Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 8



Phần 1

Lại một lần nữa nhận được điện thoại của Tiểu Tinh, đã ba ngày sau.

Cậu nói, mẹ cậu phát sốt, trán rất nóng, mẹ nuôi ở dưới lầu nói chuyện vớikhách hàng, cậu không biết phải làm sao bây giờ.

“Quan thúc thúc, một mình cháu rất sợ, thúc có thể qua đây không?” Đầu dâybên kia là đứa trẻ yếu ớt bất lực cầu xin. Nhưng Tiểu Tinh có biết không? Ý chícủa anh cũng yếu ớt đến không chịu nổi một kích thích nào nữa, anh không biếtnếu bây giờ gặp cô, anh còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

Gặp gỡ cô, biết rõ là sai, biết rõ sẽ lại bị thương một lần nữa, lại bị đaumột lần nữa, nhưng anh vẫn muốn gặp. Cô là ma quỷ trong đời anh, cả đời anhkhông thoát ra được.

Cuối cùng, anh vẫn đến đó.

Bước đầu xem kỹ tình huống một chút, quay đầu hỏi:“Trong nhà có hòm thuốckhông?”

Tiểu tử kia không dám chậm trễ, bước nhanh chạy đi, lại ôm hòm thuốc quaylại.

Anh tìm tòi một chút, không có thuốc hạ sốt.

Vì thế anh đi tới tủ lạnh trong phòng bếp, tìm một tảng đá đập vỡ, đổ vào túiplastic, lại dùng khăn lông gói lại làm thành một túi chườm đơn giản. Một taylàm việc này, một tay kia bận bấm di động.“Alo? Học trưởng, ngại quá, muộn nhưvậy còn làm phiền cậu, tôi cần một ít thuốc hạ sốt…… Ừ, tình huống hơi xấu, hơi39 độ 5, thân nhiệt cứ mãi không hạ được, ho khan, cổ họng hơi sưng, bước đầuquan sát là cảm mạo dẫn đến viêm khí quản…… Được rồi, 20 phút nữa tôi đến chỗcậu, lát gặp sau.”

Cúp điện thoại, chuẩn bị ra khỏi cửa, tiểu tử kia nhắm mắt theo đuôi anh,thẳng đến cửa mới dừng bước chân lại, dùng đôi mắt to đầy bất an nhìn anh.

Anh quay đầu, lưu ý đến đáy mắt sợ hãi của cậu bé. Tiểu Tinh thực sự không cócảm giác an toàn, sợ anh bỏ lại hai người mà đi sao?

Chưa kịp suy nghĩ gì, anh vươn tay.“Muốn đi cùng thúc không?”

Ngay sau đó, cậu bé tự xỏ giày, bước nhanh ra ngoài.

Đứa bé này, thực sự rất nhu thuận.Tự mình xỏ giày, tự mình thắt dây an toàn,tự mình ngồi ổn định, nắm lấy vạt áo của anh rất chặt .

Sau khi xuống xe, anh nóng vội, không tự giác đi nhanh hơn, Tiểu Tinh ở phíasau cố hết sức đuổi theo cũng không dám tạo thành tiếng động quấy nhiễu ngườilớn, anh phát hiện ra, dừng bước chân lại, một tay ôm lấy cậu bé.

“A!” Tiểu Tinh có chút kinh ngạc, hai tay cũng ôm lấy anh.

Không giống với…… cảm giác ôm mẹ, không giống.

Cậu hiện giờ lớn rồi, mẹ ôm cậu đều phải dùng hai tay, nhưng một bàn tay thúcthúc là có thể ôm chặt cậu, rất có khí lực, cảm giác rất an toàn.

Cậu lén lút, rất nhẹ rất nhẹ dựa vào vai anh một chút, nhắm mắt lại, nhịnkhông được vụng trộm nghĩ, nếu là thúc thúc, nhất định có thể bảo vệ rất tốt chohai mẹ con cậu, không để người xấu khi dễ, mẹ cũng sẽ không vất vả như vậy phảikhông?

