Dụ Tội

Chương 256: H



Áo ngủ Hạ Vân Phong trượt xuống tới cổ tay……

Bả vai, ngực, bụng đều hiện ra ở trước mắt Hình Liệt……

Cả người Hạ Vân Phong đều bị Tần Diễm ôm vào trong ngực, Tần Diễm cảm giác được Hạ Vân Phong mềm hoá dựa vào mình, hai tay Tần Diễm đang nhẹ nhàng vuốt ve y……

Hắn cũng dán ở bên tai Hạ Vân Phong, bình tĩnh mà ý vị thâm trường báo cho Hạ Vân Phong biết: “Hình Liệt muốn uống sữa. Giọng nói trong trẻo mà dễ nghe của hắn lúc này cố ý đè thấp.

Thật giống như đang cùng người yêu nói chuyện với nhau vô cùng thân thiết, hơi thở Tần Diễm bao phủ ở bên môi y, xúc cảm nóng ướt mà quen thuộc kia làm cho Hạ Vân Phong nhớ lại hình ảnh khi cùng Tần Diễm hôn môi.

Hạ Vân Phong cảm thấy thân thể đang nóng lên, tay y chế trụ tay Tần Diễm: “Không cần.” Chớ có sờ nữa……

Ngực y phập phồng.

Y lười biếng nghiêng đầu, dựa vào mặt Tần Diễm, đôi môi Tần Diễm như có như không chạm khóe môi y hỏi: “Ta cũng muốn uống, cho ta uống không? ” Tần Diễm ở trước mặt Hình Liệt vuốt ve thân thể y, cũng ái muội trưng cầu ý kiến của y……

Hình Liệt mặt tái nhợt.

“Không có……” ánh mắt trầm ổn của Hạ Vân Phong dừng ở trên mặt Tần Diễm, môi hai người dựa vào rất gần. Y căn bản không có sữa, y muốn bảo Tần Diễm đừng nhéo.

Nhưng…..

Tay Tần Diễm từ bụng y đi xuống, đụng đến đùi Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà nhéo chân y, Hạ Vân Phong bản năng cúi đầu “Ân” một tiếng.

Âm thanh kia thật giống như đang cho phép Tần Diễm, làm cho đáy mắt thâm trầm kia của Hình Liệt bắn ra tia lửa, mà trong mắt tràn ngập ngạo khí kia của Tần Diễm tràn ngập thần sắc vừa lòng.

“Ta đây sẽ không khách khí nữa.” Tần Diễm cúi đầu ngậm vào địa phương ánh sáng màu nhạt nhẽo trước ngực Hạ Vân Phong, nhất thời địa phương mẫn cảm kia bị khoang miệng nóng ướt bao vây.

Hơi thở Hạ Vân Phong rõ ràng tăng thêm……

Rõ ràng vừa rồi còn đang ngồi ăn cơm, hiện tại sao lại có thể chuyển biến thành tình trạng như vậy. Tay Hạ Vân Phong bị Tần Diễm nắm trong tay, ngón tay Tần Diễm còn đang thưởng thức y.

Hạ Vân Phong rũ mắt xuống là có thể rõ ràng nhìn được đôi môi Tần Diễm đang ngậm hôn y, từng chút một hút vào, đôi môi hơi hơi mở ra lại đổi thành đầu lưỡi lay động.

Liếm, hôn không ngừng luân phiên, khiến cho địa phương vốn nhợt nhạt kia của Hạ Vân Phong trở nên thực hồng, dưới sự trêu chọc không ngừng phát trướng, nóng lên, ngứa ngứa.

Hạ Vân Phong bị Tần Diễm ôm vào trong ngực, động tác Tần Diễm khiến cho hơi thở Hạ Vân Phong phập phồng thật lợi hại, Tần Diễm một bên nhấm nháp thứ mềm mại kia của Hạ Vân Phong, một bên ôn hoà nhìn về phía Hình Liệt……

Trên mặt Hình Liệt biến ảo đủ loại biểu tình, khoảnh khắc Hạ Vân Phong miễn cưỡng giương mắt lên, biểu tình phấn khích kia đều rơi vào đáy mắt Hạ Vân Phong, làm cho y không thể dời tầm mắt.

