Đừng Yêu Em

Chương 4



Tháng sáu mùa hoa phượng nở, trong buổi lễ tốt nghiệptrang trọng, một tay Dương Kỳ Phong cầm bó hoa, một tay dắt bạn gái Lê PhứcMạn, hai người như siêu sao, thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ, máy ảnh bốn phíakhông ngừng nháy.

Trường cấp III, học tỷ tốt nghiệp, đàn em năm nhất nămhai, đứng xem buổi lễ, phụ trách vỗ tay reo hò, Hà Tân Vũ và bạn học ngồi hàngdài bên dưới, như đang xem kịch, cô hợp làm khán giả, không thích hợp làm diễnviên chính.

Sở trường của Ngô Tuyết Yến là chụp rất nhiều ảnh, lạicảm thán: “Đội trưởng và học tỷ quá xứng đôi, tuy mình ghen tỵ lắm nha, nhưngcũng chịu vậy.”

“Đúng vậy.” Hà Tân Vũ cũng đồng cảm, nhìn Dương KỳPhong và Lê Phức Mạn đứng chung, dù là ai cũng phải khâm phục khẩu phục, khôngai có thể đẹp đôi như bọn họ, giống câu chuyện cổ tích ngoài đời, quá đẹp.

Về gian tình của cô và Dương Kỳ Phong, nên dừng lạithôi, chờ anh lên đại học, sẽ càng có nhiều hoạt động hơn, nhiều thách thứchơn, anh còn muốn phát triển tương lai, không nên làm những chuyện vô vị nàynữa.

Mấy ngày nay, mỗi lần hẹn hò, cô coi nó là hồi ức đểcất giữ, mặc dù không lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng là ấn ký sâu nhất.

“Em muốn ra khỏi đội bóng.” Hà Tân Vũ đã quyết, côphải vĩnh biệt hoàn toàn.

Ngô Tuyết Yến gật đầu đồng ý. “Ừ. Học trưởng Dương KỳPhong cũng đi rồi, không còn gì hay nữa cả.”

Hà Tân Vũ hiểu, giờ chẳng ai cản cô nữa, chờ qua kỳnghỉ hè, sẽ có nữ sinh năm nhất, phía sau tiếp trước muốn làm quản lý đội bóng.

Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Hà Tân Vũ tìm được ChuBằng Phi trong đám người, mở miệng gọi: “Đội phó, em có việc muốn nói.”

“Nên gọi anh là đội trưởng đi.” Chu Bằng Phi từ lớp 11lên lớp 12, cũng trở thành người lãnh đạo đội bóng.

“Đội trưởng, ngại quá, em muốn rút khỏi đội bóng.” Lầnđầu tiên cô gọi anh là đội trưởng lại đưa ra cái loại việc này, thật là có lỗiquá đi.

“Vì sao?” Lòng anh nhất thời như dao cứa, bởi vì anhsiêu thích ăn đồ ăn cô làm, về sau không được chén nữa thì phải làm sao đây?

“Em biết, đội bóng thiếu người, nhưng em phải đi làm,thật ngại quá.”

“Đi làm?” Cô không nhiệt tình yêu đương như các cô gáikhác, vì gánh nặng kinh tế sao?

“Gia đình em không có cha, em muốn thay mẹ gánh vácmột phần.” Bình thường cô hiếm khi nhắc đến gia cảnh mình, nhưng vì một cuộc sốngmới, cô không thể không nói cho nghiêm trọng chút chút, tuy đây cũng là thật.

“Em đã nói vậy, anh còn có thể nói không sao?” Anh làngười mềm lòng, đối mặt với một cô bé vừa dịu dàng vừa kiên cường như thế, conngười sao có thể sắt đá được. “Được rồi, khoảng thời gian này biểu hiện của emrất tốt, anh quyết định tặng em một món quà.”

“Đừng khách khí.”

Anh ưỡn ngực, ngạo mạn nói: “Quà chính mà một lần hẹnhò với anh, thế nào?”

“Đội trưởng, con người anh thật tốt.” Cô cố nín cười,Chu Bằng Phi quả nhiên kế thừa tôn chỉ của đội trưởng trước, tưởng nữ sinh đếnvới đội bóng đều là có ý đồ riêng, vì vậy bọn họ đều hi sinh cái tôi để đềnđáp, tình cảm cao quý như thế thật cảm động quá đi.

Chu Bằng Phi hất mái tóc đẹp rạng ngời. “Chỉ là chútlòng thành thôi mà.”

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu, tạm biệt.”Cô cúi đầu rồi xoay người bước đi, tự nói với mình, từ nay về sau, cô sẽ khôngdính dáng gì đến nam sinh đội bóng nữa, coi là thành kiến cũng được, cô khôngchịu được thị phi đâu.

