Dư Tôi Rung Động

Chương 39



Chương 39: Chiếm hữu

Diệp Kì Trăn đọc xong tin nhắn vừa nhận được, lại ngẩng mắt nhìn về phía Ôn Dư, cách nhau một khoảng không xa, cứ như vậy đơn giản nhìn nhau một cái, nhưng lại khiến lồng ngực cô như bị thứ gì đụng vào. Đường Đường không lừa cô, rung động là gì, không thể nói rõ, nhưng một khi đã gặp, tự nhiên sẽ hiểu.

Buổi tối trong kí túc xá, người đọc sách thì đọc sách, người xem phim thì xem phim, chỉ có một mình Diệp Kì Trăn chống cằm suy nghĩ, cô ngẩn ra nhìn câu nói Ôn Dư gửi cho mình lúc ở dưới kí túc xá.

[O]: Có cảm giác yêu đương không?

...

Cuộc gọi thoại của Đường Đường bất ngờ vang lên thành công kéo suy nghĩ của Diệp Kì Trăn quay về hiện thực, cô đi ra ban công nghe máy, hai người thường xuyên liên lạc, cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tùy tiện nói chút chuyện thường nhật.





"Gần đây hai người có tiến triển gì không?" Nói mãi nói mãi, Đường Đường tự nhiên chuyển tới chủ đề này, từ sau kì nghỉ đông Diệp Kì Trăn nói chuyện liên quan tới phương diện tình cảm với Đường Đường, cứ cách dăm ba bữa Đường Đường lại quan tâm một chút.

Có coi là tiến triển không? Diệp Kì Trăn nghe Đường Đường hỏi như thế, lập tức nghĩ tới cảnh tượng Ôn Dư thăm dò nắm lấy tay mình, cứ có cảm giác... dường như suy nghĩ của Ôn Dư đối với bản thân cũng không quá "đơn thuần".

Thấy Diệp Kì Trăn không lập tức trả lời, Đường Đường biết có ý gì, "Ôi, cuối cùng cũng có tiến triển rồi à?"

"Không..." Cho dù thái độ của Ôn Dư thỉnh thoảng ám muội, nhưng Diệp Kì Trăn cũng không chắc chắn, cô chậm bước trên ban công, nói với Đường Đường: "Cũng không khác gì ngày trước..."



"Có phải là do cậu ngoài lạnh trong nóng quá không, người ta căn bản không biết cậu có ý với người ta? Nói thật ấy, nếu cậu thích thật thì đừng chần chừ nữa, Diệp Kì Trăn, cậu tin mình đi, chỉ cần cậu chủ động một chút, hoặc phát ra tín hiệu gì đó, cô gái tốt thế này, không ai từ chối được đâu."

"Cảm ơn cậu đã xem trọng mình như thế." Diệp Kì Trăn không chút tinh thần cười nói.

"Này, mình nói thật đấy, nếu mình là con trai, mình cũng muốn theo đuổi cậu." Đường Đường lấy ví dụ, cô ấy rất khó hiểu, với tính cách của Diệp Kì Trăn vừa ấm áp vừa ngọt ngào, vẻ ngoài lại thuần khiết xinh đẹp, vốn tưởng rằng chuyện Diệp Kì Trăn không muộn phiền nhất chính là thoát ế, kết quả sắp sang năm ba rồi, Diệp Kì Trăn vẫn còn độc thân.

Câu nói ấy của Đường Đường nhắc nhở Diệp Kì Trăn, nếu Ôn Dư là gái thẳng, cho dù quan hệ giữa hai người có thân mật tới đâu, trong mắt Ôn Dư cùng lắm cũng chỉ là tình bạn mà thôi.



Lại câu được câu chăng mấy phút nữa, Diệp Kì Trăn mới kết thúc cuộc nói chuyện với Đường Đường.

Kí túc xá 11 giờ tắt đèn theo thường lệ, một mảng tối tăm, Diệp Kì Trăn vẫn chưa ngủ, không biết là nhàm chán hay nhàn rỗi tới hỗn loạn, nửa đêm canh ba, cô lấy điện thoại lướt Wechat rồi tới Weibo, hậu quả của việc mất ngủ nghịch điện thoại đương nhiên là đầu óc càng tỉnh táo, ma xui quỷ khiến nhấp vào diễn đàn trường học hơn nửa năm chưa nhìn tới. Trên diễn đàn trường có một chuyên mục giao lưu kết bạn, được coi là có độ thảo luận cao nhất, bên trong có đủ các bài đăng tỏ tình cùng khó khăn trong chuyện tình cảm bằng tài khoản nặc danh.