“Hư, nó đang ngủ.” Đứa trẻ này đêm nay cũng chịu đủ mệt mỏi rồi.

Quan Tử Tu âm lượng rất nhỏ, cầm thuốc xoay người đi.

“Đợi chút, cậu muốn đi như vậy sao? Không nói rõ một chút sao?” Dư Thịnh Đứcgọi anh lại.

“Nói rõ cái gì?”

“Nói những thứ cậu có thể nói. Ví như: Ai bị bệnh? Đứa bé này từ đâu đến?” Cóthể làm cho bác sĩ lạnh lùng Quan Tử Tu tự thân xuất mã, nửa đêm vất vả như vậy,giao tình này tuyệt đối không đơn giản.

“Mẹ của đứa bé.” Bốn chữ đơn giản, lại muốn chạy lấy người.

“Mẹ của đứa bé? Sống chung sao! Sao tôi không biết!”

“Không phải như cậu nghĩ.”

“Còn phủ nhận nữa! Tôi cá là mẹ đứa bé này tuyệt đối là người yêu cũ củacậu,‘Đi lại thân mật’ như vậy, dám phủ nhận thử xem!” Đứa bé như một bằng chứngkhông thể chối cãi.

Quan Tử Tu cúi xuống.“Đúng vậy, nhưng đứa bé thực sự không phải của tôi.”

“Nhưng mà…… Đứa bé này thực sự rất giống cậu mà. Mẹ nó nói không phải, cậutin luôn sao? Bác sĩ Quan à, không có tinh thần khoa học cũng nên có một chúttinh thần y học được không?” chỉ số thông minh của học đệ này rõ ràng không thấpnhư vậy mà!

“Tôi không tin lời ai cả. Cậu nghĩ tôi không hoài nghi giống cậu sao? Ngàyđầu tiên nhìn thấy đứa bé này, tôi đã kiểm tra lí lịch của nó, ngày sinh khôngđúng, nhóm máu không đúng, cái gì cũng không đúng.” Tiểu Tinh tuổi quá nhỏ, trừphi Hạ Vịnh Tự có thể mang thai hơn 15 tháng, bằng không tính thế nào cũng khôngđúng.

Dư Thịnh Đức nói không ra lời.

Thực quái lạ, con của người yêu cũ, mà vẻ ngoài lại giống cậu ta như vậy, kếtquả lại không phải là con cậu ta…… Hoàn toàn chả có tính logic gì hết!

Xem đứa bé kia dựa vào cổ anh, gối lên vai anh ngủ ngon như vậy, bộ dáng toàntâm tín nhiệm ỷ lại, nếu nói là cha con ruột, không ai có ý kiến gì nha.

“Cậu bây giờ…… Còn yêu cô ấy không?” Bằng không làm gì tự tìm chịu tội? Khôngcó một tên người yêu cũ nào mà làm nhiều chuyện như vậy.

Quan Tử Tu một trận trầm mặc, không trả lời, chỉ là lẳng lặng xoay người rờiđi.

Phần 2

Vừa về đến nhà, Tiểu Tinh đã thức dậy.

Cùng nhau cho cô uống thuốc xong, Tiểu Tinh yên lặng ở trong lòng anh, theoanh canh giữ bên giường, ánh mắt mở to không dám ngủ, anh biết, đứa bé này đanglo lắng cho mẹ.

Nếu cháu là con của thúc, thật tốt quá.

Khẽ vuốt khuôn mặt nho nhỏ giống anh như đúc, tận đáy lòng anh thở dài khôngtiếng động.

Nhờ có thuốc, cô giảm sốt, thân thể cũng chảy mồ hôi ra, Tiểu Tinh tự động tựphát mang chiếc khăn ngâm nước ấm đến, Quan Tử Tu cởi hai chiếc nút ở áo ngủ củacô, da thịt trắng nõn duyên dáng, thay cô lau nhẹ cơ thể, tiểu tử kia ở một bêngiúp anh thay khăn.

Sau khi cầm lấy chiếc khăn lông, động tác của anh chậm một chút, ánh mắt dừngở trước ngực cô.

