Đuổi Hạ

Chương 52



Editor: Gió

Beta: Đá bào



Sinh nhật mười tám tuổi năm nay bởi vì có ý nghĩa vô cùng quan trọng nên vốn dĩ Lâm Hà muốn tổ chức một bữa tiệc đáng nhớ.

Nhưng Lâm Chiết Hạ vì đã hẹn trước với Trì Diệu, trước sinh nhật một ngày cô đã từ chối Lâm Hà: “Mẹ tổ chức buổi sáng cho con là được, buổi chiều con sẽ ra ngoài cùng các bạn.”

Lâm Hà cũng không để ý, chỉ làm bộ nói một câu: “Cuối cùng cũng lớn rồi, hồi nhỏ còn làm ầm lên bắt mẹ tổ chức sinh nhật, bây giờ thì muốn tổ chức với các bạn.”

“Không có ạ,” Lâm Chiết Hạ nói, “Chỉ là con hẹn trước với bạn rồi, thực ra con cũng rất muốn đón sinh nhật cùng hai người.”

Nguỵ Bình hỏi: “Mấy người bạn vậy? Đừng chơi muộn quá nhé.”

Thực ra chỉ có một mình Trì Diệu, nhưng Lâm Chiết Hạ vẫn nói: “Khoảng ba, bốn người ạ.”

Nói xong bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình phải nói dối về điều này.

Từ khi bắt đầu thích Trì Diệu, trong tiềm thức cô bắt đầu cảm thấy việc cô và Trì Diệu ra ngoài riêng với nhau hình như ‘không được tốt’ cho lắm.

Nhưng so với sinh nhật, cô càng để ý đến việc nhà Trì Diệu hơn, mặc dù hôm đó cô và Trì Diệu không nói thêm gì nhiều nhưng cô vẫn có một loại dự cảm. Cô rất khó để hình dung, chỉ biết giữa cô và Trì Diệu có một loại cảm nhận rất kỳ lạ.

Buổi tối, Lâm Chiết Hạ bị khó ngủ, cô mang theo loại dự cảm kia, không nhịn được mà nghĩ không biết chuyện nhà Trì Diệu có thuận lợi giải quyết được không.

Có lẽ khả năng lớn là không.

Nhà Trì Diệu kinh doanh, nếu đám người đó đã tìm đến đây thì không còn phải là chuyện nhỏ nữa. Cô nhớ đến câu ‘Trả lại’ trong cuộc gọi ngày hôm đó, có lẽ ý chỉ đến tiền.

Nếu như muốn gom tiền, có lẽ sẽ bán nhà, nếu như bán nhà…

Lâm Chiết Hạ không dám nghĩ tiếp nữa.

Trước ngày hôm nay cô chưa từng nghĩ tới, càng tệ hơn so với việc cô đơn phương mất tự chủ là giữa cô và Trì Diệu bỗng không còn bất kì liên quan gì đến nhau.

Trước năm mười tám, cô và Trì Diệu như hình với bóng, điều ấy vô hình khiến cô suýt quên mất rằng thực ra hai người trừ việc sống gần nhà, là bạn thân từ nhỏ ra thì không còn mối liên quan nào khác.

Là bạn thân, là anh em, bạn bè.

Song, bạn bè rồi cũng sẽ rời xa..

Cho dù không phải là bây giờ thì cũng có thể là sau này, sau này hai người không học chung một ngôi trường đại học, sau này hai người làm hai công việc khác nhau, sau này Trì Diệu sẽ gặp được người con gái mà cậu thích.

Ngoài những thứ này ra, còn có vô số điều ‘sau này’ nữa.

Sau năm mười tám tuổi, thế giới càng rộng mở hơn, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bắt đầu cuộc sống không có quá nhiều mối liên quan đến nhau.

“Hạ Hạ, sao con vẫn chưa tắt đèn trong phòng vậy?” Lâm Hà ở bên ngoài hỏi, “Vẫn chưa ngủ sao?”

Lâm Chiết Hạ vội vàng tắt đèn, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.

