Đuổi Hạ

Chương 17



Editor: Đá bào

Beta: Gió



Trên thế giới này, sao có thể có, một người nhàm chán như Trì Diệu được vậy??? 

Nhàm chán đến mức cố ý thay đổi ID trò chơi để chế giễu cô.

Trưa hôm sau, Lâm Chiết Hạ ăn cơm xong thì đến nhà Trì Diệu chất vấn: “Cậu đổi tên nhân vật đi, ngay bây giờ, lập tức, đổi lại mau.”

Trì Diệu đang uống nước ở trong phòng bếp, cậu thiếu niên cầm ly thủy tinh, coi như chưa hề có chuyện gì mà nói một câu: “Có thể.”

Cô đang suy nghĩ sao hôm nay Trì Diệu lại dễ nói chuyện như vậy thì lập tức nghe thấy cậu nói nửa câu sau:

“Phí đổi tên ID là năm tệ một lượt, trả xong tôi sẽ lập tức sửa lại.” 

“…”

“Sao lại không nói gì rồi.”

“…”

Giọng nói của cậu nhàn nhạt, tiếp tục hỏi: “Wechat hay Alipay.”

*WeChat, Alipay: những app thanh toán điện tử của Trung Quốc tương tự như Momo, Zalopay, ShopeePay,…

“…”

“Tiền mặt cũng được,” Trì Diệu vươn một tay ra, hơi cúi người nói với cô, “Trả tiền đi.”

Lâm Chiết Hạ nhìn tay cậu, sau khi sự trầm mặc qua đi bèn nói: “Thật ra thì bỗng nhiên tôi cảm thấy, cái tên [Heo con rơi xuống nước] này không tệ, cậu cứ dùng đi.”

“Heo cũng, rất đáng yêu.” 

Bởi vì không chịu bỏ ra năm tệ, Lâm Chiết Hạ nhanh chóng chuyển đề tài. 

Vài phút sau, cô co người lại trên ghế sofa, đắp chăn của mình, cúi đầu lướt điện thoại di động, vừa lướt vừa chuyển chủ đề nói chuyện: “Tôi có đặt mua mấy thứ, điền địa chỉ số nhà của cậu, mấy hôm nữa nhận được cậu phải nhớ giữ bí mật cho tôi đấy. Đây là bí mật giữa tôi và cậu.”

Trì Diệu: “Cầu xin tôi đi.”

“Cầu xin cậu đó.”

“[Cậu]?”

“Không phải, cầu xin vị soái ca đẹp trai nhất thế gian này.”

“Sắp tới chẳng phải là sinh nhật của mẹ tôi hay sao,” Cô tiếp tục, “Tôi chuẩn bị tặng bà ấy một món quà, muốn cho bà ấy một bất ngờ, nếu tiết lộ ra thì sẽ không còn là bất ngờ nữa.”

Sinh nhật của Lâm Hà là vào tuần tới.

Hàng năm Lâm Chiết Hạ đều chuẩn bị cho mẹ một món quà nên Trì Diệu không hỏi thêm.

Vì Lâm Chiết Hạ vẫn còn cảm giác mới mẻ đối với trò chơi, trong khi chờ chuyển phát nhanh mấy ngày, hai người thỉnh thoảng vẫn sẽ cùng nhau chơi game.

Mấy ngày qua, Lâm Chiết Hạ càng lúc càng hiểu rõ trò chơi này hơn, thỉnh thoảng còn biết thao tác đánh trận, không đến mức kéo chân Trì Diệu.

Trong thời gian đó, có một nữ sinh cùng lớp mà Lâm Chiết Hạ cũng không quá thân quen gửi tới một lời mời gia nhập team: [Cậu cũng chơi trò chơi này à, vậy cùng nhau đánh trận đi ~]

“Tôi có một người bạn cùng lớp muốn chơi cùng chúng ta,” Lâm Chiết Hạ nằm trên sô pha nhà Trì Diệu nói, “Tôi thêm cậu ấy nhé?”

Trì Diệu không có phản ứng gì.

Lâm Chiết Hạ hiểu là “Đồng ý”.

Thấy bạn học cũng online, thêm vào cùng nhau chơi là chuyện rất bình thường.

Giọng nói của cô gái phát ra qua loa: “Này, Hạ Hạ.”

Lâm Chiết Hạ cũng chào hỏi cô bạn.

