Đức Phật Và Nàng

Chương 47



Chúngtôi đã làm việc rất chăm chỉ. Đầu tiên, Rajiva chép lại một đoạn kinh văn bằngtiếng Phạn, sau đó chúng tôi cùng thảo luận, cân nhắc ý nghĩa và cách dịch từngcâu, từng chữ. Có lúc, chúng tôi phải mất thời gian một ngày chỉ để giải nghĩamột từ. Tốc độ dịch không nhanh, vì mặc dù Rajiva có thể giao tiếp lưu loát,nhưng chữ Hán và đặc biệt là cách hành văn của Hán ngữ cổ đại 1650 năm về trướckhông dễ nắm bắt. Ngay cả bản thân tôi, tuy có thể đọc được các thư tịch cổ,nhưng chưa chắc đã viết được và điều này gây nên những trở ngại rất lớn. Tuynhiên, chúng tôi đâu cần phải vội. Sau này, dưới sự trợ giúp của Diêu Hưng,Rajiva sẽ lập ra một đoàn thể dịch thuật quy mô rất lớn với hàng nghìn ngườitham gia. Theo tài liệu lịch sử, chỉ riêng cuốn “Duy ma Cật Kính” đã có đến hơnmột nghìn hai trăm người tham gia dịch thuật. Việc chúng tôi làm hiện nay chỉlà bước tập dượt, chuẩn bị nền tảng cho sự nghiệp dịch thuật của Rajiva saunày. Không có bất cứ áp lực nào, chúng tôi say sưa làm việc trong niềm hân hoanvì sớm tối được ở bên nhau. Thường đến khi các cung nữ mang đồ ăn tới, rồi chămđèn, chúng tôi mới nhận ra thời gian đã trôi nhanh thế nào.

Mộtphần khác không thể thiếu trong cuộc sống chung của chúng tôi đó là: tình dục.Khi đã trở nên quen thuộc cơ thể của người kia và mức độ phản ứng tăng dần,chúng tôi ngày càng hòa hợp hơn. Vẫn tồn tại những giằng xé, mâu thuẫn và đấutranh nội tâm gây gắt, nhưng, ngoài việc là một tín đồ Phật giáo trung thành,Rajiva còn là một người đàn ông, sở hữu cơ thể và những ham muốn của một ngườiđàn ông thực sự. Cuộc tranh đấu của chàng lần nào cũng kết thúc bằng việc đầuhàng cơ thể. Tình yêu đã chiến thắng, chí ít là chiến thắng tôn giáo. Nhưng cóthể chiến thắng bao lâu, tôi không thể biết trước. Kể từ thời đại Phật Đà, Phậtgiáo đã nghiêm khắc loại bỏ ái dục. Tôi chẳng thể thay đổi quan niệm về giá trịvà nhân sinh đã hình thành vững chắc và không gì có thể lay chuyển từ khiRajiva lên bảy tuổi. Thời gian thờ phụng Phật tổ của chàng càng dài hơn thời gianyêu tôi nhiều lần. Tôi không muốn tình yêu sẽ tước bỏ đi lí tưởng của chàng.Tôi chỉ mong có thể cảm hóa được chàng để chàng thấy rằng, tình yêu và lí tưởngcó thể cùng tồn tại.

Nhưng,liệu tình yêu và lí tưởng có thể cùng tồn tại?

Giốngnhư một mệnh đề triết học thiếu luận cứ đề chứng minh. Mâu thuẫn này vẫn luôntồn tại, dù tôi có muốn thừa nhận hay không. Chúng tôi có thể tạm quên đi điềuđó khi vẫn đang trong cảnh giam cầm này, nhưng sau khi được tự do, chúng tôi sẽphải đối diện với bia miệng thế gian ra sao? Tôi cười buồn, thành ra chốn lồngson này lại có cái hay của nó.

Khingồi viết nhật ký, tôi cứ luôn tự hỏi, vì sao Phật giáo ra sức lên án tình dụcvà mối quan hệ giữa tôn giáo và tình dục, rốt cuộc là thế nào?

