánh hoàn hảo như vậy. Bởi nếu sơ suất, động cơ rấtcó thể sẽ dừng lại ở trên không, hậu quả sẽ là máy bay nổ tung và thiệt mạng.

Sau đóTrử Tụng dần đưa máy bay đáp xuống đường bay với khoảng cách rất thấp. Lúc nàymáy bay cách mặt đất không tới một mét.

Tất cảmọi người ở sân bay, từ chỉ huy cho tới các chiến sĩ, đều đồng loạt đứng dậychào mừng. Ở trong buồng lái, vẻ mặt của Trử Tụng vô cùng trang nghiêm, tayphải đeo găng tay áp vào trước ngực trái, ép chặt lên lá cờ năm sao màu đỏ. Điqua một bên là cờ của các quốc gia đang bay phấp phới trong gió, trong đó lá cờmàu đỏ là chói sáng nhất. Trong những ngày qua, anh đã làm rạng danh Tổ quốc,rạng danh quân đội nước nhà, trước khi trở về lại một lần nữa anh hoàn thànhxuất sắc nhiệm vụ, có thể nói anh đã trở về trong vinh quang.

TrửTụng được trao giải thưởng vinh dự nhất của doanh trại. Trung Quốc có thể khôngcó máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, nhưng lại có phi công ưu tú nhất.

* * *

TrửTụng về nước rất lặng lẽ, không hoa, cũng chẳng có người tới đón, thậm chí cũngkhông có ai biết anh đã đi đâu, anh mang trên mình bộ quần áo không quân vớisắc xanh giống như ranh giới giữa trời và biển.

Ở doanhtrại huấn luyện mỗi ngày đều bố trí các bài tập huấn dày đặc, hôm nay kết thúc,tinh thần được thả lỏng lại khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thêm vào đó làmột hành trình dài mười mấy tiếng không ngủ (vì chênh lệch múi giờ.) Trử Tụngday ngón tay lên hai bên thái dương, nhắm mắt lại nghỉ một lúc rồi mới mở cửaxuống xe. Bộ quân phục chỉnh tề cùng những bước đi vững chắc không thể giấuđược vẻ mệt mỏi của anh.

“Mẹ ơi,đây có phải chú bộ đội không?”

“Đúngrồi!”

“Mẹ ơi,quần áo của chú bộ đội vì sao lại là màu xanh lam?”

Giọngnói của bé gái vừa lảnh lót vừa ngây thơ. Trử Tụng quay lưng lại với bé gái,chờ thang máy đi xuống.

“Bởi vìđây là chú bộ đội không quân.”

“Vì saokhông phải là màu xanh lá cây?”

“Lụcquân mới là màu xanh lá cây.”

“Mẹ ơi,màu xanh lá cây đẹp hơn màu xanh lam, phải không?”

* * *

TrửTụng hơi nghiêng người, tất nhiên là nghe thấy tiếng của bé gái đó. Trước mặtanh là một bé gái mặc váy hồng, trong tay nắm một quả bóng màu tím nhạt, cònđôi mắt to tròn.

“Oa!”

TrửTụng một khi đã mất ngủ thì tinh thần sẽ không được tốt, nhưng anh cũng hoàntoàn không có ác ý gì đối với bé gái khi chê bộ quân phục không quân không đẹp,cô bé khi nhìn thấy anh lại sợ hãi khóc thét lên. Mẹ đứa bé nhanh nhẹn cúixuống ôm lấy và dỗ dành, lau nước mắt trên mặt rồi nói: “Ưu Ưu không khóc nữa.Đừng sợ, đã có mẹ ở đây, vừa nãy có phải con nói muốn ăn sôcôla không? Mẹ dẫncon đi mua nhé?”

“Vâng!”Cô bé Ưu Ưu vừa nức nở vừa gật đầu nhưng vẫn quay lại nhìn Trử Tụng một lúc,nếp nhăn trên đôi mày của Trử Tụng lúc này lại càng sâu hơn, khóe miệng Ưu Ưulại hơi mếu, cô bé lại khóc lên. Bà mẹ lại vội vàng kéo cô bé đi, trước khi đicòn khó chịu lẩm bẩm: “Một anh thanh niên, một đứa bé làm sao vậy? Thế mà cũnggọi là bộ đội.”

“Ưu Ưu”Trử Tụng nhìn cô bé tên Ưu Ưu vừa đi vừa lau nước mắt, bước vào thang máy rồinhấn số tầng. Ai có tên là Ưu Ưu đều khiến anh gặp đen đủi.

