Duyên Tới Là Anh

Chương 67: Quấy Rầy



Editor: Herm Moon

Beta: Tiểu Ly

“Em không buông tay! Em không muốn buông tay! So với việc nhìn thấychị cười vui vẻ trong lòng người khác, không được nhìn thấy chị càngkhiến em cảm thấy khó chịu hơn! Mấy ngày hôm nay, em khó chịu đến sắpkhông thở nổi! Chị là mối tình đầu của em… Dù rằng em đã đến chậm hơnmột chút, nhưng em nguyện ý chờ… Tất cả những chuyện khác em đều khôngđể ý, chỉ cần chị có thể để em ở bên cạnh chị, để em âm thầm dõi theochị, chờ chị, như thế là đủ rồi!”

Lời nói ẩn chứa tình cảm thâm sâu phát ra từ miệng của anh chàng đẹptrai trẻ tuổi đang đứng không xa phía sau kia, nếu như đối tượng khôngphải Cố Hàm Ninh, mà là bất kì một người con gái nào khác, mà trong lòng không có một bóng hình sâu đậm, hoặc là không có đủ kiên định sợ rằngsẽ cảm động đến mức lấy thân báo đáp.

Tình cảm thiếu nữ ôm ấp thì luôn là thơ mộng, thật ra, thiếu nam cũng như vậy.

Cố Hàm Ninh quay lưng về phía Tưởng Cẩn Du, mấp máy môi, đáy lòngdâng lên cảm giác phiền muộn. Giống như ngày đó, Triệu Thừa Dư bị LỗTĩnh Nhã quấn lấy vậy, ừ, đương nhiên, chuyện lần đó khiến cô cảm thấyphiền lòng hơn.

Ít ra lần này, quyền chủ động nằm trong tay mình.

Cố Hàm Ninh xoay người, cách xa hơn mười thước, biểu cảm lúc nói rấtbình tĩnh, không bằng nói là lãnh đạm, nhìn người con trai không quáthân thiết với cô đang đứng cách đó không xa mà nói: “Tôi có bạn trairồi.”

“Em biết rõ! Em hiểu mà! Em không phải muốn chị ngay lập tức chiatay, em có thể đợi ! Không phải mọi người vẫn nói năm thứ nhất đại họcyêu nhau sau đó năm thứ tư đại học chia tay sao? Tình yêu trong lúc cònhọc đại học không hề chín chắn chút nào, có người ngày thứ hai vẫn cònyêu, đến ngày chủ nhật đã chia tay. Em chỉ hi vọng lúc chị độc thân chịcó thể xét đến em đầu tiên, trước khi tới lúc đó, em nguyện ý kiên nhẫnchờ đợi, chỉ cần chị muốn, em có thể lập tức đến bên cạnh chị, lúc nàocũng yên lặng chờ đợi phía sau chị! Em không cầu xin điều gì, em chỉmuốn nhìn thấy chị mà thôi. . .” Ánh mắt vụt sáng, Tưởng Cẩn Du tronglòng kích động, giọng nói từ vội vàng rồi dần dần nhỏ lại, thật giốngnhư là đang nỉ non uất ức với người mình yêu.

Cố Hàm Ninh mấp máy môi, đau đầu nhìn cậu đàn em trẻ tuổi sung mãnkhông đụng phải tường dày thì không quay đầu đang đứng đối diện kia,cứng đầu như trâu, thật đúng là làm cho người ta lo lắng. Vì thế, cô rất mừng là hiện tại trên đường chỉ có cô và Tưởng Cẩn Du.

“Cậu Tưởng, tôi cùng bạn trai mình đều suy nghĩ nghiêm túc về chuyệntình cảm của chúng tôi, cũng đối xử rất cẩn thận với đối phương, cả hai chúng tôi đều rất nghiêm túc, không có ý định chia tay, nếu như khôngngoài ý muốn, đời này sẽ không chia tay! Cậu đừng nói cậu cũng rấtnghiêm túc, tôi cũng không cần cậu nghiêm túc với tôi. Cậu đừng nói cậusẽ yên lặng chờ đợi, không quấy rầy chúng tôi. Sự tồn tại của cậu, bảnthân cậu đã là một sự quấy rầy với tôi rồi! Trái tim của tôi rất nhỏ,chỉ có thể chứa được một người. Cậu thích thì hãy lắng nghe, không thích nghe thì cũng nên nhớ kỹ câu nói của tôi: đừng đến trước mắt tôi làmloạn nữa. Chị đây nhìn thấy cậu đã cảm thấy rất phiền phức rồi. Hôm naylời của cậu tôi sẽ coi như chưa nghe thấy, tốt nhất cậu cũng nên làm như vậy. Nếu như chuyện ngày hôm nay bị bạn trai của tôi biết, tôi rất khócam đoan cậu sẽ có kết cục thế nào, thân thể mảnh khảnh gầy gò của cậuchắc chắn không chịu nổi. Vì thế, để bản thân cậu được an toàn, sau nàycậu tốt nhất hãy coi như là không nhận ra tôi. Đợi đến lúc cậu tìm đượcngười con gái thích hợp với mình, chắc chắn cậu sẽ đem chị đây ném rasau đầu thôi.”

