Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 83



Ba người, đặc biệt mua bốn tấm vé có chỗ ngồi mặt đối mặt với nhau.

“A Phúc, không được cắn!” Tiêu Hòa nhanh tay nhanh mắt, đột nhiên bóp chặt lấy cái miệng đang há to của thiếu niên đầu tổ quạ.

“A… Muốn ăn, cái này thoạt nhìn rất ngon.” A Phúc được buông miệng ra, ngón tay gảy gảy song sắt cửa sổ, chu môi nói.

“Đợi khi nào tới thành phố N, tôi sẽ cho cậu ăn thật no, nhưng ở bên ngoài ngoại trừ đồ tôi đưa cho cậu ra, những thứ khác không được phép ăn, nghe chưa?” Tiêu Hòa nghiêm mặt.

“Vậy để Mân Côi chơi với tôi.” A Phúc còn muốn cò kè mặc cả.

Tiêu Hòa đảo mắt khinh thường, “Có còn muốn nhờ Mân Côi giúp lấy thứ gì đó trong đầu ra nữa không? Hả? Nó mới chỉ tạm thời chặt đứt mối liên hệ giữa cậu và Lý giáo sư mà thôi, không lấy thứ kia ra thì bất cứ nguy hiểm gì cũng có thể phát sinh. Cậu muốn để cho thứ đồ chơi kia đặt trong đầu suốt sao?”

A Phúc liều mạng lắc đầu.

“Vậy thì ngoan ngoãn đi. Nhìn coi, phong cảnh bên ngoài cũng không tệ lắm. Đợi tới khi ra khỏi thành phố còn có thể nhìn thấy dê, bò, ngựa, gia súc vân vân.”

“Có bò sữa không?”

“Thành phố N có bãi cỏ chăn nuôi bò sữa, tới lúc đó tôi dẫn cậu đi xem.”

Tiêu Hòa đã từng một lần kỳ quái tại sao F lại tuyên bố chính mình là bò sữa mà phủ nhận mình là xà nhân, sau khi nghe được lý do, hắn quyết định bảo trì yên lặng ―― con nít thì tốt hơn là nên đơn thuần một chút.

“Thật chứ?” Tên nhóc nào đó được dỗ ngon dỗ ngọt, lực chú ý thoáng cái đã đổi vị trí.

Tiêu Hòa vỗ vỗ đầu của hắn, lại móc ra một bộ tú lơ khơ cho hắn chơi. Tiêm Đầu lặng lẽ ló ra khỏi túi áo. Tiêu Hòa thuận tay bốc một nắm hạt dưa nhét vào, vỗ vỗ túi, ý bảo Tiêm Đầu đừng nên chui ra khiến cho người khác chú ý.

Một cánh tay vươn qua, trực tiếp kéo hắn vào khu vực tư nhân.

Tiêu Hòa ngẩng đầu ngó ngó yêu quái bên người, thấp giọng hỏi: “Không phải cậu nói có cảnh sát giám thị chúng ta sao? Chúng ta rời đi mà bọn họ không có bất kỳ phản ứng gì?”

“Đánh ngất.”

“…” Tiêu Hòa câm nín. Không sai, đây quả thật là phương pháp trực tiếp nhất hữu hiệu nhất.

Yêu quái Viêm bắt chéo hai chân đặt ở ghế trống trước mặt, cánh tay ôm người càng siết chặt.

“Có muốn chơi bài hay không?” Tiêu Hòa đề nghị.

A Phúc là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng. Tối hôm qua hắn mới học được cách chơi bài, rất có hứng thú, tuy rằng nguyên cả tối đều bị Mân Côi đánh bại.

Viêm Chuyên khinh thường liếc xà nhân đang hưng phấn, y thật sự rất rất muốn tiêu diệt cái tên chết tiệt mới cải danh thành Tiêu Hữu Phúc này. Nếu không phải…

Một tiếng sau, xe lửa thuận lợi chạy tới thành phố N.

Từ trên xe lửa đi xuống, nhìn đám đông đang nhốn nha nhốn nháo, Tiêu Hòa lại gãi gãi đầu.

“Tiêu Tiêu, nhiều người quá.” F vẫn luôn theo sát Tiêu Hòa, vừa xuống xe đã ôm lấy cánh tay hắn không buông.

“Trước khi lên xe cậu cũng nói vậy.”

“Đều có rất rất nhiều người.”

“Đi.”

Viêm Chuyên từ phía sau đẩy hắn xuống. Đứng đực ra ở đó làm cái gì?