Diệp Kì Trăn cảm thấy tối nay chắc chắn bản thân nhàn rỗi quá đáng, vì sau khi nhiệt huyết dâng trào, cô cũng dùng tài khoản nặc danh đăng một bài: Giới tính nữ, hình như thích nữ sinh...
Có lẽ những chuyện này giấu trong lòng quá lâu, muốn có nơi để thổ lộ, đặc biệt là đêm khuya là thời điểm dễ trở nên muộn sầu. Diệp Kì Trăn viết đại khái quá trình rung động với Ôn Dư, cùng một vài hành động ám muội của Ôn Dư với bản thân. Khi viết ra những chuyện này, ban đầu Diệp Kì Trăn có chút chần chừ, nhưng suy nghĩ lại, với tính cách của Ôn Dư chắc chắn sẽ không tham gia diễn đàn, hơn nữa cô cũng không viết quá rõ ràng.

Đại khái là vì đã muộn, không ai trả lời. Nửa tiếng nữa qua đi, Diệp Kì Trăn mang theo tâm trạng nhàm chán nhấp vào xem thêm lần nữa, nhìn thấy một bình luận mới.

Lầu 1: Ảo giác thường ngày của đồng tính nữ: Cô ấy cũng thích tôi

Diệp Kì Trăn: ...

Là bản thân nghĩ nhiều sao?

Đêm tối, phòng vẽ.

"Cậu và em gái ngọt ngào yêu nhau chưa?" Khi Kỳ Uẩn nhàm chán sẽ thích tìm Ôn Dư nói chuyện, cô hoài nghi bản thân có xu hướng M, rõ ràng lần nào Ôn Dư cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng không thèm liếc mắt.
Ôn Dư vẫn như thường ngày, không phản ứng.

Kỳ Uẩn lại gạn hỏi: "Hiếu kì, có phải yêu đương với em gái ngọt ngào thì mỗi ngày cũng rất ngọt ngào không?"

Ôn Dư hờ hững nhìn Kỳ Uẩn một cái, nghĩ trong lòng, tôi cũng muốn biết.

Lúc này, trong phòng vẽ đột nhiên có những tiếng bàn tán, Ôn Dư vẫn giữ phong cách mắt không thấy tim không phiền, mãi tới khi Kỳ Uẩn ở bên cạnh nhắc nhở một câu: "Nữ thần, số đào hoa của cậu lại tới rồi."

Lúc này Ôn Dư mới dành ra chút thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, cô ấy nhìn thấy nam sinh mặc jacket đen cầm bó hoa hồng trong tay, phô trương đứng trên hành lang, thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Ôn Dư dửng dưng. Nam sinh kia là sinh viên trường bên, đã theo đuổi cô ấy một thời gian, cho dù Ôn Dư từ chối rất dứt khoát, nhưng có thế nào đối phương cũng sống chết bám lấy.
Buổi tối sau khi tan học, Diệp Kì Trăn đi từ giảng đường tới tòa nhà Nghệ thuật, hôm nay đã hẹn đi chạy đêm cùng Ôn Dư, cô nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ trong phòng vẽ trước giờ vẫn luôn yên tĩnh, càng đi tới gần âm thanh càng lớn, mãi tới khi đi tới cửa, cô dừng bước lại.

Bên trong phòng vẽ không quá đông đúc. Ngoại trừ Ôn Dư, chỉ có đôi ba người đang bận rộn, nhưng hiện tại mọi người không có tâm tư vẽ tranh, lực chú ý đều bị chuyện khác thu hút.

Một nam một nữ, bó hoa hồng, quà hàng hiệu, vốn dĩ nên là một màn tỏ tình, nhưng không ngờ sự việc đã đi chệch hướng.

Dường như phản ứng không thèm để ý của Ôn Dư đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối phương.

"... Cô giả vờ con mẹ nó cái gì chứ? Ai không biết hồi cấp ba cô tùy tiện ngủ với đàn ông... hiện tại còn giả vờ thuần khiết trước mặt tôi? Tôi theo đuổi cô là vì coi trọng cô, không chê cô bẩn..."
Những lời vu khống vô cùng chói tai, Ôn Dư ngồi trước giá vẽ, mặt vẫn không biến sắc, giống như người bị nhiếc mắng không phải là bản thân, cô ấy còn giống người ngoài cuộc hơn cả những người xung quanh. Ôn Dư nghiêng mắt nhìn người kia một cái, lười để ý, khi đứng dậy muốn rời đi trước, lại có một bóng người xông lên trước, chắn trước mặt cô ấy.