Quaynhẹ chìa khóa, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Không ngoài dự đoán của anh, phòngkhách vẫn lộn xộn như vậy. Nhưng lần này, có lẽ còn bẩn thỉu và lộn xộn hơn.Trử Tụng vừa đi vừa đá vỏ chai, vỏ gối, túi, thùng rác... chiếc va li lướt nhẹtrên sàn gỗ mà không tạo ra chút âm thanh nào.

“Cạch”cánh cửa phòng ngủ mở ra, Kiều Ưu Ưu quần áo ngủ xộc xệch vội chạy ra khỏiphòng, lúc này tóc cô lại càng rối tung lên. Nhìn thấy Trử Tụng, cô không lấylàm ngạc nhiên, chỉ là trong lúc chạy cô nhìn lướt qua anh một chút rồi đâmthẳng vào bếp.

Phòngkhách rất lớn, phòng bếp là kiểu mở nên hai phòng thông nhau. Kiều Ưu Ưu mởcánh tủ lạnh lấy ra một hộp sữa rỗng không rồi lại tiện tay ném vào thùng rác,lấy một hộp khác ra vẫn rỗng không. Sự kiên nhẫn hiếm có của cô, cô lại tiếptục lấy một hộp khác, nếu như tia hi vọng cuối cùng này của cô vẫn là hộp khôngthì cô chỉ có thể để bụng đói mà đi làm.

Cũngmay là được ông trời chiếu cố, Kiều Ưu Ưu vui như vừa trúng thưởng, đổ sữa racốc rồi cho vào lò vi sóng. Trong khi đợi sữa nóng, cô buộc hết tóc lại đằngsau một cách điêu luyện. Điều duy nhất khiến Trử Tụng khâm phục Kiều Ưu Ưuchính là một người có thói quen sinh hoạt tệ như cô lại có thể làm cho ngườikhác không thể tìm ra chút khuyết điểm nào qua vẻ ngoài rạng rỡ của mình, mộtđiểm nữa chính là kĩ thuật buộc tóc của cô.

* * *

“Ding”ba mươi giây sau, cốc sữa đã được hâm nóng, tóc cũng đã được buộc gọn gàng saugáy.

TrửTụng vẫn đứng ở trước sofa, khoanh tay đứng nhìn mọi động tác của Ưu Ưu. Côuống một hơi hết cốc sữa rồi đặt chiếc cốc vào bồn rửa bát, rút giấy ăn laumiệng.

Dáng vẻnhanh nhẹn ban nãy của Kiều Ưu Ưu đã không còn nữa, cô bước tới trước mặt TrửTụng, dáng vẻ rất thật thà, lông mày nhíu lại, “vị hiệp khách này trông mặtquen quen.”

TrửTụng nheo mắt không trả lời, Ưu Ưu chớp chớp mắt, tự thấy không ăn thua bènquay trở vào phòng, cửa phòng nửa khép nửa mở.

Trênghế sofa là một loạt những giấy gói đồ ăn vặt, những bộ quần áo bị vo tròn,trên bàn là đồ ăn đã để qua đêm, vỏ chai và cốc. Trử Tụng bỏ mũ xống, quét hếtmấy thứ trên ghế sofa đi và ngồi xuống, hai chân vắt lên trên bàn, đầu ngả lêntrên ghế.

Một lúcsau đi ra đã thấy cô thay một chiếc váy ôm lấy những đường nét tuyệt đẹp, trangđiểm nhẹ nhàng trang nhã, lấy từ trong phòng thay đồ một đôi giầy cao gót và đivào, dáng người thanh thoát động lòng người.

Giầycao gót đi trên sàn gỗ phát ra tiếng kêu chói tai. Kiều Ưu Ưu tiến lại gần TrửTụng, giơ tay vuốt những sợi tóc ngắn của anh và hơi nắm lại. Trử Tụng trừngmắt nhìn cô. Ưu Ưu cười hì hì rồi đứng thẳng lên, nói, “xin hỏi hiệp khách cóthấy phu quân của tôi đâu không? Anh ấy đi công tác đã lâu không gặp. Nếu cógặp xin nhắn lại rằng: “Hôm nay là ngày mừng thọ của mẹ chồng tôi, bà rất monganh ấy sớm trở về.””

Vừa nóidứt lời liền đập đập vào vai anh, quay người chạy vội. Kiều Ưu Ưu chạy ra khỏicửa liền tiện tay đóng mạnh cánh cửa, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh trongphòng. Rất nhanh sau đó liền phát ra một tiếng “binh” Ưu Ưu đắc ý lắc đầu.Nhưng cô chợt nghĩ: “Anh ấy vừa đập cái gì vậy?”