“Tần Diễm, đệ đệ ngươi đang ở đây.” Hạ Vân Phong lười biếng nhắc nhở hắn.

“Không quan hệ, dù sao hắn thích xem, vậy để cho hắn xem cho đủ. (chính xác =.,=)” Tần Diễm hôn vài cái liền ngẩng đầu, hai má hai người ái muội kề sát, Tần Diễm một bên vuốt ve địa phương bị hôn đến ướt đỏ kia của Hạ Vân Phong, một bên bình tĩnh vô cùng đánh giá sắc mặt xanh mét của Hình Liệt, “Ngươi lại không muốn cho hắn ăn, hắn chỉ có thể nhìn thôi. ”

Hai má Hạ Vân Phong đang nóng lên, y không có nhìn Tần Diễm, chỉ là thần thái lười biếng ngồi yên, cảm giác được hai tay Tần Diễm ở trên người y chạy loạn, cảm giác được hơi thở Tần Diễm đè nén……

Giống như muốn hôn y……

Hạ Vân Phong miễn cưỡng giật giật môi, nghênh đón đầu lưỡi Tần Diễm, đầu lưỡi nóng ướt của hai người nhẹ nhàng va chạm vào nhau, tinh tế đảo quanh, ái muội quấn vào nhau……

Từ góc độ của Hình Liệt vừa lúc có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một động tác của hai người, đầu lưỡi ướt đỏ kia của Hạ Vân Phong đang đáp lại sự khiêu khích cùng chơi đùa của Tần Diễm……

Mỗi một âm thanh rên rỉ của Hạ Vân Phong nghe vào trong lỗ tai Hình Liệt phá lệ rõ ràng, sắc mặt Hình Liệt đảo lộn vài lần, nhưng khi hắn nhìn thấy Tần Diễm hất vạt áo Hạ Vân Phong ra, song đồng Hình Liệt rõ ràng buộc chặt, tim hắn cũng “Bang bang” rạo rực đập thật mạnh (=..=), vẻ mặt hắn nhất thời trở nên có chút phức tạp.

Hình Liệt muốn vươn tay kéo Hạ Vân Phong, nhưng một tiếng “Ba”, Tần Diễm trực tiếp hất tay Hình Liệt ra, sắc mặt Hình Liệt khó coi đến cực điểm, chỉ là nhìn thôi đã có cảm giác rồi.

Tần Diễm đem Hạ Vân Phong ôm lên trên người hắn, Hạ Vân Phong liền xoay người khóa ngồi ở trên thân Tần Diễm, một bàn tay y chống chân Tần Diễm, một bàn tay miễn cưỡng khoác lên trên vai Tần Diễm.

Hạ Vân Phong ngồi ở trên người Tần Diễm liền cảm giác được địa phương phản ứng mãnh liệt kia của Tần Diễm đang đỉnh y. Hình Liệt vài lần muốn đi tới kéo Hạ Vân Phong, nhưng cuối cùng đều bị Tần Diễm đẩy ra.

“Ngươi đứng lên.” Hình Liệt vươn tay muốn ôm Hạ Vân Phong, nhưng lại nghe được âm thanh Tần Diễm kéo khóa quần.

Hình Liệt căm tức.

Tần Diễm cũng không để ý tới Hình Liệt, ổn định thắt lưng Hạ Vân Phong, trực tiếp động thân phá cửa mà vào, miệng hai người đồng thời phát ra âm thanh “Ân” nhẹ ái muội. Tần Diễm khẩn cấp bắt đầu động, Hạ Vân Phong nắm lấy áo hắn miễn cưỡng thở phì phò……

Lúc này.