“Con ngủ rồi,” Giọng Lâm Chiết Hạ có chút ngắc ngứ, “Vừa nãy quên không tắt đèn, chúc mẹ ngủ ngon.”

Lâm Chiết Hạ có chút muốn khóc, nhưng tâm trạng lúc này hình như không hoàn toàn là đau lòng.

Cô nằm trên giường nhắm mắt lại, đợi đến khi mở mắt dậy vào ngày hôm sau thì đã là lúc cô đón tới tuổi mười tám.



Sáng sớm Nguỵ Bình đã nấu cho cô một bát mì và tặng cô món quà mình dụng tâm chuẩn bị: “Món quà năm nay của chú thực sự rất ngầu đó.”

Lâm Chiết Hạ bóc quà, lần này bên trong không còn là món đồ màu hồng nữa, cũng không phải là mấy đồ nhỏ nhỏ lắm lông.

Mà là một chiếc kính râm.

Nguỵ Bình giới thiệu tỉ mỉ: “Ở đây có một nút nhấn, con nhấn nào nó sẽ phát sáng, con có xem qua Conan chưa? Nếu như con muốn thì có thể học động tác tay của Conan, sau đó nó sẽ sáng lên.”

Lâm Chiết Hạ: “….”

Một hồi sau cô nói: “Thực sự rất ngầu, cảm ơn chú nhiều, con rất thích ạ.”

Quà của Lâm Hà thì bình thường hơn nhiều, bà tặng cô một bộ sản phẩm dưỡng da thích hợp với độ tuổi.

“Cô nương mười tám tuổi,” Bà cười nói, “Sinh nhật vui vẻ! Được rồi, ăn sáng xong thì chuẩn bị lát nữa ra ngoài chơi với các bạn đi.”

Lâm Chiết Hạ lại nói một tiếng “Cảm ơn”, sau khi ăn cơm cô về phòng nghiêm túc chọn quần áo.

Bởi lát nữa sẽ đi gặp Trì Diệu, vì vậy khi cô thay quần áo xong đứng ở trước gương, phát hiện bản thân mình đã chọn mặc một chiếc váy dài màu trắng.

Mặc váy long trọng như vậy…liệu có lộ liễu ý tứ quá không.

Lâm Chiết Hạ đứng trước gương, đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng vẫn tay bộ đồ khác, cô mặc giống ngày thường, một chiếc áo T-shirt, chỉ là khi phối đồ cô không nhịn được mà bỏ chút tâm tư vào, mặc cùng một chiếc chân váy bò.

…Dù sao thì nhìn chiếc váy này cũng khá thoải mái.

Cô giống như trộm đi hẹn hò vậy, trước khi xuất phát gửi tin nhắn cho Trì Diệu: [Lát nữa cậu đợi tôi ở cổng tiểu khu nhé.]

Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy dòng tin này vẫn không đủ ý.

[Không đúng, cậu đi xa hơn chút nữa đi.]

[Hay là chúng ta hẹn ở đầu bờ hồ.]

Trì Diệu trả lời rất nhanh: [Cậu coi đây là đầu đường hầm à?]

Lâm Chiết Hạ: [….]

[Tôi ở dưới lầu.]

[Cậu chuẩn bị xong rồi thì xuống đi.]

Lâm Chiết Hạ hít sâu một hơi, sau đó nói với Lâm Hà và Nguỵ Bình: “Con ra ngoài đây.”

Sau khi cô xuống lầu thì phát hiện Trì Diệu mặc rất trang trọng, cậu không mặc mấy chiếc áo T-shirt như ngày thường mà là chiếc sơ mi màu trắng, cổ áo cởi hai cúc áo, chỉ là chiếc quần rách đầu gối phía dưới khiến cả bộ đồ nhìn càng trông sạch sẽ và ngỗ ngược.

Lâm Chiết Hạ chạy chậm qua: “Cậu muốn đưa tôi đi đâu vậy?”

Trì Diệu không nói mà nhìn cô trước.

Hôm nay Lâm Chiết Hạ mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân thon lộ ra bên ngoài, đôi tất trắng dài đến mắt cá chân, mặt mộc thuần khiết, mái tóc xõa xuống, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Yết hầu cậu khẽ động, rời tầm mắt đi, qua một lát mới nói: “Đi rồi cậu sẽ biết.”