Cho cả một mùa hè, tiếng ve kêu cũng không dai dẳngnhư vậy, khi gió thu thổi đến, tâm tình cô sẽ nguội lạnh thôi.

******

Trong lúc nghỉ hè, Hà Tân Vũ cố lôi tư tưởng trở về,ngoài bài tập, làm việc nhà, còn phụ tiệm hoa bên cạnh, vừa làm vừa học. Bậnrộn có thể khiến thời gian qua nhanh một chút, tin rằng chẳng bao lâu, cô cóthể quên hết về Dương Kỳ Phong.

Thế giới của hai người sớm đã khác nhau, trời sinh anhkhông giống người thường, mà cô chỉ muốn yên ổn, có trời mới biết sức mạnh nàođã kéo bọn họ lại một chỗ như vậy, tóm lại là về lâu về dài không còn cách nào,anh sẽ thăng tiến rất nhanh, khác xa con đường của cô.

Ngày từng ngày trôi qua, cô không hề nghe thấy tiếngchuông di động, vì cô đã tắt điện thoại vĩnh viễn, đặt ở chỗ sâu nhất trongngăn kéo, như một di vật.

Chín giờ sáng, Hà Tân Vũ ăn qua bữa sáng, quét nhà,giặt quần áo, nghe tiếng bước chân ở cửa biết ngay là mẹ đã về, vì bươn trảikiếm tiền, mẹ cô nhận cả trực đêm.

“Mẹ ăn chút gì đã, đừng đi ngủ luôn.” Hà Tân Vũ mở nồicơm điện, lấy ra cốc sữa đậu nành và bánh trứng nóng hổi.

Hà Thu Mỹ mệt mỏi nở nụ cười, con gái lớn còn giống ytá hơn bà. “Đã biết. Thiến Văn đâu con?”

“Nó đi học thêm rồi.” Vừa tốt nghiệp cấp II, em gái côquyết định thi lên, trường luyện thi cũng tự tìm, hi vọng lần này nó có thể đạtkết quả tốt.

“Ừ.” Hà Thu Mỹ không yêu cầu nhiều lắm ở hai đứa congái, tự các cô quyết định tương lai, chỉ cần đừng giống bà lấy nhầm người làtốt rồi.

“Mẹ, con đi làm đây.” Hà Tân Vũ xỏ giầy, chuẩn bị rangoài.

“Vất vả cho con rồi.”

Hà Tân Vũ đạp xe đạp, không lâu đã đến chỗ làm, biểnhiệu ghi “Đậu Hoa Tẩu”, trong cửa hàng ngoài mấy món đậu, cũng bán mấy loại đồngọt và đồ lạnh, vì chất lượng tốt nên cũng có chút danh tiếng trong vùng.

Vào cửa hàng, Hà Tân Vũ nói.“Bà chủ, cháu đến rồi.”

Ở nhà bếp, một đám hơi xông ra, bà chủ đứng trong đóquệt mồ hôi. “Tân Vũ, cháu mang những món này ra ngoài đi.”

Ngoại hiệu của bà chủ là Đậu Hoa Tẩu, mỗi ngày đều nấurất nhiều thức ăn, do ông chủ phục vụ khéo léo, nhưng kỳ nghỉ hè hoạt động nhộnnhịp, ông chủ thường đi giao hàng, cho nên muốn thuê học sinh sinh viên phụgiúp.

“Dạ.” Hà Tân Vũ mặc tạp dề vào, động tác khá thành thạo, cô rất vui khi làm những việc này, cuộcsống vì thế cũng nhẹ nhàng thoải mái mà trôi qua.

Từ lễ tốt nghiệp đến nay đã hơn tháng, cô thấy tự hào,không gặp Dương Kỳ Phong lâu như vậy, cô vẫn sống tốt, trên đời này vốn có đạolý không phải ai cũng là độc nhất, mỗi người đều có thể được thay thế, đội bóngkhông có Dương Kỳ Phong, chẳng phải cũng có đội trưởng mới đó sao?

Đang nghĩ như vậy, vị khách đầu tiên vào cửa, làm côsửng sốt: “Chào anh, xin hỏi… Anh muốn ăn gì?”

“Đậu thập cẩm.” Dương Kỳ Phong chọn món thượng hạngtrên thực đơn, anh diện quần bò và áo sơmi, trên mặt đeo một cặp kính râm, như sợ bị người ta nhận ra, kết quả là cànggây sự chú ý.

“Dạ, xin chờ một chút.” Anh vừa đi ngang qua? Hay làđặc biệt tìm cô? Cô không dám nghĩ nhiều, tóm lại người đến là khách, không thểchậm trễ.

