Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Chương 16: Sự phản nghịch của thiếu nữ từng trải



Bố mẹ của Chu Lạc, một người tuấn tú hơn người, một người xinh đẹp nhưhoa; một người là hậu duệ cách mạng thuộc dòng dõi chính thống, mộtngười là viên ngọc minh châu của một gia đình nho gia danh giá giàu có;một người một bước lên mây theo nghiệp chính trị, một người kinh doanhvô cùng giàu có. Sau khi hai người kết hợp với nhau, tiền bạc, quyềnthế, danh vọng, địa vị... đều lũ lượt kéo đến. Một cặp vợ chồng như vậy, nếu không thể sống hạnh phúc, dường như lẽ trời không cho phép. Nhưngrõ ràng là ông trời đã không cho phép họ rồi.

Chu Lạc là động vật sống động duy nhất sau sự kết hợp hoàn mỹ này của họ, nhưng bắt đầu từkhi cô có thể ghi nhớ mọi chuyện, liền vô cùng ngưỡng mộ những bạn nhỏxung quanh mình. Bọn họ một tay nắm tay bố, một tay nắm tay mẹ đi dạohoặc cưỡi lên trên cổ bố, mẹ thì bước đằng sau mang theo quần áo, túixách cùng đi chơi trong vườn bách thú. Những cảnh tượng đó từng xuấthiện rất nhiều lần trong giấc mơ của Chu Lạc, đáng tiếc là nó chưa từngmột lần trở thành hiện thực.

Họ đều rất bận, giữa hai người thậtsự luôn tương kính như tân[1], ngay cả thời gian để cùng nhau ăn một bữa cơm cũng rất ít. Sau khi Chu Lạc biết được quá trình một đứa trẻ đượcsinh ra như thế nào trong bài học về sinh lý, thậm chí cô còn nghi ngờrằng bản thân mình căn bản không phải do họ đích thân sinh ra. Bởi vì họ mỗi người một nơi trong thời gian dài, cho dù những ngày lễ tết có vềcùng một nhà thì cũng mỗi người ngủ một phòng.

[1] Tương kính như tân: Kính nhau như khách.

Nhưng hiện thực thật tàn khốc, cho dù mối quan hệ giữa họ có “lạnh” đến mứcnào đi nữa, ngay cả sự thực mỗi người đều có một vòng tay riêng cũngkhông che giấu đối phương, rất có tinh thần hợp tác, thì Chu Lạc đíchthực vẫn là đứa con chung của họ, mà là đứa con duy nhất. Thân phận củahai người đã định trước rằng họ tuyệt đối không thể khoan nhượng việcđối phương bỗng nhiên lại đưa ra một hậu duệ khác không liên quan gì tới mình làm mất mặt đối phương, còn những “vòng tay khác đó”, suốt cả cuộc đời càng không bao giờ có ý định trở thành chính thức.

Nói mộtcách đơn giản, tức là cuộc hôn nhân của họ, chỉ liên quan tới chính sự,không liên quan tới chuyện nam nữ, lại chẳng có chút liên quan gì tớitình yêu cả.

Đương sự hạnh phúc hay không hạnh phúc, không biết,nhưng từ sau khi hiểu chuyện, Chu Lạc hiểu rằng, đại bộ phận các cặp vợchồng trên thế giới này đều không giống như vậy. Mà mối quan hệ vợ chồng không bình thường này, người phải chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất, lạichính là cô con gái độc nhất của họ.

Hai vợ chồng gặp được nhaumột lần cũng giống như cuộc hội ngộ của các nguyên thủ, còn có thể mongđợi họ dành ra bao nhiêu thời gian và sức lực cho con cái nữa?

Khi thừa nhận nghĩa vụ, hai người đều cho rằng: Con không phải là của một mình tôi, anh (cô) cũng có trách nhiệm.

Khi con gái đạt được thành tích đáng tự hào, có được sự tán dương hết lờicủa mọi người, hai người lại đều nghĩ: Đó chẳng phải là do gen của tôitốt hay sao?

Đợi đến khi tuổi tác cao hơn một chút, khi phần lớncác mục tiêu đều đã thành thực hiện, các điều kiện khác đủ để đứng từtrên cao mà nhìn xuống tuyệt đại đa số mọi người. Khi không còn gì để so sánh nữa, hai người đều không hẹn mà gặp, lại cũng nhớ ra rằng mìnhcùng có một cô con gái, như thế cũng là đáng để đề cao một chút.

