Em Có Rất Nhiều Tiền Nha

Chương 38



Sau mấy chục giây sụp đổ lý trí, chính bản thân mình đã làm gì cũng không biết.

Cho đến khi thấy Quan Tri Ý nũng nịu kêu đau, trong nháy mắt lòng anh tràn đầu sự áy náy. Nhưng thực sự có một việc làm cho người ta hít thở không thông chính là cái ham muốn mãnh liệt này không thể áp xuống.

Nhìn vào đôi mắt rưng rưng kia khiến cho thói hư tật xấu lại bắt đầu rục rịch.

Thích Trình Diễn cố gắng bình tĩnh, bò xuống giường.

Anh ngồi ở mép giường, nghe cái người bên cạnh nức nở, nhưng cũng may là không lâu sau thì cô ngủ mất.

Trong phòng yên tĩnh, Thích Trình Diễn khẽ thở dài một tiếng, xoay người ôm cô nằm lên gối, sau đó duỗi tay kéo chăn lên đắp kín cho cô rồi sau đó mới đứng dậy.

Người ngủ thì trở mình phát ra âm thanh chỉ khi say rượu mới có.

Mà người thức, thì lại cảm nhận được rõ ràng cảm xúc răng môi hòa quyện, còn có cả độ ấm của hai người.

Thích Trình Diễn im lặng nhìn cô một lúc, đứng dậy tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ ở đầu giường.

Anh cũng không ở lại, xoay người rời khỏi phòng.

Ăn uống xong, đa phần mọi người đề ở lại trang viên nghỉ ngơi, ngày hôm sau mọi người rời giường, sau khi ăn sáng xong thì lục tục kéo nhau đi.

Lần này Quan Tri Ý uống thật sự vô cùng phóng túng, để giải tỏa mấy tháng áp lực nên đã uống một cách vô thức.

Mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng một người quen thuộc ngồi ở đó, “Mao Mao……”

Trợ lý Mao Mao nghe thấy tiếng gọi lập tức đến: “Chị Tri Ý, tỉnh rồi à?”

Quan Tri Ý dơ tay vỗ trán: “Tại sao em lại ở đây?”

“Công ty còn có rất nhiều việc, cho nên chị Vân đã vội vàng rời đi xử lí, chị ấy để em ở đây chăm sóc chị.”

“Ừ…”

“Nhưng mà chị Vân nói, tối hôm qua… Khụ, chị ấy bảo em không cần trực tiếp xông vào. Nhưng lúc em tới thấy Thích tổng ở dưới lầu, cho nên em nghĩ là em có thể trực tiếp vào trong.”

Quan Tri Ý nói: “Em đang nói cái gì?”

Mặt Mao Mao đỏ lên: “Cái kia, hôm qua chị Vân nói Thích tổng đưa chị đi nghỉ ngơi, cho nên……”

Quan Tri Ý ngơ một chút rồi kéo mạnh ống tay Mao Mao lại hỏi: “Cái gì? Anh ấy, chị.. hôm qua là anh ấy……”

Mao Mao ngây ngốc nói: “Chị Tri Ý, chị quên rồi à?”

Quan Tri Ý gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu.

Hôm qua cô cùng Tiêu Nhiên và Triệu Trà Trà uống đến nỗi như bị lọt vào trong sương mù, rồi sau đó cô theo Triệu Trà Trà về nghỉ ngơi, rồi lại sau đó ở trên đường Triệu Trà Trà bị trợ lý của cô ấy đưa đi, mà cô……

Hình như đúng là đã đi theo Thích Trình Diễn.

Quan Tri Ý suy nghĩ hơn nửa ngày, cảm thấy đầu đau muốn nổ tung “Mao Mao, em giúp chị rót ly nước.”

“Vâng!”

Mao Mao vội vàng đi lấy nước, Quan Tri Ý nằm lên giường, vùi cả đầu vào gối.

Ngày hôm qua, hình như là anh bế cô lên lầu, sau đó đưa cô trở về phòng.