Tôngiáo nguyên thủy thừa nhận tình dục, thậm chí, sùng bái tình dục, vì muốn conngười được hưởng niềm hoan lạc mà tự nhiên ban phát. Hoạt động tình dục trởthành nghi lễ cao quý và thần bí nhất trong các nghi thức của tôn giáo nguyênthủy. Nguyên nhân chính ở chỗ, tôn giáo nguyên thủy ra đời trong bối cảnh sảnxuất của con người hết sức lạc hậu, điều kiện sống lại vô cùng khắc nghiệt.Quan hệ tình dục giúp chủng tộc ngày càng đông đúc, làm tăng thêm số nhân lựccho các bộ lạc.

Rồicùng với sự phát triển của sức sản xuất, khi nhu cầu vật chất không thể thỏamãn nhu cầu tinh thần của con người, thì tôn giáo với nền tảng lí luận đã đượchệ thống hóa ra đời. Hầu hết các tôn giáo đều phủ nhận hiện tại và sùng báitương lai, thêm vào đó, theo đuổi sự vĩnh hằng đã trở thành nguyên tắc căn bảncủa các tôn giáo. Thế nhưng, sinh hoạt tình dục mang lại cho con người niềmhoan lạc không gì có thể thay thế. Bởi vậy, nếu khẳng định hoặc thừa nhận hoạtđộng này, tức là khẳng định và thừa nhận niềm vui của hiện tại, mà như thế sẽảnh hưởng đến tín ngưỡng và lòng trung thành đối với cách thuyết pháp nhằm mụcđích cứu rỗi linh hồn con người.

Tôngiáo luôn sùng bái thần linh và thần linh thì luôn cao quý hơn con người phàmtục. Tôn giáo đề cao đời sống tinh thần, trong khi người phàm trần lại thường chìmđắm trong niềm vui ẩm thực và nhục dục. Tôn giáo không thể đứng ngang hàng vớiđám người đó. Muốn đưa tôn giáo lên tầm cao, thuần túy thuộc về thế giới tinhthần cao quý, nhất thiết phải phủ định những hoan lạc của đời sống thực tại,đẩy nhu cầu thể xác lên tầm cao của đời sống tinh thần, khiến nó thăng hoa, đểcon người sùng bái và theo đuổi nó.

Ấn Độgiáo nghiêm cấm hoạt động tình dục và đề cao việc ăn chay. Nhưng ở Khajuraholại có một ngôi miếu thờ thần tình dục rất nổi tiếng. Trong ngôi miếu thiêngngàn năm tuổi ấy có hàng vạn bức điêu khắc phóng tác đủ mọi tư thế làm tìnhkhác nhau. Đó là những tư thế mà người bình thường không thể tạo ra và chỉ cóthần tiên trên trời mới được hưởng niềm lạc thú từ những tư thế đó mang lại. ẤnĐộ giáo có một câu chuyện như sau: Chàng trai trẻ nọ đắm chìm trong hoan lạctrần thế, chẳng màng tu đạo. Thiên thần đến trách tội, chàng trai đáp, anh tađã được hưởng thụ mọi thứ trên đời, không cần khổ công tu hành để được lênthiên đàng nữa. Thiên thần bèn đưa anh ta lên thiên đàng, để anh ta được thấynhững mỹ nữ tuyệt sắc, thưởng thức các món sơn hào hải vị và vô vàn điều kỳdiệu tuyệt vời khác mà chốn trần gian không có được. Sau khi trở lại nhân gian,anh ta không còn cảm hứng với phụ nữ chốn trần tục cũng như các món ăn tầmthường thuộc về cõi người nữa. Thế là, anh ta quyết tâm tu đạo, sau khi chết,anh ta đã được lên chốn thiên đường mơ ước.

- Ngàynào cũng thấy nàng ghi chép, nàng ghi chép gì vậy?

Gắpcuốn sổ tay, tôi nhìn Rajiva, nở nụ cười rạng rỡ.

- Ghi lạinhững cảm xúc của em. Nếu một ngày kia phải xa chàng, những dòng chữ này sẽnhắc em nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào khi được ở bên chàng.

- NgảiTình, chúng ta sẽ không xa nhau…

Toànthân chàng run rẩy, vòng tay xiết chặt tôi tựa như người đang chới với ngụp lặngiữa biển nước, ghì chặt lấy thanh gỗ cứu mạng vậy. Cằm chàng đặt trên vai tôi,má chàng kề sát cổ tôi, những sợi râu lún phún cọ vào da, ran rát…

Có thểnhư thế thật ư? Vì sao tôi cứ luôn có linh cảm không lành? Rajiva, chàng thôngtuệ hơn em, có phải chàng đã sớm dự cảm được dấu hiệu của phong ba sắp ập đến…

- Râumọc dài rồi đó, để em giúp chàng.