“Bìnhsứ đời Thanh?!”

Ý nghĩnày lóe lên trong đầu Ưu Ưu, không thể nghĩ gì khác, cô mở cửa trở vào, chưa kịpnhìn kĩ liền giơ tay ôm đầu che mặt và hét lên: “Anh dám đập vỡ bình sứ đờiThanh của mẹ?”

TrửTụng liếc nhìn cô rồi tiếp tục nói ở trong điện thoại: “Phiền gọi giúp tôingười lao công tới phòng 20A nhà 11! Cám ơn!”

Kiều ƯuƯu đứng tim. Bình sứ nằm ngay ngắn bên cạnh ti vi, nhưng cái va li của anh lạiđổ xuống trước ghế sofa. Trử Tụng đặt điện thoại xuống rồi cầm lấy cái mũ đặttrên bàn, đi về phía Ưu Ưu. Anh vờ nhếch miệng cười, kéo vai cô lại, đặt chiếcmũ lên trên đầu cô rồi quay trở về phòng.

Kiều ƯuƯu xấu hổ kéo chiếc mũ xuống, bối rối nói: “Để một lúc nữa cô giúp việc tới dọndẹp.”

TrửTụng không quay đầu lại mà dửng dưng đáp: “Hôm nay là thứ sáu.”

Thậtkhó có người nào xa nhà lâu ngày như vậy mà vẫn nhớ rõ cô giúp việc hôm nàonghỉ. Tốt thôi, từ trước tới giờ Ưu Ưu chẳng có khái niệm về thời gian, bởicông việc của cô không có ngày cuối tuần.

* * *

Kiều ƯuƯu quay vào phòng ngủ cùng Trử Tụng, nhìn anh cởi bỏ từng bộ quần áo. Trongphòng có tấm rèm cửa rất dày nên khá tối, tấm lưng màu đồng của Trử Tụng lẫntrong ánh sáng yếu ớt ở trong phòng khiến anh trông có vẻ mờ ảo, tuy vậy nhữngđường nét cơ thể anh vẫn hiện lên rất rõ ràng. Đôi vai khỏe khoắn, phần hôngrắn chắc còn cặp đùi... Ưu Ưu thậm chí còn nuốt nước miếng, cô phải thừa nhậnrằng cô vẫn nhớ thân hình này.

“Emnhìn đủ chưa?” Trử Tụng cởi bỏ nốt phần che chắn còn lại duy nhất trên cơ thể,tiến thẳng tới nhà tắm.

Ưu Ưulấy tay quạt mạnh lên mặt, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh; Trử Tụng còn khôngđóng cửa nhà tắm! Kiều Ưu Ưu ho nhẹ: “Chút nữa về nhà mẹ, anh đừng quên mangtheo cái hộp gỗ ở phòng khách, anh nghe rõ không?”

Khôngthấy có người trả lời, Ưu Ưu nói lại một lần nữa. Nhưng trả lời cô chỉ là tiếngnước vọng ra từ trong buồng tắm. Ưu Ưu vứt chiếc mũ màu xanh lam trên tay xuốnggiường, tức quá chỉ còn biết trút giận vào nó.

Kiều ƯuƯu biết rằng Trử Tụng vì quá mệt mỏi, nên mới không nói một lời nào, vậy nêncũng không nói nữa. Hi vọng nhỏ nhoi của cô đã tan theo hành động của anh, nêncô quyết sẽ làm phiền anh để anh không thấy thoải mái.

* * *

Cănchuẩn thời gian lúc này chắc anh đang nằm ngủ say trên giường. Ưu Ưu lái xe vàobãi rồi gọi điện thoại cho anh, vừa tìm chỗ trống đỗ xe vừa đợi anh bắt máy.Gọi đúng ba lần mới nghe thấy giọng nói khàn khàn pha chút tức giận của anh.

“Em vừatính sơ qua nhưng cũng chẳng nhớ rõ lắm, anh nói xem đã bao lâu rồi chúng mìnhkhông gặp nhau?”

Đầu kiađiện thoại không có người trả lời, Ưu Ưu gọi nhẹ một tiếng: “Alo!”

“Embiến đi!” Giọng nói rõ ràng dứt khoát.

Thiếugia cũng chỉ là thiếu gia, vừa ngủ dậy có gì mà phải tức giận tới mức đó? Ưu Ưutiếp tục nói với giọng đầy mê hoặc, “biến đi đâu?”