Lâm Chiết Hạ ‘Ồ’ một tiếng, đi theo phía sau lưng Trì Diệu, hai người đi đến trạm xe bắt một chiếc xe bus đường dài.

Cô và Trì Diệu ngồi ở hàng ghế phía sau, cảm thấy giống như từ bắt đầu ‘hẹn hò’ trở thành ‘bỏ nhà theo trai’, cô không biết tại sao mình lại có hơi căng thẳng, hỏi: “Chỗ ấy rất xa hay sao?”

Trì Diệu: “Cũng bình thường, khoảng hơn một tiếng là đến.”

Cậu lại nói thêm một câu, “Cậu ngủ một lát là đến rồi.”

Lâm Chiết Hạ: “Tôi vừa mới ngủ dậy, sao ngủ được nữa chứ, tôi cũng không phải là lợn.”

Bởi vì Trì Diệu quá hiểu cô nên căn bản không tin: “Được, lát nữa cậu đừng ngủ.”

Qua một lát sau.

Lâm Chiết Hạ đột nhiên gọi cậu: “Trì Diệu.”

“Cậu sẽ không lừa đem tôi đi bán đấy chứ.”

“…”

“Hẹn với thợ mổ lợn rồi,” Lúc Trì Diệu nói có dựa sát lại gần hơn, “Hôm nay kéo cậu qua xem xem cậu có thể bán được bao nhiêu tiền.”

“….” Lâm Chiết Hạ không nói thắng được cậu, bực bội: “Cậu mới là lợn ấy.”

Qua một lát sau, người lên xe cũng nhiều hơn, trong xe cũng vì vậy mà ồn ào dần.

Trì Diệu lấy tai nghe ra, trước khi đeo lên tai, cậu đưa chiếc còn lại cho cô, “Có muốn nghe không?”

Lâm Chiết Hạ nhận lấy, cô đeo tai nghe lên, hai chiếc dây dài dài, đầu bên kia ở bên phía Trì Diệu.

Cô đan hai tay lại, có chút căng thẳng mà đặt tay lên trên váy.

Mặc dù Lâm Chiết Hạ miệng nói ‘Vừa mới ngủ dậy sao có thể ngủ tiếp được chứ’, nhưng chưa được nửa tiếng, cô nghe âm thanh thoải mái phát ra từ tai nghe rồi mắt dần díp lại.

Trong lúc cô mơ mơ hồ hồ, cảm nhận như có gì đó phủ lên đầu mình. Nhưng ngay khi cô vừa cảm thấy đau, chưa kịp tỉnh dậy, lại cảm thấy có gì đó mang theo nhiệt độ ấp áp phủ lên đầu, sau đó cô như ngã vào một tầng mây mềm mại.

Đến khi cô tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ngả đầu vào vai Trì Diệu, hai người cách nhau rất gần, chỉ cần cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy được cổ và góc cằm của thiếu niên.

Qua một lát, cô nghe thấy: “Còn nói mình không phải lợn.”

“….”

Lâm Chiết Hạ ngồi thẳng dậy: “…Sao tôi lại dựa vào người cậu vậy.”

Trì Diệu nhìn cô, sau đó nhàn nhạt nói: “Tự cậu dựa vào.”

Lâm Chiết Hạ có chút ngượng rồi ‘Ồ’ một tiếng, vừa rồi xe có hơi lắc lư, hơn nữa cô lại ngủ mất, nghiêng đầu sang một bên là chuyện bình thường.

Rất nhanh sau đó xe bus đã đến địa điểm, qua khung cửa sổ xe, cô phát hiện bọn họ đã rời khỏi Thành An, đến bên rìa của thành phố Liên Vân, một nơi ngoại ô với bầu không khí trong sạch.

Cô có chút ấn tượng đối với nơi này, bởi vì trước kia khi Lâm Hà và Nguỵ Bình bàn bạc địa điểm du lịch có nhắc đến nơi này. Có mấy lần Nguỵ Bình định đưa họ đến đây chơi nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Lâm Chiết Hạ xuống xe, phát hiện địa điểm họ đến là [Công viên thực vật La Sơn].

