Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 3



“Thứ Ba tuần sau có bài kiểm tra lịch sử Trung Quốc hiện đại, đây là bài ghichép, tuần trước cậu đến muộn chưa ghi kịp đúng không? Về nhà phải xem kĩđó.”

“Cám ơn cậu.” Nhận bằng hai tay, còn cúi đầu xuống nữa.

“Học xong về nhà ngay, đừng để cho học trưởng lo lắng.” Thêm một câu dặn dònữa.

“Ừm.” Người nào đó không hề kháng nghị, hiểu rõ rồi gật đầu.

Tuy rằng rất muốn kháng nghị, đừng đối đãi với cô như con người không có đứchạnh thế chứ, nhưng vì ngày đầu tiên lên lớp, đã liên tiếp xảy ra bao nhiêuchuyện ngồi nhầm xe bus, vào nhầm phòng học, quên mang tiền cơm trưa … còn baonhiêu chuyện nhỏ không đếm được nữa, may mắn Quan Tử Tu sớm đã chuẩn bị, trướcđó đã đem số điện thoại của cô đưa cho em gái của học đệ kia, khi nào vào lớp màvẫn chưa thấy người, phải nhanh chóng liên lạc điện thoại, đem con mèo nhỏ lạcđường nhanh chóng về lớp học, còn phải để ý cô mọi nơi, thân là một đứa con gáitrưởng thành, nào có mặt mũi kháng nghị chứ?

Xoay người đi được hai bước, nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại.“Tử Tu nói,thời gian làm phiền cậu, Chủ nhật muốn mời cậu ăn cơm để nói lời cảm ơn, nhờ tớhỏi cậu có thể đi hay không.” Cô máy móc, thành thành thật thật nhắn lại thánhchỉ của bạn trai.

Giai Kì chu đôi môi nhỏ nhắn cười trộm.

Học trưởng anh minh, vì anh hiểu quá rõ tính cách của cô bạn gái này, giao côbạn gái này cho cô, quả thật muốn mời cô ăn cơm.

“Việc nhỏ thôi, học trưởng khách khí quá, nhưng mà có cơm ăn, tớ đương nhiênphải đi. Nói cho bạn trai cậu, không được keo kiệt nha!”

“không đâu.” Tử Tu hiểu rõ con người trên đời, anh sẽ giải quyết rất tốtthôi.

“Học trưởng thực sự tốt với cậu lắm đó, không biết cậu đã mấy kiếp mới tuđược phúc khí này, phải quý trọng nha!” Vẻ mặt Giai Kì yêu thích và ngưỡng mộ.Ai cũng có thể nhận ra được, vì bảo vệ cô bạn gái này, anh đã tốn bao nhiêu tâmtư.

Quan Tử Tu thực ra không phải học trưởng của cô, cô cũng chỉ là gọi theo anhtrai mà thôi. Từ khi Vịnh Tự chuyển đến lớp học, anh trai đã nói rất nhiều lần,phải chăm sóc tốt cho bạn gái của học trưởng, bởi vì ở trong trường học trưởngcũng cũng rất tốt với hắn, nếu không có này học trưởng tài trí này, tên anh traingốc kia của cô đã bị áp lực của trường Y lấy mất nửa cái mạng rồi.

Người sáng suốt nhìn qua đã biết, tất cả chuyện này đều là anh đền đáp thaycho cô bạn gái ngốc nghếch kia, có thể khiến cho người ta dụng tâm như vậy, bảovệ kín đáo chu toàn như vậy, cô gái này quá hạnh phúc!

Hạ Vịnh Tự yên lặng gật đầu.“ Biết rồi.”Ở bên mỗi người, ai cũng không quênnhắc nhở cô, có thể được anh quan tâm, cô có bao nhiêu may mắn, muốn quên cũngkhó.

Hai người chào tạm biệt nhau ở cổng trường, cô đi tới trạm xe bus, dọc đườngđi cô cứ nghĩ mãi đến nội dung bài kiểm tra ngày mai. Suy nghĩ một chút, lạiliếc mắt vào cuổn vở kia, tiếp tục học thuộc.

Kít –

Tiếng phanh xe chói tai vang lên bên tai, tiếp theo là một trận đau đớntruyền đến từ đầu gối.

