Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 340: Giai đoạn sau là ung thư dạ dày



Cửa lớn của phòng kiểm tra khép lại.

Cố Vũ Tùng ngồi ở trên ghế ở khu chờ, thấp giọng bắt đầu nói: “Anh Hàn lúc bé rất đáng thương, anh ấy là con riêng, người của nhà họ Tưởng bằng mặt không bằng lòng, ngay cả cửa lớn của nhà họ Tưởng cũng không vào được. Ở bên ngoài, thân phận con riêng càng bị người khác coi thường, mọi lời mỉa mai mắng chửi gần như xoay quanh cả thời thơ ấu của anh ấy. Vì vậy, từ khi anh ấy hiểu chuyện thì luôn rất cố gắng, liều mạng muốn thay đổi vận mệnh thay đổi hiện trạng. Mà cái duy nhất có thể thay đổi những thứ này, chỉ có học. Anh ấy là thật sự đã học tới quên ăn quên ngủ, thường xuyên đói một bữa no một bữa...”

Nơi này sớm được Tưởng Tử Hàn dọn sạch, bên ngoài phòng kiểm tra hoàn toàn trống trải.

Giọng nói của Cố Vũ Tùng trầm thấp, khiến cả khu chờ rơi vào trong bầu không khí đè nén.

Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn sang anh ta: “Mộ Kiều Dung đâu?!”

Mộ Kiều Dung là tình nhân của Tưởng Khải Chính, người con trai như Tưởng Tử Hàn là chỗ dựa duy nhất để bà ta bước vào nhà họ Tưởng.

Bà ta yêu thương còn không kịp, sao lại để anh chịu những chuyện này?

“Bà ta ư?”

Cố Vũ Tùng cười đầy châm biếm: “Bà ta chỉ một lòng nghĩ làm sao có được trái tim của ba anh Hàn, đâu có rảnh quan tâm anh Hàn. Anh Hàn chỉ là một bậc thềm để bà ta bước vào hào môn mà thôi, làm như yêu thương, không chết là đủ rồi.”

Tống Hân Nghiên nghe mà sửng sốt.

Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của Cố Vũ Tùng hơi ngước lên, nhìn cô nói nghiêm túc: “Anh Hàn một lòng muốn thay đổi vận mệnh chứng minh bản thân, nếu không phải từ bé cơ thể đã lắm bệnh yếu ớt, anh ấy cũng sẽ không giữa chừng từ bỏ kinh doanh mà quay sang học y.”

Sắc mặt của Tống Hân Nghiên tái nhợt, trong lòng lâm dâm khó chịu, giống như có hàng vạn cảm xúc công kích ở bên trong, nhưng lại không biết tại sao.

Cố Vũ Tùng cười trầm thấp: “Chị cũng đừng quá áp lực, tôi nói những điều này, chỉ là muốn để chị hiểu anh Hàn hơn một chút, không phải muốn tạo áp lực cho chị.”

Anh ta thở dài: “Bản thân anh Hàn là bác sĩ, cơ thể của anh ấy, trong lòng anh ấy có tính toán.”

Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng thoát khỏi cảm xúc rối loạn.

Cô đột nhiên hỏi: “Cố Vũ Tùng, cậu và Tưởng Tử Hàn quen nhau như nào?”

Cố Vũ Tùng kinh ngạc nhướn mày.

Tống Hân Nghiên chưa từng gọi tên của anh ta ở trước mặt, trước giờ đều là cậu Cố cậu Cố một cách khách sáo xa cách.

“Mẹ tôi là người gốc Đế Đô, lúc nhỏ bà ấy dẫn tôi trở về Đế Đô thăm ông bà ngoại, quen biết ở nhà bà ngoại. Lúc đó, tôi hình như 11 tuổi...”

11 tuổi...

Tống Hân Nghiên nhớ con số này, vậy quả thật là rất lâu rồi, cũng đủ hiểu được.

