Dụ Tội

Chương 255



Hai tay Ngao Dương chặn lan can phía sau Hạ Vân Phong, y thản nhiên dựa vào Ngao Dương, ngửi được một thân mùi rượu kia của Ngao Dương, y cũng không có ghét bỏ tránh né.

“Ngươi muốn cái gì?” Hạ Vân Phong còn chăm chú đợi Ngao Dương trả lời.

Ngao Dương nói nhìn thấy y cũng rất muốn ••••••

Rốt cuộc rất muốn cái gì ••••••

Y trầm ổn đứng đợi.

Ngao Dương nhìn y hai mắt: “Muốn ••••••” Ngao Dương nói chuyện thực không rõ ràng lắm, Ngao Dương còn chưa nói đầy đủ câu, lập tức chợt nge thấy một tiếng “Nôn” (=..=), Ngao Dương trực tiếp ói ra người Hạ Vân Phong ••••••

Hạ Vân Phong hơi hơi nhíu mày, y quay đầu không nhìn Ngao Dương. Ngao Dương ôm chặt y, tất cả đều phun ở trên người y, Hạ Vân Phong lúc này muốn tát cho hắn một cái.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng Ngao Dương khó chịu, y cái gì cũng chưa nói, trực tiếp dìu Ngao Dương đến bồn tắm. Đêm qua Ngao Dương ôm y trở về phòng, thay y tẩy trừ, thay quần áo cho y ••••••

Đêm nay đến phiên y vì Ngao Dương làm việc này ••••••

Hạ Vân Phong bị ói ra một thân ngay cả cổ họng cũng chưa phát ra một tiếng, cho dù áo ngủ của y đều bị Ngao Dương làm dơ, cả người đều là mùi vị khó ngửi, y vẫn đem Ngao Dương dìu đến phòng tắm.

Thay Ngao Dương tắm.

Thật giống như lúc trước khi Ngao Dương về nhà như vậy, y còn thật cẩn thận thay nhi tử tắm rửa, trên người y cũng thật bẩn nên thuận tiện cùng nhau tắm ••••••

Ngao Dương lại ói ra hai lần ••••••

Hạ Vân Phong thay hắn vỗ vỗ lưng, cho Ngao Dương thuận thuận khí: “Đỡ hơn không?” Y vươn tay thay Ngao Dương vỗ ngực thuận thuận khí, nhìn thấy bộ dáng Ngao Dương cau mày khó chịu, y cũng thực đau lòng nhi tử.

“Không thoải mái.” Ngao Dương một bàn tay ấn tường, một bàn tay ôm thắt lưng Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong chờ hắn ói xong, lại thay hắn hảo hảo tắm lại một lần nữa.

Y thay Ngao Dương tắm, mặc quần áo sau đó mới dìu Ngao Dương trở về phòng. Ngao Dương ôm y, hoàn toàn không cho y đi, Ngao Dương phi thường không thoải mái cau mày.

Giống như đang mơ ác mộng ••••••

Tựa hồ là nhớ lại những chuyện thực sợ hãi, Hạ Vân Phong ôm hắn, thay hắn đắp chăn lại: “Không cần sợ, ta ở đây.” Y luôn ở đây, không có rời đi ••••••

Cũng sẽ không rời đi nữa ••••••

“Cứu mạng.” Ngao Dương thần trí không rõ ôm chặt y. Giọng hắn khàn khàn có vẻ hơi chút bàng hoàng, ý niệm giống như đang giãy dụa, hắn thực dùng sức ôm Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong dần dần ôm sát Ngao Dương, y biết Ngao Dương nhất định nhớ tới chuyện gì đó rất đáng sợ.

Tim Hạ Vân Phong đập thật nhanh, giọng y hơi run an ủi nhi tử: “Đừng sợ, ba ba ở bên cạnh ngươi, sẽ không bỏ ngươi lại.” Y vuốt mái tóc rối kia của Ngao Dương, cúi đầu an ủi hôn đầu Ngao Dương.