Chuyện gì… vừa xảy ra?(người thứ ba đã tới, hây a)

Cô sửng sốt… sửng sốt, nửa phút sau mới cúi đầu, phát hiện mình đang ngã ngồiở chính giữa đường cái, bên cạnh có một chiếc xe máy đổ, chưa kịp phản ứng, bêntai dường như có một tiếng sấm đánh thẳng vào màng nhĩ.

“Trời, cậu không nhìn đường sao!”

Cô ngẩng đầu lên, một khuôn mặt vô cùng trẻ trung xuất hiện trước mắt, nhưngrõ ràng hắn đang tức giận lắm.

“Tôi — nhưng mà – bây giờ là đèn xanh mà.” Cô thấp giọng giải thích. Rõ rànglà hắn vượt đèn đỏ, là lỗi của hắn chứ?

Một đôi mắt trong suốt.

Người con trai trong nháy mắt sững sờ.

Nhìn vẻ mặt vô tội kia, rõ ràng không phải lỗi của cô, cô ngay cả phản báccũng không dám nói to, bộ dáng kia mười phần giống tiểu bạch thỏ trong rừng rậmgặp mãnh thú, vừa sợ hãi lại vừa đáng yêu.

Người như thế không bắt nạt, thì có bắt nạt ai được chứ! (đồ xấu xa, mắcdịch)

“Cậu không biết ở Đài Loan, đèn xanh đèn đỏ chỉ để minh họa sao? Tự cậu đihỏi đi, có ai một ngày không vượt vài cái đèn đỏ? Cậu cho là đèn xanh là kim bàimiễn chết sao!” Nói cách khác, đèn xanh không dùng được là lỗi của cô!

“Nhưng mà –”

“Nhưng mà cái gì! Hại tôi hoảng sợ, cậu bồi thường một chút thì được rồi?”Hắn một hơi cắt đứt, khí thế bức người, hoàn toàn không cho cô không gian khángán.

Cô há miệng hít thở, nhất thời tìm không thấy nói phản bác.

Rõ ràng…… Người hoảng sợ phải là cô chứ? Người này thật vô lí quá.

“này, cậu đừng tưởng rằng không nói lời nào thì sẽ không có chuyện gì.” Tiếptục hung hăng với cô.

“Tôi, tôi không biết phải nói gì.” Cô lắp bắp trả lời.

Ông trời ơi! Cô cô này sao vậy? Ngay cả cãi nhau cũng không, là người dân tộcthiểu số sao, nhưng lại rất phù hợp với tính tình quỷ dị của hắn.

Hắn rủ lòng từ bi, bàn tay muốn kéo cô vào lòng.“Như vậy đi, cho cậu cơ hộibồi thường, làm bạn gái tôi đi!”

Cô nhướn nhẹ đôi lông mày.“Tôi không cần.”

“Vì sao không cần?”

“Tôi có bạn trai rồi.” Đẩy cánh tay hắn ra, tự mình bò từ mặt đất lên, phủiphủi bụi bẩn.

“vậy thì dễ thôi, đá hắn đi.” Đến thời đại này còn có người con gái từng nàytuổi mà không kết giao với vài tên bạn trai sao? Em gái hắn mười lăm tuổi đã bịđuổi ra khỏi hàng ngũ xử nữ rồi, đến bây giờ bạn trai không biết đã có bao nhiêungười rồi, nó còn nói nó là một đóa hoa ngây thơ, còn ở trên ban công gió mưa màdọa hắn!

“Tôi không thể đá Tử Tu.” Người này thật phiền phức, cô nhíu mày, quay đầuchạy lấy người, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

“Này, cậu cứ đi như vậy sao?”

Bằng không muốn thế nào? Sai cũng không phải cô, hơn nữa có người nào vừa gặpmặt đã bảo cô làm bạn gái hắn? Nhưng cái làm cô ghét nhất, là tên lưu manh kia,dám bảo cô đá Tử Tu đi.

Cô hơi nhếch môi không nói lời nào, tiếp tục đi tới trạm xe bus.

Tên con trai dắt chiếc xe bị đổ dưới đấy, đuổi theo cô.“Cậu muốn đi đâu? Tôichở cậu đi.”

“Không cần.”

“Cậu thực sự không muốn làm bạn gái tôi?”

“Thực sự không muốn.”

“Cho cậu suy nghĩ lại đó. Tôi rất đẹp trai nha, thật đó, cậu nhìn xem, khôngđồng ý là cậu hối hận đó.”