Cũng không phải vấn đề gì lạ, cô say thành như vậy, anh sẽ đưa cô về phòng là hết sức bình thường.

Chỉ là ——

Quan Tri Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, hả?

“Có thể thơm một cái nữa không?”

“Thơm rất được nha…… Mềm mại……”

Hả?

Cmn???

Đây là cái gì?!

Quan Tri Ý trừng mắt nhìn lên không trung, lưng sau lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Là mơ, hay là thật?

Vì sao cô lại nghĩ đến những hình ảnh quỷ quái này?!

Rốt cuộc Quan Tri Ý không thể nằm nữa, lập tức ngồi dậy.

Cô ngồi đó bắt đầu ngơ ngác, bắt đầu nghi ngờ bản thân uống nhiều rồi có động tay động chân với Thích Trình Diễn hay không.

Có điều...

Không đúng.

Không đúng, không thể nào!



Chắc là, cô đối với anh có chấp niệm quá lớn nên mơ thấy mà thôi!

Bởi vì nếu không phải nói mớ…

Thì sao cô với anh lại có thể xảy ra những chuyện đấy trên giường?

Thích Trình Diễn đè cô xuống?

Loại chuyện này tuyệt đối không thể nào là sự thật, anh sẽ không làm những chuyện đó với cô.

Quan Tri Ý duỗi tay đỡ trán, mặt đỏ tai hồng.

Giấc mơ này đúng là dọa chết người ta.

“Nước đây, có hơi nóng, cẩn thận một chút.” Mao Mao tới, bưng ly nước qua.

Quan Tri Ý nhận lấy, hỏi: “Mọi người đều còn ở đây sao?”

“Lúc em tới có một số người đã đi rồi.”

“Chị Trà Trà đâu?”

“Không thấy, thầy Tiêu cũng không thấy, khả năng đều vẫn còn ngủ.”

“Vậy ——”

“Thích tổng ở dưới lầu.”

Quan Tri Ý khựng lại, cứng nhắc nói: “Chị không có hỏi anh ấy.”

Mao Mao: “Ồ……”

Trong phòng có đầy đủ hết đồ dùng, Quan Tri Ý thu dọn một chút rồi cùng Mao Mao xuống lầu.

Dọc đường đi liên tục gặp được người quen

“Tri Ý, trùng hợp vậy, em cũng vừa tỉnh à?” Đúng lúc này, có người gọi cô.

Quan Tri Ý quay đầu lại thì thấy Tiêu Nhiên đang đi tới với vẻ mặt lười biếng, sắc mặt anh có chút nhợt nhạt, rõ ràng đây chính là hậu quả của việc say rượu, nhưng có lẽ vì cái hình tượng của minh tinh lưu lượng ăn sâu vào trong máu, cho nên trên tay lúc nào cũng cầm khẩu trang.

Quan Tri Ý nói: “Vừa dậy, em muốn đi ăn sáng.”

“Anh cũng thế.”

Tiêu Nhiên đi đến bên cạnh cô “Tuổi lớn rồi, mới uống tí rượu đã đau muốn nổ cái đầu.”

Quan Tri Ý cười cười: “Cũng chưa đến 30, ai bảo lớn chứ.”

"Cũng lớn hơn em mấy tuổi đấy.”

“Em ít tuổi nhưng uống nhiều cũng sẽ bị đau đầu.” Quan Tri Ý lắc lắc đầu, “Còn khó chịu nữa.”

“Ha ha ha là sao, nhưng mà đúng là hôm qua chúng ta uống quá nhiều, còn uống nữa, không hôn mê mới là lạ.”

……

Tiêu Nhiên cùng Quan Tri Ý nói nói cười cười mà đi về phía nhà ăn, vừa lúc nhìn thấy Thích Trình Diễn đi từ ngoài sân vào, Tiêu Nhiên buông tay xuống nói: “Thích tổng, vẫn ở đây à? Tớ cho rằng cậu đi từ sớm rồi.”

