Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 24



Vừa bước vào cổng sau, tiểu tiên đồng đã cất tiếng: “TốngDao Nguyên quân, cuối cùng ngài đã đến, Tinh quân chờ ngài đã nửa ngày rồi”.Sau đó dẫn ta đi vòng qua vài lầu gác cao, vài tầng cửa lớn, tới bên một mặt hồrộng sương khói lượn lờ.

Mệnh Cách Tinh quân đang ngồi xếp bằng trên bờ hồ, nhắm mắtdưỡng thần. Nước trong hồ bốc khói ngùn ngụt. Chẳng lẽ thiên đình cũng có suốinước nóng? Lão già Mệnh Cách này đúng là biết hưởng thụ mà. Trữ sẵn một suối nướcnóng trong nhà thỉnh thoảng ngâm mình.

Tiểu tiên đồng sau khi dẫn ta tới bên hồ, liền hành lễ rồilui xuống.

Ta bước tới bên cạnh Mệnh Cách Tinh quân. Nhưng lão lại nhắmchặt hai mắt lại, đột nhiên thở dài thườn thượt, than rằng: “Than ôi! Ăn một miếng,uống một ngụm đều do tiền định, từ nhân sinh quả tuần hoàn mà đi…”

Than đến độ gió lạnh thê lương, trên người ta lông tơ dựng đứng.

Sắp tới thiên đình phải tổ chức Pháp Đạo Hội, chẳng lẽ MệnhCách Tinh quân cũng đã tới Tây Phương uống trà?

Ta vén vạt áo lên, ngồi xuống nói: “Tinh quân, lão cũng đừnghọc mấy người bên phía tây tọa thiền cơ[1] nữa. Ngọc Đế ra lệnh cho ta đến tìmTinh quân nghe căn nguyên mọi việc. Vẫn xin Tinh quân nói thẳng ra đi”.

[1] Thiền cơ: Hòa thượng của phái Thiền Tông khi ngồi thiềnthuyết pháp thường dùng những ngôn từ – động tác để ngầm răn dạy người ta, khiếnngười ta lĩnh ngộ được những điều sâu xa huyền bí.

Mệnh Cách Tinh quân mở mắt nhìn ta, rồi lại thở dài. Ta nói:“Cái suối nước nóng này trông cũng được lắm”.

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Cái gì mà suối nước nóng. Đây là hồChiêm Mệnh. Có thể nhìn thấy chuyện tương lai”.

Ta đang định thò tay khuấy nước, ngay lập tức ngượng ngùng rụttay về. Mệnh Cách Tinh quân nói: “Sau khi Hoành Văn Thanh quân trở lại thiênđình liền đến chỗ ta, ta đã nói hết ngọn nguồn mọi chuyện giữa ngươi và ThiênXu cho hắn nghe rồi. Thanh quân hẳn đã cho ngươi biết hết, đúng không?”.

Ta nói: “Không sai”. Ban nãy mới ngồi cạnh một cái hồ khác cảnửa ngày, có chuyện gì cũng đã nói sạch rồi.

Mệnh Cách Tinh quân nhìn ta đầy vẻ thương xót vô biên, thongthả nói: “Tống Dao Nguyên quân, ngươi có biết, lần này ngươi hạ giới đã gây rasai lầm gì lớn nhất không?”.

Câu hỏi này Ngọc Đế đã từng chất vấn ta lúc ở trong vườn BànĐào. Ông ấy dường như cũng đã nói luôn đáp án. Khi đó đầu ta mờ mịt toàn sươngvới khói, hiện giờ thì khác, đã sáng tỏ hoàn toàn rồi.

Ta nói: “Ta không nên đã liên lụy tới Thiên Xu Tinh quân lạicòn dẫn dụ Hoành Văn Thanh quân. Dụ dỗ hắn nếm thử phàm tình”.

Mệnh Cách Tinh quân lại nhìn ta đầy thương hại, khép hờ đôimắt phán rằng: “Sai rồi. Sai lầm của ngươi là không nên để sau khi Hoành VănThanh quân đã hiểu rõ phàm tình rồi, còn kéo theo con hồ ly đó”.

Bên bờ hồ sen, lúc Hoành Văn nói cho ta biết về sợi tơ tiênkhế, cùng việc Thiên Xu chính là Đỗ Uyển Minh, ta chỉ cảm thấy như sét đang bổthẳng xuống đỉnh đầu. Còn lúc này, đầu ta hoàn toàn rối beng lên rồi, dù sét cóbổ xuống đầu chắc cũng không hay biết.

Ta thất tha thất thểu rời khỏi phủ Mệnh Cách Tinh quân.

Bên hồ Chiêm Mệnh, Mệnh Cách Tinh quân vùi tay vào trong nước,hơi nước lượn lờ bốc lên, liền hóa thành một bức tranh.

Bức tranh đó vẽ cảnh Hoành Văn đang ngủ trên giường, một conhồ ly trắng như tuyết đang cúi đầu liếm môi của Hoành Văn.