Hắn thực sự ầm ỹ quá.

Hạ Vịnh Tự quay đầu, nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt của tên kia, có một chúttrẻ con và lông bông.

“Tử Tu đẹp hơn.” Cô chậm rì rì, cẩn thận đưa ra kết luận. Cũng không phảitình nhân trong mắt Tây Thi, Tử Tu thực sự đẹp hơn.

Tên đó thiếu chút nữa ngã quỵ.

Không cần — nghiêm túc giống như nói chuyện quốc gia đại sự như thế chứ? Còncâu trả lời trực tiếp làm đả thương người khác kia nữa.

Xe bus dừng lại trước mặt, cô lên xe, phía sau truyền đến tiếng hét to củahắn:“Này, cậu –”

Cô không quay đầu lại, không lên tiếng trả lời, thầm nghĩ muốn nhanh thoátkhỏi tên con trai vô lại này.

Khi về nhà, Quan Tử Tu đã về trước rồi.

“hôm nay em có vẻ hơi muộn.” Cô đứng bên cạnh tủ giầy nhìn cô rồi nói.“Anhvừa mới nói chuyện với Giai Kì, không phải hai người giữa trưa ngay tại cổngchia tay sao?”

Giai Kì ngay cả cái này cũng thông báo cho anh sao?

“À…… Cái đó…… Có một chuyện xảy ra……” Cô trả lời ngập ngừng.

“Chuyện gì?” Cô sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ? Từ cổng trường ra đếntrạm xe bus cũng có chuyện sao?

“Ơ…… Việc nhỏ, không quan trọng.” Cô lên xe rồi mới phát hiện sách giáo khoatìm thế nào cũng không thấy, cô không dám cho anh biết……

Quan Tử Tu nhìn kỹ cô một lát, nói tiếp:“Anh mua thịt viên xíu mại em thíchăn nhất, đã lạnh hết rồi, đi rửa mặt rồi qua đây ăn đi.”

“Ừm.” Cô bỏ cặp xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt, kéo cao ống quần xả nướclạnh tùy ý rửa vết trầy da trên đầu gối một chút, chỉ thấy có chút bụi bẩn, chonên chỉ rửa qua loa.

Quan Tử Tu đã nhanh chóng đặt hai miếng thịt viên cô thích ăn nhất vào trongbát, đẩy bát về phía cô.

Cô cắn một miếng nhỏ, lặng lẽ ngước mắt nhìn anh.“Tử Tu, thứ tư tuần sau–”

“Ban ngày đi học, buổi tối phải đi dạy gia sư.” Trực tiếp kể lịch trìnhra.

“Nhưng mà……”

“Nhưng mà là sinh nhật anh.” Một câu nói mạnh mẽ phá vỡ tâm tư của cô. Ngườibên gối này cũng không phải ngày đầu tiên ngủ cùng nhau, chỉ cần ánh mắt kia thìđã quá rõ ràng rồi.

“Thật…… Thật không?” Cô khô cứng đáp lại, rốt cuộc nói không ra lời.

Vì ngồi nhầm xe bus nên cô đến lớp muộn, cô về muộn là vì đi chọn quà sinhnhật cho anh, muốn giữ lại một chút bí mật, cô nghĩ anh sẽ rất vui vẻ……

Giống như một đứa trẻ làm chuyện tốt mong chờ người lớn khen ngợi, lại pháthiện chuyện kia không tốt như vậy, cô thất vọng cúi đầu xuống, im lặng ăn thịtviên.

Anh lại gắp một viên nữa vào bát của cô.“Với anh sinh nhật không quan trọng,quan trọng là tương lai.”

So với sinh nhật, anh chỉ quan tâm đến, bây giờ phải làm thế nào để cô khôngthiếu thốn mỗi ngày, trong tương lai có năng lực bảo đảm cuộc sống an ổn cho côhay không.

“À.” Thì ra anh không quan trọng ngày này.

Quan Tử Tu nở nụ cười, vuốt vuốt tóc cô.“Hôm nay mua cái gì rồi? tặng cho anhluôn đi!” Anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, cùng lắm là nhận thêm một con Kitty màuhồng nữa. (anh

“A!” Cô ngạc nhiên, thì ra anh sớm đã đoán được.