“Đây là quà sinh nhật cậu tặng tôi sao, đưa tôi đến cảm nhận thiên nhiên,” Lâm Chiết Hạ có chút bất ngờ, dù sao đến nơi này rất giống với du lịch mùa xuân ở tường, “Cậu khổ sở dụng tâm, tôi cảm nhận được rồi.”

Trì Diệu lại không có nhiều lời: “Quà sinh nhật của cậu, còn chưa đến lúc.”

“Đến lúc?”

Lâm Chiết Hạ tưởng rằng đến tham quan công viên thực vật đã là quà rồi, nhưng câu này của Trì Diệu lại khiến cô xoa xoa đầu: “Quà gì vậy, tại sao còn có quy định thời gian thế, trước khi đến lúc đó không thể đưa cho tôi được sao?”

Trì Diệu không nói nhiều với cô, dẫn cô đi soát vé vào trong.

Ánh nắng buổi trưa ở trên cao, công viên thực vật rất rộng, có vẻ đi cả ngày cũng không tham quan hết được.

Đi từ cổng vào, cả con đường tràn ngập hoa cẩm tú cầu, bên cạnh màu hoa xanh tím còn có vài tấm biển giới thiệu, trên tấm biển có viết ba chữ [Hạ vô biên].

Mặc dù hoạt động này rất gioongs với chương trình du lịch ngày xuân, nhưng Lâm Chiết Hạ vẫn cảm thấy vô cùng thú vị, bởi tất cả cây cối hoa cỏ đều đang nở rộ, đại diện cho ‘Ngày hạ’.

Khắp công viên đều là những cây cối nở hoa vào mùa hạ.

Khi Lâm Chiết Hạ quỳ xuống tỉ mỉ ngắm những bông hoa cẩm tú, cảm nhận được như có ánh mắt nhìn mình, cô nhạy cảm xoay đầu, nhìn thấy Trì Diệu đang cầm điện thoại chụp ảnh.

“Cậu chụp gì vậy?”

Trì Diệu buông điện thoại xuống: “Chụp phong cảnh.”

Lâm Chiết Hạ sợ cậu chụp mình, hơn nữa còn chụp rất xấu, vội vàng nói: “Tôi không tin, cậu đứng xa như vậy chắc chắn chụp được rất nhiều, vậy cho tôi xem đi, có phải cậu chụp tôi rất xấu hay không?”

Trì Diệu giống như khi ở trên sô pha lần trước, cầm cao điện thoại: “Tự đến mà lấy.”

Lâm Chiết Hạ ở bên cạnh cố nhón chân lên với.

Bởi vì ở phía sau vẫn còn rất nhiều khách du lịch, hai người không thể cứ đứng mãi ở đây, vì cậy cô vừa di chuyển vừa giành, nếu như lúc này trên đầu có một chiếc tai thỏ thì trông chẳng khác gì một chú thỏ cả.

May là tính cô mau quên, nhìn thấy thứ gì mới lạ thì lập tức quên đi chuyện bị chụp vừa rồi.

Trước mắt có một cây cổ thụ cao chót vót, rất giống với cây ở ngôi miếu lần trước cô nhìn thấy, nhưng có lẽ chủng loại khác nhau, hơn nữa quan trọng là trên cây có treo đều những chiếc thẻ ước nguyện màu đỏ.

Những chiếc thẻ ước nguyện này như nhuộm đỏ cả thân cây, trước mắt đều là sắc đỏ, vô cùng bắt mắt, trên đó là vô số ước nguyện của vô số người.

Có lẽ rất nhiều ước nguyện ở trên thân cây ấy đã thành thực rồi.

Trong lòng Lâm Chiết Hạ thầm nảy ra một suy nghĩ, trong lúc cô còn chưa kịp nghĩ kỹ thì một giây sau suy nghĩ ấy đã thành sự thật.

Trì Diệu đứng ở phía trước quét mã, cầm hai thẻ ước nguyện màu đỏ đi về phía cô: “Qua đây.”

