Đức Phật Và Nàng

Chương 48



-Rajiva, chúng ta có thể trốn khỏi đây.

Sau mộthồi tính toán kỹ lưỡng, tôi nhận thấy vẫn còn chút hy vọng.

- Em cómột thứ vũ khí, không gây tổn hại đến tính mạng, nhưng có thể khiến người tabất tỉnh suốt một ngày. Em còn có cả dụng cụ để vượt tường. Chỉ cần thoát rakhỏi hoàng cung, chúng ta sẽ đến chỗ Pusyseda. Không, không ổn, không nên gâyphiền phức cho cậu ấy. Chúng ra không đến tìm cậu ấy nữa. Chúng ra có thể trộmmột con ngựa, cũng không ổn sẽ không qua được cổng thành. Hãy cứ sử dụng dụngcụ của em để vượt tường vậy, ra ngoài sẽ tính tiếp. Chúng ta sẽ trốn đi nơikhác. Tây vực, Thiên Trúc, Kabul, Trung Nguyên, chàng muốn đi đâu cũng được.

- NgảiTình, nàng đã có cách thì hãy trốn đi.

Rajivalắc đầu nhìn tôi đang sững sờ:

- Takhông thể bỏ trốn. Dù có trốn đến đâu, ta cũng sẽ bị phát hiện, sẽ liên lụy đếnnàng và Pusyseda. Vả lại, rời khỏi đền chùa, ta chẳng thạo gì hết…

- Chàngthông minh như vậy, sẽ học rất nhanh thôi. Nếu chàng chịu từ bỏ thân phận phápsư của mình, chúng ta sẽ cùng mai danh ẩn tích.

Tôi nắmchặt tay chàng, ra sức thuyết phục:

- Chúngta sẽ đến một nơi không ai nhận ra chàng. Em vẫn còn chút tiền bạc. Em lại đượctrang bị tri thức tiến bộ hơn một nghìn năm so với con người nơi đây. Em có thểphát minh ra những vật dụng mà thời đại này chưa có, chắc chắn sẽ bán được rấtnhiều tiền. Trước khi tới đây, em đã nghiên cứu nhiều tài liệu, em hiểu rõ ai làanh hùng, ai là tiểu nhân. Em cũng biết ở đâu xảy ra chiến tranh, ở đâu tạmthời yên ổn. Tóm lại, chúng ta sẽ không chết đói, cũng sẽ không rơi vào cảnhchiến tranh, loạn lạc. Chàng hãy tin em, rời khỏi đền chùa, chúng ra vẫn có thểsống ổn.

Viễncảnh tương lai khiến tôi càng mường tượng càng xúc động. Tôi chưa bao giờ nghĩrằng sẽ có lúc phải sử dụng đến những kĩ năng và tri thức của thời đại mình.Nhưng trong hoàn cảnh này, nếu vận dụng hợp lý, tôi tin rằng hai chúng tôi cóthể sống bình an bên nhau.

- NgảiTình, nàng vốn không phải người thường, ta tin nàng…

Chàngôm tôi vào lòng, tiếng thở dài lướt nhẹ bên tai:

-Nhưng, nàng có biết nàng đã lại tiết lộ thiên cơ rồi không?

Tôigiật mình, khi nãy, tôi đã lỡ để lộ xuất thân của mình. Có lẽ đã đến lúc chochàng biết, nếu không chàng sẽ không tin một cô gái liễu yếu đào tơ như tôi làmsao có thể thoát khỏi vòng kiểm soát trùng trùng điệp điệp của cấm vệ quân màkhông ai hay biết. Hít vào một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt chàng:

-Rajiva, đó không phải thiên cơ, em cũng không phải tiên nữ bên cạnh Phật tổ.Chàng sẽ là người duy nhất ở thời đại này biết về lai lịch thực sự của em. Cóthể chàng sẽ cảm thấy hết sức hoang đường, nhưng xin hãy tin lời em nói.

Nhìnchàng gật đầu đồng ý, tôi tiếp tục:

- Emđến từ tương lai. Không phải chàng chỉ hơn em mười tuổi mà là hơn 1650 tuổi.

Rajivarun lên, quan sát tôi đầy vẻ nghi hoặc.