Vậy là cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, thiên văn địa lý, chính trị kinh tế,có hứng thú thì cần phải tăng cường, không có hứng thú cũng phải làm tới mức giữ được thể diện. Học tập tốt, có thể học vượt cấp? Vậy thì vượtcấp luôn! Người khác khen cô là thần đồng, ngoài miệng nói “làm gì có,làm gì có”, trong lòng lại đắc ý nhướng mày: “Đó là, cũng phải xem xemđây là con gái của ai chứ”.

Điều đáng tiếc là, ông trời đại loạicũng ghen ghét với con người hoàn mỹ, xét một cách tổng thể thì vẫn tạora một vật thứ phẩm dành cho họ.

Chu Lạc không chỉ có tướng mạokém xa so với bố mẹ, tài trí sau khi lớn lên cũng dần dần trở thành bình thường. Tính tình không nhanh nhẹn linh hoạt, cũng không có tố chấtkinh doanh, còn cứ cương quyết một mình một ý đi học ngành khoa học kỹthuật mệt nhất, khổ nhất, vô dụng nhất.

Sau khi hai người thânthiết nhất với Chu Lạc là bà nội và ông ngoại lần lượt qua đời, thì ngay cả tính cách còn tạm coi là ngoan ngoãn hiếu thuận của cô cũng thayđổi. Ai nói cũng không nghe, tình cảm của ai cũng không buồn bận tâm,thích làm gì thì làm, không có phép tắc, không có trên dưới gì nữa, thậm chí còn rời xa người thân, một mình đi tới Bắc Kinh tìm kiếm cái mà côcho là tự do đó.

Con cái lớn lên thường không nghe lời bố mẹ, còn cách gì nữa đây? Cho dù Chu Lạc không có hiếu đến mấy, họ cũng chỉ cómột đứa con này, sinh thêm thì không kịp nữa rồi, nếu ép buộc quá ngộnhỡ xảy ra chuyện gì, chưa biết chừng lại ân hận.

Chỉ có thể đểmặc cô đi, hy vọng sẽ có ngày cô suy nghĩ chín chắn, có thể hiểu đượcmột chút đạo lý. Dù sao, nếu muốn, cho dù cô chạy ra nước ngoài, nhất cử nhất động của cô cũng khó thoát khỏi con mắt kiểm soát của họ, huốngchi là ở Bắc Kinh.

Cứ lần lữa mãi như vậy, trong một lần hai vợchồng gặp mặt, khi than thở rằng mình tuổi cao sức yếu rồi, bỗng nhiênchợt nhận ra: Hóa ra con gái của họ đã hai mươi tám tuổi, độ tuổi thíchhợp để kết hôn không chỉ đã đến, mà còn sắp qua ấy chứ!

Nhảm nhí, thật là nhảm nhí! Con gái của họ sao có thể không gả đi được, mà saolại không gả đi một cách tử tế được chứ? Chuyện này không thể trì hoãnthêm nữa, bắt buộc phải giải quyết ngay!

Nhưng vì Tất Vân Thụy,mẹ của Chu Lạc, lần trước khi bàn về dự định sau khi tốt nghiệp đại họcvới con gái, đã tranh cãi gay gắt một trận, vẫn chưa làm lành, liềnquyết định giao cho Chu Thanh Bách, người không có mối quan hệ căngthẳng với con gái lắm đứng ra chịu trách nhiệm triển khai cụ thể.

Nhưng còn chuyện lựa chọn đối tượng, lại phải do hai vợ chồng với tư cách làcổ đông cùng bàn bạc. Đặt ra những điều kiện bao hàm và điều kiện loạitrừ một cách rườm ra, những người đàn ông có thể chọn được, hai ngườiliền sai nhân viên chuyên trách lập thành một danh sách dài. Sau khi qua vòng thẩm định thứ nhất, vòng thẩm định thứ hai, danh sách được đưa tới tay hai vị Boss cao cấp nhất này, đó thật sự là những người tuấn túkiệt xuất.

Giới thương gia, giới chính trị gia, IT, giới tiền tệ, tất cả đều bao hàm, khắp nơi Âu - Á - Mỹ - Nhật Bản, đều đề cập tới.

Về phương diện cá nhân: Tuổi phải từ ba mươi tới ba mươi nhăm, tài sản cógiới hạn thấp nhất, không có giới hạn cao nhất, người xấu không cần,người thấp bé không cần, người béo không cần, người gầy không cần, người bệnh không cần, người ngốc ngếch không cần, người đã ly hôn hoặc bạnđời đã mất không cần, người có tiếng tăm không tốt cũng không cần, cờbạc hút chích tuyệt đối không được nhiễm phải, cầm kỳ thi họa tốt nhấtlà điều cần biết.