Cố Hàm Ninh cảm thấy mình thật sự đã khuyên bảo rất tận tình rồi, cho nên, đàn em, cậu phải ngoan ngoãn đấy, đừng ngốc nghếch mà tái phạm lần nữa.

“Được rồi, tôi cũng chỉ nói đến thế thôi, gặp sau, à không, tốt nhấtlà không nên gặp lại lần nào nữa.” Cố Hàm Ninh xoay người, đến vẫy taytừ biệt cũng lười, để lại phía sau một nam hài thần sắc ảm đạm, tangthương như hôm nay là ngày tận thế, bước nhanh trở về phòng ngủ.

Đàn em, cậu muốn đứng sau lưng chờ tôi cũng phải xem chị đây có đồng ý hay không đã chứ?

A, bị quấy rối như vậy, không có tâm trạng mua Quan Đông về nấu để dỗ dành Mạn Mạn, vẫn là nên lên lầu nhanh một chút, tránh trường hợp látnữa Tưởng Cẩn Du tỉnh táo lại từ trong đả kích, vẫn chưa từ bỏ ý định,chạy đến quán quà vặt lôi kéo mình tiếp tục bày tỏ nỗi lòng, vậy đếnlượt cô không gánh nổi rồi.

Tuy rằng lúc ấy Cố Hàm Ninh nhìn trên đường không còn người nào khác, nhưng đây là buổi tối, trên đường lại luôn có những chỗ không thể nhìnthấy hết, không ai có thể nói chắc chắn được rằng không có một người nào núp trong góc khuất nghe lén bọn họ nói chuyện, rồi một ngày nào đóTriệu Thừa Dư nghe được tin đồn từ những người khác thì không hay chútnào. Vì thế, hôm sau lúc gặp mặt Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh liền kể đạikhái tình huống bị cản đường tối hôm qua với anh, đương nhiên không kểrõ chi tiết, chỉ nói đại ý ra, nếu như anh biết rõ, đàn em Tưởng kia vôcùng mong mỏi hai người bọn họ chia tay, sau đó cậu ta có thể thừa cơxen vào, sợ rằng bạn học Triệu sẽ lập tức nhảy dựng lên! Cho dù bận rộnnhưng anh vẫn chưa bao giờ quên việc rèn luyện thân thể.

Trước kia, đàn em Tưởng chẳng qua chỉ là nhiều lần xuất hiện trướcmặt cô, những lúc ấy cũng rất rõ ràng, không có những hành vi kích độngquá mức, nhưng hôm nay lại không giống như vậy nữa, cho dù là đối với Cố Hàm Ninh hay Triệu Thừa Dư, cậu ta vẫn đều được xếp vào loại nhân vậtnguy hiểm, nghiêm cấm tiếp xúc!

Thái độ của người trẻ tuổi đối với tình yêu bây giờ càng lúc càng qua loa, cũng càng ngày càng mãnh liệt, chẳng cần quan tâm đối phương cóđang độc thân hay không, chỉ cần vừa mắt là có thể lớn mật tỏ tình, chodù là nam hay nữ đều như vậy, thật sự làm cho người khác không biết phải làm sao.

Cho nên, Cố Hàm Ninh nắm lấy cơ hội chỉ dẫn, nhẹ giọng nói: “Thừa Dưà, anh xem, dù cậu ta trẻ tuổi, lại đẹp trai nhưng em còn không thèm để ý nha, không chỉ nghiêm khắc cự tuyệt, hơn nữa, quan trọng nhất em cònđem chuyện đó nói rõ ràng với anh. Anh nói em làm như vậy là đúng haysai?”

Triệu Thừa Dư đang xem sách vở ngẩng đầu lên, khóe môi nhẹ cười nhìnCố Hàm Ninh đang chống cằm ngồi đối diện, khẽ gật đầu: ” Ừ, làm rấttốt.”

“Ừ, như vậy, sau đó thì sao?” Cố Hàm Ninh tiếp tục nhìn, mắt chớp chớp, muốn nói lại thôi.

