Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 18



Triệu Tử Mặc vốn dĩ cứ cho rằng, những việc liên quanđến Chu Đại mà cô liên tiếp gánh phải, nhất định sẽ không còn nữa, nhưng tuyệtđối không nghĩ tới, sau này vẫn còn tiếp tục ập đến.

Nghe nói, Chu Đại chia tay với Tùng Dung, mà mỹ nữ bátquái Thi Tiểu Phì cùng phòng ký túc xá, không hiểu sao lại thường xuyên thoátkhỏi tập thể, một mình hành động.

Khương Khương nói, cô từng ở khoa Luật nhìn thấy ThiTiểu Phì đưa mắt nhìn Chu Đại từ phía xa xa, không dám nhích tới gần, vậy màvừa mới quay người bước đi một cái, trong mắt cô nàng đã chưa đầy thâm tình,tuyệt đối không phải là Tiểu Phì vừa mê trai vừa bát quái mà các cô từng biết!

Cố Thành Tây nói, Tùng Dung sau khi chia tay thì tỏ ravô cùng tức giận, từng trợn trừng mắt nhìn Thi Tiểu Phì với ngụ ý cảnh cáo rõràng, Tiểu Phì yếu đuối cũng chính vì thế mà e sợ rút lui, tư tưởng xám xịt tựcho mình là người thứ ba.

Thi Tiểu Phì cũng không buồn mở miệng nói cho ba vị mỹnữ chuyện gì hết.

Mà Triệu Tử Mặc trăm triệu năm sau cũng không thể nghĩtới, cô chỉ vì một lần bắt bớ làm bừa, lại khiến cho Chu Đại suýt nữa một đikhông trở lại.

Lúc đó là vào một buổi sáng mùa thu, sau khi Triệu TửMặc hoàn thành tiết học ở môn tự chọn liền bước ra ngoài, bầu trời âm trầm vầnvũ từ sáng sớm chẳng biết lúc nào đã xuất hiện những giọt mưa tí tách, từng cơngió lạnh thổi vù vù qua lối rẽ của hành lang uốn khúc, tàn sát bừa bãi nhữngngười đi đường.

Đã gần đến giờ nghỉ trưa rồi, mấy vị bạn học của côchủ yếu là giơ cặp sách lên đội trên đầu, tiến vào màn mưa mà chạy, Triệu TửMặc ngán ngẩm thủng thỉnh đứng đợi một lát, cuối cùng mưa đâu không thấy ngớt,chỉ thấy ngày càng nặng hạt, cô còn đang chuẩn bị lao ra khỏi hành lang mà độimưa quay trở về khu ký túc Mẫu Đơn, bỗng nhiên từ phía sau, một giọng nói lịchsự lễ phép đột ngột vang lên: “Bạn ơi, xin chờ một chút.”

Giọng điệu này vừa xa lạ, lại vừa có chút gì đó rấtquen thuộc.

Triệu Tử Mặc quay đầu nhìn, đó là một nam sinh đeokính đang đứng cách cô khoảng ba, bốn mét, mái tóc hơi dài của hắn ướt nhẹp,một loại khí lạnh ẩm ướt vờn quanh trên trán hắn, những giọt nước nhỉ từng đợtxuống khuôn mặt nhã nhặn, rõ là vừa mới từ trong màn mưa chạy vào đây, đôi môiđầy đặn cũng vì lạnh mà chuyển sang màu tím tái.

Hắn mặc một bộ tây trang màu xanh đậm, có nhiều chỗ đãbị mưa làm cho ướt nhẹp, chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng vì thế mà bị bẩnđôi chút, hai chiếc cúc trên cổ áo bị tháo ra, chiếc cà vạt trông khá là bảothủ bị hắn xiết chặt trong tay.

Hắn nhìn cô, ánh nhìn của đôi mắt xuyên thấu qua lớpkính đẫm hơi nước, đôi mắt hắn rất giống với bầu trời xám xịt bên ngoài kia,tối tăm mà u ám, khiến cho người đối diện không khỏi có cảm giác bị đè nén.

Triệu Tử Mặc lập tức nhận ra hắn là Chu Đại, sau mộthồi chần chờ, cô mới lịch sự gật đầu: “Chào anh.”

Nhận được câu chào đáp lại của cô, con ngươi xám xịtcủa vị nam sinh đứng đối diện dường như sáng sủa hơn nhiều, hắn tiến lên haibước, ngẩng cao đầu, dựng thẳng lưng: “Chào em, anh là Chu Đại, học sinh nămthứ tư khoa luật quốc tế.”

