Dụ Đồng

Chương 132: Chuyện xưa của nàng và hắn (2)



Mười năm sau. . . . . . . . .

“Tiểu thư, thống lĩnh thị vệ mới tới của Nghi Hiên Cung đang chờ ở bên ngoài.” Xuân Mai đi vào nội thất nói với tiểu thư đang trang điểm.

“Thống lĩnh thị vệ mới tới?” Đem ngọc trâm cài lên, Tiêu Lâm có chút nghi hoặc.

“Ân.” Xuân Mai tiến lên giúp tiểu thư mặc ngoại sam.

“Nga, ta đi ra ngoài xem thử, ngươi cho hắn vào đi.” Đứa con lần trước có nói cho mình một gã thống lĩnh, phỏng chừng chính là người này.

“Tiết Trung Lâm bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Nam tử vững vàng tiến vào quỳ xuống hành lễ.

“Tiết Trung Lâm?” Tiêu Lâm nghe cái tên này, trong lòng nhói lên một cái, bàn tay giấu bên trong ống tay áo siết chặt, “Đứng lên đi, ngẩng đầu lên.” Nghe được mệnh lệnh, Tiết Trung Lâm liền đứng lên nhìn về phía Hoàng hậu.

Tiêu Lâm cẩn thận nhìn người này, dáng người có chút khôi ngô, ngũ quan đầy đặn, trông rất bình thường, chính là ánh mắt kia. . . . . . . . . Siết chặt nắm tay, Tiêu Lâm trên mặt trấn định nói: “Ngươi gọi là Tiết Trung Lâm sao?”

“Hồi bẩm nương nương, đúng vậy.”

“Ngươi là người do Nguyệt nhi phái tới?”

“Thuộc hạ ba năm trước đây tiến cung làm thị vệ, sau đó làm việc dưới trướng Lý thống lĩnh, được phái đến chỗ Thất điện hạ, Thất điện hạ đặc phái thuộc hạ đến bảo hộ Hoàng hậu nương nương.” Tiết Trung Lâm trầm ổn trả lời câu hỏi của Hoàng hậu.

“. . . . . . Vậy phiền ngươi.” Thanh âm của Hoàng hậu dị thường bình tĩnh.

“Đây là bổn phận của thuộc hạ.” Tiết Trung Lâm cúi đầu, kiên định nói.

“Các ngươi đều lui ra,” Tiêu Lâm nhìn mấy cung nữ cùng thái giám hầu hạ một bên, “Bản cung có chuyện muốn hỏi Tiết thống lĩnh.”

“Dạ, nương nương.” Tất cả mọi người lui ra ngoài, tiếp đó đóng cửa lại.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Hải ca. . .” Tiêu Lâm thấp giọng hô, thanh âm dị thường kích động. Tiết Trung Hải liền ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hoàng hậu, “Huynh cho là huynh sửa lại dung mạo thì ta sẽ không nhận ra huynh sao?” Tiêu Lâm chậm rãi đứng lên, đi qua, “Dung mạo có thể sửa, ánh mắt lại không đổi được, Hải ca ~~~” Tiêu Lâm che miệng ngăn bản thân không được khóc lên.

“Lâm nhi, ” Bàn tay đưa lên muốn giúp nàng lau lệ nhưng vừa chạm đến liền vội vàng rụt trở về, “Đừng khóc, đừng khóc.” Nàng hiện tại là Hoàng hậu, hắn không thể không có quy củ giống như trước kia.

“Hải ca. . .” Biết băn khoăn của nam tử, Tiêu Lâm nhẹ nhàng tiến lại gần, “Huynh. . . là tới vì ta sao?” Bằng không sao có thể đột nhiên tiến cung làm thị vệ, sao có thể tới nơi này của nàng làm thống lĩnh, Hải ca của nàng không phải ở biên quan sao.

