Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 51



Cho đến khi lái xe trở về căn cứ, trên đường Tả Đào không nói một lời nào, từ đầu tới cuối đến ngay cả động tác dựa lưng vào ghế cũng không thay đổi.

Cảm giác này thật sự quá kỳ lạ.

Đặc biệt là trên eo chỗ bị Tống Thời Hàn dùng tay sờ đến, bắt đầu từ bề mặt da, nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay thiêu đốt đến tận trái tim của cậu.

Trong quá trình bôi thuốc, Tả Đào luôn nhắm mắt, do đó các giác quan khác của cậu như được phóng đại vô hạn..

Tuy rằng lúc đó cậu không nhìn thấy động tác của Tống Thời Hàn, nhưng trong quá trình này, cậu có thể chính xác cảm nhận được ngón tay của anh di chuyển trên từng tấc da của cậu, ngay cả khi lòng bàn tay anh đặt lên trên eo, giống như có một luồng điện không ngừng chạy tới.

Và chính những dòng điện này, chúng từ từ hội tụ, cuối cùng từng chút một xây dựng thành một hình ảnh trong tâm trí cậu.

Tống Thời Hàn tự mình bôi thuốc cho cậu......

Tâm trí cậu lại bắt đầu lang thang đến cõi thần tiên.

Nhiệt độ trên mặt mới lui không được mấy phút đã lặng yên lan tràn ra xung quanh.

Gần đây số lần đỏ mặt thật sự quá nhiều, khiến cậu đã thành công tích góp ra kinh nghiệm. Giờ phút này chẳng cần soi gương, chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ thôi, cậu cũng đoán được mặt mình lúc này chắc không khác gì con cua luộc.

Cậu cảm thấy mình có lẽ nên trực tiếp đổi tên, lại tiếp tục như vậy thì đâu dám xưng là Hồng nhạt ác bá nữa, rõ ràng Đỏ ác bá mới chính xác.

Sau khi đỗ xe, Tống Thời Hàn tháo dây an toàn, liếc nhìn Tả Đào đang ngồi bên cạnh như đang chơi trò người gỗ, lên tiếng nói: "Tới rồi, xuống xe đi."

"Ồ, về đến nhà rồi ạ." Tả Đào vẫn đang trong cõi thần tiên, nghe vậy, cậu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi tháo dây an toàn, cười khan một tiếng như thể đang điều chỉnh bầu không khí: "Thật nhanh."

Tống Thời Hàn không đáp lại lời của cậu, mà là ôm lấy cánh tay "Em không sao chứ?" Anh nhíu mày, sắc mặt không còn lạnh lẽo như lúc ở Cục Cảnh Sát, mà nhiều thêm chút lo lắng nhàn nhạt.

"A?"

Tả Đào chỉ trao đổi một cái nhìn với Tống Thời Hàn, rồi lập tức quay đi. Cậu vẫn giả vờ bình tĩnh, đẩy cửa bước xuống xe: "Em không sao." Nhưng bởi vì động tác quá nhanh, lại đụng vào chỗ vét thương trên eo.

Nỗi đau của hiện thực đã thành công kéo cậu ra khỏi bong bóng màu hồng vừa rồi.

Oh SH*T.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Tả Đào vặn vẹo trong giây lát.

Cậu muốn quay ngược thời gian và đập chết tên biến thái đó bằng nắm đấm của mình.

"Tự mình đi được không?"

Tống Thời Hàn theo sau cậu xuống xe, từ phòng điều khiển vòng đến bên kia, thấy nện bước của Tả Đào hơi gian nan, anh duỗi tay tới, đạm thanh nói: "Có cần đỡ không?"

Nghĩ tới cái gì, Tả Đào đột nhiên ngừng lắc đầu, nhìn bàn tay đang vươn về phía mình, tự nhiên nắm lấy cánh tay của Tống Thời Hàn: "Cảm ơn đội...... Ca ca."

Hồi lại đây thần hậu, từ Tống Thời Hàn đủ loại biểu hiện dấu hiệu tới xem, Tả Đào cảm thấy chính mình tựa hồ còn có cứu giúp cơ hội.

