Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 24



Edit + beta: sxdnp

~ Cho anh uống. ~

Những bông tuyết trắng đang dần dần rơi xuống.

Hôm nay, trời bắt đầu vào mùa đông, tính đến hôm nay đã là trận tuyết thứ hai.

Tằng Phan ngồi ở vị trí lái, nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài, ngay cả mặt trời cũng bị gió tuyết che đi ánh hào quang, ẩn hiện bên dưới tầng mây dày.

“Nói đi, cậu nghĩ thế nào.”

Cũng không biết là cô đã nhìn gió tuyết bao lâu, Tằng Phan mới từ từ mở miệng.

Thẩm Hi tựa lưng vào ghế, dùng sự im lặng để cự tuyệt.

Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng.

Không đợi câu trả lời, Tằng Phan cũng không thấy bất ngờ, cô chớp mắt rồi không nói gì nữa, giẫm chân ga một cái, chiếc xe tựa như mũi tên được bắn ra khỏi cung và bay rất xa.

Xe dừng lại ở trung tâm thương mại lớn nhất gần căn cứ, Tằng Phan tháo dây an toàn, nhìn thấy Thẩm Hi ngồi bên cạnh không động đậy, cô sốt ruột gọi anh một tiếng.

“Thẩm Hi?”

Thẩm Hi từ từ mở mắt, nhìn không rõ phía trước, nhưng vẫn nghe lời xuống xe.

Mùa đông, gió lạnh thấu xương, gió mang theo lá cây trên mặt đất thổi tới, lạnh tới mức làm người ta rét run, Tằng Phan mặc một chiếc áo lông dày cũng run lên vì lạnh.

Cô giữ chặt quần áo trên người, phát hiện Thẩm Hi chỉ mặc mỗi một chiếc áo khoác màu đen, sắc mặt tái nhợt.

Tằng Phan:…….

Xem như cô biết được vì sao Thẩm Hi vừa thắng buổi đấu huấn luyện thì bị sốt.

Bản thân anh cũng không để ý, vừa thắng trận đấu, tinh thần liền thả lỏng, không ốm mới lạ.

Tằng Phan mím môi, bước chân cũng nhanh hơn.

Thẩm Hi đút tay vào túi áo, chậm chạp đi sau lưng Tằng Phan.

Nhìn thấy thân hình cao gầy của cô, anh thật sự không hiểu vì sao cô lại gấp gáp yêu cầu anh làm livestream rồi lại muốn đưa anh tham gia vào thương trường.

Điều này cũng không cản được sự mất kiên nhẫn của anh.

Nghĩ đến lúc trước có người cắt ghép video rồi tiết lộ ra ngoài, Thẩm Hi mím chặt môi, vẻ mặt nhạt nhẽo từ trước đến nay của anh vậy mà lại nhiễm vài phần tàn bạo.

Điều anh muốn từ trước đến nay không nhiều ——

Hiện tại, anh chỉ có trò chơi.

Thẩm Hi mải suy nghĩ, vừa hoàn hồn thì đã bị Tằng Phan đưa vào một cửa hàng thời trang nam.

Tằng Phan vừa vào cửa nhân viên của cửa hàng liền đem một chiếc áo khoác dày phù hợp với Thẩm Hi tới.

Nhân viên nhìn cô ăn mặc bình thường, giơ tay nhấc chân một cách tự tin và phong độ liền biết là một khách hàng lớn, vội vàng lấy những bộ đồ thích hợp ra.

Thẩm Hi nhìn người nhân viên vừa cười vừa cầm những bộ quần áo, im lặng không lên tiếng.

Cũng không có bất kỳ hành động gì.

Tằng Phan căn bản không nhìn thấy sự cự tuyệt của anh, trực tiếp đứng lên theo nhân viên đến chỗ chiếc áo khoác dài màu đen, nhét vào tay anh.

“Mặc thử đi?”

Dáng người Thẩm Hi cao ráo, cho dù mặc áo lông dày cộm, cũng không ảnh hưởng đến đôi chân thon dài, hơn nữa với khuôn mặt mang nét truyền thống, anh đã thành công thu hút ánh nhìn của các khách hàng nữ.

Tằng Phan gật đầu hài lòng, lập tức kêu nhân viên đem những bộ đồ khác đi thanh toán.

Thẩm Hi đặt tay lên chiếc áo lông mềm mại kia, hơi giật mình, lại nghe lời như vậy, bất giác xoay người nhìn cô.

Anh không nhớ rõ, từ lúc anh trở thành trẻ mồ côi, rốt cuộc có bao nhiêu người quan tâm anh có lạnh hay không, có đói bụng không, lúc nào thì đi ngủ……

Tằng Phan lại không phát hiện ra, nữ nhân viên bán hàng tiến lại gần anh.

Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hi không thay đổi, im lặng đứng đó, Tằng Phan tự hỏi trong một vài giây, chậm rãi tiến đến bên cạnh anh.

Thẩm Hi nhìn thấy có người đang nhìn mình, hơi ngơ ngác.

Tai đỏ lên từ lúc nào không biết.

Chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.

Luống cuống.

Đúng lúc, Thẩm Hi cảm giác có người vỗ vai mình, Tằng Phan khổ sở nói ——

“Cậu thấp xuống một chút.”

Thẩm Hi theo bản năng quay người.

Có một đôi tay nhẹ nhàng đặt trên gáy anh.

Gáy cổ thường là bộ phận yếu nhất trên cơ thể, đột nhiên bị người khác chạm vào. Thẩm Hi liền bất động như tượng.

Ngay khi anh đang dọ dự có nên tránh hay không, người đứng trước mặt đã lùi lại hai bước, khuôn mặt không còn lạnh lùng như trước, khóe mắt dường như có hơi lo lắng.

“Không tệ.”

Nói xong, Tằng Phan đưa đôi tay trắng nõn lên, gỡ cái mác đưa cho nhân viên bán hàng.

Lúc này Thẩm Hi mới phản ứng lại ——

Vừa rồi, Tằng Phan là muốn giúp anh tháo cái mác trên áo xuống……

Anh hiểu lầm rồi.

Thẩm Hi đứng yên tại chỗ, nhìn thấy cô gái đang nhận lấy túi quần áo từ nhân viên, trong phút chốc lại nhớ về nụ hôn hôm đó.

Môi của cô mềm mại, cho dù chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, cũng đủ để anh nhớ mãi sự ấm áp ấy, trong lòng anh như vương vấn một mùi hương.

Tằng Phan không hề chú ý đến vẻ mặt nhạt nhẽo của Thẩm Hi, cô bước ra khỏi cửa hàng quần áo nam, lập tức đưa anh đến quán cà phê.

Gọi cho anh một ly sữa ấm, lúc này Tằng Phan mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Hi.

Anh đã hạ sốt, nhưng vẫn bị cảm, giọng nói lại khàn khàn, không nghe ra chút cảm xúc nào.

“Vì sao?”

Thẩm Hi muốn hỏi Tằng Phan vì sao lại chăm sóc anh, đối tốt với anh như vậy.

Hiển nhiên là Tăng Phan hiểu sai ý của anh, cho rằng Thẩm Hi đang hỏi cô vì sao lại không cho anh phản bác lại mấy hater trong buổi livestream.

Tằng Phan nhìn anh chớp mắt, sắp xếp lại ngôn từ rồi hỏi ngược lại: "Anh livestream thì có tác dụng gì?"

"Bọn họ sẽ không mắng chửi anh nữa hay là sẽ xóa đoạn video kia đi?"

"Rõ ràng là không."

Thẩm Hi giữ chặt chiếc ly, "Bọn họ nói xấu đội chúng ta."

“Anh vừa nói đấy, là nói xấu.”

“Chúng ta thắng bằng thực lực, không phải sao?”

Một người đã quen với thương trường như Tằng Phan sao lại ngây thơ như vậy được, nói như vậy, buổi thi đấu huấn luyện có nhắc đến việc bố trí chiến thuật, tuyệt đối phải giữ bí mật với bên ngoài, dám đem video huấn luyện của WKY ra cắt ghép, chỉnh sửa, sao có thể vì một buổi livestream của Thẩm Hi mà chịu bỏ qua (thiện bãi cam hưu)?

Ngược lại còn làm cho đoạn video đã bị cắt ghép kia càng nổi tiếng.

Cô tuyệt đối không để bọn họ đắc ý.

Nhưng những việc này không cần phải nói với Thẩm Hi, anh chỉ cần chơi game cho tốt là được.

Tằng Phan nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những người khách đi vào trung tâm thương mại, đột nhiên hỏi Thẩm Hi một vấn đề không mấy liên quan: "Anh biết vì sao chúng ta lại tới trung tâm thương mại này không?"

Thẩm Hi lắc đầu.

Tằng Phan đột nhiên cười.

Đôi môi màu đỏ lạnh lùng, đôi mắt tràn đầy tự tin, cho dù cô đang ngồi cũng toát ra khí chất.

"Trung tâm thương mại này tên là vườn hoa Vạn Đằng, các thành phố lớn trên cả nước đều có những nơi như thế này."

Thẩm Hi dường như nhận ra điều gì.

Tằng Phan nói tiếp: "Mà trung tâm thương mại này là mục tiêu kinh doanh, là một bước đi của tập đoàn Vạn Đằng trong kế hoạch hướng thương mại địa ốc tới trung tâm giải trí tổng hợp."