Trì Diệu không mở loa, toàn bộ quá trình đều im lặng giống cao thủ rảnh rỗi ghé qua chơi cùng.

Bạn học cùng lớp: “Tại sao bạn còn lại không nói gì vậy?”

Lâm Chiết Hạ: “Không cần quan tâm đâu, cậu ta là người câm đấy.”

“Hả?”

Dù sao Trì Diệu cũng không mở loa, Lâm Chiết Hạ tùy tiện chụp mũ cho cậu: “Điện thoại di động của cậu ấy bị hỏng rồi, hơn nữa gia cảnh lại nghèo khó, phải qua một thời gian nữa mới có thể đổi một chiếc điện thoại mới, lúc đó mới nói chuyện được.”

“……”

Một ván đã nhanh chóng kết thúc.

Cô bạn đi cùng họ, trước khi đi còn cảm khái một câu: “Bạn cậu thật sự rất mạnh.”

Sau đó, cô bạn đó lại hỏi: “Bạn học ấy học lớp nào vậy, hình như tớ chưa thêm bạn bè.”

Lâm Chiết Hạ trầm mặc trong chốc lát, không biết nên nói với cô bạn kia như thế nào, quả thật người chơi game cùng với cô chính là Trì Diệu lớp 10-1.

Cuối cùng, cô chỉ có thể nói, “… Không phải ở lớp chúng ta.”



Một vài ngày sau, nhân viên chuyển phát nhanh đã đến tận nhà để giao hàng: “Heo lớn ngu ngốc Trì Diệu có phải là cậu không? Nhận hàng, ký ở đây này.”

Bưu kiện không lớn, cũng khá nhẹ.

Trì Diệu vừa tỉnh ngủ, không có biểu cảm gì mà nhận lấy bút do nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới.

Chờ nhân viên chuyển phát nhanh đi rồi, cậu đóng cửa lại, khóe miệng mới khẽ nhếch lên, thấp giọng nói một câu “Ấu trĩ”.

Lâm Chiết Hạ vì chuẩn bị quà tặng cho Lâm Hà, vẫn luôn chú ý đến trạng thái vận đơn.

Cô lê dép chạy đến nhà Trì Diệu: “Đồ của tôi có phải đã chuyển đến rồi đúng không…”

“Đến rồi,” Trì Diệu chuẩn bị quay về phòng tiếp tục ngủ bù, trước khi xoay người còn đứng ở cửa cảnh cáo cô, “Lần sau cậu còn đặt tên tôi lung tung để nhận đồ, thì đừng trách một ngày nào đó tôi quăng đồ của cậu ra ngoài hết.”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu đổi tên mắng tôi trước.”

Trì Dân: “Có chữ nào tôi mắng cậu vậy.”

“Phong cách mắng chửi của cậu không quang minh lỗi lạc bằng tôi.” Lâm Chiết Hạ nói, “Tuy rằng cậu không dùng một chữ th0 tục nào, nhưng lại là đang mắng tôi.”

Trì Diệu cười lạnh: “Có phải giờ tôi còn phải khen tác phong lỗi lạc của cậu hay không?”

“Nói cho đàng hoàng,” Lâm Chiết Hạ xua xua tay, “Tôi chính là một người ngay thẳng như vậy.”

Nói xong, cô ngồi xổm ở chỗ huyền quan đang đặt đồ chuyển phát nhanh ban nãy, sau đó trịnh trọng lấy từ bên trong ra…

*Huyền quan: Huyền quan là khu vực sảnh giữa phòng khách và cửa chính. Ảnh minh hoạ:

Một cuộn len.

Ngoài cuộn len, còn có mấy que đan rất mỏng, cùng với một cuốn sách nhỏ với tên bìa là [Hướng dẫn cách đan khăn quàng cổ].



Không thể để cho Lâm Hà phát hiện ra mình đang đan khăn quàng cổ nên Lâm Chiết Hạ chỉ có thể lén đan ở trong nhà Trì Diệu.

Lúc đầu, cô còn hào hứng mà lớn giọng: “Món quà này của tôi đúng là không tồi, vừa thực tế lại mới mẻ, tôi quả là đứa con gái ấm áp, chờ tôi đan xong rồi, chiếc khăn này sẽ sưởi ấm được cho mẹ trong suốt mùa đông.”

Sự nhiệt tình này không kéo dài được quá ba ngày đã biến mất.

Bởi vì khăn quàng cổ thật sự.

Rất, khó, đan.