Hơi nước biến ảo, lại vẽ ra một khung cảnh khác, Hoành Văn đứngbên bờ ngân hà, một nam tử đứng bên cạnh hắn, chỉ trông thấy vạt áo người kiaphiêu trong gió, lại không nhìn rõ khuôn mặt thế nào. Nhưng ta có thể nhìn ra,nam tử đó tuyệt đối không phải là ta.

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Năm đó lúc Hoành Văn Thanh quân mớisinh ra, Ngọc Đế đã ra lệnh cho ta đoán thiên mệnh giúp Thanh quân. Đoán ra rằngHoành Văn Thanh quân tương lai sẽ gặp phải một lần tình kiếp. Tình kiếp nàychính là con tuyết hồ tinh đó”.

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Tống Dao Nguyên quân, khi đó ngươingàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên để Hoành Văn Thanh quân hiểuđược phàm tình, không nên để cho con hồ ly kia gần ngay bên cạnh Thanh quân”.

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Ngươi ngàn lần không nên, vạn lầnkhông nên, không nên để cho con hồ ly đó liều hết cả tu vi của nó, cứu HoànhVăn Thanh quân. Hoành Văn Thanh quân nợ nó tu vi nghìn năm cùng ân tình cứugiúp. Ngươi nên biết, đã nợ thì nhất định phải trả.”

Mệnh Cách Tinh quân nói: “Ngọc Đế vốn nghĩ rằng, ngươi chẳngqua chỉ là biến số làm loạn thiên mệnh giữa Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đếquân thôi. Không ngờ được ngươi còn là sợi dây dẫn lối cho Hoành Văn Thanh quânvà con hồ ly đó”.

Đã thiếu nợ, thì nhất định phải trả. Ta và Thiên Xu Tinhquân bị nối vào nhau bởi sợi tơ tiên khế. Mệnh Cách Tinh quân nói, lúc y còn làĐỗ Uyển Minh, kiếp đó đã nợ ta ân tình. Cho nên sau này ở trên thiên đình, y vìbảo vệ ta đã phải chịu tột cùng đau khổ. Hồ ly đối với Hoành Văn một lòng sitình, hy sinh tính mệnh bản thân cùng tu vi nghìn năm tích góp. Hoành Văn nợ hồly, mà hôm nay, ta lại nợ Thiên Xu.

Thì ra tất cả duyên phận, chẳng qua cũng chỉ là một món nợ cầntrả.

Thì ra số mệnh định sẵn của Hoành Văn chính là hồ ly.

Ta lảo đảo lê bước trên con đường nhỏ vắng tanh, nhịn khôngđược cười khổ.

Ta làm thần tiên trên thiên đình, cũng đã gặp qua vô số thầntiên. Nhưng thật ra người đoán mệnh cho ta năm xưa mới là thần tiên thật sự.

Ta quả nhiên vẫn là kẻ mang mệnh trọn kiếp cô loan.

Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quan vốn nên cùng soi rọi,là tại ta vô tâm chen ngang một gậy, làm loạn mệnh trời.

Hoành Văn Thanh quân đã định là phải cùng một con hồ ly trảiqua tình kiếp, lại là do ta bắc cầu nối dây, khiến tình ấy rốt cuộc cũng sinhra.

Ai cũng có duyên phận của riêng người ấy, chỉ là vô duyên vớimình ta.

Mệnh của ta đã định, chỉ có thể sắm một vai phụ làm nềntrong những giai thoại lưu truyền. Không phải là gậy đánh uyên ương, thì là cầuđưa người qua sông.

Ta bước tới trước điện Hào Quang, thiên binh canh cửa giơkích[2] ngăn ta lại. Ta nói: “Xin chư vị giúp cho lần này, ta không có ý gìkhác, chỉ muốn vào gặp Thiên Xu Tinh quân một lát mà thôi”.

[2] Kích: Binh khí cổ thời xưa, cán dài, mũi nhọn, một bêncó ngạnh, dùng để đâm.

Các thiên binh mặt không chút thay đổi, Hạc Vân bước ra từ mộtgóc, nói: “Ngọc Đế không cấm Tống Dao Nguyên quân tới thăm Thiên Xu Tinh quân,để ngài ấy vào đi”.

Ta hàm ơn, chắp tay làm lễ với Hạc Vân, Hạc Vân chỉ khẽ gậtđầu đáp lại. Ta sải bước tiến vào trong điện Hào Quang.

Bên trong điện Hào Quang trống trải vô cùng, ta trông thấyThiên Xu đang đứng bên song cửa.

Ta bước về phía trước. Thiên Xu quay người lại, đột nhiênnói với ta: “Người trong thành ấy, đều chết cả rồi đúng không?”.

Ta sững người.

Thiên Xu nói: “Lúc sư tử tuyết phát cuồng, người trong thànhLô Dương đều chết cả rồi đúng không?”.

Lúc này ta mới chợt hiểu ra y đang nói đến sự tình ngày đó.Dựa theo tính cách của Thiên Xu, nhất định sẽ đem chuyện ấy đều quy tội lên bảnthân. Ta liền nói: “Sư tử tuyết lên cơn điên loạn, nếu thật sự muốn truy hếtnguồn cơn, trách nhiệm phải đổ lên người Mệnh Cách mới đúng, lão là người viếtsổ thiên mệnh mà. Dân trong thành ấy xuống địa phủ rồi, chỉ cần nhắc Diêm Vươngan bài cho họ một thân phận tốt đầu thai là được”.