Về phương diện gia đình: Ít nhất ba đời trở lên được hưởng một nền giáo dục bậc cao, trong số họ hàng không có ai làgián điệp, tội phạm, trong gia tộc không có bệnh di truyền. Song thânphụ mẫu đã mất là tốt nhât, nếu không, cũng phải đồng ý rằng ít nhất hai đứa cháu đầu, một đứa họ Chu, một đứa họ Tất.

Điều kiện hà khắcnhư vậy, cuối cùng cũng chọn ra được một danh sách dài tới kín cả mộttrang giấy A4. Đương nhiên, đây không phải là do tiểu thư Chu Lạc tàisắc khuynh quốc khuynh thành, có một không hai, hai cổ đông và hai giatộc phía sau lưng cô mới là thẻ số quan trọng. Hơn nữa, trong năm nay,số lượng các cô gái đến tuổi kết hôn có xuất thân từ một gia đình danhgiá, tướng mạo không kém, tài trí không kém, hành động khiêm nhường,không có tai tiếng và không có anh chị em tranh giành tài sản, thực rakhông nhiều giống như trong tưởng tượng.

Hai vợ chồng chọn hoa cả mắt, thảo luận suốt cả một đêm trong phòng họp của biệt thự, đầu mẩuthuốc lá đầy ắp cả gạt tàn, quầng mắt có thêm tới bốn cái. E rằng bất cứ người nào biết được tình cảnh ấy, đều than thở rằng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trên cõi đời này.

Nhưng, cho dù như vậy, họ vẫn chưa thảo luận được kết quả, bởi vì hai người đều cho rằng sự lựa chọn củamình mới là anh minh nhất, chính xác nhất, có suy nghĩ sâu xa nhất,không ai chịu chấp thuận theo quyết định của đối phương, suýt nữa thì vì thế mà đập bàn trở mặt với nhau.

Hai vị bệ hạ sau khi nguôigiận, cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp dung hòa, quyết định đểChu Thanh Bách lần này tới Bắc Kinh họp sẽ trịnh trọng bàn bạc với ChuLạc một chút, khi cần thiết có thể trưng cầu ý kiến của đương sự.

Vậy là, trong tình huống lưỡng hổ tranh giành mèo con được lợi, Chu Lạc lại được quyền phát ngôn, liên quan tới vấn đề mình sẽ gả cho ai. Mặc dùchỉ là quyền phát ngôn, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay hai vị cổ đông đó, đã thế, phạm vi phát ngôn không được vượt ra khỏi tranggiấy A4 kia, các cổ đông đã cảm thấy đó là một đặc ân vô cùng to lớnrồi.

Kế hoạch không thể theo kịp được sự thay đổi, điều mà ChuThanh Bách không ngờ tới đó là, cô con gái mà suốt cả một đêm ông khôngthể liên lạc nổi, lại xuất hiện trước mặt ông bằng một phương thức hoalệ như vậy, hơn nữa, bên cạnh nó lại có một người đàn ông mà chỉ liếcmắt một cái đã biết hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn.

Côcon gái lại còn ra vẻ ngoan ngoãn nghe theo lời cậu ta, ngay cả mệnhlệnh của bố cũng không thèm để tâm, điều này khiến một người hét mộttiếng là tiền hô hậu ủng như Chu Thanh Bách sao có thể chịu nổi!

Nếu trở lại ba mươi năm về trước, Chu Thanh Bách thậm chí nghi ngờ rằng bản thân có thể không chịu đựng nổi mà xông lên đấm một cái vỡ vụn ngườiđàn ông trẻ có biểu hiện điềm tĩnh một cách đáng ghét kia. Cho dù cậu ta là ai, cũng đừng mơ rằng chỉ dựa vào một khuôn mặt trắng trẻo là có thể lôi kéo được con gái của ông!

Nhưng, con gái không chịu thua,việc ác lại chỉ có thể do người bố ra tay. Quả nhiên, lời nói vừa thốtra khỏi miệng, sắc mặt hai người trẻ tuổi biến đổi.

Chu Lạc không những không bước tiến về phía trước, mà còn lùi lại phía một bước, quay về vị trí bên cạnh Đại Đổng, lạnh lùng nói: “Điều này không cần bố phải bận tâm”.

Chu Thanh Bách kiềm chế cơn tức giận, cố gắng dùnggiọng điệu dịu dàng, “Bố và mẹ con đã bận rộn một thời gian dài vìchuyện này rồi, làm bố mẹ có ai lại không quan tâm tới con cái của mìnhđược, con cần hiểu rằng bố mẹ đều chỉ muốn những điều tốt hơn cho con”.