“Ước nguyện.”

Lâm Chiết Hạ ngây người một lát.

Trì Diệu lại nói: “Ước nguyện sinh nhật của cậu.”

Năm mười tám tuổi này, phương thức ước nguyện của cô và cậu đều rất đặc biệt, Trì Diệu thổi nến trong đêm mưa bão, mà cô…ngẩng đầu lên nhìn cây cổ thụ này, đôi mắt ngập tràn ánh nắng và sắc đỏ.

Ước nguyện năm mười tám tuổi của cô vĩnh viễn được treo trong mùa hạ rực rỡ này.

Bởi vì không thể để người khác nhìn thấy ước nguyện của mình, vì vậy khi Lâm Chiết Hạ viết điều ước, cô cố ý cách xa Trì Diệu một khoảng.

Cô cầm bút, nghĩ thật lâu, cuối cùng nhìn qua bốn chung quanh một lượt, cúi xuống viết hai chữ: Trì Diệu.

Từ nét chữ một.

Cô viết rất nghiêm túc, cho dù cô biết, đây là ước nguyện có lẽ cả đời này không đạt được.

Mỗi năm sinh nhật cô đều ước rất nhiều.

Hồi nhỏ ước rằng mình sẽ cao hơn một chút, phải cao hơn Trì Diệu.

Sau khi phát hiện không có hy vọng gì ở việc cao hơn nữa, năm sau cô lại đổi một ước nguyện khác: Hy vọng thu cuối kì sẽ thi tốt hơn Trì Diệu, như vậy cậu sẽ không thể tiếp tục mắng mình là đồ ngốc nữa.

Đương nhiên, ước nguyện này cũng không thành thực.

…Còn có vô số điều đại khái như vậy, rất nhiều rất nhiều tâm nguyện đều không đi đến một cái kết đẹp.

Dù sao cái kết cuối cùng của ước nguyện sinh nhật, là không có cái kết.

Vì vậy ước nguyện năm nay của cô chỉ viết có hai chữ cũng không sao cả, bởi ngoài việc viết hai chữ ở đây, treo nó trong vô số thẻ ước nguyện khác, thỉnh thoảng bị những vị khách tới lui nhìn thấy…là cách duy nhất để mọi người biết được việc cô thích Trì Diệu rồi.

“Xong rồi.” Lâm Chiết Hạ đóng nắp bút lại, sau đó cô giấu tấm thẻ sau người, sợ bị Trì Diệu phát hiện ra.

Vì để đánh lạc sự chú ý, cô ho một tiếng: “Cậu viết gì vậy?”

Nhưng Trì Diệu bất động thanh sắc nắm tấm thẻ tỏng tay, che đi phần viết chữ, “Cậu muốn xem?”

Lâm Chiết Hạ gật đầu.

Trì Diệu cong môi: “Không cho xem.”

“…”

“Hôm nay là sinh nhật của tôi,” Lâm Chiết Hạ nói, “Phải cho tôi làm đại ca một ngày chứ.”

Trì Diệu nghĩ ngợi, gần như đồng ý với yêu cầu của cô: “Vậy cậu hỏi lại một lần nữa.”

Lâm Chiết Hạ: “Vậy viết gì vậy, cho tôi xem với.”

Trì Diệu lặp lại đáp án một lần: “Đại ca, không cho.”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Cô muốn làm đại ca là ý này à?

Là để cậu thêm hai chữ ‘Đại ca’ vào trước chữ ‘Không cho’ sao?

Trì Diệu lại chuyển chủ đề sang người cô, ánh mắt liếc xuống tấm thẻ kia, hỏi ngược lại: “Cậu viết gì vậy?”

“…”

Lâm Chiết Hạ quyết định kết thúc chủ đề này: “Tôi cảm thấy chúng ta không nên hiếu kì về ước nguyện của đối phương.”

Nói rồi cô vòng qua người cậu, tìm một chỗ không bắt mắt để treo thẻ ước nguyện lên.

Trì Diệu đứng ở đối diện hỏi: “Có với được không?”