Khả năng làm đồ thủ công của cô từ nhỏ đã rất kém cỏi, trước kia lúc đi học, lớp có hoạt động ngoại khoá giao bài tập nặn đất nặn, cô cố gắng một tuần nhưng đến cuối cùng vẫn phải cầu xin Trì Diệu giúp cô hoàn thiện bài để nộp.

Chưa kể đến việc đan khăn quàng cổ là một việc đòi hỏi sự tỉ mỉ khéo léo.

Cô xem video hướng dẫn, người ta có thể làm một lúc đan xong ba cái, mà tay cô giống như một cánh tay robot thất bại, căn bản không nghe theo sự sai khiến của đầu óc.

Video hướng dẫn đang chiếu lặp đi lặp lại: “Lấy mũi, mũi đầu tiên không cần thắt lại mà móc len sang que đan bên phải, que bên phải lấy mũi thứ hai từ que đan bên trái qua…”

“…”

Các câu hỏi toán học có khi còn đơn giản hơn thế này.

Lâm Chiết Hạ nghe xong một lượt, lặng lẽ tua lại video, bắt đầu xem lại từ đầu: “Lấy mũi…”

Cô ngồi trên thảm với những cuộn len dưới chân.

Trì Diệu nằm ngủ trưa trên sô pha, trên người vẫn đang phủ chiếc chăn nhỏ của cô.

Chiếc áo len màu đen trên người thiếu niên cùng hoa văn nhỏ trên chiếc chăn nhỏ tạo thành một sự đối lập độc đáo, nhưng lại có chút gì đó rất tự nhiên.

Trong phòng có điều hòa và hệ thống sưởi, không khí rất ấm áp.

Người trên sô pha sau khi nghe được câu nói “Lấy mũi” đến lần thứ năm, bắt đầu chậm rãi mở mắt ra.

“Lâm Chiết Hạ.”

Lâm Chiết Hạ đang bị video hướng dẫn làm cho to đầu, không có thời gian để ý đến cậu: “Cái gì.”

Trì Diệu giơ một tay lên, che mắt, có chút khó tin hỏi: “Cậu còn chưa học được sao ”

Lâm Chiết Hạ tức giận trả lời: “Tôi mới xem đến lần thứ năm, rất khó có được không?”

“Rất khó sao?”

Cậu nói, “Năm lần, nghe thôi cũng biết đan rồi.”

Lâm Chiết Hạ buông que đan trong tay xuống, nhìn cậu, học theo giọng điệu giống cậu rồi hỏi ngược lại: “Cậu chưa tỉnh ngủ sao?”

“Nếu chưa tỉnh ngủ thì đề nghị cậu cứ tiếp tục ngủ, hiện giờ không phải là ở trong giấc mơ, không cần phải ra oai đâu, sẽ bị sét đánh.”

Trì Diệu xoa tóc, sau đó ngồi dậy.

Cậu và Lâm Chiết Hạ một người ngồi trên sô pha, người còn lại ngồi khoanh chân trên mặt đất.

Lâm Chiết Hạ ngẩng đầu, ở góc nhìn này trông lên cậu càng cao và dài hơn, ánh mắt cô di chuyển lên trên, nhìn thấy chiếc cằm gầy gò của cậu, còn có yết hầu hơi chuyển động khi nói chuyện.

Giọng nói của thiếu niên vẫn còn ngái ngủ vang lên: “Đưa que đan cho tôi.”



Thật sự muốn ra oai ư?

Lâm Chiết Hạ cắn răng.

Căn bản là cô không tin, trong lúc cậu ngủ, chỉ nghe thôi sao có thể làm được.

“Cậu làm được sao,” Cô đưa đống len lộn xộn đang đan dở trong tay cho cậu, “Tôi xem cậu đan thế nào.”

Trì Diệu nhận cuộn len kia, tháo hết toàn bộ số len ban nãy cô đan ra.

Sau khi tháo que đan ra một lần nữa, ngón tay cậu tinh tế cầm lấy que đan kia, điều chỉnh tư thế một chút, sau đó mấy ngón tay phối hợp hạ xuống, thật sự đã đan thành công.

Cậu vừa đan vừa mò mẫm, giữa quá trình có hai lần không được thuần thục, sau khi rút que đan lại, rất nhanh đã đan xong một hàng.

Sợi len màu be được đan gọn gàng và có trật tự trên đó, hầu như không khác những gì được hiển thị trong video hướng dẫn.