“A cái gì chứ? Chẳng lẽ anh đoán không đúng?” Nha đầu kia sinh nhật hàng nămđều chỉ tặng một món quà, cứ nghĩ rằng mình thích, thì chắc là anh cũng sẽ thíchcho nên cô vui vẻ tặng, anh cũng không nói gì mà nhận lấy.

Nhưng thôi quên đi, cô vui là tốt rồi.

“Không phải. Em nhìn thấy một chiếc khen len rất đẹp, rất đẹp nha, nhất địnhanh sẽ thích.”

“Màu hồng phấn?” Anh bi thảm, ướm hỏi.

Người này quả thực fan cuồng của màu hồng phấn!

“Đúng vậy. Anh nói chỉ đeo khăn len em đan, nhưng bây giờ em cũng không biếtđan, mỗi lần sợi len đều thắt nút trong tay, bây giờ thời tiết bắt đầu chuyểnlạnh rồi, anh cứ dùng cái em mua trước đã, chờ em học được cách đan sẽ đan choanh.”

“……” Quan trọng đâu phải là cô mua hay tự đan? Cô một chút cũng không hiểutrái tim đau đớn của anh, một tên con trai lớn biến thành một kẻ cuồng màu hồngphấn, cái này có thể nhìn được sao? Lại còn cả mô hình con Kitty kia nữa!

Dừng một chút, cảm thấy anh im lặng một cách khác thường ý cười trên môi cũngbiến mất.“Anh không thích?”

“Đâu có?” vuốt vuốt tóc cô.“Tâm ý của em, anh phải nhận chứ.” Không dấu vết,lặng lẽ thở dài một hơi, nhận lệnh.

“Này –”

Mặc kệ, coi như không nghe thấy. Kinh nghiệm lần đó nói cho cô, con ngườiphía sau kia thật rắc rối, tất cả âm thanh coi như không có đi, cô có bạn trairồi, không thể tùy tiện cùng với người khác, cũng không thể tùy tiện bị ép cùngngười ta.

“Này, này, cậu không nghe thấy tôi gọi cậu sao?”

Vì sao hắn gọi thì nhất định cô phải để ý đến hắn?

Hạ Vịnh Tự lẩm bẩm, tiếp tục thuyết phục chính mình cái gì cũng không nghethấy, cúi đầu bước nhanh về phía trước.

“Hạ Vịnh Tự!”

Cô dừng bước chân, quên mất ba giây trước đã tự thôi miên mình, kinh ngạcquay đầu.

“Biết ngay chiêu này hữu hiệu.” Tên kia đắc ý nhếch miệng, cười với cô.

“Làm sao cậu biết tên tôi?”

“Không nói cho cậu.”

Không nói thì quên đi. Cô xoay bước chạy lấy người.

“Không cần sách giáo khoa?” tên kia đã sớm chuẩn bị, ung dung giơ đồ vậttrong tay lên.

Cô trừng mắt với hắn.“Cụa làm sao ăn trộm sách giáo khoa của tôi!” Thảo nàocô về nhà tìm khắp nơi cũng không thấy.

“Trộm gì chứ, nói thật khó nghe, cậu làm rơi xuống đất, là tôi giúp cậu nhặtlên nha, thật vô ơn.”

“…… Cám ơn. Sách giáo khoa kia đưa tôi được chứ?”

“Làm sao có chuyện dễ dàng thế. Tôi giúp cậu tìm sách giáo khoa về, cậu chỉcần mời tôi một bữa cơm, hay là xem một bộ phim biểu lộ cảm ơn thì đượcrồi?”

Sao lại có người tự đòi thù lao cho mình, thật vô lại.

Cô rất muốn quay đầu bước đi, sách giáo khoa còn có thể mua lại, nhưng quantrọng là vở ghi của Giai Kì bên trong…… Cô khẽ cắn môi dưới, thật khó xử.

“Cậu không đồng ý, sách giáo khoa tôi không trả cho cậu đâu!” Hình như muốnlàm khó cô cho nên hắn bất chợt nói thêm một câu.

Được lắm…… Quá đáng!

Cô trừng hắn, không biết phải nói gì.

“Được rồi được rồi, không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ là xem một bộ phimthôi, bạn trai cậu sẽ không vì như vậy mà đá cậu đâu.” Không đợi cô quyết định,hắn nhanh tay hơn kéo cô đi.