Rất nhanh cô đã bưng thức ăn lên, hai tay hơi run,Dương Kỳ Phong bỏ kính nhìn cô một cái, lúc này lại không có khách nào đến, sựtồn tại của anh quá mạnh mẽ, cô có thể trốn đi đâu?

Giống như tiên đoán trước, radio trên quầy phát một cakhúc…

Emhiểu tình cảm trong ánh mắt anh, ngọn lửa cháy có thể lan rộng trên đồng cỏ bấtcứ lúc nào

Nguyhiểm kia em đã từng trải qua, cũng bởi thế đã để lại vết thương

Tìnhyêu vẫn là truyền thuyết, đừng động đến nữa, cứ để lòng hoang vắng đauâm ỉ đi thôi

Đừngyêu em, nếu như chỉ là trống vắng, nếu không thể kéo dài, nếu không có bến đỗan toàn…

Lần đầu cô nghe một bài hát như thế, lại thấy rấtquen, như đã nghe qua nhiều lần, chỉ vì cũng từng vùng vẫy như thế trong lònganh, chờ mong lại sợ tổn thương, dù sao đối mặt với cô là một tên con trai rấtnguy hiểm, nhưng hình như đã khắc sâu vào lòng cô mất rồi.

★★★

Nét mặt Dương Kỳ Phong không thay đổi tẹo nào, yênlặng ăn xong một chén đậu. “Bao nhiêu tiền?”

“Ba mươi đồng.”

Anh đưa ra một trăm tiền mặt, rất nhanh, cô thối tiềnlẻ cho anh, ai ngờ anh cố ý không cầm, ngược lại còn hỏi: “Bao giờ em xongviệc?”

“Xin hỏi có chuyện gì ạ?”

Câu hỏi của cô làm anh giận tái mặt, chẳng lẽ cô nghĩanh nhàn rỗi không có việc gì làm, không may tạt qua? “Không có việc gì thìkhông thể tìm em? Từ khi nào em đã hống hách vậy? Sao lại tắt di động?”

“Em…” Câu hỏi liên tiếp, cô đều không thể trả lời, côkhông hiểu, anh muốn ai mà chẳng được, vì sao còn đến tìm cô?

“Anh chuyển ra ngoài rồi, đây là địa chỉ bây giờ.” Anhlấy một tờ giấy trong túi ra, còn có một chùm chìa khóa.

“Đây là ý gì?” Đây không phải là chìa khóa nhà của anhchứ? Cho dù có mở được cửa phòng anh, cũng không có khả năng vui vẻ được.

“Rảnh thì đến tìm anh.”

“Chúng ta…” Là loại quan hệ gì? Gặp lại có ý nghĩa gì?Nếu anh không ngủ được thì tìm bác sĩ, nếu muốn ăn thì tìm đầu bếp, đừng cho côcái cớ, đừng để cô mềm yếu, đừng để cô ảo tưởng nữa….

Anh ngắt lời cô, chỉ thấy anh trợn mắt nhìn mình, cảnhcáo nói: “Chỉ có anh được nói chia tay, em chớ có quên!”

Nói xong, Dương Kỳ Phong không quay đầu đã rời đi, bàchủ đi ra từ nhà bếp thấy vậy thì khó hiểu, lập tức tò mò truy hỏi: “Nó là aivậy? Bạn trai cháu?”

“Không phải.” Hà Tân Vũ nắm chìa khóa trong tay, rõràng rất nhẹ nhưng lại thấy nặng nề, cô nào có tư cách kết giao với vị đại nhânnày? Nhưng anh vừa nói đến hai chữ chia tay, giống như bọn họ từng quen nhauthật…

Đương nhiên bà chủ không tin. “Vợ chồng trẻ cãi nhau?”

“Không phải mà.”

“Nam sinh lạnhlùng [cool boy =))] như thế, ta thấylà cháu bị ăn rồi, biết điều một chút chấp hành mệnh lệnh đi.”

Bà chủ hay nói đùa,nhưng cả người Hà Tân Vũ lại rét run, vì cô cũng có cảm giác này, nếu Dương KỳPhong không chịu bỏ qua, cô có bản lãnh kháng cự sao?

Giữa mùa hạ, tiếng ve kêu râm ran bên tai, như kêu gọisinh mệnh, có phải một góc nhỏ trong lòng anh, cất giấu một tình cảm không dámthừa nhận, giờ phút này đang thoát ra, không thương không được…

★★★

Chủ nhật, cửa hàng đóng cửa, Hà Tân Vũ làm xong việcnhà, mẹ đang ngủ bù, em gái đi học thêm, hôm nay là ngày thuộc về cô.