Điềmbáo của tai ương đã đến với chúng tôi sau hai mươi ngày bị giam lỏng. Lữ Quangmuốn gặp Rajiva. Tôi đòi đi theo, nhưng chàng không chịu, lời chàng khiến tôitiêu tan ý định:

- NgảiTình, nàng muốn Lữ Quang biết nàng quan trọng với ta như thế nào sao?

Nhìnchàng hiên ngang bước đi, tôi không nguôi lo lắng, sợ hãi, mắt tôi giật liênhồi. Tôi có thể đoán biết mục đích của cuộc gặp này: Lữ Quang muốn kiểm tra xemcó phải cuộc sống xa hoa, no đủ đã bào mòn ý chí của Rajiva. Tôi cũng có thểđoán được kết cục của buổi gặp này: Rajiva vẫn kiên quyết không thừa nhận LữQuang. Và tôi biết rõ hậu quả của sự từ chối ấy. Lữ Quang sẽ hạ nhục Rajiva trướcđám đông để hạ thấp quyền uy thần thánh của chàng đối với dân chúng Khâu Từ.

Khôngbiết đã chờ đợi bao lâu, khi chàng xuất hiện tại ngoài cửa cung điện với nhữngbước đi nặng nề và khuôn mặt nhợt nhạt, trái tim tôi như tan nát…

- Chàngkiên quyết từ chối, phải không?

Rajivangẩng lên, vẻ mệt mỏi, rã rời…

- Đừnglo, ta không sao…

Tôi đưamắt nhìn quanh một lượt cung điện xa hoa lộng lẫy, chiến lồng son giam cầmchúng tôi suốt hai mưới ngày qua.

- Chuỗingày nhàn hạ, no đủ sắp kết thúc rồi…

Rồiquay lại nhìn Rajiva, tôi chậm rãi nói:

- Nếuchàng vẫn kiên trì chống cự, ông ta sẽ hết kiên nhẫn, đến lúc ấy, sẽ chỉ cònmột con đường.

Khuônmặt chàng bỗng nhiên tái nhợt. Chàng có thể đoán ra chiêu thức cuối cùng của LữQuang không khó khăn gì.

- Nếukhông thể lợi dụng chàng, ông ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để hủy hoại danh tiếng củachàng, hạ thấp vị thế của chàng trong lòng dân chúng Tây vực. Như thế, sức mạnhhiệu triệu của chàng sẽ mất đi và không còn là mối đe dọa đối với ông ta nữa.

- NgảiTình, những điều này, ta đều đã nghĩ tới. Nhưng nếu ta chịu khuất phục, hậu quảsẽ ra sao?

Chàngngước mặt nhìn bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ, gương mặt tuấn tú đượm vẻ ubuồn.

- Trămhọ sẽ rơi vào cảnh lầm than, tai ương và chết chóc. Thà một mình ta chịu nhục,còn hơn nối giáo cho giặc.

- Ôngta sẽ bắt chàng cưỡi ngựa ác, bò điên trước mặt nhiều người, để chàng ngã ngựahết lần này đến lần khác, làm trò cười cho thiên hạ.

- Chỉlà sự đày đọa về thể xác, có gì đáng sợ đâu!

Ánh mắtnhư sóng nước hồ thu nhìn tôi, nụ cười tỏa rạng trên môi:

- NgảiTình, nàng lại vì ta mà tiết lộ thiên cơ rồi, không sợ Phật tổ trách tội ư?

- Emcũng chẳng còn bí mật nào để tiết lộ thêm nữa.

Mắt tôiđã đỏ hoe, nghĩ đến sự tra tấn đó mà lòng đau như cắt. Nhưng vì sao sử sách chỉghi chép vài dòng giản lược như vậy, giá mà chi tiết hơn, tôi sẽ có thể giúpchàng đề phòng.