Diệp Kì Trăn dùng hết sức lực đẩy người kia một cái, nhưng hiệu quả không lớn, ngược lại còn khiến bản thân loạng choạng lùi sau một bước, trước người cao tới một mét tám mấy, chiều cao một mét sáu mấy của cô trở nên nhỏ bé, hơn nữa lại càng thêm mong manh vô lực.

Lúc này Ôn Dư mới phát hiện Diệp Kì Trăn đã đi tới.

Diệp Kì Trăn đứng chắn trước mặt Ôn Dư, cầm bó hoa bên cạnh ném thẳng lên người người kia, ngẩng đầu lên, giống như vặn to hết âm lượng quát lên: "Cậu dựa vào cái gì mà vu khống cậu ấy? Vì cậu ấy không thích cậu? Từ chối cậu? Tôi là bạn học cấp ba của cậu ấy, cậu ấy căn bản không giống như cậu nói. Cậu chẳng hiểu gì hết, dựa vào cái gì mà thốt lên những lời kia?"
Âm thanh rất lớn, lớn tới mức từng ngóc ngách trong phòng vẽ đều có thể nghe thấy. Lần đầu tiên nói như thế, Diệp Kì Trăn cũng không nghĩ âm thanh của bản thân có thể bùng cháy cùng xuyên thấu tới vậy, cô chính là muốn tất cả mọi người đều nghe được, cô không muốn có người tiếp tục hiểu lầm và mang theo định kiến với Ôn Dư, không muốn để Ôn Dư tiếp tục rơi vào những lời đồn đại phỉ báng khiến người ta tổn thương một cách vô hình kia.

Ôn Dư cũng bị dáng vẻ ấy của Diệp Kì Trăn làm sửng sốt, dù sao trước giờ Diệp Kì Trăn vẫn luôn nhã nhặn lịch sự, ngay cả lúc trước cãi nhau với Quản Minh, khi mắng người cũng không có chút khí thế nào hết. Hiện tại Diệp Kì Trăn dũng cảm bảo vệ phía trước cô ấy, giống như là một con người hoàn toàn khác.

"Cô là ai thế..." Cậu trai mặc jacket quát lên với Diệp Kì Trăn, chỉ là vẫn chưa nói xong, cậu ta giơ tay ôm mặt rồi mắng một câu "Mẹ kiếp".
Ôn Dư ném rất chuẩn, bảng pha màu chuẩn xác đập lên đầu cậu ta, đủ các loại màu sắc dính lên mặt đối phương, hài hước giống như chú hề. Mà Ôn Dư cười lạnh giống như xem náo nhiệt, trên mặt bình tĩnh như không.

Cậu trai jacket lau mặt, đưa chân đá chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế phát ra một tiếng rầm chói tai, sau đó nhận thua rời đi.

Trong phòng vẽ hồi phục vẻ yên tĩnh.

Ôn Dư dọn dẹp đơn giản, "Chúng ta đi."

Diệp Kì Trăn đứng nguyên tại chỗ, khó chịu muốn khóc, ban nãy khi nghe thấy Ôn Dư bị mắng chửi, cô đã rất muốn khóc, lúc này hốc mắt cũng nóng lên, thậm chí không dám cúi đầu, sợ cúi đầu xuống nước mắt sẽ rơi. Ôn Dư nhìn thấy Diệp Kì Trăn đang nhịn khóc, im lặng dẫn cô rời khỏi phòng vẽ.

Cây ngô đồng già bên dưới tòa nhà Mỹ thuật, cành lá xum xuê, trước kia bọn họ từng học quân sự ở đây, ngập tràn những kí ức. Ngồi xuống chiếc ghế dài bên bồn hoa, Ôn Dư biết Diệp Kì Trăn lo lắng quan tâm bản thân, cô ấy an ủi nói: "Tớ không sao, trước kia luôn bị người ta nói như thế, sớm đã quen rồi."
Chuyện tối nay Ôn Dư thấy mãi thành quen, đại khái là danh tiếng quá tệ, trong đám người theo đuổi bản thân có đủ các loại người không bình thường, trước kia thậm chí còn có người nhắn tin hỏi cô ấy bao nhiêu tiền một lần. Định kiến còn tồn tại, Ôn Dư có làm gì cũng đều sai, nhiều người theo đuổi sẽ bị mắng lẳng lơ, từ chối người theo đuổi lại bị nói là giả vờ thuần khiết.