Ra cửa, cô đón xe bus đi đến một nơi chưa từng đặtchân đến, cầm tờ giấy và chìa khóa trong tay, đứng trước cửa tòa nhà nhưngkhông cất nổi bước, không hiểu cô còn làm gì? Dương Kỳ Phong cũng không ép cô,cô lại tự nộp mạng, cứ vậy mà rơi vào bẫy sao?

Không biết qua bao lâu, cánh cửa màu đen tự động mởra, Dương Kỳ Phong đi ra, anh mặc áo Polo và quần kaki, nhìn có vẻ nhàn nhã,mặt lại tỏ ra dữ tợn, trừng mắt hỏi cô: “Em đứng đây bao lâu rồi? Chìa khóa nàylà cả tầng trên và tầng dưới, em có thể tự vào mà, không lẽ còn muốn anh phải kínhmời em lên lầu sao?”

Anh nhìn cô qua cửa sổ tầng trên được nửa giờ, cô gáinày thật lề mề, rõ ràng đã đến lại còn giậm chân tại chỗ, hại anh phát điên.

Nhìn dáng vẻ giận dữ của anh, cô không biết phát biểucảm tưởng thế nào, trừ cao to đẹp trai, có tiền, có bản lĩnh, rốt cục thì có gìmê người? Cá tính của anh hỏng bét, tự cho là đúng, là đại thiếu gia điển hình.Lại dựa vào vai cô mà ngủ, còn dùng cặp mắt đủ để giết người kia nhìn cô, vìthế, cô luyến tiếc, không bỏ xuống được sao?

“Còn không mau vào đi.” Dương Kỳ Phong cầm tay cô, mặckệ ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, trực tiếp kéo cô vào thang máy.

Trong thang máy chỉ có hai người, cô muốn rút tay về,nhưng anh không tha, từ trong gương nhìn thấy, vẻ mặt hai người rất nghiêmtrang, giống như… giống một đôi tình nhân đang chiến tranh lạnh.

Thang máy dừng ở tầng bảy, trên hành lang chỉ có mộtcánh cửa, anh vừa mở vừa nói: “Đây là món quà thi vào đại học cha tặng anh.”

“Ặc.” Kẻ có tiền quả nhiên khác người, vào đại họcđược một căn hộ, cho dù cha anh có ba bà vợ, mười một đứa con, hiển nhiên củacải vẫn thừa tiêu.

“Anh còn có một chiếc xe, anh cũng thi bằng lái rồi,lúc nào cũng có thể ra ngoài hóng gió.”

“Ặc.” Vẫn là một câu trả lời, anh cũng sẽ không đưa côra ngoài chứ, cô là bí mật, gặp ánh sáng sẽ chết.

“Sao mặt em nhìn khổ sở vậy?” Anh kéo cô ngồi xuốngghế sô pha, nhìn thẳng vào ánh mắt hờ hững của cô, không hiểu cô bé này hôm naylàm sao vậy? Đã bằng lòng đến tìm anh, lại cứ đứng dậm chân ở ngoài, anh nghĩbiểu hiện của mình đã đủ rõ rồi, chẳng lẽ cô còn muốn anh dùng lời ngon tiếngngọt? Đúng vậy sao?

“Học tỷ có biết chuyện này không.”

“Không quan trọng.” Trên thực tế, anh đã chia tay LêPhức Mạn, mặc đối phương đau khổ van xin, anh không có lòng nào mà gặp gỡ nữa,nhưng anh không muốn nói cho Hà Tân Vũ biết, sợ cô sẽ cho là mình quá để ý cô.

Hà Tân Vũ nhìn bốn phía, một nơi rất đẹp, nhưng khôngấm cúng: “Em thấy mình quả thật không nên đến đây.”

“Em căng thẳng cái gì? Anh đã làm gì em chưa?”

Đúng vậy, anh chưa bao giờ chạm vào cô, chỉ là thườngngủ cùng cô thôi, nhưng lời anh nói lại có chút kỳ quái, quan hệ của bọn họ rấtkhó định nghĩa, nhưng không tiến thêm một bước cũng không có nghĩa là an toàn,anh là mối nguy hiểm lớn nhất mà cô từng gặp.

“Anh biết không công bằng với em, chưa cho em một danhphận, cũng không hứa hẹn gì cả, nhưng anh muốn gặp em, nếu không không làm nổiviệc gì.” Anh có thể nói tốt hơn để dụ cô vui vẻ, sau này dù có chia tay cũngkhông oán anh, nhưng anh không muốn lừa gạt cô, trước mặt cô gái này, ngay cảdiễn trò anh cũng không bằng lòng.

Anh lật bài ngửa như thế. Vì thế cô lại im lặng, đây là thời khắc mấu chốt, cô nên trả lời thếnào? Cô có thể bỏ lại chìa khóa rồi đi, cũng có thể giữ lại chìa khóa, rồi từnay về sau cứ đắm chìm dần. Giữa hai người là một dải đất màu xám, đi hay ở làdo quyết định lúc này.