Cậu nghĩ nghĩ, dựa theo nguyên tắc nói ngọt chuẩn không sai, lại hô lên: "Đội trưởng ca ca."

Tả Đào nhắm mắt theo đuôi phía sau Tống Thời Hàn, trong giọng nói nhiều thêm chút lấy lòng: "Vừa rồi anh ở đồn cảnh sát thật quá đẹp trai, trước đây anh có học võ sao?"

Tống Thời Hàn vừa rũ mắt liền thấy lỗ tai đỏ chót của Tả Đào.

"Chuyện ảnh chụp, bên phía cảnh sát nói trong nhà đối phương khẳng định có sao lưu, lúc sau sẽ an bài cảnh sát đi qua tiêu hủy." Không đáp lại câu hỏi của Tả Đào, Tống Thời Hàn một bên đưa người vào căn cứ, một bên nói: "Em nếu không yên tâm, thì tí nữa anh đi nói với anh Khương."

Nháy mắt trong đầu Tả Đào hiện lên tấm ảnh chụp cậu đang hút thuốc ở ban công, lập tức quyết đoán lắc đầu, không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Không cần!"

Tống Thời Hàn nhướng mày.

"Em...... Ý em là." Tả Đào nuốt một ngụm nước miếng, chột dạ mà giải thích: "Không cần phải cố ý đi đi một chuyến đâu, em tin tưởng nhóm chú cảnh sát nhất định sẽ bảo vệ tốt tư liệu cá nhân của em!"

Tống Thời Hàn lên tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa, sau khi quẹt thẻ tiến vào cửa, đột nhiên nói: "Không phải đai đen cấp 5 sao, khi nãy lúc người nọ động thủ sao không trốn?"

Tả Đào trầm mặc: "......"

Cậu cũng không thể nói lúc ấy đang bận xem thường người nọ, chỉ là không may chọc người ta quá mức, tròng mắt cũng chưa kịp thu hồi, đã bị chó điên cắn trả sao?

Vì vậy ddành phải trợn tròn mắt bịa chuyện: "Em không dám." Tả Đào mím môi, cố nén nỗi hổ thẹn trong nội tâm: "Cứ vậy...... Bị hắn dọa sợ."

Dứt lời, cậu ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn, cố gắng mở to hai mắt để tỏ vẻ đáng thương vô tội.

Từng tế bào trên khuôn mặt đều đang nỗ lực hoạt động, bộc phát những kỹ năng diễn xuất chưa từng có.

Ba phần yếu đuối, ba phần đáng thương, ba phần bất lực, cộng thêm một phần đau xót không cần diễn.

Hoàn mỹ.

Tống Thời Hàn cúi đầu nhìn Tả Đào một hồi, mãi đến khi đôi mắt người sau do không chớp mà tạo thành một tầng hơi nước, mới không chút để ý mà nói câu: "Phải không?"

Tả Đào gật đầu: "Dạ dạ!"

Dường như là cảm thấy thú vị, Tống Thời Hàn nhướng mày, khóe môi hơi cong lên một chút: "Hiện tại còn sợ sao?"

"...... Hiện tại không sợ."

Tả Đào dừng một chút, lại sửa miệng: "Chỉ có sợ một chút thôi."

Tống Thời Hàn tiếp tục hướng lên lầu, ý không rõ mà "ừ" một tiếng, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."

——

Kế hoạch ban đầu là tự mình nấu cơm cho Tống Thời Hàn cuối cùng vẫn là ngâm nước nóng, một buổi sáng binh hoang mã loạn* qua đi, chờ chân chính trở lại căn cứ ngồi xuống thời điểm, đều đã buổi chiều mau 1 giờ rưỡi, cuối cùng vẫn là cơm hộp giải quyết vấn đề.

* Binh Hoang Mã Loạn: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc

Sau khi trở lại phòng, Tả Đào nằm lên bàn mà thở dài một tiếng, mới nghỉ ngơi không bao lâu, lại nghĩ đến thân ảnh Tống Thời Hàn cơm nước xong liền đi phòng huấn luyện. Do dự một hồi, cậu từ lọ thuỷ tinh lấy ra một viên kẹo bông gòn, lại cầm theo cái gối mềm mại, thân tàn nhưng chí không tàn mà hướng tới phòng huấn luyện trên lầu.