Triệu Tử Mặc gật gật đầu, dĩ nhiên là cô biết điềunày.

Chu Đại lại tiếp tục mở miệng: “Triệu Tử Mặc, anh thậtsự rất ngưỡng mộ em, không biết anh có thể có cơ hội được theo đuổi em haykhông?”

Giọng nói của hắn đầy vẻ tôn trọng, vẻ mặt lại cực kỳthành khẩn, có điều ánh mắt hắn lại toát lên một vẻ kỳ quái, đôi mắt ấy nhìnchằm chằm vào Triệu Tử Mặc, tựa hồ như coi cô là nhành cây cuối cùng trong bãiđất hoang, như sợi dây thừng duy nhất trên vách núi vậy…

Dường như, hắn đang van cầu, níu kéo lấy một lý dokhiến cho hắn còn lưu luyến thế gian này.

Đáng tiếc, Triệu Tử Mặc lại không hề chú ý đến nhữngđiểm này, cho nên nhất thời cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Chu Đại vừa mới chia tay với Tùng Dung, tại sao lạichạy đến tìm cô mà tỏ tình một cách chớp nhoáng đầy ấn tượng như vậy được!

Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ không ngần ngại mànở một nụ cười chói loá, sau đó cười ha ha nói nhăng nói cuội một hồi, dụng ýrằng mình không muốn “thu nạp” bạn trai, còn nếu như đối phương vẫn dai dẳngtiếp tục đòi theo đuổi, cô nhất định sẽ lấn tới đùa bỡn hắn ta một chút mớithôi.

Cái gọi là khái niệm đùa bỡn của Triệu Tử Mặc, đơngiản cũng chỉ là làm một bộ cười híp mắt, vươn ngón tay trỏ ra xoa xoa vuốtvuốt cằm đối phương, thật cẩn thận chi li ẩy qua ẩy lại một hồi rồi mới chịu mởmiệng: “Anh có sợ mỗi ngày đều bị nữ sinh đùa giỡn như thế này không hả?”

Hồi còn học cấp hai, bọn nam sinh đều là cái loại sinhvật da mỏng, đại đa số đều bị hành động to gan của cô khiến cho toàn thân runrẩy, mồ hôi lạnh túa ra một hồi, sau đó sợ sệt mà đâm đầu bỏ chạy…

Còn bây giờ, trong đầu Triệu Tử Mặc vẫn nhớ như in lầncô đùa giỡn Kỷ An Thần bị hắn ta dạy dỗ lại, hơn nữa ánh mắt xám xịt của vị namsinh này lại không thích hợp để đùa một chút nào, cộng thêm việc hắn hình nhưlà người trong mộng của Thi Tiểu Phì, cho nên lần này cô nhất định phải nghĩphương pháp khác để từ chối.

Nhưng mà, trừ cái lý do mà hồi cấp hai ra cô toàn việnra như “còn đang nhỏ, cần phải chuyên tâm vào học tập” , thì ngoài ra chẳng thểnghĩ thêm điều gì khác nữa.

Trong lòng Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy có chút xấuhổ, ngượng ngùng cười cười: “Chu biểu sư huynh, thật là ngại quá, cảm ơn anh đãđể mắt tới tôi, nhưng mà e rằng chúng ta không thích hợp để làm người yêu nhauđâu!”

Thật ra trong thâm tâm cô đã gào thét đến cực độ, đạica à, ngươi có thể sửa soạn lại vẻ ngoài một chút rồi hẵng đi tỏ tình có đượckhông, ngươi như thế định đi ám chết ta à!!

Tia mong chờ trong mắt Chu Đại dường như dần dần tiêutan, trở về với màu xám xịt tro tàn vốn có của nó, sau đó hắn mới khó khăn mởmiệng, âm điệu như đang không ngừng giãy dụa: “Tại sao? Có thể cho anh một lýdo chính đáng được không?”

Triệu Tử Mặc lâm vào bế tắc, khó khăn nhăn trán mộthồi.

Tìm lý do đi tìm lý do đi…

“Bởi vì anh học năm thứ tư tôi học năm thứ nhất, xa banăm cũng là cách một thế hệ rồi đấy…” Triệu Tử Mặc rốt cục cũng miễn cưỡng tìmđược một lý do, trong lòng thực ra đã muốn lăn ra khóc lắm rồi.

Chu Đại khó hiểu cười cười, trong mắt cũng đã khôiphục lại chút thần thái: “Tuổi tác không phải là vấn đề, chiều cao không phảilà khoảng cách, thể trọng không phải là áp lực, đây là lý do gì thế?”