Anh chưa đợi cô trả lời, từ chứa chan dịu dàng đã hóathành nôn nóng. “Em cho rằng anh không bực mình sao? Kế hoạch tương lai của anhrất thuận lợi, em lại hại anh suy nghĩ không yên, phiền cũng đã phiền chếtrồi.”

Trong khoảng thời gian này, anh không thể không nghĩđến lúc đoạn tuyệt quan hệ, nhưng anh ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chícòn mơ thấy cô, không thể không thừa nhận với mình, anh đã bại dưới tay cô bénày, nhìn thì cô chẳng có lực sát thương tí nào, không hiểu sao lại có khả năngăn mòn lòng người đến thế.

“Đừng nói nữa.” Cô đứng dậy đi ra cửa, thừa dịp cònchút sức, cô phải tự cứu mình.

“Chờ một chút.” Anh ôm vai cô từ phía sau, ghé vào taicô thì thầm: “Đừng đi.”

Cô chưa bao giờ thấy anh dùng giọng điệu nàyđể nói chuyện, cầu xin giống như cún con mèo con, nhưng thế giới của anh khôngcó chỗ cho cô, tại sao còn phải làm nhau khó xử? Cô không thể mềm lòng, tuyệtđối không thể, nhân từ với anh chính là tàn khốc với mình.

“Anh là tên vô lại, nhưng anh cần em.”

Anh xoay nhẹ người cô, lấy kính của cô xuống, động tácnhẹ nhàng chậm chạp, nếu cô muốn chạy trốn thì chỉ có lúc này, nhưng cô khôngthể động đậy, như đã bị phép thuật thôi miên, khi anh cúi đầu xuống gần cô, côchỉ có thể mặc mọi việc xảy ra.

Cứ như vậy đi, cũng chỉ có thể như vậy, trong nháy mắtmôi hai người chạm vào nhau, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng côkhông có cách quay đầu, biết rõ anh ích kỷ lại nguy hiểm, nhưng vì cô anh đãkhông màng hư vinh, thậm chí còn thầm cảm động....

Hôn lại hôn, tạm dừng vì thở gấp, lập tức lại muốnxuyên qua đối phương, chiếm lấy nụ hôn nóng bỏng, không cần lời nói, bọn họ đãtrao đổi tâm ý, dù có chút kỳ lạ, hai người khác nhau như thế lại có thể hấpdẫn nhau.

Cảm thấy cô đang run rẩy, anh buông lỏng một chút,chạm trán mình lên trán cô, chăm chú nhìn đôi mắt có thể làm người ta say đắmkia, cô không phải người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp, nhưng lại khiến anhkhông muốn rời xa.

Anh cứ đòi hỏi trong im lặng như vậy, trận tranh tàinày cô thua rồi, cô cố nén nước mắt xúc động, nức nở nói: “Anh chỉ dám nóitrong căn phòng này thôi.”

Thật đáng buồn cô chỉ có thể vạch ra giới tuyến này,hạn chế anh trói buộc mình!

“Đúng vậy, chuyện em muốn làm, anh tuyệt đối không épem, chỉ cần cho anh một chút thời gian, anh sẽ tìm cách để có thể ở bên em.”

Thành khẩn trong mắt anh làm cô tin tưởng, anh khôngtệ đến mức ép buộc cô, nhưng chỉ sợ là cô không giữ nổi mình, từ đầu đến cuốianh đều rất thành thật, thành thật đến mức làm cô không thể cho đây là ảo giác,không thể lừa gạt tình cảm của anh, tất cả là do cô tự chuốc lấy.

“Hôm nay em về trước, khi rảnh lại đến.”

“Ừ.” Anh tiễn cô ra cửa, không nhịn được lại ôm cô vàolòng, dùng giọng nói nhẹ vô cùng nói ba chữ: “Thật xin lỗi.”

Vì tiền đồ của anh, cô không thể nào lộ diện, chỉ cóthiệt thòi cho bản thân cô, làm người yêu bí mật của anh, cô có quyền hận anh,nhưng cô biết chuyến đi này vốn đã không còn đường về, cô không có anh vẫn cóthể sống qua ngày tháng, anh thiếu cô sẽ là những ngày sống khó khăn.(Vô.....Ảnh...33..Các....https://qttp.wordpress.com/)

" Hôm nay em đi về trước, có rảnh lại đến."

Câu “Thật xin lỗi” này hãy nói trong tương lai đi? Nhưcô có thể nhìn thấy, cô sẽ phải vì anh mà đau khổ, đau khổ rất nhiều.

