Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2015





Chương 2015

“Mẹ không phải nhìn biểu hiện của cậu ta mấy ngày nay, ai cũng có thể hiện, mẹ con không ngốc như thế.” Mẹ Lâm cắt ngang: “Lúc con và Tống Dung Đức ở chung, vẻ mặt của con luôn khó chịu, không có lời nào dễ nghe, mẹ không nói gần đây, trước khi con sinh con thì hai đứa cũng sống như thế sao?”

Lâm Minh Kiều sững sờ, xem thường: “Con không thích anh ta, mẹ muốn con dịu dàng với anh ta à, anh ta từng khiến con sinh non vì người phụ nữ khác, ánh mắt của anh ta không tốt, thích loại phụ nữ như Nhạc Hạ Thu, đúng là không có mắt.”

“Được, cậu ta không có mắt thì con cũng thế.” Mẹ Lâm lắc đầu: “Trước kia con thích Giang Bồi Viễn đấy, người ta coi con thành cái gì, bàn bạc đính hôn cũng có thể cho chúng ta leo cây, con thật lòng đối xử tốt với cậu ta, thậm chí sau khi con tốt nghiệp cũng từ bỏ công việc tốt vì cậu ta, kết quả thì sao, không phải cậu ta tìm thanh mai trúc mã rồi vứt bỏ con, cậu ta còn nói con không rộng lượng, nói con không hiểu lòng người, còn đánh con nữa đấy.”

“Mẹ, sao mẹ nhắc lại mấy chuyện cũ rích thế.” Lâm Minh Kiều cắn môi, chuyện cũ đó làm cho cô khó chịu và mất mặt.

Mẹ Lâm lắc đầu: “Con cảm thấy Tống Dung Đức không có mắt, trong lời nói còn xem thường cậu ta coi trọng Nhạc Hạ Thu, vậy còn con thì sao, không phải con cũng không có mắt nên bị một tên cặn bã làm chậm trễ thanh xuân tốt đẹp nhất, con có tư cách gì mà khinh thường cậu ta, con và cậu ta giống nhau thôi.”

“Mẹ, rốt cuộc mẹ là mẹ của ai, có phải Tống Dung Đức hối lộ mẹ đúng không.” Lâm Minh Kiều không vui nói.

“Mẹ chỉ nói sự thật, vậy con cảm thấy mẹ nói có đúng không?” Mẹ Lâm hỏi.

“. . . Đúng.” Lâm Minh Kiều chỉ có thể đồng ý.

Mẹ Lâm thở dài: “Lúc còn trẻ có ai không gặp qua đồ cặn bã chứ, có một số người quen biết cả đời, con không nhất định hiểu rõ người này, cho nên không cần thiết cứ nhắc lại chuyện cũ, con cũng đừng cảm thấy mình thông minh mà khinh thường cậu ta như vậy.”

“Mẹ, con không khinh thường, anh ta là cậu cả nhà họ Tống, con khinh thường anh ta làm gì, con còn hâm mộ số mệnh của anh ta đó.”

“Con không khinh thường, vậy lúc con nói chuyện với cậu ta lại nói mấy lời châm chọc làm gì?” Mẹ Lâm sắc bén nói: “Ngày con sinh non do con và cậu ta cãi nhau, cậu ta không đúng, không biết nhường nhịn vợ đang mang thai một chút, chẳng qua hiện tại mẹ nghĩ lại một cây làm chẳng nên non, đoán chừng con nói chuyện không dễ nghe nên hai đứa mới cãi nhau.”

“Mẹ có ý gì.” Lâm Minh Kiều ủy khuất: “Con tức giận đến sinh non, mẹ còn nói giúp anh ta.”

“Mẹ chỉ nói thẳng cách thức ở chung của hai đứa thôi.”

Mẹ Lâm vuốt tóc cô: “Minh Kiều, mẹ kết hôn mấy chục năm, là người từng trải, trong lúc con mang thai hoặc là sinh con xong thì tâm trạng nóng nảy cũng có thể hiểu được, nhưng chúng ta không thể luôn luôn đối xử với người khác như thế, có lẽ trước kia Tống Dung Đức không tốt, nhưng không thể thay đổi một sự thật rằng cậu ta là cha của đứa bé, sau này đứa bé cần cậu ta bảo vệ, đứa bé càng lớn thì cần bỏ sức càng nhiều, con không thể một mình chăm sóc, quá cực khổ, coi như sau này hai đứa ly hôn, cậu ta cũng phải gánh vác trách nhiệm, cho dù là thời gian ngắn hay thời gian dài thì con đừng như nước với lửa với cậu ta nữa, phụ nữ phải có EQ cao một chút.”

Mẹ Lâm bất đắc dĩ nhìn cô: “EQ của con cao à, nếu EQ của con cao thì lúc trước cũng sẽ không bị Tân Giai Linh bắt nạt như thế, con là con gái của mẹ, sao lại không học hỏi mẹ một chút gì chứ, con xem cả Thanh Đồng có nhà giàu nào ấm áp và hòa thuận giống như nhà chúng ta không.”