Em Còn Nhớ Tôi Không?

Chương 9



Trong lúc ăn, Cố Hàm phát hiện có không ít người liếc mắt nhìn đi nhìn lại Trì Nghiệp Đàn, cơ bản đều là phụ nữ.

Lúc đầu Cố Hàm cho rằng là do Trì Nghiệp Đàn ngoại hình đẹp trai, khiến người ta phải nhìn thêm vài lần cũng là bình thường. Nhưng tần suất càng lúc càng tăng, anh tự hỏi có phải nhiều quá rồi không? Nghĩ thêm một chút liền hiểu được, bọn họ có lẽ là đã nhận ra Trì Nghiệp Đàn, nhưng lại không dám xác định, cho nên mới nhìn thêm vài lần.

Trì Nghiệp Đàn đến ăn ở một quán lẩu bình dân, là vô cùng bình thường, mà cũng vô cùng bất thường. Bất thường ở chỗ, có lẽ trong ấn tượng của người khác, một tác gia, biên kịch lớn như Trì Nghiệp Đàn chắc chắn kiếm được không ít, không đến mấy nhà hàng cao cấp để ăn cơm, mà lại đến ăn ở quán ăn giá cả bình dân này, khả năng không cao; mà bình thường ở chỗ, lẩu vốn là món ăn bình dân, quán ăn càng nhỏ, hương vị càng ngon.

Không có ai tới đây hỏi thăm, bữa cơm này bầu không khí cũng không tệ, Cố Hàm không muốn mở miệng nhắc nhở, chỉ là mượn cái này khơi chủ đề mới: “Anh bây giờ xem như là người nổi tiếng rồi. Làm người nổi tiếng có cảm giác gì?”

Trì Nghiệp Đàn nhướn mắt, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không phải minh tinh, hiếm khi bị quấy rầy, không có cảm giác gì.”

Hắn cũng có một nhóm fan hâm mộ, fans club. Nhưng fan hâm mộ của tác gia khác với fan hâm mộ của thần tượng, fan hâm mộ ủng hộ hắn, nhưng không điên cuồng, mất trí, gây war; ngược lại, fan hâm mộ của hắn rất nhiệt tình, rất lý trí và vô cùng kiên định. Bọn họ bình luận sách của hắn, nghiên cứu phim của hắn, sẽ đến các buổi ký tặng và xếp hàng có trật tự. Họ là kiểu fan hâm mộ mà hắn rất thích.

Đương nhiên, những điều này liên quan mật thiết đến sự nỗ lực dẫn dắt của Tỉnh Phẩm, dĩ nhiên là phải tính công cho Tỉnh Phẩm.

“Ngoài ra thì sao?” Cố Hàm hỏi, “Có phải xã giao nhiều không?”

Trì Nghiệp Đàn nói: “Tôi chỉ là thích viết lách, cũng không thiếu tiền, cho nên không cần phải tham gia bất kỳ một cuộc trao đổi lợi ích không sạch sẽ nào. Còn lại đều là những buổi xã giao bình thường, không thường xuyên lắm.”

Điều này gần như nằm trong dự liệu của Cố Hàm: “Cách làm việc của anh xưa nay luôn có nguyên tắc, em vẫn luôn rất thưởng thức anh ở điểm này.”

Có lẽ Trì Nghiệp Đàn có thể kiên trì giữ lấy nguyên tắc của bản thân là do gia cảnh, thiên phú và may mắn của hắn, nhưng cái này là Trì Nghiệp Đàn có, ai cũng không ghen ghét được.

Nếu như viết lách không thể nuôi sống Trì Nghiệp Đàn, vậy thì theo nguyên tắc của Trì Nghiệp Đàn, hắn vẫn sẽ tiếp tục yêu thích sáng tác, nhưng hắn sẽ không thắt cổ chết trên một cái cây, hắn sẽ tìm những cách khác để sinh tồn, dưới bất kỳ tình huống nào, hắn cũng sẽ không làm trái nguyên tắc của bản thân, để giữ vững tình yêu và nhiệt huyết của chính mình.