Kế hoạch huấn luyện do chính cậu sắp xếp hôm nay còn chưa hoàn thành, cậu không dám dừng lại.

5 giờ chiều.

Vốn dĩ Khương Minh đang còn ở nơi rất xa cuối cùng vì lo lắng mà chạy về, cùng với nghe tin mà chạy đến Vương Thu.

"Thế nào, hai người các cậu đều không sao chứ?"

Trời tháng 6 nắng nóng, Khương Minh đổ mồ hôi đầy đầu cũng không rảnh ngồi xuống nghỉ ngơi, thở hổn hển mở miệng nói chuyện: "Trên đường gặp chút chuyện nên về trễ, chuyện giải quyết xong chưa?"

"Không có việc gì, trên cơ bản đã giải quyết xong hết." Nói rồi, Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào một cái, nói: "Chính là Pink bị thương."

"Cái gì, Quả Đào bị thương?!!" Vương Thu từ tủ lạnh nhỏ trong phòng huấn luyện lấy ra hai lon nước đá, ném một lon về phía Khương Minh, rồi đi đến bên người Tả Đào: "Mẹ nó thắng chó móng heo kia mà cũng dám, hắn cũng luyện võ à?"

Hiển nhiên hắn còn nhớ rõ chuyện Tả Đào đai đen cấp 5, đồng thời lại lo lắng hỏi một câu: "Thương chỗ nào?"

"Trên thắt lưng."

Sau khi trả lời xong, Tả Đào bắt đầu nói sang chuyện khác: "Anh Thu, sao anh cũng về rồi, không phải về nhà nghỉ ngơi sao?"

"Nhà anh cách không xa, nên nhờ anh Khương thuận đường mang anh về nhìn xem." Nói rồi, thấy trên màn hình máy tính Tả Đào còn đang để giao diện trò chơi, Vương Thu lại đem đề tài chuyển trở về: "Thắt lưng đa bị thương thế rồi, em còn muốn tập luyện, không sợ để lại di chứng sao?"

Nói tới đây, chưa hết giận mà lại mắng nam nhân kia một trận.

Tả Đào gãi gãi tóc: "Còn tốt, cũng không phải rất nghiêm trọng."

Đây là cậu nói thật, lúc chiều khi đi qua toilet cậu có ngó qua gương một hồi. Da cậu trắng, cho nên chỗ bị thương nó thâm tím nhìn qua hơi ghê một chút, chứ thật ra cũng cũng không bị rách da hay gì.

Hơn nữa có lẽ là do hiệu quả của thuốc mỡ, mà đến bây giờ đã không còn đau như lúc dầu nữa.

Do dự một hồi, Tả Đào lại bổ sung một câu: "Đội trưởng đã bôi thuốc cho em."

"Đội trưởng bôi thuốc cho em?" Vương Thu sửng sốt một chút, như là nghe thấy chuyện khủng bố gì đó: "Cho nên đội trưởng sờ eo em?"

Lúc đó Tả Đào đang bưng ly nước lên uống,, nghe thấy câu hỏi của Vương Thu, thiếu chút nữa trực tiếp phun ngụm nước lên màn hình.

Trước đây cậu đã biết mạch não của Vương Thu rất kỳ lạ, nhưng không ngờ lại kỳ lạ đến như vậy.

Đây là chuyện có thể hỏi sao?

Cho dù người tai biến mạch máu não chục năm, cũng không hỏi câu này được không?

Chủ yếu là, thật vất vả mới vứt được hình ảnh ấy ra sau đầu, sau đó hơi nóng quen thuộc bắt đầu lan ra tới tai cậu.

Vương Thu lại còn nghiêm trang nói: "Em không đánh đội trưởng đấy chứ?"

Tả Đào đầy mặt dấu chấm hỏi.

Vương Thu tới gần Tả Đào, mặc dù hắn nói nghiêm túc, nhưng trong mắt anh ấy có một chút tà ác: "Không phải em đã nói với mọi người trong điện thoại đó sao?" Hắn gằn từng chữ một: "Em nói chỗ eo của em mẫn cảm lại sợ ngứa, mà móng heo kia lại chạm vào eo em, cho nên em mới thức tỉnh, động thủ đánh người."