“Như vậy, sau đó còn có cái gì?” Triệu Thừa Dư hơi hơi nhíu mày, chần chừ, nhìn thấy đôi mắt sáng rỡ đối diện đang dần dần trừng lớn, lúc này mới cười nói: “Như vậy sau này anh cũng sẽ làm như vậy. Tuy rằng anhcảm thấy ngoài em ra, không có ai vừa mắt anh hết, nhưng một khi xuấthiện tình huống tương tự, anh nhất định đem tình cảm mới chớm nở đó cắtđứt hoàn toàn, sau đó đào sâu ba thước, rồi hung hăng cho một mồi lửa,chắc chắn phải diệt cỏ diệt tận gốc.”

Cố Hàm Ninh híp mắt cười, vừa lòng gật đầu: “Làm thế còn chấp nhận được.”

Hôm nay thứ bảy, Triệu Thừa Dư về trường học từ sáng sớm, đứng dướiký túc xá chờ Cố Hàm Ninh, sau đó tay trong tay tới nhà ăn ăn hết bữasáng, tiếp theo đi đến thư viện.

Thực ra, hai người bọn họ đều là những người thích ru rú ở trong nhà, thỉnh thoảng đi với nhiều người, nơi náo nhiệt thì còn đi, nhưng thường xuyên thì không. Vì thế, hai người thường xuyên đến thư viện hẹn hò. Có máy điều hoà lại yên tĩnh, ngoài việc chỉ có thể uống nước chứ khôngthể ăn uống bất kì thứ gì khác thì cũng không còn điểm trừ nào nữa.

Triệu Thừa Dư hầu như lúc nào cũng đọc sách chuyên ngành, có lúc cònmang theo laptop, thỉnh thoảng lại làm một vài thao tác thực hành trôngrất chuyên nghiệp, không như Cố Hàm Ninh, chỉ tùy tiện đọc một vài cuốnsách giải trí, còn có thể nói lớn không ngượng mồm là sách tham khảochuyên ngành, ai bảo phạm vi của sách ngoại khoá quá nhiều.

Triệu Thừa Dư cúi đầu nhíu mày, trông rất nghiêm túc, Cố Hàm Ninh đọc xong một quyển, quyết định đi đổi một quyển tiểu thuyết, có thể là ngôn tình võ hiệp, hoặc là văn học hiện đại cũng được, coi như là để giếtthời gian cũng không tệ.

Cố Hàm Ninh ngồi xổm xuống, cúi đầu từ tầng cuối cùng của giá sáchrút ra một bộ ba quyển tiểu thuyết võ hiệp, đứng dậy rồi chuẩn bị ra bàn ngồi, khi quay người lại liền thấy một bóng dáng có chút quen thuộc, cô hơi nhíu mày, nghĩ một chút rồi mới nhận ra hình như là Lỗ Tĩnh Nhã.

Nói tới người này, đã lâu rồi không thấy cô ta xuất hiện nữa, cũngkhông phải là hoàn toàn chưa từng gặp lại, sân trường rộng lớn như thế,cho dù là học cùng trường nhưng nếu không phải là cùng một khoa, thờigian biểu không giống nhau, lại không tận lực cố gắng mà muốn gặp mặtnhau mỗi ngày, thì thực sự là không thể được. Thỉnh thoảng tình cờ CốHàm Ninh sẽ chạm mặt cô ta, nếu như thật sự không kịp thì quay đầu, coinhư không nhận ra lướt qua nhau, nếu như từ xa nhìn thấy, có thể lúc đóLỗ Tĩnh Nhã sẽ rẽ vào đường khác, tránh gặp phải nhau, đương nhiên, cũng có thể vốn dĩ cô ta thật sự phải đi đường khác.

Cố Hàm Ninh nghĩ, có thể trong lòng Lỗ Tĩnh Nhã vẫn chưa từ bỏ, chỉlà kìm nén lại, nếu không, trong lúc vô tình gặp lại biểu cảm cũng sẽkhông thay đổi. Nhưng dù sao tránh chạm mặt như thế cũng rất tốt. Khôngbiết Triệu Thừa Dư khi về nhà bà ngoại có gặp qua cô ấy hay không. CốHàm Ninh không hỏi, thực ra không phải là trong lòng cô không có mộtchút khó chịu nào, tuy biết trái tim Triệu Thừa Dư chỉ có hình bóngmình, nhưng còn có một người con gái như vậy, lại đã quen biết với anhnhiều năm, có những lúc, khoảng cách giữa hai người sẽ rất gần, cô sẽcảm thấy không thoải mái. Đương nhiên, cô sẽ không nói với Triệu Thừa Dư chuyện đó, sao có thể để cho anh nhớ đến Lỗ Tĩnh Nhã kia thêm một lần,dù là anh nghĩ đến cô ta với cảm xúc khác, cô cũng không muốn.