Cô đẩy anh ra, lẳng lặng xoay người ra cửa, người đinhưng lòng ở lại, cô biết trái tim đã không còn nghe lời nữa, chỉ mong anh lưutình, đừng làm nó vỡ hoàn toàn...

★★★

Từ ngày đó, khi rảnh, Hà Tân Vũ đều đến chỗ Dương KỳPhong, có lúc anh không ở nhà, có lúc anh đang ngủ, nhưng chỉ cần thấy cô, anhluôn cầm tay cô, cười khúc khích với cô, giống như cô là mặt trời, không khí vànước.

Trong phòng thỉnh thoảng người giúp việc có đến quétdọn, nhưng cô vẫn làm thứ gì đó, như nấu cơm, pha trà, giặt quần áo, bọn họ nhưđôi tình nhân vô cùng thân thiết, cô rất cảm ơn anh, chưa từng đưa cô gái khácđến đây, có điều cô cũng có tình cảm với anh, đời người thật ngắn, ngày tận thếcó thể đến bất cứ lúc nào, giờ có thể ở cùng một chỗ là tốt rồi, về tương laithương tâm, chờ đến tương lai hãy nói sau.

Khi Hà Tân Vũ nấu cơm, Dương Kỳ Phong không thể giúpgì, nhưng anh cứ lởn vởn trong phòng bếp, có vướng chân cô cũng không màng.

“Em biết không? Chỉ xem em nấu cơm thôi anh cũng thấyrất hạnh phúc.”

“Vì sao?”

“Tiếng rửa rau, thái rau, xào rau, giống như có mộtloại nhịp điệu, làm tâm tình người ta thả lỏng.”

Là hương vị gia đình, vì gia cảnh đặc thù của anh, lụcđục với nhau là chuyện như cơm bữa, chưa từng có một gia đình ấm áp. Cô nghĩ vậynhưng không dám nói ra, sợ đả kích lòng tự trọng của anh. Cô muốn làm cho anhrất nhiều thứ, nhưng lại không thể tạo cho anh một gia đình, trước mắt chỉ làmột mái nhà tạm bợ, còn phải che dấu tai mắt của mọi người, nhưng dẫu có rasao, cô sẽ vẫn gìn giữ lại quãng thời gian tốt đẹp này.

Làm cơm xong, bọn họ ăn cơm cùng nhau, anh phụ tráchrửa bát, cô phụ trách pha trà, rồi hai người ngồi vào ghế sô pha, nghe nhạccũng tốt, xem phim cũng tốt, cái gì cũng tốt, chỉ cần có thể gắn bó cùng nhau.

Những ngày như vậy còn có thể kéo dài bao lâu nữa? Côkhông muốn đoán, nhưng nó lại thường hiện lên trong lòng, sự nghiệp của anh rấtquan trọng, liệu anh có kết hôn sớm không, nếu đủ may mắn, nếu anh không chánghét, có lẽ cô có thể theo anh trải qua mười năm thanh xuân, có phải như vậynên cảm tạ vận mệnh hay không?

Trên truyền hình phát bộ phim tình yêu cảm động, DươngKỳ Phong xem không chuyên tâm, tay ôm lấy vai cô, thỉnh thoảng nhắm mắt dưỡngthần, cô là cô bé duy nhất không than phiền việc anh ngủ, luôn bao dung anh, cảtính ích kỷ và vô lại.

Trước khi kết thúc bộ phim, anh lấy một chiếc dâychuyền bạc từ túi ra. “Cái này cho em.”(Vô.....Ảnh..34...Các....https://qttp.wordpress.com/)

“Cho em? Vì sao?” Cô ngơ ngác, anh sao lại mua vòng cổtặng cô? Vật quý như vậy cô có thể nhận sao?

“Ngày mai không phải sinh nhật em sao?” Tài liệu vềđội viên của đội bóng viết rất rõ, anh xem một lần mãi không quên.

Anh lại có lòng như vậy, cô không nhận sẽ làm anh thấtvọng, vì thế cô mỉm cười nói: “Cám ơn.”

“Không cần cảm động, thấyđẹp thì mua.” Anh đeo cho cô, ngoàimiệng nói không sao, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.

Cô hiểu, bọn họ không thích hợp để nói chuyện yêuđương, chỉ cần trong lòng anh có cô là đủ rồi, cô sẽ không ép anh.

Nhìn cô đeo vàng cổ anh mua, anh khá thỏa mãn, độngtác này giống như một chiếc còng giam, nhưng không biết là để giữ anh hay giữcô? Tóm lại, khi cô mỉm cười như vậy, anh nhất định phải hôn cô, một lần khôngđủ, hai ba lần cũng không đủ.