Cố Vũ Tùng nhớ tới quá khứ, ý cười trên mặt cũng trở nên chân thành: “Lúc đó anh Hàn cũng mới 12 tuổi, anh Hàn 12 tuổi đẹp trai cool ngầu, khí chất lạnh băng đó rất bức người, dù sao ở trong mắt tôi, chính là rất lợi hại. Bắt đầu từ lúc đó, tôi trở thành fan của anh ấy. Nếu không phải vì anh Hàn học y, tôi cũng sẽ không theo học ngành này. Về nhà thừa kế gia nghiệp, ăn chơi thoải mái đợi chết không sướng hay sao...”

Bầu không khí về hồi ức tốt đẹp bị một câu cuối cùng phá hỏng hoàn toàn, Tống Hân Nghiên không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

“Nếu hai người quen biết từ sớm như vậy, vậy cậu không biết quan tâm anh ta nhiều hơn sao? Lúc đó nếu cậu đốc thúc anh ta chữa bệnh dạ dày, cũng sẽ không đến mức càng ngày càng nghiêm trọng như bây giờ.”

Cố Vũ Tùng: “...”

Anh ta hít một hơi khí lạnh.

Bản lĩnh quật ngược này thật sự không phải là cái mà người bình thường có thể có.

“Chị dâu, nợ nần cũng không thể tính như vậy.” Anh ta kháng nghị: “Không phải là tội của tôi tôi kiên quyết không gánh!”

“Điều tôi nói lẽ nào không phải sự thật sao?”

Cố Vũ Tùng: “...”

“Tuy đạo lý là đạo lý này, nhưng...”

Anh ta lặng lẽ ôm mặt dưới cái nhìn của Tống Hân Nghiên: “Được rồi, tôi sai rồi. Trăm sai ngàn sai, đều là lỗi của tôi. Tại tôi lúc đó tuổi còn quá nhỏ, không biết về sau lại thành như vậy. Lời xưa quả nhiên nói không sai, nợ người ta tóm lại là phải trả...”

Hu hu hu, ai kêu anh ta lắm lời!

Không lắm lời, có thể gặp phải quả báo hiện thế này sao?!

Oán trách Cố Vũ Tùng xong, trong lòng Tống Hân Nghiên không có dễ chịu hơn.

Ngược lại đè ép tới mức có chút không thở được.

Cơ thể của cô dựa vào tường lập tức thẳng người, xoay người đi ra bên ngoài.

Cố Vũ Tùng vèo một cái đứng dậy theo, lo lắng nói: “Chị muốn đi đâu?”

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại: “Ra ngoài hít thở.”

Ném lại câu đó, cô rảo bước rời đi.

Tiếp tục ở lại, cô có thể sẽ điên mất.

Tuy cật lực không muốn thừa nhận đau đớn rầu rĩ trong lòng là vì Tưởng Tử Hàn, nhưng cô cũng rõ hơn bất cứ ai, người đàn ông này trước giờ chưa từng bước ra khỏi trái tim của cô.

Tống Hân Nghiên bực bội rất muốn hét to.

Cô cũng biết là mình vô dụng, nhớ ăn không nhớ đánh.

Nhưng người khắc trong tim, làm sao mới có thể vứt bỏ được?!

...

Làm kiểm tra xong, Tưởng Tử Hàn được đưa về phòng bệnh.

Dược tính của thuốc trên người anh còn chưa hết, Cố Vũ Tùng bèn cầm lấy kết quả nhanh quay lại.

“Kết quả như thế nào?” Tống Hân Nghiên đè sự hoảng sợ trong lòng xuống, lạnh nhạt hỏi.

Mắt của Cố Vũ Tùng đảo nhẹ, thần sắc điềm nhiên trên mặt lập tức trở nên nặng nề.

Anh ta buồn bã lắc đầu: “Tình hình không quá lạc quan, viêm dạ dày thối rữa, rất nghiêm trọng.