Lâm Chiết Hạ kiễng chân, sợ cậu sẽ qua treo giúp mình, vội vàng treo lên phía sau thẻ ước nguyện của người khác, xác nhận thẻ của mình được giấu một cách hoàn hảo: “Đương nhiên là tôi treo được rồi.”

Hai người đi dạo quanh công viên nửa ngày, rất nhanh trời đã tối, nơi treo ước nguyện cũng đã sáng đèn.

Lâm Chiết Hạ nhớ tới khi mới đến công viên Trì Diệu có nói đến ‘món quà’, cô không nhịn được mà hỏi: “Quà của tôi đâu, không phải là thẻ ước nguyện đấy chứ? Nhưng thẻ ước nguyện cũng không cần giới hạn thời gian mà, lúc nào cũng có thể đến treo được…”

Cô đang nói, phát hiện lúc này Trì Diệu dẫn cô đi trên một con đường nhỏ không có người đi lại.

Khác với những con đường lát gạch khác trong công viên, con đường này nhìn có vẻ khá bí mật, không có một ai ở đây, giống như cửa vào một nơi nguy hiểm lại thần bí nào đó.

Lâm Chiết Hạ vừa nghĩ ‘Không phải cậu thực sự định đem tôi đi bán thật đấy chứ’, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, Trì Diệu đi ở phía trước sợ cô đi lạc, vì vậy đưa tay mình cho cô.

Lâm Chiết Hạ do dự một lát, cuối cùng khẽ nắm lấy cổ tay áo của cậu.

Sau đó cô giống như người mộng du, bị thiếu niên phía trước dắt đi trên con đường nhỏ này.

Đột nhiên quang cảnh trước mắt trở nên rộng rãi.

Xuyên qua con đường nhỏ, bên trong là rừng cây trong công viên, dưới những tán cây cao có rất nhiều bụi cây nhỏ, vào giây phút Trì Diệu dẫn cô bước vào, vô số những điểm sáng nhỏ như ngôi sao xuất hiện, cả ‘rừng cây’ đột nhiên sáng lên, hàng ngàn vạn con đom đóm bay xung quanh.

Giống như một biển trời đom đóm vậy.

Biển trời đom đóm giữa đêm mùa hạ.

Lâm Chiết Hạ cảm nhận bản thân mình đang đứng giữa biển ánh sáng, cả thế giới như được thắp sáng ngay tại khoảnh khắc này.

Trong ‘biển sao’ này, giọng của Trì Diệu chầm chậm vang lên: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lâm Chiết Hạ cảm thấy cả ngày hôm nay, Trì Diệu dẫn cô đi thu nhặt tất cả những thứ đẹp đẽ của mùa hạ lại.

Phần quà sinh nhật này hoàn toàn vượt xa so với sức tưởng tượng của cô.

“Cảm ơn cậu,” Cô nói, “Sao cậu lại muốn dẫn tôi tới nơi này vậy.”

“Tôi có tra trên mạng.” Trì Diệu lại nói, “Sau đó hỏi thêm Từ Đình, cậu ta nói trước kia từng đến đây.”

Lâm Chiết Hạ ‘À’ một tiếng: “Nơi này thực sự rất đẹp.”

Sau đó hai người lặng lẽ đứng trong mảnh biển đom đóm này, cả thế giới bỗng yên tĩnh lại, yên tĩnh đến độ Lâm Chiết Hạ vô hình cảm nhận được như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Loại dự cảm kì lạ giữa cô và Trì Diệu, lúc này bỗng cuộn trào lên.

Trước khi Trì Diệu mở miệng nói gì đó, Lâm Chiết Hạ cắt ngang lời cậu: “Trì Diệu.”

Cô nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: “Có phải cậu phải rời đi rồi không?”

“Có phải cậu phải đến Kinh Thị,” Một khi bắt đầu chủ đề này, phía sau muốn nói gì cũng dễ dàng hơn, “…Qua đó giúp chú dì sào?”

Trì Diệu cũng rũ mắt nhìn cô.

Cảm giác thời gian như trôi đi thật lâu, rất lâu sau cô nghe thấy Trì Diệu ‘Ừm’ một tiếng.