Hạ Vân Phong quần áo không chỉnh khóa ngồi ở trên người Tần Diễm, Hình Liệt nhìn thấy loại hình ảnh này có chút bị kích thích, Hạ Vân Phong thế nhưng ở trước mặt hắn cùng Tần Diễm quắn quít.

Buồn cười.

Hơn nữa Hạ Vân Phong căn bản không giống như là không vui, còn ôm cổ Tần Diễm, lúc Tần Diễm hôn y, y cũng hoàn toàn không tránh, hai người ở trước mặt hắn “biểu diễn”.

Áo ngủ Hạ Vân Phong rơi dưới đất, cổ áo Tần Diễm cũng buông lỏng ra, lộ ra xương quai xanh khêu gợi……

“Có phải thực kích thích hay không?” Tần Diễm nắm cằm Hạ Vân Phong, khiến cho Hạ Vân Phong nghiêng đầu, “một bên bị “ôm”, một bên bị nhìn.” Thật giống như đang bị hai người “ôm”.

Cái loại cảm giác này khá là kích thích, khiến cho tim Hạ Vân Phong đang đập dần dần mất cân bằng, vật thể nóng rực ngạo mạn như hỏa long kia không ngừng xâm nhập y, làm cho y run run phát ra tiếng rên rỉ ái muội.

Dương quang sau giờ ngọ chiếu vào phòng, ánh sáng chói mắt kia làm cho Hạ Vân Phong không mở mắt ra được. Tần Diễm híp hai mắt hôn cổ Hạ Vân Phong, động dẫn dưới thân càng phát ra cuồng nhiệt.

Bị người nhìn.

Bị nhi tử nhìn.

Tư thái như vậy là lần đầu tiên Hạ Vân Phong bị Hình Liệt nhìn thấy, y muốn trốn cũng trốn không được, hơn nữa y cũng nhiệt tình, mỗi một giây đều làm cho cảm xúc y dâng trào……

Trong sảnh đường nhất thời đã không còn tiếng nói chuyện, chỉ còn lại có tiếng thở dốc ái muội cùng âm thanh do thân thể dây dưa phát ra, ánh sáng chói mắt kia chiếu rọi ở trên người Hạ Vân Phong……

Như vậy Hình Liệt có thể càng nhìn thấy rõ thêm bộ dáng hai người thân mật dây dưa, mỗi một địa phương đều trở nên càng thêm rõ ràng, Hình Liệt miệng khô lưỡi khô nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong.

Hắn thực nóng.

Hắn tức giận đến nỗi sắc mặt trên khuôn mặt tuấn tú kia vừa đổi lại vừa biến, đỏ mắt đến sắp xuất huyết……

Hình Liệt toàn thân cứng ngắc nhìn chằm chằm hai người như keo sơn trước mắt, hơn nữa Tần Diễm còn một bên hôn một bên cùng Hạ Vân Phong nói chuyện, Hạ Vân Phong tuy rằng không ra tiếng nhưng sẽ dùng biểu tình trả lời Tần Diễm.

Hình Liệt ghen ghét dữ dội muốn chửi ầm lên, nhưng hắn vẫn chịu đựng khó chịu nhịn xuống, nhìn thấy Tần Diễm không ngừng xâm nhập Hạ Vân Phong, hắn quả thực muốn nhắm chặt hai mắt của mình.

Hắn thực mâu thuẫn.

Hắn không muốn nhìn Hạ Vân Phong cùng người khác thân thiết, nhưng đối phương lại là ca ca hắn, hơn nữa hai người kia ăn ý phối hợp như vậy, giống như chính hắn là kẻ dư thừa.