Tả Đào lúc này mới phản ứng lại.

Để giữ vững áo choàng của mình, giữa trưa nay cậu quả thực có nói vậy trong nhóm. Đại khái là muốn truyền đạt ý tứ —— tuy rằng em đánh người, nhưng kỳ thật em là thiếu niên rất nhỏ yếu. Tuy rằng động thủ, nhưng thật sự không phải ý của em, thật sự là do em quá sợ hãi, cho nên bản năng thân thể mở ra hình thức bảo hộ.

Lúc ấy mọi người đều tin.

Nhưng giờ phút này Vương Thu đột nhiên lại nhắc tới việc này, Tả Đào vẫn là cương một chút.

Thấy Tả Đào không nói lời nào, Vương Thu cười hắc hắc, theo sát một câu: "Xem ra là không có động thủ."

Nghe thấy nụ cười trêu chọc của hắn, Tả Đào từng đợt da đầu tê dại, trực giác miệng chó của Vương Thu không phun nổi ngà voi.

Quả nhiên, ngay sau đó, liền nghe thấy Vương Thu cười hì hì chế nhạo: "Cho nên fans only các em ngay cả phản ứng cơ thể cũng tiêu chuẩn kép vậy sao?"

Vương Thu không nhanh không chậm: "Móng heo kia sờ em, em liền quăng ngã người ta, nhưng thay bằng đội trưởng sờ em, em liền hoàn toàn không phản ứng."

Tả Đào: "......" Có thể nói lời kỳ quái hơn một chút sao?

Tả Đào hít sâu một hơi, vừa định nói cái gì đó. Bên kia, Khương Minh uống một ngụm nước lạnh sau đó ngồi xuống vị trí của Tư Tranh, trầm giọng nói: "Vừa mới bên Liên Minh cũng gọi điện thoại cho anh."

Tả Đào theo bản năng ngồi thẳng, sau đó dựng lỗ tai lên.

So với những chuyện khác, chuyện mà cậu lo lắng chính là quyết định của Liên Minh.

Mười mấy năm trước, khi thể thao điện tử mới bắt đầu nổi, thực ra không có nhiều quy tắc như hiện nay, cho nên lúc đó ai cũng có thể tham gia, hơn nữa do không có hạn chế gì, nên cứ vài ngày bên phía truyền thông lại tuôn ra chuyện tuyển thù này thế nào tuyển thủ kia ra sao, lúc này mới dẫn tới cái nhìn của đại chúng đối với ngành E-sport này đều là mặt trái, mãi đến những năm gần đây E-sport dần đi vào quỹ đạo, bên phía Liên Minh cũng tăng cường thêm rất nhiều quy định, lúc này tất cả mới phát triển theo hướng tốt hơn.

Nhưng người thì luôn sẽ mắc sai lầm.

Tả Đào nhớ rằng năm ngoái, một tuyển thủ chuyên nghiệp đã lén đánh nhau và bị đình chỉ.

Mà chuyện hôm nay phát sinh, mặc dù là tự vệ, nhưng đúng là cậu ra tay trước, cuối cùng Liên Minh sẽ quyết định như thế nào, cũng không ai biết.

Tống Thời Hàn hỏi câu: "Liên Minh nói như thế nào?"

"Câu trả lời cụ thể vẫn chưa được đưa ra." Khương Minh xoa trán, như thể hắn cũng vì chuyện này mà đau đầu: "Nhưng anh cảm thấy vấn đề không phải quá lớn, dù sao chuyện của Star đã khiến cho Liên Minh coi trọng. Chờ đến khi bọn họ tiến hành giao lưu với cảnh sát lấy được bằng chứng, thì lúc đưa ra phán quyết sẽ không quá cứng nhắc. Tóm lại, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra thì đêm nay sẽ có kết quả, lúc ấy anh lại gọi điện hỏi thăm xem sao."

Tả Đào véo ngón tay, cảm thấy hơi lo lắng.

Khương Minh lại rót miếng nước, bổ sung một câu: "Nhưng đương nhiên, không có chuyện gì tuyệt đối, vẫn là phải đợi kết quả cuối cùng."