Cái loại sợ hãi này …

Cái loại giãy dụa trong lòng này của Ngao Dương.

Lộ ra một cái gì đó hít thở không thông, giống như xuyên thấu qua động tác tứ chi của hắn, gửi đến tâm Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được sự bất an của hắn, làm cho Hạ Vân Phong càng thêm muốn an ủi hắn.

Hạ Vân Phong miễn cưỡng vỗ bờ vai của hắn: “Không có việc gì, đều đã qua rồi.”

Cảm xúc của Ngao Dương có hơi chút thả lỏng.

Hạ Vân Phong vẫn dán ở bên tai hắn, an ủi cảm xúc hắn: “Ba ba về sau cũng sẽ không rời đi ngươi, sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi, sẽ không tiếp tục để ngươi chịu bất kỳ thương tổn nào nữa.” Y nói thật chậm, lại bao hàm đầy thâm tình.

Y sẽ không tiếp tục để cho nhi tử chịu bất kỳ thương tổn nào.

Miệng Ngao Dương vẫn kêu “Cứu mạng”, âm thanh trầm thấp, thống khổ mà bi thiết kia, thật giống như đã từng trải qua vô số ban đêm thống khổ như vậy ••••••

“Được rồi, ngoan.” Hạ Vân Phong trấn an cảm xúc hắn, “Ta ở bên cạnh ngươi, sẽ không đi.” Y nói rất thực tâm, không có nửa câu giả dối, y sẽ không vứt bỏ nhi tử mình.

Vĩnh viễn cũng sẽ không.

Ngao Dương thống khổ ôm chặt y, cái loại cảm giác bị sợ hãi bao phủ này rất khó chịu, vô lực cùng tuyệt vọng ••••••

Hạ Vân Phong không ngừng an ủi hắn, lười biếng nói với hắn, cho dù Ngao Dương không trả lời một câu nào, y vẫn ôm Ngao Dương nói thật lâu, thẳng đến khi Ngao Dương ngủ thiếp đi.

Chính y lại cả đêm đều không có ngủ, y nghe được Ngao Dương nói mớ rất nhiều. Y lo lắng Ngao Dương nửa đêm phát mộng, y phải chiếu cố nhi tử, cho nên y không có ngủ ••••••

Hạ Vân Phong biết Ngao Dương hiện tại nhàn rỗi sẽ nghĩ loạn, nhưng y lại không hy vọng hắn can thiệp chuyện của Bắc đường, bởi vì y biết Ngao Dương không thích hắc đạo, y muốn cho Ngao Dương một môi trường sống yên bình.

Y muốn cho Ngao Dương một cuộc sống bình thường.

“Ngươi muốn giúp ta quản lý Hạ thị, hay là Bắc đường?” Đêm nay lúc ăn cơm, trước mặt các nhi tử, Hạ Vân Phong chủ động hỏi ý của Ngao Dương.

Ngao Dương sâu sắc nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái: “Ngươi an bài.”

“Ta an bài, ngươi lại không vui.” Hạ Vân Phong gắp thức ăn cho hắn, y nói thực tự nhiên: “Ta an bài ngươi cùng với ta.” Ngay ở bên trong Bắc đường ra vào cùng y.

Đây là việc thực nhẹ nhàng.

Lời Hạ Vân Phong vừa nói ra dẫn tới mấy nhi tử đều ngẩng đầu lên, Hoằng Dạ mở miệng trước: “Nếu không như vậy đi, dù sao Ngao Dương trước kia cũng đã từng tiếp quản Bắc đường, hắn đối với Bắc đường cũng quen thuộc, để cho hắn lại đây giúp ta. (=.,= quả là đại ca)”

Hạ Đông cũng tỏ vẻ đồng ý.

Tần Diễm không phát biểu ý kiến gì.