Còn ngu ngốc đứng ở một bên như vậy……

Có ý tứ gì……

Ánh mắt Hình Liệt không ngừng biến ảo, trước giờ chỉ có hắn vứt bỏ người ta, chưa từng có người vứt bỏ hắn, hơn nữa rõ ràng tối hôm qua Hạ Vân Phong mới bị hắn hôn qua, hôm nay lại ở trước mặt hắn cùng Tần Diễm làm loại sự tình này……

Còn dung túng Tần Diễm khi dễ hắn, hắn cảm thấy thực ủy khuất, thực oan uổng, rõ ràng hiện tại người “ôm” Hạ Vân Phong hẳn phải là hắn, nhìn Hạ Vân Phong hai mắt ướt át nhìn mình……

Tâm Hình Liệt cũng đập chậm nửa nhịp theo, hắn rất muốn liền cứ như vậy bỏ đi, nhưng vào lúc này Tần Diễm lại dùng lực tách chân Hạ Vân Phong ra, tình huống dưới thân hai người càng thêm bại lộ rõ ràng ở trước mắt Hình Liệt.

Hai mắt Hình Liệt có chút đau đớn.

Hắn không muốn xem loại hình ảnh này, nhưng bản năng lại nhịn không được muốn xem (=..=), nhìn thấy động dẫn nhanh chóng kia của Tần Diễm cùng đáy mắt nhẹ nhàng lay động của Hạ Vân Phong……

Hắn đã biết Tần Diễm có bao nhiêu hưởng thụ……

“Đừng nhìn nữa.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng giương mắt, y bảo Hình Liệt không cần nhìn bọn họ nữa, nhìn cũng quá nhiều rồi.

Nhưng y vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch kia của Hình Liệt, đôi môi góc cạnh rõ ràng của Hình Liệt lãnh liệt nhắm chặt, giống như khó chịu đến nỗi tùy thời sẽ nôn ra máu……

Ánh mắt Tần Diễm theo đầu vai Hạ Vân Phong nhìn về phía Hình Liệt, ánh mắt Tần Diễm dị thường lợi hại, Hình Liệt không cam lòng yếu thế lạnh lùng nhìn lại Tần Diễm, Hạ Vân Phong miễn cưỡng rũ mắt xuống.

Ai y cũng không nhìn.

Chỉ cảm thấy Tần Diễm, bởi vì ánh mắt của Hình Liệt càng ngày càng làm cho y cảm thấy không thoải mái nến sau vài lần va chạm tấn mãnh của Tần Diễm, Hạ Vân Phong bị sóng nhiệt xâm nhập……

Sóng nhiệt toàn thân hướng lên trên bắn ra, cảm giác sảng khoái kia lướt qua lưng, Tần Diễm liền cứ như vậy để cho Hình Liệt nhìn, sau đó Tần Diễm còn thay Hạ Vân Phong rửa sạch thân thể.

Lau khô dấu vết lưu lại trên người……

Đương nhiên.

Tất cả những việc này cũng đều làm ở trước mắt Hình Liệt, Hạ Vân Phong không có tiếp tục nhìn biểu tình của Hình Liệt nữa, y chỉ nói Hình Liệt muốn ăn cái gì thì tự mình nói với đầu bếp, sau đó Tần Diễm đỡ y đi tắm rửa.

Buổi chiều Tần Diễm cùng Hạ Vân Phong ở phía sau núi đi “vận động”, bởi vì Hạ Vân Phong và Tần Diễm thật lâu không cùng một chỗ cho nê Tần Diễm bắt đầu làm là không dứt.

“Ôm” y giống như thế nào cũng không đủ.

Bởi vì phía sau núi có suối nước nóng, lại có người hầu hạ, cũng không có người đến quấy rầy, cho nên toàn bộ buổi chiều hai người đều cùng một chỗ. Tần Diễm bồi y hàn huyên thật lâu, Hạ Vân Phong cũng biết Tần Diễm xử lý công tác rất khá, Hạ Vân Phong cũng đặc biệt “ thưởng” cho hắn, mặc kệ hắn muốn cái dạng tư thế gì, muốn y làm như thế nào y cũng đều phối hợp.

Trong căn phòng tắm hơi phía sau núi.

Hạ Vân Phong lười biếng ngồi dựa vào bức tường trong phòng, Tần Diễm cầm một chén nước từ bên ngoài tiến vào, hắn đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong từ trên cao nhìn xuống Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong hơi khát nước, yết hầu y nhẹ nhàng lay động.

