Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 341: Bách niên giai lão ở trong tù



Tống Hân Nghiên tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Cô vừa rồi bị dọa rất ghê gớm, bây giờ thì tức đến mức bốc hỏa.

Cất điện thoại đi, cô lạnh lùng chế giễu: “Tôi thấy lang băm thật sự là cậu nhỉ? Tưởng Tử Hàn là anh em của cậu, anh ta cũng là bác sĩ, các anh hợp tác lại, ngay cả bệnh viêm dạ dày thối rữa cũng không chữa khỏi trực tiếp chuyển nghề luôn đi.”

Châm chọc người xong, cô tức giận xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Xong rồi!

Cố Vũ Tùng than khóc một tiếng, đuổi theo giữ người lại.

“Chị dâu, chị muốn đi đâu? Đừng đi, anh Hàn tỉnh lại nếu không nhìn thấy chị sẽ mắng chết tôi. Xin lỗi, vừa rồi đều là tôi không đúng, tôi không phải cũng là thấy hai người rõ ràng để ý nhau lại cứ làm tổn thương nhau nên lo lắng hay sao, chị nhất định phải cứu tôi...”

Tống Hân Nghiên không nhúc nhích: “Cậu vẫn là tự mình cầu phúc đi.”

Đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại hỏi: “Giáo sư Ellis kia khi nào tới?”

Cố Vũ Tùng sững người: “Buổi chiều đã tới rồi, người của anh Hàn đích thân tới sân bay đón.”

Cô trầm mặc hai giây: “Tình hình của mẹ tôi không dày vò, bọn họ muốn đi thì để ngày mai trực tiếp đến bệnh viện quân khu hội chẩn.”

Ném lại lời này, cô không dừng lại nữa, lập tức rảo bước rời đi.

Cố Vũ Tùng mất hai giây mới phản ứng được Tống Hân Nghiên đây là đồng ý rồi.

Tống Hân Nghiên chấp nhận Ellis, có phải cũng có nghĩa cô đã bắt đầu lần nữa chấp nhận anh Hàn rồi?!

Nghĩ như vậy, anh ta lập tức trở nên kích động, vội đồng ý: “Được được được, ngày mai chúng ta qua sớm, tôi và anh Hàn đích thân đưa người qua đó! Chị dâu, bây giờ rất muộn rồi, một cô gái như chị về nhà không an toàn, tôi bảo người đưa chị về.”

“Không cần!”

“Cần chứ cần chứ, nhất định cần. Nếu anh Hàn biết tôi để mặc chị trở về một mình, chắc chắn sẽ lột da của tôi...”

Cố Vũ Tùng không quan tâm lời từ chối của Tống Hân Nghiên, cưỡng chế sắp xếp người đưa cô trở về, còn dặn buộc phải đưa an toàn về tới tận cửa.

Tống Hân Nghiên không từ chối được, dứt khoát đi theo anh ta.

Khi Tưởng Tử Hàn tỉnh lại, trong phòng bệnh trống không.

Chúc Minh Đức tận trách nhiệm ở bên cạnh vừa trông người vừa làm việc.

Tưởng Tử Hàn lập tức ngồi dậy từ trên giường bệnh: “Hân Nghiên?”

Ánh mắt tìm kiếm một vòng ở phòng bệnh, không nhìn thấy người, mặt mày lạnh lùng lật chăn muốn xuống giường.

Chúc Minh Đức vội ngăn lại, an ủi: “Cô ấy về bệnh viện quân khu tg ương lượng với phía bệnh viện rồi, cô ấy đã đồng ý ngày mai để giáo sư Ellis dẫn đoàn đội tới làm kiểm tra cho bà Thẩm Hoài Ngưng.”

Tưởng Tử Hàn gật đầu, lại nằm xuống.

Không quá một giây, anh lại ‘vèo’ cái ngồi dậy, nhịn chỗ dạ dày không thoải mái mà lẩm bẩm: “Đồ không có lương tâm, thật sự không quan tâm sống chết của mình rồi...”

Chúc Minh Đức nghe rõ ràng, nhưng lại muốn giả bộ như không nghe thấy gì cả, vẫn phải thay ông chủ nhà mình an ủi.

“Cô ấy ở đây trông anh rất lâu, cho tới khi có kết quả kiểm tra, hiểu rõ bệnh tình của anh với bác sĩ, chắc chắn dùng thuốc, biết không có gì đáng ngại lúc này mới rời đi...”

Tưởng Tử Hàn giống như đứa trẻ được kẹo, tâm trạng quả nhiên thoáng cái tốt lên, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.

...

Ngày hôm sau.

Tống Dương Minh dẫn nhóm Ellis Tưởng Tử Hàn đến bệnh viện quân khu hội chẩn cho Thẩm Hoài Ngưng.

Ellis là ông chú trung tuổi tầm 50, da trắng tóc vàng mắt xanh, cơ thể mập mạp không giống một tinh anh y học.

Tống Hân Nghiên an ủi Thẩm Hoài Ngưng trước, mới đưa bà ta đến phòng hội chẩn.

Phòng hội chẩn được ngăn ra từ bức tường thủy tinh.

Tống Hân Nghiên đứng ở bên ngoài, cách lớp kính nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Thẩm Hoài Ngưng, trái tim cũng treo lên, nhâm nhẩm đau.