- Chàngtin rằng thời đại này sẽ ngày càng tiến bộ chứ? Thời đại chàng đang sống, xétvề mọi phương tiện đều tiến bộ hơn rất nhiều so với thời đại của Phật tổ ngànnăm về trước. Sản vật phong phú hơn, đời sống văn minh hơn và tri thức của conngười phát triển hơn. Nếu con người thời đại ấy có thể đến thời đại của chàng,chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, thậm chí sợ hãi. Bởi vì, tư duy của con người luônbị hạn chế bởi thời đại mà họ sống.

Chàngtrầm tư một lát, gật đầu đồng tình. Tôi lại tiếp tục:

- Khoahọc kĩ thuật thời đại của em đã đạt tới trình độ mà chàng khó có thể tưởngtượng nổi. Con người có thể bay lên không trung, có thể nói chuyện, hoặc thậmchí có thể nhìn thấy đối phương dù họ ở cách xa nhau cả ngàn dặm chỉ thông quamột sợi dây rất nhỏ. Bất cứ chuyện gì xảy ra ở bất cứ đâu đều sẽ được cả thếgiới biết đến chỉ trong vòng một canh giờ. Vũ khí chiến tranh thì vô cùng đángsợ. Một quả bom có thế phá hủy cả một thành phố với hàng triệu con người. Vàcòn rất rất nhiều những điều chàng cho rằng không thể thì con người trong tươnglai đều có thể làm được. Cỗ máy vượt thời gian là một ví dụ. Chính cỗ máy vôcùng hiện đại này đã đưa em trở về thời đại mà với em nó đã trải qua 1650 năm.Nhiệm vụ của em là tới đây nghiên cứu và kiểm chứng lịch sử. Nhưng em đã tìnhcờ gặp chàng, dịch giả Phật giáo trứ danh, người có công lao vô cùng to lớntrong việc truyền bá đạo Phật và Trung Nguyên – hòa thượng Kumarajiva… Sở dĩ embiết được một số chuyện về chàng khi gặp chàng thời niên thiếu và thanh niên,là vì em đến từ tương lai, em đã đọc truyện ký về chàng. Ví dụ thế này, chàngthử tưởng tượng, nếu đột nhiên có một phép thần thông nào đó có thể đưa chàngtrở về với thời đại của Phật tổ một ngàn năm trước. Khi ấy, Đức Phật còn chưangộ đạo, nhưng chàng biết Ngài chính là Phật tổ, chàng sùng bái và đi theoNgài, chàng dõi theo từng cử chỉ, hành động và lời nói của Ngài. Chàng biết rõnhững sự việc mà với Phật tổ thì vẫn chưa diễn ra. Nhưng những điều chàng biếtvề Ngài chỉ là những ghi chép trong sách vở. Những ghi chép đó, trải qua hàngngàn năm thời gian, được không biết bao nhiêu lớp lớp hậu thế truyền khẩu, nênmức độ chính xác, thật giả khó mà xác định được. Vả lại, những dòng chữ ít ỏiấy đâu thể giúp ta hiểu hết về một con người. Nhưng dù sao, chàng cũng có đượctri thức tích lũy từ hàng ngàn năm thời gian so với con người ở thời đại đó.Chàng biết những điều họ không biết, chàng biết tương lai sẽ diễn ra thế nào vàdo vậy, chàng thể hiện ra những đặc tính mà con người thời đó không có được… Sởdĩ em biết về Thiên Phật động Kizil, vì năm 1650 năm sau nó vẫn tồn tại. Embiết về chùa Masha vì cách thời đại của chàng hai trăm năm mươi năm sau, có mộtnhà sư người Hán đã trải qua vô vàn gian nan nguy hiểm để đến Thiên Trúc thỉnhkinh. Trong những cuốn sách mà vị hòa thượng nhà Đường ấy viết, có rất nhiềutài liệu liên quan đến phong tục tập quán của con người ở Thiên Trúc và Tây vực.Sở dĩ, em biết các thuật ngữ đạo Phật: Đại Thừa, Tiểu Thừa, Niết Bàn, Duy MaCật là vì trong vòng năm trăm năm nữa sẽ có rất nhiều cao tăng tham gia dịchthuật kinh Phật, chàng cũng là một trong số họ. Dung mạo của em không hề thayđổi, bởi vì đối với em, thời gian chỉ mới trôi qua hai năm. Cỗ máy hiện đại đócó thể đưa em tới bất cứ giai đoạn nào của cuộc đời chàng.