Thiên Xu nghe thế, lại bật cười.

Hiện giờ y đã khôi phục chân thân, bởi vì chờ giáng tội, chỉmặc một lớp áo bào thuần trắng, nhìn qua vẫn hệt như xưa, lạnh lùng, lãnh đạm.Ta lưỡng lự một lúc, nói: “Ta vẫn không nhận ra ngươi chính là Đỗ Uyển Minh,xin lỗi”.

Thiên Xu nói: “Không hề gì. Câu xin lỗi ấy ta mới là ngườiphải nói với ngươi. Vốn chỉ là một kiếp dưới nhân gian, một hồi tương giaothoáng chốc, lại liên lụy ngươi dính vào sợi tơ tiên khế. Lúc ta ở dưới trần đãđược ngươi chiếu cố rất nhiều, nên luôn muốn gặp lại ngươi một lần. Vốn cứ nghĩkhông gặp được, nào ngờ giờ ngươi lại đến đây, tâm nguyện cũng coi như thỏamãn”.

Ta cúi đầu nói: “Ngươi đừng nhắc đến nhân gian nữa, chỉ làmta càng thêm xấu hổ không dám nhận. Dưới trần gian, ta đối xử với ngươi thật tệ,làm ra cả trăm chuyện thất đức. Bao nhiêu năm nay ở trên thiên đình, ngươi vẫngiúp đỡ ta. Ta… ta nợ ngươi rất nhiều. Đây là trách nhiệm của ta, hại ngươi rơivào tình cảnh thế này. Ngọc Đế vốn biết rõ căn nguyên, ông ấy nhất định sẽ thảngươi ra”.

Thiên Xu lại cười: “Lần này ngươi tới, giống như đang thỉnhtội vậy”. Ta chỉ ậm ừ cười khan một tiếng. Ta và Thiên Xu được nối với nhau bởisợi tơ tiên khế, nhưng chẳng hiểu vì sao hai người chúng ta nói chuyện vẫn vôcùng gượng gạo.

Thiên Xu nói: “Ngươi cảm thấy mình liên lụy tới ta, ta cũngcảm thấy bản thân đã liên lụy tới ngươi, kỳ thật ra cũng nợ Nam Minh Đế quân rấtnhiều. Nợ của người này rồi lại nợ của người kia, ai có thể phân rõ được bây giờ”.

Thiên Xu nghiêng người, phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, “Thậtra sau khi ta trải qua một kiếp làm Đỗ Uyển Minh, trở lại thiên đình rồi vẫn cứluẩn quẩn trong đầu một ý nghĩ, làm thần tiên còn chẳng bằng làm một người bìnhthường nơi trần thế. Chỉ cần sống trong một căn nhà nhỏ nhìn hoa mộc hương hếtnở lại tàn, bốn mùa luân chuyển, cũng đã đủ rồi. Giờ tuy sống sung sướng trênthiên đình, nhưng vẫn có biết bao chuyện dây dưa không hết”.

Ta nghe lời y nói, cảm thấy có điều gì không ổn. Nói chocùng, ta ở nhân gian ứng phó Mộ Nhược Ngôn đã thành kinh nghiệm. Mấy lời này củaThiên Xu, nghe kiểu gì cũng giống di ngôn.

Ta bước vội về phía trước, túm lấy vạt áo của Thiên Xu, quảnhiên y nhẹ nhàng gục xuống giống hệt như một tờ giấy. Tiên khí trên người y cựckỳ yếu ớt, tiên huy mờ mờ sắp tắt. Ta thấy thế mà chấn động cả người: “Ngươi đãlàm gì thế?”

Thiên Xu cười nói: “Dây dưa biết bao năm, quả thật ta đã mệtlắm rồi. Ai nợ ai cũng mặc, ta không muốn quan tâm tới nữa”.

Ta dùng chút pháp thuật thăm dò, chỉ thấy cả người y lạnhnhư băng.

Chẳng ngờ Thiên Xu lại ra tay đập nát tiên nguyên của chínhmình, hành động đó còn ác liệt hơn cả Mộ Nhược Ngôn ngày trước, chỉ một lòng muốntan thành tro bụi, nửa phần cơ hội cứu vãn cũng không để lại.

Thiên Xu vươn tay, nhét một miếng ngọc vào trong tay ta: “Tađã được ngươi chiếu cố rất nhiều, kỳ thực ngươi không hề nợ nần gì ta cả. Trầngian… những ngày làm trẻ con đó… Cảm ơn ngươi…”. Mí mắt buông xuống, nhắm nghiền.

Ngón út trên bàn tay trái của ta; dường như nhói lên mộtchút, rồi lại có cảm giác thứ gì đó đang dần dần buông lỏng.

Thiên Xu Tinh quân, ngươi thật sự nghĩ rằng dùng đến chiêunày là không ai cứu được ngươi sao.