Ra khỏi nhà ga, tránh khỏi một đám nhân viên lôi kéo tiến cử khách sạn và tham quan thành phố N một ngày, Tiêu Hòa đứng ở ngoài nhà ga hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra.

Thành phố N, sau một năm rưỡi xa cách, hắn đã trở lại.

Tuy rằng chỉ mới qua thời gian một năm rưỡi, nhưng lại cảm giác như đã ly khai mười mấy năm, có một cảm giác e ngại cùng xa lạ nói không nên lời.

Hắn đúng là vẫn sợ.

Nếu quả thật phải nói, hắn cũng không biết nói mình đang sợ cái gì. Sợ hãi nhìn thấy thân nhân? Sợ hãi khi gặp Vi Dân? Hay sợ hãi phải chạm mặt đồng sự và người quen xưa? Hắn cũng không nói rõ được. Người khác đều là áo gấm về làng, hắn đây được coi là cái gì? Trở về chờ chết sao? Ha!

Nhìn Tiểu Viêm nhấc chân chuẩn bị bước đi, Tiêu Hòa nhanh chóng giữ chặt y lại.

“Cậu định đi đâu?”

“Tìm Erya.”

“Cậu biết cô ta ở chỗ nào?”

“Cảm giác được.”

Cái gì đây? Còn nói không đạp hai thuyền? Này đều tâm linh tương thông cả rồi. Ánh mắt của Tiêu thúc thúc lập tức trở nên u oán đến cực điểm.

Viêm Chuyên lùi ra phía sau một bước, ánh mắt người này như vậy luôn có lực sát thương đối với y, tạm thời y còn chưa có cách nào miễn dịch.

“Vậy ngươi định đi đâu?”

Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn trời, từ tin tức mẹ hắn tiết lộ trong lần hắn gọi điện về nhà lúc trước, Vi Dân không dọn vào ở căn phòng nhỏ kia, mà cũng chưa bán, hiện tại tám chín phần mười là không dùng tới, ngược lại có thể tạm thời làm nơi đặt chân.

Có điều một khi hắn đã vào trong đó, Vi Dân chắc chắn sẽ biết chuyện hắn đã trở về, mà hắn còn chưa nghĩ kỹ nên đối mặt với vị hảo hữu mà hắn thầm mến hơn mười năm này như thế nào.

Nên làm sao đây? Bên cạnh hắn lại có nhiều kẻ phi nhân loại như thế, cũng không thích hợp thuê khách sạn lâu dài, mua phòng mới thì tốn thời gian, nếu thuê nhà ở… Nói không chừng còn phải đền nhà cho người ta nữa.

Tiêu Hòa lấy điện thoại di động ra, trước khi kịp hối hận thì nhanh chóng bấm một dãy số mà hắn đã thuộc làu làu. Theo hiểu biết của hắn đối với người nọ, dãy số này hẳn là vẫn không thay đổi.

Quả nhiên, tiếng chuông vang lên chưa đầy năm giây đã có người bắt máy: “A lô, ai đó?”

“Vi Dân, là tớ đây.”

Tiêu Hòa lên tiếng đồng thời, tạm dừng một lát lại nói nhanh: “Tớ đã về. Có gì gặp mặt rồi nói sau, nửa tiếng nữa ở Hồng Viễn. Vậy nhé, bye.”

Đóng di động lại, Tiêu Hòa thở ra một hơi, cảm giác cửa ải khó nhất đã qua. Bởi vì tâm tình tương đối kích động, nhất thời hắn đã quên không chú ý tới biểu cảm của người bên cạnh.

Sắc mặt Viêm Chuyên có chút âm trầm. Cái tên Vi Dân này y đã nghe Tiêu tiểu nhân nhắc tới không chỉ một hai lần, trước kia thì cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt, hiện giờ sắp gặp người thật…

Viêm Chuyên vươn tay ra túm lấy cổ áo gã đàn ông kéo tới trước mặt, lạnh lùng phun ra chín chữ: “Nhớ kỹ, ta mới là nam nhân của ngươi.”

Nghe được câu này, cả nhân vật chính là Tiêu Hòa lẫn người qua lại ven đường và thành viên khác của Tiêu gia đều đồng thời quẳng ánh mắt tới trên người yêu nghiệt này.

Tiêu thúc thúc vừa cố gắng trưng ra khuôn mặt tươi cười vừa ra sức cạy bàn tay thép đang bóp chặt cổ mình ra, “Tiểu Viêm, tôi biết rõ giới tính của cậu rồi, không cần phải nhấn mạnh với tôi suốt như vậy. Còn nữa, sau này ngoại trừ thời sự ra không được xem bất cứ chương trình nào khác, nhất là ngôn tình! A Phúc, không được động thủ, ngoan ngoãn đứng im cho tôi!”