Có lẽ người khác sẽ cảm thấy Trì Nghiệp Đàn ôm khư khư nguyên tắc như vậy là không linh hoạt, quá ngốc, nhưng Cố Hàm lại không nghĩ như vậy. Trì Nghiệp Đàn tuân theo nguyên tắc không phải là cứng nhắc, bảo thủ, mà là để không đẩy bản thân vào những tình huống nguy hiểm, khó kiểm soát, thật ra đây lại là cách tốt nhất để tự bảo vệ mình, không dễ dàng đánh mất bản thân, cũng sẽ không để cho người khác có thể biến mình thành quân cờ tùy ý bài bố.

Khóe miệng Trì Nghiệp Đàn kéo ra một đường cong vô cùng nhỏ, trong lòng có chút đắc ý.

Đồ ăn cũng đã chín rồi, hai người lại tiếp tục vớt.

Cố Hàm cười nói: “Nghe nói đoàn phim rất thú vị, không biết liệu có cơ hội nhìn thấy bộ dáng làm việc trong đoàn phim của anh hay không?”

Trì Nghiệp Đàn cười nhạo, nhưng giọng điệu lại không hề lạnh lùng: “Chúng ta không thân, đừng có mà được một tấc lại muốn thêm một thước.”

Cố Hàm ha ha cười, cũng không thèm so đo tính toán với hắn.

Nhìn gương mặt tươi cười của Cố Hàm, Trì Nghiệp Đàn lại cau mày: “Tính cách của em sao lại không thay đổi gì hết vậy, đối với ai cũng rất ôn nhu.”

Cố Hàm gắp một con tôm tươi nói: “Em là bác sĩ, cả ngày mặt lạnh làm sao được, không tốt cho việc giao tiếp với người nhà bệnh nhân, cũng bất lợi cho việc thành lập niềm tin vào khả năng hồi phục của người bệnh.”

Công tác chữa bệnh cứu người này, ngoại trừ kỹ thuật y khoa tiên tiến và trình độ của bác sĩ, tâm tình của bệnh nhân cũng vô cùng quan trọng, đôi khi tâm trạng lạc quan tích cực sẽ mang lại hiệu quả không ngờ cho việc hồi phục.

Cố Hàm nói như vậy cũng không sai, Trì Nghiệp Đàn lại hỏi: “Em có tức giận bao giờ chưa?”

Cố Hàm cười nói: “Em đâu phải thánh nhân, chắc chắn cũng sẽ tức giận, công việc ấy mà, sẽ có những lúc gặp phải chuyện hiếm lạ, nhưng số lần không nhiều cho lắm. Bây giờ nghĩ lại, lúc nhỏ hay nổi giận hơn, tất cả đều hướng về em trai em.”

Cố Ngạo khi còn bé chính là một đứa nhóc nghịch ngợm, có đôi khi không gay gắt vài câu, thì sẽ không trị được hắn.

Trì Nghiệp Đàn lạnh mặt: “Nếu không phải lần trước gặp được ở nhà hàng, tôi cũng không biết em còn có em trai.”

Nụ cười của Cố Hàm cũng không thay đổi: “Lúc ấy chúng ta ngày nào cũng dính ở bên nhau, chuyện nói mãi không hết, cộng thêm học tập bề bộn, áp lực cực lớn, lấy đâu ra tâm tư để nói những thứ này!”

Thật ra chỉ có Cố Hàm mới hiểu rõ lòng mình, anh vì sao lại không nhắc tới. Anh không đề cập tới gia đình của mình với người khác, bởi vì không tin được, hơn nữa anh phải tận lực không để lộ ra thông tin của người nhà, đây là thói quen đã được hình thành từ bé, nhất là sau khi trải qua lần bị bắt cóc. Cho nên, ngoại trừ tin tưởng tuyệt đối, nếu không anh sẽ có cả trăm nghìn lý do để lấy lệ cho qua.

Đối với câu trả lời này, Trì Nghiệp Đàn không hài lòng lắm: “Nhưng tôi đã nói với em tôi có anh trai.”

Cố Hàm tiếp tục bình thản đáp: “Nhưng anh cũng không có nói cho em biết thân thể anh trai anh không tốt.”

Trì Nghiệp Đàn lập tức câm nín, không còn lời gì để nói — đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại lôi chuyện cũ ra, cũng không có ý nghĩa gì.