-Rajiva, em chỉ biết ông ta sẽ bắt chàng cưỡi ngựa ác, bò điên, nhưng em khôngbiết xảy ra khi nào và ở đâu. Em cũng không biết ông ta còn sử dụng thủ đoạntàn bạo gì với chàng nữa.

- Đừnglo, đó không phải điều khiến ta sợ hãi…

Tôingừng lại, ngước nhìn chàng. Vậy chàng lo sợ điều gì? Chàng tránh né ánh mắtcủa tôi, đăm đắm nhìn lên bầu trời xanh ngoài của sổ. Thấp thoáng vài cánh chimbay lượn trong không trung, tự do phơi phới. Không biết khi nào chúng tôi mớicó thể thoát khỏi sự trói buộc? Không phải chỉ là sự trói buộc về mặt thể xác,mà quan trọng hơn là sự trói buộc về tâm tình của cả hai người.

Nhữngngày sau đó, cuộc sống trở nên ảm đạm hơn. Chúng tôi chẳng thể toàn tâm toàn ýcho công việc dịch thuật như trước nữa, nhưng cả hai vẫn mỉm cười với nhau.Những quấn quýt buổi đêm trở nên say mê, cuồng nhiệt hơn và kéo dài tưởng nhưbất tận, tựa hồ mỗi lần đều là thời khắc hân hoan sau cùng của đêm trước ngàytận thế và chỉ kết thúc khi cả hai đã sức cùng lực kiệt, sau đó, chúng tôi chìmvào giấc ngủ say sưa trong vòng tay nhau.

Nămngày sau, Lữ Quang lại cho gọi Rajiva, lần này chàng đi lâu hơn. Khi chàng cấtbước nặng nề trở về, vầng trán cao rộng của chàng xuất hiện vệt sưng đỏ. Nhưngđiều khiến tôi sợ hãi không phải vết thương đó, mà là vẻ tuyệt vọng tê tái tôichưa từng thấy trên gương mặt chàng.

Tôi bậtdậy, đỡ thân hình rệu rã của chàng ngồi xuống, ruột gan quặn thắt. Hỏi chàng đãxảy ra chuyện gì, nhưng chàng chỉ lặng yên, ánh mắt thẫn thờ. Tôi định đi lấythuốc, nhưng chàng kéo tay tôi lại.

Ánh mắtquyến luyến ngước nhìn tôi, bàn tay vuốt ve khuôn mặt tôi.

- NgảiTình, khi nào được tự do, nàng hãy tới chỗ của Pusyseda, cậu ấy sẽ bảo vệ nàngbằng mọi giá.

Chàngđột ngột kéo tôi vào lòng, tim chàng đập nhanh bất thường.

- Phậttổ từ bi, ngài nghe thấu lời cầu khẩn của ta, đã đưa nàng tới đây. Tuy chỉ đượcở bên nàng chưa đầy một tháng, nhưng ta mãn nguyện lắm rồi.

Nhữnglời nói nặng ẩn ý ly biệt ấy khiến toàn thân tôi lạnh toát. Điều khiến tôi lolắng nhất, điều tôi không mong muốn xảy ra nhất đã xảy ra. Tôi quay lại, nhìnsâu vào mắt chàng, cắn chặt môi để sự đau đớn giúp tôi bình tĩnh thốt ra:

-Rajiva, có phải, chàng định tìm đến cái chết không?

Rajivagiật mình, nỗi sầu muộn tột cùng ngập trong mắt chàng, nhưng chàng vội quay điné tránh, ra sức kìm chế để đôi vai thôi run rẩy.

- NgảiTình đừng nói nhảm, sao ta có thể…

-Rajiva, chàng đã quên sứ mệnh truyền bá đạo Phật, phổ độ chúng sinh rồi sao?

Tôingắt lời chàng, gào lên bằng tất cả sức lực mà tôi có:

- Chàngđã quên, ở Trung Nguyên vẫn còn vô số chúng sinh đang chìm đắm trong bể khổư?... Còn em nữa, em sẵn sang từ bỏ gia đình, bất chấp bản thân bị nhiễm xạ,vượt ngàn năm thời gian đến bên chàng, đâu phải chỉ để cùng chàng đầu gối tayấp vẻn vẹn một tháng thời gian.