Mí mắt Trì Diệu khẽ nhấc lên: “Thấy chưa?”

“……”

Một lúc lâu sau, Lâm Chiết Hạ không muốn thừa nhận, nói: “Nhìn không thấy, tôi bị mù rồi.”

Nghe vậy, động tác trên tay Trì Diệu dừng lại một chút.

Sau đó cậu đứng dậy, đi dép lê ngồi xổm xuống trước mặt cô…với chiều cao của người này, cho dù hai người cùng ngồi xổm, tầm mắt vẫn không thể ngang bằng, cậu nhét que đan vào trong tay cô: “Cầm lấy.”

Trì Diệu vừa ngồi xổm xuống, tầm mắt của Lâm Chiết Hạ lại dừng trên cổ áo mở rộng của cậu.

Cô sững sờ cầm que đan, nói: “Sau đó thì sao.”

Trì Diệu đưa tay ra, giúp cô điều chỉnh tư thế: “Sau đó tôi dạy cậu, đồ mù ạ.”

Loại chuyện đan khăn quàng cổ này, chỉ có thể dạy trực tiếp bằng tay.

Ngón tay thiếu niên đặt trên tay cô, giúp cô móc nối.

Ngón tay Trì Diệu dài hơn tay cô, gấp lên có thể hoàn toàn bao phủ lấy tay cô, điều này càng trực tiếp hơn so với những lần tiếp xúc trước đó của hai người, hơn nữa còn lâu hơn.

Khi cô đan sai, Trì Diệu sẽ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ngón tay cô một cái.

“Đồ mù như cậu, mắt không nhìn thấy thì những chi khác sẽ nhạy cảm hơn,” Cậu nói, “Tự mà ghi nhớ động tác đi.”

Lâm Chiết Hạ nói bản thân mình bị mù, hoàn toàn là nói nhảm.

Nhưng bây giờ cô thực sự có một cảm giác kỳ diệu không nói nên lời, có một cảm giác không khác người mù là mấy.

Bởi vì quả thật cô cảm nhận được, những thứ nhìn thấy trong mắt đều dần dần lướt qua, nhưng những chi giác khác lại được phóng đại đến vô hạn.

Nhiệt độ trên tay đối phương.

Động tác rất nhỏ của cậu nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay cô…

Thậm chí, là hơi thở nhè nhẹ kia.

Ngón tay Lâm Chiết Hạ càng ngày càng cứng ngắc, ngay cả động tác vốn có thể nhớ kỹ được cũng đã quên mất.

Không khí tựa như ngưng đọng lại.

Trong bầu không khí ngưng trệ này, cô không biết phải làm gì tiếp theo.

Mãi đến khi Trì Diệu phát giác ra cô vẫn đang cầm que đan bất động, cậu mới ngừng lại.

Lâm Chiết Hạ nắm bắt được khoảnh khắc cơ thể th0 dốc, mở miệng phá vỡ bầu không khí nói: “Cậu…không phải đã lén học đan trước đấy chứ?”

Trì Diệu khó hiểu nhướng mày, tựa hồ đang muốn hỏi tại sao cậu phải lén học.

Lâm Chiết Hạ chậm rãi nói: “Bởi vì, cậu muốn ở trước mặt tôi, thể hiện kỹ thuật đan khăn quàng cổ cao siêu của mình, lấy việc đè bẹp tôi làm niềm vui. ”

Nghe xong lời cô nói, Trì Diệu trầm mặc hai giây.

Sau đó, cậu nói, “Tôi đã từng học.”

“Tôi đã học đan khăn quàng cổ trong nhà máy dệt từ năm 1 tuổi.”

“Năm ba tuổi đã có thể dệt năm mươi cái mỗi ngày, là nhân viên ưu tú trong nhà máy.”

“Câu trả lời này thế nào,” Trì Diệu nói, “Nếu cậu còn không hài lòng, tôi sẽ đổi câu khác.”

“……”

Lâm Chiết Hạ lắc đầu: “Cậu không cần thay đổi, đáp án bịa ra này cũng đủ vô lý rồi.”

Trì Diệu rũ mắt xuống, nhìn sợi len lộn xộn trong tay cô, không thể nhịn được nữa nói: “Cậu đan khăn như vậy cũng quá…”

Một mớ hỗn độn.

Lời còn chưa kịp nói xong, Lâm Chiết Hạ bất chợt đứng lên.