Ngẩng mặt nhìn người đang khóc dị thường thương tâm, đau lòng dùng tay áo lau đi nước mắt của nàng, “Tiết Trung Hải vĩnh viễn trung với Tiêu Lâm, Lâm nhi, ta không thể cùng muội ở một chỗ, nhưng ta sẽ dùng hết thảy những thứ ta có để bảo hộ muội. Khi ta biết muội bị người hạ dược thiếu chút nữa vong mạng, ta suýt chút nữa phát điên. Lâm nhi, Hoàng Thượng bảo hộ không được muội, ta phải cố gắng bảo hộ muội. Năm ấy khi muội sinh hạ hài tử ta liền rời khỏi biên quan đến giang hồ học võ, mặc dù có chút trễ, nhưng đây là việc duy nhất ta có thể làm.”  Đem người vẫn còn khóc rất thương tâm dìu đến ghế ngồi xuống, “Rồi ba năm trước đây ta nhờ vào Đại thiếu gia, tiến cung làm thị vệ, Lý thống lĩnh rất coi trọng ta, khi biết Thất hoàng tử chuẩn bị phái một người đến nơi này của muội, liền đem ta đề cử cho Thất hoàng tử. Lâm nhi, ta sẽ cố gắng bảo vệ muội, ta sẽ không để cho muội bị thương tổn nữa.” Bình thản dùng mấy câu ngắn ngủn nói sơ qua việc hắn vì tiến cung mà chịu bao khổ sở, thân thể đã sớm qua tuổi tập võ nên muốn luyện được một thân võ nghệ phải trả giá ít nhiều, tiến cung mới ba năm có thể được phái tới bảo hộ Hoàng hậu, lại càng phải trả giá bao nhiêu tâm lực.

“Hải ca. . . . . .” Nghe Hải ca nói xong, cảm nhận được gian khổ trong đó, Tiêu Lâm thương tâm dựa vào trước ngực người này, “Ô ô ô, Hải ca. . . . . Ta không đáng không đáng, Ta. . . ta cái gì cũng không thể cho huynh. . . Ô ô. . .” Nàng và hắn cả đời này vĩnh viễn không có khả năng, nàng là Hoàng hậu, nàng là mẫu thân của Nguyệt nhi, nàng không thể tùy hứng.

“Lâm nhi, đều đáng giá, là Hải ca cam tâm tình nguyện, Hải ca cái gì cũng không muốn, chỉ cần có thể hảo hảo ở bên cạnh muội, mỗi ngày được thấy muội, để muội vui vẻ như lúc trước vậy là đủ rồi.” Thản nhiên cười cười, nhìn người đang đẫm lệ trong lòng, “Đừng khóc, Hải ca tới nơi này cũng không phải là để làm Lâm nhi thương tâm a.” Nhìn đến ngọc trâm trên đầu Lâm nhi, Tiết Trung Hải càng thêm cười vui vẻ, như vậy là đủ rồi.

“Ân, ta không khóc. . . . Nếu để cho Nguyệt nhi biết ta sẽ bị hắn mắng.” Nghĩ đến đứa con, Tiêu Lâm bật cười, vội vàng lau nước mắt trên mặt, “Hải ca, huynh vĩnh viễn là Hải ca của ta, ta vĩnh viễn là Lâm nhi của huynh.”

“Ân, Hải ca biết, Hải ca chính là lang quân một đời được Lâm nhi cho phép a.” Ôn nhu nhìn nữ tử mĩ diễm trước mắt, Tiết Trung Hải biết tâm nguyện mười năm của hắn cuối cùng cũng có thể đạt được. Hắn cuối cùng cũng không cần chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn nàng, cuối cùng cũng có thể đứng ở bên cạnh nàng.

………….

“Ngô,ăn ngon, những thứ Nguyệt nhi mang về cho ta ăn thật ngon.” Tiêu Lâm lúc này mất hết toàn bộ hình tượng quốc mẫu mà vùi đầu vào một đống thức ăn trên bàn. Hoàn hảo trong phòng chỉ có thị nữ Xuân Mai bên người nàng cùng Hải ca.

“Tiểu thư. . . . .” Xuân Mai lại một lần không đành lòng tự che hai mắt của mình, nàng. . nàng thật sự nhìn không được .

“Lâm nhi, muội ăn chậm một chút. . . .” Tiết Trung Lâm vội vàng bưng trà đến, vì Lâm nhi sống chết không cho hắn gọi nàng là nương nương.

“Thật sự ăn ngon mà.” Hệt như năm đó đi dạo phố, Tiêu Lâm vẫn là tiểu cô nương ngày ấy.