Tôi mởba lô, lấy ra từng thứ một đặt trước mặt chàng:

- Nhữngthứ này được tạo ra sau 1650 năm nữa và đều là những vật dùng mà thời đại nàykhông thể có được. Đây là dao đa năng Thụy Sỹ. Đây là súng gây mê, người bị bắntrúng sẽ bất tỉnh trong vòng một ngày. Đây là áo chống phóng xạ của em. Trướckhi tới đây, em phải mặc chiếc áo này lên người, bằng không, tia phóng xạ cựcmạnh có thể khiến toàn thân em tan chảy. Đây là chiếc đồng hồ vượt thời gian,chàng từng thấy nó rồi. Những cây kim đang chuyển động này là đơn vị để tínhthời gian. Muốn quay về, em phải dựa vào năng lượng của chiếc đồng hồ này. Dâythường và móc câu này dùng để vượt tường. Cung tên này có thể bắn móc cây lênmột vị trí rất cao. Còn có cả bút chì, sổ ghi chép, các dụng cụ khảo cổ, …

Tôi véntay áo lên, để lộ vết sẹo ở nơi đã trải qua phẫu thuật.

- Chàngnhớ vết thương này chứ? Ở thời đại của chàng, đó là một vết thương nghiêmtrọng, muốn giữ mạng, phải chặt bỏ cánh tay, nhưng thậm chí, ngay cả khi chấpnhận chặt bỏ cánh tay, cũng chưa chắc có thể sống tiếp. Nhưng ở thời đại củaem, với các thiết bị y tế và dược phẩm hiện đại, vết thương đã lành lặn, ngaycả vết sẹo sau khi điều trị cũng trở nên rất mờ nhạt. Đó không phải là sức mạnhcủa phép thuật. Y học tương lai có thể chữa trị rất nhiều căn bệnh mà chàng chorằng không thể chữa khỏi.

Rajivangồi bất động, kinh ngạc không thốt lên lời. Tôi lấy ra một trong những thứ quýgiá nhất tôi mang theo đến thời cổ đại này, đưa cho chàng:

- Đâylà tấm ảnh em chụp với cha mẹ. Họ chỉ có mình em.

Nhắcđến cha mẹ, tôi mỉm cười:

- Ởthời đại của em, em vẫn đang là một sinh viên theo học chuyên ngành lịch sử.Ước mơ của em là trở thành một nhà sử học. Cha mẹ không hề hay biết về dự ánvượt thời gian này. Em chỉ nói với họ rằng, em đang tham gia một dự án khảo sátđòi hỏi tính bảo mật tối đa, ngay cả điện thoại cũng không được sử dụng. Họ đâucó biết rằng, con gái họ đang sống ở thời đại cách họ những 1650 năm… Cái nàygọi là ảnh chụp, một dụng cụ đặc biệt giúp lưu giữ lại hình ảnh của con ngườitrong một khoảnh khắc bất kỳ, sau đó nó được in ra bằng tấm phim. Trang phụccủa em trong tấm hình này gọi là quần bò, áo phông, là cách ăn mặc phổ biến củacác cô gái ở thời đại đó.

Tôi chỉtay vào các dãy nhà cao tầng trên hình nền phía sau:

- Đâylà nhà em. Đời sống vật chất và dịch vụ y tế ở thời đại của em rất phát triển,tuổi thọ của con người rất cao, dân số đông đúc, nên phải xây nhà lên tận khôngtrung thế kia, tuy nhiên sẽ có một cỗ máy có thể đưa con người lên bất cứ tầngcao nào chỉ trong chốc lát.

Tôi nắmtay chàng, niềm hy vọng dâng lên trong mắt:

-Rajiva, bây giờ chàng tin em đến từ tương lai rồi chứ?

Vẻ kinhngạc xen lẫn hoang mang vẫn bao trùm gương mặt chàng. Chàng nhìn tôi không chớpmắt, suy nghĩ rất lâu mới gật đầu xác nhận.