“Tôi, tôi đan mệt rồi.” Cô lắp bắp nói: “Hôm nay đan đến đây thôi, tôi phải về nhà đây.”

Lúc Lâm Chiết Hạ đi từ nhà Trì Diệu ra, bên ngoài trời đã tối, cô giống như đang muốn che dấu cái gì đó, lại đứng ở cửa nói với Trì Diệu mấy câu vô nghĩa: “Cậu nhớ giúp tôi giấu đan đó, đừng để người khác phát hiện ra, nhỡ Hà Dương đến nhà cậu, bị cậu ta nhìn thấy…Tuy rằng cậu ta cũng sẽ không nói ra, nhưng tôi vẫn không muốn để cho cậu ta biết, ai biết cũng không được, cậu phải giấu kĩ đó.”

Không đợi Trì Diệu trả lời.

Cô đã xoay người đẩy cửa ra và chạy về nhà.

Sau khi trở về nhà, cô đi vào nhà bếp và lấy một ly nước để bình tĩnh lại.

Chắc là vừa rồi đã tiếp xúc quá gần, không được quen lắm. Nói thế nào đi nữa, Trì Diệu cũng là một chàng trai, cô lúng túng cũng là điều bình thường.

Có là anh em tốt đến đâu cũng sẽ xấu hổ.

Ừm.

Xấu, xấu hổ.

Cô hít một hơi thật sâu rồi cầm ly nước lên uống.

Đang cầm ly nước, bất ngờ cô thấy đèn phòng vệ sinh đang sáng lên, hơn nữa trong phòng vệ sinh cũng có động tĩnh nhỏ.

Hình như là…Ai đó đang nôn mửa.

Ánh đèn yếu ớt, tiếng nôn rất nhẹ của người phụ nữ, cuối cùng là tiếng nước xối ào ào.

Khóa cửa “cạch” được mở ra.

Lâm Chiết Hạ đối diện với gương mặt có chút mệt mỏi của Lâm Hà.

“Mẹ, mẹ không thoải mái ở chỗ nào sao?” Cô hỏi trong lo lắng.

“Không có gì, ” Lâm Hà đi ra nhìn thấy con gái thì có chút ngạc nhiên, cười cười nói, “Gần đây mẹ không biết đã ăn cái gì, khó tiêu hóa, uống chút thuốc là ổn rồi.”

Trước kia lúc Lâm Hà phải đi làm lại một mình nuôi con, thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, có một khoảng thời gian dạ dày quả thật không ổn. Cho dù sau này đã điều dưỡng lại, nhưng cũng không tốt hẳn lên.

Lâm Chiết Hạ không nghĩ nhiều, thuận tay rót cho Lâm Hà một ly nước nóng, dặn dò: “Vậy mẹ nhất định phải nhớ uống thuốc, nếu còn không thoải mái, ngày mai con cùng mẹ đến bệnh viện khám.”



Mấy ngày sau, Lâm Hà không có phản ứng gì khác thường.

Lâm Chiết Hạ lại dặn dò thêm vài lần, sau đó tiếp tục đến nhà Trì Diệu chuẩn bị quà.

Chẳng qua cảnh tượng ở nhà Trì Diệu bây giờ đã hoàn toàn trái ngược với mấy ngày trước.

Lâm Chiết Hạ mới đan được hai hàng, không ngờ rằng những bước tiếp theo càng ngày càng khó khăn, cô còn muốn thêu hoa, nhưng nhìn tình hình không được, vì thế quyết định từ bỏ, lui về trên sô pha, trong tay ôm túi khoai tây chiên, giám sát: “Hai hàng này của cậu không tệ, về sau không chừng thật sự có thể đến xưởng dệt làm việc, tiếp tục phát huy.”

Bên cạnh Trì Diệu có đặt mấy cuộn len, trong tay cầm que đan, gương mặt lạnh lùng: “Cậu nghỉ ngơi đủ chưa?”

Lâm Chiết Hạ: “Còn chưa đủ, tôi còn phải nghỉ ngơi thêm một lát, cậu giúp tôi đan trước đi.”

“Nghỉ ngơi đến ba ngày, bộ tay cậu bị gãy sao?”

“……”

“Nội thương,” Lâm Chiết Hạ nói, “Quả thật cần phải tĩnh dưỡng.”

Trì Diệu hơi nghiêng đầu: “Đây rốt cuộc là quà ai tặng.”

Lâm Chiết Hạ: “Tôi tặng.”