Ta cảm thấy sợi tơ tiên khế nối giữa ta và Thiên Xu không đếnnỗi vô dụng, bất luận khi nào y muốn tìm đến cái chết, ta đều có cách không choy toại nguyện.

Ta thở dài, truyền một luồng tiên khí vào từ phía sau lưngy, sau đó lấy một thứ từ trong ngực mình ra, nhét vào trong miệng của Thiên Xu.

Chỉ trong chớp mắt, thân thể Thiên Xu được bao bọc trong mộtluồng ánh sáng, không phải thứ ánh sáng bạc Thiên Xu Tinh quân, mà là ánh sángmàu lam của Tống Dao Nguyên quân ta.

Ta nói với Thiên Xu đang nằm giữa vầng sáng đó: “Tinh quân,xin lỗi. Lúc ngươi làm Đỗ Uyển Minh đã từng cùng ta tương giao một kiếp, hẳncũng biết Tống Dao bình sinh sợ nhất chính là nợ ân tình người khác. Món nợ nàyngươi không bắt ta trả, ta cũng nhất định phải trả. Từ hôm nay trở đi… ngươi lạihóa làm thần tiên, chuyện đời trước đã tiêu tan hết, từ nay trở đi, ta và ngươikhông ai nợ ai”.

Ta nhìn miếng ngọc bội trong tay, nhẹ nắm lại, ngọc bội liềnhóa thành bột phấn.

Ta ra khỏi điện Hào Quang, Hạc Vân đang đứng trước cửa điện.Ta nói: “Ban nãy ta mới cùng Thiên Xu Tinh quân nói vài lời, hắn đã nghĩ thôngrồi, mong Hạc Tiên sử cầu tình với Ngọc Đế, mấy ngày này cứ để hắn tĩnh tâm trướcđã, mọi chuyện về sau hãy nói”.

Hạc Vân nói: “Ngọc Đế vốn đã ra lệnh để Thiên Xu Tinh quânyên tĩnh suy ngẫm mấy ngày, xin Nguyên quân cứ yên tâm”.

Ta nói lời cảm tạ, sau đó ra vẻ lơ đãng hỏi: “Không biết conhồ ly kia bị nhốt ở nơi nào?”

Hạc Vân nói: “Ngọc Đế lệnh cho Bích Hoa Linh quân tạm thờitrông coi nó”.

Ta đi thẳng tới trước cổng phủ của Bích Hoa Linh quân. Tiểutiên đồng nói, Linh quân đã được Hoành Văn Thanh quân mời đi uống trà, không cótrong phủ.

Không cần nói cũng biết, Hoành Văn nhất định muốn nhờ BíchHoa săn sóc hồ ly cẩn thận một chút. Bích Hoa Linh quân không ở trong phủ cũngtốt, miễn được một hồi bịn rịn chia tay. Ta nói: “Có thể để ta vào nhìn con hồly mà Ngọc Đế lệnh cho Linh quân trong giữ một lát không?”

Tiểu tiên đồng có chút khó xử, gương mặt hơi nhăn lại.

Ta nói: “Ngọc Đế chỉ hạ lệnh không cho Hoành Văn Thanh quânvào thăm nó thôi đúng không. Ta chỉ nhìn nó một lúc, sẽ không có việc gì đâu”.

Tiểu tiên đồng ngẫm kỹ hồi lâu, mới miễn cưỡng nói: “Được”.

Tiểu tiên đồng dẫn ta tới hậu viện, đến trước cửa một gianphòng đá, mở cửa phòng ra: “Con hồ ly đó đang ở trong này”.

Ta nói: “Ta muốn một mình vào thăm nó, ngươi cứ ra ngoài trướcrồi khóa cửa vào”. Tiểu tiên đồng nói: “Được, có điều xin ngài nhanh một chútcho”.

Ta bước vào trong gian phòng đá, nghe tiếng lạch cạnh bịkhóa lại. Hồ ly đang nằm trên một tấm đệm cói đặt trên giường ngọc trong gianphòng đá. Lông trên người xơ xác, rối tung. Đầu nó gác lên chi trước, nhìn thấyta cũng chỉ hơi hé mí mắt lên.

Ta ngồi xuống bên giường: “Cục Lông, ngươi vẫn khỏe chứ?”.

Hồ ly ngắm nghiền mắt, không nhúc nhích gì.

Ta nói: “Nếu như Ngọc Đế bức ép ngươi, không cho ngươi thíchHoành Văn Thanh quân nữa, ngươi sẽ làm thế nào?”.

Đôi tai của hồ ly khẽ run lên.

Ta nói: “Nếu Ngọc Đế lột da ngươi, nghiền xương ngươi, khiếnngươi tan thành tro bụi, ép ngươi không được thích Hoành Văn Thanh quân nữa,thì sao?”.

Hồ ly trưng ra vẻ mặt không biết sợ, vành tai lại khẽ runlên.

Rất tốt.