"Cũng là bước đầu tiên để củng cố vị trí chủ tịch của tôi." Ngữ khí của Tằng Phan vô cùng vô cùng bình tĩnh, không hề kiêu ngạo mà xây dựng một thành phố thương mại công nghệp.

Bởi vì cô biết rõ, đây không phải là điểm cuối cùng.

Nói xong, cô quay sang nhìn đôi mắt phượng của Thẩm Hi, nói tiếp: "Yên tước an tri hồng hộc chi chí, có một số người không cần phải để ý đến làm gì, chỉ cần nói đúng sự thật, dùng thực lực để chứng minh là đủ rồi. Anh nói xem có đúng không?"

Thẩm Hi tránh né ánh mắt của cô, cúi đầu uống một ngụm sữa, lặng lẽ gật đầu.

Tằng Phan biết là anh nghe thấy.

Cô buồn bực mà nhận điện thoại của Vu Thần, nhưng lại tâm tình tốt mà lấy khăn giấy lau vết sữa trên miệng của Thẩm Hi, không nghĩ gì nhiều, đứng dậy túm lấy tay áo của Thẩm Hi, "Đi, tôi đưa anh đến một nơi."

......

Thẩm Hi trầm mặc đẩy xe hàng, nhìn mọi người xung quanh đang đi tới, chỉ là không nghĩ ra, Tằng Phan lại dẫn anh đi siêu thị.

Thẩm Hi không thích mấy nơi náo nhiệt như siêu thị.

Nói trắng ra, những nơi đông người anh đều không thích.

Anh lại cố gắng tránh đụng vào những người khác, bực bội mà dừng lại, lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu.

Hai ngày nay, bởi vì bị ốm nên Vu Thần quản anh rất nghiêm, anh muốn hút một điếu thuốc lá, cũng chỉ có thể lén lút hút ở bên ngoài.

Có điều anh nghiện thuốc lá nặng, mấy ngày nay đúng là dày vò anh mà.

Lúc này, ở nơi ồn ào náo nhiệt như này, cơn bực bội của Thẩm Hi lại càng dân lên.

Ai mà ngờ, vừa đưa điếu thuốc lên miệng, Tằng Phan đang cầm mấy chai nước trái cây, như cảm nhận được mà quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Hi.

Có lẽ, ánh mắt không đồng tình của cô tuy không quá rõ ràng, nhưng Thẩm Hi lại thấy chột dạ.

Anh chậm rãi cất bật lửa vào túi quần, chỉ còn lại điếu thuốc đang ngậm trên miệng.

Tằng Phan đem chỗ nước trái cây cho vào xe hàng, nhìn điếu thuốc lá trên miệng Thẩm Hi vào giây, cuối cùng cô lựa chọn im lặng.

Rồi đi đến một kệ hàng khác.

Thẩm Hi:......

Thẩm Hi nhìn động tác của Tằng Phan, tùy tiện nói: "Cô lấy nhiều như vậy để làm gì?"

Tằng Phan không ngẩng đầu: "Cho anh uống."

Tim Thẩm Hi hẫng một nhịp, giọng điệu ôn hòa: "Một mình tôi uống không hết, nhiều quá rồi."

"Sáng một ly, tối một ly."

"Uống nhiều sữa vậy để làm gì?"

"Anh muốn cao lên." Tằng Phan nói.

Thẩm Hi chớp mắt.

"Tôi nghĩ, cô cần uống nó hơn tôi?"

"Cái gì?"

"Tăng chiều cao......"

"......"

Tằng Phan đứng thẳng dậy, cười hi hi: "Anh vừa nói gì? Nói lại xem nào?"

"Cô......" Thẩm Hi nhìn sắc mặt cô, nhanh trí đáp, "Rất cao..."

Tằng Phan gật đầu hài lòng, xoay người lấy một túi kẹo sữa vị bạc hà ném vào tay anh.

"Là người đầu tư, vì đảm bảo ngày 16 tháng 1, anh có thể đầu tóc chỉn chu mà bước lên sân khấu, tôi cảm thấy lúc anh bị ốm, anh phải cai thuốc lá, chính anh tự nói đấy?"

Bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Hi: "......"

Anh thấy chả ra làm sao......

Tuy rằng Tằng Phan đang đưa ra câu hỏi, nhưng lại mang vẻ nghi ngờ, căn bản là không cho Thẩm Hi cơ hội phản bác, lại lạnh lùng giật lấy điếu thuốc Thẩm Hi đang ngậm trên miệng.

Điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc lá.

Thẩm Hi: "......" Hận không thể chết ngay tại chỗ!

Anh nhìn bóng dáng hùng hổ của Tằng Phan, lần đầu tiên trong cuộc đời của mình mà anh thấy nghi ngờ.

——

Phụ nữ, sao lại khó hiểu như vậy?