Nói tới đây, hắn lại nhìn về phía Tả Đào đang ngồi ở trước bàn máy tính, nói: "Pink cũng không cần có áp lực quá lớn, cho dù bị cấm thi cũng không sao, dù sao mùa giải này đã kết thúc, cùng lắm thì còn dư lại hai tháng em liền ở trong căn cứ chơi chơi đi."

Tả Đào biết Khương Minh nói lời này là để giảm bớt không khí.

Nhưng dù vậy, trong lòng cậu vẫn ' lộp bộp ' một tiếng, cảm xúc lập tức chậm rãi rơi vào thung lũng.

Người vĩnh viễn đều có lòng tham. Đồ vật đã đạt được liền không nghĩ mất đi, đồng thời lại hy vọng có thể càng được thêm nhiều hơn, cậu biết rõ mình chỉ có ba tháng hợp đồng, cũng biết bên chiến đội có thể tuỳ thời tìm người khác tiếp nhận vị trí của cậu.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy không cam lòng, cậu không muốn nghĩ về những điều chưa xảy ra trong tương lai.

Cậu luyến tiếc rời đi.

Không biết là từ khi nào bắt đầu, có thể là ngay trong giải đấu, ý niệm như vậy càng ngày càng rõ ràng.

Chẳng sợ thật sự chỉ có thể đánh ba tháng, cậu cũng muốn tiếp tục cùng mọi người đánh trận thi đấu kế tiếp.

Mọi người ở phòng huấn luyện hàn huyên một hồi, Khương Minh gọi cơm hộp, Vương Thu thì ở lại cọ cơm chiều xong liền về nhà.

Mà Tả Đào trong lòng còn cất giấu sự tình, cơm nước xong liền trở lại vị trí của mình. Cậu lúc này thật sự không có tâm trạng, vì không hố người, liền đăng nhập nick nhỏ đánh cấp thấp.

Bất tri bất giác đã đến 9 giờ tối.

Tống Thời Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Tả Đào mới vừa cơm nước xong liền không ngừng huấn luyện, nhíu mày: "Còn tiếp tục?"

"Dạ, em không thấy mệt ạ." Tả Đào lắc lắc đầu, hiện tại cậu trở về cũng không có khả năng ngủ, ra vẻ thoải mái mà hướng Tống Thời Hàn cười một tiếng: "Em luyện thêm một hồi nữa đã ạ."

Liếc nhìn cậu một cái, Tống Thời Hàn không nói gì, cũng không có đứng dậy, ngược lại đeo tai nghe bắt đầu trò chơi.

Bầu không khí dần dần trở nên có chút trầm mặc, không biết qua bao lâu, di động đặt bên cạnh bàn đột nhiên vang lên.

Tả Đào cơ hồ là lập tức cầm lấy di động.

Liên minh đã đăng một Weibo mười giây trước——

【 Mấy năm gần đây, các loại sự kiện như fans cuồng đều đã bị cấm nhưng vẫn không thể dừng lại. Mà gần đây, tuyển thủ chuyên nghiệp của giải đấu @GGF-Star @ Wildfire - Pink đều trước sau gặp phải hành vi xâm hại của fans cuồng dưới một mức độ khác nhau. Loại hành vi này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống hàng ngày của tuyển thủ chúng tôi, hiện tại đã lấy được tư liệu từ phía cảnh sát. Tại đây, Liên Minh đliên minh sẽ luôn đứng cùng một phe với mọi người, kiên quyết chống lại mọi loại hành vi bất hợp pháp!】

Nửa câu cũng không nhắc tới việc cậu đánh người, ý tứ đã rõ ràng rồi.

Tả Đào đã đọc đi đọc lại Weibo này nhiều lần, trái tim cậu cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Yên tâm?"

Cùng lúc đó, Tống Thời Hàn tháo tai nghe ra và quay sang nhìn Tả Đào.

Tả Đào gật đầu, xoa xoa cái mũi: "Dạ."

"Vậy trở về ngủ đi."

Tống Thời Hàn đứng lên, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Tả Đào: "Sáng mai dậy huấn luyện."