Quan Tri Ý nhìn theo tầm mắt của Tiêu Nhiên mà thấy Thích Trình Diễn, khi chạm vào ánh mắt anh, lồng ngực lập tức nhảy loạn xạ.

Cô hoảng loạn, tuy nói rằng những hình ảnh loáng thoáng ngày hôm qua đều là giả, nhưng rốt cuộc nó vẫn còn trong trí nhớ của cô, cho nên lúc này nhìn thấy anh đứng ngay trước mặtt, tự nhiên sinh ra cảm giác chột dạ.

“Ăn chưa?” Thích Trình Diễn nhìn Quan Tri Ý, nhẹ giọng hỏi.

“Chưa ăn, tớ với Tri Ý đang chuẩn bị đi ăn đây.”

Tiêu Nhiên vừa nói vừa ôm Quan Tri Ý, có vẻ thân thiết. Sự thân thiết này rất bình thường nhưng người nhìn vào lại ngứa mắt.

Thích Trình Diễn cau mày: “Đau đầu không, phòng bếp có canh giải rượu.”

Lời này hiển nhiên là hỏi Quan Tri Ý, vì thế Tiêu Nhiên cũng không trả lời, chỉ nhìn Quan Tri Ý.

Có vẻ như không trả lời cũng không được, cô gật đầu, giọng khô khốc: “Có chút, lát nữa em uống.”

Cô vừa nói vừa ngấm ngầm quan sát biểu hiện của Thích Trình Diễn.

Anh vẫn quan tâm cô như trước, vẫn luôn bình tĩnh như vậy, như vậy cô có thể khẳng định được phần nào rằng, những hình ảnh trong đầu cô chỉ là mơ mà thôi.

Trong lúc nhất thời, trong lòng không biết là nên vui vẻ hay là nên mất mát.

“Đi thôi, em đói bụng.” Cô kéo Tiêu Nhiên một cái, không muốn nói chuyện với Thích Trình Diễn nữa.

Tiêu Nhiên vội vàng đuổi kịp: “Chờ anh chờ anh, đi xem có cái gì ăn ngon.”

Thích Trình Diễn vẫn đứng ở đó, không đi theo.

Hôm qua đầu óc anh quay cuồng cả đêm, mãi cho đến 6 giờ sáng mới miễn cưỡng ngủ được một lúc. Nhưng ngủ cũng không sâu, 8 giờ là tỉnh.

Vì muốn xem Quan Tri Ý có nhớ rõ hay không cho nên anh ở đây không đi. Lúc này nhìn bóng dáng của cô và Tiêu Nhiên nói nói cười cười, trong lòng anh đã rõ, người này có vẻ như uống quá nhiều nên không nhớ nổi.

Thích Trình Diễn có chút bất lực, đêm qua cô say, nhưng anh không có, cho nên những việc hoang đường đó đều là do anh không khống chế được. Cả đêm anh đều nghĩ đến việc sau khi cô dậy, anh phải nói thế nào để không dọa cô sợ……



Nhưng không nghĩ rằng, đứa trẻ này lại quên sạch.

Quan Tri Ý ăn sáng nhưng tâm trí không yên, cô không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh mà cùng Triệu Trà Trà, Tiêu Nhiên trò chuyện.

“Hiếm khi chúng ta rảnh rỗi như vậy, hay là, buổi tối đi ăn lẩu đi, tôi mời khách thế nào?” Triệu Trà Trà đề nghị nói.

Lý Huyền rất nhanh đã đồng ý: “Có thể, hai người thì sao?”

Trên bàn cơm lúc này lchỉ có bốn người bọn họ, Tiêu Nhiên nghe vậy tự nhiên gật đầu, Quan Tri Ý thất thần, bị Triệu Trà Trà lay lay cánh tay mới hoàn hồn.

“Tri Ý, muộn chút đi ăn lẩu đi, được không?”