Hôn hôn, anh ôm cô thật chặt, thở dốc nói: “Tối hômnay... đừng về.”

“Anh...” Anh muốn làm gì cô? Bọn họ ngoài việc hônnhau thì ngủcùng nhau, trước sau chỉ có hai việc này, anh không định ăn cô chứ?

“Đùa chút thôi mà, em chắc vẫn muốn làm cô gái ngoan.”Nếu không thể hứa hẹn gì với cô, có thể chiếm lấy thân thể của cô không? Đó hẳnlà dành cho người đàn ông cô yêu nhất!

Cô gật gật đầu, cảm tạ anh không tham lam, nếu anhmuốn, cô cũng không thể kháng cự được, cô không sợ từ con gái biến thành phụnữ, chỉ sợ rồi mình sẽ không thể rời xa anh được.

Anh uống hai ngụm trà, đỡ cơn khát, tán gẫu đề tài antoàn: “Gần đây học hành thế nào? Đừng vì anh mà mất thời gian học bài đó.”

“Em vẫn tốt.” Thực ra thành tích của cô chỉ hạngtrung, gần đây đội nhiên tiến bộ vượt bậc, nhảy lên top 5 của lớp, thầy giáo vàbạn bè đều kinh ngạc. Có lẽ là do trong lòng không phục, muốn chứng minh mìnhcũng có thể, cô không muốn cách anh quá xa.

“Có gi không hiểu có thể hỏi anh.” Thành tích của anhtrước giờ đều đứng đầu, có thể nói là văn võ song toàn.

“Ừ.” Cô biết điều đáp, không muốn vì việc học mà làmphiền anh, đây là trách nhiệm của cô, ở đại học anh có rất nhiều thứ phải quantâm, bước qua cánh cửa này, chính là một cuộc sống mới của bọn họ.

“Em nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” (Vô.....Ảnh..35...Các....https://qttp.wordpress.com/)

Anh kéo cô vào lòng, tuy giữ cô bên cạnh, nhưng tâmhình như đã bay đi rất xa, thật ra anh cũng không hiểu lắm về cô, có điều anhlại càng không hiểu mình, vì sao giữa nhiều cô gái như vậy, lại chỉ muốn yênlặng ở cạnh cô.

“Chờ em thi đậu đại học, muốn quà gì?”

Những thứ cô muốn, anh không thể tặng nổi, vì vậy côcũng không làm anh khó xử, rất nhanh đã dàn xếp xong: “Ở đây không có lò nướng,mua một cái đi, em muốn làm ít bánh.”

“Không thành vấn đề.” Cô làm gì đều không phải là choanh ăn sao? Cô gái này chẳng bao giờ nghĩ cho mình, ngoài lò nướng, anh cònmuốn tặng cô nhiều thứ khác, để cô có thể mỉm cười với anh như vậy một lần nữa.

Khi cô mỉm cười với anh, chắc là rất hạnh phúc? Anhtin bằng tài năng này, cô sẽ không thể rời xa anh chăng?

Xuân đến thật nhanh, mối tình bí mật của Hà Tân Vũ vàDương Kỳ Phong cũng đã được gần ba năm, trừ hai người, không có ai biết, cùnglắm thì là bảo vệ khu nhà, bọn họ đều quen mặt Hà Tân Vũ, nhưng cũng không hỏiđến quan hệ của cô và Dương Kỳ Phong. Cao ốc nhiều hộ gia đình như thế, ngườiđến người đi, tan tan hợp hợp cũng là chuyện thường tình.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Hà Tân Vũ thuận lợi thiđỗ đại học quốc lập, học cùng trường với Dương Kỳ Phong, nhưng khác khoa, thỉnhthoảng lại gặp nhau ở sân trường, hai người vờ không quen biết, coi như ngườiqua đường.

Lén lút, anh tặng cô một chiếc notebook, nói là anhkhông dùng nữa, cô cũng không vạch trần lời nói dối của anh, mỉm cười nhận lấy,nếu việc này có thể giảm bớt mặc cảm tội lỗi của anh, tự đáy lòng cô hi vọnganh sẽ vui vẻ, dù sao khi mua lò nướng, cô làm nhiều thức ăn ngon cho anh ăn làđược.

Học bài xong, Hà Tân Vũ bắt đầu đi dạy gia sư và làmthêm, một nửa tiền lương đưa mẹ, một nửa tiết kiệm, dần dần, cô có thể làm dángcho mình, bởi vậy cô thay kính áp tròng, đổi kiểu tóc, còn đi dạo phố mua sắmvới bạn học.

