Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 94-1: Truy tìm manh mối (1)



Hiện tại, hai người bọn họ như keo như sơn, cấu kết với nhau làm việc xấu, cả đêm làm bảy lần không ngừng nghỉ. Mà anh Đoàn Phi Tà, lại phải một mình cô đơn lẻ loi ở đây để trông coi cả tòa nhà lớn này...

Chỉ cảm thấy, cuộc sống quả thực như là một giấc mộng...

Sớm biết bản thân sẽ lên như diều gặp gió thế này, lại sẽ gặp phải khắc tinh Cố Lưu Tô kia, chẳng thà ban đầu anh nên đồng ý với ông chú to béo bán đậu phụ thối kia, chịu nhận làm đồ đệ của ông chú mập ù ấy thì đã không xảy ra cơ sự thế này. Nếu quả thực như vậy, anh đã sớm hạnh phúc, đã thực hiện được ba nguyện vọng của thời kỳ trai trẻ ấy, cũng đã có đầy đủ cả con trai con gái, còn biết giao du đánh đấm là khác (ý nói con cái đã lớn rồi)...

Đâu còn có phải chịu cảnh giống như bây giờ đây, mỗi lần xảy ra cái sự “cần kíp”, trong người anh lại như có lửa cháy lan, bốc lên tận đỉnh đầu vậy. Lúc ấy lại phải tạm thời kéo mấy con nhóc tới để hạ hỏa, không phải Tiểu Đông tà anh là người không thể kiềm chế nổi, anh cũng muốn làm một người đàn ông tốt, nhưng chỉ trách người phụ nữ anh yêu lại không thương anh... Thế nhưng anh lại cũng không chịu chấp nhận cưới một người mà anh không có tình cảm...

Đỗ Sâm đứng ở nơi này tâm trạng cũng có chút phập phồng. Anh ta gần không thể thấy được những gì ở bên ngoài trang viên, mãi đến khi có người đến tháo miếng vải đen đang bịt kín ở trên ánh mắt đi, phải mất một lát anh mới thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, mới nhìn rõ được tất cả cảnh vật ở trước mặt.

Cho dù anh luôn đi theo bên cạnh Đỗ Phương Phương, cũng có thể được coi là người từng trải việc đời, nhưng cũng bị phong cảnh trước mắt này làm cho kinh ngạc một chút.

Chính xác mà nói, nơi này không giống như những biệt thự tư nhân khác, mà giống như một khu quần thể biệt thự cực kỳ xa hoa.

Tiểu Đông tà, rốt cuộc là ngài sợ không có nhiều phòng để ở hay sao vậy? Hình như có bao nhiêu tiền trong tay, ngài cũng lấy ra để biến chúng thành nhà ở chăng...

“Đỗ tiên sinh, lão đại của chúng tôi đang đợi anh, xin mời đi bên này...”

Đỗ Sâm vẫn còn đang đứng lặng ở nơi đó chợt có người đến trước mặt anh ta, nói những lời vô cùng khách khí.

Đến lúc này, ngược lại, Đỗ Sâm đã dần dần bình tĩnh trở lại, đã là phúc thì không phải là họa, đã là họa thì tránh cũng không khỏi, nếu như đã bị mang đến đây, xem một lát cũng không thể đi được, chẳng thà cứ thoải mái mà nhìn cho đến lúc sau cùng.

“Đa tạ, chỉ tiếc không biết lão đại của các anh là vị anh hùng nào...”

Không đợi anh ta nói hết câu, người đàn ông dẫn anh ta đi vào liền cười lên một tiếng, chợt cất giọng nói vẻ thần bí, mang theo có chút kiêu ngạo: “Đỗ tiên sinh cứ đợi vào bên trong rồi sẽ thấy, lúc đó dĩ nhiên là anh sẽ biết.”

Hẳn là anh ta đang cố làm ra vẻ thần thần bí bí đây.

Đỗ Sâm cũng không nói thêm nữa, theo người nọ xuôi theo con đường nhỏ phẳng phiu, sạch sẽ đi về phía trước.

Còn chưa đến gần mấy căn phòng trong tòa nhà, anh ta đã nghe thấy tiếng của mấy người đang chuyện trò vui vẻ, trong đó một giọng nói có âm thanh hơi trầm thấp, anh ta nghe cảm thấy hết sức quen thuộc. Bước chân của Đỗ Sâm hơi ngừng lại một chút, khẽ nín thở lắng nghe một lát, trong đầu liền thấy không thể kiềm chế nổi, nổ ầm lên một tiếng...

Giọng nói kia, nếu như anh ta nghe không lầm, đó chính là giọng nói của Hà Dĩ Kiệt, đúng vậy, không thể sai được.

Trong nháy mắt, Đỗ Sâm liền hiểu rõ hết toàn bộ sự việc rồi. Anh ta biết mình sắp gặp phải chuyện gì, ngược lại, người lại cảm thấy được tỉnh táo trở lại. Hiện tại Đỗ Sâm cũng ngại rằng, những chuyện mà Đỗ Phương Phương đã làm ngày đó không thể tiếp tục lừa gạt được nữa. Lúc này anh ta cũng đã trấn tĩnh lại được rồi, liền đi theo người dẫn đường người phía trước đi vào trong căn phòng ở trước mặt. Cả một phòng đầy người nhưng cũng không có ai nhìn anh ta, mọi người vẫn ở ngồi đó tiếp tục nói chuyện với nhau như cũ, Đỗ Sâm liền im lặng đứng ở một bên.