“Bụp!”

“Hừ!”Ưu Ưu hoảng hốt vội phanh gấp lại, thở mạnh, khác hẳn so với âm thanh dịu dàngtrước đó.

Tronglúc hoảng hốt, điện thoại cũng bị cô ném đi, nhưng chiếc xe cũng đã đâm vàođuôi xe màu đen ở đằng trước.

“Trờiạ! Tôi bị đâm xe rồi!” Tuy nhiên điện thoại đã bị Trử Tụng tắt đi từ lúc nào,dù cô có hét thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ chẳng nghe thấy.

Kiều ƯuƯu nhặt điện thoại ở dưới chân lên, nhìn thấy người ở trên xe phía trước bướcxuống, trong tích tắc cô thật chỉ muốn tìm một lỗ ở dưới đất để chui xuống.Tống Tử Đồng không chừng sẽ tưởng rằng cô vẫn còn lưu luyến anh ta lắm nên chỉcòn cách đâm xe vào anh ta để thu hút sự chú ý.

“TrửTụng, tôi hận anh cả đời này!” Kiều Ưu Ưu khẽ rít lên một câu rồi mới bướcxuống xe. Cô đứng giữa hai xe nhìn qua, cũng may là chỉ hơi chạm nhẹ, sửa quachắc cũng chẳng hết bao nhiêu tiền.

“Ưu Ưu?Anh còn tưởng là ai.” Tống Tử Đồng mỉm cười nhìn Ưu Ưu, thật chẳng giống vớithái độ nên có sau khi bị đâm xe.

“Lãnhđạo, thật ngại quá, em đang nghe điện thoại nên không chú ý, chưa kịp đạp phanhnên đâm phải xe của anh, rất xin lỗi anh. Anh xem nên gọi bảo hiểm hay là mangtới tiệm 4S để sửa luôn, em trả tiền!”

Kiều ƯuƯu nói liến thoắng một mạch, Tống Tử Đồng thu lại nụ cười, nói, “Ưu Ưu, anh vẫnquen được gọi là sư huynh hơn.”

“Sưhuynh, vậy theo anh nên giải quyết thế nào?” Trong đầu Kiều Ưu Ưu lúc này chỉcó duy nhất một suy nghĩ đó là nhanh chóng phân chia khoảng cách, cô không muốncòn bất cứ quan hệ nào với Tống Tử Đồng ngoài công việc.

Tống TửĐồng kiểm tra xe, nheo mày một lúc rồi mới nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng,phí sửa xe coi như bỏ qua. Ưu Ưu, chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé!”

“Hứ,tôi chỉ va vào xe anh thôi, cùng lắm là bồi thường tiền, anh còn bắt tôi phảimời anh ăn cơm! Được voi đòi tiên!”

“ƯuƯu?” Thấy Kiều Ưu Ưu ngẩn người, Tống Tử Đồng gọi cô, thấy cô phản ứng, anhcười, nói, “có phải em vẫn còn trách anh?”

Kiều ƯuƯu giữ nụ cười lạnh nhạt: “Đâu có! Nhưng, dùng cơm có lẽ thôi anh ạ, em đangvội chuẩn bị phát sóng, anh cứ nghĩ xem nên bồi thường như thế nào cho hợp lírồi gọi điện cho em, em không còn thời gian nữa nên đi trước đây.”

Kiều ƯuƯu lên xe, thành thục lái xe vào nơi đỗ. Trước khi đi cô gật nhẹ đầu với TốngTử Đồng, anh vẫn còn đứng đó, lịch sự mỉm cười với cô.

Kiều ƯuƯu cảm thấy mình rất đào hoa. Lúc trước, khi Tống Tử Đồng ra đi, cô như đã tannát trái tim, khóc lóc thảm thiết, nhưng giờ chỉ mới hai năm trôi qua, cô đãhoàn toàn mất cảm giác trước người đàn ông này, thậm chí cô cũng không thể hiểunổi lúc đó tại sao mình lại thích anh ta tới vậy?

Mườimột giờ là thời gian làm việc của Kiều Ưu Ưu, nhưng hôm nay có vẻ còn hơi muộn,khi mọi người đã bắt đầu đi ăn trưa cô mới tới.