Nhưng Hình Liệt lại lập tức phản đối: “Bằng không hai chúng ta trao đổi, dù sao ta cũng bị thương đi sòng bạc không được, ngươi thay thế ta đi quản lý sòng bạc, ta thay thế ngươi bồi ba ba. (=..= ko phải ca đã có Mĩ Mi rồi sao?)”

“Được.” Ngao Dương lúc này đáp ứng, hai người quả thực là ăn nhịp với nhau.

Bất quá.

Hạ Vân Phong lại trầm ổn nhìn về phía Hình Liệt, y biết Hình Liệt muốn bồi Mĩ Mi, cho nên y cự tuyệt: “Ngươi ở đây hảo hảo nghỉ ngơi, không cần bồi ta.”

Ngao Dương ngẩng đầu ánh mắt nặng trịch nhìn về phía Hạ Vân Phong, giống như đang ở quan sát vẻ mặt Hạ Vân Phong, bất quá Hạ Vân Phong không có nói thêm gì nữa, nhưng y đồng ý để cho Ngao Dương chỉnh đốn lại sòng bạc, có vẻ Hình Liệt bị thương còn chưa tốt hẳn.

Hạ Vân Phong đem sự tình giao cho nhi tử làm sau, hết thảy mọi chuyện y cũng không quản nữa, trừ phi xảy ra vấn đề sẽ có người đến đây báo cáo cho y, nếu không y sẽ không nhúng tay vào.

Đêm đó.

Bác sĩ phụ trách chữa thương cho Hình Liệt một tiếng trước đó đã đến đây, bác sĩ nói với Hạ Vân Phong, vết thương của Hình Liệt đã tốt lắm rồi, hôm nay có thể gỡ xuống lớp băng gạc kia.

Cho nên Hạ Vân Phong tự mình ở trong đình, muốn nhìn tình hình nhi tử một chút.

Trong đình.

Ánh sáng có chút hôn ám.

Trên cái bàn gỗ lim rộng lớn bày một cái hòm thuốc, phòng này tràn ngập vị thuốc thản nhiên, Hạ Vân Phong đứng ở bên cạnh nhìn, không có ảnh hưởng hành động của bác sĩ.

Băng gạc trên mặt Hình Liệt thực sạch sẽ, không có dấu vết bị dơ.

Lúc này.

Ánh mắt Hình Liệt đang dừng ở trên người Hạ Vân Phong, Hình Liệt phát hiện Hạ Vân Phong đêm nay cùng hắn đặc biệt mới lạ, lúc nãy ăn cơm cũng không nói với hắn mấy câu, hơn nữa bây giờ còn đứng đặc biệt xa.

Hạ Vân Phong hôm nay không phải mặc áo ngủ, mà là mặc áo ngắn tay cổ điển cùng quần đùi. Hạ Vân Phong chống quải trượng đứng ở bên cạnh, ánh mắt dừng ở trên mặt Hình Liệt.

Bộ dạng chuyên chú làm cho Hình Liệt luôn luôn quan sát vẻ mặt của y, Hình Liệt cảm thấy nam nhân này tựa hồ đang cố ý cùng hắn bảo trì khoảng cách, cảm giác có chút xa cách. (>”< là tại ai hả?)

Nhưng Mĩ Mi an vị ở bên cạnh Hình Liệt lại cầm lấy cánh tay Hình Liệt, khẩn trương nhìn chằm chằm má hắn: “Lão công, ngươi trăm ngàn lần không thể lưu sẹo, không thể có việc gì được.”

Ánh mắt Hình Liệt chưa từ trên thân Hạ Vân Phong thu hồi, hắn cảm thấy đêm nay Hạ Vân Phong không quá thích nói chuyện, biểu tình trên mặt cũng rất ít, bộ dạng tựa hồ chỉ đang chờ hắn tháo băng gạc xong, sẽ nghĩ trở về ngủ ngay.