- Vậychàng sẽ tin em có thể đưa chàng thoát khỏi nơi này và giúp hai ta tiếp tụcsống bên nhau chứ?

Chàngnhìn tôi hồi lâu, từ tốn gật đầu.

Tôi nởnụ cười rạng rỡ, kéo tay chàng:

- Nếuvậy, đêm nay chúng ta sẽ đi khỏi đây.

Chàngkhông trả lời đồng ý hay không đồng ý, chỉ yên lặng suy nghĩ giây lát rồi cấtgiọng hỏi:

- Tuynàng nói có rất nhiều từ ngữ lạ ta không hiểu: máy móc, khoa học, ảnh chụp,điện thoại…, nhưng ta tin nàng. Những dụng cụ đó của nàng chỉ có thể là đến từtương lai.

Chànglại trầm ngâm, rồi ngước đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước mùa thu nhìn tôi:

- Nàngđến từ tương lai, vậy chắc nàng đã biết số mệnh của ta ra sao, phải không?

Tim tôiđập liên hồi, tôi đáp trong vô thức:

- Embiết một chút thôi… Nhưng chỉ là truyện ký về chàng, rất sơ sài và vẻn vẹntrong một nghìn con chữ.

- NgảiTình, mười một năm trước, nàng nói ta sẽ làm nên nghiệp lớn, truyền bá rộng rãiđạo Phật vào Trung Nguyên. Nàng còn căn dặn ta không được hoàn tục. Những điềuđó, nàng đều đọc được trong truyện ký về ta phải không?

Tôi gậtđầu, là một sinh viên ngành sử học, tôi phải tôn trọng sự thật lịch sử:

-Truyện viết về chàng rất ngắn ngủi, thậm chí có những đoạn hư cấu. Nhưng nhữngkinh văn mà chàng dịch thuật đã được lưu truyển rộng rãi suốt 1650 năm.

Lại lànhững khoảnh khắc trầm ngâm và lại là đôi mắt sâu hun hút ấy ngước lên nhìntôi:

- Chảtrách nàng gọi ta là Kumarajiva, động viên ta đến Trung Nguyên, khuyên ta dịchkinh Phật. Thì ra, đây chính là số mệnh của ta.

Chàngnghiêng đầu sang một bên, giọng bình thản:

- Vậylà, sự có mặt của nàng vào năm ta ba mươi lăm tuổi cũng là vì nàng đọc được ghichép về ta và biết ta gặp phải kiếp nạn đó?

- Vâng.

Sợchàng hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích:

- Nhưnghai lần gặp gỡ trước đó, đều là tình cờ. Cỗ máy vượt thời gian vẫn đang tronggiai đoạn thử nghiệm, không ai biết chắc em sẽ trở về thời kỳ nào. Bởi vậy,Rajiva, hai lần gặp gỡ trước của chúng ta đều là duyên trời định. Còn lần này,là do em chọn lựa. Bởi vì em yêu chàng, nên em muốn được ở bên chàng và cùngchàng vượt qua giai đoạn gian nan nhất của cuộc đời chàng.

Lạitiếp tục những khoảng lặng trầm ngâm miên man. Một lúc lâu sau chàng mới buôngtiếng thở dài:

- Nếuđã vậy, bỏ trốn hay ở lại có gì khác nhau đâu? Kết cục đều như nhau.

Chànghé môi cười buồn:

- Kếtcục ấy là: Ta không cùng nàng mai danh ẩn tích, mà lưu lại nơi cửa Phật, đúngkhông?

Tôikhông biết phải nói sao. Tôi đã làm gì thế này? Sao tôi lại cho chàng biếtnhững điều đó? Sao chàng lại thông minh tuyệt đỉnh như vậy? Sao chàng có thểnhanh chóng chấp nhận xuất thân của tôi, lại có thể lập tức suy luận ra kết cụcấy? Tôi đã nói rất nhiều, vì tôi muốn chàng tin tôi đến từ tương lai và tôi cóđủ năng lực để bảo vệ chàng. Nào ngờ, suy nghĩ của chàng lại hướng theo chiềungược lại. Lòng rối như tơ vò, đầu óc – trống rỗng. Thật đúng là: cái khó bócái khôn!