Thì ra đây là năm mười tám tuổi.

Cô và Trì Diệu không thể mãi mãi, mãi mãi tiếp tục như trước kia nữa.

Vô thức đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, đi đến lúc phải rời xa.

Vốn dĩ Trì Diệu không biết nên nói như thế nào, trong suy nghĩ của cậu, có lẽ Lâm Chiết Hạ sẽ khóc nức nở giống như hồi cấp hai khi cô phải học trường nữ sinh vậy, vừa khóc vừa hỏi cậu có thể đừng rời đi được không.

Bởi điều đồ nhát gan này sợ nhất chính là ly biệt.

Nhưng điều duy nhất cậu chưa từng nghĩ tới là Lâm Chiết Hạ sẽ lại mình tĩnh như vậy.

Thậm chí cô còn lộ ra chút trẻ con và kiên cường.

“Tôi đoán trúng rồi,” Lâm Chiết Hạ nhìn cậu nói, “Có phải tôi rất thông minh hay không.”

Trì Diệu ‘Ừm’ một tiếng, lúc nói giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Cậu là kẻ nhát gan thông minh nhất thế giới này.”

“Tôi không phải đồ nhát gan.”

Sớm đã không phải nữa rồi, hơn nữa, bởi vì cậu mà cô trở nên dũng cảm hơn.

Chỉ là chưa từng nghĩ tới, một Lâm Chiết Hạ dũng cảm sẽ có một ngày dũng cảm tạm biệt Trì Diệu.

“Vòng vốn bên phía Kinh Thị xảy ra chút vấn đề, định sẽ bán nhà trước,” Trì Diệu giải thích đơn giải, “Mẹ tôi ở bệnh viện, tháng sau phải làm phẫu thuật, tôi qua đó chăm sóc bà.”

“Dì bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không?” Cô hỏi.

“Phẫu thuật có chút rủi ro,” Trì Diệu nói, “Tạm thời vẫn chưa chắc chắn được.”

“…”

Đối diện với những sự việc này, nói nhiều lời hơn càng thể hiện thêm sự bất lực, Lâm Chiết Hạ nhẹ giọng: “Hy vọng không sao, nhìn dì giống người sống đến một trăm tuổi vẫn có thể dùng khí thế trấn át người khác.”

Vốn dĩ Lâm Chiết Hạ còn nghĩ thực ra cô có thể dùng khoản tiền mừng tuổi tiết kiệm của mình để giúp cậu, hơn nữa nếu cần, Lâm Hà và Nguỵ Bình nhất định sẽ nguyện ý giúp họ…

Nhưng cô quá hiểu Trì Diệu>

Người này rất kiêu ngạo, chưa chắc đã chịu nhận ‘giúp đỡ’.

“Khi nào cậu phải đi vậy? Tôi qua tiễn cậu.”

Cuối cùng Lâm Chiết Hạ nói: “Nhưng mà cậu đừng có mà tưởng rằng cậu đi rồi thì có thể không để ý đến người bạn tốt nhất là tôi này.”

“Tôi vẫn sẽ gửi tin nhắn cho cậu, gửi rất nhiều, rất nhiều tin nhắn.”

“Cậu phải nhớ trả lời tin nhắn của tôi đấy.”

Ban đầu Lâm Chiết Hạ thực sự không thấy đau lòng, nhưng không biết bởi vì sao, nói đến đây đầu mũi lại hơi cay cay: “Nếu không trả lời tin nhắn, tôi sẽ, tôi…thôi bỏ đi, cách xa như vậy tôi cũng không đánh được cậu.”

Trì Diệu lại nói: “Sẽ không.”

“Sẽ không gì?”

“Sẽ không không trả lời tin nhắn của cậu.”

“Vậy cậu sẽ gửi nhiều tin nhắn cho tôi không?” Lâm Chiết Hạ lại hỏi.

“Bao nhiêu thì được tính là nhiều?”

“Mỗi ngày một trăm tin, dù sao phải nhiều hơn tôi.”

“Nhìn tôi rất rảnh rỗi sao?”

“Vậy thì năm mươi tin.”