Bác sĩ rất nhanh liền thay Hình Liệt gỡ xuống băng gạc, trên mặt không có một chút sẹo nào, khôi phục phi thường tốt. Bác sĩ kia cùng Hạ Vân Phong nói một chút điều cần chú ý, Hạ Vân Phong nghe xong sai người tiễn bác sĩ đi. Hạ Vân Phong đơn giản công đạo vài câu với Hình Liệt liền trực tiếp trở về phòng, y lưu không gian lại cho Hình Liệt và Mĩ Mi.

Bởi vì tối hôm qua không ngủ, Hạ Vân Phong vừa trở về phòng liền ngủ, chẳng qua ngủ thẳng đến nửa đêm liền cảm giác được có người đang sờ chân y, y mở mắt ra liền nhìn thấy Hình Liệt nằm ở bên cạnh y. “Có chuyện gì?” Hạ Vân Phong hất tay Hình Liệt ra, y tiếp tục nằm nghiêng không ngủ.

“Ngươi chừng nào mới rảnh đi gặp dưỡng phụ ta?” hơi thở Hình Liệt đã ươn ướt bên tai Hạ Vân Phong, đâm vào khiến màng tai Hạ Vân Phong nhiệt nhiệt ngứa ngứa ••••••

Hạ Vân Phong trầm mặc.

Một lát sau Hạ Vân Phong mới hỏi hắn: “Ngươi liền gấp như vậy?” Vội vã muốn thoát ly khỏi bên cạnh y ••••••

“Ta không vội.”

“••••••”

“Lão bà của ta vội.”

“••••••”

“Có đi hay không?” Hình Liệt xốc chăn Hạ Vân Phong lên chui vào, tay hắn theo chân Hạ Vân Phong sờ lên trên, hắn đụng đến Hạ Vân Phong thế nhưng mặc quần lót.

“••••••” Hạ Vân Phong không thèm nhìn hắn.

“Ngươi mỗi ngày đều ở trong này, cũng không thấy ngươi đi ra ngoài, ngươi không biết nhàm chán?” Hình Liệt cởi áo ngủ Hạ Vân Phong ra, tay hắn ở trên người Hạ Vân Phong hoành hành, tàn sát bừa bãi. Hạ Vân Phong lần này mở miệng trả lời hắn: “Sống chính là như vậy.” cái y muốn là một cuộc sống bình tĩnh, không có người ngoài quấy nhiễu, cho dù không đi ra ••••••

Cho dù chỉ là ở trong phòng cùng trong viện, chỉ cần cao hứng thì mặc kệ ở địa phương nào cũng đều giống nhau, cho dù phạm vi hoạt động nhỏ, chỉ cần y vui, vậy là tốt rồi.

“Cuộc sống vốn nên bình yên như vậy, nếu chỉ như vậy đã chịu không nổi, vậy những ngày về sau căn bản không có cách nào qua.” Hạ Vân Phong cũng biết tuổi trẻ thích mới mẻ.

Bất quá y già rồi, y cũng không phải người trẻ tuổi, y thích ổn định, không thích mới mẻ.

“Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, ngươi đừng để ở trong lòng.” Hình Liệt đột nhiên sửa miệng lại, hắn tựa hồ hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, ôm sát thân thể Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong mở to mắt nhìn hắn: “Nữ nhân kia đi rồi?”

“••••••” Hình Liệt không trả lời.

“Ngươi không cần bồi nàng?” Hạ Vân Phong chế trụ tay Hình Liệt, y không cho Hình Liệt sờ y nữa. “Ta vì sao phải cố ý bồi nàng?”

“Ngươi không phải thực thích nàng sao?” Hạ Vân Phong hôm nay liền đem sự tình nói sáng tỏ, để cho Hình Liệt hiểu rõ: “Nếu ngươi cùng với nàng vẫn tiếp tục ở cùng nhau, thì không cần chạm vào ta.”

Hình Liệt ngây ngẩn cả người.

Hạ Vân Phong nói thực rõ ràng, y lo lắng Hình Liệt không hiểu.