Dây chuyền luôn giấu trong cổ áo kia, bây giờ có thể thấy rõ ràng, đây là thứngày đó cô … không màng đến sống chết để bảo vệ sao?

Hai tay anh không tự giác kéo nó ra. Vòng trong chiếc dây chuyền kia, là mộtchiếc nhẫn là thứ năm đó anh tự tay đeo cho cô, cũng tự tay anh vứt bỏ. Lúc ấy,anh giận dữ quăng ra ngoài cửa sổ, cô lại tìm trở về sao? Khu phố rộng như vậy,chiếc nhẫn lại nhỏ như thế tìm về không phải chuyện dễ dàng, vì sao cô lại phảilàm như vậy? Là cô lựa chọn buông tay trước, cần gì phải vất vả như vậy tìm vềchứ? Biết rằng anh sẽ không vì thế mà chấp nhận……

Cô ngủ không được an ổn cho lắm, ác mộng quẩn quanh, trong miệng như có nhưkhông thì thào gọi gì đó, anh ngừng động tác, ngưng thần lắng nghe.

“Tử…… Tu, Tử Tu……” Nước mắt từng hạt rơi xuống, làm ướt cả gối.

“Mẹ…… thường như vậy.” Tiểu Tinh nhỏ giọng nói.

Cô thường như vậy, ban đêm ngủ không an ổn, khóc gọi tên anh?

Vậy sau khi tỉnh dậy thì sao? Anh so với ai cũng hiểu rõ hơn, loại cảm giácmuốn nắm lấy thứ gì đó, thức dậy lại chỉ có hai bàn tay trống rỗng, buồn khổ,sau đó khó chịu cũng không thể ngủ nữa, cả đêm thất thần ngồi lặng đến bìnhminh.

Hai bàn tay hoảng loạn nắm lấy tay anh, sau đó càng ngày càng nắm chặt nhưkhông muốn buông ra nữa. Anh không gỡ ra, tùy ý cô nắm chặt, hai cánh tay đem côtừ bên gối tiến vào trong lòng.

“Em…… Yêu anh…… Thật đó…… Rất yêu, thật mà…… Yêu…… Tử……” Bên tai, tiếng nứcnở rất nhỏ nhưng anh lại nghe thấy, trán nhăn lại như có chút đăm chiêu, vẻ mặtphức tạp chăm chú nhìn cô.

“Tu……” Một chữ cuối cùng, dừng ở bên môi cô, tư ma, giao triền.

Phần 3

Cô lại tiếp tục ngủ, lúc này, giấc ngủ an ổn hơn. Tiểu Tinh nằm cạnh cô,trong vòng tay bảo vệ của anh, rốt cục cũng có thể an tâm nhắm mắt lại.

Còn anh, trắng đêm không thể chợp mắt.

“Em yêu anh, Tử Tu.” Sáu năm trước, cô đã nói như vậy.

“Em yêu anh, rất yêu rất yêu, Tử Tu.” Sáu năm sau, cô vẫn nói như vậy.

Nhưng mà, trong khoảng thời gian sáu năm này thì sao? Đoạn tình yêu đi chệchđường đó, thực sự có thể trở về sao? Trái tim cô, đã cho một người khác, anhkhông hề chờ đợi thêm sáu năm nào nữa.

Tình yêu của cô, luôn nói ra rất dễ dàng, trái tim cô cũng vậy, rất dễ giaocho người khác, anh lại vui vẻ yêu thương đến mức chịu cay đắng, anh thực sựkhông biết, chính mình còn có thể lại một lần nữa tin tưởng cô hay không……

Phần 4

Đây…… Là chuyện gì xảy ra?

Sau khi bị bệnh, hình như…… Có chỗ không đúng lắm. Cô cũng không nói lênđược, chỉ biết là mỗi buổi sáng, Quan Tử Tu ở nhà cô, thay cô nấu cháo, sau đómột câu cũng không nói liền rời đi.

