Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!

Chương 95



- Em định làm cho Kelvin nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi vạch mặt chị Jun. Chị ta quá quắt lắm rồi. Chị thấy sao?_Jenny nói chuyện với Sandy. Chuyện mẹ Emily đến tận nhà Jenny cũng kểcho Sandy nghe hết rồi. Jenny đã định làm lơ, đã định không xenvào cuộc hôn nhân của Kelvin và Jun. Nhưng không, Jenny không thểđể người con trai cô yêu nhất lấy một con người xấu xa như Jun.

- Chị thấy đáng lẽ ra em nên vạch mặt Jun từ lâu rồi mới phải.Nhưng dù sao chị vẫn luôn ủng hộ em. Mà em định làm thế nàođể Kelvin lấy lại phần kí ức đã mất._Sandy

- Emcũng chưa biết sẽ phải làm thế nào nữa. Vụ này hơi khóđấy._Jenny thở dài. Giúp Kelvin lấy lại kí ức đó trước khiđám cưới diễn ra, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy,Jenny cũng không biết mình có thể làm được không nữa.

- Thôi ngủ đi em. Mai rồi tính. Chúc em ngủ ngon._Sandy tiến dần tới phía cửa phòng.

- Chị ngủ ngon._Jenny cười nhẹ đáp lại Sandy

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thành phố lại nhộn nhịp với ngày mới. Ngoài đường vẫn cảnh đó,vẫn đông đúc dù lạnh giá. Chắc tại vì người ta không thấylạnh khi bên người mình yêu thương. Jenny đứng trên phòng nhìnxuống rồi thở dài. Người thân à? Suốt 5 năm qua cái gọi làngười thân đó làm Jenny thấy buồn quá. Ba mẹ lần lượt bỏ Jenny mà đi. Dù họ chỉ là ba mẹ nuôi, nhưng họ là người ban choJenny sự sống mới khi tưởng chừng như phải tạm biệt thế giớinày. Cả hai đều yêu thương, chăm chút cho Jenny hết mực như đứacon ruột của mình. Người ta nói công sinh thành đã lớn rồi công nuôi dưỡng còn lớn hơn. Chẳng phải suốt 10 năm ròng rã họ đãcho Jenny một mái ấm gia đình hạnh phúc sao? Mỗi cây mỗi hoa,mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi con người một số phận. Đâu phải tu nhântích đức là được sống bình yên. Bình yên quá cũng chán màsóng gió quá cũng mệt. Đến cả người Jenny yêu nhất, nhữngngười bạn thân thiết nhất cũng không thể ở bên cạnh được vìsố phận đưa đẩy. Ngày phải đi nghĩ sao Jenny không buồn, khôngđau, lòng không quặn thắt, tim không muốn khóc thay mắt? Nghĩ sao một con người yếu đuối như Jenny có thể bình thản ra đi chứ?Đau lắm, mà ở lại càng đau hơn. Khóc hả? Khóc thì đã là gì.Cười mới phải tột cùng của nỗi đau. Khi con người ta tự cườitrên số phận bi đát của mình thì còn có nỗi đau nào sâu hơn?Jenny như vậy đó. Sau tất cả chỉ còn mỗi Sandy luôn bên Jennythôi. Nhưng mà Sandy làm sao có thể lấp đầy khoảng trống trongtim Jenny được? Sự nghiệp thành công, tài sản đồ sộ mà thiếuthốn tình thương thì mấy ai vui được. Nhiều lúc Jenny muốn bỏđi một nơi thật xa, một nơi thật yên tĩnh chỉ có Jenny và thiênnhiên, muốn chuốc bỏ hết tất cả mọi thứ, muốn khép mi lạilắng nghe thiên nhiên ca, muốn buông xuông vì quá mệt mỏi. Nhưngnói vậy thôi chứ có làm được đâu. Nghĩ đến Kelvin Jenny lạikhông nỡ. Jenny tự nhủ phải sống thật tốt và dõi theo từngbước đi của Kelvin, để nếu lỡ Kelvin gặp khó khăn sẽ luôn cóJenny ở bên. Lại thở dài khi nghĩ về những ngày tháng đã qua,Jenny lấy túi xách rồi đi xuống nhà.

- Em đi gặp Kelvin à?_Sandy bước từ trong bếp ra.

- Vâng em định bắt đầu kế hoạch từ hôm nay._Jenny

- Chúc em thành công._Sandy cười vì cuối cùng Jenny cũng thôngsuốt rồi, cũng biết những gì mình nên làm. Cứ nhẫn nhịn,chịu đựng một mình thì chỉ khổ Jenny thôi. Giờ Jenny làm vậySandy thấy vui lắm. Sandy tin rằng tình yêu của Jenny dành choKelvin đủ lớn để thay đổi thực tại này.