“Tiểu thư, điện hạ mua rất nhiều, ngài từ từ ăn, ngài thích ăn thì sau này để điện hạ mua nhiều cho ngài một chút là tốt rồi. . . .” Xuân Mai đi lên thu lại một ít, nếu để tiểu thư ăn hết như thế, buổi tối điện hạ lại đây dùng bữa nếu thấy tiểu thư ăn không nổi sẽ tức giận. Nhìn Tiết Nghĩa Hải bên cạnh, Xuân Mai trong lòng tràn ngập đau lòng cùng lo lắng cho tiểu thư, tuy rằng giữa tiểu thư và hắn không hề làm bất kỳ chuyện gì trái quy củ, nhưng vạn nhất bị Hoàng Thượng biết, điện hạ cũng sẽ không bảo hộ được tiểu thư. Nhưng tiểu thư vài năm nay càng ngày càng vui vẻ, điện hạ hiếu thuận cùng Tiết Trung Hải làm bạn làm cho tiểu thư chậm rãi hồi phục bản tính cũ, Xuân Mai chân thành hy vọng tiểu thư có thể hạnh phúc.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Ô ô. . . Hải ca, phụ thân bọn họ vì sao phải giết Nguyệt nhi. . . Nguyệt nhi là đứa con duy nhất của ta a, là ngoại tôn của hắn a! ! !” Tiêu Lâm thống khổ tựa vào trong lòng nam tử khóc than, “Giết Nguyệt nhi đối với Tiêu gia không có nửa điểm có lợi, bọn họ vì sao phải làm như thế! !”

“Lâm nhi. . .” Nhìn nữ tử khóc thương tâm như thế, trong mắt Tiết Trung Hải hiện lên hận ý nồng đậm, những người đó đến tột cùng muốn cho Lâm nhi thương tâm bao nhiêu nữa! “Lâm nhi, Tiêu gia hiện tại chỉ còn vẻ bề ngoài, trên thực tế đã sớm không còn như xưa. Thái độ của điện hạ đối với Tiêu gia như vậy, hơn nữa hiện tại người của Tiêu gia muốn gặp muội thật không dễ dàng, Tiêu gia ở trong triều kỳ thật sự đã mất ít nhiều thực quyền. Biểu ca muội tuy rằng vào kinh thành làm ở Hình bộ, nhưng không đáng nhắc tới, Hoàng Thượng đối với Tiêu gia đã sớm chán ghét. Kỳ thật hiện tại ở trong triều, thế lực của Tiêu gia bị suy yếu rất lớn, mà bọn họ lại không có cách nào nhờ muội ở trước mặt Hoàng Thượng nói giúp. Tiêu Tự Tông tuy là Thừa tướng, nhưng quá khứ hắn mượn quyền thế trong tay ức hiếp không ít quan viên, hiện tại mọi người ai còn đối với hắn có nhiều lễ ngộ, hắn cao ngạo cả đời sao có thể nuốt trôi chuyện này. Ở trong mắt bọn họ, Tiêu gia xuống dốc hoàn toàn là bởi vì điện hạ, điện hạ ở trong triều gây thù hằn rất nhiều, hắn cho người giết điện hạ, không chỉ có không gây hoài nghi đến hắn, còn có thể khiến cho Tiêu gia lần thứ hai khống chế muội, lợi như thế hắn sao có thể không làm. Dù sao đối với bọn họ mà nói điện hạ không phải là ngoại tôn của bọn họ, chỉ là trở ngại khiến bọn hắn không đạt được quyền thế.” Đối với Tiêu Tự Tông hắn đã không thể mở miệng kêu lão gia, người nọ đã bị quyền lực ăn mòn đến không còn nhân tính.

“Phụ thân bọn họ nếu có thể an phận thủ thường, hảo hảo chức vị, thì Nguyệt nhi sao lại chán ghét bọn họ như vậy.” Trong lòng Tiêu Lâm tràn đầy thất vọng với phụ thân, Nguyệt nhi là chỗ dựa của mình, là bảo bối của mình, bọn họ có thể nào. . . . . . “Hải ca,” ngẩng đầu, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, “Lần này ta sẽ cầu Nguyệt nhi bỏ qua cho phụ thân bọn họ một mạng, xem như báo đáp dưỡng dục chi ân của bọn họ với ta, từ nay về sau Tiêu Lâm ta cùng bọn họ không còn quan hệ, thân nhân của ta chỉ có huynh, Nguyệt nhi và đại ca!” Tuy rằng bọn họ là thân nhân của nàng, nhưng nàng cũng không thể tha thứ cho kẻ nào có ý đồ thương tổn Nguyệt nhi. (tội Thiên ca, huynh đã bị bỏ xó)