Triệu Tử Mặc tiếp tục nhăn trán, song vô luận là côtìm ra bất cứ lý do nào, Chu Đại đều có thể dễ dàng bác bỏ, cuối cùng cô địnháp dụng hạ sách chuồn êm, lại bị hắn ngáng lại.

Chu Đại gần như cầu xin nhìn cô: “Triệu Tử Mặc, anhbiết em là người tốt, cho anh một cơ hội để chứng minh đi…một cơ hội thôi cũngđược…”

Triệu Tử Mặc lại âm thầm gào thét, đại ca à, chẳng lẽcứ là người tốt thì đều phải đồng ý lời tỏ tình của người khác sao! Hơn nữa cáivị biểu sư huynh này, cô đã tìm đủ mọi lý do như thế rồi, cũng phải thức thờimà hiểu rằng cô đang từ chối hắn chứ!

Nhưng lâm vào tình huống như hiện tại, cho dù bên cạnhkhông có một ai, nhưng Triệu Tử Mặc vẫn không thể mất hết nhân tính mà cự tuyệttrắng trợn như thế được, bởi vì cô loáng thoáng nhận ra, Chu Đại hình như đangchịu một sự đả kích cực lớn, muốn vin vào một ai đó để chứng minh sự trong sạchcủa bản thân mình.

Mà Triệu Tử Mặc cô, lại vô duyên vô cớ trở thành mụctiêu của hắn.

Nhưng thử hỏi, cô làm sao có thể trái với lương tâm màchấp nhận sự theo đuổi của hắn đây? Hắn làm thế này, chẳng khác nào đang khiêuchiến cô cả!

Triệu Tử Mặc miễn cường cười một tiếng, lôi cái lý donghe có vẻ hợp tình hợp lý nhất ra nói: “Thật ra…thật ra thì…Chu Đại… ừm, Chubiểu sư huynh à, nguyên nhân chính thật ra là, tôi đã có bạn trai rồi, chonên…”

Chu Đại nghe xong, bộ dạng cực kỳ ảm đạm.

“…Có thể nói cho anh biết tên của người đó đượckhông?”

Mồ hôi lạnh trên người Triệu Tử Mặc thế là được dịp vãra như tắm.

Nếu là trước đây, cô sẽ không ngần ngại mà lấy Tiêu SởDiễn Tiêu đại bổn tôn ra làm khiên chắn, nhưng bây giờ tin đồn cô bị Tiêu SởDiễn đá vừa tung ra không lâu, hắn với Cố Thành Tây còn đang mắc bận trình diễnmàn tình cảm sướt mướt, thử hỏi cô làm sao có thể kéo Tiêu Sở Diễn vào chếtchung với mình đây?

Trời ạ, bây giờ ai mới là người có thể cứu cô khỏihoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này đây a a a??

Triệu Tử Mặc đưa đôi mắt lo lắng nhìn ra khoảng trờixám xịt bên ngoài, rất nhanh sau, cô đã thất bại phát hiện, cho dù lúc này đâyquả thực là có ba vị nam sinh cầm dù chạy qua, nhưng trong số đó cô lại khônghề quen biết một ai, có nhờ vả giả mạo làm bạn trai cũng khó.

Từng giọt mưa tý tách rơi trên đoạn hành lang uốnkhúc, đương lúc trong lòng Triệu Tử Mặc chỉ còn một cảm giác trên trời khôngđường, dưới đất không cửa, thì đột nhiên trong màn mưa róc rách, một thần hìnhcao ngất cực kỳ tao nhã, trong tay cầm cây dù bước vào hành lang, dáng vẻ caongạo mà lạnh lùng.

Khung cảnh tựa hồ như giống với ngày tháng ba ở GiangNam, một thân hình thanh dật tuấn nhã thong dong bước đi trong làn mưa bụi mịtmùng, phong cảnh xung quanh thấm đẫm những cơn gió nhẹ và làn hơi nước mỏngmanh, như ẩn như hiện, như gần như xa, thứ hiện ra trước mắt cô bây giờ giốnghệt như một bức vẽ giai tuyệt của cảnh sắc Giang Nam.

Đôi mắt Triệu Tử Mặc lập tức loé sáng, thật giống nhưđang bị nhốt dưới đáy biển sâu vạn dặm bất ngờ tìm ta được chút ánh sáng lelói, tất nhiên cô chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ngay, kia chẳng phải ai khác,chính là người mà cô vừa mới cùng dùng cơm – đại cực phẩm trong truyền thuyết!