Kiều ƯuƯu là phát thanh viên chương trình “Dự báo thời tiết” ở Đài Truyền hình, mỗingày có hai lượt phát sóng ngay sau khi kết thúc chương trình thời sự, mỗi lượtdo nhiều phát thanh viên làm việc với nhau, mọi người sẽ phân ra lần lượt lênhình, dù không có nhiệm vụ lên hình cũng phải tới đúng giờ. Lãnh đạo trước đâyrất dễ tính, chỉ cần làm tốt công việc, mấy giờ tới làm cũng không thành vấnđề, nhưng chỉ cần sai sót sẽ lập tức phải nghỉ việc. Lãnh đạo cũ gần đây đượcthăng chức, lãnh đạo mới lại mới nhậm chức, cô vẫn chưa nắm bắt được tính cáchđã đường đường chính chính đi làm muộn, đã vậy còn đâm vào xe của anh ta, khôngbiết có bị anh ta gọi vào phòng phê bình không đây?!

* * *

Kiều ƯuƯu vừa bước vào văn phòng thì Sở Hân Duyệt cũng đi ngay ở đằng sau, Vương HyPhượng vờ như không nhìn thấy cô mà chỉ nghe thấy tiếng cô ta, “lãnh đạo mớivừa mới nhậm chứ, tốt nhất cô nên giữ ý một tí, cần cù chăm chỉ một chút.”

Kiều ƯuƯu ném chiếc túi xuống, ngồi vật xuống ghế.

“Tạimấy người hôm qua tới nhà tôi làm loạn cả buổi tối, các cô trẻ trung sức khỏetốt, ngủ vài tiếng là đủ, còn bà già như tôi tay chân đều yếu cả rồi, ngủ khôngđủ giấc nên chẳng thể tỉnh nổi.”

“Chaoôi, bà già, bà có khỏe không ạ?”

“Không!”Kiều Ưu Ưu kéo vạt áo của Sở Hân Duyệt lại gần mình, “hôm qua, biến nhà tôithành cái ổ chuột rồi các cô về mất. Hôm nay, chồng tôi trở về thấy nhà trởthành một đống lộn xộn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”

Sở HânDuyệt “hứ” một cái rồi kéo tay ra khỏi Ưu Ưu, “thôi không cần dùng chiêu nàyvới mình. Chồng của cậu á, chồng cậu ở đâu? Bốc phét kiểu này thú vị lắm à?Mình nhiều lúc không thể hiểu nổi chứng sợ yêu của cậu, còn cái bệnh mơ tưởngvề hôn nhân nữa chứ! Bên cạnh không có lấy một người đàn ông còn đòi kết hôn?Lừa ai chứ?”

Kiều ƯuƯu lườm một cái, giẫm nhẹ gót giầy xuống sàn, ngồi vào bàn làm việc không thèmđể ý tới Sở Hân Duyệt nữa. Cô thừa nhận là mình thích đùa, nhìn thấy mấy anhtrẻ đẹp thì bảo mình chưa kết hôn, lâu lâu lại nói mình đã kết hôn nên đồngnghiệp chẳng ai tin. Lời nói của cô trước sau đều mâu thuẫn, một nguyên nhânkhác làm mọi người không thể tin chính là cô đã làm việc ở Đài Truyền hình nămnăm rồi, nếu đã kết hôn thì sao một chút động tĩnh nào cũng chẳng có? Hơn nữachồng cô là ai? Những người đàn ông hay xuất hiện bên cô không phải anh traithì cũng là em trai, đến người để bị nghi là chồng cũng chẳng có.

Thỉnhthoảng lắm cô mới nhắc tới hai từ “ông xã” ban đầu mọi người cũng tưởng rằng côđã có chồng, nhưng nhiều lần tới nhà cô chơi đều không gặp chính chủ, hơn nữađến một bức ảnh cũng không tìm thấy. Mỗi lần Kiều Ưu Ưu đều nói anh đang côngtác xa nhà, rất bận rộn. Vì thế không phải là mọi người không tin mà là cô quátinh quái, khiến mọi người không dám tin.

* * *

TrửTụng nằm ngủ tới tận chiều, tỉnh dậy lại ngồi ngẩn ra trên giường nhìn quanhcăn phòng có chút xa lạ một lúc lâu ý thức mới quay trở lại. Anh đã trở về nhà.Nhưng cái nơi được gọi là nhà ấy, hai năm qua số lần anh trở về chỉ đếm đượctrên một bàn tay.