Tần Diễm uống mấy ngụm nước sau, hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong: “Có muốn uống không?” Hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong, hai người dùng chung khăn tắm khoát lên bên hông……

“Muốn.” Hạ Vân Phong thong thả nhắm mắt, gật đầu rất chậm, giọng y nói rất trầm thấp, đầy từ tính mị lực.

Rất trầm.

Nặng nề……

Tần Diễm thực thích dùng miệng đút cho Hạ Vân Phong ăn hoặc uống gì đó, trước kia lúc Hạ Vân Phong ở nhà lười không muốn động, hắn đều dùng miệng đút Hạ Vân Phong ăn cơm.

Tần Diễm ngồi vào bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn ngậm một ngụm nước, tiến môi đến bên môi Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong miễn cưỡng mở môi ra ngậm vào nước mà Tần Diễm đưa đến.

Đôi môi hai người lần lượt giao hòa, đầu lưỡi dây dưa thật sâu, dòng nước lạnh lẽo kia theo cằm hai người chảy xuống, trong phòng vốn cũng rất nóng nên khiến cho hơi thở và nhiệt độ cơ thể hai người càng kéo lên thêm.

Tần Diễm đút xong nước cho y, bình tĩnh nhìn y: “Hôm nay lúc ăn cơm trưa, vì sao ngươi không ngăn cản ta?” Thế nhưng để cho hắn làm được đến cuối cùng.

Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên mặt Tần Diễm, trên mặt Tần Diễm có chút mồ hôi nhỏ giọt ở trên mặt Hạ Vân Phong: “Ta nói không cần, ngươi sẽ dừng lại sao?”

Tần Diễm thực thẳng thắn trả lời: “Sẽ không.”

Hắn lại bắt đầu đút Hạ Vân Phong uống nước, khi Hạ Vân Phong uống nước phát ra tiếng vang “Cô lỗ cô lỗ” rất nhỏ, uống nước xong cũng tránh không được bị Tần Diễm hôn sâu một phen.

Hạ Vân Phong biết Tần Diễm gần đây vì Bắc đường cùng Hạ thị bận đến đòi mạng, mỗi ngày đều có cả đống lớn việc phải làm, cho nên thời gian bọn họ cùng một chỗ đã ít đi.

Tần Diễm vừa nói xong, Hạ Vân Phong đã nói không uống nữa.

“Ở Bắc đường cùng Hạ thị công tác có mệt hay không, xử lý mấy vụ án này có thể chậm trễ thời gian của ngươi hay không?” Hạ Vân Phong thay Tần Diễm lau mồ hôi trên mặt, động tác y thực thong thả.

Nhưng lại ôn nhu hiếm thấy. “Không mệt.” Tần Diễm nói với Hạ Vân Phong, tuy rằng lúc đầu có chút phiền, nhưng sau lại quen, Hạ Vân Phong biết Tần Diễm làm điều này đều là vì giúp y. “Nếu ngươi có gì mất hứng, hoặc là chỗ nào không hài lòng, có thể nói với ta.” Tay Hạ Vân Phong theo má Tần Diễm, đụng đến ngực Tần Diễm.

Trên thân Tần Diễm che kín mồ hôi.

Trên thân Hạ Vân Phong cũng tràn đầy mồ hôi, trên lông mi y đều nhiễm bọt nước, theo động tác nháy mắt của y, mồ hôi kia theo hai má y chảy xuống……

“Hôm nay chúng ta đã làm rất nhiều lần rồi, có muốn lại đến vài lần nữa hay không?” Tay Tần Diễm theo thắt lưng mềm dẻo kia của Hạ Vân Phong, đụng đến mông Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được Tần Diễm đang nhu sờ, hai tay của y vô lực khoát lên trên bậc thang, chân y gấp khúc mở rộng, vật cứng rắn như lửa kia của Tần Diễm gắt gao dán y.