“Ân, ” Lau đi những giọt nước mắt chướng mắt, “Liền như điện hạ nói vậy, muội chỉ cần làm những gì muội thích là được rồi, chuyện người của Tiêu gia không phải chuyện muội nên quan tâm.” Đối với sự bảo hộ của điện hạ với Lâm nhi, Tiết Trung Hải dị thường cảm kích, Lâm nhi đã sinh ra một đứa con rất tốt.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chạm vào vầng trăng đứa con đưa cho mình đại biểu tên Hàn Nguyệt của hắn, Tiêu Lâm vô cùng vui vẻ, Nguyệt nhi lần đầu tiên tặng đồ cho nàng a, lại còn là có thâm ý. Nàng nói nàng không muốn rời khỏi đứa con, Nguyệt nhi đã đưa cho nàng vật này nói hắn vẫn luôn ở bên người nàng. Có nam nhân mình yêu, có đứa con tri kỷ, Tiêu Lâm nàng sống đời này không uổng.

“Hoàng Thượng giá lâm ~~~~” Nghe được thông báo bên ngoài, Tiêu Lâm lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Hoàng Thượng sao lại đến đây?

. . . . . . . . . . . . .

Nhìn thứ ghi lại chuyện tình mấy năm qua của mình cùng Hải ca trên tay, trong đầu Tiêu Lâm trống rỗng, tuy giữa hai người bọn họ chuyện gì cũng không có phát sinh, nhưng đối với một Hoàng hậu mà nói thứ này hàm ý là tội chết. . . . Quả nhiên chuyện gì cũng đều không thể gạt được nam nhân này.

“Hoàng hậu, ngươi là quốc mẫu của Đại Yển Quốc, lại là thân sinh mẫu thân của Nguyệt nhi, trẫm sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi tự mình kết thúc đi.” Dứt lời Hoàng Thượng xuất ra một cái cái chai đặt ở trước mặt Tiêu Lâm.

Đưa tay cầm lấy thứ mà bất cứ phi tử nào trong cung cũng biết rõ ràng là độc dược, khẽ cười lên, “Hoàng Thượng, Nguyệt nhi. . . . . .” Nàng không muốn Nguyệt nhi biết, nàng hy vọng ở trong lòng Nguyệt nhi, mình vĩnh viễn là một mẫu hậu hay khóc, yếu đuối, thích tranh ăn thịt sấy với hắn.

Không đợi Tiêu Lâm nói xong, Hoàng Thượng liền tiếp lời: “Chuyện này Nguyệt nhi không biết, hắn đã có trẫm chiếu cố, Hoàng hậu cứ an tâm mà đi.”

Nghe Hoàng Thượng nói xong, Tiêu Lâm cười thả lỏng, nàng biết nam nhân này sẽ hảo hảo chiếu cố đứa con bảo bối của mình, tiếp đó bình tĩnh mở nút chai, một tay nắm chặt lấy mảnh Hàn Nguyệt, ngửa đầu uống xong thứ gì đó, Hải ca, Lâm nhi ở trên đường xuống hoàng tuyền chờ huynh a, nàng biết nam nhân này cũng sẽ không bỏ qua cho Hải ca, chúng ta cuối cùng cũng đã có thể đi hết một đời, thế tiếp theo ta nhất định phải trở thành tân nương của huynh.

Trong phòng im lặng, vài người nhìn nữ tử mỹ diễm nằm ở trên giường say ngủ, một lát sau người trên giường hừ nhẹ vài tiếng, thoáng xem động tĩnh, rồi mới chậm rãi mở đôi mắt ngày thường luôn hiện vẻ thông minh lẫn tức giận.

“Tiểu thư, ô ô, ngài cuối cùng tỉnh.” Một vị nữ tử kích động kêu lên, cuối cùng cũng tỉnh lại, hù chết nàng a.

“Lâm nhi. . . . . .” Một nam tử bị hủy dung cũng vội vàng tiến tới, đem nữ tử đỡ dậy.

“Mai?! Hải ca?!” Nữ tử có chút mơ hồ, một lát sau đột nhiên trợn to hai mắt, “Các ngươi cũng đã chết đi, nguyên lai thật sự có hoàng tuyền a! !” Ba người này nguyên lai là những người mấy ngày trước đã chết, Hoàng hậu Tiêu Lâm, thị nữ Xuân Mai cùng thị vệ Tiết Trung Lâm.