TrửTụng đi chân trần xuống giường, vừa đi vừa làm vài động tác thể dục. Ra khỏiphòng ngủ, không để ý nên một chân anh đá phải chiếc hộp gỗ đặt bên cạnh ti vi,đau muốn chảy nước mắt, đang định bước nốt chân kia lên cho đau nốt cũng mayanh kịp thời lùi chân lại, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Trử Tụng quỳ xuống chămchú nhìn cái hộp gỗ, bên trên là gỗ lim có khắc hoa văn, mở ra là rất nhiềunhững sợi giấy màu trắng và khi gạt hết giấy ra thì ở sâu bên trong là một bộsứ Thanh Hoa.

TrửTụng ngồi bệt xuống đất, cẩn thận nhấc chiếc bình sứ ra khỏi hộp và chăm chúngắm nhìn. Hình dáng và hoa văn cho thấy nó dường như được lưu lại từ đời nhàThanh, cả bộ hoàn chỉnh, có chén và bình trà, anh nhẹ nhàng bọc lại.

Nhớ lạilời của Ưu Ưu nói trước khi đi “anh dám làm vỡ bình sứ đời Thanh của mẹ?” Khuônmặt anh sáng bừng trở lại như sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mẹ.

TrửTụng giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật mẹ mình, vậy mà anh lại quên mất.Nếu không phải sau khi về nước ghé qua nhà, có lẽ anh vẫn còn đang phiêu bạttrong quân ngũ, không kịp về dự sinh nhật mẹ.

TrửTụng nhìn chằm chằm vào đồ vật ở trong hộp, anh mím môi một lát sau mới lẩmbẩm: “Được lắm Kiều Ưu Ưu, xem ra em sống cũng không đến nỗi nào, còn thay anhlàm tròn chữ hiếu, tốt lắm.”

* * *

TrửTụng phát huy tính cách “nhanh nhẹn” của người lính, chẳng mấy chốc đã dọn dẹpnhà cửa sạch sẽ, cạo râu rồi chọn lấy một bộ quần áo trông vừa mắt từ trong tủra mặc. Nhân đây cũng nói, hai năm qua, mỗi mùa Kiều Ưu Ưu đều mua cho anh mấybộ đồ, nhưng anh ở trong quân ngũ, quần áo đều chỉ để trưng bày chứ đâu đã cócơ hội để mặc. Cô ấy muốn mua cũng chỉ đơn thuần là vì cảm thấy chúng đẹp.

Trướckhi đi, ánh mắt anh lướt qua cái hộp sắt đặt ở trên ghế, bên trong là loạisôcôla mà Kiều Ưu Ưu thích ăn nhất, anh thật không hiểu loại đồ ăn này có gìngon tới mức khiến cô trở nên nghiện không thể bỏ được, nếu bỏ sẽ vò đầu bứttai, gặp ai cắn đấy.

TrửTụng cầm lên một viên, nhìn đi nhìn lại rồi cho vào mồm nhai, một phút sau cáihộp đã trống không. Thực ra anh đang rất đói.

Chiếcxe chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, anh lại nhìn thấy cô bé Ưu Ưu mà mình vừa gặpsang nay, cô bé đang vui vẻ nắm lấy tay bố mẹ về nhà, xem ra gia đình này rấthạnh phúc. Trử Tụng quay lại nhìn cái hộp gỗ ở trên ghế phụ, chợt trong lònganh thấy ấm áp hơn rất nhiều.

* * *

Trênđường đi anh rẽ vào quán mua loại bánh ngọt và trà mà Ưu Ưu thích nhất, khi đếnĐài Truyền hình anh liền bị người bảo vệ chặn lại. Xe của anh biển không quânnhưng anh lại không mặc quân phục, người bảo vệ kiểm tra giấy tờ, hỏi đi hỏilại xem anh tìm ai, có quan hệ gì với người đó, có hẹn trước chưa... khiến TrửTụng tức điên lên, nhiều lần đã muốn văng tục nhưng cuối cùng vì Kiều Ưu Ưu anhlại kiềm chế lại.

Khókhăn lắm mới bước được vào tòa nhà của Đài Truyền hình, hỏi rõ xem bộ phận màKiều Ưu Ưu làm việc nằm ở đâu. Nói thực anh cũng không giống một người chồng,kết hôn hai năm anh cũng chỉ biết vợ mình làm ở tòa nhà này, là phát thanh viêndự báo thời tiết, những cái khác đều không nắm được. Nếu Trử Tư không nói trướcvới anh, chắc anh chỉ có thể chạy khắp cả tòa nhà để tìm cô.

“Cốc,cốc, cốc.” Trử Tụng cuối cùng cũng tìm thấy phòng làm việc của Kiều Ưu Ưu, nhìnkhắp phòng không tìm thấy bóng dáng của cô, thế là anh lịch sự đứng ở trước cửarồi hỏi vào: “Xin hỏi, cô Kiều Ưu Ưu có đây không?”