Tựa hồ như người chết đuối vớ được cọc, trong thâm tâmcô đột nhiên dâng lên một niềm cảm kích khó tả, không thèm để ý đến màn mưa lạnhmà chạy thẳng đến chỗ cực phẩm.

“Cực phẩm a cực phẩm, xem ra chúng ta rất có duyên í,thật ngại quá, nhờ anh làm bạn trai của em một lần thôi có được không?” Cô vọttới trước mặt anh, thiếu điều nhảy dựng lên túm lấy cổ áo anh.

Cố Thành Ca chỉ kịp thoáng thấy một bóng người vụt quadãy hành lang, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô nữ sinh lỗ mãng kia đưa haibàn tay lạnh lẽo mà mềm mại chụp lấy cánh tay anh, sau đó cô kéo anh tiến lạigần một nam sinh khác, dính lấy anh vô cùng thân mật: “Chu biểu sư huynh, đâylà bạn trai tôi, rất ưu tú đúng không!”

Triệu Tử Mặc cười đến mắt ngọc mày ngài, hai bàn tayđang nắm chặt cánh tay anh lại vô tình để lộ ra vẻ khẩn trương. Tựa hồ như đãhiểu rõ được tình huống trước mắt, Cố Thành Ca khẽ nhếch miệng, liếc mắt nhìnChu Đại đang sa sút tinh thần một cách thảm hại, rồi anh vẫn bình thản ung dungvuốt nhẹ những hạt mưa vô tình dính lên quần áo.

Trong lòng Triệu Tử Mặc ngày càng căng thẳng, một mặtlo Chu Đại không tin, mặt khác lại sợ cực phẩm sẽ huỷ đi sân khấu, dù sao haingười cũng vẫn chưa quen thân lắm, cho nên Triệu Tử Mặc lần này, có thể nói làlâm trận mà không hề chuẩn bị.

Cái chính cũng chỉ vì cô đã lôi ra một lô một lốc lýdo để từ chối rồi, cuối cùng hoảng quá đành phải vung tay làm bừa thôi.

Nhưng quả thực cô cũng rất may mắn, cực phẩm sau khivuốt vuốt những giọt mưa bắn lên áo, mới từ tốn lấy từ trong túi quần ra mộtcon dấu nhỏ đưa cho cô: “A Mặc, bà ngoại bảo anh đưa thứ này cho em.”

A Mặc…

Xưng hô thế này…

Mặc dù Tiêu Sở Diễn, ba vị mỹ nữ cùng Phó nãi nãi đềugọi cô bằng cái tên A Mặc, cô vẫn thấy rất tự nhiên, còn bây giờ cực phẩm bỗngnhiên gọi cô thế này, trong lòng cô bất giác cảm thấy như có một dòng điện vụtchạy qua, tê dại đến thất thần!

Triệu Tử Mặc không kìm lòng được đưa mắt nhìn lênngười đang đứng bên cạnh, đôi mắt anh lần này lại đặc biệt trong trẻo, đẹp đẽlạ thường, khoé môi nhếch lên làm thành một đường cong quyến rũ đến mê người,cánh tay thon dài mạnh mẽ của anh vươn ra trước mặt cô, trên lòng bàn tay cònđang đặt một con dấu có khắc ba chữ “Triệu Tử Mặc”.

Triệu Tử Mặc vừa thấy con dấu này, liền vứt luôn sựcăng thẳng cùng thất thần ban nãy, mừng rỡ đưa tay ra nhận lấy: “Nhanh vậy đãkhắc xong rồi! Cảm ơn cảm ơn!”

Tuần trước cô đến viện dưỡng lão ăn tối cùng Phó nãinãi, sau khi dọn dẹp phòng thì chợt thấy một con dấu có khắc ba chữ “Phó YênTrầm”, vì lúc đó cô tỏ ra đặc biệt thích nó, cho nên Phó nãi nãi hứa sẽ làm mộtcái khác tặng cho cô.

Cố Thành Ca chăm chú nhìn bộ dạng mừng rỡ của cô, khoémôi lại nhếch thêm một chút: “Nên cảm ơn em mới đúng, bà ngoại trước kia cònkhông giữ anh lại ăn cơm.”

Triệu Tử Mặc nghe thấy vậy lại càng cười sáng lạn hơn,lần nữa đưa tay ra thân mật ôm lấy cánh tay anh.

Chu Đại đứng đối diện chứng kiến hết một màn này,ánh mắt ảm đạm nay đã hoàn toàn biến thành màu của tro tàn, hắn mở miệng lẩmbẩm: “Là cậu, Cố Thành Ca, khó trách hôm trước cậu lại khuyên tôi tới bệnh việnkiểm tra, sau đó còn bảo cô ấy quay phim lại làm bằng chứng…”

Hắn thê lương cười một tiếng, rồi xoay người thất hồnlạc phách tiến vào màn mưa.