Ta nói: “Vậy ngươi nhất định phải nhớ những lời ta nói vớingươi hôm nay. Hoành Văn hắn khi uống trà chỉ ưa trà nhạt, lúc viết chữ hay đặtbút trong đồ rửa bút, thường xuyên quên thu lại, uống rượu không say là nhấtquyết không ngừng, không thể để mặc cho hắn uống được. Lúc ngủ thì không có tậtxấu gì đáng nói, nhưng phải nhớ khi hắn rời giường nhất định sẽ đòi uống trà TướcThiệt[3] , còn phải là nước pha đầu.

[3] Trà Tước Thiệt: Là loại trà búp, sau khi chế biến xongtrà sẽ khô quăn lại, thanh nhỏ như lưỡi chim sẻ.

Hắn chỉ cần chúi đầu vào công văn là sẽ quên luôn thời gian,cần thường xuyên kéo hắn ra ngoài đi các nơi cho khuây khỏa, trước bàn của hắncó một người tên là Lục Cảnh, lúc nào cũng có thể lôi ra một đống công văn choHoành Văn xem, ngươi không cần quan tâm tới kẻ ấy làm gì. Nếu là đám Đông Hoa Đếquân, Bích Hoa Linh quận, Thái Bạch Kim Tinh đến tìm Hoành Văn uống rượu thìngươi phải chú ý một chút. Hắn có cái tật quên trước quên sau, khi đứng dậy phảixem xem trên bàn có thứ gì hắn quên cầm không, ví như quạt giấy hay những thứlinh tinh khác. Các thứ hạt, quả khô thì hắn chỉ thích loại tẩm muối, khôngthích loại ngâm mật. Gối phải thấp, chăn phải mềm, nước trà chú ý ấm nóng vừaphải”.

Hồ ly nhỏm người dậy, hoang mang liếc mắt nhìn ta.

Ta ôn tồn xoa đầu nó: “Sau này ngươi phải cẩn thận theo sátbên người Hoành Văn đấy”.

Dưới bàn tay ta, hồ ly rét run, rùng mình một cái.

Ta lại thở dài, niệm một câu thần chú, lòng bàn tay lóe ánhsáng lam, bao lấy thân thể của hồ ly, ánh sáng lam từ yếu ớt biến hừng hực, sauđó lại dần dần mỏng manh đi trong lòng bàn tay ta, cuối cùng đều rót hết vàothân thể hồ ly.

Hồ ly ngồi chồm hỗm trên tấm nệm cói, kinh hãi nhìn ta. Tanói: “Cục Lông, một nửa tu vi của ta đã vào thân thể của ngươi rồi, ngươi có thểlại hóa hình người, chỉ cần tu luyện thêm chút nữa là có thể thành tiên”.

Cục Lông nhảy xuống đất, xoay người một cái, biến thành hìnhngười. Nó có được tu vi của ta, bộ dạng dường như cũng dễ coi hơn trước kia mộtchút. Hồ ly lẳng lặng nhìn ta, nói: “Sao ngươi lại làm như thế?”

Ta đáp: “Nói thật cho ngươi biết, tiên nguyên cùng một nửatu vi còn lại của ta đều đã dùng để trả nợ kẻ khác rồi. Hiện giờ thân xác nàychỉ dựa nào pháp thuật để chống đỡ, qua vài ngày nữa sẽ hóa thành tro bụi. Mộtnửa tu vi ấy dù có theo ta tan biến thì cũng chỉ là tro bụi, chi bằng chongươi. Nhưng không thể cho không. Ân tình cứu giúp mà Hoành Văn Thanh quân nợ ngươi,ta đã thay hắn trả rồi, từ nay trở đi hắn không nợ nần gì ngươi cả”.

Hồ ly ngơ ngác nhìn ta, thần sắc dần dần lộ ra một chút biai.

Bản tiên quân cũng cảm thấy mình thật đáng thương. Cái mạngnhỏ sắp sửa đi tong, biến mất hoàn toàn. Ta nói: “Hiện tại, ngươi hãy giúp ta mộtviệc. Ta muốn gặp Hoành Văn một chút, lại không muốn lê bộ dạng này đi tìm gặphắn, muốn mượn bộ dạng của ngươi dùng tạm. Giờ ngươi hãy biến ra hình dáng củata, sau đó rời khỏi nơi này, trên người ngươi có tiên khí của ta, tiểu tiên đồngsẽ không nhận ra ngươi. Đợi sau khi ta gặp được Hoành Văn rồi, ngươi lại trở về.Ngươi và Hoành Văn có tình duyên định sẵn, Ngọc Đế chắc chắn sẽ không làm khóngươi. Hẳn là ngươi có thể ở bên cạnh hắn để tu hành, sau này thành tiên rồi,phải nhớ kỹ những lời ta vừa dặn dò”.

Ta cảm thấy mấy câu mình vừa thốt ra cảm động hơn di ngôn củaThiên Xu ban nãy nhiều, đến vành mắt của hồ ly cũng đỏ hoe rồi. Nó thấp giọngnói: “Được”, sau đó quay người, biến thành bộ dạng của bản tiên quân. Nó lạinói với ta: “Để ta giúp ngươi biến thành bộ dạng của ta. Ngơi bớt dùng chúttiên thuật, ít ra… có thể chống đỡ lâu hơn một chút…”.