“Nếu là hai mươi năm trước, thậm chí là mười năm trước, bố có thể dành chocon sự quan tâm này, con nghĩ con sẽ rất vui. Còn bây giờ, không cần nữa rồi.” Chu Lạc vẫn không cảm kích.

Đại Đổng vẫn đứng yên bêncạnh, không nói một lời nào, ánh mắt cũng không rời khỏi Chu Lạc dù chỉmột giây ngắn ngủi. Trong ấn tượng của cậu, Chu Lạc là một người lươngthiện nhã nhặn, lạc quan vui vẻ, thi thoảng có chút mơ hồ. Đôi khi gặpphải những người đặc biệt, ví dụ như Diệp Minh Lỗi và Phan Đông, sẽ đểlộ mặt dữ dằn đanh đá ra, nhưng xét một cách tổng thể lại không có ảnhhưởng gì quá nghiêm trọng, vẫn là một tính cách nhã nhặn dịu dàng.

Lúc này đây, khi Chu Lạc đối diện với bố của mình, sự kháng cự, phẫn nộ vàđau thương trong mắt cô lại như biến cô trở thành một con người khác,thể hiện một phương diện chưa từng có trước mặt, đương nhiên, cũng làđang thể hiện trước mặt cả những người khác. Đại Đổng phân tâm liếc nhìn sang Lịch Chủy, người này khiến Chu Thanh Bách phải đích thân ra mặttiễn chân, địa vị và thân phận chắc không thua kém quá nhiều so với ôngấy, lúc này cũng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất,đang yên lặng quan sát Chu Lạc. Đại Đổng nhíu nhíu mày, lúc này chưa đến lượt cậu được nói, bởi vì Chu Thanh Bách rõ ràng không có hứng thú vớicậu, ngay cả cơ hội để Chu Lạc giới thiệu cậu cũng không cho.

Vềphần Chu Lạc, cô căn bản không muốn nói chuyện lâu với bố, hoặc cho rằng sự tồn tại của mình không nhất thiết phải để ông biết được.

“Bao nhiêu năm nay con tự kiếm tiền tự tiêu, không dùng một đồng một hào nào của bố mẹ, con nghĩ hai người cũng không thể cứ can thiệp vào chuyệncủa con như thế.” Đã không quan tâm, hà tất cứ phải ép buộc cô làm việcnày việc nọ, mọi người ai sống cuộc sống của người nấy chẳng phải tốthơn sao?

Chu Thanh Bách vô cùng căng thẳng, “Mày vừa mới sinh ra là đã có thể tự nuôi sống bản thân mình hay sao hả?”.

Không nói câu này thì không sao, lời vừa thốt ra, Chu Lạc cũng trở nên giậndữ, “Người chăm sóc cuộc sống cho con là bà nội, người dạy con thànhngười là ông ngoại, có liên quan gì tới hai người chứ? Bố chẳng qua cũng chỉ là đã cung cấp một con tinh trùng mà thôi!”.

Vẫn là câu nóicũ đó, không có dục vọng gì mới là người mạnh mẽ. Chu Lạc tự lực cánhsinh, đồng thời không cảm thấy có nhu cầu dựa dẫm vào người khác, dùngười khác đó là bố mẹ của cô.

Chu Thanh Bách cuối cùng cũng làkẻ từng trải, bao nhiêu năm làm chính trị đã sớm tôi luyện cho ông bảnlĩnh mặt không biến sắc kể cả khi ngọn Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt.Lần này nếu không phải là hoàn cảnh đặc biệt, vốn không nên luống cuốngnhư vậy. Sau một tiếng hét đầy phẫn nộ của Chu Lạc, ông ngược lại đãtỉnh táo hơn.

Bên cạnh vẫn có người ngoài đang xem trò vui đấythôi, với thân phận của Lịch Chủy, anh ta nhất định sẽ không đem chuyệnnày ra rêu rao khắp nơi. Thư ký Kim cũng là người của mình, nhưng đámtùy tùng của Lịch Chủy và người thanh niên không rõ lai lịch bên cạnhChu Lạc kia lại không thể đảm bảo được. Ngộ nhỡ bọn họ rêu rao lung tung ra bên ngoài, mặc dù chưa chắc đã tạo nên ảnh hưởng gì lớn, nhưng cũngkhiến người ta ghét bỏ.