- Nàngtừng nói ta phải gánh trên vai sứ mệnh truyền bá Phật pháp, dịch thuật kinhvăn, trọng trách này còn quan trọng hơn cả tính mạng của ta. Ngải Tình, nếu tabỏ trốn, ta sẽ không thể hoàn thành sứ mệnh đó, đúng không?

Tôi vẫnchẳng thể thốt ra được lời nào. Nước mắt bất lực trào ra. Chàng thì ngược lại,tỏ ra bình tĩnh hơn bao giờ, khiến tôi sợ hãi, toàn thân run rẩy.

- Dovậy, ta không thể bỏ trốn. Ta phải ở lại, chấp nhận mọi nguy nan, rèn giũa thâmtâm, hoàn thành quá trình khảo nghiệm của Phật tổ, hoàn thành sứ mệnh dịch kinhvà truyền bá đạo Phật. Đó là số mệnh của ta, số mệnh mà ông trời đã định…

Chiếccổ thiên nga đẹp mê hồn rướn cao, khuôn ngực phập phồng chừng như rất xúc động.Chàng nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài trên đôi gò má gầy guộc, đọng lại nơichiếc cằm nhọn lún phún râu. Chàng khẽ lắc đầu, nước mắt vương trên chiếc áolụa rộng mà trắng đục.

-Rajiva, em không nên nói với chàng… Em thật là ngốc, sao em lại làm vậy?

Tôi bậtkhóc dữ dội, và vô cùng hối hận. Tôi đã quên chàng là người theo chủ nghĩa duytâm triệt để. Chàng sẵn lòng chấp nhận kết cục ấy, chỉ cần nói với chàng đó làsố mệnh sắp bày, chàng sẽ tin ngay. Nhưng tôi không cam lòng, tôi không camlòng…

- NgảiTình, nếu đã là số mệnh, thì dù nàng không nói ra cũng chẳng thể thay đổi đượcgì.

Nỗi sầumuộn trong giọng nói của chàng khiến lòng tôi băng giá. Vậy là chàng đã chấpnhận số phận…

-Rajiva, chàng có thể vì em, rời bỏ cửa Phật không?

Tôi chờđợi, tôi run rẩy. Thật không ngờ, tôi đã nói ra điều đó. Tôi luôn nghĩ sẽ giúpchàng tìm ra điểm cân bằng giữa tình yêu và lí tưởng. Tôi đã từng dặn lòngkhông được ép chàng lựa chọn. Nhưng tình thế trước mắt khiến tôi không còn thờigian để tìm kiếm cân bằng ấy nữa. Nếu không ra đi, tôi sẽ trở thành gánh nặngcủa chàng, Lữ Quang sẽ lợi dụng tôi để uy hiếp chàng. Nhưng nếu tôi đi rồi,chàng sẽ ra sao? Tôi không thể giương mắt nhìn chàng chịu đày ải, chịu sỉ nhục.Thế nên, dù hy vọng rất mong manh, tôi vẫn phải ra sức tranh giành với Phật tổ,ra sức vật lộn với số phận…

- NgảiTình, nàng hãy đi đi, hãy trở về bên cha mẹ nàng, đừng lo cho ta nữa…

-Không!

Tôi gàolên thảm thiết, giọng như lạc đi.

- Cảhai ta sẽ cùng đi, nếu không, em quyết không đi…

Chàngđứng dậy, yên lặng hồi lâu. Ánh đèn le lói trong buổi hoàng hôn kéo bóng chànghắt thành vệt dài lên vách tường lạnh lẽo. Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, nước mắtgiàn giụa nhưng chẳng buồn lau đi. Sự im lặng của chàng, theo thời gian, khiếntôi như đóng băng. Tôi không thể thua, tôi không chịu thua! Nhưng tôi biết,mình đã thua. Đứng trước tình yêu, chỉ số IQ của tôi đã trượt dài từ một trămhai mươi xuống chỉ còn một nửa. Tiếp theo, phải làm gì, tôi không biết nữa! Aiđó làm ơn cho tôi biết đi?...