Làm ởbộ phận này vốn chủ yếu là nữ, mà phụ nữ trước giờ đều rất thích các anh đẹptrai, đặc biệt những người đàn ông vừa to cao vừa đẹp trai lại càng khiến họhoàn toàn mất đi sức đề kháng. Vậy nên khi tất cả nhìn thấy “mỹ nam” Trử Tụngđang đứng trước cửa phòng, cơ thể anh chói sáng như được cả chùm tia sáng chiếurọi vào, hình ảnh đó đẹp hơn rất nhiều so với các minh tinh màn bạc, tất cả cáccô gái đều sững người.

Cũngmay là trong văn phòng còn có “phái mạnh” đứng lên hỏi: “Chào anh, chị Kiềuđang chuẩn bị chương trình, anh vào đây ngồi chờ một lát nhé!”

“Cảmơn!” Trử Tụng gật gật đầu, bước vào phòng, hỏi, “chỗ ngồi của Kiều Ưu Ưu ở đâuvậy?”

“À...à, bên này, phiền anh đợi một lát, có lẽ cũng sắp xong rồi.”

Các côgái trong trạng thái thơ thẩn đang dần có ý thức trở lại, bắt đầu thì thầm tonhỏ với nhau, tai của Trử Tụng rất nhanh nhạy, âm thanh dù có nhỏ tới đâu anhcũng đều nghe được. Anh ho nhẹ rồi đặt chiếc túi to đang xách trên tay xuốngcái bàn ở chính giữa phòng, bắt đầu tự giới thiệu bản thân.

“Mọingười có thể gọi tôi là Trử Tụng, tôi là chồng của Ưu Ưu. Đây là trà của mộtquán rất lâu đời, cũng không có gì nên mong mọi người đừng chê. Cám ơn mọingười trong những năm qua đã quan tâm đến Ưu Ưu nhà tôi.”

“Chồngư?”, “Ưu Ưu nhà tôi?” Lời nói của anh giống như quả bom, hơn nữa lại là bomxịt, khiến mọi người đều ngạc nhiên tới mức không thốt được lời nào.

TrửTụng lịch sự nhìn mọi người cười, sau đó mới ngồi xuống vị trí của Ưu Ưu, đợicô trở lại. Dương Liễu, người có thâm niên lâu nhất trong phòng kêu mọi ngườicám ơn Trử Tụng, cả đám người vây quanh bàn cùng thưởng thức trà mà Trử Tụngmang tới, mà thực ra dụng ý sâu xa hơn của họ chính là để tiếp cận Trử Tụng ởkhoảng cách gần hơn.

Bàn làmviệc của Kiều Ưu Ưu từ trước tới nay luôn rất bừa bộn, tài liệu, giấy và sáchxếp chồng vào nhau khiến Trử Tụng không thể chịu nổi, anh bèn giúp cô sắp xếplại tất cả. Khung ảnh bị lẫn ở trong đống tài liệu dần lộ ra, trong tấm ảnh làhình của cô, hai mắt híp lại cong như lưỡi liềm.

“Vuithế cơ à?” Trử Tụng khẽ nói rồi úp khung ảnh xuống dưới mặt bàn.

Nhữnghành động này của anh đều lọt vào mắt của tất cả mọi người ở trong phòng, ngoàikinh ngạc và thở dài ra, còn có cả sự ngưỡng mộ, Kiều Ưu Ưu sao lại có ngườichồng đẹp trai như vậy, hơn nữa còn giúp cô dọn dẹp bàn làm việc, vậy mà cô tacòn giấu mọi người. Có được bảo bối tốt như vậy mà còn giấu không cho xem mặt,không thể không nói rằng: Kiều Ưu Ưu quả thật quá độc ác!

* * *

Kiều ƯuƯu không thể ngờ tới việc Trử Tụng lại tới đây. Thấy anh thoải mái ngồi ở bànlàm việc và lật xem đồ của mình, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp không thốt nên lời,cô còn tưởng mình nhìn nhầm. Con người đó không phải là người chồng mà cô đãcưới hai năm rồi, mà là người vừa bị lạc đang ngồi đợi người tới đón. Đặc biệtkhi anh quay lại nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười với hàm răng trắng bóng, nụcười ấy khiến cô tê liệt đầu óc.

Kiều ƯuƯu nuốt nhẹ nước miếng.

