Duyên Định Tam Sinh – Đế Sư

Chương 1: Khi lưỡng tình tương duyệt* (1)



Editor: QingWei

*Lưỡng tình tương duyệt-两情相悦: song phương đều có tình ý, tâm đầu ý hợp.

Trên đài Nhân Duyên, mây trôi không ngừng, gió mạnh như thét.

Một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng, dung mạo xinh đẹp, dáng người thanh mảnh, cầm một thanh trường kiếm, mũi kiếm chỉ vào đôi nam nữ đang dựa vai nhau dưới đá Tam Sinh.

Đôi nam nữ đều mặc y phục màu xanh nhạt, gió thổi tung bay tà áo, cuốn lại với nhau, cảnh tượng này làm ánh mắt người thiếu nữ hiện vẻ đau đớn, nửa canh giờ trước, mẫu thân nàng nói với nàng rằng, Thanh La, con sắp làm mẹ rồi.

Lý Thanh La sắp làm mẹ, nói cách khác Mạnh Vân Lâu sắp làm cha rồi, nàng nóng lòng muốn báo tin mừng này cho phò mã của nàng.

Trên đường đi, có người nói với nàng, phò mã của nàng đã đến đài Nhân Duyên, Lý Thanh La kích động chạy đến đài Nhân Duyên. Trên đài Nhân Duyên, tiểu tiên Tiểu Cửu luôn đi theo Mạnh Vân Lâu nhìn thấy nàng sắc mặt hoảng sợ, lời nói lấp lửng.

Lý Thanh La là công chúa ngốc trong cung Tử Vi Tinh, phò mã của nàng luôn nói với nàng như vậy, Lý Thanh La không cho rằng nàng ngốc, nhưng dưới sự oanh tạc liên tiếp không ngừng của Mạnh Vân Lâu, nàng cũng cảm thấy mình cũng không phải là một nữ tử thông minh, vì thế, nàng vô cùng phiền muộn, Vân Lâu, con của chúng ta sau này không thể giống thiếp, phò mã của nàng cười đầy vui vẻ đáp, giống nàng cũng chẳng sao, không phải còn có ta đó ư?

Không phải còn có ta? Thế nên, rất nhiều lần, Mạnh Vân Lâu là bến đỗ của Lý Thanh La, chỉ cần tựa vào chàng, nàng liền cảm thấy thế gian này không có đau thương.

Quả nhiên, giống như lời phò mã của nàng nói, nàng là công chúa ngốc trong cung Tử Vi Tinh, nếu không, làm sao nàng có thể nhìn không hiểu Tiểu Cửu khác với mọi khi, nghe không hiểu lời nói qua loa tắc tránh của hắn.

Nếu, Lý Thanh La thông minh hơn chút thì tốt rồi, nàng sẽ giả vờ tin lời Tiểu Cửu, ngoan ngoãn trở về cung, ngoan ngoãn chờ đợi phò mã của nàng, như vậy, kết cục sẽ khác đi phải không.

Nàng còn nghĩ Tiểu Cửu đang trêu chọc nàng, vì thế, nàng đã mỉm cười xông vào đài Nhân Duyên.

Nhìn thấy mỹ nhân tựa vào lòng của phò mã nàng, vì sự xuất hiện bất ngờ của nàng mà kích động hiện lên mặt, như lê hoa mang vũ*.

*Lê hoa mang vũ-梨花带雨 : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Có chút mơ hồ nàng hỏi: “Các người… Các người ở đây làm gì?”

Trả lời nàng là tiếng gió bất tận trên đài Nhân Duyên, còn có tiếng tim đập điên cuồng của nàng.

“Vân Lâu, các người vừa làm gì thế, Vân Lâu, chàng và Mộng La ở… trong đây làm gì?” Âm giọng nàng run run.

Hai người kia, một người là phò mã của nàng, một người là Lý Mộng La, không, nàng ta đã từng được gọi là Lý Thanh La, trước khi nàng xuất hiện, nàng ta là trưởng công chúa trong cung Tử Vi Tinh, nhưng vì sự xuất hiện của nàng, nàng ta đã trở thành nhị công chúa, được phụ thân ban tên là Mộng La và nhận làm nghĩa nữ.

Bảy ngày sau, Lý Mộng La sẽ gả đến Đông Hải xa xôi.

Lý Thanh La khẩn cầu nhìn phò mã của nàng, khẩn cầu chàng đẩy nàng ta ra, đến bên nàng nói với nàng rằng gió trên đài Nhân Duyên quá mạnh, mà Lý Mộng La lại đang mặc y phục mỏng.

Như thể nghe thấy khẩn cầu không thành lời của nàng, chàng đẩy nàng ta ra.

“Thanh La…” Phò mã của nàng cuối cùng cũng lên tiếng, vừa lên tiếng, người bên cạnh kéo áo vạt chàng.

“Vân Lâu ca ca.” Nàng ta gọi chàng.