Sau vài ngày, anh lại đặc biệt tới đây ghé thăm, tay còn đặt lên trán cô kiểmtra, ngoài mặt còn nhắc cô phải nhớ uống thuốc đúng giờ. Ngẫu nhiên tới chơi,cũng không cùng cô nói chuyện, chỉ là mang thức ăn tới, im lặng cùng họ ăn mộtbữa cơm. Phần lớn thời gian, anh đều cùng Tiểu Tinh vui chơi, chỉ khi đặc biệtrảnh rỗi mới lấy xe đưa cậu bé đi học.

Có một hồi Tiểu Tinh ở bên ngoài, cô lơ đãng nghe thấy cậu hỏi thầm anh:“Quanthúc thúc, cháu có thể đưa số điện thoại của thúc cho mẹ chứ?”

“Thúc không đồng ý.” Khẩu khí lạnh lùng.

“Thúc không cần đồng ý, quyết định thế nhé.”

“……” Tên tiểu quý này, ai dạy nó vậy?

“Mẹ nuôi.”

“……”

“Quan thúc thúc, thúc không cẩn thận mắng cháu thành tiếng đó.”

“Thúc đồng ý rồi đó!”

“……”

“Thực ra thúc không phải ghét mẹ cháu, mà đang giận dỗi mẹ cháu đúng không?”Cậu đã nghiên cứu rất lâu nha, tuy rằng Quan thúc thúc nói chuyện với mẹ rấtlạnh nhạt, nhưng lại thực quan tâm mẹ, thường nhằm lúc mẹ không chú ý vụng trộmliếc nhìn mẹ một cái, sau đó nhẹ nhàng thở dài.

“Tiểu quỷ, phép tính cộng trừ nhân chia của cháu chưa ổn, sao nói nhiềuthế!”

“Nhưng mà……”

“3×6 bằng 19! Cháu từ nhỏ đã khuynh gia bại sản sao?”

Làm gì có gia sản để cho mình bại cơ chứ…… Tiểu Tinh thấp giọng lẩm bẩm, nhậnlệnh cầm bút chì, chỉ một lát sau lại nói thêm một câu:“Vậy nếu cháu làm đúngbài này, có thể nói cho mẹ sao?”

“……”tiểu quỷ này thật là cao thủ đàm phán, vì thế anh chẳng hiểu tại sao lạibị ép buộc phải ký một hiệp ước không bình đẳng.

Hạ Vịnh Tự không thể nói không bất ngờ, giao tình của họ từ bao lâu mà tốtnhư vậy?

Sau này khi cô hỏi Tiểu Tinh, cậu còn thừa nhận với cô, đêm cô bị bệnh đó làcậu gọi điện thoại xin Quan thúc thúc giúp đỡ, kỳ thực “Ám thông xã giao” của họđã từ rất lâu……

Sau đó ngay cả khi Tiểu Tinh được 100 điểm bài kiểm tra cũng rất hưng phấn màgọi điện thoại báo cho Quan Tử Tu, anh thực hiện lời hứa, mua pizza tiểu quỷthích ăn đến làm phần thưởng.

“Chúc mừng cháu đi được một bước lớn trên con đường làm khuynh gia bạisản.”

“Nhưng cháu rõ ràng được 100 điểm mà!” Tiểu Tinh không phục lắm. Viết sai bịmắng là làm khuynh gia bại sản, được 100 điểm cũng bị mắng là làm khuynh gia bạisản, người lớn thật khó hầu hạ.

Ngón trỏ của Quan Tử Tu búng nhẹ lên trán cậu nhóc.“Cháu không biết rằng muốnnuôi một đứa trẻ cho đến khi tốt nghiệp đại học thì chồng tiền xếp lên còn caohơn cả cháu sao?” Nếu còn làm nghiên cứu sinh, học lên tiến sĩ, đống tiền kiacăn bản là không tính nổi.

“Vâng.” Vì Quan thúc thúc đang xếp hàng mua gấu Teddy số lượng có hạn kia,cho nên cậu quyết định không tranh cãi nữa.