Cho dù là Tưởng Cẩn Du hay là Lỗ Tĩnh Nhã hay bất kể một người nàokhác, chỉ cần hai người họ luôn lạnh lùng không để ý tới, thậm chí kiênquyết từ chối thì một ngày nào đó, những người kia sẽ không chịu đựngđược mà nguội lạnh trái tim.

Cho nên, đối phó với những kiểu ruồi bọ thế này, quan trọng nhất là thái độ của mình.

Cố Hàm Ninh thấy hướng mà Lỗ Tĩnh Nhã đi đến, vừa vặn phải đi qua cái bàn mà cô và Triệu Thừa Dư đang ngồi, bèn vội vàng bước chân quay trởvề. Đợi đến lúc cô về đến bàn, đã không thấy Lỗ Tĩnh Nhã đâu nữa, TriệuThừa Dư đang cúi đầu, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc cô rời đi.

Cố Hàm Ninh cười nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi vào thành phố ăn cơm tối đi. Đã lâu rồi không có dịp dạo phố.”

“Được.”

Thấy Cố Hàm Ninh có hứng thú, Triệu Thừa Dư tất nhiên sẽ không phảnđối. Hai người thu dọn đồ đạc xong, trước hết cất trong phòng ngủ củaTriệu Thừa Dư, sau đó mới đi về phía trạm xe bus.

Ở đại học Z, mỗi năm một lần sẽ có tổ chức đại hội thể dục thể thaovào tháng mười một, diễn ra trong vòng một tuần. Ở năm thứ nhất đại học, Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư đều không tham gia, lần này Triệu Thừa Dưđược chọn, trở thành thành viên chính thức của đội bóng rổ tham gia thiđấu. Thật ra, Triệu Thừa Dư là người mới thêm vào thay thế một đàn anhnăm ba trong lúc huấn luyện bị trật chân, không tham gia được, vốn làngười chơi giỏi nhất lại trở thành người ngoài, trong khi Triệu Thừa Dưchỉ là người bổ sung lại trở thành dự bị.

Tuy Cố Hàm Ninh cười trêu anh chỉ ăn không rồi ngồi chờ đi, nhưngTriệu Thừa Dư vẫn rất hưng phấn. Chắc là các môn thể thao vận động đốivới nam sinh vẫn luôn có sức hấp dẫn nhất định, đúng lúc dạo gần đây anh đang rảnh rỗi, vì thế thỉnh thoảng cứ hết giờ học anh liền đến trungtâm tập huấn, chỉ còn cách đại hội thể thao có mấy ngày, Triệu Thừa Dưhuấn luyện rất nghiêm túc, Cố Hàm Ninh cảm nhận được sâu sắc, mấy ngàyhôm nay, lồng ngực anh lại vạm vỡ hơn rất nhiều, sau mấy buổi tập huấn,thật vất vả mới có thể ngồi ăn cơm tối cùng nhau, Cố Hàm Ninh đặc biệtsờ sờ vòm ngực rộng, cảm nhận được một cảm giác thật không biết dùng từngữ nào để diễn tả nên lời.

Lời nói của Triệu Thừa Dư lộ ra hi vọng, anh mong muốn Cố Hàm Ninh sẽ đi xem lúc anh huấn luyện, Cố Hàm Ninh cố ý như không hiểu, cứ giả vờtrầm ngâm một lúc, sau đó mới hưng phấn lôi kéo Thôi Hà Miêu và ThịnhMạn Mạn xuống dưới, cùng với mấy nữ sinh trong kí túc xá đến sân bóngrổ.

Mạnh Khởi Đức của Thôi Hà Miêu cũng là thành viên dự bị, cho nên chỉcần rảnh rỗi thì bạn học Thôi Hà Miêu sẽ đến sân bóng báo danh.

Đến sân bóng rổ, Cố Hàm Ninh mới biết, nhiệt huyết mạnh mẽ của cácvận động viên bóng rổ được rất nhiều các thiếu nữ yêu thích đến như thế nào.

Trên sân bóng rổ chuyên dụng phía tây trường học lúc này, thành viênchính thức và thành viên bổ sung thay thế đang thi đấu với nhau. Trênsân không khí sục sôi khí thế ngất trời, người xem bên ngoài la hét cổvũ còn to hơn cả tiếng còi huýt của trọng tài.