Y cũng tiếp tục nói cho Hình Liệt: “Cho dù ta có thời gian, cho dù ta thực nhàn, ta cũng sẽ không đi gặp mặt dưỡng phụ ngươi.”

“Ngươi ghen.” ánh mắt Hình Liệt nhìn y liền trầm thêm vài phần.

“Ta không có.” Hạ Vân Phong chậm rãi nói với hắn, ánh mắt y thong thả chạy ở trên khuôn mặt anh tuấn của Hình Liệt.

Y nhận thấy được ánh mắt Hình Liệt trở nên có chút nguy hiểm, y vừa định lui ra sau cằm đã bị nắm lại, đôi môi Hình Liệt lập tức liền đè ép lên: “Ngươi rõ ràng có.”

Hạ Vân Phong bị hôn đến nói không rõ, y hàm hồ nói có chút bất mãn.

Hình Liệt cường hôn nửa ngày, mới buông môi y ra: “Ngươi phủ nhận cũng vô dụng, ta biết ngươi thích ta, ngươi yêu ta yêu đến chết. ” Nhiệt tức bao phủ hai người ••••••

Hạ Vân Phong vừa định phản bác.

Lại bị Hình Liệt chặn môi lại, có chút thô bạo trằn trọc hôn môi y, kịch liệt đến nỗi khiến cho Hạ Vân Phong mấy lần hít thở không thông. Âm thanh dây dưa phát ra giữa đôi môi làm cho tim Hạ Vân Phong đập gia tốc.

Tiếng dinh dính lại ma nhân khiến cho hô hấp Hạ Vân Phong tăng thêm, hơn nữa hai tay Hình Liệt thuần thục ở trên người y sờ soạng, làm cho trong khoảng thời gian ngắn y hơi khó có thể chống đỡ.

“Ta cũng yêu ngươi yêu muốn chết. ” đầu lưỡi nóng bỏng kia của Hình Liệt cuồng nhiệt đến nỗi giống như muốn hòa tan đầu lưỡi mềm mại kia của Hạ Vân Phong, thật sâu quấn quanh đối phương, cảm giác được cả người Hạ Vân Phong đều như nhũn ra mà bất động, hắn hôn càng thêm phóng đãng.

“••••••” hai tay Hạ Vân Phong bị Hình Liệt đặt ở hai bên sườn đầu, Hình Liệt đặt ở trên người bao trùm đôi môi y, Hạ Vân Phong miễn cưỡng trừng mắt nhìn, cảm giác nụ hôn nồng nhiệt lại thâm sâu lại tục tằng này.

Hình Liệt cố định đầu của y, đôi môi hắn trêu chọc đôi môi bị hôn đến lại ướt lại nóng kia của Hạ Vân Phong: “Hơn nữa thích nhất bộ dạng ngươi ghen.” Hắn dán ở bên môi Hạ Vân Phong ái muội nói nhỏ.

Hơi thở Hạ Vân Phong nóng bỏng: “Đã nói rồi, không có.” Y phủ nhận.

“Ngươi có.” Hình Liệt thật giống như đang giáo huấn khái niệm này cho y, hắn đặt ở trên người Hạ Vân Phong, bắt Hạ Vân Phong nhìn hắn, hơi thở hắn bao phủ Hạ Vân Phong, “Dưỡng phụ ta chỉ là muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi.”

Hạ Vân Phong không trả lời.

Y không có hứng thú.

Hình Liệt tựa hồ đã biết đáp án của Hạ Vân Phong: “Không có hứng thú cũng không sao.” Hắn cũng không miễn cưỡng ••••••

Hạ Vân Phong không có đuổi Hình Liệt đi.

Hình Liệt cũng chỉ im lặng ôm Hạ Vân Phong ngủ, trong lòng Hình Liệt thật sự rõ ràng, cho dù Hạ Vân Phong hiện tại mặc kệ chuyện của Bắc đường nhưng nói như thế nào Hạ Vân Phong cũng chưa có chết.