“Tiểu thư! Ngài nói cái gì a, ngài không chết!” Xuân Mai nở nụ cười, rồi mới vội vàng đứng dậy.

“Lâm nhi, chúng ta chưa chết, là điện hạ. . . . . . điện hạ ngài. . . . . .” Tiết Trung Lâm, cũng chính là Tiết Trung Hải nhìn về phía người còn lại trong phòng.

Thuận theo ánh mắt nhìn qua, Tiêu Lâm kêu lên sợ hãi, “Nguyệt nhi??! ! Này. . . . Đây là chuyện gì vậy?!!” Nàng không phải đã bị Hoàng Thượng ban thưởng tử sao?

“Nương nương, ” Thái giám Huyền Ngọc bên người Ti Hàn Nguyệt tiến lên mềm nhẹ mở miệng, “Đó là vở kịch do điện hạ cùng Hoàng Thượng diễn ra, ngài là người tối trọng yếu của điện hạ, Hoàng Thượng sao có thể giết ngài được?” Nhìn người đang có biểu tình không thể tin được, Huyền Ngọc tiếp tục giải thích, “Nương nương, điện hạ khi cho Tiết thống lĩnh đến Nghi Hiên Cung cũng đã biết chuyện của các người, chỉ là khi đó điện hạ không tin Tiết thống lĩnh, mới âm thầm quan sát vài năm nay. Biết Tiết thị vệ sẽ chiếu cố hảo nương nương, điện hạ liền phái người ở ngoài cung giúp nương nương dựng một tòa Mai viên, rồi mới cùng Hoàng Thượng diễn vở kịch vừa rồi, dược kia sau khi ăn người sẽ giống như chết đi, nhưng ba ngày sau khi ăn giải dược vào sẽ vô sự, này đều là vì có thể làm cho nương nương ngài ra cung, Xuân Mai thị nữ cùng Tiết hộ vệ cũng bị điện hạ dùng danh nghĩa chôn cùng mang ra cung, nương nương, ngài hiện tại có thể chân chính sống theo như ý ngài muốn.” Huyền Ngọc nói xong, cúi đầu thi lễ rồi thối lui đến bên cạnh chủ tử.

“Nguyệt nhi ~~~” Tiêu Lâm òa khóc vươn hai tay, khi đứa con đi tới đột nhiên vọt vào trong lòng đứa con, “Nguyệt nhi, ô ô ô. . . . . Nguyệt nhi. . . . .” Tiêu Lâm khóc đến nói không nên lời, con trai của nàng cư nhiên chuyện gì cũng đều biết, cư nhiên lại giúp mình.

“Nương, khóc cái gì?” Ti Hàn Nguyệt nhìn nữ nhân khóc nức nở trong lòng, mặt lộ vẻ không vui, không phải muốn rời cung sao, vì sao ra khỏi cung rồi còn khóc thành như vậy.

“Ô. . . . .” Tiêu Lâm ngẩng đầu, mặc cho đứa con lau lệ trên mặt mình, run run nói, “Nguyệt nhi, ngươi. . . ngươi kêu mẫu hậu. . nương . . . Ô ô. . .”

“Ngươi không phải mẫu hậu.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói ra nguyên nhân, nếu ra khỏi cung sẽ không là Hoàng hậu, tự nhiên cũng không phải là mẫu hậu của hắn, không có nhiều người gọi nàng là nương nương như vậy, hắn cũng tự nhiên có thể kêu nàng là nương. (Ruby: cute wá điiiiiii / Su: bình tĩnh mợ, lau nước miếng kìa)

“Nguyệt nhi. . . Ngươi. . . Ngươi đã sớm quyết định. . .quyết định để mẫu hậu ra cung sao?” Liều mạng kìm nén nước mắt, Tiêu Lâm không muốn làm đứa con mất hứng.

“Ân, ngươi không phải nói muốn làm tân nương của người này sao?” Ti Hàn Nguyệt hơi hơi nhíu mi, hắn hỏi qua phụ hoàng tân nương là ý tứ gì, bất quá còn không phải thực hiểu được, phụ hoàng nói đó là nương thích người này mới có thể nói như thế, rồi phụ hoàng cũng nói nếu muốn cho nương vui vẻ thì khiến cho nương ra cung.