Đêm đó, sau khi Tiểu Tinh ngủ, cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở miệng:“TửTu, Tiểu Tinh…… không phải con trai của anh.” Cái này rất dễ gây hiểu lầm, phảinói cho rõ ràng, cô không thể lừa gạt anh, lợi dụng tình cảm của anh.

Quan Tử Tu chỉ trừng cô liếc mắt một cái.“Anh biết.”

“Vậy anh……” Tại sao còn đối tốt với Tiểu Tinh như vậy?

“Đứa bé kia vô tội, anh lại không phong độ đến nỗi tức giận với nó chứ?”

Ý của anh là, với tất cả mọi người đều bình thường, sắc mặt anh chỉ thay đổikhi ở trước mặt cô sao?

“Anh……” Vẫn còn hận cô?

“Không cần nói với anh, anh bây giờ không biết phải đối mặt với em thế nàonữa.” Trong lòng đã quyết định, nút thắt không phải là dễ tháo bỏ, trên thế giớitình cảm của hai người chỉ như một hạt cát, anh phải tự giải thoát cho mình.

Nếu có thể buông tay, anh đã sớm xoay người tránh đi, sẽ không mãi mãi nhớđến, nhưng tại sao…… vẫn rất giận, rất oán, cũng…… vẫn rất yêu như cũ.

Trước mắt, thực sự chỉ có thể như vậy, anh không còn có thể ôm cô, ít nhấtgiờ phút này là không thể.

Phần 5

Từ địa chỉ ghi trên giấy, Quan Tử Ngôn ngửa đầu đối chiếu với dòng chữ trêntường, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh quen thuộc vừabước ra khỏi cửa bên kia. Anh ngẩn người, chưa suy nghĩ gì đã mở miệng gọi:“TiểuHạ!”

Khóa cửa xong, cô nghiêng đầu, có chút bất ngờ.“Đại ca?!”

“Đã lâu không gặp.” Quan Tử Ngôn mỉm cười.

“Đại ca, tại sao anh lại ở đây?” Là…… Tử Tu nói cho anh sao?

“Tử Cần nhà anh chỗ ở không tốt, lại không chịu đến ký túc xá, vừa chuyển đếntới gần đây, anh qua đây xem chút.” Đưa ra tờ giấy trong tay, cô chăm chúnhìn.

“Cách đây không xa, em dẫn anh qua đó.”

“Không vội. Em có rảnh không? Cùng đại ca nói chuyện chút.”

“Vậy…… Chúng ta lên đó ngồi được không.” Vốn định đi mua chút nguyên liệu làmbánh bích quy, nhưng chắc tối nay đi cũng không muộn.

Cô rót ly nước, bưng bánh ngọt vừa mới làm lên.

Quan Tử Ngôn uống ngụm trà, nhìn cô thật kỹ.

Mấy năm nay, cô thay đổi không ít, tính trẻ con không còn nữa, phong tháitrưởng thành hơn, duy nhất không thay đổi là khi mở miệng vẫn cứ theo bản nănggọi anh một tiếng đại ca.

Ba chữ “Quan đại ca” đó là cô gọi theo Tử Tu, đoạn tình yêu thuần khiết tuổitrẻ này, anh là người chứng kiến từ đầu tới cuối, đến giờ cô vẫn gọi anh traicủa Tử Tu là đại ca, có phải trong lòng vẫn còn có Tử Tu hay không?

“Mấy năm nay vì sao không về nhà? Cha mẹ em mong em lắm đó.”

“Em…… à…… Tử Tu anh ấy……” Chẳng lẽ lại nói Tử Tu không muốn gặp cô sao?

Cô thực sự rất nhớ nhà. Nhưng vì một câu nói đó của anh, cô không dám, cũngkhông thể xuất hiện trước mặt anh, mấy năm nay, cũng không có dũng khí về nhàmột chuyến, chỉ sợ gặp anh, nhìn nhau không biết phải nói gì.

Không cần nhiều lời, tính cách của em trai mình, Quan Tử Ngôn hiểu biết tườngtận.