“Này, cậu –” Không phải Tử Tu sẽ đá cô hay không, mà là cô một chút cũngkhông muốn cùng hắn đi xem phim đâu!

Cô bị kéo đi, nhất thời không biết phải làm sao mới được.

Vì vậy, hôm đó bọn họ không chỉ nhìn xem một bộ phim, còn ra ngoài uống thêmmột ly cà phê, dạo một vòng chợ đêm hắn mới đưa cô về.

Hắn nói, hắn tên là Dương Gia Chương, hơn nữa bắt cô phải nhớ kỹ cái tênnày.

Không biết là hắn quá cường thế, hay là cô quá yếu đuối, mỗi lần lời từ chốiđến bên miệng, luôn có cách chặn cô lại, chờ đến khi cô nghĩ ra phải kháng cự,sự việc đã thành kết cục đã định.

Duy nhất đáng được ăn mừng là, người này cũng được, cũng khá là uy tín, sauđó cũng đưa cô về, sách giáo khoa cũng đúng hẹn trả lại cho cô.

Sách giáo khoa cũng lấy lại được rồi, cô âm thầm hạ quyết tâm, về sau phảitránh xa hắn một chút, dù sao sách giáo khoa cũng ở đây rồi, hắn cũng không cógì dùng uy hiếp cô được nữa.

Nhưng cô nhầm rồi, sai vì cô đã hoàn toàn đánh giá thấp khả năng của ngườiđàn ông nhất da nhị lại tam dây dưa này (nhất da, nhị lại, tam dây dưa: chắc thứnhất là da mặt dày, thứ hai là vô lại, thứ 3 là dây dưa… chắc thế), mặc kệ côtrốn thế nào, người này cũng có thể xuất hiện trước mặt cô, hắn thực đáng ghétmà.

“Vịnh Tự, Vịnh Tự, Tự Tự yêu quý –”

“Cậu cút ra!” Không thể nhịn được nữa, cô căm giận đuổi người.

Thực sự, cô không muốn tức giận với người khác, nhưng người này thật có bảnlĩnh làm cho cô phải tức giận, dùng thái độ khinh thường nhất với hắn, nhưngthật sự dùng cách nào hắn cũng không chịu đi, da mặt thật dày.

“Muốn uống nước không?” Một ly đồ uống lạnh đưa tới trước mặt cô.

“Không cần, cậu uống đi.”

“Được rồi, uống một chút đi, hôm nay nắng gắt, bổ sung một chút nước, nếukhông sẽ bị cảm nắng nha.”

Bị cảm nắng còn tốt hơn bị hắn làm phát điên.

Ánh nắng trên đầu dịu đi, cô ngẩng lên, phát hiện phía trên có một câydù.

“Cầu xin cậu tránh ra được không?” Như vậy thực quấy rầy cô nha.

“Được rồi, chờ cậu lên xe bus rồi tôi đi.”

Cô hơi nhếch môi, lại dứt khoát không nói thêm một câu.

Cô biết thái độ của mình với hắn thật tệ lắm, tuy rằng là hắn trông rất ngứamắt, nhưng thực sự hắn tốt với cô lắm, có đôi khi tâm tình không tốt, lại bị hắnnhư trêu đùa vậy, nhịn không được mà giận chó đánh mèo phát giận với hắn, hắnchỉ cười cười bao dung, cũng chẳng tức giận gì, hại cô sau khi ngẫm lại, đều cảmthấy mình thật không tốt.

Cô cũng không biết vì sao, tám trăm năm không tức giận với ai, nhưng mỗi khiở trước mặt Dương Gia Chương, bị hắn trêu ghẹo, có lẽ bởi vì hiểu rõ hắn sẽ baodung đi, cho nên những cảm xúc đè nén mới có thể dễ dàng phát tiết trước mặt hắnnhư vậy, giống như một đứa trẻ bốc đồng, không có gì che lấp.

Nhưng mà cô thực sự không thể nhận ý tốt của hắn, cô đã có Tử Tu, những lờinày cô cũng nói đến tám trăm lần rồi, hắn nghe không hiểu sao?

Cúi đầu khẽ vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, cô đột nhiên nhớ tới người đàn ôngcô yêu đậm sâu kia.

Chú ý đến động tác nhỏ của cô, Dương Gia Chương cố tình bỏ qua, làm bộ khôngthấy, tươi cười nhẹ nhàng đẩy vai cô một cái.“Ngẩn người gì thế, xe bus của cậuđến rồi!”