“…”

“Mười tin,” Cuối cùng Lâm Chiết Hạ nói, “Mười tin được rồi chứ, chào buổi sáng trưa tối đã là ba tin rồi.”

Trì Diệu nhìn cô: “Vì vậy mỗi ngày tôi đều phải gửi tin nhắn thỉnh an cậu?”

“Thỉnh an đại ca,” Lâm Chiết Hạ chậm chạp nói, “…Không phải là việc rất bình thường hay sao?”

Hai người ấu trĩ thảo luận vấn đề gửi cho đối phương bao nhiêu tin nhắn.

Cuối cùng Trì Diệu cũng không nói sẽ nhắn bao nhiêu, chủ đề cứ như vậy mà trôi qua thật nhanh.

Trong chốc lát hai người bỗng yên lặng.

Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà gọi cậu: “Trì Diệu.”

“Cậu…chắc sẽ không yêu đương đấy chứ.”

Lý trí nói cho cô rằng cô không nên hỏi vấn đề nguy hiểm này, không nên hướng chủ đề nói chuyện vào đây.

Nhưng cô không khống chế được bản thân, Kinh THị xa như vậy, cậu chuyển đến ngôi trường mới, quen những người bạn mới.

Sau khi rời xa, ở nơi cô không nhìn thấy, sẽ xảy ra ngàn vạn loại khả năng.

Trong ngàn vạn loại khả năng này, liệu có một loại khả năng rằng cậu sẽ gặp được người mình thích hay không.

“Ý của tôi là, năm rất mười hai rất quan trọng, nếu như cậu đến Kinh Thị rồi, tốt nhất không được đặt tâm tư vào những chuyện vỡ vấn,” Lâm Chiết Hạ mang theo tâm tư riêng, vì vậy càng nói càng không có dũng khí, giọng cũng nhỏ dần, “…Vì vậy, tốt nhất cậu phải học tập cho tốt, học hành là quan trọng nhất.”

“Nếu như cậu yêu đương…”

Lâm Chiết Hạ nói đến đây bỗng dừng lại.

Yêu đương thì đã làm sao.

Trì Diệu có yêu đương hay không, cô có lập trường gì để can thiệp chứ.

Sau khi cô dừng lại giữa chứng, Trì Diệu đột nhiên hỏi: “Vậy cậu thì sao?”

Lúc thiếu niên mở lời, đôi mắt có hơi tối lại, đồng tử càng sâu hơn, dường như đáp án của cô rất quan trọng đối với cậu: “Cậu có yêu đương không?”

“Đương nhiên tôi sẽ không rồi,” Lâm Chiết Hạ dùng giọng điệu lấy mình làm gương nói: “Hơn nữa nếu tôi dám yêu đương, mẹ tôi là dường đầu tiên đánh chết tôi.”

“Tôi cũng sẽ không.”

Lúc Trì Diệu nói, nhìn vào mắt cô, “….Sẽ không yêu đương, nghiêm túc học hành.”

Nói rồi cậu đưa tay lên, chủ động làm động tác mà trước kia cậu cho rằng là rất ấu trĩ, cậu giơ ngón tay út lên, giọng kéo dài: “Nếu như cậu không yên tâm…Có cần móc ngoéo không.”

Xung quanh khắp nơi đều là ánh đom đóm màu vàng xanh, giống như những ngôi sao trên trời được thượng đế hái xuống đặt xuống nhân gian.

Lâm Chiết Hạ cẩn thận cùng Trì Diệu móc ngoéo, trong lòng thầm nghĩ, cái ‘móc ngoéo’ này chính là món quà tốt nhất cô nhận được rồi.

Cho dù.

Cho dù một câu mang tính đại khái không chắc chắn.

Một lời hứa mà một khi rời xa, sẽ bị thời gian bào mòn theo tháng năm. Nhưng ít nhất, hôm nay cô và Trì Diệu đã từng cùng móc ngoéo hứa hẹn.

Cô có thể vĩnh viễn cất giấu câu nói ấy vào kí ức của mình, giấu vào trong mùa hạ, giấu vào trong đêm hạ không ai thấy được.

- -----oOo------