Năm đó, biết được hai người chia tay, trong hai gia đình đều có sóng to giólớn, mọi người đều chỉ trích Tử Tu, nghĩ là hắn phụ cô. Tính tình Tử Tu cũng rấtcứng rắn, dù chết cũng không chịu nói rõ, chỉ nhất định một câu:“Từ nay chuyệncủa cô ấy và con không còn liên quan, con không bao giờ muốn nhắc đến cái tên đónữa!”

Lời nói này khiến lão ba tức giận đến chết khiếp, lúc đó ông thật giống TrầnThế Mĩ hiện đại, giận dữ trách mắng, anh lớn như vậy lần đầu tiên nhìn thấy ôngdùng đến gia pháp, chỉ vì cô.

Tận cho đến một hôm, hai anh em hẹn nhau ở quán bar, chuốc say hắn rồi bứccung, hắn mới phun ra sự thật. Cho tới bây giờ, Quan Tử Ngôn vẫn còn nhớ rõ, hắnkhông hề khóc lóc, chỉ im lặng thì thầm:“Em cười hạnh phúc, đau khổ của anh, emnhìn không thấy……”

Không đành lòng để hắn bị mọi người hiểu lầm, oan khuất gánh vác tội lỗi nặngnề như vậy, anh nói cho Tử Tề yêu hận rõ ràng, nói cho cha mẹ tất cả, muốn họ vềsau chú ý đến Tử Tu một chút, hắn chính là có nỗi khổ mà không thể nói.

Hạ thúc, Hạ thẩm với cô con gái không hề giải thích chút gì này, tức giận đếnnỗi không muốn nhận cô là con gái nữa. (Hạ thúc, Hạ thẩm: cha mẹ của Hạ VịnhTự)

Năm đó trong một cơn giận dữ, cha mẹ cô cái gì cũng nói ra cả, hơn nữa Tử Tutốt với cô có mắt đều thấy, đặt vào trong tình huống này lập trường của cô kỳthực rất lúng túng.

Nhưng con gái dù sao cũng là con gái, hết giận, có thể không nhớ mongsao?

“Hạ thúc…… à, đã không còn giận nữa, em rảnh rỗi thì về thăm họ đi. Về phầnTử Tu…… Mặc kệ hắn nghĩ thế nào, nhà là của em, hắn không quyền bắt em khôngđược trở về.”

“Không phải! Tử Tu không có, là tự em…… tự em…… nghĩ nhiều quá.”

Quan Tử Ngôn mỉm cười.“Gặp Tử Tu rồi sao?”

Tuy rằng là tiểu quỷ, tiểu quỷ gọi, nhưng Tử Tu với người mình yêu thương, ýthức trách nhiệm rất cao, từ chuyện Tử Cần chuyển ra ngoài, số lần Tử Tu đến sovới ai cũng nhiều hơn, với người anh thực sự coi trọng, anh luôn dùng toàn lựccủa mình đi bảo vệ chăm sóc người ta.

“vâng. Dạo này anh ấy hay tới.”

Chuyện này Quan Tử Ngôn thật ra có chút bất ngờ. Tử Tu đến tìm cô?

Em trai em gái đều là anh nhìn từng người lớn lên, tính cách mỗi người nhưthế nào anh đều biết rõ.

Nếu là Tử Đàn, nhớ chuyện xưa, nguyên tắc hảo tụ hảo tán (kết hợp vui vẻ,chia tay vui vẻ), chia tay, bất luận thế nào, sau đó cũng có thể làm bạn.

Nếu là Tử Tề, sẽ không quan tâm đến đối phương nữa, đem dọn dẹp trái tim sạchsẽ, không lưu lại một tia dấu vết.

Nếu là Tử Tu…… Lúc trước dù bị tổn thương nặng thế nào, hôm nay gặp mặt cũngtuyệt đối sẽ không để cô biết, càng để ý, hắn càng đạm mạc, dùng sự vô tình chegiấu trái tim thương tổn.