Cô lên xe, đi tới ghế trống phía dưới.

“Ông lái xe, chờ một chút!” Phía sau, Dương Gia Chương vội vội vàng vàng đuổitheo xe, đem ly đồ uống lạnh kia nhét vào tay cô, rồi nhanh chóng xuống xe, cònlưu manh nói với lái xe:“ Cái bô của cháu ở trên xe, chú lái xe cẩn thậnnha!”

Vô lại! Ai là cái bô của hắn?! Nhìn ly nước đã lạnh trên tay, cô căn bảnkhông kịp từ chối.

Cuối cùng cô ngồi xuống một loạt ghế trống phía dưới, qua cửa kính xe, cônhìn thấy hắn tươi cười vô cùng xán lạn, vẫy mạnh tay nói tạm biệt với cô.

Nhưng giờ phút này, hiện lên trong tâm trí cô, cũng chỉ có hình ảnh của bạntrai.

Đột nhiên, cô rất muốn nhìn thấy anh.

Có lẽ anh nghĩ rằng, cô không đủ kiên cường, đối với chuyện của bọn họ, côlựa chọn trốn tránh mà không chọn vì anh hăng hái dũng cảm chiến đấu, cô biết,chắc chắn anh thất vọng, chỉ là không nói ra miệng.

Chiếc xe bus này, đi qua cổng trường của họ. Cô hít sâu một hơi, xúc độngrung chuông xuống xe.

Lại bước vào chiếc cổng trường này, trong lòng cô không hề yên ổn, nhưng côkhông ngừng nói với chính mình, không được lùi bước, không được lùi bước –

“Ồ? Kia không phải là người học khoa tiếng Trung lúc trước sao, nghe nói làchuyển trường rồi mà? Lại đến đây làm gì?”

“Cái gì, cậu nói bạn gái của Quan Tử Tu khoa Y sao? Chắc là tìm đến bạn traiđó!” Tên của cô, rất khó có vinh hạnh được nhớ kỹ, bình thường chỉ là cái nhãn“bạn gái của Quan Tử Tu”, mà không phải là một thực thể độc lập, dường như ngoàiđiều này, cô chẳng có gì đáng kể.

Da mặt cô rất mỏng, những cái nhìn và lời thì thầm của người ngoài, cô rấtkhó mặc kệ rất khó coi như không có chuyện gì.

“Cô ta còn chưa bị đá sao? Tớ nghĩ rằng họ hẳn là chống đỡ không được bao lâuchứ.”

“Đúng rồi, như vậy thật không xứng. Nhất định là cô ta chủ động theo đuổingười ta, nếu không Quan Tử Tu làm sao có thể thích cô ta được? Cũng không nhìnxem điều kiện bản thân thế nào, chúng ta không vô liêm sỉ như vậy, không cần oánthán gì cả.”

Nói chuyện riêng với nhau, một chút cũng không khống chế âm lượng, có lẽ muốncho cô nghe thấy đây mà.

Nhưng mà…… Là cô theo đuổi Tử Tu trước, cô có thể cãi lại gì đây?

Con đường đến khoa Y còn dài không? Dọc đường đi này, cô còn phải đối mặt vớinhững gì nữa? Anh ở một đầu khác, còn cô phải cố đi thật nhanh cuối cùng cũngkhông cố nổi, lại không thể kiên trì đi tiếp.

Cô từ bỏ, xoay người quay lại.

“Hi, em gái.”

Cô uể oải mở mắt, lại cúi đầu, mắt mù tai điếc.

“Ôi? hôm nay nụ cười của cậu thực không hợp với ánh mặt trời nha!” Dương GiaChương rất nhanh phát hiện có chuyện không thích hợp.

Cô bao giờ cười cho hắn nhìn qua? Thêm mắm thêm muối.

“Thế nào? Bạn trai làm cậu không vui? Cần tôi giúp cậu xan bằng hắn không?”Hắn xắn tay áo, làm bộ muốn lấp biển.

“Cậu không cần lo cho tôi!” Dám đụng vào một chiếc lông tơ của Tử Tu xem!

“Là vì hắn thật hả? Thế thì vui rồi, hắn làm cậu khó chịu, đá hắn đi là được,làm bạn gái tôi đi!”