Một bữa cơm, hai người đều ăn rất no.

Cố Hàm đề nghị đi dạo xung quanh một chút, cho tiêu bớt rồi hãy về.

Trì Nghiệp Đàn không có ý kiến.

Dọc đường đi hai người không nói lời nào, cứ đi như vậy, liền đi tới cửa một nhà sách.

“Đi vào dạo đi.” Cố Hàm nói.

Đây là một nhà sách tổng hợp, sách ở đây không có chiết khấu, mua ở trên mạng thì có lợi hơn, nhưng đối với người thích đọc sách và có tiền mà nói, đi ngang qua bước vào dạo một vòng, mua một quyển mình thích, cũng rất thú vị.

Trì Nghiệp Đàn gật đầu, hắn không lạ lẫm gì với chuỗi nhà sách này, còn có cả thẻ thành viên, có điều chỗ hắn hay đi lớn hơn chỗ này nhiều, sách bên trong cũng đầy đủ hơn, hắn đến nhà sách để mua sách, đa số là vì muốn đọc ngay, không muốn đợi giao hàng.

Đi vào nhà sách, bên trong chỉ có lác đác vài người, hai người tách ra đi về hai phía.

Trì Nghiệp Đàn đi tới khu sách mới, Cố Hàm thì đi về khu sách cũ.

Đến lúc hai người chạm mặt tại quầy thu ngân, Trì Nghiệp Đàn nhìn thấy, trên tay Cố Hàm là quyển sách xuất bản vào năm ngoái của hắn.

Cố Hàm là bởi vì đồng nghiệp thường xuyên thảo luận cho nên mới hiểu một chút về phương diện phim ảnh của Trì Nghiệp Đàn, nhưng tiểu thuyết thì anh thật sự chưa từng đọc qua, chỉ biết Trì Nghiệp Đàn viết rất hay, nhưng cũng không cố tình đi tìm. Đối với người học y như anh mà nói, có thời gian thì xem nhiều thêm một chút tài liệu về chuyên môn, như vậy sẽ có ích hơn. Hôm nay đi ngang qua nhà sách, anh bỗng nhiên cảm thấy có lẽ nên mua một quyển, không cần biết là có đọc hay không, cũng có thể coi như kỷ niệm.

Quay về xe, Cố Hàm đưa sách ra: “Cho em một chữ ký có được không?”

Trì Nghiệp Đàn được không ít người xin chữ ký, hắn cũng hiếm khi nào từ chối. Nhưng ký cho Cố Hàm….

Trì Nghiệp Đàn nhận sách nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra nên ghi cái gì, đợi tôi ký xong rồi đưa cho em sau.”

Cố Hàm nở nụ cười: “Được, em chờ.”

Trì Nghiệp Đàn đưa Cố Hàm về nhà, hai người trao đổi Wechat và số điện thoại, để tiện trao đổi về bệnh tình của Trì Diệc Ôn, có lẽ trong đó cũng có một chút tư tâm, trao đổi bệnh tình chỉ là cái cớ mà thôi.

Quay về nhà mình, Trì Nghiệp Đàn xuống xe, lấy đồ phía sau xe ra, mới phát hiện Cố Hàm đã quên cầm hộp bánh quy của Tùng Dịch.

Trì Nghiệp Đàn nghĩ nghĩ, đứng bên cạnh xe gửi Wechat cho Cố Hàm.

Trì Nghiệp Đàn: Em để quên hộp bánh quy trong xe tôi.

Cố Hàm trả lời lại rất nhanh: Anh cầm về làm đồ ăn vặt đi. Đồ người khác tặng không phải của ai em cũng ăn, nhận tấm lòng là được rồi.

Cố Hàm không thích ăn đồ ăn người khác đưa, tấm lòng anh nhất định sẽ nhận, cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng anh có thói quen cảnh giác, có thể không ăn thì sẽ không ăn, mặc dù người khác không có ác ý, đồ vật đó cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Lần trước anh nhận của y tá nhỏ, bởi vì đó là đồng nghiệp, nếu không nhận tương lai sau này quan hệ với đồng nghiệp sẽ có rạn nứt không đáng có. Mà đồ vật của Tùng Dịch cũng sẽ không có vấn đề gì, chẳng qua là anh có thói quen chỉ ăn đồ chính mình mua, cố gắng hết sức có thể không đụng vào đồ người khác đưa.