Cao thấp trong Bắc đường xảy ra vấn đề gì, lập tức còn có người báo cáo cho Hạ Vân Phong, cho nên dù Hạ Vân Phong đều đem sự tình an bài cho bọn hắn làm, nhưng mọi người ở Bắc đường vẫn chỉ biết có Vân gia.

Hình Liệt nói với y rất nhiều, nhưng Hạ Vân Phong cũng không thèm quan tâm hắn, biết hắn ngủ rồi, Hạ Vân Phong mới vươn tay nhẹ nhàng mà kéo chăn cho hắn, thay hắn đắp lại.

Động tác rất nhỏ này thật nhẹ, lại tràn ngập quan tâm.

Môi Hạ Vân Phong bị hôn thật nóng, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của Hình Liệt khiến cho cả buổi tối Hạ Vân Phong đều mơ cái mộng loạn thất bát tao, hơn nữa phá lệ hương diễm. Làm cho buổi chiều hôm sau, ánh mắt Hình Liệt vẫn dừng ở trên người y, một khắc cũng chưa từ trên người y dời đi, cho dù là lúc gắp thức ăn cũng không thèm nhìn trên dĩa.

Trưa hôm nay thời tiết thực nóng, Hạ Vân Phong bảo người làm chút cháo gạo nếp lạnh cùng rau trộn nhẹ, Tần Diễm và Hình Liệt ở Bắc đường bồi Hạ Vân Phong ăn cơm trưa ••••••

Hình Liệt vẫn nhìn Hạ Vân Phong: “Cháo này, rất mềm.” Hắn thật giống như sắc lang, nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong không hề đảo mắt.

Rất mềm ••••••

Hạ Vân Phong biết tối hôm qua mình nằm mơ khẳng định đã nói lời không nên nói, bằng không Hình Liệt sẽ không nhìn y như vậy hắn, nhưng cụ thể là nói gì chính y cũng không nhớ được.

Chỉ mơ hồ nhớ rõ đã nói vài câu “Lại sâu một chút”••••••

Hình Liệt đem chiếc đũa sáp đến ly nước trong tay Hạ Vân Phong, dao động lên xuống, sau đó thấy Hạ Vân Phong không phản ứng, hắn lại dùng chiếc đũa ở trong ly quấy ••••••

Cuối cùng.

Hình Liệt mới khinh phiêu phiêu nói một câu: “Không quá sâu.” Hắn liền đem chiếc đũa để lại trong cái ly thì nhìn thấy nước trong cái ly kia đang không ngừng chuyển động ••••••

Hạ Vân Phong miễn cưỡng giương mắt nhìn về phía Hình Liệt.

Hình Liệt lại không chút để ý bổ sung: “Bất quá nước rất nhiều.”

Ánh mắt Hạ Vân Phong rung lên nhè nhẹ, bởi vì Hình Liệt còn đang nhìn y, ánh mắt gần như nhìn thấy xương cốt y kia làm cho Hạ Vân Phong vài lần muốn nhắc nhở hắn, bởi vì Tần Diễm còn ngồi ở bên cạnh.

Tần Diễm lập tức liền nhận thấy được không thích hợp, hắn nhìn ánh mắt Hình Liệt dừng ở ngực Hạ Vân Phong, mà áo ngủ Hạ Vân Phong lại như có như không mở rộng ••••••

Hơn nữa Tần Diễm phát hiện động tác Hạ Vân Phong ăn cơm cũng biến chậm, mà Hình Liệt gắp thức ăn cũng không nhìn bát. Trận này nhìn qua giống như Hình Liệt đang dùng ánh mắt lột quần áo Hạ Vân Phong.