Nữ sinh năm nhất luôn được hoan nghênh, Hà Tân Vũkhông phải đóa mân côi làm người ta kinh diễm, lại giống hoa nhài tươi mát,khiến không ít người theo đuổi. Cô vô tình phát triển các mối quan hệ nam nữkhác, vì vậy mà thấy tự tin hơn, thì ra mắt kính học muội cũng có thể biếnthành một mỹ nữ bậc trung tốt.

Dương Kỳ Phong rất nhanh nhận ra điểm ấy, liền chấtvấn cô: “Sao em lại thay đổi vẻ ngoài?”

“Là em muốn trưởng thành.” Anh đã từng nói mắt cô rấtđẹp, con gái thường vui mừng khi được khen, anh không hiểu sao?

“Anh thích em trước kia hơn.”

“Nhưng em không thích.” Cô không muốn làm con vịt xấuxí nữa, ngoài việc thi vào cùng trường với anh, cũng hi vọng khi đứng cạnh anhsẽ không yếu thế hơn, coi như là một loại theo đuổi đi, muốn gần nhau hơn nữa,cho dù không có kết quả tốt, ít nhất cô cũng đã cố hết mình rồi.

Dương Kỳ Phong nhận ra cố chấp trong mắt cô, khôngphải anh không tin cô, nhưng anh vẫn lo lắng không thôi. “Lỡ đâu, lại làm têncon trai nào phải lòng thì sao? Em có biết đàn ông ở bên ngoài rất nguy hiểmkhông?”

Cô im lặng nhìn anh trong chốc lát, giọng điệu của anhnhư là bạn trai cô vậy, sao anh luôn tự cho mình là đúng cơ chứ? Mỗi lần cô gặpanh ở trường học, bên cạnh anh lại là một cô gái khác, không cần hỏi cũng biết,anh chính là người đào hoa, so với sự nghiệp to lớn của anh, cô còn thua xalắc. (Vô.....Ảnh..36...Các....https://qttp.wordpress.com/)

“Em nghĩ, việc này không phải chuyện của anh.”

Cô chưa bao giờ nói chuyện như vậy, đây là dịu dàngđộng lòng người sao? Anh không thể tin vào lỗ tai mình, lay lay vai cô hỏi:“Rốt cục em làm sao vậy?”

“Anh có thể được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh, sao emkhông thể quen những nam sinh khác.”

“Em đang ghen?” Đúng thật là, sau khi anh tốt nghiệptrung học đã chia tay với Lê Phức Mạn, ba năm đại học cũng không kết giao vớibạn gái, còn không phải đều vì cô? Nhưng da mặt anh mỏng, vẫn không nói cho côchân tướng này, trên thế giới nhiều con gái như vậy, anh lại chỉ muốn ở chungchỗ với cô, tuy nói là không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, làm cô chịu oan ức...

“Em không có.” Cô nào có tư cách ghen? Bọn họ khôngphải là bạn bè, cũng chẳng phải vợ chồng, lại càng không phải người nhà, rốt cụclà cái gì?

“Là anh không tốt, đúng vậy, nhưng em cũng cam tâmtình nguyện, không phải sao?”

Nói cho cùng, trách nhiệm đều đẩy lên người cô, đều docô ngốc. “Đúng vậy, quan hệ của chúng ta chỉ tồn tại trong căn phòng ấy, đi racửa, em muốn như thế nào thì sẽ như thế nấy!”

Khi hai người ở chung, luôn là cô chăm sóc anh, anh ỷlại vào cô, hiếm khi cô bày ra thái độ lạnh lùng này: “Tân Vũ, em muốn thayđổi, không sao, anh tôn trọng quyết định của em, nhưng em không cần thay đổinhiều, em biết là anh cần em mà.”

“Tự em sẽ quyết định.” Đúng vậy, đã đến lúc cô phải tựquyết định.

Anh vươn tay ôm cô, tiểu cô nương đã trưởng thành, đôicánh dài, sắp bay về phía chân trời rộng mở, anh nên cột cô lại hay thả cô đi?Một ngày nào đó anh phải kết hôn cùng “đối tượng thích hợp”, anh lấy quyền gìmà lãng phí tuổi thanh xuân của cô? Sự tốt đẹp của cô không chỉ có anh nhậnthấy, những tên con trai kia cũng chú ý đến, nếu... Nếu có một đối tượng vừatốt vừa chân thành, có thể nắm tay cô tản bộ dưới ánh mặt trời, sao anh có thểyêu cầu cô đừng đi?

Cô nhắm mắt lại, lẳng lặng ôm anh, lo lắng của anh làdư thừa, nhưng cô không muốn yếu thế, cô muốn chứng minh cô có thể, đây khôngphải loại suy nghĩ trẻ con, nhưng cô đã yêu, mà cô cũng không phải người có lýtrí, ai có thể nói cho cô biết, tình cảm dây dưa này rốt cuộc sẽ đi về đâu?