Thấy phản ứng bình thản như không có chuyện gì của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn càng thêm khó chịu, làm sao mà không có gì được chứ? Những lời nói mang theo dao sắc ấy sẽ làm tổn thương người ta, cho nên có trải qua bao nhiêu lần mới có thể hình thành vẻ tê liệt không quan tâm của hiện tại? Những chuyện này, Ôn Dư càng nói đã quen, Diệp Kì Trăn càng cảm thấy quặn lòng.

"Tớ không để tâm." Ôn Dư quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn cười nói.
"Tớ để tâm..." Diệp Kì Trăn nhanh chóng tiếp lời Ôn Dư, hốc mắt đỏ ửng.

Một câu "tớ để tâm", khiến Ôn Dư rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng xào xạc của gió đêm thổi lên lá cây ngô đồng. Trước kia không có ai nói để tâm tới cô ấy, có thể nói là, ngay tới bản thân Ôn Dư cũng không để tâm chính mình, không quan tâm tới bất cứ điều gì, mỗi ngày chỉ có thể tệ hại lướt qua, cho dù bảo cô ấy biến mất khỏi thế giới này, Ôn Dư cũng không có gì để lưu luyến. Nhưng sau khi gặp Diệp Kì Trăn, dần dần, bản thân như thể có người để tâm, có chuyện để chờ mong.

Xung quanh không có người nào khác, cuối cùng Diệp Kì Trăn vẫn không cầm được nước mắt, đón lấy gió, nước mắt im lặng trượt xuống từ khóe mắt, khi cô tiếp tục lên tiếng, âm thanh đã có chút nghẹn ngào cùng run rẩy: "Tớ không muốn cậu bị người khác nói như thế, cậu đã phải chịu rất nhiều tủi hờn rồi, tớ không muốn cậu tiếp tục phải chịu tủi hờn nữa." Cho dù chỉ một chút cũng không được.
Ôn Dư hết cách với Diệp Kì Trăn, cũng sắp quên mất đây là lần thứ mấy Diệp Kì Trăn khóc trước mặt Ôn Dư như thế, đồ mít ướt hàng thật giá thật. Nhưng dáng vẻ chắn trước người cô ấy của Diệp Kì Trăn ban nãy, khiến Ôn Dư cảm thấy vừa ngốc nghếch vừa cảm động, cô ấy nhích lên phía trước gạt đi vệt nước trên má Diệp Kì Trăn, nhìn đôi mắt ửng đỏ của Diệp Kì Trăn, khẽ hỏi: "Tớ chịu tủi hờn thì cậu khóc cái gì, để ý tớ vậy làm gì?"

"Tớ không nhịn được..." Lúc dựa gần, Diệp Kì Trăn lưu luyến nhìn khuôn mặt Ôn Dư, rõ ràng không chắc chắn liệu Ôn Dư có phải là người bản thân có thể thích hay không, nhưng vẫn không nhịn được mà để tâm, không nhịn được mà rung động.

"Đồ ngốc." Ôn Dư tiện tay xoa mặt Diệp Kì Trăn, rũ mắt cười cô.

Trong đầu Diệp Kì Trăn hiện lên một suy nghĩ thận trọng, chính vào lúc này, muốn lén lút để Ôn Dư coi bản thân là bạn gái, chiếm hữu một chút... Diệp Kì Trăn mặt dày cọ má vào lòng bàn tay Ôn Dư, sau đó lại thử kéo gần khoảng cách thêm chút nữa, cũng phóng đại không khí ám muội, còn dịu dàng cười hỏi Ôn Dư: "Ở bên đồ ngốc, cậu có vui hơn chút nào không?"
Ôn Dư nhìn tới nhập tâm, trái tim cũng bị dắt đi, ánh mắt cô ấy chuyển động trên gò má cùng đôi môi của Diệp Kì Trăn, càn rỡ lại kiềm chế, cuối cùng nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn, "Diệp Kì Trăn..."

"Ừm." Diệp Kì Trăn đoán Ôn Dư muốn cười bản thân ngốc nghếch.

"Cậu ngọt quá."