A Phúc phùng mang trợn mắt, thịnh nộ nhìn trừng trừng “kẻ xấu” đang bắt nạt Tiêu Tiêu.

Bàn tay của “kẻ xấu” hơi siết, chặt tới mức Tiêu Hòa lập tức kêu: “Được được được, tôi cũng là nam nhân của cậu, chúng ta đều là nam nhân của nhau. Tôi thề, ngoại trừ cậu ra tôi sẽ không coi bất kỳ người nào khác là đàn ông.” Thế đã được chưa?

Viêm Chuyên hài lòng, thu tay về, còn giúp hắn sửa sang lại cổ áo một chút, cũng không quản người đi đường chung quanh liếc xéo như thế nào.

Tiêu Hòa sờ sờ cổ lầu bà lầu bầu, náo một trận thế này thật ra khiến cho cảm giác căng thẳng khi hồi hương của hắn vơi đi bảy tám phần.

Gọi một chiếc taxi, Tiêu Hòa nói cho lái xe điểm đến: Cao ốc Hồng Viễn.

A Phúc và Tiêm Đầu không ngớt tò mò đối với thành phố mới này, dọc đường kéo cửa kính xe xuống nhìn không rời mắt. Cao ốc Hồng Viễn ở trung tâm thành phố, đi xe ước chừng nửa giờ mới tới.

Căn phòng Tiêu Hòa mua ở tầng cao nhất, không phải kiểu có căn hộ áp mái, nhưng trên sân thượng có một vườn hoa trên không do chủ hộ tặng. Lúc mua thì giá phòng vẫn chưa tới tám nghìn, nhà xây xong liền tăng tới một vạn hai, hiện tại cũng chẳng rõ đã lên đến bao nhiêu nữa.

Không nhìn thấy bóng dáng của Vi Dân ở cửa chính, Tiêu Hòa bảo Tiểu Viêm vác hành lý xuống xe, trực tiếp mang cả gia đình đi vào cao ốc.

Bảo vệ trị an nơi đại sảnh vẫn nhớ rõ vị chủ hộ này, vừa nhìn thấy hắn đã mỉm cười chào hỏi: “Cậu Tiêu, lâu không gặp, đã trở lại rồi à?”

“Chú Lưu khỏe không?” Tiêu Hòa mỉm cười gật đầu, nhìn ra được vị bảo vệ này đang chào hỏi hắn.

Vị bảo vệ họ Lưu này cũng là một người thông minh, kinh nghiệm sống khá phong phú. Lúc trước Tiêu Hòa mất tích, người nhà hắn đến náo loạn vài lần, cũng có không ít người đến hỏi thăm tin tức, nhưng ông ta vẫn chào hỏi hắn giống như chưa hề biết hắn từng mất tích, lúc tiếp xúc thì không lỗ mãng mở miệng hỏi xem trong khoảng thời gian này Tiêu Hòa đi đâu, cũng không tỏ vẻ tò mò đối với sự trở về đột ngột của hắn, chỉ biểu đạt sự ân cần thăm hỏi của mình một cách thích đáng.

“À, cậu Tiêu, cậu có thư tín, nhiều lắm. Chờ một chút để tôi đi lấy cho.”

Viêm Chuyên túm lấy tay Tiêu Hòa, Tiêu Hòa quay đầu lại, Viêm Chuyên chỉ chỉ bảo vệ.

Bảo vệ họ Lưu xách một cái túi giấy từ phòng tiếp khách ra, đi tới đưa cho Tiêu Hòa.

“Đây là một ít thư tín và bưu kiện chúng tôi ký nhận cho cậu.”

“Cám ơn, phiền cho chú quá.” Tiêu Hòa cười, đỡ lấy cái túi to.

Bảo vệ họ Lưu nói không phiền, nhìn thấy có khách đến lại nhanh chóng chạy về làm công tác của mình.

Nghĩ tới thư tín, ánh mắt Tiêu Hòa lướt thẳng về phía thùng thư của hộ gia đình trong cao ốc. Nhìn qua một cái, thùng thư của hắn bị nhét chật kín. Mở mã khóa ra, giấy quảng cáo ào ào rớt xuống.

Viêm Chuyên và A Phúc đều đã theo tới, tò mò nhìn đống thư và giấy quảng cáo khổng lồ trong tay hắn.

Tiêu Hòa tha cái thùng rác qua một bên, vừa nhìn vừa ném. A Phúc cảm thấy vài tờ có ảnh hay hay, lại nhặt trở lại.