Tất cảmọi người ở trong phòng nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đều tiến lại vây quanh cô. Mọingười đều to nhỏ nói một câu trách móc cô: nói cô kết hôn rồi mà lại giấu, nóicô không cho mọi người cùng hưởng nguồn tài nguyên, thậm chí là nói cô là ngườiđàn bà thâm độc nhất...

“Cóchuyện gì thế này? Liên quan gì tới mọi người!”

Kiều ƯuƯu đẩy mọi người ra tiến lại bàn làm việc, ném mạnh quyển kịch bản xuống trướcmặt cái người nãy giờ vẫn cười với cô. Cô nheo mày nói nhỏ: “Anh làm cái trò gìthế này?”

“Anhđến đón em.” Trử Tụng nhấc chân lên, quay nhẹ chiếc ghế rồi ngẩng đầu lên cười.Xem ra anh ngủ đủ giấc rồi đây, đâu có giống với Trử Tụng hồi sáng nay, thái độgiống như cô nợ anh rất nhiều tiền mà không chịu trả vậy.

Tất cảphụ nữ đều điên rồi, hóa ra khi cười trông anh lại đẹp tới vậy! Đúng là cườimột cái nghiêng nước, cười hai cái nghiêng thành, cười ba cái khuynh gia bạisản!

Kiều ƯuƯu quay đầu lại hét lên: “Mấy người không muốn về nhà có phải không? Tất cả đềumuốn tăng ca phải không?”

Mọingười dần tản ra, chậm chạp thu dọn đồ đạc, dĩ nhiên tâm trí họ vẫn tập trungvào Trử Tụng.

“Có thểvề được chưa? Anh mua cho em bánh ngọt đấy, có muốn ăn trước cho đỡ đói không?”

Kiều ƯuƯu đẩy tay anh ra nói: “Không ăn!”

TrửTụng nheo mày, đặt túi đồ xuống rồi đứng dậy, “vậy đi thôi, ở nhà mọi ngườiđang chờ chúng ta. Hôm nay anh đặc biệt tới đón em, em cũng nên thưởng anh cáigì chứ nhỉ?”

Kiều ƯuƯu hạ giọng rít lên: “Cấm!”

Cô vẫncòn nhớ tới thái độ không thèm để ý đến mình của anh ta sáng nay, lại còn bảocô biến đi, hại cô đâm vào đuôi xe đằng trước.

“Được,cứ đi rồi tính, trước tiên phải về nhà.”

“Khôngvề!”

Kiều ƯuƯu đẩy anh ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc nói: “Hôm nay tôi bị tai nạn để lại dichứng, cần tới bệnh viện.”

Ngườinói thì vô tâm, người nghe lại có ý, khuôn mặt Trử Tụng từ đang cười bỗngchuyển sang nghiêm nghị, kéo tay cô lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Đều làtại anh bắt tôi biến đi, ai ngờ tôi đi lại không cẩn thận đâm vào xe người ta.”

“KiềuƯu Ưu!”

“Làmsao? Muốn phạt tôi chạy một vòng à? Nhìn anh kìa.” Kiều Ưu Ưu thu dọn đồ rồiđẩy anh ra, xách túi rồi vẫy tay chào mọi người. Dương Liễu gọi với cô lại, “ƯuƯu, vị này là ai vậy? Sao không giới thiệu cho mọi người làm quen.”

“Đúngđấy!” Mọi người lần lượt thêm vào.

Kiều ƯuƯu chớp mắt, quay lại hỏi Trử Tụng: “Anh vẫn chưa nói anh là ai sao?”

TrửTụng nhún vai: “Nói rồi!”

“Anh ấyđều đã khai báo rồi, sao còn bắt tôi phải giới thiệu?”

“Cô làđồng nghiệp của chúng tôi, đồng chí này lại không phải. Anh ấy tới tìm cô, côdĩ nhiên phải giới thiệu rồi.”

“Đượcthôi, đây là chồng tôi, Trử Tụng. Anh ấy công tác ở xa, thường xuyên vắng nhànên mọi người chưa được gặp bao giờ, bây giờ thì biết rồi chứ gì? Tôi thực sựđã kết hôn.” Nói xong, cô vừa cười vừa kéo Trử Tụng bước nhanh ra khỏi phòng.Cô đang vội về chúc mừng sinh nhật mẹ chồng, mà vốn bà cũng chẳng ưa gì cô, nếulần này mà còn về muộn, chắc sẽ khiến bà giận lắm. Nhưng hôm nay có người ở bêncạnh rồi, giận đến mấy thì cũng chẳng đến lượt cô phải chịu.