Tôi gầmgào, giận dữ:

- Nếuchàng yêu em, chàng phải tiếp tục sống như thế mới vĩ đại! Tìm đến cái chết cógì khó đâu. Nhẫn nhục chịu đựng, tiếp tục sống, để hoàn thành sứ mệnh, đó mớilà người kiên cường.

Tôi nắmlấy cánh tay chàng, cắn thật đau. Vị mặn theo nước mắt tràn vào miệng, xót xa.

Tôingẩng đầu, toàn thân chàng run lên nhưng vẫn gắng sức kìm chế. Tôi gào lên:

-Rajiva, chàng đừng quên, sứ mệnh của chàng còn quan trọng hơn cả tính mạng!

Ánh mắtchàng nhìn tôi, mây mù tuyệt vọng bỗng chốc như tan biến, nhường chỗ cho ánhsáng ấm áp của hy vọng. Chàng đột ngột cười vang, cất giọng hào sảng:

- Tađồng ý, Ngải Tình! Tiếp tục sống, chúng ta sẽ cùng nhau tiếp tục sống.

Nhìnlại vết hằn trên mu bàn tay, chàng gật đầu quả quyết:

- Từnay, ta sẽ không bao giờ nhắc đến từ “chết” nữa.

Vẻ dịudàng thường thấy lại trở về trên nụ cười hiền hòa của chàng:

- NgảiTình, nàng luôn biết cách giúp ta tỉnh ngộ.

Tôi thởphào, nhưng ngay sau đó lại luống cuống đi tìm thuốc để bôi cho chàng. Tôi vốnchỉ định để lại vết răng trên tay chàng, nhưng không hiểu vì sao khi nãy chẳngthể kìm chế nổi bản thân.

- NgảiTình, nàng sẵn sàng từ bỏ gia đình, bất chấp bản thân bị nhiễm xạ, vượt quathời gian hàng ngàn năm để đến bên ta. Một ngàn năm thời gian đó có phải làkhoảng cách giữa trời và đất? Người thân của nàng đang ở trên trời đợi nàngphải không? Còn nữa, phóng xạ là gì vậy?

Bàn taybôi thuốc cho chàng bỗng nhiên run rẩy, tôi ngước nhìn ánh mắt đầy thắc mắc củachàng:

-Rajiva…

Ngóntay chàng khẽ đặt trên môi tôi, cánh tay còn lại dịu dàng kéo tôi vào lòng:

- Tiếtlộ thiên cơ không phải chuyện nhỏ, nàng sẽ bị Phật tổ trách tội. Vậy nên, saunày, nàng phải hết sức thận trọng, kể cả với ta, nàng cũng không được tùy tiệnnói ra.

Đêm đótôi trằn trọc không yên. Câu nói mà các cô gái vượt qua thời gian nói nhiềunhất là: Tôi biết kết quả nhưng không biết quá trình. Với tôi, 1650 năm so vớitriều đình Mãn Thanh là khoảng cách lịch sư quá xa xôi. Những ghi chép chỉ vẻnvẹn ngàn con chữ trong sách sử còn chẳng thể xác minh được tính chính xác,huống hồ chỉ vài dòng súc tích về cuộc đời Rajiva trong truyện ký. Đằng saunhững con chữ ít ỏi đó là cả một quá trình như thế nào, tôi chẳng thể đoánđịnh.

Mộttiếng thở dài mơ hồ lướt qua trong không gian đêm, là chàng, có lẽ chàng cũngcảm nhận được nỗi trằn trọc của tôi. Có điều, chúng tôi hiểu nhau và chỉ biếtim lặng, nằm chờ trời sáng.

Chỉ mộtngày sau, Rajiva lại bị Lữ Quang triệu gọi. Chàng vừa rời đi, lập tức có mộtcung nữ mang xiêm y đến, nói rằng đây là những bộ váy áo mới nhất, cô ta cònđập đập lên chồng váy áo, ánh mắt và động tác rõ ràng là những ám thị. Tôi tòmò lật mở thì phát hiện thấy một mảnh vải lụa có chữ viết được nhét bên trong.