Kết quả một đống Tiêu Hòa ném ra thì A Phúc nhặt về quá nửa.

“Ngươi không để chìa khóa trong thùng thư?” Viêm Chuyên nhìn nhìn thùng thư trống rỗng, hỏi. Y nghĩ Tiêu Hòa sẽ đặt chìa khóa ở đây.

Tiêu Hòa lắc đầu, liên tiếp lôi ra một sấp giấy tờ từ trong túi bưu kiện, cộng thêm trong thùng thư, đại đa số đều là quảng cáo và giấy tờ miêu tả chi tiết mà công ty thẻ tín dụng gửi tới, còn lại là công văn thúc giục, sau biến thành công văn sa thải công ty cũ gửi đến, còn có giấy tờ giao dịch cổ phiếu quỹ cùng một ít thông tri, vé vào cửa và thư mời quá hạn.

Nhìn đống giấy lòe loẹt trong tay, lúc này Tiêu Hòa mới giật mình nhớ lại cuộc sống của mình từng đặc sắc biết bao.

Âu phục giày da, những quyết định mang tính sát phạt, xa hoa trụy lạc ngợp trong vàng son cũng là đặc sắc? Tiêu Hòa cười, hắn cũng nói không rõ rốt cuộc cuộc sống một năm rưỡi trước tốt hơn, hay là hắn ưa thích cuộc sống một năm rưỡi trở lại đây hơn. Đều có ưu khuyết điểm đi.

Trong túi còn thừa lại một gói đồ, nắm lên nhìn nhìn, người gửi kêu Chu Phóng.

Chu Phóng? Cái tên này cảm giác rất quen, nhưng lại chẳng nhớ được rốt cuộc là ai.

Tiêu Hòa thả gói đồ lại trong túi, này không vội, có thể đợi lát nữa xem sau. Hắn nhìn thấy Vi Dân tới rồi.

Lý Vi Dân mang theo một thân mồ hôi vội vội vàng vàng chạy vào đại sảnh cao ốc Hồng Viễn, vừa mới chuẩn bị tiến lên hỏi bảo vệ, liền nhìn thấy có người ở chỗ thùng thư bên kia vẫy vẫy tay với hắn.

“Tiêu Hòa!” Lý Vi Dân hô một tiếng, vọt tới.

Còn chưa bổ nhào vào trước mặt Tiêu Hòa, một thân hình cao lớn đã chặn lại đường đi của hắn.

“Ách, xin hỏi cậu là…?” Lý Vi Dân chậm rãi buông hai cánh tay muốn ôm bạn bè xuống, lễ độ hỏi.

Tiêu Hòa ló mặt ra từ phía sau Viêm Chuyên, mặt mày tươi cười xán lạn phất phất tay: “Chào, Vi Dân. Đã lâu…”

“Ta là nam nhân của hắn.”

Tiêu Hòa chậm rãi buông cánh tay đang vẫy vẫy, nụ cười cũng từ xán lạn chuyển dần thành xấu hổ.

Mắt của Lý Vi Dân thì càng ngày càng trợn trừng, cuối cùng đột nhiên cười ha ha, vừa cười vừa chỉ vào Tiêu Hòa nói: “Người này đúng là thú vị, rất thú vị. Ôi, ta là nam nhân của hắn, nói rất hay! Tự giới thiệu, tôi là bạn thân của tên gia khỏa này, ha ha, có điều đã hơn một năm không gặp. Ách, xin hỏi người anh em xưng hô thế nào?”

Viêm Chuyên lạnh lùng nhìn về phía người này.

Lý Vi Dân cười đến vô cùng xán lạn, dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi ánh mắt của Viêm Chuyên, vươn một tay ra chuẩn bị chụp tới vai Viêm Chuyên.

Tiêu Hòa nhanh chóng nhảy ra từ phía sau Tiểu Viêm, nắm lấy móng vuốt không thành thật của Lý Vi Dân, cấp tốc nói: “Chúng ta lên lầu trước đã, có gì vào phòng nói sau. Ở đây nhiều người không tiện lắm.”

“A, được được được. Ai nha, A Tiêu à, tớ nhớ cậu muốn chết, rốt cuộc cậu lặn đi đâu vậy? Ngay cả một cú điện thoại cũng không có! Lúc chạy còn quẳng cho tớ một đống linh tinh là có ý gì hả? Cậu không biết cả mẹ lẫn thằng em cậu làm phiền tớ đến thế nào đâu, tớ cảnh cáo cậu, nhanh chóng thu hồi lại mấy thứ kia đi, không thì tớ thu phí quản lý đấy! Con mẹ nó, nếu không phải bọn họ là người nhà cậu, tớ đã định bụng tố cáo bọn họ gây rối rồi!”