Huyết sắc trên mặt Tống Hân Nghiên rút đi, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Thối rữa...

Hai chữ này nghe thế nào cũng đáng sợ.

“Nghiêm... trọng cỡ nào?!”

Yết hầu của cô cứng ngắc, giọng nói khô khốc, một vài liên tưởng không tốt không tự chủ mà xuất hiện trong đầu.

Cố Vũ Tùng ngây dại.

Anh ta là muốn dọa Tống Hân Nghiên, nhưng không ngờ dọa chết cô rồi.

“Anh ấy thật ra không...”

Lời an ủi tới cửa miệng thì phanh lại.

Dù sao cũng đã dọa rồi, nếu có thể giúp anh Hàn gương vỡ lại lành, anh ta bị ghi hận cũng không sao hết.

Dằn lòng, anh ta tiếp tục: “Giai đoạn sau của viêm dạ dày thối rữa là ung thư dạ dày. Bệnh này của anh Hàn không phải là một ngày hai ngày, bị kéo dài thành như này, muốn khỏi, chắc chắn không phải chuyện một hai ngày được, phải dùng thuốc trước. Muốn khỏi không tái phát, sau này phải điều dưỡng dạ dày trong khoảng thời gian dài, không thể tiếp tục đói một bữa no một bữa lúc nóng lúc lạnh được, càng không thể tức giận không thể quá mệt, phải duy trì tâm trạng tốt bất cứ lúc nào. Vậy nên, chị nếu không muốn khiến bệnh viêm dạ dày của anh ấy phát triển thành ung thư dạ dày thì đừng gây nhau với anh ấy, về sau cố gắng sống tốt với anh ấy đi...”

Tống Hân Nghiên nghe mà da đầu tê dại, ngón tay ấn điện thoại không khống chế được run rẩy.

Cố Vũ Tùng cố làm vẻ trầm trọng mà suýt xoa.

Thiết nghĩ anh ta ngay cả giới hạn cũng không cần nữa, lần này chắc có thể giúp anh Hàn giữ được chị dâu rồi.

Đang đắc ý, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tống Hân Nghiên vùi đầu đang xem điện thoại.

Cố Vũ Tùng bất mãn: “Chị dâu, chị không nghe tôi nói hay sao?!”

“Ừ.”

“Cơ thể của anh Hàn bây giờ thành ra như này, chị còn tâm trạng xem điện thoại?!”

“Tại sao không?!”

Điện thoại xoay lại, Tống Hân Nghiên quay lại màn hình sáng về phía Cố Vũ Tùng.

“Viêm dạ dày thối rữa --- google...”

Cố Vũ Tùng sau khi đọc ra mấy từ này, lập tức im lặng.

Ở trong trang google của Tống Hân Nghiên, không những có giải thích về bệnh viêm dạ dày thối rữa, cũng có triệu chứng bệnh tình, còn có phương án chữa trị chuẩn xác, phương án dùng thuốc và phương án điều dưỡng thời gian sau, bảo đảm không tái phát...

Mẹ kiếp cái này cũng quá toàn diện... còn đúng nữa.

Hiện trường lật xe quy mô lớn chẳng qua cũng chỉ vậy.

Cho dù là da mặt dày như Cố Vũ Tùng cũng cảm thấy da mặt bỏng rát...

“Rất nghiêm trọng sao?”

Tống Hân Nghiên mỉa mai: “Là khá nghiêm trọng. Không nằm viện uống thuốc nửa tháng, cửa bệnh viện sẽ không mở cho các người.”

“Ha ha.”

Cố Vũ Tùng cười khan, lập tức chỉ vào màn hình điện thoại nghiêm túc nói: “Những điều trên mạng đều là lang băm! Chị dâu, chị đừng tin ông google, bác sĩ chủ nhiệm sống sờ sờ như tôi, phó giáo sư trẻ nhất Hải Thành ở đây, chị phải tin tôi...”