- Em cảm ơn. Bye chị, em đi._Jenny nói rồi đi ra ga ra lấy xe và đi.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ Jenny đã gọi điện hẹn Kelvin rồi. Phải cố gắng kiên nhẫn lắm Jenny mới mời Kelvin đi cafe được. Kelvinmà ai đâu...haiz.....

Tại quá cafe

- Anhđợi lâu chưa?_Jenny bước vào quá cafe, đảo mắt một lượt vànhanh mắt nhìn thấy một bàn ở góc có một chàng trai đang ngồi đó. Chắc chắn đó là Kelvin, Jenny tiến thẳng tới bàn đó

- Tôi vừa mới tới. Cô dùng gì?_Kelvin

- 1 ly capuchino._Jenny

Sau đó Kelvin gọi phục vụ lấy cho Jenny 1 ly capuchino. Xong Jenny vào thẳng vấn đề.

- Nếu bây giờ em nói trong quá khứ chúng ta không đơn thuần chỉ là bạn anh có tin không?_Jenny

- Không đơn thuần là bạn thì chúng ta là gì? Tôi chẳng có ấntượng gì về em cả._Kelvin nói vậy thôi chứ thực ra lần nàogặp Jenny, Kelvin cũng thấy có một cảm xúc gì đó rất lạ,những hình ảnh mập mờ cứ ẩn hiện trong tâm trí.

- Vậy làm sao để anh tin những gì em sẽ kể về quá khứ của chúng ta?_Jenny

- Chứng minh cho tôi tin những gì em kể là thật._Kelvin không hiểu sao mình lại muốn vậy. Rõ ràng chuẩn bị làm đám cưới vớiJun rồi sao còn phí thời gian vào chuyện nhảm nhí này nữachứ? Nhưng mà nói rồi chẳng lẽ rút lại. Như thế chẳng giốngKelvin chút nào. Nghĩ thế Kelvin đành kệ. Cơ mà Kelvin cũngmuốn lấy lại phần kí ức đã mất của mình.

- Thậtchứ? Anh cho em cơ hội._Jenny mừng quá. Trên đường tới đây Jennyđã bày sẵn một kịch bản năn nỉ ỉ ôi nhưng vẫn giữ được giácủa mình, thế mà không cần dùng đến Kelvin đã tự ngỏ lờirồi.

- Ừm. Nhưng tôi nghĩ em làm vậy chỉ phí sứcthôi. Tôi vẫn sẽ chỉ coi em là bạn, cùng lắm là em gái._Kelvincười nhẹ một cái. Có lẽ là Kelvin bây giờ chỉ yêu mỗi Junthôi.

- Chúng ta bắt đầu thôi. Em vừa kể vừa đưa anhtới những nơi mà ngày trước chúng ta thường tới._Jenny hơichạnh lòng vì câu nói vừa rồi của Kelvin. Nhưng rồi lại tựnhủ "Kelvin bị mất trí nhớ nên mới vậy thôi". Jenny cố lảngtránh sang chuyện khác. Kế hoạch này không phải Jenny lập ra mà là Jenny học từ trong mấy phim hàn quốc hàn xẻng về. TạiJenny thấy người ta cứ đưa người thân mất trí nhớ của mình đến những nơi gần gũi, có ấn tượng trong quá khứ để họ nhớ lại. Thế là Jenny thử làm theo xem có hiệu quả không.

Kelvin không đáp nữa mà đi cùng Jenny. Jenny dẫn Kelvin đến một conngười, nơi được coi là lần đầu tiên hai người gặp nhau khi Jennyđang đi xe đến bệnh viện với ba thì đụng phảu Kelvin. Jenny đitới, kể lại một cách chi tiết. Sau đó hai người cùng tới nhàKelvin. Jeny cho người theo dõi thì biết Jun đã ra khỏi nhà rồinên mới dám tới. Nơi này có lẽ là có nhiều kỉ niệm của haingười nhất. Vì trong nhà không có ai cả nên Jenny vừa kể vừabắt Kelvin cùng đóng lại những kỉ niệm của cả hai. Lúc đầuKelvin từ chối, nhưng lại thấy Jenny biết rõ từng ngõ ngáchtrong nhà nên lại nghĩ chắc hồi đó hai người thân nhau lắm. Thế nên Kelvin đồng ý hy vọng sẽ nhớ lại. Jenny kể ra những lầntrượt chân ở cầu thang, hay những lần hai người cùng làm việctrong phòng của Kelvin, rồi cả cái lần sinh nhật Jenny, Kelvinđã tỏ tình với Jenny trên sân thượng, bla, bla...Hết một buổisáng.....

- Phù....anh nhớ lại được gì chưa?_Jenny mệt mỏi ngồi xuống ghế thở hồng hộc.