A Phúc mở to hai mắt nhìn người đang kề vai sát cánh, lải nhải không ngừng với Tiêu Tiêu. Người kia là ai? Tại sao vừa tới đã chiếm lấy Tiêu Tiêu?

A Phúc nổi giận. Ta đấu không lại tên yêu quái kia, chẳng lẽ còn không đánh được nhân loại nho nhỏ này?

Nghĩ là làm, A Phúc mạnh mẽ chen ngang giữa hai người, tay phải vừa dùng lực đẩy người đang nắm bả vai Tiêu Tiêu sang một bên, sau đó gắt gao ôm lấy cánh tay Tiêu Tiêu không buông.

Động tác của Viêm Chuyên lại càng đơn giản và trực tiếp hơn, vươn tay kéo lấy áo Tiêu Hòa, lạnh giọng nói: “Bạn thân? Hử?”

Tiêu thúc thúc bị túm chặt áo ngó ngó Lý Vi Dân vẻ mặt mờ mịt bị đẩy sang một bên, chỉ biết cười khổ. Này nên tính là gì đây?

Dưới sự tận lực cầu xin của Tiêu Hòa, hiện trường cuối cùng cũng không thăng cấp thành bạo lực. Lý Vi Dân không biết chính mình tránh được một kiếp, còn tưởng rằng mấy tên này đều đang nói đùa, sau khi kinh ngạc liền tươi cười dẫn mọi người vào thang máy đi lên tầng chót.

“Này, đây là chìa khóa với thẻ từ của cậu, tớ mang đến hết. Còn cái thư chuyển nhượng khế ước mua bán nhà chết tiệt kia nữa! Sợ vợ tớ chịu không nổi phiền, trực tiếp ném cho mẹ cậu nên tớ vẫn đặt ở trong xe. Xe của cậu thì tớ đưa cho em cậu rồi, tạm thời cứ lấy xe tớ mà đi. Nhà thì tớ vẫn thường nhờ người giúp việc tới quét dọn, bên trong chắc là ở được. Nước và điện mở ra là có thể dùng, điện thoại với mạng phải nối lại lần nữa. Cậu thiếu cái gì để tớ mua cho. Mới trở về thì tạm thời hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt đã, buổi tối tớ gọi đồ ăn bên ngoài. Đúng rồi, đã qua giữa trưa, cậu có đói không?” Lý Vi Dân tựa như không phát hiện thấy thái độ bài xích của những người khác trong Tiêu gia đối với hắn, vẫn thao thao bất tuyệt.

Tiêu Hòa không nghe thấy người này đang nói cái gì, nhưng lấy hiểu biết của hắn đối với Vi Dân, gần như có thể đoán được những lời Vi Dân nói. Người này vẫn luôn nhiệt tình như vậy, đối với hắn lại càng khỏi phải nói. Có một người bạn như thế thì còn cầu mong gì hơn nữa? Một bằng hữu kiểu này hỏi làm sao hắn không thích cho được? Nhưng đồng dạng, hắn làm sao lại nhẫn tâm để cho người này khó xử?

“Vi Dân, có chuyện tớ muốn nói với cậu.” Vỗ vỗ bả vai Vi Dân, Tiêu Hòa cười nói: “Tai tớ không nghe được, có chuyện gì tốt nhất cậu nên dùng bút đàm với tớ.” Nhìn bộ dạng bài xích của hai tên kia đối với Vi Dân, hắn cũng không trông cậy vào việc bọn họ có thể truyền lời lại.

“Cậu đang đùa hả?” Lý Vi Dân nhíu mày.

Tiêu Hòa không nghe được câu này, mở cửa chính ra, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt. Hết thảy thoạt nhìn đều không thay đổi, nhưng dường như lại có một chút bất đồng.

Trong phòng thoạt nhìn rất sạch sẽ, không khí cũng rất trong trẻo, hoàn toàn không có cái loại cảm giác bí bức giống như một thời gian dài không có người trú ngụ này.

“Đây là nhà của ngươi?” Viêm Chuyên ở bên cạnh thuận miệng hỏi.

Tiêu Hòa khe khẽ gật gật đầu.

Hoài nghi trong mắt Lý Vi Dân càng sâu, coi bộ không giống như không nghe được nha?

“Tiến vào đi.”

Bị Viêm Chuyên đẩy, Tiêu Hòa tiến vào không gian đã lâu chưa đặt chân tới.