Tần Diễm biết quan hệ của Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ đã tiến đến một bước rất xa, hơn nữa hiện tại toàn bộ Bắc đường đều biết Hạ Đông có thể áp chế Hạ Vân Phong, mà Tần Diễm lại không biết cảm giác Hạ Vân Phong đối với hắn là cái gì.

Nhưng từ lúc bọn họ có tiếp xúc thân mật, hắn biết Hạ Vân Phong không chán ghét cùng hắn làm, hắn nhìn Hạ Vân Phong thật lâu, mới mở miệng hỏi y: “Ngươi thích ta “ôm” ngươi như vậy không?” Dứt lời, tay Tần Diễm ở dưới thân Hạ Vân Phong đảo qua lại, một lần nữa xâm nhập địa phương thân mật kia.

Nóng quá.

“Thích không?” Tần Diễm tựa hồ cảm thấy thực thoải mái, hai tay hắn ôm Hạ Vân Phong rất nhỏ run rẩy, gặp Hạ Vân Phong không trả lời, hắn lại tiếp tục truy vấn, “Ngươi lấy tâm tình gì để khiến ta đối với ngươi như vậy?”

“Thích.” Hạ Vân Phong cũng rất thành thực lười biếng trả lời Tần Diễm, y thực thích, cũng thực để ý……

Nếu không phải như thế y không có khả năng để cho Tần Diễm “ôm” y.

Hai tay Tần Diễm chống cầu thang dưới thân Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong nắm chặt khăn tắm, hắn lại hỏi: “Thích bao nhiêu?” Hắn một bên hai mắt hữu thần nhìn vẻ mặt thoải mái của Hạ Vân Phong, một bên đong đưa phần eo cho y càng nhiều càng nhiều an ủi……

“Thực thích.” Hạ Vân Phong tựa vào trên cầu thang có hơi chút suyễn, toàn thân y đều bởi vì vận động kịch liệt mà tê dại, thoải mái đến ngay cả một ngón tay cũng không muốn động.

Y nói chuyện giọng không lớn, lại chậm rì rì nhưng Tần Diễm lại nghe thấy, Tần Diễm đã biết tâm ý của Hạ Vân Phong, động tác của hắn càng thêm ra sức, đến khi Hạ Vân Phong chịu không nổi, hai mắt ướt át thấp giọng nói với hắn “Chậm một chút”, Tần Diễm mới để cho y thở dài nhẹ nhõm một hơi, kế tiếp là hoan ái càng thêm kéo dài.

Buổi tối lúc ăn cơm, Hình Liệt không có đi ra, Hạ Vân Phong sai người đưa cơm cho Hình Liệt, đồ ăn đều bị ném ra. Thẳng đến lúc Mĩ Mi đến đây tìm Hình Liệt, Hình Liệt để cho Mĩ Mi vào phòng.

Bất quá.

Hạ Vân Phong ăn xong không bao lâu, lúc ở hậu viện cùng với Tần Diễm và Hạ Đông tán gẫu tình hình gần đây của Hạ thị, lại nghe được trong phòng Hình Liệt truyền đến tiếng khóc của nữ nhân, sau đó chính là tiếng nữ nhân kêu cứu mạng. (>”< con này khoa trương sợ mọi người ko biết nó tiện cỡ nào đây mà)

Mọi người đều nghe được.

Nhưng Hạ Vân Phong không nói gì, y ở trong sân hóng mát.

Hạ Đông đỡ cái tẩu cho y để y hút thuốc: “Vân gia, muốn vào xem hay không, khả năng đã xảy ra chuyện.” “Nữ nhân kia đêm nay thảm rồi.” Tần Diễm ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong phe phẩy cây quạt, hắn ý vị thâm trường nhìn Hạ Vân Phong, đang nhắc nhở Hạ Vân Phong chuyện hồi trưa.

Hạ Vân Phong đang uống trà: “Đi vào sẽ quấy rầy bọn họ.” Y biết Hình Liệt và Mĩ Mi đang làm cái gì, bởi vì nữ nhân kia cứ luôn hô: “Lão công ta rất đau.”