Ta biến thành hồ ly, cảm thấy đất trời rộng rãi thêm nhiều lắm.Ngay cả tấm đệm cói bé xíu kia cũng chợt biến to. Cục Lông đi ra ngoài, ta nằmxuống tấm đệm cói. Quả nhiên, chỉ giây lát sau liền có một luồng tiên khí lại gần,cửa phòng đã được mở ra, người bước vào là Bích Hoa Linh quân.

Bích Hoa bước tới trước giường đá, nói: “Ai, cái con hồ lynhà ngươi. Hoành Văn Thanh quân cứ nằng nặc đòi nhìn ngươi bằng được, hắn lạikhông thể đến phủ của ta, thôi, ngươi an phận một chút, để bản quân mang ngươiđi gặp Hoành Văn Thanh quân vậy”.

Ta còn chưa kịp gật đầu, đã thấy một túi vải lớn chụp xuống,bản tiên quân bị nhét vào trong túi, mắt chỉ thấy một màu đen. Ta nghe thấy tiếngBích Hoa Linh quân nói: “Ngươi nằm trong túi đừng có cựa quậy, bản quân dẫnngươi đi gặp Hoành Văn Thanh quân”.

Ta thần người trong túi, dùng mũi ngửi mùi không khí ùa vàoqua khe vải, lờ mờ đoán lúc này đã đến chỗ nào, lúc kia lại đã đến chỗ nào.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ, cảm thấy như Bích Hoa Linhquân vừa đi lướt qua một bức tường vây, ta biết hẳn là đã tới cung Vi Viên rồi.

Quả nhiên, sau khi Bích Hoa Linh quân bước qua một cánh cửa,liền nhỏ giọng nói: “Thanh quân, ta đã mang con hồ ly đó đến cho ngươi rồi. Hômnay Ngọc Đế sẽ không hỏi đến nó, nhưng ngày mai nhất định ngươi phải trả lạicho ta đấy”. Cái túi đựng bản tiên quân bị đặt lên một mặt phẳng, dường như làmặt bàn.

Hoành Văn nhỏ giọng nói: “Đa tạ đa tạ”.

Bích Hoa Linh quân cáo từ, ra cửa, miệng túi lộ ra ánh sángtrên đỉnh đầu ta, ta ngẩng lên, nhìn thấy Hoành Văn. Gương mặt của hắn lớn hơnthường ngày, ta cũng có thể quan sát dung mạo hắn tỉ mỉ hơn, kỹ càng hơn. Ta ngửacổ lên nhìn. Hoành Văn lại hơi nhíu đôi mày lại: “Hình như ngươi không phảiTuyên Ly”.

Toàn thân ta túa mồ hôi lạnh, ánh mắt của Hoành Văn đúng làlợi hại mà. Ta mặt dày mày dạn nghển cổ lên, đuôi vẫy liên hồi.

Hoành Văn không nhịn được cười: “Ngươi không phải Tuyên Ly,có điều thật giống nó. Chẳng lẽ thiên binh bắt nhầm? Ngươi là ai vậy?”.

Hắn xoa đỉnh đầu ta, ta nghiêng đầu, liếm bàn tay hắn.

Tiên lực trên người ta chẳng còn sót lại bao nhiêu, HoànhVăn chắc chắn không phát hiện được ta là ai. Ta liếm bàn tay hắn, Hoành Văn liềnvòng tay ra sau hai chi trước của ta, sau đó nhấc bổng ta lên. “Được rồi, con hồly ngươi nếu đã bị bắt lên thiên đình, rồi lại tới phủ của ta, cũng coi như làduyên phận. Ta tiếp đãi ngươi một ngày, tới ngày mai sẽ dẫn ngươi đi tìm Ngọc Đế,xin ngài thả ngươi trở lại nhân gian.”

Ta tiếp tục mặt dày mày dạn gật đầu, vẫy vẫy đuôi.

Ta nằm trên chiếc ghế cạnh Hoành Văn, cùng hắn phê công vănmột lúc, rồi lại ườn người trên đầu gối của hắn, nằm suốt khoảng thời gian đủnhâm nhi hai chén trà nhàn. Hoành Văn vỗ về sống lưng ta, nói: “Đáng tiếc trongphủ không có thứ ngươi thích ăn. Ta mang một ít Quỳnh Lộ đến, ngươi có uốngkhông?”. Sau đó đặt một đĩa Quỳnh Lộ xuống trước móng vuốt của ta, ta cúi đầu uống,sau đó lại trưng lớp da mặt dày ra, vẫy đuôi liên tục. Hoành Văn cười cực kỳvui vẻ. Lúc đi ngủ, Hoành Văn kê cho ta một tấm đệm trên chiếc ghế cạnh giường.Ta ngồi chồm hỗm trên đệm nhìn hắn lên giường, nằm xuống, sau đó nhảy tới trướcgiường, nhún người nhảy lên.

Hoành Văn nói: “Ngươi lại muốn ngủ trên giường à?”.

Ta nhìn hắn một cách nịnh nọt.

Hoành Văn khẽ thở dài, nói: “Cũng được”. Sau đó vỗ vỗ khoảngtrống bên cạnh mình, ta liền nằm xuống đó.