Trong thâm tâm Triệu Tử Mặc, bỗng nhiên toát lên mộttia không đành lòng.

Cô cảm thấy Chu Đại ngày hôm nay thật kỳ quái, hắn khổsở cười thê lương như thế kia, giống như là lời cáo biệt cuối cùng với mọi vậttrên thế gian này vậy…

Nhìn bóng hắn dần dần biến mất trong màn mưa, Triệu TửMặc chỉ thầm mong mình đã nghĩ quá nhiều.

Chốc lát sau cô mới đột ngột giật mình, cảm giác thấycó điều gì đó hình như không đúng.

Cô cúi đầu, ngay lập tức nhìn thấy hai bàn tay mìnhcòn giữ chặt lấy cánh tay của cực phẩm, dựa theo loại phản ứng thường thấy ởhầu hết các nữ sinh, đại khái là giống như bị điện giật một cái, sau đó rấtnhanh vội rút tay về, e thẹn cúi đầu, vì ngượng mà không dám ngẩng mặt lên…

Có điều, Triệu Tử Mặc tất nhiên không có cái kiểu phảnứng này, bởi vì câu cửa miệng của vị mỹ nữ Cố Thành Tây cùng phòng ký túc xá là“Các đồng chí, làm gì cũng phải bình tĩnh!”, cho nên Triệu Tử Mặc nghe lâu cũngđã thành quen, bây giờ mặc dù trong thâm tâm cũng có cảm giác như bị điện giật,nhưng lại chỉ nhẹ nhàng từ tốn buông cánh tay cực phẩm ra.

Cô khẽ nhếch miệng, làm thành một nụ cười tỏa nắng:“Cảm ơn anh, cực phẩm.”

Ừ, mặc dù cô sớm đã biết đại danh của anh, nhưng mà côphát hiện ra, gọi “cực phẩm” hình như thuận miệng hơn nhiều…

Cô khẽ ngẩng đầu, bất chợt nhìn thấy khoé môi anhnhếch lên, dáng vẻ qian xảo đầy mơ hồ, anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen thẳmphảng phất như nhìn thấu được cả tâm can cô.

Sau đó Triệu Tử Mặc nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng củaanh vang lên.

“Không cần cảm ơn,” Cố Thành Ca nhếch miệng, ghé sáttai cô khẽ khàng lên tiếng, hơi thở ấm áp đầy nam tính cứ thế mà vờn quanhkhuôn mặt cô: “Đây là nghĩa vụ của một người bạn trai như anh phải làm mà.”

Triệu Tử Mặc đứng hình luôn trong gió.

Đây có phải chính là bi kịch tránh vỏ dưa gặp vỏ dừatrong truyền thuyết mà người ta vẫn thường nói hay không???

Rất nhanh, hồn Triệu Tử Mặc đã quay trở về với mặtđất.

Theo lý thuyết mà nói, cô với cực phẩm cũng không phảilà chỗ thân thuộc gì, vậy mà cô cứ ngang nhiên đem anh ra làm tấm bia chắn, chodù cô có là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành đi chăng nữa, nhưng xét về thânphận của đám mây trôi trên cả mây trôi như anh, trong lòng cảm thấy không vuicũng là chuyện bình thường.

Cho nên, những lời này của anh, hẳn nhiên là đangtrừng phạt trắng trợn!

Nụ cười tỏa nắng trên khuôn mặt Triệu Tử Mặc lập tứctrở nên cứng ngắc, lát sau lại trưng ra một vẻ ngượng ngùng khó tả: “Thật ngạiquá, cực phẩm, em thật sự là hết cách rồi mới lấy anh ra…” Trời ạ, cái này đúnglà khái niệm tự mình tát vào mặt mình trong truyền thuyết mà!

Triệu Tử Mặc vội vàng luống cuống đổi sang câu khác,giọng điệu cực kỳ thành tâm thành ý: “Nếu anh có thời gian, hôm sau em mời anhăn một bữa coi như là đền tội đi!”

“Được.” Giọng điệu của anh cũng cực kỳ thực lòng, anhgật đầu đồng ý.

Này này này, lẽ nào lại sảng khoái như vậy sao!

Triệu Tử Mặc lại không kìm nổi nhìn lên một cái, thấykhoé miệng anh ngày càng cong thêm, nụ cười của anh, giờ phút này cô bỗng cảmthấy sao mà gian xảo quá…