“Tôi không cần, cậu cút đi.” Mỗi lần hắn nói câu này, cô đều rất tứcgiận.

“Được rồi, okie, không đá hắn, vậy nói chuyện kia ra đi? Dù sao chờ xe buscũng thật nhàm chán, tâm sự một chút thì được rồi.”

Cô không hé răng, ngoài đường cũng không phải nhà cô, cũng không thể đuổi hắnđi khỏi đây, vì vậy chỉ có thể trầm mặc.

Dương Gia Chương có chút nản lòng. Đi theo cô hơn nửa nămm, cô thật đúng lànói không để ý người thì sẽ không để ý người, liệt nữ trinh tiết cũng chẳngtrung trinh như cô vậy đâu.

Chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô, có chút chua xót mở miệng:“Rốt cuộc hắn có điểm gì tốt? Cậu cứ khăng khăng một mực với hắn như vậy.”

Tử Tu? Cô đếm từng ngón tay:“Anh ấy trầm ổn, anh ấy thông minh, anh ấy sănsóc, anh ấy có tránh nhiệm, anh ấy học giỏi, đẹp trai, anh ấy –”

“Ngừng! ngừng lại! Stop!” Cô còn muốn đếm cho hắn nghe nữa?“Cậu thật tànnhẫn.”

“Tôi sẽ không bỏ Tử Tu.” Cô nhắc lại.

“Nhưng cùng với hắn không vui, không phải sao?”

“Đó là bởi vì –” Phát hiện mình lại bị hắn dắt mũi, rơi vào đề tài đầy cạmbẫy này, cô lần nữa ngậm miệng lại.

“Cậu nghĩ rằng tôi không nhìn thấy sao? Nếu cậu và hắn cùng nhau thực sự hạnhphúc như vậy, thì sẽ không có tâm sự trùng trùng, bộ dáng áp lực đến mức khôngthở nổi, vì vậy có thể thấy hắn căn bản không tuyệt như cậu nói vậy đâu. Tôiđoán đúng rồi phải không? Cậu còn gì để nói chứ.”

“Không phải! Tử Tu tốt lắm, chính vì anh ấy tốt quá, vĩ đại quá, tôi mới bịáp lực thôi, cậu căn bản cái gì cũng không hiểu –” Cô bé này thật đơn giản, hoàntoàn không phát hiện chính mình đang những lời kia làm cho kích động.

“À. Chỉ là học nhiều thôi mà, có gì đặc biệt hơn người? Con mọt sách đầyngoài đường kìa.”

“Nhưng Tử Tu không chỉ học nhiều, anh ấy rất có ý tưởng, sắp xếp tương laicũng tốt lắm. Tử Tu nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn với tôi, sau khi kết hôn chotôi ở nhà, sau đó anh sẽ làm một bác sĩ thật giỏi; Tử Tu cảm thấy kết hôn xongkhông cần sinh con ngay, chờ ba năm sau cho ổn thỏa, nếu tôi thức sự cảm thấybuồn chán, có thể nuôi một con chó nhỏ giết thời gian, sau đó chờ tiết kiệm đủtiền –”

“Vậy ý tưởng của cậu ở đâu?” Dương Gia Chương cắt đứt lời nói của cô.“Từ đầutới cuối, tôi chỉ nghe thấy Tử Tu nói, Tử Tu cảm thấy, rõ ràng là tương lai củacả hai, vì sao đều là hắn quyết định? Cậu cứ như vậy để cho hắn dắt mũi, cái gìcũng nghe hắn, cái gì cũng để hắn nắm trong tay?”

Cô cứng lời, không biết phải nói gì.

Lời của hắn giống như một cây kim nhọn, hung hăng đâm vào tim cô, không phảicô không muốn phản bác, mà là cho tới bây giờ, đó là nỗi đau mà cô cố gắng đènén trốn tránh, không muốn đối mặt, một lời nói của hắn, trần trụi lôi ra, khiếncô không còn chỗ nào có thể ẩn nấp.

Thực ra, cô không thích hợp quá với đô thị phồn vinh, bận rộn như vậy, cômuốn ở một vùng nông thôn như Vân Lâm, một cuộc sống giản dị bình thường, cha mẹcô đều ở đó, hoàn cảnh không đến mức làm cô cảm thấy xa lạ bất lực, cô biết côthật không tiền đồ, nhưng cô thực sự không phải là người tài giỏi gì cả!