Ta cuộn tròn gười lại, cách một tầng chăn, áp sát vào ngườiHoành Văn, nhắm mắt lại. Ta cảm thấy thật thỏa mãn, chẳng trách hồ ly lúc nàocũng đòi bò lên giường Hoành Văn cho bằng được. Kỳ thực nếu có thể ở bên cạnh hắnthế này thì dù có phải làm súc sinh, ta cũng bằng lòng.

Hoành Văn tựa như đã ngủ rất say, ta nhỏm người dậy, run rẩybộ lông, ngồi chồm hỗm bên gối, nhìn hắn.

Hoành Văn Hoành Văn, ngươi có biết không, cái lần ta nhìn thấyngươi lúc mới lên thiên đình mấy nghìn năm trước, khi ấy ngươi vừa mới bước ratừ cung Vi Viên, tuy rằng ta chỉ trông thấy bóng lưng của ngươi tít đằng xa,nhưng từ giờ phút đó trở đi, ta đã thích ngươi rồi. Lúc đó ngươi cao cao tạithượng, ta chỉ có thể đứng từ xa ngắm. Về sau, chúng ta gặp lại bên hồ sen,ngươi lại tới tận phủ của ta tặng tranh, rồi mấy nghìn năm sau đó, ngươi và tatương giao thân thiết. Chỉ có điều lúc nào ta cũng cảm thấy rằng, ngươi tuy kềcận ngay bên cạnh, nhưng lại rất đỗi xa vời, ta vẫn không tài nào chạm được tớingươi.

Những lời Dao Tương nói lúc còn ở nhân gian có lẽ rất đúng,kỳ thực mấy năm ấy ta hoàn tòa không hiểu được cái gì mới gọi là tình. Đợi đếnkhi ta lên thiên đình, hiểu được chữ tình này rồi thì nó lại trở thành thứ màta không được quyền dùng tới.

Một chuyến xuống nhân gian, ta đã kiếm đủ hời. Ta cảm thấy mấynghìn năm nay sống không thiệt đồng vốn nào cả. Dù cho bản tiên quân chỉ là mộtcây cầu bắc đường dẫn lối, thì cái cầu này ta cũng làm rất có lời.

Ta một lòng muốn làm một thần tiên an phận, một lòng muốn sốngtrên thiên đình, bởi vì tháng ngày của thần tiên dài lâu không có điểm tậncùng, cho dù không thể chạm vào, nhưng nếu có thể ở gần bên ngươi suốt ngày dàitháng rộng, ta cũng bằng lòng rồi.

Bây giờ, ta ngắm ngươi say ngủ thế này, ta không nợ ngườingoài cái gì, ngươi cũng không nợ kẻ khác cái gì, ngay cả duyên phận được ở cạnhngươi ta cũng không có. Nhưng giờ phút này có thể nhìn ngươi, có thể chạm vàongươi như thế, cũng đã là cái duyên rất sâu rồi.

Ta cúi đầu liếm đôi môi của Hoành Văn, lại đưa mắt nhìn hắnthêm lần nữa, mới nhảy xuống đất, ra khỏi phòng.

Bốn bề thiên cung lặng ngắt như tờ, không biết hồ ly cảitrang thành bộ dạng của bản tiên quân, hiện giờ đang dạo ở chốn nào. Thôi tùynó vậy, dù gì ta cũng đã dặn nó ngày mai phải trở về phủ của Bích Hoa Linhquân. Ta biến trở lại nguyên hình, trên đường gặp phải mấy thiên binh, nhưng cólẽ Ngọc Đế đã hạ lệnh ta có thể tùy ý đi lại trên thiên đình, cho nên thiênbinh thấy ta cũng không phản ứng gì cả.

Ta tới trước cửa phủ của Thái Bạch Kim Tinh, giờ đã khôngcòn sức lực trèo tường mà vào, nên đành theo khuôn phép, nhờ Tiên sử đi thôngbáo.

Kim Tinh đã ngủ rồi, râu mép rối tung, hai mắt lờ đờ ra đónta, lão nói: “Tống Dao Nguyên quân, ngươi tới tìm ta có chuyện gì thế?”.

Ta cười làm lành: “Ta muốn lén trốn khỏi thiên đình, tạm thờilánh mưa gió một phen, cầu lão nghĩ cách nào đó giúp ta trà trộn khỏi thiênđình đi”.

Đám râu của Kim Tinh nhất thời dựng hết cả lên: “Ngươi muốntrốn tới trần gian? Thế Thiên Xu Tinh quân làm thế nào bây giờ, Hoành Văn Thanhquân làm thế nào bây giờ?! Ngươi làm liên lụy tới hai bị Thượng quân, giờ lạimuốn tẩu thoát một mình?!”.

Ta nói: “Ta cũng là bất đắc dĩ, ngài nghĩ xem, nếu ta ở trênthiên đình, Ngọc Đế nhất định sẽ việc công làm theo phép công, phải xét xử côngkhai trên điện Linh Tiêu, trước mặt chúng tiên trên thiên đình. Dù cho ta có ômhết tội danh vào người, Thiên Xu Tinh quân và Hoành Văn Thanh quân nhất địnhcũng sẽ chịu vạ lây. Chẳng bằng để ta trốn xuống nhân gian, vừa có thể tạm thờitránh cơn gió dữ, mà tất cả tội danh cũng sẽ đổ cả lên đầu ta. Thiên Xu vàHoành Văn có thể bình an vô sự”.