Chuyện này anh chưa từng nói với bất kỳ người ngoài nào, bởi vì người không hiểu sẽ nghĩ cách làm của anh có hơi thần kinh, chỉ có bản thân anh là hiểu rõ, với hoàn cảnh gia đình của anh mà nói, cảnh giác là an toàn nhất.

Trì Nghiệp Đàn nhìn chằm chằm vào mấy hàng chữ kia một lúc lâu, giật mình nghĩ đến, lúc bọn họ yêu nhau, Cố Hàm cũng chỉ ăn đồ ăn hắn mua, ban đầu cũng rất khách sáo, thích tự mình mua, nhưng sau đó thì không từ chối nữa.

Nhưng bạn học khác đưa đồ cho anh, ngay cả “ban đầu” này cũng không có, thỉnh thoảng có người có ý tốt tặng đồ cho Cố Hàm, Cố Hàm cũng sẽ lặng lẽ đưa cho hắn, mà hắn lúc đó lại không phát giác ra chuyện này, chỉ nghĩ là Cố Hàm thích hắn, nên mới để dành đồ ăn ngon cho hắn.

Mặc dù không giống như tưởng tượng trước kia của hắn, nhưng tâm tình Trì Nghiệp Đàn vẫn khá tốt.

Trì Nghiệp Đàn: Vậy sau này tôi mua cho em, em có ăn không?

Cố Hàm: Không ăn. Chúng ta không thân, đừng có mà được một tấc lại muốn thêm một thước.

Trì Nghiệp Đàn không những không giận, ngược lại còn nở nụ cười, đây là mấy lời chế nhạo lúc nãy hắn nói với Cố Hàm — được rồi, không ăn thì không ăn, đỡ tốn.

Tắm rửa xong, Trì Nghiệp Đàn không muốn gõ chữ, lại mở cuốn sổ ký họa của mình ra, vẽ Cố Hàm, bức tranh lần này không có hương diễm, là Cố Hàm mặc áo blouse trắng, vô cùng đẹp trai, gương mặt tươi cười cũng rất dịu dàng.

Phải lên mạng mua mấy cây bút chì vẽ, vẽ tranh thuận tay hơn bút chì bấm nhiều, Trì Nghiệp Đàn nghĩ.

Một đêm không mộng, ngày hôm sau Trì Nghiệp Đàn rời giường, liền nhận được tin nhắn Tiểu Hồ gửi tới, nói Trì Diệc Ôn đã tỉnh, tình trạng ổn định, bảo hắn không cần lo lắng.

Trì Nghiệp Đàn yên tâm, nhưng muốn kiểm tra kỹ càng hơn đoán chừng là phải đợi đến khi Cố Hàm đi làm mới có thể làm.

Trì Nghiệp Đàn gửi voice chat, nói với Tiểu Hồ buổi chiều hắn sẽ ghé.

Một lát sau, Cố Hàm cũng gửi Wechat cho hắn.

Cố Hàm: Anh trai anh tỉnh rồi, sáng hôm nay em sẽ đến bệnh viện một chuyến xem tình huống thế nào, có vấn đề gì sẽ nói với anh.

Cái mặt lạnh của Trì Nghiệp Đàn cũng trở nên nhu hòa, trả lời: Làm phiền em rồi.

Cố Hàm: Không có gì.

Nhập viện vào cuối tuần không được tốt cho lắm, cuối tuần bác sĩ nghỉ ngơi, bác sĩ trực có thể không phải là bác sĩ điều trị chính. Cố Hàm là bởi vì Trì Nghiệp Đàn, cuối tuần còn đi một chuyến đến bệnh viện, kê đơn thuốc.

Trì Nghiệp Đàn tính toán hầm canh cho anh trai, buổi trưa mang đồ ăn vào. Bữa sáng hắn ăn bánh quy cùng với cafe, mặc dù là quà Tùng Dịch tặng Cố Hàm, nhưng Cố Hàm chuyển giao cho hắn, hắn miễn cưỡng coi đó là quà Cố Hàm cho hắn cũng được.