Vân Lâu ca ca, Vân Lâu ca ca, nàng ta luôn gọi chàng như vậy, không tuân theo lễ nghi trong cung Tử Vi, không gọi chàng là phò mã gia, cũng không gọi chàng là tỷ phu, cứ vậy luôn gọi, Vân Lâu ca ca, Vân Lâu ca ca. Thế nên, Lý Thanh Lâu cũng nếm không ít mùi vị, nhưng Mạnh Vân Lâu lại xem nhẹ bâng quơ, Mộng La đã gọi quen lâu rồi, nếu khó sửa được vậy thì cứ để nàng gọi đi!

Xưng hô này luôn nhắc nhở Lý Thanh La rằng hai người kia cũng từng là hai đứa trẻ vô tư.

Chàng dừng lại vì tiếng của Vân Lâu ca ca đó, chân của chàng không bước tiếp, không, có lẽ là bước không nổi đi?

Lý Thanh La ngẩn người, sau đó hoảng sợ.

Không phải nàng không biết những lời xì xào truyền khắp cung Tử Vi.

—– So với Lý Thanh La, Lý Mộng La xinh đẹp, dịu dàng hơn, khí chất hơn, giống như một công chúa thực thụ và càng xứng đôi với Mạnh Vân Lâu hơn.

—- Ngoài xuất thân không tốt, Lý Mộng La không hề thua kém Lý Thanh La, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, giọng hát của nàng ta có thể gọi trăm loài chim, có thể khiến trăm hoa trên Thiên Đình nở rộ.

—- Trước khi nàng còn chưa xuất hiện, nghe nói nàng ta và chàng là người yêu, hàng năm sinh thần của nàng ta, chàng đều đi xuống nhân gian thu thập hoa tươi đưa đến trước mặt nàng ta, nghe nói những bông hoa tươi đó vẫn còn vương lại giọt sương lúc ban đêm.

—- Chàng đã từng đánh đàn một ngày một đêm vì nàng ta, chỉ vì muốn nàng ta cười.

Hiện tại, xem ra những điều đó không phải không có căn cứ.

Niềm vui lần đầu tiên làm mẹ bị cảnh tượng trước mắt vùi lấp, Lý Thanh La giơ tay lên, con chim

màu xanh luôn bay quanh trên đỉnh đầu nàng biến thành thanh kiếm trong tay nàng.

Đó là Thanh Loan, vật cưỡi của nàng, đồng thời, nó cũng có thể biến thành một thanh bảo kiếm sắc bén.

Mũi kiếm chỉ thẳng, khí kiếm bức người về phía hai người trước mặt: “Nói!”

Phò mã của nàng đón mũi kiếm, bước từng bước một, cuối cùng, chàng đi đến bên cạnh nàng, khuôn mặt tuấn tú đanh lại, thở dài nắm tay nàng.

“Thanh La, nàng tin ta không?” Mạnh Vân Lâu nhẹ giọng hỏi.

Từ trước tới giờ, lời của người này nói nàng đều tin tưởng, bởi vì người đó là Mạnh Vân Lâu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Vân Lâu là ở Long cung Nam Hải, chàng là một thanh niên anh tú tao nhã, y phục màu xanh như nước biển, thanh tao thoát tục.

Đi đến trước mặt nàng, hơi cúi người xuống, ánh đèn cung điện màu vàng phía sau rực rỡ như phụ hoạ thêm nụ cười của chàng, rất ấm áp.

Chàng nói, A La, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng, bây giờ, ta đến đưa nàng về nhà.

Chàng nói, ta là Mạnh Vân Lâu, bốn năm sau ta sẽ thành phò mã của nàng, khi nàng mười tám tuổi ta sẽ thành thân với nàng.

Khi đó, Lý Thanh La mười lăm tuổi, Mạnh Vân Lâu mười tám tuổi.

Lúc Lý Thanh La tám tuổi, trên Thiên đình xảy ra đại biến cố, mẫu thân vì bảo vệ nàng mà bị trọng thương, mẫu thân người đầy máu nhuộm đỏ y phục nàng, Lý Thanh La nhỏ tuổi nửa câu cũng không thốt nên lời, sau đó vì lời cầu xin đau đớn của mẫu thân, dì đã phong bế ký ức của nàng.

Mẫu thân bị trọng thương cũng không thể đổi lấy bình yên của nàng, cuối cùng, nàng rơi xuống Nam Hải, được bối tiên Nam Hải cứu và trở thành tỳ nữ trong phủ của vị bối tiên đó, trong đại biến cố dì của nàng cũng bị trọng thương, phải bế quan bảy năm, sau khi xuất quan, liền dùng tiên thuật biết được nàng ở nhân gian.

Nàng là hạt châu của cung Tử Vi Tinh, là trưởng công chúa của cung Tử Vi Tinh — Lý Thanh La.

Ánh trăng trải dài trên mặt biển, thủy triều và gió biển cùng nhau hát múa, giọng nói chàng êm tai, ánh trăng kéo dài mười dặm trằn trọc ở đáy mắt chàng, như ca như mộng.

Kể từ đó, Lý Thanh La nhớ kỹ Mạnh Vân Lâu. Phò mã của nàng, khi nàng mười tám tuổi, nàng sẽ gả cho chàng.