Tần Diễm đến sân bên ngoài bảo vệ sĩ đều rút lui khỏi bên này, dù sao việc này bị nghe thấy không tốt, Hình Liệt ở trong phòng ép buộc nữ nhân, còn làm cho lớn tiếng như vậy……

Ảnh hưởng không tốt lắm.

Ba người ở trong sân ngồi hóng mát, chẳng được bao lâu Hoằng Dạ đã trở về, Hoằng Dạ vừa mới tiến vào sân chợt nge thấy tiếng động trong phòng Hình Liệt, lúc này liền nhíu mày.

“Hình Liệt có phải chơi quá mức đến phát hỏa hay không?” Hoằng Dạ nhìn về phía Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong rũ mắt, tựa hồ không nghĩ quản việc này, hắn cũng không có hỏi lại.

Lại qua nửa giờ.

Ngao Dương từ bên ngoài đã trở về, nhìn thấy bốn người ngồi ở trong viện hóng mát, hút thuốc, uống trà, quạt, hài hòa trò chuyện với nhau, hình ảnh kia nói đẹp thì đúng thật là đẹp.

“Có cần nữa hay không?” Hạ Đông bình tĩnh hỏi Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong gật đầu: “Tiếp tục thêm chút nữa.”

“Muốn dùng lực một chút nữa hay không?” giọng Tần Diễm rất thanh mát, hắn bình tĩnh nói.

Hạ Vân Phong vẫn là gật đầu: “Lại dùng lực một chút.” giọng nói y mềm nhũn, trong vô lực lộ ra vài phần khàn khàn gợi cảm, nghe vào thực mê người.

Hoằng Dạ cũng ra tiếng: “Có đủ lực hay không?”

Hạ Vân Phong bán híp hai mắt tựa vào trên ghế, thoải mái hừ vài tiếng “Ừ ngô ngô”, miệng chậm rãi phun ra hai chữ: “Đủ.” Y thực thoải mái……

Thực vui vẻ.

Đêm nay ba nhi tử bồi y nói chuyện phiếm, Hạ Đông nhét thuốc lá cho thêm y, giúp y hút thuốc, Tần Diễm rất kiên nhẫn quạt cho y, hơn nữa Hoằng Dạ trở về sau cũng bồi y nói chuyện phiếm.

Hiện tại đang niết chân cho y……

Ngao Dương cách bọn họ một khoảng nhất định, tình huống nhìn thấy cùng tình huống chân thật có chút lệch lạc, từ chỗ Ngao Dương lại thấy là Hạ Vân Phong nằm ở trên ghế, Hạ Đông đang cúi đầu nói chuyện với y……

Tay Hạ Đông bị thân thể Hoằng Dạ chặn, thoạt nhìn thật giống như Hạ Đông đang sờ ngực Hạ Vân Phong, hơn nữa cổ áo Hạ Vân Phong cũng mở rộng……

Bởi vì Hoằng Dạ đưa lưng về phía Ngao Dương, Ngao Dương chỉ nhìn thấy hai tay Hoằng Dạ giữa hai chân Hạ Vân Phong hoạt động, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng đến hình ảnh tay Hoằng Dạ thâm nhập vào trong vạt áo Hạ Vân Phong vuốt ve ……

Ngao Dương nhìn thấy loại hình ảnh loạn thất bát tao này, biểu tình trên mặt nháy mắt trở nên rét lạnh, hắn vừa định tiến lên chế ngạo vài câu lại nghe được trong phòng Hình Liệt truyền đến tiếng khóc của nữ nhân…… Vài lời beta: Đùa, đây là lý do bạn thích đa công đó, cái hậu cung toàn trai đẹp thế này ai mà chẳng thích chứ chảy nước miếng chưa kể thỉnh thoảng lại có quả song long hoặc 4p nữa, má ơi vật ra đất ĐaM: (◕ฺ(エ)◕ฺ)ポ