“Nguyệt nhi? ! Ngươi. . . . . . Ngươi không oán nương a?” Tiêu Lâm không tin đứa con cư nhiên ngay từ đầu đã biết, hơn nữa không hề có chút ý tứ trách cứ nàng.

“Vì sao phải oán? Nương không phải muốn ra cung?” Ti Hàn Nguyệt có chút khó hiểu, muốn ra cung thì ra, sao lại khóc như vậy, nâng tay lau đi nước mắt của nương, Ti Hàn Nguyệt mày mặt nhăn càng sâu, “Không muốn ra vậy trở về.” Căn bản không biết lời hắn nói có ý tứ gì.

“Ô ô, Nguyệt nhi. . . . . .” Tiêu Lâm vẫn là không kìm được, “Nguyệt nhi. . . . . . Nếu không có ngươi nương sẽ ra sao?”

“Không được khóc!” Thanh âm Ti Hàn Nguyệt đã có chút trầm thấp, nếu ra cung mà khóc thành như vậy, hắn sẽ không cho nương ra cung nữa.

“Ân. . . . . . Nương. . . Nương không khóc.” Tiêu Lâm vội vàng lau lau nước mắt, “Nguyệt nhi, nương thực vui vẻ, thực vui vẻ, nương thật cao hứng có thể rời khỏi cung.” Rồi lại dụi đầu vào trong lòng ngực.

“Ân, ” Quay đầu nhìn bóng đêm đã buông xuống, Ti Hàn Nguyệt quay đầu lại nâng nương dậy, “Nếu muốn ra cung, vậy đi thôi.” Tiếp đó đứng lên.

“Nguyệt nhi?” Tiêu Lâm nghi hoặc kêu lên.

“Phu nhân, điện hạ ở Khánh Lâm cho người làm cho ngài một tòa Mai viên, bên trong có vườn mai nương nương thích nhất, toàn bộ đều an bài thỏa đáng, phu nhân cùng Tiết thị vệ còn có Xuân Mai thị nữ xin nhanh chóng tới đó đi.” Huyền Ngọc tiến lên nâng phu nhân dậy, Huyền Thanh đi tới đem một hộp trúc giao cho Tiết Trung Hải, “Đây là Hoàng Thượng sai nô tài giao cho ngài, bảo ngài ra khỏi kinh mới được xem.” Nói xong, Huyền Thanh lui trở về.

Tiêu Lâm nhất thời không tiếp thụ được kinh biến như vậy, chuyện nàng đã tưởng rằng vĩnh viễn không có khả năng phát sinh lại xảy ra, tưởng rằng đứa con vĩnh viễn sẽ không biết chuyện thì ngược lại hắn đã sớm biết, tưởng rằng. . . . . .

“Lâm nhi, ” Tiết Trung Hải bước lên phía trước ôm lấy nữ nhân mình yêu, từ hôm nay trở đi hắn thật sự có thể cùng nàng ở một chỗ, rồi mới quỳ xuống, hung hăng dập đầu lạy ba cái, “Đại ân đại đức của điện hạ, Tiết Trung Hải trọn đời không quên, ta cả đời này sẽ luôn yêu nàng sủng nàng.”

“Chiếu cố nàng không tốt, ta chém đầu của ngươi!” Ti Hàn Nguyệt lãnh khốc nói.

“Thỉnh điện hạ yên tâm, Lâm nhi là nữ nhân ta yêu nhất, ta sẽ chiếu cố hảo nàng.” Tiết Trung Hải đứng lên, ôm chầm lấy Tiêu Lâm, “Lâm nhi, chúng ta đi thôi, đừng để cho điện hạ lo lắng nữa.”

“Nguyệt nhi, ” Tiêu Lâm xông lên trước lại một lần nữa ôm lấy đứa con, “Ngươi. . . Ngươi sau này nhất định phải tới thăm ta. . . Bằng không. . . Bằng không ta liền mỗi ngày đều khóc.” Không hề có chút khí thế uy hiếp.

“Ân, không được khóc nữa.” Nâng nương dậy, Ti Hàn Nguyệt trầm thanh ra lệnh, “Đi thôi, ” rồi mới nhìn về phía Xuân Mai, “Chiếu cố hảo nàng.”