Nét chữTochari gấp gáp, nghuệch ngoạc:

Hômqua, pháp sư khẩu chiến kịch liệt với Lữ Quang, ông ta dùng chị để uy hiếp,huynh ấy giận quá đã lao đầu vào cột định tự vẫn, may thay có người kịp ngănlại. Lữ Quang đã từ bỏ ý định mua chuộc pháp sư, thay vào đó, ông ta sẽ tìmcách hãm hại huynh ấy. Ba ngày nữa, pháp sư sẽ bị đưa đến chùa Cakra cùng đoàntùy tùng của Lữ Quang. Bất luận ông ta đưa ra yêu cầu gì, chị hãy khuyên phápsư tạm thời chấp thuận. Giờ đây, chỉ có chị mới khuyên nhủ được huynh ấy. Hãyghi nhớ!

Tứcgiận lao đầu vào cột tự vẫn… Thì ra vết bầm tím ấy chính là… Mảnh khăn rớt khỏitay, chao xuống mặt đất tựa phiến lá khô. Bầu trời ngoài kia vẫn xanh ngănngắt, gió nóng buổi trưa tràn vào phòng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, dính vào nhamnháp, vô cùng khó chịu.

LữQuang dùng chị để uy hiếp huynh ấy.

Điều màchàng lo sợ nhất chính là điều này ư? Cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mơ hồ,sống mũi cay nồng. Con người mảnh khảnh ấy sẵn sàng chống đỡ mọi nguy nan, cốtđể giữ cho tôi một khung trời bình yên. Ngải Tình ơi Ngải Tình, cô là con ngườicủa thế kỷ XXI kia mà, còn chần chừ, do dự gì nữa, hãy tận dụng khả năng mà côcó thể để cứu người cô yêu đi chứ!

Chàngtrở về rất nhanh sau đó, sắc mặt vẫn tái nhợt như mọi lần, nhưng ánh mắt kiênđịnh:

- NgảiTình, ông ta đã hứa sẽ trả tự do cho nàng. Ngày mai nàng có thể rời khỏi đây.

Thoángchút vui mừng hiện lên trên gương mặt u buồn, chàng đưa tay chạm vào má tôi, đólà động tác thường xuyên nhất khi hai chúng tôi ở bên nhau.

- Rakhỏi cung, nàng hãy đến chỗ Pusyseda, khi nào được tự do, ta sẽ tới đó tìmnàng.

-Rajava, chàng đã chấp thuận điều kiện gì để ông ta thả em?

- Bangày nữa, ta sẽ cùng Lữ Quang đến chùa Cakra lễ Phật.

Tôiquay mặt đi, kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào trào ra, lấy lại nhịpthở bình thường, quay lại nhìn chàng:

-Rajava, chàng vì em sẵn sàng lao đầu vào cột, Lữ Quang thừa hiểu có thể dùng emđể uy hiếp chàng, sao ông ta có thể dễ dàng thả em ra?

Tôi thởdài, Rajiva tuy thông minh, nhưng chàng luôn tin rằng con người vốn lươngthiện, chàng không hiều về những mưu mô chước quỷ ấy.

- Chỉe, bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ chẳng thể tới được chỗ Pusyseda.

Sắc mặtchàng ngày càng thảm hại, chàng cắn chặt môi, nhắm mắt bất lực:

- Ta cứtưởng có thể giúp nàng. Không phải ta chưa từng nghĩ đến nguy cơ ấy, nhưng tathực sự không biết phải làm thế nào để đưa nàng đi khỏi đây, nên ta tự thuyếtphục bản thân thử tin Lữ Quang một lần xem sao.

Chàng hướngđôi mắt buồn thăm thẳm về phía tôi:

- Xinlỗi nàng, ta thật vô dụng, chẳng thể bảo vệ nàng…

- Chàngđừng lo cho em, em có cách để thoát ra khỏi đây.

Tôi dựavào lòng chàng, áp má lắng nghe trái tim chàng dồn nhịp gấp gáp:

- Emđang nghĩ cách để cả hai chúng ta cùng thoát khỏi nơi này.

Chúngtôi ngồi tựa vào nhau trên thảm trải, màn đêm buông xuống. Cung nữ bước vàochăm đèn, Rajiva cho họ lui ra. Lúc này là tháng Chín, mùa hạ oi nồng đã đi xa,đêm thu khí lạnh tràn vào, tựa đêm mùa đông âm độ C. Giữa cung điện mênh môngnày, chúng tôi chỉ có thể tìm thấy hơi ấm từ thân thể của nhau.