Trì Diệu: “Vậy tại sao tôi phải đan.”

Lâm Chiết Hạ cẩn thận trả lời: “Bởi vì, cậu tài giỏi, có năng lực làm nhiều việc, không phải sao? ”

“…”

“Nhưng tôi thật sự không học được,” Lâm Chiết Hạ sợ cậu ném que đan qua, giải thích, “Tôi cũng rất muốn đan. Hơn nữa tôi đã nghĩ đến việc đổi quà, nhưng bây giờ thời gian cũng không còn kịp nữa, chuyển phát nhanh có thể sẽ không kịp.”

Hơn nữa.

Với cách hướng dẫn của Trì Diệu.

Cô cũng không có dũng khí thử lần thứ hai, trong tiềm thức đã mang theo ý nghĩ lảng tránh.

Cô thừa dịp Trì Diệu còn chưa kiên quyết từ chối, lấy sổ bài tập trên bàn trà xé ra một tờ giấy, viết hai dòng chữ trên đó, đưa cho cậu: “Cầm lấy, thù lao.”

Trì Diệu cho rằng trên giấy sẽ là từ “một trăm vạn”. Hồi còn bé, Lâm Chiết Hạ không ít lần lừa gạt cậu bằng loại “chi phiếu” này.

Nhưng cậu vẫn nhận lấy nó, thấy dòng chữ ghi là “Thẻ ước nguyện”.

Dòng dưới ghi: Tôi có thể thực hiện một mong muốn của cậu.

Phía sau dòng chữ này còn có dấu ngoặc đơn, giết người phạm pháp thì không được, làm khó người khác cũng không được.

Cậu khẽ cười nhạt một tiếng, vẫn cất tấm thẻ ước nguyện này đi.

Lâm Chiết Hạ ăn khoai tây chiên xong, lướt xem điện thoại di động.

Thấy một số tin nhắn từ cô bạn cùng lớp.

Cô bạn cùng lớp: [Cậu đang làm gì vậy?]

Cô bạn cùng lớp: [Cậu đã làm bài tập kỳ nghỉ đông hay chưa, tôi muốn so đáp án với cậu.]

Lâm Chiết Hạ lau tay, chuẩn bị trả lời: [Tôi đang ở nhà Trì Diệu xem cậu ấy đan khăn quàng cổ, không có đề bài ở bên cạnh.]

Gõ được một nửa, cô suy nghĩ một chút, lại xóa câu này đi.

Trì Diệu ở trường là kiểu người không ai dám tới gần, nếu cô nói rằng cô đang xem cậu ta đan khăn quàng cổ, đối với bạn cùng lớp này, điều đó nghe có vẻ rất kinh khủng.

Lâm Chiết Hạ nghĩ ngợi, lại ngẩng đầu lên nhìn Trì Diệu.

Khuôn mặt này của cậu quả thật rất khó liên tưởng đến ba chữ khăn quàng cổ.

Thiếu niên ngay cả dáng vẻ đan khăn quàng cổ cũng rất thờ ơ, mặt mày cất giấu vẻ lạnh lùng, đôi tay kia đã từng đánh nhau, lưu lại vết sẹo trên đó, giờ phút này lại đang cầm sợi len

Cô cảm thấy hơi nóng, thu hồi tầm mắt, trả lời một câu: [Tôi đang ở nhà một người bạn, lát về sẽ chụp cho cậu.]

Vừa trả lời tin nhắn xong.

Trì Diệu để ý đến tầm mắt của cô: “Đừng nhìn tôi, dù sao nhìn rồi cậu cũng không biết đan.”

Lâm Chiết Hạ phản pháo lại theo bản năng: “Ai nhìn chứ.”

“Không phải nhìn khăn quàng cổ,” Giọng điệu Trì Diệu khẽ dừng lại, “Thì là cậu đang nhìn tôi sao?”

Lúc này Lâm Chiết Hạ giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi: “Cậu bớt ảo tưởng lại, khuôn mặt này của cậu tôi nhìn nhiều năm như vậy, đã sớm không còn thấy mới mẻ nữa rồi.”

Trì Diệu đan xong một hàng kia, đặt cuộn len bên cạnh định nghỉ ngơi một lát, cả người như không xương dựa vào phía sau, bẻ khớp ngón tay, nói: “Xin lỗi, tôi quên mất cậu là người mù.”

“……”

“Người mù, có mắt không tròng cũng rất bình thường.”

- -----oOo------