Cô cũng rất thích trẻ con, không biết vì sao phải đợi ba năm, nếu bây giờ cóthể sinh em bé không tốt sao? Cô không đi học thì cũng có sao đâu.

Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không dám nói khi mà anh đã tính toán hết thảymọi chuyện.

“Cậu không biết như vậy thật là không có tôn nghiêm sao? Đem mình biến thànhcon rối mặc kệ cho hắn khống chế, tôi một chút cũng không tin cậu như vậy mà cảmthấy vui vẻ.”

Những hạt nước mắt to bằng hạt đậu không báo trước đột nhiên rơi xuống. Côkhông có tôn nghiêm, cô không có tôn nghiêm…… Ở trong mắt người khác, cô là kẻđáng thương ngay cả tôn nghiêm cũng không có sao?

“Này, cậu –” Dương Gia Chương bị dọa đến. Nước mắt con gái thật là khủng bốnha, giống hệt như vòi nước, chưa nói đã chảy xuống rồi!

“Nói chuyện với cậu thật khó chịu……”

“Đúng, thật là khó chịu, nhưng đó không phải là sự thật sao? Tôi chỉ là nóitrực tiếp ra mà thôi, bằng không tại sao cậu không phủ nhận? Bởi vì điều kiệncủa người này so với cậu ưu tú gấp một trăm lần, kể cả là ai cũng sẽ tự ti, bởivì tự ti, cho nên phải dè dặt cẩn trọng đón ý nói hùa hắn, lấy lòng hắn, chuyệngì cũng không dám phản bác, dần dần, còn cái gì mình có thể tự làm? Những ngàynhư vậy cậu không thấy vất vả, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho cậu.”

“Cậu còn nói nữa!” Cô thẹn quá hóa giận quát hắn.“Cho dù cậu nói như vậy, tôicũng sẽ không rời khỏi Tử Tu.”

“Vì sao? Chẳng lẽ bởi vì điều kiện của hắn quá tốt, cho nên cậu thấy luyếntiếc?”

“Không phải như vậy. Chỉ là tôi thích anh ấy, tôi cũng không phải bởi vì điềukiện của anh ấy tốt nên mới cùng với anh ấy, chỉ là yêu thôi, cậu lại nói tôinhư vậy……” Cô nghẹn ngào, ủy khuất khóc lóc, nước mắt càng ngày càng mãnhliệt.

“Cậu khóc cái gì!” Hắn thức điên đầu.“Được rồi được rồi, cậu nói như thế nàothì là như thế, tôi không nói nữa là được chứ gì? Cầu xin cậu đừng nữakhóc!”

Hạ Vịnh Tự đẩy khăn giấy hắ đưa tới trước mặt ra, từ chối lời xin lỗi và anủi của hắn.

Nhưng là, từ chối được một lần, không chắc chắn sẽ từ chối được cả đời.

Từ lần tiết lộ ra quá nhiều chuyện đó, giống như sự bảo vệ cẩn thận lại cómột lỗ thủng, hắn luôn có cách dụ cô nói ra, cũng bởi vì hắn biết quá rõ chuyệncủa cô và Tử Tu, dần dần, rất nhiều chuyện chỉ có thể nói với hắn, cũng chỉ cóhắn biết, hắn là người đầu tiên cô nói thẳng thắn nói ra tâm sự của mình,nguowiwif hiểu rõ tâm sự của cô nhất cũng chỉ có hắn.

Bởi vì hắn nói:“Tôi biết cậu với bạn trai mình là nhất kiến chung tình, tôisẽ không bảo cậu làm bạn gái của tôi nữa, đơn thuần coi tôi như bạn bè tâm sựmột chút, như vậy được chứ?”

Nếu chỉ là bạn bè, nếu hắn không luôn miệng kêu cô bỏ Tử Tu lao vào vòng ômcủa hắn, vậy thì người này cô cũng không chán ghét lắm, vì thế cô tiếp nhận tênbạn này.

Chỉ cần là bạn bè đơn thuần, cô có thể tâm sự với hắn, bởi vì ở trước mặthắn, cô thực thoải mái, thực tự tại, tùy ý phát tiết cảm xúc, trở về là chínhmình, không có áp lực gì cả. (chị làm thế có người buồn đó)