Quan Tri Ý: “Hả? À được, có thể.”

“Chúng ta chốt nhé, lâu rồi tôi chưa ăn lẩu, hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút.”

“Được nha.”

Lúc trước bốn người đã muốn hẹn nhau, chỉ là bọn họ đều có lưu lượng không nhỏ, tất cả đều rất bận, rảnh cùng một lúc cũng rất hiếm.

Vì thế sau khi quyết định, Triệu Trà Trà lập tức kêu trợ lý đặt chỗ.

Thích Trình Diễn đi đến, đúng lúc Quan Tri Ý vừa ăn xong định gọi Mao Mao đến đây, đưa cô về chung cư.

“Không về nhà?” Anh hỏi.

Quan Tri Ý lắc đầu: “Không về, buổi tối còn có hẹn với hội Tiêu Nhiên.”

“Cùng cậu ấy đi đâu?”

Quan Tri Ý nhìn anh một cái: “Không đi đâu, hẹn nhau đi ăn thôi.”

“Em với cậu ấy chính là……”

“Mao Mao!” Quan Tri Ý vẫy tay với trợ lý cách đó không xa, “Lái xe đến, chị phải đi về.”

Phía xa, Mao Mao làm dấu ok, lập tức đi đến bãi đỗ xe

Quan Tri Ý nhìn Thích Trình Diễn nói: “Em đi trước đây, ngày hôm qua không ngủ ngon, vẫn nên về ngủ bù.”

Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn cô, muốn hỏi gì đó lại nuốt vào: “Được.”

Quan Tri Ý đội mũ lên, lập tức đi ra ngoài.

Thích Trình Diễn đứng tại chỗ nhìn theo bóng cô, phát hiện cô không quay đầu lại.

Nếu là trước kia, cô sẽ quay đầu lại nhìn một cái, mỉm cười vẫy tay với anh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn như vậy nữa.

**

Quan Tri Ý trở về nghỉ ngơi, ban đêm, Mao Mao lái xe tới đón cô, đưa cô đến tiệm lẩu.

Chủ tiệm lẩu là người thân của Triệu Trà Trà, anh ta đã chọn cho bọn họ một phòng bao khá kín đáo, từ cửa sau đưa họ vào.

Từ sau khi đóng máy, bốn người bọn họ xem như là lần đầu tiên chính thức hẹn với nhau, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, đề tài không ngừng.

Ăn khoảng hai tiếng mới xong.

Sau đó vì nhân viên của Triệu Trà Trà và Lý Huyền đến hơi muộn, cho nên Tiêu Nhiên và Quan Tri Ý xuống tầng hầm trước.

Quan Tri Ý vừa đến gara đã gọi cho Mao Mao lái xe đến.

“Chị Tri Ý, săm lốp đột nhiên có chút vấn đề.Chị đừng xuống dưới, em tìm người xem một chút.”

Quan Tri Ý: “Chị đang ở dưới, em ở đâu?”

"Vậy chị lên trên đã đi, bây giờ xe không khởi động được”

Quan Tri Ý có chút bất đắc dĩ: “Được rồi.”

Quan Tri Ý tắt điện thoại quay người định trở lại phòng, Tiêu Nhiên giữ lấy cánh tay cô: “Làm sao vậy?”

Quan Tri Ý: “Xe có chút vấn đề, Mao Mao bảo tôi chờ trên lầu.”

“Như vậy à, không thì ngồi xe anh đi, anh đưa em về.”

Tiêu Nhiên lắc lắc chìa khóa xe “Hôm nay anh tự lái xe đi.”

Quan Tri Ý: “Không cần phiền vậy ——”

“Khách sáo với anh làm gì, nào đến đây, lên xe.”

Tiêu Nhiên nắm tay cô kéo đến xe của mình “Đi đâu, về khu biệt thự?”

Quan Tri Ý thấy anh như vậy cũng không khách sáo: “Không về nhà, về chung cư.”

“Được, đọc địa chỉ đi.”