Cô dán vào tấm kính, có mấy lần muốn xông vào cắt đứt hội chẩn.

Vai đột nhiên có thêm một đôi tay có lực.

Bàn tay đó kéo cô lại, cưỡng ép ôm cô vào lòng: “Không sao. Tất cả người bị tổn thương tinh thần muốn chữa khỏi, những sợ hãi này đều buộc phải trải qua. Đừng sợ, đợi dì khỏi rồi, chắc chắn ai hại dì ấy thành như này, bất luận đối phương là Thiên Vương Lão Tử hay Diêm Vương địa ngục, anh đều sẽ giúp em báo thù.”

Bàn tay buông thõng bên người của Tống Hân Nghiên vô thức siết lại.

“Ha!”

Cô cười một cách mỉa mai: “Tưởng Tử Hàn, anh từng nghe câu chuyện ông cụ quyên bò chưa?”

Tưởng Tử Hàn mặt mày sững sờ.

Ý mỉa mai trên mặt Tống Hân Nghiên càng sâu: “Câu chuyện đó kể về một phóng viên phóng vấn một ông cụ ở đầu đường, hỏi ông ấy nếu ông ấy có 30 tỷ, giả dụ chúng tôi muốn đánh kẻ địch, ông ấy quyên góp bao nhiêu? Ông cụ vung tay nói quyên hết 30 tỷ. Phóng viên lại hỏi ông ấy, vậy nếu ông ấy có hai con bò, ông ấy quyên góp bao nhiêu. Ông cụ lại nói không quyên gì cả. Phóng viên rất không hiểu, truy hỏi ông cụ, ông có 30 tỷ ông cũng nguyện ý quyên góp, tại sao hai con bò lại không lỡ? Ông cụ trả lời, bởi vì tôi thật sự có hai con bò...”

Giọng nói của cô trầm thấp, giọng điệu bình tĩnh, nghe như đang kể một câu chuyện bình thường, chỉ là đằng sau câu chuyện đó lại có ý mỉa mai rất lớn.

Ý tứ là người làm mẹ cô tổn thương nếu thật sự là Thiên Vương Lão Tử, anh nói không chừng thật sự sẽ đi giúp cô trả thù. Nhưng nếu là người thân của anh thì không dễ nói...

Tưởng Tử Hàn không nhịn được mà khẽ bật cười, nâng cằm của cô lên: “Bản lĩnh ném đá giấu tay này của em ngược lại tiến bộ rồi.”

Tống Hân Nghiên mặt mày lạnh lùng, đẩy anh ra.

Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn vừa dịu dàng vừa nghiêm túc: “Hân Nghiên, em đang sợ cái gì?! Anh từng nói, cho dù đối phương thật sự là cha mẹ anh hoặc những người thân khác, ở chỗ anh, cũng tuyệt đối sẽ không bao che, em tại sao không tin anh chứ?”

“Anh đáng để tôi tin sao?”

Ánh mắt của Tống Hân Nghiên u ám, cực kỳ châm biếm.

“Lời này của tôi đối với em mãi mãi có hiệu lực. Lần này nhớ rồi chứ?”

Ánh mắt của anh quyến luyến, chân thành không chút tạp chất.

Tống Hân Nghiên đột nhiên đỏ mắt.

Trái tim của Tưởng Tử Hàn co thắt, đưa tay muốn ôm cô vào lòng.

Tống Hân Nghiên lại vào trước lúc tay anh chạm vào cô thì bỗng lùi lại một bước: “Anh cách xa tôi ra.”

Tay của Tưởng Tử Hàn cứng ngắc, trên mặt không che đậy được sự u ám.

Tống Hân Nghiên cụp mắt, không dám nhìn vào mắt của anh nữa: “Tưởng Tử Hàn, tôi phải nghĩ kỹ, tôi muốn bình tĩnh. Vậy nên xin anh đừng lại gần tôi nữa, nếu có thể, đừng xuất hiện ở trước mắt tôi!”

Anh lại gần quá, đầu óc của cô trái tim của cô sẽ không theo khống chế mà loạn thành một mớ.

“Không!” Tưởng Tử Hàn từ chối: “Anh cái gì cũng có thể đồng ý, chỉ duy nhất rời xa em là không được.”

Thần sắc của anh kiên định bước một bước về phía Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên lại giống như bị anh làm bỏng, anh bước lên thì cô lùi lại.

Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn rất hiu quạnh, dừng bước: “Hân Nghiên, vì em, anh trước đó có thể dùng dao phẫu thuật tổn thương người khác, về sau nói không chừng dám đi giết người. Đến lúc đó nếu anh trở thành kẻ giết người, anh nhất định sẽ kéo em vào cùng, Nếu ở bên ngoài không thể ở cùng nhau, vậy ít nhất vào trong tù, chúng ta có thể bách niên giai lão.”

Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, lời nói ra lại quyết tuyệt không có phép nghi ngờ.

Nước mắt cố nhịn của Tống Hân Nghiên lập tức rơi xuống.

Cô vội quay mặt đi, lau nước mắt: “Anh có phải uống nhầm không hả?! Có bệnh thì đi chữa, có ông chủ công ty nào giống như anh, học cái kiểu miệng lưỡi trơn tru...”

Tưởng Tử Hàn dựa vào bức tường kính, thở dài.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, bất lực nói: “Hết cách, gần mực thì đen, học theo em đó.”