Kiêu ngạo của hắn, tự tôn của hắn, còn có trái tim bị thương tổn kia, làm chohắn không thể tiến gần cô thêm một bước. Hắn còn tới đây…… chỉ sợ là tình cảmquá sâu quá nắng, dù buông thế nào cũng không được.

“Sắc mặt hắn nhìn em rất khó coi?”

Hạ Vịnh Tự cười khổ.“Xứng đáng mà, là em tự tìm.”

Anh lắc đầu, thở dài.“Đừng trách hắn, trong lòng hắn đau đớn, không thoát rađược.”

Đưa ra gương mặt như vậy, ít nhất cũng biểu lộ cảm xúc ra ngoài để cô biết.Điều này chứng tỏ, trong trái tim Tử Tu vẫn muốn một lần nữa tiếp nhận đoạn tìnhcảm này, chỉ là tâm lý sợ đau vẫn còn khóa chặt tâm hắn, cho nên hắn mới mâuthuẫn đến vậy.

“Tiểu Hạ, em có biết tình cảm của hắn với em có bao nhiêu sâu đậm không? Saukhi hai người chia tay, hắn lại không có tin tức của em, sau đó anh tới trườnghọc tìm em, nhưng em lại tạm nghỉ học, có một số việc muốn cho em hiểu được,cũng không thể nói ra.”

“Tử Tu rất kiêu ngạo, một khi em lựa chọn chia tay hắn, hắn căn bản sẽ khôngníu kéo, cũng không thể cho em biết rằng hắn đang dùng toàn bộ sinh mệnh để yêuem. Anh nghĩ hai người chia tay, lí do tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần làkhông còn tình cảm, lúc ấy, hai người đều còn trẻ, không đủ sức chống lại, cũngkhông biết phải đối mặt với mọi chuyện thế nào mới có thể đi tới bước đó.”

“Anh nghĩ, có thể em sẽ cảm thấy trong đoạn tình yêu này là Tử Tu chiếm hếtưu thế, hắn cường thế chủ khống nhất phương. (mạnh mẽ chiếm lấy thế thượngphong, quyết định tất cả) Nhưng thực ra không hoàn toàn là như vậy, sự cân bằngcó phù hợp hay không, là quyết định của cả hai người mới được, Tử Tu yêu em, sovới em còn sâu nặng hơn, khi em phải đối mặt với áp lực, oan ức, hắn ở bên cạnhcùng em khổ sở, bị cảm xúc của em kéo đi, khi em bị thương, thực sự hắn cũng bịthương, không có gì là không công bằng hay ai mạnh ai yếu cả.”

“Một năm sau khi chia tay em, hắn hoàn toàn từ bỏ chính mình, đọc sách khôngđược, cũng không có để ý tới bất cứ chuyện gì, trốn học, hút thuốc, khi đó lànăm cuối, nếu không phải biểu hiện lúc trước của hắn nổi trội xuất sắc, giáo sưcũng không đành lòng để một nhân tài cứ như vậy bị hủy diệt, hình như đã có mộtlần hắn bị trường ép thôi học. Về sau, có lẽ là suy nghĩ lại, vì thiếu quá nhiềutiết, một năm sau đó, hắn một lần nữa lại học hành tử tế, mới hoàn thành họcnghiệp cuối cùng.”

Chuyện đó…… Cô không hề biết.

Sau khi gặp lại, biểu hiện của anh đạm mạc như vậy, bộ dáng vẫn bình thườngnhư không có gì ảnh hưởng tới, cô thực sự cho rằng, anh không sao hết, nếu khôngphải Quan đại ca nói cho cô, cô thậm chí còn không biết…… cô thiếu chút nữa đãhủy diệt anh!

Khó trách, khó trách anh không có cách nào tha thứ, không có cách nào giảithoát, cô làm tổn thương anh sâu như vậy mà……

“Nói cho em chuyện này, không phải muốn làm em áy náy, chỉ là hy vọng em nhìnkỹ của quan hệ của hai người, suy xét cẩn trọng, con đường tương lai nên đi nhưthế nào.” Anh cúi xuống, thật sâu chăm chú nhìn cô.“Em, vẫn yêu Tử Tu như cũ,phải không?”