“Dạ, điện hạ.” Xuân Mai trong mắt rưng rưng quỳ xuống dập đầu, rồi mới đứng lên đỡ lấy tiểu thư, “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

“Ân. . . . . . Nguyệt nhi, nhất định nhất định phải tới thăm ta.” Được Hải ca cùng Xuân Mai dìu đi, Tiêu Lâm vừa đi ra ngoài vừa quay đầu lại nhìn đứa con, điều duy nhất nàng luyến tiếc chính là phải rời khỏi đứa con của mình.

“Ân.” Nhìn mẫu thân ngồi trên xe ngựa rời đi đến khi biến mất không thấy, Ti Hàn Nguyệt xoay người  lập tức tựa vào lòng ngực người đột nhiên xuất hiện.

“Nguyệt nhi, ” Ôm chặt thiên hạ trong lòng, Ti Ngự Thiên thanh âm ôn nhu vang lên, “Nếu ngươi nhớ ngươi mẫu hậu, phụ hoàng sẽ cùng ngươi đi thăm nàng.”

“Ân, trở về đi.” Ngẩng đầu, Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng, bên ngoài rất lạnh.

“Hảo.” Ôm lấy thiên hạ lên một chiếc xe ngựa khác, Ti Ngự Thiên mang Ti Hàn Nguyệt ly khai nơi này, Ti Ngự Thiên hắn sẽ bảo hộ thật tốt người này. (ai bảo hộ ai còn chưa chắc à *ngoáy mũi*)

………………………

Mở hộp trúc ra, Tiêu Lâm kinh hô ra tiếng, “Đều là những thứ của ta. . . . . .” Bên trong toàn bộ là trang sức ở trong cung của nàng còn có các thứ Hoàng Thượng ban cho, lại còn… “Thiên, nhiều ngân phiếu như thế. . . . . .” Rồi mới cầm lấy phong thơ bên cạnh, Tiêu Lâm mở ra. . . . .

“Tiêu Lâm,

Ngươi là mẫu thân của Nguyệt nhi, Nguyệt nhi mặc dù không hiểu như thế nào là yêu, nhưng trẫm biết ở trong lòng Nguyệt nhi vị trí của ngươi lớn không ai bằng, kể cả trẫm. Ngươi đã vì trẫm sinh  một chí bảo, trẫm cũng nên cho ngươi thứ mà ngươi muốn, này cũng là ý nguyện của Nguyệt nhi.

Những thứ của ngươi Nguyệt nhi không muốn cho kẻ khác đụng vào, hắn cho người đặt toàn bộ ở trong hộp trúc này, Mai viên trẫm cùng Nguyệt nhi toàn bộ đã chuẩn bị hảo, người bên trong đều là Nguyệt nhi tự mình chọn ra, ngân phiếu là trẫm tặng cho ngươi làm đồ cưới.

Ba người các ngươi hiện đã được táng ở bên trong Hoàng Lăng, các ngươi đến Tuyệt Nhiên Cốc ở Y Thành đi, Tuyệt Nhiên Cốc Cốc chủ thiếu trẫm một ân tình, các ngươi tới đó hắn sẽ sắp xếp người thay đổi dung mạo cho các ngươi. (Ruby: thẩm mỹ viện .__. /Su: bệnh viện đa khoa mới đúng =]])

Tiêu Lâm, Nguyệt nhi là con của trẫm, trẫm sẽ không để cho hắn ra khỏi cung, ngươi hiện đã không còn là hoàng hậu, vậy hãy sinh thêm một hài tử nữa, đây là tư tâm của trẫm, ngươi có hài tử Nguyệt nhi sẽ không còn quá lo lắng cho ngươi nữa. Trẫm biết bởi vì chuyện năm đó, ngươi không thể sinh dục, lần này đi Tuyệt Nhiên cốc trừ bỏ thay đổi dung mạo cho các ngươi ra, còn là để xem có thể khôi phục cho ngươi không, toàn bộ trẫm đã an bài hảo. Về phần Nguyệt nhi, trẫm sẽ không để cho hắn chịu một chút ủy khuất lẫn thương tổn nào.

Từ nay trở đi, trên đời này không còn ba người các ngươi, chỉ có Lâm Tiêu Nhi, Nghĩa Hải cùng Lâm Xuân.”

Tiêu Lâm khóc ngã vào trong lòng Tiết Trung Hải, nguyên lai nàng vẫn có thể có được hạnh phúc của mình, nguyên lai từ một khắc Nguyệt nhi mở to mắt, con trai của nàng đã một mực từ một nơi nàng không biết bảo hộ nàng cho đến vĩnh viễn. . . . . .