Kim Tinh nhìn ta chằm chằm: “Cái bàn tính của ngươi gõ cũngvang gớm nhỉ”, sau đó dùng tay vuốt râu, “Thôi cũng được, xem ra hôm nay takhông thể không dẫn ngươi ra khỏi thiên đình rồi”.

Ta mừng rỡ: “Đa tạ Tinh quân”.

Thái Bạch Kim Tinh nói: “Đừng khách sáo, có điều sau khingươi xuống trần gian rồi, trốn không cẩn thận, bị thiên binh bắt lại thì đừngtrách bản quân”.

Ta chắp tay nói: “Đó là chuyện đương nhiên”.

Thái Bạch Kim Tinh lấy chiếc lồng vàng úp ta lại, giấu trongtay áo, chỉnh trang y phục rồi ra khỏi phủ. Ta nhìn qua khe hở nơi tay áo, hìnhnhư đã tới Nam Thiên Môn, thiên binh canh cửa lên tiếng hỏi: “Tinh quân tới nơinào?”.

Thái Bạch Kim Tinh nói: “Phụng ý chỉ của Ngọc Đế, xuống hạgiới xem xét tình hình hiện tại dưới ấy”.

Giao lệnh bài qua cửa, thiên binh để lão qua. Thái Bạch KimTinh dẫn ta xuống nhân gian, thả ta khỏi lồng vàng. Ta nhìn bốn phía, là một mỏmnúi.

Thái Bạch Kim Tinh nói: “Chuyện ngươi lén trốn xuống hạ giới,trốn xuống chỗ nào, bản tiên quân đều không hay biết”.

Ta nói đương nhiên, đương nhiên.

Thái Bạch Kim Tinh bước lên mây, trở lại thiên đình.

Ta cố gắng lê thân từ đỉnh núi xuống tới lưng chừng dốc, thấytiên lực đã tận, ban nãy vì tránh để Thái Bạch Kim Tinh phát hiện ra, liền haotổn thêm rất nhiều tiên pháp, hiện thời đã sớm không cầm cự nổi.

Ta tìm được một sơn động ẩn mình giữa những bụi cây rậm rạplưng chừng núi, chui vào trong đó.

Trong động lại khá sạch sẽ, đất dưới chân rất xốp, rất bằngphẳng. Cửa động hướng về phía đông, nằm thế này vừa khéo có thể trong thấysương mờ buổi sớm mai cùng một vệt ánh nắng.

Chúng tiên trên thiên đình nhìn thấy Thiên Xu rồi, hẳn sẽ hiểuđược bảy tám phần câu chuyện, sau lại thấy hồ ly, liền có thể rõ cả mười phần.Chuyện kết thúc như vậy là tốt nhất. Ta vốn chỉ là một phàm nhân, dù có tanthành tro bụi cũng nên trở lại nhân gian. Hoành Văn không nhìn thấy, có thể bớtđau lòng, cũng có thể bình tâm lại nhanh hơn một chút.

Ta sắp sửa phải tan thành tro bụi, trong lòng tuy cảm thấy bảnthân thật đáng thương, nhưng thứ khiến ta bận tâm hơn cả, ấy là nếu có thể lưulại một mẩu hồn phách thì tốt biết bao, dù làm hoa cỏ hay sâu bọ cũng được.Nhưng khi vạt nắng mai đầu tiên chiếu xuống, ta đột nhiên nghĩ thông suốt.

Trọn kiếp cô loan cũng được, gậy đánh uyên ương cũng chẳngsao, cầu bắc sang sông cũng chẳng hề gì, đều chỉ là một cách nhìn mà thôi. Nếunghĩ theo hướng ngược lại, ta với Hoành Văn cùng ở trên trời bao nhiêu năm nhưthế, đã là ước nguyện mà người phàm trần cầu mấy kiếp cũng không được. Sớm tốibên nhau ta đều có đủ. Lúc này ta phải tan thành tro bụi, đối với thế gian tachẳng là gì, đối với ta thế gian cũng chỉ là hư vô. Ta và Hoành Văn ở cạnh nhaucho đến khi ta tan thành tro bụi, đã là thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp.

Ta buông mọi âu lo vướng bận, tiên khí trong cơ thể hầu nhưkhông còn, chỉ cảm thấy trống rỗng, nhìn thứ gì cũng không phân biệt được. Thìra tan thành tro bụi là thế này. Kỳ thực cũng chẳng có gì đáng sợ.

Trong lúc thần trí mơ hồ, dường như ta trông thấy Hoành Vănđang đứng ngay bên cạnh. Ta nghe người khác nói lúc người phàm sắp qua đời sẽthấy ảo giác, thì ra trước khi tan thành tro bụi cũng có ảo giác.

Có thể được nhìn hắn thêm một lần nữa thế này, dù cho là ảogiác, cũng không tệ.