Hạ Vịnh Tự kinh ngạc.

Cô cái gì cũng chưa nói, anh lại giống như cái gì cũng biết.

Quan Tử Ngôn nở nụ cười.“Em không phải người có thể giấu tâm sự trong lòng,anh liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu, dựa vào những hiểu biết của em về TửTu, em nghĩ hắn không nhận ra sao?” Có lẽ chính vì như thế, mới luôn không chếttâm mà buông tha cho cô.

“Chuyện anh có thể nói, chỉ có như vậy, còn lại, em tự suy nghĩ nhé.” Uốnghết phần nước trà còn lại trong cốc, anh đứng dậy nói lời tạm biệt.“Anh phải đirồi, Tử Cần đợi không thấy người, chỉ sợ lại muốn giơ chân. Thằng nhóc này tínhtình nóng này, tại sao trầm ổn của Tử Tu không chia cho hắn một ít?”

Tiễn Quan Tử Ngôn xong, cô ngồi lặng trên sofa cả một ngày, không nhớ đếnchuyện phải đi mua nguyên liệu, chuyện gì cũng nghĩ không nổi, trong đầu chỉ cómột cái tên: Tử Tu……

Nhớ lại cuộc sống 28 năm qua từng chút từng chút, nhớ lại nhớ chuyện cùngchia sẻ với anh, mỗi một câu nói của anh, tất cả đều tinh tế nghĩ lại mộtlần.

Sống đến 28 tuổi, nghĩ lại mỗi chuyện mình đã làm, thành công không được baonhiêu, nhưng thất bại có thể chứa đầy trong cái sọt lớn, cô nghĩ, thứ mình đãlàm tốt nhất trong đời, cũng là một lựa chọn thông minh nhất, chính là yêu đượcanh.

Nhưng đến cuối cùng, cô ngay cả chuyện duy nhất thành công cũng bị thất bại,nhìn xem cô biến cuộc sống của mình thành dạng gì rồi?

Cô từng cảm thấy cả cuộc đời cô thật thất bại, thất bại đến không biết phảilàm thế nào đối mặt với chính mình, còn cuộc sống sau này nữa.

Nhưng Quan đại ca lại nói, Tử Tu rất yêu cô.

Từng có người đàn ông như vậy yêu cô, cuộc đời của cô, dù sao cũng không thấtbại lắm nhỉ? Thực ra, cô rất may mắn khi được gặp anh, có được tình yêu của anh,đời này, thực sự rất đáng.

Không biết cảm xúc từ đâu đến, cô cầm điện thoại, bấm số.

“Tiểu Tinh?” Đầu bên kia, là tiếng nói trầm ổn của anh.

“Không, là em.”

Đầu bên kia lặng im.

“Em biết anh không muốn nói chuyện với em, không sao, anh không cần nói gìcả, chỉ cần lặng im nghe em nói là được rồi. Tử Tu, em thật có lỗi, cũng khôngthể cứu vãn được gì nữa, mọi chuyện đã qua đều là do em không hiểu chuyện, chotới hôm nay em mới biết được, thực sự em rất hạnh phúc, anh từng dụng tâm nhưvậy yêu thương em, từng yêu anh và được anh yêu, thực sự là một chuyện hạnhphúc, như vậy cũng đủ rồi, em không xin anh tha thứ, em biết đó không phải làchuyện dễ dàng, thực sự, như vậy là quá đủ rồi.”

Quan Tử Tu nhíu mày.“Xảy ra chuyện gì?” Khẩu khí kia như là di ngôn vậy.

Cô nhẹ nhàng nở nụ cười.“Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên rất muốn nóivới anh một tiếng… cảm ơn anh, Tử Tu. Còn nữa, em chúc phúc cho anh. Em thực sựhy vọng, anh có thể tìm được hạnh phúc của anh, có một người, giống như anhtrước kia, trả giá vì anh, quý trọng anh, bảo vệ anh. Vậy nhé, ngủ ngon.”