- Không nhớ được gì cả. Hay em tự bịa ra mấy chuyện đó?_Kelvin.Thực ra thì hình ảnh mập mờ trong tâm trí Kelvin đã có phầnrõ ràng hơn rồi nhưng Kelvin vẫn không nhớ được hoàn toàn. Hình ảnh nụ cười nhẹ, khuôn mặt dễ thương luôn suất hiện nhưng lạimờ, không rõ ràng.

- Thề những gì em nói đều làsự thật. Nhưng đây đâu phải chuyện một sớm một chiều đâu. Anhcó thể cho em cơ hội không?_Jenny hơi buồn. "Chẳng lẽ mình làmvậy mà anh không nhớ ra gì sao? Một chút xíu cũng không cósao?"-Jenny tự hỏi lòng.

- Cũng được. Chiều mai đi,chiều nay và sáng mai tôi bận rồi._Chiều nay Kelvin có cuộc hẹn với đối tác rồi, sáng mai còn đưa Jun đi shopping. Kelvin khôngbiết những gì mình đang làm với Jenny có được cho là có lỗivới Jun không. Nhưng Kelvin không hiểu sao cô gái này cứ như cósức hút vậy. Cứ thế từng lời nói của cô nói ra đều khiếnKelvin không có lý do để không nghe theo. Và Kelvin cũng thắc mắc tại sao nói là người yêu mà lại bỏ Kelvin đi suốt 5 năm quakhông liên lạc gì hết.

- Ok anh. Giờ em phải vềrồi._Jenny vui vẻ đi về. Có công mài sắc có ngày nên kim. Jennytin rằng kiên trì sẽ có kết quả tốt đẹp.

Thế làngày thứ hai Jenny dẫn Kelvin đến trường học nhưng vẫn chẳngđược kết quả gì. Ngày thứ ba đến quá bar. Ngày thứ tư đến khu vui chơi giải trí và khu trung tâm thương mại. Rồi cứ thế ngàythứ năm, thứ sáu, thứ 7 Jenny dẫn Kelvin đi hết chỗ này tớichỗ kia. Kelvin không hiểu sao mình cứ nghe và đi theo Jenny nhưthế. Hôm nào Kelvin cũng nói dối Jun rằng đi công chuyện đểdành 1-2 tiếng đi cùng Jenny. Jenny thất vọng, nản lòng khi suốt 1 tuần qua, dù đã cố gắng rất nhiều nhưng Kelvin chẳng nhớ gì cả. Ngày thứ 7, Jenny đưa Kelvin đến quá cafe, chơi bản vĩ cầmcủa ngày xưa. Nhưng khi hỏi Kelvin vẫn trả lời là không nhớ gì.

- Anh thực sự không nhớ một chút gì?_Jenny chán nản hỏi Kelvin.

- Không. Một chút cũng không. 1 tuần rồi, tôi đã cho em 1 tuầnnhưng chẳng có kết quả gì cả. Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lạiđi. Tôi còn chuẩn bị cho đám cưới của tôi nữa._Kelvin. Suốt một tuần qua, đêm nào Kelvin cũng mơ một giấc mơ rất kì lạ, nhưngsáng dậy lại không nhớ nổi. Ừ 1 tuần thôi, chưa nhớ Jenny là ai cả, chưa nhớ chuyện tình vừa ngọt vừa đắng của hai người,với Kelvin Jenny là người trong quá khứ. Nhưng mà một tuần đólại làm cho tim Kelvin rất nhiều lần lỡ nhịp. Ở bên Jenny,Kelvin luôn cảm thấy vui và hạnh phúc, cảm xúc này nó rấtkhác khi ở với Jun. "Tôi phải cho em dừng lại thôi. Bởi lẽ....Em là ai trong quá khứ của tôi, tôi không quan tâm nữa. Tôi chỉbiết nếu tiếp tục tôi sẽ yêu em mất. Vậy nên tôi muốn dừng lại vì tôi còn vợ chưa cưới của tôi, tôi không thể làm một ngườiđàn ông tồi. Một người con gái như em, tôi tin sẽ có người tốtvới em, yêu em nhiều hơn tôi."-Kelvin nghĩ miên man.

Jenny im lặng chìm vào trong suy nghĩ riên của mình. Jenny định làmcho Kelvin nhớ lại rồi mới vạch mặt Jun, vì giờ mà vạch mặtJun luôn là mất cả chì lẫn chài. Nhưng mà giờ thì sao? Kelvinđã không nhớ được gì thì thôi lại còn muốn dừng lại. Cũngđúng thôi, chính Jenny còn thấy nản nữa mà. Với cả chỉ cònvài ngày nữa Kelvin làm đám cưới rồi. Chắc hết hy vọng rồi."Em với anh có duyên mà không có phận. Thôi thì trách ai được,chắc tất cả là tại em. Nếu không được thì thôi em sẽ đi."-Jenny nghĩ.