Chính bởi vì chuyện xấu trong nhà khôngnên nói ra ngoài, con gái nhìn bố mình đầy thù hận như vậy cũng khôngphải là chủ đề hay ho gì, trong đầu của một số người nào đó còn có thểnhanh chóng diễn dịch ra một vở kịch phức tạp về ân oán trong các giađình danh gia vọng tộc.

:

Do đó, dù máu nóng phẫn nộ đang bốc ngùn ngụt lên đầu đến nỗi các mạch máu sắp nổ tung ra, Chu ThanhBách vẫn khôi phục lại được vẻ ôn hòa ung dung như cũ, cười nói với Lịch Chủy đang đứng bên cạnh: “Con bé ngốc nghếch này được chiều nhiều quáđâm ra hư rồi, lại có thể cãi lại bố như thế, sau này không gả đi đượcthì làm thế nào đây”. Ngữ khí là sự nuông chiều một cách bất đắc dĩ, rất có ý vị giành giật sự đồng tình.

Lịch Chủy là người như thế nào, anh ta mặc dù hiểu rõ Chu Lạc tuyệt đối không phải là cô con gái giả bộ ngốc nghếch làm nũng bình thường, nhưng cũng nhận ra ông Chu đang xuống nước, lập tức tủm tỉm, “Chẳng phải thế sao, con bé nhà tôi, việc đầutiên của nó mỗi buổi sáng là tát vào mặt tôi đế gọi tôi tỉnh giấc”. Điệu bộ tỏ vẻ đều là người cùng cảnh ngộ.

Cuối cùng đưa ra kết luận, nói chung con cái đều là món nợ từ kiếp trước, kiếp này phải sống để trả món nợ đó.

Vậy là, Chu Lạc dù đã hai mươi tám tuổi cũng giống như Châu Châu mới chỉlên sáu, đều được hai ông bố nhân từ cười ha hả tâng bốc yêu chiều lêntận mây xanh.

Chu Lạc lúc này không còn lòng dạ nào mà so đo xemmình có chịu bị thiệt thòi vì câm điếc hay không. Cô là người hiểu rõ bố mình hơn ai hết, cũng hiểu rõ chuyện này chưa thể kết thúc được, điềucần thiết trước mắt của cô là, cần phải bình tĩnh lại suy nghĩ chu đáovề đối sách.

Vậy là, cô cũng thuận nước đẩy thuyền lên, làm ra vẻ muốn đi khỏi nhà vì bực tức, dắt theo Đại Đổng vội vội vàng vàng rờikhỏi hiện trường.

Tạm thời không lấy xe vội, hai người chui ngayvào một chiếc taxi, sau đó là sự im lặng bao trùm, cả hai người đềukhông lên tiếng.

Cầm trên tay cốc đồ uống nóng, ngồi trong mộtquán cà phê mở cửa 24/24, Chu Lạc chậm rãi kể cho Đại Đổng nghe mọichuyện trong gia đình mình.

“Xem ra bố mẹ em rất áp đảo.” Đại Đổng đắn đo khi dùng từ.

Chu Lạc cười đau khổ, “Anh khách sáo quá rồi. Họ rõ ràng là rất ác bá, chỉcần họ ra quyết định, nhất định nghĩ cách để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào”.

“Nhưng họ đã để em được tự do nhiều năm rồi.” Đó chắc cũng không phải là mong muốn của họ đâu.

“Đó là bởi vì họ nghĩ rằng em có cố gắng vùng vẫy cũng chẳng được gì, không có thời gian và cũng không có nhu cầu can thiệp tới em. Khi không cóchuyện gì, nếu em không chủ động tìm họ, chưa chắc họ đã nhớ mình còn có một cô con gái.” Chu Lạc hiểu rất rõ tác phong của bố mẹ.

“Vậy bây giờ...”

“Bây giờ không biết ai đã nối nhầm dây thần kinh, hơn nữa, chúng ta thu hút sự chú ý của ông ấy rồi.”

Về việc tại sao lại thu hút, Đại Đổng hiểu rất rõ, tối nay thực sự là quá trùng hợp.

Chu Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên tố cáo, “Anh phải gánh vác một phần trách nhiệm”.

Đại Đổng gật đầu, cậu không có ý định chối bỏ, tuy nhiên, đây dường như không phải là trọng điểm, cậu ngồi đợi Chu Lạc nói tiếp.

“Đại Đổng, chúng mình kết hôn nhé!”

Ống hút đang được cắn chặt trong miệng Đại Đổng bỗng rơi vào trong cốc,kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang rất nghiêm túc của Chu Lạc, không nói được lời nào.