Tần Diễm liền nhìn Hình Liệt rốt cuộc muốn làm cái gì, nhìn thấy Hình Liệt vươn tay gắp thức ăn, Tần Diễm đem đũa dịch ra, đũa của Hình Liệt trực tiếp gắp ở tại trên bàn mà còn hồn nhiên không phát giác. (=..= háo sắc thế đấy)

Đũa của Hình Liệt ở trên bàn gắp loạn, vẫn không gắp được đồ ăn. Hạ Vân Phong ngẩng đầu nhìn hắn: “Trên bàn không có gì có thể ăn.” Y lấy đũa nhẹ nhàng mà gõ chiếc đũa của Hình Liệt, bảo Hình Liệt quy củ chút. Hình Liệt thế này mới phát hiện mình đang gắp cái bàn.

“Hắn không phải muốn ăn cơm.” Tần Diễm phiết Hình Liệt liếc mắt một cái, mới nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Mắt hắn không tốt, rõ ràng nên mời bác sĩ khoa mắt đến khám cho hắn ••••••”

Hạ Vân Phong không nghĩ tới Tần Diễm lại nói như vậy.

Hình Liệt không hé răng.

“Buổi chiều ta cùng ngươi đến phía sau núi đi dạo một chút, thuận tiện làm vận động.” từ hôm nay trở đi Tần Diễm muốn nghỉ ngơi, có thời gian sẽ bồi Hạ Vân Phong đi “rèn luyện thân thể.”

Tần Diễm cố ý tăng thêm ba chữ “Làm vận động”.

Hạ Vân Phong gật đầu đáp ứng.

“Kỳ thật tùy tiện ở đâu cũng có thể làm vận động, chẳng qua ta không muốn người khác quấy rầy chúng ta.” Tần Diễm ý vị thâm trường nói xong, dụng tâm kín đáo nhìn về phía Hình Liệt.

Biểu tình trên mặt Hình Liệt thu liễm lại.

Hai mắt thần sắc lợi hại kia của Tần Diễm ngạo khí không giảm, hai người ánh mắt giao chiến đều rơi ở trong mắt Hạ Vân Phong ••••••

“Không ăn nữa.” Hình Liệt “ba” một cái cầm chén đũa để ở trên bàn, ăn cái gì mà ăn, ăn cả một bụng tức, cho dù là thịt rồng hắn cũng ăn không vô.

“Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị, vậy bảo người làm một lần nữa, ngươi muốn ăn cái gì liền tự mình chọn.” Hạ Vân Phong đang dùng thìa ăn cháo gạo nếp, lúc nói chuyện mí mắt y một chút cũng chưa nâng.

Lúc này.

Hạ Vân Phong cảm giác được Tần Diễm đột nhiên ôm thắt lưng y, y vừa nghiêng đầu nhìn về phía Tần Diễm, lập tức liền cảm giác được ngực chợt lạnh, áo ngủ y bị Tần Diễm rút ra.

Giây tiếp theo.

Địa phương ánh sáng màu nhạt nhẽo trước ngực kia của y đã bị đầu ngón tay Tần Diễm nhẹ nhàng mà nhu nhu, xoa xoa, Tần Diễm ở trước mặt Hình Liệt quang minh chính đại ôm Hạ Vân Phong (đấy, có ai ngang như Tần ca ko)••••••

Hạ Vân Phong miễn cưỡng “Ưm” một tiếng, chén đũa trong tay y đều rơi trên bàn ••••••

Y muốn nói.

Nhưng Tần Diễm rất nhanh liền hôn lên má y, dán ở bên môi y thấp giọng nói với y: “Hình Liệt muốn ăn cái gì, ta sẽ nói cho ngươi biết.” động tác trong tay hắn tăng thêm.

Hạ Vân Phong vươn tay bắt lấy tay của Tần Diễm, tim y đập có chút thất hành (= mất quy luật, mất cân bằng), bởi vì Hình Liệt đang ngồi ở đối diện nhìn bọn họ, nhưng đôi môi hôn hai má y cùng hơi thở nóng rực kia của Tần Diễm, khiến cho cả người y run lên ••••••

Nhìn hình ảnh kích thích như vậy, thần sắc Hình Liệt toàn bộ đều thu liễm lại, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm mà khó dò ••••••