Lý Thanh La là một nha đầu ngốc, thế nên, nàng luôn không quan tâm tóc của mình, tóc của nàng lúc nào cũng rối tinh rối bù, ngày đó, trước cửa cung náo nhiệt, chàng cúi người xuống, từ trong ngực lấy ra một cây ngọc trâm, nhỏ nhắn đẹp mắt, tóc nàng được chải chuốt gọn gàng, ngọc trâm cài trên thái dương, dây tua rua màu trắng bạc như trăng, trên cửa cung điện bóng loáng in hình dáng nàng, dây tua rua ở thái dương lay động, tựa như ánh trăng bạc trải dài trong nước.

Trong một khắc đó, Lý Thanh La cảm thấy nàng không phải là một nha đầu xấu xí.

Mạnh Vân Lâu nắm tay nàng, dịu dàng mỉm cười với nàng, sợ hãi, bất an đều tan thành mây khói trong nụ cười đó.

Từ đó, chỉ cần có Mạnh Vân Lâu chống đỡ, Lý Thanh La không cần e sợ điều gì.

Trong cung điện, một phu nhân xinh đẹp bật khóc, ôm nàng gọi đi gọi lại, A La, A La, A La của ta, không hiểu sao, Lý Thanh La cũng bật khóc, tuy rằng, nàng không có trí nhớ trước tám tuổi, nhưng giọng nói này nàng vẫn mang máng nhớ được.

Nghe nói, sự xuất hiện của nàng đã chữa khỏi bệnh vì nhớ nàng mà sinh bệnh của mẫu thân.

Phụ thân là một nam tử anh tuấn, vẫn như còn trẻ, người của Tử Vi Tinh khi bước qua tuổi hai mươi, dung mạo của họ đã bắt đầu thay đổi, một trăm năm tương đương với một năm ở thế gian. (Ý ở đây là chỉ dung mạo)

Phụ thân nàng cũng rơi nước mắt ôm nàng, những giọt nước mắt rơi trên ở tay nàng, làm tan đi vách ngăn thời gian để lại.

Nữ tử trạc tuổi với nàng nhàn nhạt nhìn nàng, phụ thân đem tay các nàng đặt lên nhau, nói, Thanh La, đây là Mộng La, là nghĩa nữ phụ thân nhận nuôi, sinh sau con vài ngày, cho nên, từ bây giờ, con bé là muội muội của con.

Nữ tử đó vẫn nhàn nhạt nhìn nàng, dung mạo xinh đẹp, như hoa hải đường nở rộ ở nhân gian.

Kể từ đó, Lý Thanh La không còn là tiểu tỳ cơ khổ ở Nam Hải.

Kể từ đó, Lý Thanh La đã tìm được nhà của nàng, phụ thân của nàng tên Lý Duyên Đình, là Thượng Tinh quân của Tử Vi Tinh, mẫu thân nàng tên Mai Tiểu, là tiên nữ của Mai tộc, phụ mẫu nàng là lưỡng tình tương duyệt, nghĩa muội là Lý Mộng La, tám tuổi đã đến cung Tử Vi.

Lý Thanh La cuối cùng cũng có mái nhà riêng của mình, dưới sự chứng kiến ​​của Mạnh Vân Lâu.

Mạnh Vân Lâu, Mạnh Vân Lâu, Mạnh Vân Lâu…

Cái tên Mạnh Vân Lâu này chứa đầy tháng ngày niên thiếu của Lý Thanh La, tốt đẹp như cầu vồng tuyệt trần phía chân trời.

Lần đầu tiên đến thành đô phồn hoa này, Mạnh Vân Lâu đã cổ vũ nàng, an ủi nàng và nói với nàng rằng cho dù là tiểu tỳ nữ đến từ Nam Hải vẫn có thể ngẩng cao đầu.

Trong thời gian học tập nhàm chán của nàng, Mạnh Vân Lâu đã dùng âm giọng dễ nghe của chàng kể chuyện xưa cho nàng nghe, dạy nàng âm luật, giọng nói ôn nhu mềm mại đã xoa dịu nỗi sợ hãi do đại thành đô này mang lại.

Mạnh Vân Lâu cũng không cười nhạo nàng học không xong lễ nghi trong cung, không cười nhạo nàng vì vấp phải váy mà ngã trước mặt nhiều người, chàng luôn mỉm cười nâng mặt nàng, ánh mắt mang theo sự sủng nịch, giống như việc nàng ngã sấp xuống là một điều đáng yêu.

Mạnh Vân Lâu và nàng đã trải qua rất nhiều thời gian cô đơn, là nơi nàng có thể cập bến.

Mạnh Vân Lâu đã dùng nụ cười, cái nhíu mày của chàng tô điểm thêm cho hết thảy những suy nghĩ về mối tình đầu của nàng.

Một nam tử như vậy làm sao có thể không thương, một bấm tử như vậy làm sao có thể không yêu được chứ?

“A La! Nàng tin ta không?” Chàng hỏi lại, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như vô số lần trong quá khứ.

- Hết chương 1-